Ánh đèn mờ nhạt, rơi lên cơ thể đang quấn lấy nhau trên sôpha, chiếu sáng lóng lánh những hàng mồ hôi, tựa như được thoa lên một lớp dầu.

Chiếc lưng vặn vẹo, có bàn tay từ eo vuốt lên trên, dường như kịch liệt kiềm chế, lại có chút lưu luyến mùi vị yêu chiều.

Người ngồi vắt ngang ở phía trên khẽ ngẩng đầu lên, nắm lấy vai người dưới thân, không chút xấu hổ nào mà thúc mạnh.

Một cây tính khí thô đen cắm giữa cặp mông rắn chắc đang vểnh cao, trong lúc chọc vào có một ít dầu bôi trơn pha trộn chút trắng trào ra, nhớp nháp dính xung quanh cửa huyệt.

Vì đã thích ứng được, đau đớn đã phai nhạt dần, chỗ sâu thẳm lại tê dại ngứa ngáy, cùng với sự đâm chọc của Hứa Vãn Hà, bắt đầu từ từ trôi chảy.

Dương Mặc Thư nhắm mắt lại, say sưa ngửa cổ lên, âm thanh trong cổ họng tách rời vụn vặt.

Thực ra bị người ta thao ở mặt sau lúc đầu cũng không sung sướng gì cho cam, nhưng vừa nghĩ người này là Hứa Vãn Hà, Dương Mặc Thư không những thấy sướng muốn chết, mà còn cảm thấy chưa đủ.

“Nhanh… Nhanh lên chút…”

Hứa Vãn Hà nghe tiếng động này của cậu càng mạnh mẽ đâm vào, làm Dương Mặc Thư đong đưa mãnh liệt, cắn răng để hạ thể không ngừng đập lên bụng dưới của mình.

“Sao cậu hèn vậy… Thích tôi làm cậu đến vậy à?”

Dương Mặc Thư run rẩy rên rỉ, bám chặt vai Hứa Vãn Hà, mông cùng xương mu nhấp nhô dưới thân va chạm quyết liệt, phát ra tiếng ba ba, “Không… Không có hèn… Anh chủ động theo tới nhà tôi mà…”

Hứa Vãn Hà càng lúc càng tập trung, sắp đâm nước rút, thao tới nỗi làm thay đổi cả tiếng rên của Dương Mặc Thư, lúc mới đầu thở nhẹ hừ hừ đến lúc sau lại thành nghẹn ngào tới mê người.

Thực sự càng ngày càng biết “dâm”.

Lỗ huyệt bị làm tới hai chân phát run, Dương Mặc Thư dứt khoát từ tư thế ngồi xổm thành ngồi quỳ, thuận tiện treo lên người Hứa Vãn Hà, theo động tác của hắn rầm rì lên xuống.

Hứa Vãn Hà vừa đâm vừa vươn tay mò cậu bé của Dương Mặc Thư, càng trêu chọc cho cả người cậu run rẩy dữ dội, “A…”

Nhịp thở Hứa Vãn Hà có chút bất ổn, “Mẹ kiếp… Bị làm mà cũng cứng được hay vậy…”

Đôi mắt Dương Mặc Thư mơ màng, cửa huyệt bị kích thích co rút dữ dội, càng lộ ra vẻ khao khát muốn nuốt nhả tính khí thô cứng trong cơ thể.

Hứa Vãn Hà suýt chút nữa chịu không nổi, “Đệt, chặt thật.”

Trong lúc đang nói chuyện liền ôm Dương Mặc Thư lên, đè dưới thân, Dương Mặc Thư bị tách rộng hai chân ra, lộ ra cửa huyệt đỏ ửng sưng tấy.

Hứa Vãn Hà áp lên người cậu, thô bạo chọc vào cái miệng nhỏ mềm mại đó hơn 10 phút.

Chọc tới khi nước mắt nước mũi Dương Mặc Thư tèm lem, không biết xấu hổ mà dồn dập reo mừng.

Hai người ôm nhau, dằn vặt cho đến nửa đêm, ai cũng bắn hết mấy lần mới được xem là xong chuyện.

Hứa Vãn Hà mệt tới đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, thật sự rất lười lái xe đi, nên kêu Dương Mặc Thư tìm một chỗ cho mình ngủ.

Dương Mặc Thư xoa eo, rất hân hạnh giới thiệu cho hắn chiếc giường nhỏ bé của mình.

Lúc hai người vừa vào phòng ngủ, Dương Mặc Thư sờ sờ công tắc trên tường, lại không thấy phản ứng miếng nào.

Ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, Dương Mặc Thư giờ mới phát hiện, “Đèn hư rồi.”

Hứa Vãn Hà mệt mỏi thực sự, “Mai tìm người sửa một chút là được.”

Dương Mặc Thư ngỏng trên giường sờ soạng dưới đất một hồi lâu, “Nhà tôi có cái dự phòng, thay được.”

Hứa Vãn Hà không thèm để ý đến cậu, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong tai đều là tiếng dép đi lẹp xẹp trên nền nhà, Dương Mặc Thư cả người trần truồng bắt đầu lục tung tùng phèo cả phòng lên.

Lục một hồi lại cảm thấy khát, liền xé băng keo của tủ lạnh ra, lấy bình nước, rồi dán trở lại.

Hứa Vãn Hà nghe tiếng ừng ực đó, mệt mỏi muốn ngủ.

Sau đó lại nghe người này nhỏ tiếng kéo ngăn kéo, mở tủ, rồi rón rén đi lại trong phòng.

Hứa Vãn Hà đã mơ màng sắp ngủ.

Nhưng Dương Mặc Thư tự nhiên lại nằm sấp thở hổn hển bên tai mình.

Giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng, “Bóng đèn tìm được rồi, anh gắn vô giúp tôi đi.”

Hứa Vãn Hà nhúc nhích, tóm lấy cổ Dương Mặc Thư nhấn xuống giường, “Mai cậu tìm người sửa thì chết à!”

Tay chân mát lạnh dán vào từng tấc da thịt nóng rực, cả người Dương Mặc Thư đè lên Hứa Vãn Hà lật xuống giường, vật giữa hai chân mềm nhũn còn cộm lên chân Hứa Vãn Hà mấy lần.

Chỉ nghe người này giãy giụa ngồi dậy, “Không được, lỡ như đi tiểu đêm rồi sao… Tối thui à, tôi đạp trúng anh thì sao đây…”

Hứa Vãn Hà phiền muốn chết, “Thật mẹ nó, đưa bóng đèn cho tôi!”

Trong bóng tối Dương Mặc Thư sờ mó lên người Hứa Vãn Hà, thấy đủ rồi mới nhét bóng đèn vào tay hắn, “Con người anh tốt thật.”

“Cút xéo” Hứa Vãn Hà phất bỏ cái tay dán trên ngực mình, đứng dậy, “Có thang không?”

Dương Mặc Thư cũng theo tới, “Không có, mình chồng người lên nhau đi.”

Hứa Vãn Hà dừng lại, “Chồng người gì?”

Dương Mặc Thư cười, “Cái này anh cũng không biết hả… Chính là một người ở phía dưới, một người cưỡi lên cổ người kia.”

Hứa Vãn Hà cố nén giận, “Lên đi, tôi đỡ cậu, mẹ nó cậu nhanh chút.”

Dương Mặc Thư vui vẻ ôm cổ Hứa Vãn Hà nằm lên trên, kết quả hai chân mới vòng lấy hông hắn, đã bị lôi xuống dưới.

Hứa Vãn Hà lạnh giọng gào một tiếng, “Cút! Cậu thấy ai cưỡi lên cổ mà cưỡi phía chính diện chưa, với lại cả quần còn chưa mặc mà muốn mẹ nó làm cái gì? Lên phía sau đi!”

Đại ca Dương Mặc Thư không tình nguyện đi vòng ra sau lưng Hứa Vãn Hà, nhào tới men theo lưng bò lên trên, đến khi trèo được tới vai, tay Dương Mặc Thư có hơi không ổn định, liền cúi đầu hỏi người phía dưới, “Anh đỡ được không vậy?”

Hứa Vãn Hà quả thật chịu không được, “Mẹ mày gắn có cái bóng đèn đừng phí lời nhiều vậy được không, nhanh lên.”

Dương Mặc Thư nghĩ cũng đúng, mình trèo lên nửa ngày trời như vậy, chỉ biết lắc lư động đậy, người ta đứng dưới đất còn không thèm nhúc nhích, quả nhiên xã hội đen không phải là nghề sạch sẽ, thu tóm được mọi thứ dưới tay mình (?).

Dương Mặc Thư cưỡi lên cổ Hứa Vãn Hà, hai chân câu ra sau lưng Hứa Vãn Hà, lấy tay túm tóc Hứa Vãn Hà để giữ vững người.

Nhưng Hứa Vãn Hà để tóc húi cua rất ngắn, Dương Mặc Thư làm sao cũng không túm được, bèn vuốt nhẹ trên đầu hắn kiếm thử chỗ nào tóc nhiều, để lát nữa dễ túm.

Âm thanh của Hứa Vãn Hà đã rất sai sai, “Cậu muốn chết à.”

Dương Mặc Thư bĩu môi, một tay ôm lấy đầu Hứa Vãn Hà, bắt đầu thay đèn.

Thay một hồi, cổ Dương Mặc Thư lại mỏi, liền rũ mắt xuống, “Anh cầm điện thoại soi giúp tôi đi… Tôi thật sự vặn ren đèn không được.”

Hứa Vãn Hà ôm lấy chân Dương Mặc Thư, từ từ gập người xuống, lấy điện thoại bên cạnh, rồi nâng qua đỉnh đầu.

Sau khi Dương Mặc Thư gắn đèn xong, cúi đầu nhìn Hứa Vãn Hà ngửa đầu nâng điện thoại, liền không nhịn được cười, “Giống như anh đang chụp tự sướng vậy á…”

Hứa Vãn Hà trong nháy mắt phát cáu, ném điện thoại rồi quăng người lên giường.

“Tôi thấy thằng khốn nhà cậu chán sống rồi!”

Dương Mặc Thư vừa thấy người này quạu, liền vội vàng trốn vào phòng tắm tắm rửa đến khi đã rửa sạch hết tinh dịch ở phía sau, lúc đi ra, Hứa Vãn Hà đã nằm sấp trên giường trôi lạc vào cõi mộng mơ.

Cơ thể dồi dào tinh lực, hướng tới sự hoàn mỹ.

Dương Mặc Thư lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Vãn Hà không mặc gì hết.

Dù đã làm mấy lần, nhưng lần nào hắn cũng chỉ cởi áo mà thôi.

Dương Mặc Thư đứng bên giường nhìn hồi lâu.

Sau đó chỉnh thấp nhiệt độ máy điều hòa, tắt đèn bò lên bên còn lại của chiếc giường.

Rồi lại lấy chăn mỏng đắp lên hai người.

Không đủ lắm, nhưng dù gì cũng vừa ổ chăn.

Dương Mặc Thư nằm rất lâu trong bóng tối, rồi lấy tay vỗ vỗ người bên cạnh, “Ngủ rồi à?”

Trả lời cậu chỉ có tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng.

Dương Mặc Thư nhích đến gần, ôm eo Hứa Vãn Hà, kề sát đầu lên lưng hắn, dùng một tư thế khắng khít thân mật hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Editor: Edit H khó thiệt sự luôn huhu T_T
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện