Còn bọn Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung, La Nhữ Tài, bại vọng cũng là chuyện sớm muộn. Cho nên tin tức Lý Tự Thành được những người còn lại đề cử làm tân sấm vương cũng không được ai chú ý.
Mộc Vân Dao xem ra lúc ở phủ Chu vương, mặc dù đã đọc qua rất nhiều công báo văn thư, nhưng có thể cũng là vì thích học, thích hỏi, cho nên mới có dạng kiến thức như vậy. Có điều kiến thức của nữ hài chung quy vẫn có cực hạn, Lý Mạnh sau khi biết tin Lý Tự Thành được đề cử làm tân sấm vương, một hồi lâu vẫn không nói gì.
Từ lúc Lý Mạnh tới thời đại này đến nay, hắn không biết ai là Cao Nghênh Tường, thậm chí Lý Mạnh còn hoài nghi phải chăng lịch sử bởi vì sự có mặt của mình mà xảy ra thay đổi. Có lúc nửa đêm tỉnh cơn mơ, cả người còn toát mồ hôi lạnh, vốn ở thời đại này còn nơm nớp lo sợ, nếu như là một không gian khác, vậy thì thực sự là không biết nên làm thế nào.
Sự nơm nớp lo sợ này kéo dài cho tới khi thấy danh tự Lý Tụ Thành, Trương Hiến Trung mới được giảm bớt đi nhiều. Có thể là mình không nắm rõ đoạn lịch sử này, cho nên căn bản không biết những thứ đó.
Tin tức trên công báo mà kinh sư đưa tới, khiến Lý Mạnh trong lòng có chút nhẹ nhõm khó hiểu, thì ra lịch sử vẫn là lịch sử vốn có, không có gì thay đổi cả. Nhưng cảm giác khẩn trương và sợ hãi còn lớn hơn lại tràn ngập trong tình tự của hắn. Án chiếu theo lịch sử mà hắn biết, bánh xe đang chuyển động, tới cuối cùng đại bộ phận mọi người đều bị nghiền nát trong cái thời đại này.
Giao châu đô ti tới Hồ Quảng nhậm chức, hơn nữa Lý Mạnh còn phải dẫn binh đi. Chuyện này thực sự là vô cùng khó khăn, bằng vào sự nhận thức của Lý Mạnh về chế độ và quan trường của Đại Minh, căn bản không biết phải tiến hành như thế nào.
Ninh sư gia trước giờ là theo tuần kiểm diêm chính làm việc, kiến thức chưa chắc đã hơn Lý Mạnh được bao nhiêu. Còn "tham tán" Mộc Vân Dao hiện giờ thì chỉ có phán đoán, chứ không có kiến thức.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Mạnh vẫn phái người đưa thiếp mời cho Chu cử nhân ở trong thành Giao châu. Mãn Thanh đột nhiên xông vào kinh kỳ, hoành hành hai tháng có dư, rồi sau đó ung dung xuất quan, binh mã Đại Minh không làm gì được, chỉ có thể để mặc cho chúng ngông nghênh. Chuyện này tới sau cùng tuy là kinh sư bình yên vô sự, chỉ có điều một số châu phủ thì gặp phải cướp bóc.
Nhưng chuyện này đối với nhân sĩ Đại Minh, đặc biệt là thân sĩ ở một giải Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Nam của Bắc Trực Đãi mà nói thì cực kỳ xúc động. Cho dù là loạn dân của Thiểm Tây tả xung hữu đột ở Trung Nguyên phúc địa, triều đình mệt nhọc vây quét, vốn cho rằng đây chẳng qua là hiện tượng rối loạn do thiên tai tạo thành mà thôi. Nhưng chiến tranh giữa binh mã triều đình và Đông Lỗ Nữ Chân cũng là hết lần này tới lần khác thất bại, trước tiên là Tuyên Phủ Đại Đồng bị người ta đột nhập, lần này ngay cả kinh kỳ phúc địa, nơi trung tâm của Đại Minh cũng bị như vậy.
Khẳng định là có gì đó dị thường, người hơi có kiến thức trong lòng đều lo sợ bất an, cho nên Chu cử nhân trong đoạn thời gian này luôn bảo trì cự ly với Lý Mạnh cũng bất ngờ đồng ý lời mời. Chu Dương có thân phận cử nhân, trong nhà lại có tiền có thế, hạng người như hắn có giao tiếp rất chặt chẽ với hoạn quan, đối với những chuyện như thế này hiểu biết sẽ xác thực hơn nhiều.
