“Qua khỏi ngọn núi này là đến Đàm Dương huyện rồi.” Lão Đào rụt vai, cúi đầu bóc vỏ quýt, thờ ơ nói.

Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm vải mành lên.

Gió đông lạnh lẽo lập tức vù vù thổi vào, bên ngoài một màu bàng bạc, cái gì cũng nhìn không thấy. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?”

“Không có gì.” Đào Mặc bị cóng đến run cả người, liền vội vàng buông mành xuống.

Lão Đào đem quýt đã bóc xong đưa cho hắn.

Quýt để lâu, có chút khô lại, ăn vào trong miệng lại rất ngọt. Đào Mặc ăn liền mấy múi mới đưa phần còn lại vào tay lão Đào.

Lão Đào cũng không khách khí, một hơi ăn hết.

Đào Mặc vô thức tìm khăn hương trong ngực áo lau miệng, nhưng tay mới vừa luồn vào trong áo thì nhớ lại khăn hương trước đó đã bị chính hắn ném vào bếp lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Lưu luyến mùi hương nhiều năm như vậy, muốn giữ khăn hương kia làm kỷ niệm, không ngờ cuối cùng cũng không còn nữa.

“Thiếu gia, lạnh không?” Lão Đào đem lò sưởi dịch lên phía trước một chút.

“Không lạnh.” Đào Mặc tâm tình khó chịu, ngồi một hồi thiếu kiên nhẫn hỏi, “Nghe nói huyện Đàm Dương có nhiều phú hộ, sợ là không ổn lắm.”

Lão Đào nói: “Người hiền lành sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấn đến cùng.”

“Sao ta lại sợ bọn họ?” Đào Mặc hơi cao giọng, “Ta nhất định phải làm quan tốt!”

Lão Đào buồn ngủ, mí mắt đã rũ xuống rốt cuộc lóe lên vài tia sáng, “Thiếu gia nhất định có thể.”

Đào Mặc tựa hồ thấy cảnh tượng mình biến thành “Đào thanh thiên” bách tính sắp hàng hai bên đường đón chào, chợt cảm thấy tiền đồ một mảnh xán lạn.

Thùng xe đột nhiên lắc mạnh một cái.

Gáy Đào Mặc bất thình lình đánh lên vách xe, thân người ngã vào một góc thùng xe.

Bởi lão Đào ngồi đối diện hắn, tình hình có tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt hai tay chống thành xe, không đến nỗi thảm hại như hắn.

Hách Quả Tử nhấc tấm vải mành lên, ló đầu vào, vẻ mặt đưa đám nói: “Bánh xe hỏng rồi.”

Gió thổi vào mãnh liệt.

Đào Mặc ra sức rụt cổ, muốn rúc cả đầu vào sâu trong áo.

“May là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi nhận chức.” Lão Đào nói với Hách Quả Tử, “Lấy hành lý buộc lên lưng ngựa. Xe này chờ thiếu gia vào huyện nha rồi sẽ phái người tới lấy.”

Đào Mặc đành phải xuống xe.

Hách Quả Tử nói: “Không biết Huyện lão gia trước đã đi chưa. Nếu chưa đi, e là chúng ta không có chỗ ở.”

Lão Đào nói: “Ta nghe ngóng rồi. Huyện lão gia tiền nhiệm bị bệnh qua đời, người nhà sớm đưa ông ta tẩm liệm hồi hương rồi.”

Hách Quả Tử làu bàu: “Cái này càng hỏng bét, ngay cả một người chỉ dẫn cho cũng không có.”

Lão Đào nói: “Lo cái gì? Không có Huyện lão gia, Huyện thừa, Chủ bộ và Điền sử dù sao vẫn còn đó. Có thể còn có Sư gia, những người này càng thông thạo khôn khéo hơn so với Huyện lão gia nhiều.”

Hách Quả Tử lúc này mới không ý kiến gì nữa, dứt khoát dỡ hành lý xuống, buộc lên ngựa.

Đào Mặc đứng ở bên đường, thân người không ngừng run rẩy.

Lão Đào lấy lò sưởi đưa hắn xách theo, “Nhiều ít cũng ấm hơn chút.”

Đào Mặc miễn cưỡng vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo nắm lấy.

Nhóm ba người một ngựa lại lên đường.

Băng tuyết sụt xuống tan ra rất trơn trượt, nhất là ở dưới chân.

Hách Quả Tử ngã liền ba lần cuối cùng mới tìm ra cách đi.

Đào Mặc vốn cũng suýt ngã nhưng đều được Lão Đào đỡ lấy. Chớ thấy lão lớn tuổi, trong ba người lão là người có bước chân vững vàng nhất.

Cứ như vậy chầm chậm lê bước, cuối cùng cũng đến cổng thành.

Đã đi lâu ở nơi núi rừng không người, đột nhiên nghe được tiếng người ồn ào huyên náo, ba người đều sinh ra cảm giác như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hách Quả Tử dụi dụi khóe mắt nói: “Về sau nơi này chính là nhà rồi.”

Lão Đào nói: “Chưa hẳn là cả đời.”

Hách Quả Tử trợn to hai mắt nói: “Lão nói thiếu gia sẽ bị bãi quan?”

“Phi.” Lão Đào nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, đưa tay vỗ đầu hắn một cái, không vui nói: “Không thể là thăng quan sao?”

Hách Quả Tử cười khan dẫn ngựa chạy lên phía trước.

Đào Mặc và Lão Đào đi xa xa sau lưng hắn.

Có lẽ là vì đã có khí người, Đào Mặc đầu óc mê man rốt cục cũng thanh tỉnh một chút.

Hách Quả Tử theo đường cái phía đông, một đường tìm được cổng huyện nha, gõ cửa đưa thiếp.

Chờ lúc Đào Mặc đến, người ở bên trong đã ra nghênh đón.

“Quan văn nói quan gia phải qua tháng giêng mới đến, không ngờ năm cũ chưa qua đã đến rồi. Thật là không thể nghênh tiếp từ xa.” Người nọ thấy Đào Mặc tò mò nhìn hắn, liền tự giới thiệu mình, “Ta là hình danh sư gia của nguyên Huyện thái gia Trương Kinh Viễn, ta họ Kim, quan gia cứ gọi ta là Kim sư gia.”

*hình danh sư gia: viên quan trông coi về hình sự thời Thanh, TQ

Đào Mặc thành thành thật thật gọi một tiếng, “Kim sư gia.”

Kim sư gia mắt sáng như đuốc, nhìn nhanh ba người một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lão Đào.

Lão Đào nói: “Tiểu nhân là thủ vệ theo đông gia đến.”

Lão nói khiêm tốn, nhưng Kim sư gia lại nhìn ra được trong ba người, lão là người khó đối phó nhất, sau đó lại cười ha ha một tiếng: “Quan gia ngàn dặm đi nhậm chức, nên vào nhà nói chuyện. Xin mời.”

Lão Đào thấy lời hắn nói thì khách khí, mặt mày thần tình lại hoàn toàn không hướng tới Đào Mặc lấy một lần, không khỏi âm thầm nhíu mày.

Tiến vào nhị đường, Kim sư gia đột nhiên dừng chân, dẫn Đào Mặc đến ngồi ghế trên, tự mình ngồi ở dưới.

Đào Mặc nghi hoặc nhìn về phía Lão Đào.

Lão Đào nói: “Thiếu gia đã đi một ngày đường, rất mệt mỏi rồi. Sư gia vì sao không dẫn đến nội đường?”

Kim sư gia cả kinh đứng bật dậy, vỗ trán nói: “Ta thực là hồ đồ. Nhưng lúc Trương đại nhân tiền nhiệm lâm chung, vẫn luôn vì chuyện không thể tự mình hoàn thành việc giao quan ấn cho Huyện lão gia tân nhiệm mà canh cánh trong lòng, cho nên quan gia nếu có thể cố gắng cầm cự, xin hãy lấy công văn nhậm chức ra để ta giao quan ấn cho đại nhân, hoàn thành trọng trách.”

Hắn giáp thương đái côn, rõ ràng là không chừa đường sống cho người khác.

Đào Mặc không thể làm gì khác hơn là lấy ra công văn nhậm chức đưa cho lão, sau đó cùng tiến vào thư phòng, tiếp nhận quan ấn. Kiên cường chống đỡ đến thời khắc này, hắn đã có chút không thể chịu được nữa, trên người từng đợt rét run, răng va vào nhau lộp cộp. Hắn sợ Lão Đào và Hách Quả Tử lo lắng, buộc lòng phải lui qua một bên, âm thầm nhẫn nại chịu đựng.

Lão Đào thấy Kim sư gia xoay người đi, vội vã kêu: “Kim sư gia, đi đâu vậy?”

Kim sư gia cười nói: “Chủ nhân ta là Trương đại nhân, giờ đây Trương đại nhân đã mất, việc ủy thác đã hoàn thành, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.”

Lão Đào nói: “Kim sư gia sao lại nói như thế? Thiếu gia nhà ta mới nhậm chức, là cần người giúp sức.”

“Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.” Kim sư gia nhìn Đào Mặc, cười ha ha, “Tân quan gia đã quyên năm nghìn lượng cho chức quan huyện, có thể thấy được tài đại khí thô, không lo quan sĩ không nườm nượp kéo đến, chỗ nào còn dùng đến ta? Ta thấy, ở huyện Đàm Dương không dễ tìm một cáo trạng, tìm một thầy kiện hoặc sư gia, lại càng không đơn giản.”

*Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người vì lợi mà chết, chim vì ăn mà chết.

Lão Đào còn muốn khuyên giải, Kim sư gia kia lại phất tay áo bỏ đi.

Hách Quả Tử oán hận nói: “Người này tính khí thật nóng nảy.”

Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc, định trách hắn lúc ấy không nói một lời lại thấy mặt hắn tím tái, ánh mắt rã rời, lúc này mới lấy làm kinh hãi, đưa tay sờ trán hắn, thật là, vội vàng nói với Hách Quả Tử: “Đi, đi mời đại phu!”

Hách Quả Tử đáp lại một tiếng, vội vã chạy ra ngoài.

Lão Đào dìu Đào Mặc vào phòng.

Bọn họ mang hành lý không nhiều, lại ném đi một vài thứ giữa đường, sau cùng chỉ giữ lại những vật quý giá, đáng tiền nhưng không thể chống lạnh.

Lão Đào đành lục tung tìm những đồ vật cũ mà Huyện lão gia tiền nhiệm để lại, cuối cùng thực sự tìm ra hai cái chăn giường. Lão vội vã trải lên giường, để Đào Mặc nằm xuống, đốt lại lò sưởi đặt bên giường, lại tự mình đi nấu nước.

Chờ lão nấu nước trở về, vẫn chưa thấy bóng dáng Hách Quả Tử, nghĩ là vì vừa mới đến, không quen đường tìm không được nơi cần đến. Lão lại nghĩ đến Đào Mặc xưa nay sợ nhất là lạnh, trước nay mùa đông luôn luôn cuộn mình trong chăn không chịu ra ngoài, lần này là muốn làm quan tốt, khăng khăng trước thời hạn đi nhậm chức, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo.

Lão đem nước nóng đi vào trong phòng, chợt nghe trên giường Đào Mặc mơ mơ màng màng gọi tên một người nào đó.

Đi đến gần, mới nghe hắn gọi “Cha”.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Hách Quả Tử dẫn đại phu vào cửa.

Lão Đào lui sang một bên, chờ sau khi đại phu bắt mạch kê đơn, dặn dò lão chú ý các việc, trong lòng nhất nhất ghi nhớ.

Chờ tất thảy mọi chuyện đều ổn định, sắc trời đã xám lại.

Bởi vì phu nhân của Huyện thái gia tiền nhiệm lúc đi đã mang theo đại đa số tôi tới trong huyện nha, chỉ lưu lại hai người trông cửa. Cho nên lão Đào trước hết chỉ có thể để cho Hách Quả Tử mua chút thức ăn bên ngoài về tạm ăn một đêm. Bất quá ngày mai thức dậy

phải bận bịu quá nhiều việc.

.

Đào Mặc cả đêm ra mồ hôi, ngày hôm sau rời giường thấy thân thể còn có chút yếu nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài.

Hách Quả Tử đem nước nóng sang, thấy hắn rời giường lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, sao người lại đứng lên?”

“Đói bụng rồi.” Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt.

Hách Quả Tử nói: “Sáng nay ta đã mua củi gạo, đang định nấu cháo đây.”

“Cháo hoa ăn không ngon.” Đào Mặc vô thức nói.

Hách Quả Tử híp mắt cười nói: “Lát nữa ta đi tửu quán trong thành tìm món ngon nhắm rượu.”

Đào Mặc biến sắc, một lát mới thấp giọng nói: “Cháo hoa cũng có thể chấp nhận.”

Hách Quả Tử nhỏ giọng nói: “Ta không cho Lão Đào biết.”

Đào Mặc lắc lắc đầu.

Hách Quả Tử thở dài, nhấc chậu nước lên, cúi đầu đi ra ngoài.

Đào Mặc ở trong phòng xoay vòng, từ đầu đến cuối ngồi không yên, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng người, liền mở rộng cửa đi về phía nhị đường.

Huyện nha không lớn, phân tam đường. Nhất đường thẩm án, nhị đường tiếp khách, tam đường nội trạch. (nhà trong)

Nhị đường lúc này đúng là có khách.

Người nọ trông thấy Đào Mặc, ánh mắt sáng lên: “Đây là Đào đại nhân?”

Đào Mặc gật đầu.

“Tiểu nhân là Điền sử của huyện, Thôi Quýnh.” Ánh mắt hắn lia nhanh trên người Đào Mặc từ trên xuống dưới, cười nói, “Vốn là đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân đi đường mệt nhọc hình như có chút không khỏe, đành phải đổi lại sáng nay mới đến. Đại nhân không trách tội chứ?”

Đào Mặc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi tự vào?”

Thôi Quýnh hơi sửng sốt.

Đào Mặc nói: “Sao không có ai thông báo?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện