Xem ra là nơi mà những người cùng khổ của thành Nam Kinh này sinh sống, trong không khí lan tràn một mùi vị rất khó ngửi, ngoài việc thỉnh thoảng có tiếng kêu của chó mèo ra, không hề có âm thanh gì khác, người cùng khổ ban ngày đều là lo lắng nhọc lòng vì kế sinh nhai, buổi tối tranh thủ nghỉ ngơi, tránh hôm sau không còn tinh thần và thể lực để tiếp tục lăn lộn với cuộc sống.
Cũng may đám người bọn Lý Mạnh mang theo đèn lồng. Degrasse rõ ràng là sống ở đây, rẽ trái rẽ phải mấy cái là đến trước một căn nhà rách nát. Degrasse bước lên trước đập cửa.
Lý Mạnh xoay người nhảy xuống ngựa, những người tùy tùng bên cạnh hắn cầm đèn lồng bước theo, căn nhà rách nát đó là một căn nhà tranh, đã rách nát đến mức không ra hình dạng cái nhà, dựa vào ánh sáng của đèn lồng. Lý Mạnh chú ý đến cây thánh giá treo ở trước cửa. Chắc là cây thánh giá, chỉ cần hơi không chú ý chút thôi thì đều sẽ nhìn cái này thành hai thanh gỗ mục được đóng với nhau thành hình chữ thập.
Nhìn thấy cái này, Lý Mạnh âu cùng là liên tướng đến cái được gọi là “dương miếu” đó, xem ra không phái là thờ cúng tà thần, mà chắc là “miếu của người Tây”, chính là chỉ giáo đường. Truyện "Thuận Minh "
Ở thời hiện đại. Thanh Đảo có mấy giáo đường rất không tồi, có đại giáo đường thiên chúa giáo từ thời cận đại. còn có mấy tòa giáo đường kiểu mới được người Hàn Quốc xây dựng, nhìn thì đều thấy toát lên nét trang trọng khí phái. Ai ngờ thời kì cuối đời Minh trong mấy trăm năm, ở Nam Kinh còn có một giáo đường kiểu cũ nát như thế này, mấy người hạ nhân của phủ trấn thủ đều là nhỏ giọng cười với nhau:
“So sánh với những miếu người Tây ở trong thành, thì ở đây đúng là miếu thờ thổ địa nha”.
Xem ra, đây là một giáo đường hoạt động rất là không như ý, chứ không phái là đạo Thiên Chúa giáo không được lưu hành ở đại Minh thời đại này.
Lúc Philip Degrasse đập cửa, hắn còn dùng tiếng Tây Ban Nha gọi lớn mấy câu, mấy hộ sống trong những căn nhà quanh đó liền bắt đẩu chửi bới, còn có kẻ chạy ra định sinh sự, vừa nhìn thấy đám người Lý Mạnh, lập tức thụt vào trong ngay.
Trong số những hộ vệ của doanh trại Giao Châu, cũng là có mấy người đầu óc linh hoạt, đã là đi ra phía sau căn nhà, xem xem có kẻ nào thừa cơ tháo chạy hay không. Ai ngờ một lúc sau, nghe thấy bên trong có một giọng nói nhút nhát vang ra:
“Đặng thúc thúc, để cháu ra mở cửa cho thúc”. (Người Đại Minh xưng hô theo họ, cho nên nhóc con Tô An Kỳ này mới gọi Philip Degrasse là Đặng thúc thúc).
Giọng nói này là giọng quan thoại của Nam Kinh chính gốc, mà còn là giọng của một bé trai, Lý Mạnh quay đầu lại quan sát địa hình xung quanh, nhìn thấy những người của Cấm Vệ Quân và hạ nhân của phủ trấn thủ trên mặt đêu là có chút gì đó nét quái dị. Lý Mạnh đột nhiên nghĩ đển một chuyện, lúc ở Khai Phong hắn gặp phải cái được gọi là “tượng cô” đó, còn có cả những tin tức mà báo chí thời hiện đại từng nhắc đến, giáo hội thiên chúa giáo của Mĩ do cưỡng dâm bé trai mà phải bồi thường khoản tiền lớn.
Nghĩ đển đây, sắc mặt của Lý Mạnh cũng trở nên khó coi hơn, nghĩ thầm, chẳng lẽ cái nơi tồi tàn này lại là nơi chứa chấp tội ác. Cánh cửa mục nát đó “két” một tiếng rồi được mở ra, một cậu bé thò đầu ra bên ngoài, là một bé trai người Hán, bộ dạng thanh tú, nhìn rất đáng yêu, nhìn thấy nhiều người như vậy cậu bé rõ ràng là có chút sợ hãi, thụt thụt đầu về sau.
Tên Degrasse đó nhìn đứa bé một cách âu yếm, ngồi xổm xuống, lôi từ trong người ra số lương khô và dưa muối đó, nhẹ nhàng nói:
“An Kỳ, cả ngày chưa ăn gì, đói rồi phải không, ở đây có ít bánh nướng, nhanh ăn đi”.
Cậu nhóc vốn dĩ đang sợ sệt đó, nhìn thấy lương khô và dưa muối trên tay của Degrasse. ánh mặt lập tức như sáng hơn, cũng không cám thấy sợ những người đứng một bên đó nữa, vui mừng cầm lấy lương khô. Nhưng dường như lại nghĩ ra điều gì, chần chừ nói:
“Đặng thúc thúc, thúc đã ăn chưa?”.
Degrasse vừa cuời vừa vừa xoa đầu của An Kỳ, nói:
“Thúc thúc ăn rất no rồi, cháu nhanh ăn đi”.
Thằng nhóc đó hoan hô một tiếng, vừa nhét bánh vào mồm. vừa quay người chạy vào phía trong nhà. trong mồm thì gọi:
“Cha sứ vẫn chưa được ăn, cháu mang đến cho ông ấy”.
Degrasse đứng thẳng người lên, quay đầu lại cười một cách bối rối, Lý Mạnh thì cảm thấv có chút gì đó không dễ chịu trong người, đặc biệt khi hắn nhìn thấy sắc mặt của thằng bé khi nhìn những thức ăn đó, càng là làm hắn chua xót trong lòng, hắng giọng một cái, hắn hỏi một cách từ tốn:
“Còn có một cha sứ? Đứa bé này là thế nào vậy?”.
Vừa hỏi Lý Mạnh vừa bước vào trong căn nhà tranh này, phát hiện ra chỗ vừa bước vào là một căn phòng khách nhỏ, bày biện giống bộ dạng của một lễ đường, ở ngay đối diện với cửa là một cây thánh giá.
Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, không hề có những mùi lạ ớ bên ngoài, có thể nghe thấy căn phòng phía bên trong đang có tiếng nói, còn có giọng nói hưng phấn của thằng nhóc An Kỳ đó:
“Cha sứ, Đặng thúc thúc mang thức ăn về này, ông cùng ăn một chút đi”.
Tiếp đó là một giọng nói khá trầm, vang lên:
“Cháu ngoan, cháu ăn trước đi. Ta ra ngoài xem thế nào, hình như là có khách đến chơi”.
Thấy Lý Mạnh bước vào, Degrasse cũng bắt đầu giải thích từ phía sau. Thời đại này có rất nhiều những giáo sĩ đến Đại Minh để truyền giáo, vị cha sứ này cũng là một trong số đó.
Có điều không giống nhau là ở chỗ, vị cha sứ nàv là cha sứ của giáo phái Calvinism cũng tức là cha sứ của tân giáo (giáo phái mới), mà ở các nơi của đại Minh, bao gồm cả thành Nam Kinh này. Thế lực chiếm ưu thế tuyệt đối là giáo hội Thiên Chúa giáo, nói một cách càng chuẩn xác thì giáo hội Jesus chiếm cứ vị thế chủ yếu một cách tuyệt đối.
Những giáo sĩ này có qua lại với những sĩ tử quan viên của Đại Minh, giành được rất
Truyện "Thuận Minh "
nhiều sự tiện lợi từ phía quan phủ. Những giáo sĩ này bản thân cũng theo đó trở thành những nhân vật tầng lớp thượng tầng của Đại Minh.
Mà giáo hội Calvinism là tân giáo, được lưu hành rộng rãi ở Hà Lan, nhưng trong số những giáo sĩ ở Đại Minh, thì đại bộ phận là tín đồ của giáo hội Thiên Chúa, mà còn là người Tây Ban Nha. Trong cuộc chiến tranh giành độc lập, cuộc trấn áp Hà Lan của Tây Ba Nha là cực kì thảm khốc và kịch liệt, cuộc chiến tranh này có một bộ phận nguyên nhân cũng là do giáo hội Thiên Chúa giáo bảo vệ vương quốc Tây Ba Nha và cả sự trỗi đậy của tôn giáo mới ớ khu vực Hà Lan gây nên.
Mâu thuẫn nàv cũng là tồn tại ở Đại Minh, vị cha sứ giáo phái Calvinism này gặp phải sự bài trừ và chèn ép của những người đồng ngành trên danh nghĩa đó. Không có người nào bố thì và giúp đỡ. Quan phủ thì lúc nào cũng gây khó dễ. Không phát triển được các tín đồ. Chỉ có thể ở một xó xỉnh như này tìm một căn nhà tranh rách nát để làm giáo đường.
Cũng may mà vị cha cố này vô cùng kiên nghị, đương nhiên, những giáo sĩ từ xa ngoài vạn dặm đến Đại Minh này để truyền giáo thì đều là những con người rất có lòng kiên trì và nghị lực. Tuy rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này, nhưng họ vẫn đang kiên trì, chỉ là cư dân nơi đây mỗi ngày đều là bận rộn với kế sinh nhai, ai còn có thời gian mà tin vào Đạo giáo. Không những thế, nhìn thấy những hòa thượng người Tây này sống còn thảm hơn so với họ. Họ càng là không có tâm tư để mà tin vào tôn giáo, kết quả là mấy năm liền, ngoài tên Philip Degrasse cũng là nghèo kiết xác này đến nhờ vả ra cũng chi là thu nhận nuôi dưỡng đứa bé mồ côi cha mẹ là Tô An Kỳ. Truyện "Thuận Minh "
Tuy nói cả ba người này đều là tín giáo, nhưng lại là sống rất gian nan, sức khóe của cha sứ không tốt lắm, Tô An Kỳ có hiểu biết đến mức nào thì cũng chỉ là một đứa bé, toàn bộ là dựa vào một mình Degrasse ra ngoài kiếm tiền thì mới có thể duy trì được cuộc sống. Nghe ra thì đúng là giống như mấy bộ phim truyền hình ướt át thời hiện đại, chi là tên Degrasse này ở bên ngoài kiếm tiền bằng cách cờ bạc bịp, âu cũng là người khác không dễ đánh giá hành vi của hắn. Truyện "Thuận Minh "
Đứa bé tên Tô An Kỳ đó rất dễ thương, ấn tượng của mọi người đối với tên Degrasse này âu cũng là tốt lên hơn rất nhiêu, nghĩ thầm, tên này cũng không phải là loại tồi tệ gì, hành động ăn trộm thức ăn của hắn cũng là có được sự thấu hiểu và tha thứ.
Đang trong lúc nói chuyện, đứa bé đó dìu một người nhìn rất yếu ớt bước ra. Dưới ánh đèn lồng, Lý Mạnh nhìn thấy một người nước ngoài mặc quần áo màu đen. Quần áo mặc trên người của người nước ngoài này là loại áo dài đã được giặt đến bạc màu, trước ngực còn treo một cây thánh giá nhỏ.
Người cha sứ này nhìn thì thấy tuổi cũng khá lớn, nhưng nếu nhìn kĩ thì cảm giác giống như là do bệnh tật và gầy yếu làm cho cơ thể tiều tụy, hai mắt hốc hác, gò mũi cao. Cũng là hình tượng một ông già ngưới nước ngoài rất tiêu chuẩn. Ông ta sau khi nhìn thấy đám người Lý Mạnh, nét mặt và ánh mắt lập tức biến thành nhiệt tình thân thiết.
Muốn truyền giáo ở một nền văn minh như Đại Minh, có mối quan hệ tốt với những người cầm quyền bản địa chính là một trong những con đường thuận tiện nhất, con đường mà giáo hội Jesus đã đi đó. Nếu là áp dụng với một cha sứ của tân giáo thì sẽ là vô cùng khó khăn, hôm nay tự nhiên có quý nhân tìm đến tận nhà, không những thế nhìn còn thấy có chút thiện ý, ông ta có thể không vui sao?.
“Vị khách tôn quý, tôi là cha sứ của giáo đường này: Rodriguez Fiedeler, chúa ban phước lành cho ngài”.
Tên cha sứ này đầu tiên là cầu chúc mấy câu, vạch một cây thánh giá trước ngực, sau đó cung kính cúi người hành lễ. Còn thằng nhóc Tô An Kỳ đó thì núp phía sau cha sứ, thò đầu ra nhìn trộm Lý Mạnh và những người tùy tùng của hắn, Degrasee đứng ở một bên. Vội vàng kéo Tô An Kỳ ra, vừa cười vừa nói:
“Nhanh giập đầu chào lão gia đi”.
Thằng nhóc Tô An Kỳ đó cúi đầu bước ra, giập đầu với Lý Mạnh một cái, nhỏ giọng học giọng điệu của cha sứ Fiedeler, nói:
“Cầu chúa phù hộ cho đại nhân ngài”.
Nghe thấy câu nói này có chút cảm khái, Lý Mạnh không tin vào đạo giáo, chỉ là cảm thấy cuối cùng cũng nghe được câu nói theo kiểu phiên dịch lại. Như vậy thì mới giống nguời ngoại quốc mà, nếu không thì cứ là làm người ta có cảm giác bức bối.
Sau khi chào hỏi ba người trong giáo đường này, Lý Mạnh cũng là không nói gì. Làm cho bầu không khí trong phòng khá là ngột ngạt, trong lòng cả ba người đó đều là cảm thấy lo lắng bất an, nghĩ thầm: chẳng lẽ có chỗ nào đó không đúng. Thực ra Lý Mạnh đang hồi tưởng lại một sổ việc lúc hắn còn ớ thời hiện đại, các phương tiện truyền thông đều có nói đến những giáo sĩ truyền giáo của thời đại này, tuy có nhiều mục đích khác nhau trong đó. Nhưng về phương diện khách quan thì vẫn là thúc đẩy sự giao lưu văn hóa giữa phương Tây và phương Đông, không những thế hiện nay ở phương Tây những giai cấp được giáo dục văn hóa cũng chỉ là có quý tộc và giáo sĩ và thôi.
Nói một cách tổng thể, tên giáo sĩ này là vô cùng hữu dụng đối vói Lý Mạnh, tên Degrasse đó cũng là có không ít giá trị lợi dụng, không cần biết tín ngưỡng của họ là gì, hay mục đích đến Trung Quốc là gì, chỉ cẩn biết đối phương hữu dụng đối với mình là được rồi.
Lý Mạnh lại nhìn quanh phòng một lượt, đột nhiên hỏi:
“Trong giáo đường này các ngươi có thứ gì đó quan trọng không?”.
Cha sứ Fiedeler và Degrasse ngơ ngác nhìn nhau, không biết Lý Mạnh hỏi câu này là có ý gì, chần chừ một lúc, Degrasse trả lời một cách cung kính:
“Lão gia, bọn tiểu nhân là người nghèo, không có thứ gì quan trọng cả”.
“Được, vậy thì đi theo ta đi, tìm chiếc xe đến cho vị cha sứ đó ngồi, còn Đặng dương nhân ngươi ôm đứa bé. Sau này mấy người đều là hạ nhân của Lý Mạnh ta”.
Lý Mạnh gật gật đầu nói một cách thản nhiên, sau khi nói xong, tức khắc có thủ hạ đi thực hiện, thằng nhóc Tô An Kỳ đó lắc lắc đầu vẫn không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng cha sứ Fiedeler và Degrasse sau khi đưa mắt nhìn nhau mấy cái, cuối cùng cũng hiểu ra. Kích động đến nỗi vạch cây thập tự giá trước mặt, trong mồm lảm nhảm những lời tán tụng:
“Đức chúa trời, tín đồ của người cuối cùng cùng kết thúc thời kỳ khổ luyện, những ngày khổ sớ đã kết thúc rồi”.
Là tiếng quan thoại của đại Minh, chất giọng chuẩn không cần chỉnh
Cũng may đám người bọn Lý Mạnh mang theo đèn lồng. Degrasse rõ ràng là sống ở đây, rẽ trái rẽ phải mấy cái là đến trước một căn nhà rách nát. Degrasse bước lên trước đập cửa.
Lý Mạnh xoay người nhảy xuống ngựa, những người tùy tùng bên cạnh hắn cầm đèn lồng bước theo, căn nhà rách nát đó là một căn nhà tranh, đã rách nát đến mức không ra hình dạng cái nhà, dựa vào ánh sáng của đèn lồng. Lý Mạnh chú ý đến cây thánh giá treo ở trước cửa. Chắc là cây thánh giá, chỉ cần hơi không chú ý chút thôi thì đều sẽ nhìn cái này thành hai thanh gỗ mục được đóng với nhau thành hình chữ thập.
Nhìn thấy cái này, Lý Mạnh âu cùng là liên tướng đến cái được gọi là “dương miếu” đó, xem ra không phái là thờ cúng tà thần, mà chắc là “miếu của người Tây”, chính là chỉ giáo đường. Truyện "Thuận Minh "
Ở thời hiện đại. Thanh Đảo có mấy giáo đường rất không tồi, có đại giáo đường thiên chúa giáo từ thời cận đại. còn có mấy tòa giáo đường kiểu mới được người Hàn Quốc xây dựng, nhìn thì đều thấy toát lên nét trang trọng khí phái. Ai ngờ thời kì cuối đời Minh trong mấy trăm năm, ở Nam Kinh còn có một giáo đường kiểu cũ nát như thế này, mấy người hạ nhân của phủ trấn thủ đều là nhỏ giọng cười với nhau:
“So sánh với những miếu người Tây ở trong thành, thì ở đây đúng là miếu thờ thổ địa nha”.
Xem ra, đây là một giáo đường hoạt động rất là không như ý, chứ không phái là đạo Thiên Chúa giáo không được lưu hành ở đại Minh thời đại này.
Lúc Philip Degrasse đập cửa, hắn còn dùng tiếng Tây Ban Nha gọi lớn mấy câu, mấy hộ sống trong những căn nhà quanh đó liền bắt đẩu chửi bới, còn có kẻ chạy ra định sinh sự, vừa nhìn thấy đám người Lý Mạnh, lập tức thụt vào trong ngay.
Trong số những hộ vệ của doanh trại Giao Châu, cũng là có mấy người đầu óc linh hoạt, đã là đi ra phía sau căn nhà, xem xem có kẻ nào thừa cơ tháo chạy hay không. Ai ngờ một lúc sau, nghe thấy bên trong có một giọng nói nhút nhát vang ra:
“Đặng thúc thúc, để cháu ra mở cửa cho thúc”. (Người Đại Minh xưng hô theo họ, cho nên nhóc con Tô An Kỳ này mới gọi Philip Degrasse là Đặng thúc thúc).
Giọng nói này là giọng quan thoại của Nam Kinh chính gốc, mà còn là giọng của một bé trai, Lý Mạnh quay đầu lại quan sát địa hình xung quanh, nhìn thấy những người của Cấm Vệ Quân và hạ nhân của phủ trấn thủ trên mặt đêu là có chút gì đó nét quái dị. Lý Mạnh đột nhiên nghĩ đển một chuyện, lúc ở Khai Phong hắn gặp phải cái được gọi là “tượng cô” đó, còn có cả những tin tức mà báo chí thời hiện đại từng nhắc đến, giáo hội thiên chúa giáo của Mĩ do cưỡng dâm bé trai mà phải bồi thường khoản tiền lớn.
Nghĩ đển đây, sắc mặt của Lý Mạnh cũng trở nên khó coi hơn, nghĩ thầm, chẳng lẽ cái nơi tồi tàn này lại là nơi chứa chấp tội ác. Cánh cửa mục nát đó “két” một tiếng rồi được mở ra, một cậu bé thò đầu ra bên ngoài, là một bé trai người Hán, bộ dạng thanh tú, nhìn rất đáng yêu, nhìn thấy nhiều người như vậy cậu bé rõ ràng là có chút sợ hãi, thụt thụt đầu về sau.
Tên Degrasse đó nhìn đứa bé một cách âu yếm, ngồi xổm xuống, lôi từ trong người ra số lương khô và dưa muối đó, nhẹ nhàng nói:
“An Kỳ, cả ngày chưa ăn gì, đói rồi phải không, ở đây có ít bánh nướng, nhanh ăn đi”.
Cậu nhóc vốn dĩ đang sợ sệt đó, nhìn thấy lương khô và dưa muối trên tay của Degrasse. ánh mặt lập tức như sáng hơn, cũng không cám thấy sợ những người đứng một bên đó nữa, vui mừng cầm lấy lương khô. Nhưng dường như lại nghĩ ra điều gì, chần chừ nói:
“Đặng thúc thúc, thúc đã ăn chưa?”.
Degrasse vừa cuời vừa vừa xoa đầu của An Kỳ, nói:
“Thúc thúc ăn rất no rồi, cháu nhanh ăn đi”.
Thằng nhóc đó hoan hô một tiếng, vừa nhét bánh vào mồm. vừa quay người chạy vào phía trong nhà. trong mồm thì gọi:
“Cha sứ vẫn chưa được ăn, cháu mang đến cho ông ấy”.
Degrasse đứng thẳng người lên, quay đầu lại cười một cách bối rối, Lý Mạnh thì cảm thấv có chút gì đó không dễ chịu trong người, đặc biệt khi hắn nhìn thấy sắc mặt của thằng bé khi nhìn những thức ăn đó, càng là làm hắn chua xót trong lòng, hắng giọng một cái, hắn hỏi một cách từ tốn:
“Còn có một cha sứ? Đứa bé này là thế nào vậy?”.
Vừa hỏi Lý Mạnh vừa bước vào trong căn nhà tranh này, phát hiện ra chỗ vừa bước vào là một căn phòng khách nhỏ, bày biện giống bộ dạng của một lễ đường, ở ngay đối diện với cửa là một cây thánh giá.
Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, không hề có những mùi lạ ớ bên ngoài, có thể nghe thấy căn phòng phía bên trong đang có tiếng nói, còn có giọng nói hưng phấn của thằng nhóc An Kỳ đó:
“Cha sứ, Đặng thúc thúc mang thức ăn về này, ông cùng ăn một chút đi”.
Tiếp đó là một giọng nói khá trầm, vang lên:
“Cháu ngoan, cháu ăn trước đi. Ta ra ngoài xem thế nào, hình như là có khách đến chơi”.
Thấy Lý Mạnh bước vào, Degrasse cũng bắt đầu giải thích từ phía sau. Thời đại này có rất nhiều những giáo sĩ đến Đại Minh để truyền giáo, vị cha sứ này cũng là một trong số đó.
Có điều không giống nhau là ở chỗ, vị cha sứ nàv là cha sứ của giáo phái Calvinism cũng tức là cha sứ của tân giáo (giáo phái mới), mà ở các nơi của đại Minh, bao gồm cả thành Nam Kinh này. Thế lực chiếm ưu thế tuyệt đối là giáo hội Thiên Chúa giáo, nói một cách càng chuẩn xác thì giáo hội Jesus chiếm cứ vị thế chủ yếu một cách tuyệt đối.
Những giáo sĩ này có qua lại với những sĩ tử quan viên của Đại Minh, giành được rất
Truyện "Thuận Minh "
nhiều sự tiện lợi từ phía quan phủ. Những giáo sĩ này bản thân cũng theo đó trở thành những nhân vật tầng lớp thượng tầng của Đại Minh.
Mà giáo hội Calvinism là tân giáo, được lưu hành rộng rãi ở Hà Lan, nhưng trong số những giáo sĩ ở Đại Minh, thì đại bộ phận là tín đồ của giáo hội Thiên Chúa, mà còn là người Tây Ban Nha. Trong cuộc chiến tranh giành độc lập, cuộc trấn áp Hà Lan của Tây Ba Nha là cực kì thảm khốc và kịch liệt, cuộc chiến tranh này có một bộ phận nguyên nhân cũng là do giáo hội Thiên Chúa giáo bảo vệ vương quốc Tây Ba Nha và cả sự trỗi đậy của tôn giáo mới ớ khu vực Hà Lan gây nên.
Mâu thuẫn nàv cũng là tồn tại ở Đại Minh, vị cha sứ giáo phái Calvinism này gặp phải sự bài trừ và chèn ép của những người đồng ngành trên danh nghĩa đó. Không có người nào bố thì và giúp đỡ. Quan phủ thì lúc nào cũng gây khó dễ. Không phát triển được các tín đồ. Chỉ có thể ở một xó xỉnh như này tìm một căn nhà tranh rách nát để làm giáo đường.
Cũng may mà vị cha cố này vô cùng kiên nghị, đương nhiên, những giáo sĩ từ xa ngoài vạn dặm đến Đại Minh này để truyền giáo thì đều là những con người rất có lòng kiên trì và nghị lực. Tuy rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này, nhưng họ vẫn đang kiên trì, chỉ là cư dân nơi đây mỗi ngày đều là bận rộn với kế sinh nhai, ai còn có thời gian mà tin vào Đạo giáo. Không những thế, nhìn thấy những hòa thượng người Tây này sống còn thảm hơn so với họ. Họ càng là không có tâm tư để mà tin vào tôn giáo, kết quả là mấy năm liền, ngoài tên Philip Degrasse cũng là nghèo kiết xác này đến nhờ vả ra cũng chi là thu nhận nuôi dưỡng đứa bé mồ côi cha mẹ là Tô An Kỳ. Truyện "Thuận Minh "
Tuy nói cả ba người này đều là tín giáo, nhưng lại là sống rất gian nan, sức khóe của cha sứ không tốt lắm, Tô An Kỳ có hiểu biết đến mức nào thì cũng chỉ là một đứa bé, toàn bộ là dựa vào một mình Degrasse ra ngoài kiếm tiền thì mới có thể duy trì được cuộc sống. Nghe ra thì đúng là giống như mấy bộ phim truyền hình ướt át thời hiện đại, chi là tên Degrasse này ở bên ngoài kiếm tiền bằng cách cờ bạc bịp, âu cũng là người khác không dễ đánh giá hành vi của hắn. Truyện "Thuận Minh "
Đứa bé tên Tô An Kỳ đó rất dễ thương, ấn tượng của mọi người đối với tên Degrasse này âu cũng là tốt lên hơn rất nhiêu, nghĩ thầm, tên này cũng không phải là loại tồi tệ gì, hành động ăn trộm thức ăn của hắn cũng là có được sự thấu hiểu và tha thứ.
Đang trong lúc nói chuyện, đứa bé đó dìu một người nhìn rất yếu ớt bước ra. Dưới ánh đèn lồng, Lý Mạnh nhìn thấy một người nước ngoài mặc quần áo màu đen. Quần áo mặc trên người của người nước ngoài này là loại áo dài đã được giặt đến bạc màu, trước ngực còn treo một cây thánh giá nhỏ.
Người cha sứ này nhìn thì thấy tuổi cũng khá lớn, nhưng nếu nhìn kĩ thì cảm giác giống như là do bệnh tật và gầy yếu làm cho cơ thể tiều tụy, hai mắt hốc hác, gò mũi cao. Cũng là hình tượng một ông già ngưới nước ngoài rất tiêu chuẩn. Ông ta sau khi nhìn thấy đám người Lý Mạnh, nét mặt và ánh mắt lập tức biến thành nhiệt tình thân thiết.
Muốn truyền giáo ở một nền văn minh như Đại Minh, có mối quan hệ tốt với những người cầm quyền bản địa chính là một trong những con đường thuận tiện nhất, con đường mà giáo hội Jesus đã đi đó. Nếu là áp dụng với một cha sứ của tân giáo thì sẽ là vô cùng khó khăn, hôm nay tự nhiên có quý nhân tìm đến tận nhà, không những thế nhìn còn thấy có chút thiện ý, ông ta có thể không vui sao?.
“Vị khách tôn quý, tôi là cha sứ của giáo đường này: Rodriguez Fiedeler, chúa ban phước lành cho ngài”.
Tên cha sứ này đầu tiên là cầu chúc mấy câu, vạch một cây thánh giá trước ngực, sau đó cung kính cúi người hành lễ. Còn thằng nhóc Tô An Kỳ đó thì núp phía sau cha sứ, thò đầu ra nhìn trộm Lý Mạnh và những người tùy tùng của hắn, Degrasee đứng ở một bên. Vội vàng kéo Tô An Kỳ ra, vừa cười vừa nói:
“Nhanh giập đầu chào lão gia đi”.
Thằng nhóc Tô An Kỳ đó cúi đầu bước ra, giập đầu với Lý Mạnh một cái, nhỏ giọng học giọng điệu của cha sứ Fiedeler, nói:
“Cầu chúa phù hộ cho đại nhân ngài”.
Nghe thấy câu nói này có chút cảm khái, Lý Mạnh không tin vào đạo giáo, chỉ là cảm thấy cuối cùng cũng nghe được câu nói theo kiểu phiên dịch lại. Như vậy thì mới giống nguời ngoại quốc mà, nếu không thì cứ là làm người ta có cảm giác bức bối.
Sau khi chào hỏi ba người trong giáo đường này, Lý Mạnh cũng là không nói gì. Làm cho bầu không khí trong phòng khá là ngột ngạt, trong lòng cả ba người đó đều là cảm thấy lo lắng bất an, nghĩ thầm: chẳng lẽ có chỗ nào đó không đúng. Thực ra Lý Mạnh đang hồi tưởng lại một sổ việc lúc hắn còn ớ thời hiện đại, các phương tiện truyền thông đều có nói đến những giáo sĩ truyền giáo của thời đại này, tuy có nhiều mục đích khác nhau trong đó. Nhưng về phương diện khách quan thì vẫn là thúc đẩy sự giao lưu văn hóa giữa phương Tây và phương Đông, không những thế hiện nay ở phương Tây những giai cấp được giáo dục văn hóa cũng chỉ là có quý tộc và giáo sĩ và thôi.
Nói một cách tổng thể, tên giáo sĩ này là vô cùng hữu dụng đối vói Lý Mạnh, tên Degrasse đó cũng là có không ít giá trị lợi dụng, không cần biết tín ngưỡng của họ là gì, hay mục đích đến Trung Quốc là gì, chỉ cẩn biết đối phương hữu dụng đối với mình là được rồi.
Lý Mạnh lại nhìn quanh phòng một lượt, đột nhiên hỏi:
“Trong giáo đường này các ngươi có thứ gì đó quan trọng không?”.
Cha sứ Fiedeler và Degrasse ngơ ngác nhìn nhau, không biết Lý Mạnh hỏi câu này là có ý gì, chần chừ một lúc, Degrasse trả lời một cách cung kính:
“Lão gia, bọn tiểu nhân là người nghèo, không có thứ gì quan trọng cả”.
“Được, vậy thì đi theo ta đi, tìm chiếc xe đến cho vị cha sứ đó ngồi, còn Đặng dương nhân ngươi ôm đứa bé. Sau này mấy người đều là hạ nhân của Lý Mạnh ta”.
Lý Mạnh gật gật đầu nói một cách thản nhiên, sau khi nói xong, tức khắc có thủ hạ đi thực hiện, thằng nhóc Tô An Kỳ đó lắc lắc đầu vẫn không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng cha sứ Fiedeler và Degrasse sau khi đưa mắt nhìn nhau mấy cái, cuối cùng cũng hiểu ra. Kích động đến nỗi vạch cây thập tự giá trước mặt, trong mồm lảm nhảm những lời tán tụng:
“Đức chúa trời, tín đồ của người cuối cùng cùng kết thúc thời kỳ khổ luyện, những ngày khổ sớ đã kết thúc rồi”.
Là tiếng quan thoại của đại Minh, chất giọng chuẩn không cần chỉnh
Danh sách chương