Mấy lần trò truyện, mấy năm ở chung trong thành Giao châu. Chu cử nhân tuy tránh không gặp Lý Mạnh, nhưng song phương gặp mặt nói chuvện lại không có quá nhiều cấm kỵ. Sau khi mở đầu bằng mấy câu khách khí, Lý Mạnh trực tiếp hỏi: "Những ngày này tuy rằng không thường xuyên gặp mặt, nhưng chuyện về nơi dưỡng binh cứ thủ mà huynh đài nói thì ta lúc nào cũng suy xét, Châu phủ này tuy có cái lợi về muối, nhưng ruộng đất cằn cỗi, người ở thưa thớt, hơn nữa còn là nơi có địa hình hiểm ác, quả thực không phải là nơi nên ở lâu. Chỉ là binh mã Sơn Đông của ta muốn tới Kinh Tương, thực sự là không tìm ra lý do."
Năm đó còn là tuần kiểm diêm chính, hiện giờ lại là Giao châu đô ti, chức vị lên quá nhanh. Huống chi là loại giàu có của bản địa, đối với chuyện phát sinh trong địa phương tất nhiên là biết rõ nội tình, đối với sức chiến đấu của Giao châu doanh cũng kinh thán vô cùng. Chu cử nhân đối với Lý Mạnh cũng càng lúc càng kính trọng, thái đội ngông cuồng trước đây cũng thu liễm đi nhiều, nghe thấy Lý Mạnh hỏi. Chu cử nhân hơi suy nghĩ một chút rồi mở miệng cười.
Tràng cười này khiến Lý Mạnh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ những gì mà mình nói có gì đó không đúng. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Mạnh, Chu cử nhân ho khan mấy tiếng, thôi không cười nữa, mở miệng cao giọng nói: "Chuyện này của Lý đại nhân thật sự là khó nghĩ thật, điều động quan binh không ngờ gì nữa chỉ là một tờ công văn của bên trên mà thôi. Theo công báo, Kinh Tương đã trở thành loạn cục, tìm một cái danh dầu xuất binh diệt phỉ bình loạn là được."
Lý Mạnh sau khi nghe vậy liền ngây người, thầm nghĩ nói thì đơn giản, nhưng tình huống chân thực nào có đơn giản như vậy. Chỉ nói việc công văn điều động là ai, là nha môn nào phát ra thôi đã không biết được rồi.
Thấy vẻ mặt khó xử của Lý Mạnh, Chu Dương cũng có chút kinh ngạc, do dự hỏi: "Chuyện này không khó chứ, Lý huynh không phải là có ô dù trong kinh sư ư?"
Lời nói này khiến Lý Mạnh lập tức giật nảy mình, thầm nghĩ quan hệ giữa mình và Lưu Phúc, thái giám chấp bút ở kinh sư là rất bí mật. Chu cử nhân làm sao mà biết được, vẻ mặt của Lý Mạnh tuy biến hóa không lớn, nhưng cũng không tới mức hỉ nộ không hiện ra ngoài mặt. Chu Dương lập tức hiểu ra, cười cười: "Tại hạ cũng có chút giao tình với Ngô Đồng Tri, lúc nhàn rỗi hắn cũng có nhắc tới, nói là Lý đại nhân có một đại nhân vật thân thích rất khá ở kinh sư, tương lai khẳng định là một đường thông thoáng."
Mấy tháng trước quả thật là có một đại nhân vật thân thích, có điều sau khi mượn năm vạn lạng thì không thấy người đâu nữa rồi, Lý Mạnh cười khổ một tiếng, giải thích: "Chuyện này Lý Mạnh muốn tự mình làm, Chu tiên sinh có phương pháp gì không?"
Thấy Lý Mạnh ấp úng, Chu Dương cũng biết trong đây có ẩn tình khác, thế nên không nhắc tới nữa, trực tiếp nói: "Chuyện này cũng không khó, chỉ cần dùng bạc để mở đường, trên quan trường Đại Minh không có chuyện gì là không làm được, chỉ cần chi đủ tiền ở binh bộ, chuyện di chuyển địa điểm đóng quân tất nhiên là nước chảy thành sông thôi."
Tiền cũng không thiếu, tuy nói là dưỡng binh phải dùng rất nhiều tiền, nhưng lúc cần thiết thì vẫn có thể rất được mười vạn lạng bạc. Nhưng quan viên binh bộ mình không quen lấyy một người, nói ra, Lý Mạnh tới giờ vẫn còn chưa gặp tri phủ Lai châu, quan văn lớn nhất mà hắn tiếp xúc cũng chính là Liễu Thanh Tùng, còn lại thì chính là một số quan lại của thành Giao châu, căn bản không biết nên đi quan hệ với ai.
May mà Chu cử nhân có tính khí đã nói là nói hết, chuyện gì cũng sẽ nói rõ với ngươi, hắn lại tiếp tục nói: "Chuyện này chớ có tới binh bộ kinh sư, nơi đó là ở dưới chân thiên tử, người nhiều tai mắt nhiều, khó tránh khỏi có người soi mói, lúc đó thì phiền rồi. Không bằng tới binh bộ Nam Kinh đi, bên đó làm chuyện gì cùng dễ hơn nhiều, chỉ cần phát được văn thư xuống, tất cả sẽ nước chảy thành sông."
Những lời này nói rất đơn giản rõ ràng, phía kinh sư không có người quen, thành Nam Kinh càng là hai mắt bôi đen, nhưng dẫu sao cũng không thể trực tiếp dẫn binh tới, vậy lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người, tự mình xui xẻo rồi.
Lý Mạnh cười khổ, chỉ gật đầu cảm ơn, sự tri vô bất ngôn của Chu Dương đối với hắn thực sự là giúp được rất nhiều, nhưng đối với dạng người đọc sách như thế này, Lý Mạnh ngược lại không biết phải đáp tạ như thế nào. Có điều hôm nay đã nói toẹt ra thế này rồi, dứt khoát hỏi trực tiếp đi. Chu cử nhân vừa có ý cáo từ, Lý Mạnh lại ôm quyền nói: "Nếu không có sự chỉ điểm của Chu huynh, Lý mỗ giống như là kẻ mù mờ mắt vậy, chuyện gì cũng không nhìn được rõ ràng. Lý Mạnh là kẻ thô lỗ, không biết những lễ tiết quy củ uyển chuyển, cho nên muốn hỏi trực tiếp Chu huynh rằng cần cái gì? Xin cứ nói thật ra đi, tiền bạc Lý Mạnh ta vẫn có một chút, mà hiện giờ ít nhiều gì cũng là quan viên hàm đầu đô ti, trong địa bàn này lời nói cũng có chút tác dụng. Chu huynh trong lòng muốn gì, xin cứ nói thẳng ra là được?"
Nếu Chu Dương chẳng chịu lấy gì, Lý Mạnh thực sự là có chút nghi vấn, dù sao những lời mà song phương nói đều là thứ đặc biệt phạm vào kỵ húy. Lý Mạnh vừa hỏi xong, Chu Dương vốn muốn đứng dậy lại ngồi xuống ghế, trầm mặc một lát rồi mỉm cười, mở miệng nói: "Tiền bạc trong nhà Chu mỗ cũng không thiếu. Trong cái phủ Lai châu này, người khác cũng không khi phụ được Chu gia ta, chỉ là có một chuyện vẫn mong đại nhân đáp ứng."
"Xin cứ nói ra đi, chỉ cần là chuyện mà Lý Mạnh có thể làm được, tất nhiên sẽ gắng sức hoàn thành!"
"Tương lai nếu có một ngày, nếu là trời còn thương Đại Minh ta thì ngày đó sẽ không tới, nếu là thật sự có ngày đó, già trẻ lớn bé mấy chục nhân khẩu nhà Chu mỗ, tay không cầm được đao thương, cưỡi không được ngựa tồi, sợ rằng sẽ trở thành thịt cá trên thớt của người khác. Chỉ cầu đại nhân có thể niệm tình những chuyện này mà che chở cho một nhà của Chu mỗ."
Bầu không khí nói chuyện của song phương vốn rất nhẹ nhàng, ai ngờ Chu Dương Chu cử nhân đột nhiên lại trịnh trọng nói với lời giao phó cho tương lai. Lý Mạnh cũng ngây người, Chu Dương sau khi nói xong liền đứng dậy, vái sâu một cái, không ngờ lại hành đại lễ với Lý Mạnh.
