Tiết trời ngày hè ngoài cơn nóng đặc trưng vẫn còn những làn gió mát khiến người ta thấy sảng khoái, tuy rằng chỉ vài cơn nhè nhẹ nhưng phiêu dật trong không trung lại xóa tan mọi cảm giác oi bức ngày hè.
Sắc mặt Thu Tư đã trở lại như thường, cậu nằm trong lòng Tang Mặc Ngôn nhìn bầu trời xanh lam qua khung cửa sổ được mở rộng. Cảnh sắc trong mắt làm cậu nở nụ cười ấm áp.
Tang Mặc Ngôn thủy chung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thu Tư, cánh tay hắn bất giác dùng sức ôm chặt thân hình gầy yếu. Tuy đã xuất viện hơn một tháng rồi nhưng thân thể của cậu vẫn suy yếu làm ánh mắt hắn tràn đầy đau lòng.
Trong hoàn cảnh an nhàn thoải mái này, Thu Tư lại lùi khỏi vòng ôm của Tang Mặc Ngôn và đột nhiên ngồi dậy. Hành động bất ngờ này làm Tang Mặc Ngôn rất lo lắng. “Thu Tư, em sao vậy? Có phải vết mổ lại đau không?”
Lắc đầu, Thu Tư nhắm mắt lại như muốn tập trung nghe cái gì, khi mở mắt ra thì chứa đầy lo lắng. “Mặc Ngôn, anh có nghe thấy thanh âm gì không?”
“Thanh âm?”
“Hình như bọn trẻ đang khóc.”
Giọng nói dịu dàng ban đầu chuyển thành tiếng thở dài khe khẽ, hắn nâng tay lên ôm Thu Tư vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc sắp chạm vai của cậu. “Chắc chắn em nghe nhầm, dù chúng ta ở rất gần phòng ngủ của hai đứa nhưng không thể nghe thấy tiếng bọn nó được.”
Giữ chặt vạt áo của Tang Mặc Ngôn, ánh mắt Thu Tư vô cùng nghiêm túc. “Hình như bọn trẻ khóc thật mà.” Thanh âm giống như vang lên bên tai này làm tim cậu thắt chặt lại.
Nhìn Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn mang theo sự dịu dàng không thay đổi. “Thu Tư, hiện giờ em cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa.”
“Nhưng mà em vẫn cảm thấy bọn trẻ đang khóc. Mặc Ngôn, chúng ta qua nhìn xem.”
Sự khẩn cầu trong ánh mắt Thu Tư làm Tang Mặc Ngôn không thể cự tuyệt, hắn cưng chiều gật đầu. “Được rồi.” Nói xong, Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư lên và đi sang phòng bên cạnh.
Cửa phòng vừa mở, hai tiếng khóc tràn đầy sức lực cùng với một tiếng dỗ dành nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng trẻ con lớn như vậy. Mà thân ảnh Thiệu Vân tiến vào trong tầm mắt Thu Tư làm cậu ngẩn người trong chốc lát. Ở chung lâu như vậy mà cậu vẫn chưa từng nhìn thấy Thiệu quản gia luôn luôn tao nhã có một mặt chật vật như thế này. Muốn cười mà không dám cười, Thu Tư đành cố gắng mím chặt môi lại và bảo Tang Mặc Ngôn buông cậu xuống.
Chân vừa chạm đất, Thu Tư vội vàng đến bên giường trẻ. Nhìn hai đứa trẻ nhỏ gầy kia híp mặt lại gào khóc như trong trận đấu làm trái tim Thu Tư vừa thả lỏng lại ẩn ẩn đau. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy một đứa bé, dịu dàng dỗ dành. Dường như hương vị dịu nhẹ quen thuộc này làm đứa bé có cảm giác yên tâm, tiếng khóc ré cũng dần ngừng lại, đôi mắt nhằm chặt cũng mở ra. Con ngươi tinh thuần không nhiễm tạp chất đầy tò mò nhìn Thu Tư, khóe mắt còn vương nước mắt trong suốt chưa khô làm cho người ta càng thêm yêu thương.
Thu Tư thở phào một hơi, đặt đứa bé đã nín lại giường rồi tiếp tục ôm đứa trẻ còn khóc để dỗ dành. Cậu dịu dàng lau đi giọt nước mắt đọng lại trên mi đứa bé, yêu thương cúi xuống hôn bảo bối trong lòng. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ làm ánh mắt Thu Tư chan chứa niềm hạnh phúc ấm áp.
Đứa bé nằm trên giường tựa hồ cảm thấy không ai chú ý đến mình, cái mũi nhỏ xinh chun lại, mơ hồ có dáng vẻ òa khóc. Ánh mắt Thu Tư vẫn xoay quanh hai đứa bé nên vội vàng đưa tay ra vỗ nhẹ. Tang Mặc Ngôn nhíu mày, nhìn Thu Tư vốn đang điều dưỡng lại bị hai con trai gây sức ép như thế nên trong lòng có vẻ không vui nhưng nhiều hơn là đau lòng cho Thu Tư. Hắn lần đầu chủ động tiếp nhận đứa bé trong lòng Thu Tư, học bộ dáng dỗ trẻ lúc nãy của cậu. Một màn này thu vào trong mắt Thu Tư làm cậu cười thật ngọt, xoay người ôm lấy đứa trẻ nằm trên giường, ánh mắt cậu bắt gặp tầm nhìn của Tang Mặc Ngôn. Trong không khí bình thản này lan tràn mầm móng của hạnh phúc, đơm hoa kết trái trong lòng. Thiệu Vân đứng một bên cũng lặng lẽ rời đi lưu lại một không gian riêng cho họ.
Dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hai nhóc con cùng bật ra tiếng cười khanh khách thanh thúy. Gió nhẹ thổi tung tấm rèm trong suốt làm bạn với hương vị ấm áp lòng người, đôi môi của Thu Tư và Tang Mặc Ngôn dần dần chạm vào nhau. Không có giam cầm và bá đạo ban đầu, chỉ có niềm hạnh phúc mà hai người họ mới biết…
Hoàn chính văn
Sắc mặt Thu Tư đã trở lại như thường, cậu nằm trong lòng Tang Mặc Ngôn nhìn bầu trời xanh lam qua khung cửa sổ được mở rộng. Cảnh sắc trong mắt làm cậu nở nụ cười ấm áp.
Tang Mặc Ngôn thủy chung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thu Tư, cánh tay hắn bất giác dùng sức ôm chặt thân hình gầy yếu. Tuy đã xuất viện hơn một tháng rồi nhưng thân thể của cậu vẫn suy yếu làm ánh mắt hắn tràn đầy đau lòng.
Trong hoàn cảnh an nhàn thoải mái này, Thu Tư lại lùi khỏi vòng ôm của Tang Mặc Ngôn và đột nhiên ngồi dậy. Hành động bất ngờ này làm Tang Mặc Ngôn rất lo lắng. “Thu Tư, em sao vậy? Có phải vết mổ lại đau không?”
Lắc đầu, Thu Tư nhắm mắt lại như muốn tập trung nghe cái gì, khi mở mắt ra thì chứa đầy lo lắng. “Mặc Ngôn, anh có nghe thấy thanh âm gì không?”
“Thanh âm?”
“Hình như bọn trẻ đang khóc.”
Giọng nói dịu dàng ban đầu chuyển thành tiếng thở dài khe khẽ, hắn nâng tay lên ôm Thu Tư vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc sắp chạm vai của cậu. “Chắc chắn em nghe nhầm, dù chúng ta ở rất gần phòng ngủ của hai đứa nhưng không thể nghe thấy tiếng bọn nó được.”
Giữ chặt vạt áo của Tang Mặc Ngôn, ánh mắt Thu Tư vô cùng nghiêm túc. “Hình như bọn trẻ khóc thật mà.” Thanh âm giống như vang lên bên tai này làm tim cậu thắt chặt lại.
Nhìn Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn mang theo sự dịu dàng không thay đổi. “Thu Tư, hiện giờ em cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa.”
“Nhưng mà em vẫn cảm thấy bọn trẻ đang khóc. Mặc Ngôn, chúng ta qua nhìn xem.”
Sự khẩn cầu trong ánh mắt Thu Tư làm Tang Mặc Ngôn không thể cự tuyệt, hắn cưng chiều gật đầu. “Được rồi.” Nói xong, Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư lên và đi sang phòng bên cạnh.
Cửa phòng vừa mở, hai tiếng khóc tràn đầy sức lực cùng với một tiếng dỗ dành nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng trẻ con lớn như vậy. Mà thân ảnh Thiệu Vân tiến vào trong tầm mắt Thu Tư làm cậu ngẩn người trong chốc lát. Ở chung lâu như vậy mà cậu vẫn chưa từng nhìn thấy Thiệu quản gia luôn luôn tao nhã có một mặt chật vật như thế này. Muốn cười mà không dám cười, Thu Tư đành cố gắng mím chặt môi lại và bảo Tang Mặc Ngôn buông cậu xuống.
Chân vừa chạm đất, Thu Tư vội vàng đến bên giường trẻ. Nhìn hai đứa trẻ nhỏ gầy kia híp mặt lại gào khóc như trong trận đấu làm trái tim Thu Tư vừa thả lỏng lại ẩn ẩn đau. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy một đứa bé, dịu dàng dỗ dành. Dường như hương vị dịu nhẹ quen thuộc này làm đứa bé có cảm giác yên tâm, tiếng khóc ré cũng dần ngừng lại, đôi mắt nhằm chặt cũng mở ra. Con ngươi tinh thuần không nhiễm tạp chất đầy tò mò nhìn Thu Tư, khóe mắt còn vương nước mắt trong suốt chưa khô làm cho người ta càng thêm yêu thương.
Thu Tư thở phào một hơi, đặt đứa bé đã nín lại giường rồi tiếp tục ôm đứa trẻ còn khóc để dỗ dành. Cậu dịu dàng lau đi giọt nước mắt đọng lại trên mi đứa bé, yêu thương cúi xuống hôn bảo bối trong lòng. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ làm ánh mắt Thu Tư chan chứa niềm hạnh phúc ấm áp.
Đứa bé nằm trên giường tựa hồ cảm thấy không ai chú ý đến mình, cái mũi nhỏ xinh chun lại, mơ hồ có dáng vẻ òa khóc. Ánh mắt Thu Tư vẫn xoay quanh hai đứa bé nên vội vàng đưa tay ra vỗ nhẹ. Tang Mặc Ngôn nhíu mày, nhìn Thu Tư vốn đang điều dưỡng lại bị hai con trai gây sức ép như thế nên trong lòng có vẻ không vui nhưng nhiều hơn là đau lòng cho Thu Tư. Hắn lần đầu chủ động tiếp nhận đứa bé trong lòng Thu Tư, học bộ dáng dỗ trẻ lúc nãy của cậu. Một màn này thu vào trong mắt Thu Tư làm cậu cười thật ngọt, xoay người ôm lấy đứa trẻ nằm trên giường, ánh mắt cậu bắt gặp tầm nhìn của Tang Mặc Ngôn. Trong không khí bình thản này lan tràn mầm móng của hạnh phúc, đơm hoa kết trái trong lòng. Thiệu Vân đứng một bên cũng lặng lẽ rời đi lưu lại một không gian riêng cho họ.
Dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hai nhóc con cùng bật ra tiếng cười khanh khách thanh thúy. Gió nhẹ thổi tung tấm rèm trong suốt làm bạn với hương vị ấm áp lòng người, đôi môi của Thu Tư và Tang Mặc Ngôn dần dần chạm vào nhau. Không có giam cầm và bá đạo ban đầu, chỉ có niềm hạnh phúc mà hai người họ mới biết…
Hoàn chính văn
Danh sách chương