“Xin mời Quốc Công đi giết một nhả”.

Lý Mạnh thực sự hứng thú với câu nói đó. Lúc nãy khi đâm luận, hắn đã xuất ra một phần lợi nhuận muối ở Sơn Tây và Bắc Trực Lệ. Đối với Liễu gia thì đây là chuyện lớn. Nhưng đối với Lý Mạnh mà nói. Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Trong khi nói chuyện huynh đệ Liễu gia cực kỳ cung kính, cứ mấy câu lại có một câu nịnh nọt, còn cả kinh sợ khiến trên thực tế đàm phán không thú vị chút nào. Phần lớn đại gia tộc giàu có trong thiên hạ đều muốn thân cận nhờ hắn nâng đỡ. Nếu xa lánh, bất hoà với chính hắn thì sẽ bị huỷ diệt. Một khi Liễu gia này đã chủ động đầu quân thì đương nhiên nhận được thù lao lớn.

Với cục diện hiện nay, triều đình Đại Minh , Hoàng đế Sùng Trinh vẫn là chính thống như trước. Lưu tặc, quân Thát Lỗ cũng là đối tượng được chọn. Trong khi đó Tề quốc công Lý Mạnh này là thế lực mới nổi lên, trong con mắt nhiều người mới chỉ là người có dã tâm trong một thể chế mà thôi, chưa phải là nơi đầu tư sáng giá nên bị xếp ở vị trí cuối cùng.

Cũng vì ít được chú ý nên bây giờ tới tới đầu quân, đương nhiên nhận được bồi thường rất hậu hĩnh. Đây là sự nguy hiểm rất đáng mạo hiểm. Tương lai có thể là tan cửa nát nhà, mà cũng có thể một bước lên mây. Liễu gia là gia tộc có sức nặng, lại được Liễu Thanh Tung tiến cử nên đương nhiên nhận được ưu đãi của Lý Mạnh nhưng thực ra cũng chỉ có vậy mà thôi.

Lý Mạnh ngồi ở địa vị cao đã nhiều năm nên đương nhiên hắn đã phải chịu đựng tình cảnh khách sáo này khá nhiều. Khi nhìn thấy hai người dập đầu rời đi, hắn không khỏi có cảm giác thoải mái.

Khi Liễu Thanh Dương quỳ xuống đập đầu nói hắn muốn mời Lý Mạnh đi giết người khiến cho Lý Mạnh chấn động. Quả nhiên với võ tướng chỉ khi nhắc tới chuyện đao kiếm, máu chảy mới khiến hắn có hứng thú.

Các thớ thịt béo núc ních của Hữu tham chính Sơn Đông Liễu Thanh Tung rung rung. Hiển nhiên tất cả những điều này không lọt qua mắt Lý Mạnh. Hắn hiểu là trước đó huynh đệ Liễu gia không thảo luận về chuyện này. Liễu Thanh Tung bất chấp lễ nghi trước mặt Lý Mạnh, hắn vội vàng ngồi xổm trước mặt Liễu Thanh Dương, hâp tấp nói nhỏ: “Đại huynh, tại sao lại nói câu đó trước mặt Quốc Công? Quá thất lễ...

Thế nhưng Liễu Thanh Tung mới nói được một nửa đã bị Liễu Thanh Dương trừng mắt nhìn không cho nói. Trong hai huynh đệ Liễu gia này. Liễu Thanh Dương xuất thân là cử nhân. Liễu Thanh Tung xuất thân là tiến sĩ. Nếu so về chức quan, phẩm hàm thì Liễu Thanh Dương không thể so sánh với vị đường đệ béo mập này. Thế nhưng nhìn hành động của hai bên thì thấy Liễu Thanh Dương có địa vị cao hơn nhiều.

Lúc này Lý Mạnh thực sự muốn biết một Liễu Thanh Dương luôn trầm tĩnh, nhã nhặn rốt cuộc muốn giết nhà nào. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Hãy nói xem là rốt cuộc muốn giết nhà nào? Bản soái muốn xem có đáng giá để động đao hay không?”

Nếu như không phải lúc trước Lý Mạnh phóng khoáng tặng phần lợi nhuận muối cho Liễu gia, không có biểu hiện khách khí. Liễu Thanh Dương hoàn toàn không có dũng khí khi chuẩn bị cáo từ đột ngột nói ra lời thỉnh cầu giết người.

Bây giờ Lý Mạnh và Giao Châu doanh là một thanh đại đao cực kỳ sắc bén, khí thế mạnh mẽ. Thế nhưng chuôi đao này hoàn toàn nằm chính trong tay Lý Mạnh. Một người ngoài xa lạ tuỳ tiện muốn thỉnh cầu sử dụng thanh đao này là quá thất lễ, cũng cực kỳ nguy hiểm.

Liễu Thanh Dương vẫn quỳ ở dưới, vẫn có dáng điệu trầm tĩnh thế nhưng Liễu Thanh Tung ngồi xổm ở bên cạnh thì đang toát mồ hôi lạnh. Việc ngồi xổm với thân hình của Liễu Thanh Tung là đã quá mức chịu đựng. Trong lúc cực kỳ lúng túng. Liễu Thanh Tung cũng quỳ xuống. Hắn muốn lên tiếng nhận lỗi, nhưng ngay khi câu nói chưa ra khỏi miệng, hắn đã nghe thấy câu hỏi đó của Lý Mạnh với giọng nói rất thong dong, hắn mới biết việc này không có gì nghiêm trọng, hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất.

Lý Mạnh hỏi ung dung nhưng Liễu Thanh Dương lại khá căng thẳng. Hắn vốn tưởng chuyện giết người là cực kỳ khó khăn nhưng câu hỏi của đối phương lại thoải mái như không có chuyện gì xảy ra. Lúc này Liễu Thanh Dương mới nhớ ra chỉ cần Lý Mạnh hạ lệnh một tiếng, cả nghìn, cả vạn đầu người sẽ rơi xuống đất. Đầu của một nhà có nghĩa lý gì.

Thế nhưng chuyện tới nước này có hối hận cũng không kịp. Liễu Thanh Dương cung kính đập đầu một cái rồi hắn lên tiếng khẩn cầu: “Xin mời Đại soái giết nhà Cao Thịnh Hoà ở Sơn Tây”.

“Cao Thịnh Hoà? Đây có phải là thương đoàn Bình Diêu ở Sơn Tây không?”

Lý Mạnh trầm ngâm rồi hỏi ngược lại. Đương nhiên Lý Mạnh không ngạc nhiên đối với thương đoàn này. Hiện tay Cao Thịnh Hoà được coi như là thương gia số một ở Sơn Tây. Phạm vi buôn bán chủ yếu của hắn là Sơn Tây. Thiểm Tây, Tứ Xuyên. Bắc Trực Lệ và thảo nguyên Tái Ngoại.

Sơn Tây Cao Thịnh Hoà có khá nhiều mối quan hệ làm ăn với thương đoàn Linh Sơn. Rất nhiều mặt hàng nước ngoài tinh xảo được bán cho Cao Thịnh Hoà.

Ngoài chuyện liên kết làm ăn, Diêm bang Sơn Đông ở ngoài tỉnh còn phái người giám sát thế lực của thương đoàn Cao Thịnh Hoà. Nguyên nhân rất đơn giản. Quặng sắt Sơn Tây dùng để sản xuất áo giáp binh khí đều bị Cao Thịnh Hoà bán ra ngoài quan ngoại cho quân Thát Lỗ, hành vi này của thương nhân Sơn Tây không phải bây giờ mới xảy ra. Ngày trước để hạn chế các bộ lạc Mông Cổ, đã có lệnh nghiêm cấm buôn bán muối và sắt ở vùng biên giới. Thế nhưng thương nhân Sơn Tây đã dùng các dụng cụ bằng sắt và muối hồ Thiểm Tây để đổi lấy lông thú và gia súc của các bộ lạc Mông Cổ, trở nên giàu sụ.

Việc buôn bán mạo hiểm này khiến cho thương nhân Sơn Tây bành trướng thế lực giống như quả bóng hơi, nhưng hành vi của bọn họ cực kỳ vô liêm sỉ. Dụng cụ bằng sắt của bọn họ mang bán sau đó sẽ được rèn thành binh khí binh khí đó lại được dùng để lấy đi tính mạng người Hán Đại Minh. Vàng bạc, châu báu dính đầy máu tươi của người Hán lại rơi vào túi thương nhân Sơn Tây, đổi lấy vũ khí và trang bị. Vòng qua vòng lại, sự giàu có của thương gia Sơn Tây đều dính đầy máu tươi của đồng bào mình. Câu nói này thực sự không có gì phóng đại.

Trong quy trình phát triển bình thường của lịch sử, Tấn Thương và thời Minh trung mới bắt đầu ra đời và phát triển, tới Minh mạt với hình thành quy mô, tới triều Thanh bắt đầu phát triển bành trướng. Trong tiến trình này nếu liên hệ với quá trình suy yếu của Đại Minh sẽ phát hiện ra sự phát triển này có liên quan tới việc khởi phát của người Nữ Chân và Mông Cổ ngoài quan ngoại, dần dần hình thành mối uy hiếp đối với Đại Minh cho tới khi Đại Minh diệt vong.

Buôn bán hàng loạt với Man tộc chính là nguyên nhân chính của sự giàu có của thương nhân Sơn Tây, thông qua các loại giao dịch với Mông Cổ và Nữ Chân. Tấn Thương trong chính phủ Thanh đã thu được những đặc quyền kinh tế khổng lồ, thậm chí giữ các chức vụ có ảnh hưởng của ngân hàng quốc gia và bộ tài chính. Sự phát tài quá mức của bọn họ chính là ở chỗ buôn bán của họ, lợi nhuận chủ yếu thu được đều là lương thực, muối, sắt, các vật tư chủ yếu trong chiến tranh. Thế nhưng hiện nay Sơn Đông cách quá xa Sơn Tây, can thiệp vào đó hao tổn rất nhiều sức lực, không đáng ra tay động thủ.

Hôm nay Liễu Thanh Dương lại nói ra chuyện đó khiến Lý Mạnh thoáng động tâm, nhưng hắn vẫn không có biểu hiện gì, hắn chỉ vịn tay vào ghế, cười nói:

“Việc nhỏ mà. Hãy ngồi xuống, từ từ nói”.

Khi nghe Lý Mạnh nói vậy, tâm trạng của huynh đệ Liễu gia thoải mái hơn nhiều, cả hai khom người ngồi xuống ghế. Liễu Thanh Dương trầm ngâm một lát, sửa sang lại tư thế của mình rồi hắn bắt đầu thuật lại sự việc.

Từ năm đầu Sùng Trinh tới nay Liễu gia ở phủ Chân Định, Tấn Châu bắt đầu lũng đoạn nửa thị trường buôn lậu muối ở vùng Bắc Trực Lệ.