Nếu đổi lại là người khác, Chu cử nhân vừa nói những lời này ra, chắc rằng đã trực tiếp gọi thân binh hộ vệ trói đưa lên quan rồi. Lúc Đại Minh thái bình, thánh minh thiên tử tại vị như thế này, ngươi lại tính toán cho lúc mạt lộ, rốt cuộc là có tâm tư gì. Có điều, Lý Mạnh nếu là người gọi là "người khác", cũng không thể bỏ đi cái lợi muối tư ở trong tay, lại đi có chủ ý với đối nơi đóng quân tới Kinh Tương. Giao châu doanh của Lý Mạnh ở phủ Lai châu, tốt xấu gì thì cũng là thân binh tử đệ của bản hương bản thổ, làm chuyện gì cũng tiện, nhưng chỉ cần là tới Kinh Tương, binh mã Sơn Đông chính là khách quân, làm gì cũng không tiện.
Tuy nói Đại Minh có quy củ là khách quân lập công ở nơi đóng quân thì sẽ được tính gấp đôi, nhìn thì có lợi lớn đấy, nhưng nếu khách quân đóng quân ở nơi khác mà được thoải mái dễ chịu thì hà tất phải có quy cũ này. Truyện "Thuận Minh "
Hành động khó bề tưởng tượng như thế này, Chu Dương Chu cử nhân căn bản không hỏi vì sao, chỉ trực tiếp trả lời vấn đề. Đồng dạng, đối với lời thỉnh cầu của Chu cử nhân, Lý Mạnh cũng không có bất kỳ một sự kinh ngạc nào, cũng chỉ trịnh trọng ôm quyền đáp ứng: "Chu tiên sinh xin cứ yên tâm, chỉ cần Lý Mạnh trong tay còn có đao thương, tất nhiên sẽ bảo vệ toàn gia của Chu tiên sinh được chu toàn."
Chu cử nhân không nói gì nữa, lặng lẽ vái cáo từ, bước thẳng ra ngoài cửa, Lý Mạnh cũng không ra tiễn, những gì đối thoại ngày hôm nay quả thực là có chút ngưng trọng.
Xem ra, mình tuy biết lịch sử, nhưng người thông minh ở thời đại này cũng cảm giác được thiên hạ chi thế có chút bất diệu rồi.
Mộc Vân Dao xem ra lúc ở phủ Chu vương, mặc dù đã đọc qua rất nhiều công báo văn thư, nhưng có thể cũng là vì thích học, thích hỏi, cho nên mới có dạng kiến thức như vậy. Có điều kiến thức của nữ hài chung quy vẫn có cực hạn, Lý Mạnh sau khi biết tin Lý Tự Thành được đề cử làm tân sấm vương, một hồi lâu vẫn không nói gì.
Từ lúc Lý Mạnh tới thời đại này đến nay, hắn không biết ai là Cao Nghênh Tường, thậm chí Lý Mạnh còn hoài nghi phải chăng lịch sử bởi vì sự có mặt của mình mà xảy ra thay đổi. Có lúc nửa đêm tỉnh cơn mơ, cả người còn toát mồ hôi lạnh, vốn ở thời đại này còn nơm nớp lo sợ, nếu như là một không gian khác, vậy thì thực sự là không biết nên làm thế nào.
Sự nơm nớp lo sợ này kéo dài cho tới khi thấy danh tự Lý Tụ Thành, Trương Hiến Trung mới được giảm bớt đi nhiều. Có thể là mình không nắm rõ đoạn lịch sử này, cho nên căn bản không biết những thứ đó.
Tin tức trên công báo mà kinh sư đưa tới, khiến Lý Mạnh trong lòng có chút nhẹ nhõm khó hiểu, thì ra lịch sử vẫn là lịch sử vốn có, không có gì thay đổi cả. Nhưng cảm giác khẩn trương và sợ hãi còn lớn hơn lại tràn ngập trong tình tự của hắn. Án chiếu theo lịch sử mà hắn biết, bánh xe đang chuyển động, tới cuối cùng đại bộ phận mọi người đều bị nghiền nát trong cái thời đại này.
Giao châu đô ti tới Hồ Quảng nhậm chức, hơn nữa Lý Mạnh còn phải dẫn binh đi. Chuyện này thực sự là vô cùng khó khăn, bằng vào sự nhận thức của Lý Mạnh về chế độ và quan trường của Đại Minh, căn bản không biết phải tiến hành như thế nào.
Ninh sư gia trước giờ là theo tuần kiểm diêm chính làm việc, kiến thức chưa chắc đã hơn Lý Mạnh được bao nhiêu. Còn "tham tán" Mộc Vân Dao hiện giờ thì chỉ có phán đoán, chứ không có kiến thức.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Mạnh vẫn phái người đưa thiếp mời cho Chu cử nhân ở trong thành Giao châu. Mãn Thanh đột nhiên xông vào kinh kỳ, hoành hành hai tháng có dư, rồi sau đó ung dung xuất quan, binh mã Đại Minh không làm gì được, chỉ có thể để mặc cho chúng ngông nghênh. Chuyện này tới sau cùng tuy là kinh sư bình yên vô sự, chỉ có điều một số châu phủ thì gặp phải cướp bóc.
Nhưng chuyện này đối với nhân sĩ Đại Minh, đặc biệt là thân sĩ ở một giải Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Nam của Bắc Trực Đãi mà nói thì cực kỳ xúc động. Cho dù là loạn dân của Thiểm Tây tả xung hữu đột ở Trung Nguyên phúc địa, triều đình mệt nhọc vây quét, vốn cho rằng đây chẳng qua là hiện tượng rối loạn do thiên tai tạo thành mà thôi. Nhưng chiến tranh giữa binh mã triều đình và Đông Lỗ Nữ Chân cũng là hết lần này tới lần khác thất bại, trước tiên là Tuyên Phủ Đại Đồng bị người ta đột nhập, lần này ngay cả kinh kỳ phúc địa, nơi trung tâm của Đại Minh cũng bị như vậy.
Khẳng định là có gì đó dị thường, người hơi có kiến thức trong lòng đều lo sợ bất an, cho nên Chu cử nhân trong đoạn thời gian này luôn bảo trì cự ly với Lý Mạnh cũng bất ngờ đồng ý lời mời. Chu Dương có thân phận cử nhân, trong nhà lại có tiền có thế, hạng người như hắn có giao tiếp rất chặt chẽ với hoạn quan, đối với những chuyện như thế này hiểu biết sẽ xác thực hơn nhiều.
Mấy lần trò truyện, mấy năm ở chung trong thành Giao châu. Chu cử nhân tuy tránh không gặp Lý Mạnh, nhưng song phương gặp mặt nói chuvện lại không có quá nhiều cấm kỵ. Sau khi mở đầu bằng mấy câu khách khí, Lý Mạnh trực tiếp hỏi: "Những ngày này tuy rằng không thường xuyên gặp mặt, nhưng chuyện về nơi dưỡng binh cứ thủ mà huynh đài nói thì ta lúc nào cũng suy xét, Châu phủ này tuy có cái lợi về muối, nhưng ruộng đất cằn cỗi, người ở thưa thớt, hơn nữa còn là nơi có địa hình hiểm ác, quả thực không phải là nơi nên ở lâu. Chỉ là binh mã Sơn Đông của ta muốn tới Kinh Tương, thực sự là không tìm ra lý do."
Năm đó còn là tuần kiểm diêm chính, hiện giờ lại là Giao châu đô ti, chức vị lên quá nhanh. Huống chi là loại giàu có của bản địa, đối với chuyện phát sinh trong địa phương tất nhiên là biết rõ nội tình, đối với sức chiến đấu của Giao châu doanh cũng kinh thán vô cùng. Chu cử nhân đối với Lý Mạnh cũng càng lúc càng kính trọng, thái đội ngông cuồng trước đây cũng thu liễm đi nhiều, nghe thấy Lý Mạnh hỏi. Chu cử nhân hơi suy nghĩ một chút rồi mở miệng cười.
Tràng cười này khiến Lý Mạnh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ những gì mà mình nói có gì đó không đúng. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Mạnh, Chu cử nhân ho khan mấy tiếng, thôi không cười nữa, mở miệng cao giọng nói: "Chuyện này của Lý đại nhân thật sự là khó nghĩ thật, điều động quan binh không ngờ gì nữa chỉ là một tờ công văn của bên trên mà thôi. Theo công báo, Kinh Tương đã trở thành loạn cục, tìm một cái danh dầu xuất binh diệt phỉ bình loạn là được."
Lý Mạnh sau khi nghe vậy liền ngây người, thầm nghĩ nói thì đơn giản, nhưng tình huống chân thực nào có đơn giản như vậy. Chỉ nói việc công văn điều động là ai, là nha môn nào phát ra thôi đã không biết được rồi.
Thấy vẻ mặt khó xử của Lý Mạnh, Chu Dương cũng có chút kinh ngạc, do dự hỏi: "Chuyện này không khó chứ, Lý huynh không phải là có ô dù trong kinh sư ư?"
Lời nói này khiến Lý Mạnh lập tức giật nảy mình, thầm nghĩ quan hệ giữa mình và Lưu Phúc, thái giám chấp bút ở kinh sư là rất bí mật. Chu cử nhân làm sao mà biết được, vẻ mặt của Lý Mạnh tuy biến hóa không lớn, nhưng cũng không tới mức hỉ nộ không hiện ra ngoài mặt. Chu Dương lập tức hiểu ra, cười cười: "Tại hạ cũng có chút giao tình với Ngô Đồng Tri, lúc nhàn rỗi hắn cũng có nhắc tới, nói là Lý đại nhân có một đại nhân vật thân thích rất khá ở kinh sư, tương lai khẳng định là một đường thông thoáng."
Mấy tháng trước quả thật là có một đại nhân vật thân thích, có điều sau khi mượn năm vạn lạng thì không thấy người đâu nữa rồi, Lý Mạnh cười khổ một tiếng, giải thích: "Chuyện này Lý Mạnh muốn tự mình làm, Chu tiên sinh có phương pháp gì không?"
Thấy Lý Mạnh ấp úng, Chu Dương cũng biết trong đây có ẩn tình khác, thế nên không nhắc tới nữa, trực tiếp nói: "Chuyện này cũng không khó, chỉ cần dùng bạc để mở đường, trên quan trường Đại Minh không có chuyện gì là không làm được, chỉ cần chi đủ tiền ở binh bộ, chuyện di chuyển địa điểm đóng quân tất nhiên là nước chảy thành sông thôi."
Tiền cũng không thiếu, tuy nói là dưỡng binh phải dùng rất nhiều tiền, nhưng lúc cần thiết thì vẫn có thể rất được mười vạn lạng bạc. Nhưng quan viên binh bộ mình không quen lấyy một người, nói ra, Lý Mạnh tới giờ vẫn còn chưa gặp tri phủ Lai châu, quan văn lớn nhất mà hắn tiếp xúc cũng chính là Liễu Thanh Tùng, còn lại thì chính là một số quan lại của thành Giao châu, căn bản không biết nên đi quan hệ với ai.
May mà Chu cử nhân có tính khí đã nói là nói hết, chuyện gì cũng sẽ nói rõ với ngươi, hắn lại tiếp tục nói: "Chuyện này chớ có tới binh bộ kinh sư, nơi đó là ở dưới chân thiên tử, người nhiều tai mắt nhiều, khó tránh khỏi có người soi mói, lúc đó thì phiền rồi. Không bằng tới binh bộ Nam Kinh đi, bên đó làm chuyện gì cùng dễ hơn nhiều, chỉ cần phát được văn thư xuống, tất cả sẽ nước chảy thành sông."
Những lời này nói rất đơn giản rõ ràng, phía kinh sư không có người quen, thành Nam Kinh càng là hai mắt bôi đen, nhưng dẫu sao cũng không thể trực tiếp dẫn binh tới, vậy lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người, tự mình xui xẻo rồi.
Lý Mạnh cười khổ, chỉ gật đầu cảm ơn, sự tri vô bất ngôn của Chu Dương đối với hắn thực sự là giúp được rất nhiều, nhưng đối với dạng người đọc sách như thế này, Lý Mạnh ngược lại không biết phải đáp tạ như thế nào. Có điều hôm nay đã nói toẹt ra thế này rồi, dứt khoát hỏi trực tiếp đi. Chu cử nhân vừa có ý cáo từ, Lý Mạnh lại ôm quyền nói: "Nếu không có sự chỉ điểm của Chu huynh, Lý mỗ giống như là kẻ mù mờ mắt vậy, chuyện gì cũng không nhìn được rõ ràng. Lý Mạnh là kẻ thô lỗ, không biết những lễ tiết quy củ uyển chuyển, cho nên muốn hỏi trực tiếp Chu huynh rằng cần cái gì? Xin cứ nói thật ra đi, tiền bạc Lý Mạnh ta vẫn có một chút, mà hiện giờ ít nhiều gì cũng là quan viên hàm đầu đô ti, trong địa bàn này lời nói cũng có chút tác dụng. Chu huynh trong lòng muốn gì, xin cứ nói thẳng ra là được?"
Nếu Chu Dương chẳng chịu lấy gì, Lý Mạnh thực sự là có chút nghi vấn, dù sao những lời mà song phương nói đều là thứ đặc biệt phạm vào kỵ húy. Lý Mạnh vừa hỏi xong, Chu Dương vốn muốn đứng dậy lại ngồi xuống ghế, trầm mặc một lát rồi mỉm cười, mở miệng nói: "Tiền bạc trong nhà Chu mỗ cũng không thiếu. Trong cái phủ Lai châu này, người khác cũng không khi phụ được Chu gia ta, chỉ là có một chuyện vẫn mong đại nhân đáp ứng."
"Xin cứ nói ra đi, chỉ cần là chuyện mà Lý Mạnh có thể làm được, tất nhiên sẽ gắng sức hoàn thành!"
"Tương lai nếu có một ngày, nếu là trời còn thương Đại Minh ta thì ngày đó sẽ không tới, nếu là thật sự có ngày đó, già trẻ lớn bé mấy chục nhân khẩu nhà Chu mỗ, tay không cầm được đao thương, cưỡi không được ngựa tồi, sợ rằng sẽ trở thành thịt cá trên thớt của người khác. Chỉ cầu đại nhân có thể niệm tình những chuyện này mà che chở cho một nhà của Chu mỗ."
Bầu không khí nói chuyện của song phương vốn rất nhẹ nhàng, ai ngờ Chu Dương Chu cử nhân đột nhiên lại trịnh trọng nói với lời giao phó cho tương lai. Lý Mạnh cũng ngây người, Chu Dương sau khi nói xong liền đứng dậy, vái sâu một cái, không ngờ lại hành đại lễ với Lý Mạnh.
Nếu đổi lại là người khác, Chu cử nhân vừa nói những lời này ra, chắc rằng đã trực tiếp gọi thân binh hộ vệ trói đưa lên quan rồi. Lúc Đại Minh thái bình, thánh minh thiên tử tại vị như thế này, ngươi lại tính toán cho lúc mạt lộ, rốt cuộc là có tâm tư gì. Có điều, Lý Mạnh nếu là người gọi là "người khác", cũng không thể bỏ đi cái lợi muối tư ở trong tay, lại đi có chủ ý với đối nơi đóng quân tới Kinh Tương. Giao châu doanh của Lý Mạnh ở phủ Lai châu, tốt xấu gì thì cũng là thân binh tử đệ của bản hương bản thổ, làm chuyện gì cũng tiện, nhưng chỉ cần là tới Kinh Tương, binh mã Sơn Đông chính là khách quân, làm gì cũng không tiện.
Tuy nói Đại Minh có quy củ là khách quân lập công ở nơi đóng quân thì sẽ được tính gấp đôi, nhìn thì có lợi lớn đấy, nhưng nếu khách quân đóng quân ở nơi khác mà được thoải mái dễ chịu thì hà tất phải có quy cũ này. Truyện "Thuận Minh "
Hành động khó bề tưởng tượng như thế này, Chu Dương Chu cử nhân căn bản không hỏi vì sao, chỉ trực tiếp trả lời vấn đề. Đồng dạng, đối với lời thỉnh cầu của Chu cử nhân, Lý Mạnh cũng không có bất kỳ một sự kinh ngạc nào, cũng chỉ trịnh trọng ôm quyền đáp ứng: "Chu tiên sinh xin cứ yên tâm, chỉ cần Lý Mạnh trong tay còn có đao thương, tất nhiên sẽ bảo vệ toàn gia của Chu tiên sinh được chu toàn."
Chu cử nhân không nói gì nữa, lặng lẽ vái cáo từ, bước thẳng ra ngoài cửa, Lý Mạnh cũng không ra tiễn, những gì đối thoại ngày hôm nay quả thực là có chút ngưng trọng.
Xem ra, mình tuy biết lịch sử, nhưng người thông minh ở thời đại này cũng cảm giác được thiên hạ chi thế có chút bất diệu rồi.
Danh sách chương