Mệt mỏi cùng với choáng váng khiến Thu Tư từ từ tỉnh lại, trong giây lát khi mở mắt ra thì cậu có hơi hoảng hốt, mọi vật trước mắt cứ lay động mờ mờ ảo ảo. Cho đến khi tầm mắt bắt được thân ảnh quen thuộc thì khóe môi Thu Tư mới hơi cong lên. “Mặc Ngôn…”
Nhìn dáng vẻ suy yếu của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng nhưng trên gương mặt vẫn là dáng cười dịu dàng. “Em tỉnh rồi!”
Ngay cả sức để gật đầu cũng không có nên Thu Tư chỉ có thể mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời. “Ừ.”
“Còn thấy buồn nôn không?”
Đôi mắt cậu lóe lên vẻ ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
Tang Mặc Ngôn khẽ thở dài, ánh mắt hắn phức tạp và hắn đưa tay đặt lên bụng Thu Tư. “Thu Tư…”
Tuy Tang Mặc Ngôn chưa nói hết nhưng Thu Tư lại nở nụ cười, mắt cậu sóng sánh nước. Lòng chán ghét mình bỏ mặc thế tục làm chuyện ngược đời đã hoàn toàn biến mất, trong tâm cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc như thường mong muốn. Cậu đặt tay lên bàn tay Tang Mặc Ngôn. “Là nguyện vọng của em được thực hiện phải không?”
Dịu dàng vuốt mái tóc Thu Tư, Tang Mặc Ngôn gật đầu. “Ừ.”
“Cảm ơn anh…Mặc Ngôn.”
Ôm lấy Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nằm bên cạnh cậu, lắng nghe nhịp đập nơi ngực cậu, dường như chỉ thế thôi cũng có thể khiến trái tim đang trôi nổi của hắn trở nên vững vàng. Nhưng trong lòng lại nghẹn đau đến khó hiểu cùng với sự lo lắng triền miên không dứt khiến ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn thêm một phần ảm đạm, ‘Thu Tư dù sao đi chăng nữa thì em cũng không thể xảy ra chuyện gì được.’
Cảm giác được nội tâm Tang Mặc Ngôn đang dao động, Thu Tư khẽ cười. “Mặc Ngôn, em sẽ không sao đâu.” Anh yên tâm, vì anh vì con em sẽ sống thật khỏe mạnh.
“Ừ.”
Ngẩng đầu ghé sát bên tai Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nở một nụ cười khẽ. “Muốn ăn gì không? Anh bảo Thiệu Vân đi làm cho em.”
Cảm giác mỏi mệt làm mi mắt Thu Tư như dính lại với nhau, giọng nói cất lên cũng nhẹ nhàng mơ hồ như trong giấc mộng. “Em chẳng muốn ăn gì hết.” Chớp chớp mắt mấy lượt nhưng Thu Tư vẫn không kìm được mà nhắm mắt lại. “Chỉ là…có hơi…buồn ngủ.” Câu nói đứt quãng cũng dần biến mất, tiếng cuối cùng kết thúc thì tiếng hít thở đều đều của Thu Tư cũng vang lên.
Đôi mày rậm giãn ra, Tang Mặc Ngôn nhìn cậu, trong mắt là ý cười đầy yêu thương nhưng lo lắng vẫn làm bạn cùng với dịu dàng leo lỏi trong máu xuyên suốt toàn thân hắn. Nhìn chăm chú một hồi lâu và khi cảm giác được giấc ngủ của Thu Tư dần dần bình yên hơn thì Tang Mặc Ngôn mới thong thả đứng dậy rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ. Quay lại nhìn Thu Tư đang say trong giấc mộng ngọt ngào thì Tang Mặc Ngôn mới an tâm đóng cửa lại. Ánh mắt nhìn thấy Vương Lạc đứng ngoài cửa, Tang Mặc Ngôn không nói câu gì mà đi đến thư phòng, Vương Lạc đứng cạnh cũng hít sâu một hơi rồi đi theo sau Tang Mặc Ngôn.
Hai người bước vào thư phòng, không gian xung quanh có phần nặng nề. Vương Lạc mở lời, “Mặc Ngôn, phẫu thuật của Thu Tư rất thành công nhưng không có thuận lợi như dự tính. Có điều chỉ cần cẩm thận thêm thì sẽ không có chuyện gì.”
Ngồi trên ghế, Tang Mặc Ngôn vùi mặt vào lòng bàn tay, hắn không nói lời nào nhưng khí tức tỏa ra cũng thêm phần sầu lo.
“Mặc Ngôn…”
Thanh âm trầm thấp phát ra từ lòng bàn tay mang một tia tàn khốc lạnh lùng. “Xóa bỏ đứa trẻ này đi.”
Vương Lạc không đồng tình, anh nhíu mày và đi đến trước mặt Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, Thu Tư biết sinh mệnh này đã tồn tại rồi, cậu làm thế không khác nào xát muối trên miệng vết thương của Thu Tư.”
“Vậy tôi phải làm sao đây? Chẳng nhẽ cứ trơ mắt nhìn Thu Tư trong mười tháng tới, mỗi ngày đều khó chịu mệt mỏi hay sao?” Mọi bực bội dồn hết trong nắm đấm hung hăng đập trên mặt bàn phía trước, ngay lập tức trên mặt bàn xuất hiện một vết rạn nứt sâu.
Vương Lạc vội vàng bắt lấy bàn tay Tang Mặc Ngôn, nhìn những vết đỏ rực trên tay hắn mà thở dài. “Bình tĩnh lại đi.” Anh lấy thuốc và băng gạc trong hộp chữa bệnh ra, “Có lẽ sinh con không phải là thiên tính của người đàn ông nhưng phụ nữ khi mang thai cũng phải chịu khổ như thế thì mới có thể sinh ra được những thế hệ đời sau. Mặc Ngôn, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cậu ấy 24/24, tôi cam đoan với cậu là Thu Tư tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Né tránh Vương Lạc đang định băng bó cho hắn, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn đứng dậy, bước vòng qua Vương Lạc.
“Cậu đi đâu? Vết thương của cậu cần băng bó lại.”
“Không cần.” Tang Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua dấu vết trên tay. “Thu Tư sẽ lo lắng.”
Lời nói ngắn gọn làm Vương Lạc lắc đầu cười. Nhìn Tang Mặc Ngôn – con người này từ nhỏ đến lớn không có bất kì dao động cảm xúc nào quá mãnh liệt, trong lòng anh tặng cho hắn lời chúc phúc chân thành nhất…
Nhìn dáng vẻ suy yếu của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vô cùng lo lắng nhưng trên gương mặt vẫn là dáng cười dịu dàng. “Em tỉnh rồi!”
Ngay cả sức để gật đầu cũng không có nên Thu Tư chỉ có thể mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời. “Ừ.”
“Còn thấy buồn nôn không?”
Đôi mắt cậu lóe lên vẻ ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
Tang Mặc Ngôn khẽ thở dài, ánh mắt hắn phức tạp và hắn đưa tay đặt lên bụng Thu Tư. “Thu Tư…”
Tuy Tang Mặc Ngôn chưa nói hết nhưng Thu Tư lại nở nụ cười, mắt cậu sóng sánh nước. Lòng chán ghét mình bỏ mặc thế tục làm chuyện ngược đời đã hoàn toàn biến mất, trong tâm cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc như thường mong muốn. Cậu đặt tay lên bàn tay Tang Mặc Ngôn. “Là nguyện vọng của em được thực hiện phải không?”
Dịu dàng vuốt mái tóc Thu Tư, Tang Mặc Ngôn gật đầu. “Ừ.”
“Cảm ơn anh…Mặc Ngôn.”
Ôm lấy Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nằm bên cạnh cậu, lắng nghe nhịp đập nơi ngực cậu, dường như chỉ thế thôi cũng có thể khiến trái tim đang trôi nổi của hắn trở nên vững vàng. Nhưng trong lòng lại nghẹn đau đến khó hiểu cùng với sự lo lắng triền miên không dứt khiến ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn thêm một phần ảm đạm, ‘Thu Tư dù sao đi chăng nữa thì em cũng không thể xảy ra chuyện gì được.’
Cảm giác được nội tâm Tang Mặc Ngôn đang dao động, Thu Tư khẽ cười. “Mặc Ngôn, em sẽ không sao đâu.” Anh yên tâm, vì anh vì con em sẽ sống thật khỏe mạnh.
“Ừ.”
Ngẩng đầu ghé sát bên tai Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nở một nụ cười khẽ. “Muốn ăn gì không? Anh bảo Thiệu Vân đi làm cho em.”
Cảm giác mỏi mệt làm mi mắt Thu Tư như dính lại với nhau, giọng nói cất lên cũng nhẹ nhàng mơ hồ như trong giấc mộng. “Em chẳng muốn ăn gì hết.” Chớp chớp mắt mấy lượt nhưng Thu Tư vẫn không kìm được mà nhắm mắt lại. “Chỉ là…có hơi…buồn ngủ.” Câu nói đứt quãng cũng dần biến mất, tiếng cuối cùng kết thúc thì tiếng hít thở đều đều của Thu Tư cũng vang lên.
Đôi mày rậm giãn ra, Tang Mặc Ngôn nhìn cậu, trong mắt là ý cười đầy yêu thương nhưng lo lắng vẫn làm bạn cùng với dịu dàng leo lỏi trong máu xuyên suốt toàn thân hắn. Nhìn chăm chú một hồi lâu và khi cảm giác được giấc ngủ của Thu Tư dần dần bình yên hơn thì Tang Mặc Ngôn mới thong thả đứng dậy rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ. Quay lại nhìn Thu Tư đang say trong giấc mộng ngọt ngào thì Tang Mặc Ngôn mới an tâm đóng cửa lại. Ánh mắt nhìn thấy Vương Lạc đứng ngoài cửa, Tang Mặc Ngôn không nói câu gì mà đi đến thư phòng, Vương Lạc đứng cạnh cũng hít sâu một hơi rồi đi theo sau Tang Mặc Ngôn.
Hai người bước vào thư phòng, không gian xung quanh có phần nặng nề. Vương Lạc mở lời, “Mặc Ngôn, phẫu thuật của Thu Tư rất thành công nhưng không có thuận lợi như dự tính. Có điều chỉ cần cẩm thận thêm thì sẽ không có chuyện gì.”
Ngồi trên ghế, Tang Mặc Ngôn vùi mặt vào lòng bàn tay, hắn không nói lời nào nhưng khí tức tỏa ra cũng thêm phần sầu lo.
“Mặc Ngôn…”
Thanh âm trầm thấp phát ra từ lòng bàn tay mang một tia tàn khốc lạnh lùng. “Xóa bỏ đứa trẻ này đi.”
Vương Lạc không đồng tình, anh nhíu mày và đi đến trước mặt Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, Thu Tư biết sinh mệnh này đã tồn tại rồi, cậu làm thế không khác nào xát muối trên miệng vết thương của Thu Tư.”
“Vậy tôi phải làm sao đây? Chẳng nhẽ cứ trơ mắt nhìn Thu Tư trong mười tháng tới, mỗi ngày đều khó chịu mệt mỏi hay sao?” Mọi bực bội dồn hết trong nắm đấm hung hăng đập trên mặt bàn phía trước, ngay lập tức trên mặt bàn xuất hiện một vết rạn nứt sâu.
Vương Lạc vội vàng bắt lấy bàn tay Tang Mặc Ngôn, nhìn những vết đỏ rực trên tay hắn mà thở dài. “Bình tĩnh lại đi.” Anh lấy thuốc và băng gạc trong hộp chữa bệnh ra, “Có lẽ sinh con không phải là thiên tính của người đàn ông nhưng phụ nữ khi mang thai cũng phải chịu khổ như thế thì mới có thể sinh ra được những thế hệ đời sau. Mặc Ngôn, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cậu ấy 24/24, tôi cam đoan với cậu là Thu Tư tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Né tránh Vương Lạc đang định băng bó cho hắn, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn đứng dậy, bước vòng qua Vương Lạc.
“Cậu đi đâu? Vết thương của cậu cần băng bó lại.”
“Không cần.” Tang Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua dấu vết trên tay. “Thu Tư sẽ lo lắng.”
Lời nói ngắn gọn làm Vương Lạc lắc đầu cười. Nhìn Tang Mặc Ngôn – con người này từ nhỏ đến lớn không có bất kì dao động cảm xúc nào quá mãnh liệt, trong lòng anh tặng cho hắn lời chúc phúc chân thành nhất…
Danh sách chương