Những kẻ buôn lậu muối trong những diêm bang nhỏ bé không thể nào so với Liễu gia về tiền vốn. Hơn nữa dù sao Liễu gia cũng là đại tộc thế gia, có mạng lưới quan hệ với quan lại ở khắp các địa phương, thuận tiện di chuyên khắp nơi. Liễu Thanh Dương cũng không phải là người nhã nhặn. Gia đinh khoẻ mạnh trong tộc, thậm chí là những hộ viện xuất thân đạo phỉ đều là tay chân bảo vệ vận chuyển muối. Nếu thật sự ra tay động thủ. Liễu gia chưa từng chịu thiệt hại. Hiển nhiên lợi nhuận của Liễu gia ngày càng tăng.

Năm Sùng Trinh thứ mười, việc buôn bán muối lậu của Liễu gia thậm chí còn vươn tới phủ Chương Đức, phủ Vệ Huy Hà Nam ở bờ bắc Hoàng Hà, liên tục duy trì việc làm ăn phát đạt cho tới năm Sùng Trinh thứ mười hai Liễu gia đột nhiên phát hiện ra, việc buôn bán muối lậu của mình từng bước bị người khác chèn ép, dần dần thị trường thu hẹp lại chỉ còn ở phủ Chân Định và phủ Bảo Định.

So với những đại gia tộc khác trong thiên hạ. Liễu gia biết tới sự cường hãn của Sơn Đông Lý Mạnh sớm hơn. Liễu gia vốn tưởng diêm bang Sơn Đông vận chuyển muối tới Bắc Trực Lệ.

Huynh đệ Liễu gia đã từng gửi thư thông báo về chuyện này. Trong thư Liễu Thanh Tung có nói rõ là nếu thật sự diêm bang Sơn Đông bán muối ở Bắc Trực Lệ thì coi như giá đó bỏ qua. Nếu thực cự cố chấp đối đầu thì chỉ e kết cục cuối cùng là rơi đầu mà thôi.

Thế nhưng không lâu sau đó thị trường muối phủ Chân Định cũng bị người khác chiếm lấy. Lúc này Liễu gia mới phát hiện có chuyện không đúng. Sau khi cẩn thận điều tra thì phát hiện ra mấy đại thương gia Sơn Tây bắt đầu nhúng tay vào việc buôn bán muối lậu.

Những thương gia giàu có Sơn Tây này là cha truyền con nối, nhiều vốn hơn cả Liễu gia, gia đinh cũng nhiều hơn Liễu gia, mối quan hệ với quan lại địa phương cũng không kém Liễu gia. Trong đó thủ lĩnh của Tấn Thương chính là Cao Thịnh Hoà.

Hai bên đọ sức với nhau. Liễu gia dần dần bị đẩy lùi lại, lợi nhuận càng lúc càng giảm. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào những điều này cũng chưa tới mức Liễu Thanh Dương tuyệt tình tới mức thỉnh mời Sơn Đông giết người.

-o0o-

Các bộ lạc Mông Cổ trên thảo nguyên, người Nữ Chân ở quan ngoại từ trước tới nay có mối quan hệ mất thiết với Cao Thịnh Hoà và các thương gia Tấn Thương. Cao Thịnh Hoà gặp bất tiện trong việc gây ra những chuyện máu tanh nên thường giao cho đám mà phi lưu vong Mông Cổ thực hiện. Nếu một khi chuyện xảy ra, chỉ cần nói là phòng ngự biên giới khó khăn, giặc cò vượt qua được.

Liễu gia cũng có một thương đội ở Sơn Tây mau bán các loại hàng da và đặc sản thảo nguyên. Thế nhưng từ sau khi hai bên nảy sinh xung đột trong chuyện buôn bán muối. Thương đội này đã bị kẻ khác chặn giữa đường chém giết. Trong thương đội Liễu gia có mấy tên gia nô xuất thân từ dân du mục, nhờ giỏi cưỡi ngựa chạy thoát từ trong vòng vây nên Liễu gia mới biết tin.

Những chuyện như thế này không thể báo quan, quan phủ cũng chẳng để ý tới. Liễu gia dù có nghiến răng căm hận cũng không có cách giải quyết, chỉ còn biết cách tăng cường bảo vệ thương đội.

Liễu Thanh Dương cũng hiểu đạo lý quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hắn vừa tập trụng thu mua ruộng đất để vượt qua giai đoạn khó khăn, vừa tập trung dò la thông tin về điểm yếu của tập đoàn Tấn Thương.

Kết quả chứng minh một khi chú tâm tìm hiểu thì thu được những thông tin khiến người khác phải kinh hãi. Tất cả những thương nhân lớn đều buôn bán muối và sắt với quan ngoại. Điều này cũng không phải là chuyện mới mẻ vì ai ai cũng biết.

Thế nhưng việc các mặt hàng xa xỉ phẩm của Mãn Thanh và giới quý tộc quan ngoại phần lớn đều thông qua việc vận chuyển của Tấn Thương thì rất ít người biết. Tất cả chỉ là những lời đồn. Tất cả những tin tức trong quan nội đều thông qua các chi nhánh bố trí bí mật dày đặc của Cao Thịnh Hoà ở năm tỉnh phía bắc truyền ra ngoài quan ngoại. Trên thảo nguyên, ngoài thương đội Tấn Thương, thương đội của các địa phương phía bắc, thậm chí cả thương đội Tây Mông Cổ cũng bị mã phỉ chặn đường tàn sát. Nghe nói đám mã phỉ này là những hộ vệ do Cao Thịnh Hoà nuôi dưỡng.

Hơn nữa muối lậu mà Cao Thịnh Hoà vận chuyển từ Đại Minh ra ngoài quan ngoại có một phần lấy từ muối hồ Thiểm Tây, còn một phần lấy từ muối mỏ Tứ Xuyên. Chất lượng muối của hai nơi này quả thực là hàng thượng phẩm. Thế nhưng vấn đề quan trọng là muốn vận chuyển muối này thì phải đi quan các bộ lạc Tây Mông Cổ, đại quân lưu dân, còn cả quan binh khu vực phòng thủ, thế nhưng suốt một đường vận chuyển đều thông suốt. Hơn nữa việc buôn bán càng ngày càng mở rộng, chứng tỏ Cao Thịnh Hoà đã cấu kết với Tây Mông Cổ và quân Lưu tặc.

Sau khi thăm dò còn thu được những thông tin khác như Lưu tặc Lý Tự Thành và Tào Tháo bộ vì đánh chiếm mở rộng địa bàn, tiền tài thu được cũng rất dư dả, đủ tài chính để mua sắm rất nhiều hạng mục quân nhu, binh khí cần thiết. Cao Thịnh Hoà cũng tiến hành mua bán quân nhu, binh khí. Lưu tặc trở thành một khách hàng lớn.

Có thể nói mỗi phân bạc Cao Thịnh Hoà kiếm được đều liên quan tới tổn thất của Đại Minh . Mỗi phần hàng hoá hắn bán ra đều kéo theo sự suy yếu thực lực cùng căn cơ của Đại Minh .

Thế nhưng những chuyện này cho dù ai cũng hiểu, căn bản không liên quan tới Lý Mạnh. Tất cả các chuyện Tề quốc công Lý Mạnh làm không cùng một con đường đi như Tấn Thương. Diêm bang Sơn Đông hàng năm nộp tiền thuế cho triều đình mà trước đó không thu được, hơn nữa còn cả cục ly kim.

Liễu Thanh Dương bình tĩnh kể lại các hành vi đi ngược với đạo lý của Cao Thịnh Hoà. Liễu Thanh Tung ở bên cạnh lại sốt ruột, hắn thầm nghĩ Lý Mạnh chưa từng làm việc dây dưa kéo dài. Ngươi nói chuyện không liên quan, chẳng phải là tự làm bẽ mặt mình sao? Tại sao lại để mối tại hoạ Cao Thịnh Hoà đối với Đại Minh làm mất hứng của Đại soái? Liễu Thanh Dương vẫn một mực quan sát sắc mặt của Lý Mạnh. Khi hắn nói chuyện buôn muối lậu của Cao Thịnh Hoà. Lý Mạnh chỉ ung dung ngồi cười, coi như là không có chuyện gì.

Từ khi Sơn Đông Lý nhị lang buôn muối lậu kiếm được gia nghiệp hạng nhất thiên hạ, những đại gia tộc lớn trong thiên hạ bắt đầu chú ý tới muối lậu. Diêm chính hoàn toàn sụp đổ. Lý Mạnh thực sự không có đạo nghĩa để đi nói chuyện với người khác. Thế nhưng khi Liễu Thanh Dương nói chuyện Cao Thịnh Hoà vận chuyển muối, sắt cho người Mông Cổ, Nữ Chân ở quan ngoại hơn nữa còn lợi dụng các chi nhánh thu thập tin tức tình báo cho đối phương thì sắc mặt Lý Mạnh cực kỳ âm trầm, lạnh lùng.

Khi nhìn thấy sự phẫn hận này. Liễu Thanh Dương này ý định nói thêm mấy chuyện khác. Thế nhưng hắn thực sự ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc mặt bình thản của Lý Mạnh khi nghe nói Cao Thịnh Hoà cấu kết với Lưu tặc.

Nhưng một khi đã thuyết phục người khác thì không được nóng vội. Liễu Thanh Dương biết câu chuyện còn ở phía sau của hắn mới có tính chất quyết định...

Cao Thịnh Hoà buôn muối từ Thiểm Tây và Tứ Xuyên, nhất định là không đủ hàng cung cấp cho một địa bàn rộng lớn của hắn. Dù gì đi nữa trên thảo nguyên có nhu cầu rất lớn về muối, còn muốn cả muối để dự trữ. Trong khi đó dù Sơn Tây. Thiểm Tây và các phủ Hà Nam có khó khăn như thế nào thì số lượng muối cũng cực lớn.

Phải nói là tư duy buôn bán của Tấn Thương thực sự siêu phàm. Diêm bang Sơn Đông và Lưỡng Hoài từ khi có Lý Mạnh sau khi khống chế được vùng xung quanh Hoàng Hà, bắt đầu mở rộng tiêu thụ tới vùng Hà Nam. Sơn Tây, hơn nữa lượng tiêu thụ này không nhỏ nhưng thật ra theo con đường trao đổi “lương, muối” cho các trấn biên giới.

Dù lượng tiêu thụ rất lớn nhưng phần lớn lại bị Cao Thịnh Hoà thu mua. Giá muối ở vùng Hoài Lỗ không cao nhưng giá muối ở thảo nguyên rất cao. Giá muối chệnh lệch này phần lớn cho chi phí vận chuyển thế nhưng vẫn có lãi lớn. Cao Thịnh Hoà dùng muối Thiểm Tây. Tứ Xuyên cung cấp cho quan nội, dùng muối Lưỡng Hoài và muối Sơn Đông vận chuyển ra bán ngoài quan ngoại.

Khi chuyện này nói tới đây, sắc mặt Lý Mạnh đã thay đổi. Mọi chuyện đã rất rõ ràng những thương nhân Tấn Thương buốn bán muối đang hút máu của chính hắn, khiến cho hắn không thể nhịn được nữa.

Thế nhưng Liễu Thanh Dương vẫn chưa nói xong. Cao Thịnh Hoà đều có chi nhánh ở các trấn lớn ở vùng Bắc Trực Lệ. Trong những chi nhánh này ít nhiều đều có gian tế tới từ quan ngoại. Hơn nữa thương đội của Cao Thịnh Hoà thường xuyên tới lui giữa quan nội và quan ngoại, đôi khi là đi vào thảo nguyên, nhiều lần đi Sơn Hải Quan và Liêu Trấn.

Mãn Thanh ở quan ngoại nắm rõ sự bố trí binh lực một dải từ Kế trấn, Sơn Hải Quan tới Ninh Viễn chúng đều nắm rõ hơn cả Binh bộ Đại Minh . Tất cả những điều này đều nhờ công lao của những gian tế tràn ngập trong thương đội Tấn Thương.

Điều càng thêm tức giận chính là rất nhiều lần thương đội Tấn Thương này với danh nghĩa vận chuyển quân nhu, lương thực cho Kế trấn. Liêu trấn tìm hiểu tin tức thì không nói làm gì mà chúng còn được hưởng đủ các loại ưu đãi.

Khi nói tới điều này sắc mặt Lý Mạnh tái mét. Tấn Thương Cao Thịnh Hoà có thể nói chính là người đứng đầu Tấn Thương, do ba đại gia tộc quyền thế ở Bình Diêu liên kết thành lập từ giữa những năm Gia Tĩnh, chuyện kết cấu này rốt cuộc đã khiến biết bao cuộc chiến của Đại Minh và quân Thát Lỗ vì bị gian tế thông báo tin tức mà thất bại.

Từ góc độ lợi ích đơn thuần mà nói. Tấn Thương Cao Thịnh Hoà tự do tác oai tác quái khiến thiệt hại của Đại Minh càng lớn, thế nhưng lại càng có lợi đối với tập đoàn vũ trang Giao Châu doanh, hành vi lợi dụng giá muối hút máu trên thực tế là chuyện đôi bên cùng có lợi. Thế nhưng khi Lý Mạnh nghe nói hành vi thông đồng với ngoại quốc, cam tâm làm Hán gian thì hắn đã không còn kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng.

Cuối cùng Liễu Thanh Dương khom người, thành khẩn nói: “Quốc Công đại nhân, Tấn Thương Cao Thịnh Hoà này không có liêm sỉ, bụng dạ khó lường, bán nước cầu vinh, thực sự là mối hoạ trong lòng của Sơn Đông chúng ta. Tiểu nhân xin nói bừa một câu. Nếu không có Cao Thịnh Hoà, quân Thát Lỗ không thể tự do nhập quan như đi trong nhà mình. Nếu không có Cao Thịnh Hoà, quân Thát Lỗ không có vũ khí tinh xảo tới mức đó. Mối hoạ hại nước này không kịp thời diệt trừ sẽ mang lại hoạ lớn, khi đó hối cũng không kịp”.

Lý Mạnh hít một hơi thật sâu, hắn lạnh lùng nói: “Ngày nay thiên hạ hỗn loạn, các thương nhân đều mạo hiểm đầu cơ thì cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng mọi chuyện đều có giới hạn của nó. Tiền gì có thể kiếm, tiền gì không thể kiếm phải hiểu rõ ràng”.

Liễu Thanh Dương vốn cho rằng vị Tề quốc công cực kỳ nóng tính trong lời đồn khi nghe chuyện này sẽ nổi giận thế nhưng hắn không ngờ Lý Mạnh lại lạnh lùng nói khiến hắn không khỏi thầm rét lạnh. Giọng nói rất bình tĩnh của Lý Mạnh vang lên: “Hành vì tư thông với kẻ địch tới mức này, bản công không thể dễ dàng tha thứ. Nhất định sẽ diệt trừ..

Khi Lý Mạnh nói câu đó, Chủ bộ Viên Văn Hoành vẫn một mực ngồi yên chăm chú lắng nghe sau bình phong cảm thấy không yên lòng. Cho dù Chủ bộ Viên Văn Hoành không hiểu biết rõ ràng những chuyện về Cao Thịnh Hoà. Thế nhưng thông qua những đều Liễu Thanh Dương vừa mới kể. Viên Văn Hoành cảm thấy Cao Thịnh Hoà còn tồn tại ngày nào thì càng có lợi cho Giao Châu doanh.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu của mình. Hiện tại Giao Châu doanh phụ thuộc vào triều đình Đại Minh nhưng trên thực tế như một nước thù địch. Nếu cứ để Cao Thịnh Hoà này đi làm một vài chuyện xấu xa, như vậy rất tiện lợi. Hiện tại Sơn Đông làm việc bị bó chân bó tay. Những người bên dưới lại không hiểu rõ chuyện này.

Hiện tại tâm tư của Đại soái, người qua đường cũng biết. Có rất nhiều chuyện không nên làm thì không dại gì đụng vào. Thế nhưng bây giờ Đại soái làm ra vẻ như đạo đức trong sạch thực khiến người khác không hiểu.

Cho dù Cao Thịnh Hoà bán nước cầu vinh, cấu kết với quân Thát Lỗ khiến cho người khác phải nghiến răng căm hận. Thế nhưng việc này đối với Giao Châu doanh mà nói chỉ có lợi mà không có hại. Viên Văn Hoành chần chừ một lát rồi hắn gõ gõ mấy cái vào bình phong. Đây là ám hiệu quy định giữa hắn và Lý Mạnh. Nếu hắn có việc gì muốn nói thì sẽ gõ vào bình phong.

Lý Mạnh vốn đang bình thản ngồi nghe Liễu Thanh Dương nói. Khi hắn nghe thấy tiếng gõ vào bình phong, liền giơ tay vỗ vỗ xuống bản trà. Viên Văn Hoành nghe vậy, chỉnh lại áo bào, đi ra ngoài. Sau khi Viên Văn Hoành chắp tay thi lễ với Liễu huynh đệ, hắn đưa mắt ra hiệu cho Lý Mạnh, ý nói có chuyện cần thảo luận riêng.

Đương nhiên Lý Mạnh biết viên Chủ bộ của mình muốn nói điều gì, thế nhưng hắn không đứng dậy, chỉ lên tiếng nói:

“Liễu đại nhân và Liễu tiên sinh không phải là người ngoài. Có chuyện gì cứ nói”.

-o0o-

“Đại soái, lúc này binh mã Giao Châu doanh chưa bố phòng tới hai phủ Vệ Huy và Chương Đức. Sơn Tây vẫn nằm ngoài tầm với. Huống chi trước mắt Đại soái chuyên tâm đối phó với quan ngoại, không có lực lượng đối với Sơn Tây. Nếu bây giờ cứ tùy tiện hành động, chỉ sợ kinh động tới nhiều người. Nếu để kinh động tới toàn thân thì chỉ e sự sắp đặt đại cục của Đại soái bị ảnh hưởng”.

Liễu Thanh Tung thì thào giới thiệu với đường huynh thân phận của Viên Văn Hoành. Chủ bộ Giao Châu doanh, là tâm phúc của Tề quốc công. Lập tức Liễu Thanh Dương cảm thấy gặp khó khăn. Hắn thầm nghĩ nếu như đề nghị của mình bị người này phản đối, nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Sau khi Chủ bộ Viên Văn Hoành nói xong câu đó, hắn cúi người vái chào, thái độ rất trịnh trọng, vốn ngồi nghe sau bình phong đã là một hành động không quang minh chính đại, giờ đột nhiên đi ra phản đối khiến càng đắc tội với người.

Lúc này bầu không khí trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh. Trong lúc lúng túng khó xử đó, đột nhiên Lý Mạnh phá lên cười ha hả. Ba người trong phòng đều nhìn hắn. Lý Mạnh cười nói:

“Lần này Liễu tiên sinh tới đây xem ra đã chuẩn bị đầy đủ. Liễu gia tính toán rất cao. Nếu Cao Thịnh Hoà bị ta diệt trừ cho dù Liễu gia không giao dịch với quân Thát Lỗ thì toàn bộ lợi nhuận của Cao Thịnh Hoà ở Sơn Tây. Thiểm Tây, Hà Nam đều rơi vào túi Liễu gia, bản Công nói vậy có đúng Không? ” Nghe Lý Mạnh nói vậy, sắc mặt Liễu Thanh Dương vẫn bình tĩnh như thường. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lý Mạnh rồi bình tĩnh hơi khom người cười nói: “Quốc Công nhìn xa trông rộng. Ý định của tiểu nhân khi tới đây đã bị Quốc Công nhìn thấu. Cao Thịnh Hoà là con dân Hoa Hạ nhưng lại cam tâm đi làm ưng khuyển cho man di, thật sự là không còn Vương pháp, thể thống gì nữa. Nếu để cho Liễu gia tiếp nhận, dựa vào uy phong của Đại soái, còn có thể làm tốt hơn chuyện Cao Thịnh Hoà đang làm. Những chuyện Cao Thịnh Hoà có thể làm cho quân Thát Lỗ, Liễu gia cũng có thể làm cho Đại soái..

Sự thay đổi diễn ra rất nhanh. Mới rồi còn đóng vai khẳng khái phẫn nộ, giống như người trung nghĩa thế mà giờ đây lại mang dáng vẻ thoải mái, đàm phán lợi, hại hoàn toàn giống như thương nhân.

“Binh binh” hai tiếng vang lên. Lý Mạnh không nhịn được, hắn vỗ tay vào vai ghế, cười nói: “Có thể dùng Hoa Hạ và man di để thuyết phục bản Công. Dám tới Sơn Đông cũng đã rất bản lĩnh rồi. Bị bản công nói toạc dụng ý vẫn không hề bối rối, bình tĩnh phân tích lợi hại có dũng có mưu. ứng phó thong dong. Quả nhiên là nhân tài trong thời loạn thế. Quả nhiên người tài!”.

Lời phân tích này không ra khích lệ cũng không ra châm chọc. Liễu Thanh Tung sợ hãi tới tái mét mặt, đảo mắt nhìn xung quanh không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Liễu Thanh Dương vẫn nho nhã lễ phép nói:

“Quốc Công quá khen. Tiểu nhân thực sợ hãi”.

Sự bình tĩnh, tự nhiên của Liễu Thanh Dương khiến Lý Mạnh cực kỳ tán thưởng, hắn thoáng gật đầu, nói vẻ châm chọc: “Liễu tiên sinh, địa bàn của Cao Thịnh Hoà rất rộng lớn. Liễu gia của ngươi nuốt một ngụm.., thì có lẽ sau ba năm ngươi sẽ là một người khổng lồ của Sơn Đông ta. Thế nhưng miếng thịt này quá to, một mình Liễu gia ngươi không thể nuốt trôi. Thế nhưng hôm nay ngươi tới bái kiến bản Công, hao tổn rất nhiều tâm trí, bản Công không để ngươi về tay không. Chuyện Cao Thịnh Hoà bản Công sẽ sai người làm, sản nghiệp của hắn. Liễu gia được hai phần”.

Tấn Thương Cao Thịnh Hoà là người duy nhất ở phương bắc có thể so sánh với Hải Đại Phú thương bang về địa bàn buôn bán khổng lồ và vàng bạc. Cho dù không đi giao dịch buôn bán, đầu cơ, bán nước với người Mông Cổ. Nữ Chân. Chỉ cần buôn bán đơn thuần trong địa bàn Sơn Tây. Thiểm Tây, lợi nhuận thu được đã cực kỳ kinh người.

Chiếm được hai phần lợi nhuận của Liễu gia, hơn nữa có thể khôi phục được sự thịnh vượng khi trước của Liễu gia. Chỉ cần như vậy chẳng khác nào tiền tài của Liêu gia tự dưng tăng lên hơn ba phần, cực kỳ giàu có.

Lúc này hữu tham chính Sơn Đông Liễu Thanh Tung mang một bộ mặt kinh hoàng, sợ hãi thì đang vừa mừng vừa sợ. Địa vị của hắn trong gia tộc khá cao. Nếu gia tộc hắn có thể có được mối làm ăn này, lợi nhuận của gia tộc sẽ bùng nổ, hắn cũng sẽ thu được lợi ích không tưởng. Giọng nói của Liễu Thanh Tung lắp bắp, hắn đứng dậy, rối rít tạ ơn: “Quốc Công... Quốc Công đại nhân. Không có công không đáng hưởng lộc. Như thế này sao có thể?”

Lý Mạnh khoát tay cười nói: “Đến lúc đó đương nhiên sẽ cần Liễu gia của ngươi hỗ trợ. Phàm những người có lòng hướng về Sơn Đông, trung thành với bản công sẽ không bao giờ bị bạc đãi. Đây là nguyên tắc của bản công”.

Chuyện đã nói tới đây, đương nhiên không cần thiết nói gì nữa. Hai bên chỉ nói mấy câu xã giao. Liễu Thanh Tung và Liễu Thanh Dương vui mừng đứng dậy cáo từ. Thái độ Liễu Thanh Dương vẫn bình tĩnh như trước. Trong khi đó vị hữu tham chính Sơn Đông có địa vị cực cao lại cực kỳ vui mừng.

Đợi khi huynh đệ Liễu gia đi khỏi, Viên Văn Hoành vẫn trầm ngâm từ nãy tới giờ định lên tiếng can gián. Lý Mạnh biết hắn muốn nói nên khoát tay, trầm giọng giải thích: “Hiện nay Tấn Thương chính là đầu cơ thiên hạ. Các hạng mục buôn bán của nó xung đột lợi ích với thương đoàn Linh Sơn của chúng ta. Hai bên đương nhiên ở vào thế không đội trời chung. Quân Thát Lỗ thất bại. Lưu tặc chính là đối tượng chọn lựa duy nhất. Nếu như để Cao Thịnh Hoà dốc sức ủng hộ Lưu tặc thì sau này nhất định sẽ cực kỳ phiền phức. Diệt trừ sớm coi như bớt được mối lo trong lòng”.

“Đại soái, chiến lược tấn công của quân ta vốn thiên về đông bắc và Giang Nam. Nếu bây giờ đổi thành hưởng Sơn Tây, không nói là vội vàng hấp tấp mà chỉ e sẽ kinh động tới những thế lực khác, ảnh hưởng tới đại cục”.

Viên Văn Hoành khẩn khoản khuyên can. Lý Mạnh vẫn lắc đầu nói: “Chỉ là một phú thương mà thôi. Đối phó với hạng người như vậy, cần gì dùng đại quân. Chuyện dễ như trở bàn tay”.

Viên Văn Hoành thấy thái độ của Lý Mạnh như vậy. Bản thân là Chủ bộ, hắn đương nhiên không cực lực phản đối. Hơn nữa Cao Thịnh Hoà chỉ là một thương nhân. Nếu coi trọng đối phương quá mức chính là đã coi thường bản thân mình.

“Viên tiên sinh, ngươi hãy đi mời Hoàng thống lĩnh. Vương Hải và Thang Nhị tới đây”.

Sơn Đông diêm bang. Thân binh doanh và mã quân, chỉ nghe Lý Mạnh căn dặn những câu đó. Viên Văn Hoành có thể đoán được đội quân nào sẽ được dùng trên hướng Sơn Tây. Viên Văn Hoành gật đầu trả lời, hắn đang định rời khỏi phòng thì đột nhiên Lý Mạnh vỗ tay xuống bàn. Viên Văn Hoành vốn tưởng xảy ra chuyện gì thì lại nghe Lý Mạnh ngồi tại chỗ cười nói: “Liễu Thanh Dương khá lắm. Hắn tới cầu ta giết người, rõ ràng là tự tiến cử mình. Mao Toại này làm tốt lắm”.

Nói xong Lý Mạnh lại phá lên cười ha hả. Cuộc gặp mặt hôm nay, tâm trạng và chủ đề hoàn toàn bị Liễu Thanh Dương điều phối. Nếu thực sự chỉ muốn thông báo cho Lý Mạnh chuyện Cao Thịnh Hoà cấu kết với quân Thát Lỗ, hơn nữa còn có hành động hút máu của muối Lưỡng Hoài hà cớ gì tự hắn phải tới?

Chỉ cần một phong thư giao cho Liễu Thanh Tung chuyển tới. Cho dù Lý Mạnh không gặp người nhưng chỉ cần vấn đề nghiêm trọng chạm vào thế lực của Giao Châu doanh, nhất định Giao Châu doanh sẽ ra tay diệt trừ.

Bản thân Liễu Thanh Dương là người thừa kế Liễu gia, tự mình đi làm chuyện không cần làm khiến cho chuyện càng đặc sắc. Rốt cuộc hắn muốn nhìn xem Lý Mạnh là người thế nào, có đáng để đầu tư hay không? Hắn còn có ý tứ thể hiện mình, cũng như khảo sát thủ đoạn của Lý Mạnh.

“Cao Thịnh Hoà này vốn là định để nuôi mập một chút rồi mới giết. Hôm nay lại được Liễu Thanh Dương này khuyến khích. Nếu vẫn lưu lại nó thì đúng là cực kỳ … nguy hiểm. Có ý tứ, có ý tứ”.

Thấy Lý Mạnh xúc động như vậy, trong mắt Chủ bộ Giao Châu doanh Viên Văn Hoành hiện lên vẻ khinh thường. Từ xưa tới nay văn nhân thường coi nhẹ truyền thống. Liễu Thanh Dương chỉ là công tử thế gia, lại được chủ nhân tán thưởng khiến cho Viên Văn Hoành không thoải mái. Hắn thầm nghĩ: Ngươi thì có bản lĩnh gì? Đơn giản chỉ là khiến người ta nghe thấy sỏn gai ốc mà thôi.

Lúc này tâm trạng Lý Mạnh khá tốt, hình như hắn cảm thấy Viên Văn Hoành không thoải mái thì cười giải thích: “Viên tiên sinh, có chuyện cần ngươi suy nghĩ. Võ tướng trong thiên hạ, có thể nói Lý mỗ này căm thù quân Thát Lỗ tới tận xương tuỷ, nhất định phải nghĩ cách nào loại trừ cho nhanh”.

Viên Văn Hoành suy nghĩ một chút, hắn đã hiểu rõ. Trong thiên hạ phàm là cái gì có liên quan tới Lý Mạnh, thực lực, quyền thế, quân phiệt, địa vị, khi đó hành động, suy nghĩ căn bản sẽ không tuân theo một lý tưởng nào. Tất cả chỉ căn cứ vào lợi, hại để làm.

Phàm là người thân cận của Lý Mạnh, thậm chí là người có địa vị cao ở Sơn Đông đều biết là Lý đại soái có thể bình tĩnh, suy xét mọi vấn đề. Duy chỉ có quân Thát Lỗ là không nói chuyện lý trí, Một khi đã gặp, chỉ có chuyện quyết tử phân thắng bại, ví dụ như khi ở huyện Tề Hà. Lý Mạnh một mình dẫn binh truy kích, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. Cuối cùng thắng trong nguy hiểm, càng không cần nói tới trận đánh phủ Hà Gian. Hắn không quan tâm tới chuyện lão binh doanh mỏi mệt, hành quân cấp tốc lên phía bắc, quyết chiến với đại quân Thát Lỗ trong tình huống chính mình không chiếm ưu thế so với đối phương.

Trong hai tình huống đó, không thể nói Lý Mạnh là chủ tướng, là sĩ quan chỉ huy tỉnh táo. Hắn chỉ dựa trên thực lực và ý chỉ chiến đấu chiếm ưu thế lớn, đạt được thắng lợi lớn. Thắng lợi đã che giấu điều đó.

Nghĩ lại cuộc nói chuyện hôm nay. Trong khi nói Liễu Thanh Dương liên tục nhấn mạnh vào sự cấu kết của Cao Thịnh Hoà với quân Thát Lỗ, liên tục cường điệu mối hoạ của người Hoa Hạ. Rõ ràng Liễu Thanh Dương đã dùng cách đó để thuyết phục Lý Mạnh. Rõ ràng trước khi tới đây Liễu Thanh Dương đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn bắt chính xác điểm chính. Không nói tới thủ đoạn của hắn kích động Giao Châu doanh ra tay gạt bỏ Cao Thịnh Hoà để Liễu gia đi theo sau tung hoành, phất lên. Chỉ riêng mưu tính này đã khiến người khác tán thưởng.

“Đại huynh, hôm nay huynh thực sự rất bất ổn. Nếu như hôm nay Tề quốc công tức giận, chỉ e đầu của hai huynh đệ chúng ta sẽ rơi xuống ngay tại chỗ. Huynh cho rằng cái chức hữu tham chính tứ phẩm của đệ sẽ được người ta để trong mắt sao?”

Sau khi huynh đệ Liễu gia rời khỏi phủ Tề quốc công, Liễu Thanh Tung thực sự cực kỳ run sợ, mồ hôi toát ra ướt đẫm lưng áo hắn, hắn không nhịn được lên tiếng oán trách đường huynh của mình. Tự nhiên đẩy mình vào vào tuyệt lộ, nghĩ mà kinh sợ. Liễu Thanh Dương không để ý tới lời oán hận của Liễu Thanh Tung, hắn nói nhỏ khi ngồi trong xe ngựa: “Thật là người bất phàm. Với tính cách đó, sao không thể có thành công hôm nay?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện