Hứa Vãn Hà gần đây đều ở trong nhà Dương Mặc Thư.
Cũng không phải vì điều gì, mà là Dương Mặc Thư không chịu tới ở nhà hắn.
Theo ý của Dương Mặc Thư, nhà còn nửa năm nữa mới hết hạn thuê, cũng không thể bỏ, bản thân thì lười cho thuê lại, đóng tiền thuê rồi không ở thì lãng phí, cho nên nhất định phải ở cho đủ ngày.
Quan trọng nhất, bản thân đã ở đây hơn hai năm rồi, rất nắm rõ cần bao nhiêu thời gian đi từ nhà mình tới bệnh viện, cho nên lần nào cũng nhắm chuẩn giờ để có thể mua đồ ăn sáng thuận tiện chấm công đúng giờ, trước giờ chưa hề có sơ suất.
Nếu tự nhiên đổi chỗ ở, Dương Mặc Thư chắc chắn rất không quen.
Hứa Vãn Hà phiền muốn chết, cãi nhau cũng đã cãi rồi, xém chút nữa còn rút súng ra bắn cậu.
Nhưng rốt cuộc cũng không nỡ làm gì Dương Mặc Thư, còn bản thân lại tức gần chết.
Sau khi Hứa Vãn Hà ở chỗ này liên tục hai ngày, ngày thứ ba đã có một đám đàn em đưa tới hai món quà.
Một tượng Quan Công, còn thêm một tủ quần áo lớn.
Tiện thể còn đổi giường ngủ của hai người thành giường lớn.
Dương Mặc Thư không có ý kiến gì với tủ quần áo, nhưng rất có ý kiến với tượng Quan Công.
Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá giơ tay dí trán Dương Mặc Thư, “Em thì biết cái gì? Trong nhà không có Quan Công mà mẹ nó cũng gọi là xã hội đen à?”
Dương Mặc Thư lấy nắp chậu đậy cái lồng bao quanh phía ngoài Quan Công lại, “Em không muốn làm xã hội đen đâu…”
Hứa Vãn Hà bỏ nắp ra, “Người đàn ông của em là xã hội đen, bây giờ em cũng là xã hội đen.”
Dương Mặc Thư lại lấy nắp chậu đậy lên, “Vậy người đàn ông của anh là thiên thần áo trắng, anh cũng là thiên thần áo trắng nhỉ? Ngó xem cái bộ dạng đen sì của anh kìa…”
Sau đó hai người lại cãi vã, cuối cùng quyết định đậy Quan Công nửa hở nửa kín mới hoà thuận lại.
Có điều nói hoà thuận cũng chỉ mình Hứa Vãn Hà đơn phương cho là vậy thôi.
Con người Dương Mặc Thư rất thù dai.
Nghĩ hai người mới bên nhau chưa được một tuần đã giận dỗi, vốn còn muốn tha thứ cho những hành động trước đó của hắn, xem ra không thể tha thứ được rồi.
Mấy ngày kế tiếp, để trả đũa, Dương Mặc Thư ném dép lê chó mực 2 lần, đổ cát vào trong giày da của Hứa Vãn Hà 3 lần, nửa đêm ngủ cuốn hết chăn đi còn chỉnh điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất 4 5 lần.
Lần cuối cùng là Dương Mặc Thư đi siêu thị mua chiếu tre cứng trải lên giường.
Sau đó tối liền chơi pháo mấy lần với Hứa Vãn Hà trên đó, tư thế gì cũng được, nhưng không được dùng doggy style.
Kết quả là đầu gối Hứa Vãn Hà bị rách da rướm máu.
Dương Mặc Thư thấy mà đau lòng, ngày hôm sau liền đi mua hai miếng đệm bảo vệ đầu gối cho Hứa Vãn Hà dùng.
Tối trước khi ngủ đưa miếng đệm bảo vệ đầu gối cho Hứa Vãn Hà, Hứa Vãn Hà liền không vui.
Dí trán Dương Mặc Thư chửi một trận, nói đồ tình thú gì cũng gặp rồi, chưa từng thấy đồ tình thú nào mà quê mùa như vậy.
Mắng xong còn làm Dương Mặc Thư mấy lần, lần cuối cùng đầu gối đau không chịu nỗi nữa, rốt cuộc cũng đeo miếng đệm bảo vệ vào.
Sau khi giày vò nhau liên tục nhiều ngày, Dương Mặc Thư cảm thấy lấy lại được vốn rồi, mới toàn tâm toàn ý thích hắn lần nữa.
Chuyện kể rằng một ngày cuối tuần, bởi vì biết không cần phải dậy sớm, nên đêm qua chơi đùa lề mề chút, Dương Mặc Thư ngủ thẳng tới hơn 10 giờ sáng mới mở mắt ra.
Gối bên cạnh trống rỗng, đừng nói là người, ngay cả cọng lông còn không để lại.
Dương Mặc Thư từ trên giường bước xuống, mặc quần cộc rồi đi ra ngoài, định vào phòng tắm rửa mặt, kết quả nhìn thoáng qua người đứng ở ban công, để trần đang gọi điện thoại, âm thanh đè xuống rất thấp, lờ mờ có thể nghe thấy không phải chuyện quan trọng gì.
Hình như sợ đánh thức mình? Dương Mặc Thư bóp kem đánh răng cho mình, bưng cốc vừa đánh vừa quan sát bóng lưng Hứa Vãn Hà bóng lưng.
Dáng người đỉnh thực sự.
Quá quyến rũ, quyến rũ tới mức muốn tới dâng cúc cho hắn xem luôn…
Hứa Vãn Hà ở ban công nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị đi, rón rén muốn về phòng cho mát mẻ, mới vừa đi cà nhắc được mấy bước, quay người đã thấy Dương Mặc Thư đứng đánh răng ở đối diện.
Hứa Vãn Hà thấy có chút mất mặt, ngang nhiên đá văng cửa, “Trong phòng lạnh quá, ở ngoài cho ấm chút.”
Dương Mặc Thư chà răng, miệng mồm mơ hồ không rõ ràng, “Anh coi anh mặt đầy mồ hôi nóng thành chó luôn rồi…”
Hứa Vãn Hà lắc lư trước máy điều hoà, khẽ cau mày, “Anh thấy em mẹ nó càng ngày càng không tôn trọng anh rồi đó.”
Dương Mặc Thư rửa mặt mấy cái, thẳng người dậy, soi gương, “Tiểu Mỹ, anh mua kem nền cho em đi…”
Hứa Vãn Hà đứng trước tủ quần áo suy nghĩ phải mặc đồ gì ra ngoài, “Được thôi, em muốn cái này làm gì?”
Dương Mặc Thư sờ sờ cổ mình, thở dài.
Đêm qua đấu dâu tây với Hứa Vãn Hà, miệng mình đã mỏi hết rồi, Hứa Vãn Hà vừa đen lại vừa cứng, căn bản là loại da không nổi lên được.
Ngược lại là mình, y như mèo hoa, dày đặc vết đỏ trên cổ.
“Anh xem cổ em không thể nào ra ngoài được, mai còn phải đi làm…”
Vừa dứt lời, điện thoại Dương Mặc Thư vang lên.
Người bên cạnh nhất thời không có tâm tư chọn quần áo, liếc mắt nhìn Dương Mặc Thư chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Hứa Vãn Hà cực kỳ muốn biết là ai, nhưng lại cảm thấy nếu đi hỏi Dương Mặc Thư, lại ra vẻ mình thích ăn dấm rất mất mặt.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Vãn Hà liền lấy khăn, làm bộ đi vào dọn dẹp phòng.
Dương Mặc Thư đang dựa trên giường nói chuyện điện thoại.
Hứa Vãn Hà tối sầm mặt mày bước vào, ngồi bên cạnh cậu bắt đầu lau chùi đèn trên trên tủ đầu giường.
Bình thường được đàn em hầu hạ quen rồi, Hứa Vãn Hà cũng chỉ có lúc này có thể động tay.
Dương Mặc Thư nhìn thấy lỗ tai người này vểnh lên rất cao, trở mình, lăn qua bên kia giường nói chuyện, lại thấy người này cầm khăn qua bên kia lau.
Khó khăn lắm mới chờ được Dương Mặc Thư cúp điện thoại, Hứa Vãn Hà liền có chút không nhịn được.
“Thằng nào đó?”
Dương Mặc Thư nằm lỳ trên giường, “Là Tiểu Thạch Đầu, muốn rủ đi chơi.”
Đôi mắt Hứa Vãn Hà lập tức trợn tròn, “Hôm nay bố bỏ hết công việc qua một bên, muốn ra ngoài chơi với em, rút cuộc mẹ nó em lại nhận lời người khác?”
Dương Mặc Thư từ trên giường ngồi dậy, “Em đâu có nhận lời với nó, anh gấp cái gì? Cút! Đồ chó mực!”
Hứa Vãn Hà tức điên người, cũng không lo giả bộ nữa, giơ tay chỉ mũi cậu, “Mẹ nó em là người yêu của anh rồi, nếu em dám thông qua thằng chị em của em liên lạc với thằng mặt trắng đó, xem anh có đánh chết em không.”
Dương Mặc Thư vốn đang rất phiền hắn quản thúc mình, kết quả vừa nghe là vì điều này, liền không phiền một chút nào nữa.
Nhìn hắn giận thành như vậy trái lại còn hơi hơi vui.
Dương Mặc Thư há mồm ngậm đầu ngón tay hắn, nhả ra mút vào, “Ông xã… Em là của anh mà… Mau tới đây… Mau lấy gậy th*t tới đánh bên trong em đi… Mau tới đây… Một ngày không bị đánh… Cả người đều khó chịu á…”
Hứa Vãn Hà bị cậu liếm tới toàn thân nổi da gà.
Mặc dù có hơi phiền, nhưng nhiều hơn là vẫn cảm thấy hắn rất được người ta thích.
Nghĩ khi nào có thời gian đánh lại cái chìa khoá quầy ăn vặt, vẫn là tặng quầy ăn vặt cho cậu thôi.
Cũng không phải vì điều gì, mà là Dương Mặc Thư không chịu tới ở nhà hắn.
Theo ý của Dương Mặc Thư, nhà còn nửa năm nữa mới hết hạn thuê, cũng không thể bỏ, bản thân thì lười cho thuê lại, đóng tiền thuê rồi không ở thì lãng phí, cho nên nhất định phải ở cho đủ ngày.
Quan trọng nhất, bản thân đã ở đây hơn hai năm rồi, rất nắm rõ cần bao nhiêu thời gian đi từ nhà mình tới bệnh viện, cho nên lần nào cũng nhắm chuẩn giờ để có thể mua đồ ăn sáng thuận tiện chấm công đúng giờ, trước giờ chưa hề có sơ suất.
Nếu tự nhiên đổi chỗ ở, Dương Mặc Thư chắc chắn rất không quen.
Hứa Vãn Hà phiền muốn chết, cãi nhau cũng đã cãi rồi, xém chút nữa còn rút súng ra bắn cậu.
Nhưng rốt cuộc cũng không nỡ làm gì Dương Mặc Thư, còn bản thân lại tức gần chết.
Sau khi Hứa Vãn Hà ở chỗ này liên tục hai ngày, ngày thứ ba đã có một đám đàn em đưa tới hai món quà.
Một tượng Quan Công, còn thêm một tủ quần áo lớn.
Tiện thể còn đổi giường ngủ của hai người thành giường lớn.
Dương Mặc Thư không có ý kiến gì với tủ quần áo, nhưng rất có ý kiến với tượng Quan Công.
Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá giơ tay dí trán Dương Mặc Thư, “Em thì biết cái gì? Trong nhà không có Quan Công mà mẹ nó cũng gọi là xã hội đen à?”
Dương Mặc Thư lấy nắp chậu đậy cái lồng bao quanh phía ngoài Quan Công lại, “Em không muốn làm xã hội đen đâu…”
Hứa Vãn Hà bỏ nắp ra, “Người đàn ông của em là xã hội đen, bây giờ em cũng là xã hội đen.”
Dương Mặc Thư lại lấy nắp chậu đậy lên, “Vậy người đàn ông của anh là thiên thần áo trắng, anh cũng là thiên thần áo trắng nhỉ? Ngó xem cái bộ dạng đen sì của anh kìa…”
Sau đó hai người lại cãi vã, cuối cùng quyết định đậy Quan Công nửa hở nửa kín mới hoà thuận lại.
Có điều nói hoà thuận cũng chỉ mình Hứa Vãn Hà đơn phương cho là vậy thôi.
Con người Dương Mặc Thư rất thù dai.
Nghĩ hai người mới bên nhau chưa được một tuần đã giận dỗi, vốn còn muốn tha thứ cho những hành động trước đó của hắn, xem ra không thể tha thứ được rồi.
Mấy ngày kế tiếp, để trả đũa, Dương Mặc Thư ném dép lê chó mực 2 lần, đổ cát vào trong giày da của Hứa Vãn Hà 3 lần, nửa đêm ngủ cuốn hết chăn đi còn chỉnh điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất 4 5 lần.
Lần cuối cùng là Dương Mặc Thư đi siêu thị mua chiếu tre cứng trải lên giường.
Sau đó tối liền chơi pháo mấy lần với Hứa Vãn Hà trên đó, tư thế gì cũng được, nhưng không được dùng doggy style.
Kết quả là đầu gối Hứa Vãn Hà bị rách da rướm máu.
Dương Mặc Thư thấy mà đau lòng, ngày hôm sau liền đi mua hai miếng đệm bảo vệ đầu gối cho Hứa Vãn Hà dùng.
Tối trước khi ngủ đưa miếng đệm bảo vệ đầu gối cho Hứa Vãn Hà, Hứa Vãn Hà liền không vui.
Dí trán Dương Mặc Thư chửi một trận, nói đồ tình thú gì cũng gặp rồi, chưa từng thấy đồ tình thú nào mà quê mùa như vậy.
Mắng xong còn làm Dương Mặc Thư mấy lần, lần cuối cùng đầu gối đau không chịu nỗi nữa, rốt cuộc cũng đeo miếng đệm bảo vệ vào.
Sau khi giày vò nhau liên tục nhiều ngày, Dương Mặc Thư cảm thấy lấy lại được vốn rồi, mới toàn tâm toàn ý thích hắn lần nữa.
Chuyện kể rằng một ngày cuối tuần, bởi vì biết không cần phải dậy sớm, nên đêm qua chơi đùa lề mề chút, Dương Mặc Thư ngủ thẳng tới hơn 10 giờ sáng mới mở mắt ra.
Gối bên cạnh trống rỗng, đừng nói là người, ngay cả cọng lông còn không để lại.
Dương Mặc Thư từ trên giường bước xuống, mặc quần cộc rồi đi ra ngoài, định vào phòng tắm rửa mặt, kết quả nhìn thoáng qua người đứng ở ban công, để trần đang gọi điện thoại, âm thanh đè xuống rất thấp, lờ mờ có thể nghe thấy không phải chuyện quan trọng gì.
Hình như sợ đánh thức mình? Dương Mặc Thư bóp kem đánh răng cho mình, bưng cốc vừa đánh vừa quan sát bóng lưng Hứa Vãn Hà bóng lưng.
Dáng người đỉnh thực sự.
Quá quyến rũ, quyến rũ tới mức muốn tới dâng cúc cho hắn xem luôn…
Hứa Vãn Hà ở ban công nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị đi, rón rén muốn về phòng cho mát mẻ, mới vừa đi cà nhắc được mấy bước, quay người đã thấy Dương Mặc Thư đứng đánh răng ở đối diện.
Hứa Vãn Hà thấy có chút mất mặt, ngang nhiên đá văng cửa, “Trong phòng lạnh quá, ở ngoài cho ấm chút.”
Dương Mặc Thư chà răng, miệng mồm mơ hồ không rõ ràng, “Anh coi anh mặt đầy mồ hôi nóng thành chó luôn rồi…”
Hứa Vãn Hà lắc lư trước máy điều hoà, khẽ cau mày, “Anh thấy em mẹ nó càng ngày càng không tôn trọng anh rồi đó.”
Dương Mặc Thư rửa mặt mấy cái, thẳng người dậy, soi gương, “Tiểu Mỹ, anh mua kem nền cho em đi…”
Hứa Vãn Hà đứng trước tủ quần áo suy nghĩ phải mặc đồ gì ra ngoài, “Được thôi, em muốn cái này làm gì?”
Dương Mặc Thư sờ sờ cổ mình, thở dài.
Đêm qua đấu dâu tây với Hứa Vãn Hà, miệng mình đã mỏi hết rồi, Hứa Vãn Hà vừa đen lại vừa cứng, căn bản là loại da không nổi lên được.
Ngược lại là mình, y như mèo hoa, dày đặc vết đỏ trên cổ.
“Anh xem cổ em không thể nào ra ngoài được, mai còn phải đi làm…”
Vừa dứt lời, điện thoại Dương Mặc Thư vang lên.
Người bên cạnh nhất thời không có tâm tư chọn quần áo, liếc mắt nhìn Dương Mặc Thư chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Hứa Vãn Hà cực kỳ muốn biết là ai, nhưng lại cảm thấy nếu đi hỏi Dương Mặc Thư, lại ra vẻ mình thích ăn dấm rất mất mặt.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Vãn Hà liền lấy khăn, làm bộ đi vào dọn dẹp phòng.
Dương Mặc Thư đang dựa trên giường nói chuyện điện thoại.
Hứa Vãn Hà tối sầm mặt mày bước vào, ngồi bên cạnh cậu bắt đầu lau chùi đèn trên trên tủ đầu giường.
Bình thường được đàn em hầu hạ quen rồi, Hứa Vãn Hà cũng chỉ có lúc này có thể động tay.
Dương Mặc Thư nhìn thấy lỗ tai người này vểnh lên rất cao, trở mình, lăn qua bên kia giường nói chuyện, lại thấy người này cầm khăn qua bên kia lau.
Khó khăn lắm mới chờ được Dương Mặc Thư cúp điện thoại, Hứa Vãn Hà liền có chút không nhịn được.
“Thằng nào đó?”
Dương Mặc Thư nằm lỳ trên giường, “Là Tiểu Thạch Đầu, muốn rủ đi chơi.”
Đôi mắt Hứa Vãn Hà lập tức trợn tròn, “Hôm nay bố bỏ hết công việc qua một bên, muốn ra ngoài chơi với em, rút cuộc mẹ nó em lại nhận lời người khác?”
Dương Mặc Thư từ trên giường ngồi dậy, “Em đâu có nhận lời với nó, anh gấp cái gì? Cút! Đồ chó mực!”
Hứa Vãn Hà tức điên người, cũng không lo giả bộ nữa, giơ tay chỉ mũi cậu, “Mẹ nó em là người yêu của anh rồi, nếu em dám thông qua thằng chị em của em liên lạc với thằng mặt trắng đó, xem anh có đánh chết em không.”
Dương Mặc Thư vốn đang rất phiền hắn quản thúc mình, kết quả vừa nghe là vì điều này, liền không phiền một chút nào nữa.
Nhìn hắn giận thành như vậy trái lại còn hơi hơi vui.
Dương Mặc Thư há mồm ngậm đầu ngón tay hắn, nhả ra mút vào, “Ông xã… Em là của anh mà… Mau tới đây… Mau lấy gậy th*t tới đánh bên trong em đi… Mau tới đây… Một ngày không bị đánh… Cả người đều khó chịu á…”
Hứa Vãn Hà bị cậu liếm tới toàn thân nổi da gà.
Mặc dù có hơi phiền, nhưng nhiều hơn là vẫn cảm thấy hắn rất được người ta thích.
Nghĩ khi nào có thời gian đánh lại cái chìa khoá quầy ăn vặt, vẫn là tặng quầy ăn vặt cho cậu thôi.
Danh sách chương