Yêu chiều dùng những ngón tay cọ cọ hai má Thu Tư, vuốt ve làn da ấm áp của người yêu làm đáy lòng căng thẳng của Tang Mặc Ngôn dần dần yên ổn lại.
‘Khấu khấu…’
Coi như không nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, Tang Mặc Ngôn dịu dàng đỡ Thu Tư đang gối đầu lên ngực hắn nằm lại giường rồi mới nhẹ nhàng bước xuống. Quay đầu lại thấy Thu Tư vẫn ngủ say, hắn mới yên tâm bước về phía cửa và mở ra. Thấy Thiệu Vân bưng bàn ăn và hơi cúi người trước hắn, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn vẫn lạnh lùng đến mức người ta không tin được người đàn ông một phút trước còn rất đỗi dịu dàng kia là hắn.
Đứng thẳng dậy, thanh âm cung kính của Thiệu Vân khẽ truyền đến. “Thưa ngài, Âu Dương tiên sinh gọi điện đến tìm ngài nói là có chuyện công việc cần trao đổi với ngài.”
Đưa tay nhận lấy bàn ăn, ánh mắt lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn không có chút gì quan tâm đến công việc cả. “Thu Tư không thoải mái lắm, lát nữa ngươi nấu một bát canh suông cho cậu ấy.”
Cúi đầu xuống, “Vâng thưa ngài. Vậy Âu Dương tiên sinh…”
“Nói cho hắn lát nữa ta sẽ gọi lại.” Không muốn nhiều lời, Tang Mặc Ngôn xoay người trở về phòng. Đặt bát cháo thơm phức sang một bên, hắn mang theo nụ cười ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thu Tư. “Thu Tư, tỉnh dậy đi. Ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Tiếng gọi dịu dàng không ngừng làm Thu Tư dần tỉnh lại, dụi đôi mắt buồn ngủ rồi lười biếng mở mắt ra. “Mặc Ngôn…Không thể không ăn à?” Cảm giác đầy bụng làm cậu bây giờ chỉ cần nghĩ đến thức ăn thì thấy khó chịu cả người.
Hôn nhẹ hai gò má Thu Tư, Tang Mặc Ngôn hiếm có một lần không theo ý cậu, hắn kiên định lắc đầu. “Không được. Ăn một chút đi. Thiệu Vân vừa đi nấu canh cho em, lát nữa em cũng uống thêm một ít.” Dịu dàng đỡ Thu Tư ngồi dậy, kê thêm một cái gối mềm mại sau lưng cậu để làm cho cậu ngồi thoải mái hơn, Tang Mặc Ngôn mới bưng bát cháo đặt bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành. “Thu Tư, ăn 1 chút thôi.”
Nhìn thìa cháo đưa đến trước mặt hắn, Thu Tư đành phải mở miệng ra ăn thìa cháo mà Tang Mặc Ngôn đã thổi nguội. Thức ăn vừa độ nóng trôi qua cổ họng xuống dạ dày trống trơn, cảm giác ấm áp làm Thu Tư thoải mái híp mắt lại.
Thu Tư như thế làm ý cười thâm thúy ánh lên trong đôi mắt Tang Mặc Ngôn, hắn thong thả đút cho cậu từng thìa. Thấy cậu đã ăn vừa đủ, Tang Mặc Ngôn đặt bát sang bên cạnh và lấy giấy ăn cẩn thận lau cháo còn dính lại bên mép Thu Tư. Sau đó hắn cởi giày lên giường và ôm Thu Tư vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Thu Tư.
Tựa đầu lên ngực, Thu Tư lấy lòng yên tĩnh như một hồ nước không gợn sóng. Cảm giác an tâm này làm cơn buồn ngủ lại xâm chiếm ý thức cậu lần nữa. Mơ mơ màng màng, bỗng nhiên dạ dày co thắt đau đớn, từng cơn nhốn nháo quen thuộc quấy rầy thần kinh cậu. Sự khó chịu không chuẩn bị trước làm cậu khẽ kêu một tiếng sau đó nhanh chóng vùi gương mặt tái nhợt vào lòng Tang Mặc Ngôn.
Chú ý đến hành động của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng. “Thu Tư, em sao vậy?”
Cậu cắn môi, quay đầu nhìn về phía Tang Mặc Ngôn với gương mặt thoải mái, cậu ngáp một cái và đưa tay lên dụi mắt. “Em không sao, anh không cần khẩn trương như vậy. Em chỉ hơi mệt chút thôi.”
Cứ mãi nhìn Thu Tư nhắm mắt lại ngủ yên, không thấy có điều gì bất ổn cả thì Tang Mặc Ngôn mới yên tâm tiếp tục vuốt tóc cậu. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tang Mặc Ngôn đứng dậy rời giường, thu xếp ổn thỏa cho Thu Tư xong hôn nhẹ lên môi cậu rồi mới bước ra phòng ngủ đi đến thư phòng.
Tang Mặc Ngôn vừa rời đi, Thu Tư đột ngột ngồi dậy, cậu che cổ họng – nơi cơn buồn nôn đang dấy lên ở đó. Bước chân lảo đảo, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến buồng vệ sinh, hai tay đỡ lấy thành bồn rửa mặt và đem thức ăn chưa kịp tiêu hóa nôn hết ra. Khí lực toàn thân như bị rút cạn trong nháy mắt, hai chân Thu Tư mềm nhũn ra khiến cậu té ngã trên nằm đất. Nằm trên nền đất lạnh băng nhìn trần nhà, mọi thứ trước mắt như chuyển chuyển làm Thu Tư phải nắm chặt hai mắt lại. Trong trí óc mông lung hiện lên thân ảnh dịu dàng của Tang Mặc Ngôn khiến cậu bất ngờ mở mắt. Đầu óc vẫn còn hơi choáng, cậu chờ cho đến khi vững vàng lại liền dựa vào tường gắng gượng cử động thân. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng người và thu dọn lại nhà vệ sinh. Việc đơn giản thế này lại làm Thu Tư mồ hôi ròng ròng, cậu thở hổn hển dùng nước lạnh lau mặt. Cảm thấy mọi thứ đã gọn gàng sạch sẽ thì cậu mới lê thân hình gầy yếu mệt mỏi về chiếc giường thoải mái, vừa mới kéo chăn lên thì cửa mở ra, hơi thở quen thuộc theo người vừa tới tiến vào tràn ngập phòng ngủ trong nháy mắt. Thu Tư cũng theo cảm giác an tâm này mà dần dần trở lại giấc mộng ấm áp…
‘Khấu khấu…’
Coi như không nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, Tang Mặc Ngôn dịu dàng đỡ Thu Tư đang gối đầu lên ngực hắn nằm lại giường rồi mới nhẹ nhàng bước xuống. Quay đầu lại thấy Thu Tư vẫn ngủ say, hắn mới yên tâm bước về phía cửa và mở ra. Thấy Thiệu Vân bưng bàn ăn và hơi cúi người trước hắn, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn vẫn lạnh lùng đến mức người ta không tin được người đàn ông một phút trước còn rất đỗi dịu dàng kia là hắn.
Đứng thẳng dậy, thanh âm cung kính của Thiệu Vân khẽ truyền đến. “Thưa ngài, Âu Dương tiên sinh gọi điện đến tìm ngài nói là có chuyện công việc cần trao đổi với ngài.”
Đưa tay nhận lấy bàn ăn, ánh mắt lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn không có chút gì quan tâm đến công việc cả. “Thu Tư không thoải mái lắm, lát nữa ngươi nấu một bát canh suông cho cậu ấy.”
Cúi đầu xuống, “Vâng thưa ngài. Vậy Âu Dương tiên sinh…”
“Nói cho hắn lát nữa ta sẽ gọi lại.” Không muốn nhiều lời, Tang Mặc Ngôn xoay người trở về phòng. Đặt bát cháo thơm phức sang một bên, hắn mang theo nụ cười ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thu Tư. “Thu Tư, tỉnh dậy đi. Ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Tiếng gọi dịu dàng không ngừng làm Thu Tư dần tỉnh lại, dụi đôi mắt buồn ngủ rồi lười biếng mở mắt ra. “Mặc Ngôn…Không thể không ăn à?” Cảm giác đầy bụng làm cậu bây giờ chỉ cần nghĩ đến thức ăn thì thấy khó chịu cả người.
Hôn nhẹ hai gò má Thu Tư, Tang Mặc Ngôn hiếm có một lần không theo ý cậu, hắn kiên định lắc đầu. “Không được. Ăn một chút đi. Thiệu Vân vừa đi nấu canh cho em, lát nữa em cũng uống thêm một ít.” Dịu dàng đỡ Thu Tư ngồi dậy, kê thêm một cái gối mềm mại sau lưng cậu để làm cho cậu ngồi thoải mái hơn, Tang Mặc Ngôn mới bưng bát cháo đặt bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành. “Thu Tư, ăn 1 chút thôi.”
Nhìn thìa cháo đưa đến trước mặt hắn, Thu Tư đành phải mở miệng ra ăn thìa cháo mà Tang Mặc Ngôn đã thổi nguội. Thức ăn vừa độ nóng trôi qua cổ họng xuống dạ dày trống trơn, cảm giác ấm áp làm Thu Tư thoải mái híp mắt lại.
Thu Tư như thế làm ý cười thâm thúy ánh lên trong đôi mắt Tang Mặc Ngôn, hắn thong thả đút cho cậu từng thìa. Thấy cậu đã ăn vừa đủ, Tang Mặc Ngôn đặt bát sang bên cạnh và lấy giấy ăn cẩn thận lau cháo còn dính lại bên mép Thu Tư. Sau đó hắn cởi giày lên giường và ôm Thu Tư vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Thu Tư.
Tựa đầu lên ngực, Thu Tư lấy lòng yên tĩnh như một hồ nước không gợn sóng. Cảm giác an tâm này làm cơn buồn ngủ lại xâm chiếm ý thức cậu lần nữa. Mơ mơ màng màng, bỗng nhiên dạ dày co thắt đau đớn, từng cơn nhốn nháo quen thuộc quấy rầy thần kinh cậu. Sự khó chịu không chuẩn bị trước làm cậu khẽ kêu một tiếng sau đó nhanh chóng vùi gương mặt tái nhợt vào lòng Tang Mặc Ngôn.
Chú ý đến hành động của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng. “Thu Tư, em sao vậy?”
Cậu cắn môi, quay đầu nhìn về phía Tang Mặc Ngôn với gương mặt thoải mái, cậu ngáp một cái và đưa tay lên dụi mắt. “Em không sao, anh không cần khẩn trương như vậy. Em chỉ hơi mệt chút thôi.”
Cứ mãi nhìn Thu Tư nhắm mắt lại ngủ yên, không thấy có điều gì bất ổn cả thì Tang Mặc Ngôn mới yên tâm tiếp tục vuốt tóc cậu. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tang Mặc Ngôn đứng dậy rời giường, thu xếp ổn thỏa cho Thu Tư xong hôn nhẹ lên môi cậu rồi mới bước ra phòng ngủ đi đến thư phòng.
Tang Mặc Ngôn vừa rời đi, Thu Tư đột ngột ngồi dậy, cậu che cổ họng – nơi cơn buồn nôn đang dấy lên ở đó. Bước chân lảo đảo, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến buồng vệ sinh, hai tay đỡ lấy thành bồn rửa mặt và đem thức ăn chưa kịp tiêu hóa nôn hết ra. Khí lực toàn thân như bị rút cạn trong nháy mắt, hai chân Thu Tư mềm nhũn ra khiến cậu té ngã trên nằm đất. Nằm trên nền đất lạnh băng nhìn trần nhà, mọi thứ trước mắt như chuyển chuyển làm Thu Tư phải nắm chặt hai mắt lại. Trong trí óc mông lung hiện lên thân ảnh dịu dàng của Tang Mặc Ngôn khiến cậu bất ngờ mở mắt. Đầu óc vẫn còn hơi choáng, cậu chờ cho đến khi vững vàng lại liền dựa vào tường gắng gượng cử động thân. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng người và thu dọn lại nhà vệ sinh. Việc đơn giản thế này lại làm Thu Tư mồ hôi ròng ròng, cậu thở hổn hển dùng nước lạnh lau mặt. Cảm thấy mọi thứ đã gọn gàng sạch sẽ thì cậu mới lê thân hình gầy yếu mệt mỏi về chiếc giường thoải mái, vừa mới kéo chăn lên thì cửa mở ra, hơi thở quen thuộc theo người vừa tới tiến vào tràn ngập phòng ngủ trong nháy mắt. Thu Tư cũng theo cảm giác an tâm này mà dần dần trở lại giấc mộng ấm áp…
Danh sách chương