Bình minh ngày mới, bầu trời xanh nhạt vẫn còn lấp lánh vài ngôi sao chưa tàn mà Thu Tư trong phòng bệnh từ từ mở mắt ra, đầu óc lúc tỉnh táo lúc mơ hồ làm cậu bắt đầu thấy rấm rứt đau. Dụi đôi mắt buồn ngủ hơi xót, cậu mơ màng nhìn thấy Tang Mặc Ngôn đang ôm cậu vào lòng, khóe môi Thu Tư cong lên thành nụ cười nhẹ. Cơn đau làm đầu cậu như muốn nứt ra dường như cũng đã biến mất trong nháy mắt, lưu lại chỉ còn là cảm giác an tâm thoải mái mà thôi.
Ánh mắt dao động dừng lại ở gương mặt gầy yếu của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư thoáng hiện lên vẻ đau lòng. Cậu chậm rãi nâng tay lên, những ngón tay chan chứa lời xin lỗi nhẹ nhàng lướt trên hai má Tang Mặc Ngôn, nhận ra đối phương sắp tỉnh lại, gương mặt cậu trở nên thật nhu hòa.
Dịu dàng bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên mặt mình, Tang Mặc Ngôn tuy đang chầm chậm nhắm mắt lại lần nữa nhưng khóe miệng lại hơi mỉm cười. Hắn đưa ngón tay thon dài lên môi hôn, đôi mắt hơi mơ màng buồn ngủ lại mở ra ngay lập tức. “Buổi sáng tốt lành, Thu Tư.”
“Buổi sáng tốt lành, Mặc Ngôn.” Lời chào buổi sáng cùng cất lên khiến hai người nhìn nhau cười, thân thể dưới chăn cũng càng thêm gần sát nhau.
“Lạnh không?”
Thu Tư lắc đầu nhưng thân mình lại hơi cử động một chút, dựa vào trên ngực Tang Mặc Ngôn.
Hành động của cậu làm gương mặt Tang Mặc Ngôn dấy lên ý cười rạng rỡ, hắn kéo cao chăn lên che phủ thân hình hai người. Vì trong phòng không kéo rèm ra nên bóng tối vẫn ngự trị như trong đêm khuya, hai người gắn bó cùng một chỗ rất hưởng thụ cảm giác bóng tối bao phủ như thế này.
Ở dưới chăn, Thu Tư nắm chặt lấy bàn tay Tang Mặc Ngôn thong thả đưa tay hắn đặt lên trên bụng mình. Thu Tư hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trong ánh mắt Tang Mặc Ngôn hiện lên một tia thần sắc kì dị thì cậu khẽ thở dài. “Mặc Ngôn, anh vẫn không thích đứa bé này sao?”
Những nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên mi mắt Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cười dịu dàng. “Sao thế được, Thu Tư em đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Cứ việc là vẻ mặt của Tang Mặc Ngôn không thể nghi ngờ được nhưng vẫn không thể trốn được khỏi sự cẩn thận của Thu Tư. Cậu ngồi dậy, nhìn người yêu của dậy theo, Thu Tư thở dài càng thêm nặng nề. “Mặc Ngôn.”
Vươn tay dịu dàng ôm Thu Tư vào lòng, Tang Mặc Ngôn cúi đầu hôn lên tóc cậu. “Thu Tư, hiện giờ em cần tĩnh dưỡng cẩn thận, đừng nghĩ ngợi nữa.” Lại kéo chăn lên, nhớ ra Thu Tư còn chưa ăn cơm hắn vội xuống giường lấy cháo Thiệu quản gia đưa đến lúc tối và đặt vào trong lò vi sóng, định thời gian rồi lại trở về giường. “Đói bụng chứ. Em ăn một chút cháo đã, lát nữa anh gọi Thiệu Vân làm cho em mấy món em thích ăn.”
Tang Mặc Ngôn săn sóc quan tâm làm những lời nói đến bên miệng Thu Tư tan biến đi, cậu đành phải gật đầu. Nhìn Tang Mặc Ngôn vì cậu mà chỉnh mép chăn, lại đặt một chiếc gối mềm mại sau lưng cậu, thân ảnh bận rộn làm trái tim Thu Tư ấm áp hơn rất nhiều.
Tích một tiếng, Tang Mặc Ngôn vừa ngồi xuống giường lại đứng dậy mở lò vi sóng lấy bát cháo bên trong ra, cẩn thận bưng đến trước mặt Thu Tư.
Bát cháo trước mặt tỏa ra hương khí mê người nhưng Thu Tư lại không muốn ăn, ngược lại từng cơn khó chịu dày vò dạ dày cậu.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Nhìn Thu Tư không nhúc nhích ngồi im một chỗ, Tang Mặc Ngôn lo lắng hỏi.
Thu Tư lắc đầu, không muốn để Tang Mặc Ngôn phát hiện ra cậu không khỏe thì sẽ thêm phiền toái cho hắn, Thu Tư cầm đũa, nở nụ cười thoải mái với hắn sau đó ăn một thìa cháo thịt. Mùi vị vừa vào miệng đã làm cho cảm giác buồn nôn thêm rõ rệt, cậu theo phản xạ che miệng lại. Từng cơn buồn nôn dấy lên cổ làm cậu nôn hết những gì vừa vào miệng ra ngoài, nhưng hồi lâu vẫn chưa ăn gì cả nên cũng chỉ có thể ho khan khó chịu. Vẻ mặt khổ sở ánh vào trong mắt Tang Mặc Ngôn làm ngực hắn đau đớn khôn cùng nhưng hành động lại vẫn dịu dàng như trước vỗ về sau lưng Thu Tư…
Ánh mắt dao động dừng lại ở gương mặt gầy yếu của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư thoáng hiện lên vẻ đau lòng. Cậu chậm rãi nâng tay lên, những ngón tay chan chứa lời xin lỗi nhẹ nhàng lướt trên hai má Tang Mặc Ngôn, nhận ra đối phương sắp tỉnh lại, gương mặt cậu trở nên thật nhu hòa.
Dịu dàng bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên mặt mình, Tang Mặc Ngôn tuy đang chầm chậm nhắm mắt lại lần nữa nhưng khóe miệng lại hơi mỉm cười. Hắn đưa ngón tay thon dài lên môi hôn, đôi mắt hơi mơ màng buồn ngủ lại mở ra ngay lập tức. “Buổi sáng tốt lành, Thu Tư.”
“Buổi sáng tốt lành, Mặc Ngôn.” Lời chào buổi sáng cùng cất lên khiến hai người nhìn nhau cười, thân thể dưới chăn cũng càng thêm gần sát nhau.
“Lạnh không?”
Thu Tư lắc đầu nhưng thân mình lại hơi cử động một chút, dựa vào trên ngực Tang Mặc Ngôn.
Hành động của cậu làm gương mặt Tang Mặc Ngôn dấy lên ý cười rạng rỡ, hắn kéo cao chăn lên che phủ thân hình hai người. Vì trong phòng không kéo rèm ra nên bóng tối vẫn ngự trị như trong đêm khuya, hai người gắn bó cùng một chỗ rất hưởng thụ cảm giác bóng tối bao phủ như thế này.
Ở dưới chăn, Thu Tư nắm chặt lấy bàn tay Tang Mặc Ngôn thong thả đưa tay hắn đặt lên trên bụng mình. Thu Tư hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trong ánh mắt Tang Mặc Ngôn hiện lên một tia thần sắc kì dị thì cậu khẽ thở dài. “Mặc Ngôn, anh vẫn không thích đứa bé này sao?”
Những nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên mi mắt Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cười dịu dàng. “Sao thế được, Thu Tư em đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Cứ việc là vẻ mặt của Tang Mặc Ngôn không thể nghi ngờ được nhưng vẫn không thể trốn được khỏi sự cẩn thận của Thu Tư. Cậu ngồi dậy, nhìn người yêu của dậy theo, Thu Tư thở dài càng thêm nặng nề. “Mặc Ngôn.”
Vươn tay dịu dàng ôm Thu Tư vào lòng, Tang Mặc Ngôn cúi đầu hôn lên tóc cậu. “Thu Tư, hiện giờ em cần tĩnh dưỡng cẩn thận, đừng nghĩ ngợi nữa.” Lại kéo chăn lên, nhớ ra Thu Tư còn chưa ăn cơm hắn vội xuống giường lấy cháo Thiệu quản gia đưa đến lúc tối và đặt vào trong lò vi sóng, định thời gian rồi lại trở về giường. “Đói bụng chứ. Em ăn một chút cháo đã, lát nữa anh gọi Thiệu Vân làm cho em mấy món em thích ăn.”
Tang Mặc Ngôn săn sóc quan tâm làm những lời nói đến bên miệng Thu Tư tan biến đi, cậu đành phải gật đầu. Nhìn Tang Mặc Ngôn vì cậu mà chỉnh mép chăn, lại đặt một chiếc gối mềm mại sau lưng cậu, thân ảnh bận rộn làm trái tim Thu Tư ấm áp hơn rất nhiều.
Tích một tiếng, Tang Mặc Ngôn vừa ngồi xuống giường lại đứng dậy mở lò vi sóng lấy bát cháo bên trong ra, cẩn thận bưng đến trước mặt Thu Tư.
Bát cháo trước mặt tỏa ra hương khí mê người nhưng Thu Tư lại không muốn ăn, ngược lại từng cơn khó chịu dày vò dạ dày cậu.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Nhìn Thu Tư không nhúc nhích ngồi im một chỗ, Tang Mặc Ngôn lo lắng hỏi.
Thu Tư lắc đầu, không muốn để Tang Mặc Ngôn phát hiện ra cậu không khỏe thì sẽ thêm phiền toái cho hắn, Thu Tư cầm đũa, nở nụ cười thoải mái với hắn sau đó ăn một thìa cháo thịt. Mùi vị vừa vào miệng đã làm cho cảm giác buồn nôn thêm rõ rệt, cậu theo phản xạ che miệng lại. Từng cơn buồn nôn dấy lên cổ làm cậu nôn hết những gì vừa vào miệng ra ngoài, nhưng hồi lâu vẫn chưa ăn gì cả nên cũng chỉ có thể ho khan khó chịu. Vẻ mặt khổ sở ánh vào trong mắt Tang Mặc Ngôn làm ngực hắn đau đớn khôn cùng nhưng hành động lại vẫn dịu dàng như trước vỗ về sau lưng Thu Tư…
Danh sách chương