Nhìn Thu Tư sắc mặt ảm đạm nhưng quanh người như được bao phủ bởi một vầng sáng hạnh phúc lấp lánh, trong lòng Âu Dương Hằng Ngữ dường như cũng có một cảm xúc khác. Thay túi chườm đá trên trán Thu Tư rồi anh khẽ cười. “Cậu hiện giờ quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác thì đừng nghĩ gì cả. Trước khi Mặc Ngôn trở về, tôi sẽ chăm sóc cậu cẩn thận.”
“Còn có tôi nữa.” Một giọng nói ấm áp bất ngờ xen vào làm Thu Tư đang nằm trên giường tái nhợt mặt mũi như không còn chút máu, cơn hoảng sợ chợt xâm nhập vào tận đáy lòng khiến hơi thở cậu bắt đầu dồn dập.
Nhận ra được sự cứng nhắc và khẩn trương của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ vội vàng giải thích: “Thu Tư, cậu không phải lo lắng đâu. Tôi đã nói qua với Thiệu Vân, anh ta cũng cam đoan là sẽ không báo lại với Mặc Ngôn chuyện này.”
Ánh mắt chuyển về phía Thiệu Vân đang đứng thẳng bên giường, Thu Tư biết người luôn luôn khôn khéo như anh sớm muộn gì cũng phát hiện ra nhưng thật sự không nghĩ rằng anh sẽ giúp cậu giữ kín bí mật này. Việc này ở trong lòng Thiệu Vân giống như là phản bội chủ nhân làm ánh nhìn của Thu Tư tràn đầy thắc mắc và khó hiểu. Không phải là cậu không tin anh mà là Thiệu Vân luôn luôn trung thành với Tang Mặc Ngôn, bất kì kẻ nào, việc gì, vật gì đều không thể thay đổi được. Vậy thì sao lại…? Bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thu Tư liếc qua, Thiệu Vân chỉ lặng lẽ gật đầu. “Xin tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài làm việc.” Cúi đầu xoay người đi, những hành động liên tiếp vẫn diễn ra như trước.
Nhìn thân ảnh rời đi của Thiệu Vân, trong nháy mắt Thu Tư cảm thấy trong lòng mình càng thêm nặng nề. Không muốn Thu Tư lại nghĩ ngợi gì thêm nữa, Âu Dương Hằng Ngữ dùng bàn tay mình che trước mắt cậu. “Không cần phải tự đeo thêm ‘gánh nặng’ cho mình nữa, ngủ một giấc thật sâu, tinh thần thoải mái thì cậu mới sớm hồi phục lại được như trước. Đây mới thực sự không phụ lòng Thiệu Vân vì cậu mà làm trái lại tín niệm của mình.” Một người hầu, nhất lại là người hầu của Tang gia thì nguyện trung thành với chủ nhân là sự mạng duy nhất nhưng cả đời của họ. Một lần vi phạm cũng làm cho trong lòng Thiệu Vân phải chịu một hình phạt không cách nào hình dung được rồi!
Không biết phải thể hiện lòng biết ơn của mình như thế nào, Thu Tư chỉ gật đầu mà không nói gì. Tuy cả người đau rát nhức ngối nhưng vì có thêm một phần yên tâm nên cậu từ từ đi vào giấc ngủ.
Bình minh trời vẫn chưa sáng hẳn, thời gian cũng dần trôi qua một cách nhanh chóng. Đặt điện thoại trong tay trở về chỗ cũ, trái tim Thu Tư cũng yên bình như ánh nắng ngoài kia. Nhớ đến giọng nói dịu dàng của Tang Mặc Ngôn trong điện thoại lúc nãy làm trên gương mặt cậu hiện lên một ý cười nhẹ.
“Cười hạnh phúc như vậy có phải là Tang Mặc Ngôn sắp về rồi không?” Âu Dương Hằng Ngữ vừa xử lý xong công việc liền lái xe đến thăm Thu Tư. Anh đi vào trong phòng, nhiều ngày chăm sóc và ở chung cũng làm hai người thân thuộc hơn.
Âu Dương Hằng Ngữ giễu cợt làm khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Thu Tư hiện lên một sắc thái hoa mỹ. “Ừ, anh ấy nói công chuyện bên kia đã giải quyết xong rồi, ngày mốt có thể trở về.”
“Tính ra thì cậu ta cũng đi hơn nửa tháng rồi, không nghĩ ra công ty bên kia xảy ra vấn đề, lại cho cậu có thêm cơ hội.”
Khẽ nghiêng đầu, Thu Tư nở nụ cười. “Ừ.” Tuy rằng nỗi nhớ càng ngày càng tăng nhưng may mắn là như vậy. Cậu đưa tay đặt lên vết mổ, vẫn còn hơi đau đớn nhưng không cần quấn băng vải vừa dày vừa nặng nữa. Cẩn thận che giấu chắc có thể gạt được Mặc Ngôn một thời gian.
Nhìn gương mặt hạnh phúc của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ dường như cũng bị cuốn hút bởi tình cảm chân thành ấm áp ấy. Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười khẽ, rồi bất chợt nghĩ đến mục đích đến đây liền mở miệng nói: “Vương Lạc gọi điện cho tôi, cậu ta hy vọng hôm nay cậu có thể đến kiểm tra một lát.”
“Ừ! Chiều nay tôi sẽ qua đó.”
“Tôi đi cùng cậu. Miệng vết mổ của cậu tuy nhỏ, cũng tốt hơn nhiều rồi nhưng vẫn nên có người đi cùng cho chắc chắn.”
Rất cảm ơn Âu Dương Hằng Ngữ đã giúp đỡ nhưng Thu Tư lắc đầu cười. “Lần này không cần đâu, một mình tôi đi được mà.”
“Vậy được rồi! Trên đường nhớ cẩn thận một chút, đừng quên mang mặt nạ lần trước tôi đưa cho cậu.”
Thu Tư khẽ cười, cậu đem sự quan tâm của Âu Dương Hằng Ngữ ghi tạc trong đáy lòng. Cậu nghiêm túc trả lời. “Tôi biết rồi.”
“Còn có tôi nữa.” Một giọng nói ấm áp bất ngờ xen vào làm Thu Tư đang nằm trên giường tái nhợt mặt mũi như không còn chút máu, cơn hoảng sợ chợt xâm nhập vào tận đáy lòng khiến hơi thở cậu bắt đầu dồn dập.
Nhận ra được sự cứng nhắc và khẩn trương của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ vội vàng giải thích: “Thu Tư, cậu không phải lo lắng đâu. Tôi đã nói qua với Thiệu Vân, anh ta cũng cam đoan là sẽ không báo lại với Mặc Ngôn chuyện này.”
Ánh mắt chuyển về phía Thiệu Vân đang đứng thẳng bên giường, Thu Tư biết người luôn luôn khôn khéo như anh sớm muộn gì cũng phát hiện ra nhưng thật sự không nghĩ rằng anh sẽ giúp cậu giữ kín bí mật này. Việc này ở trong lòng Thiệu Vân giống như là phản bội chủ nhân làm ánh nhìn của Thu Tư tràn đầy thắc mắc và khó hiểu. Không phải là cậu không tin anh mà là Thiệu Vân luôn luôn trung thành với Tang Mặc Ngôn, bất kì kẻ nào, việc gì, vật gì đều không thể thay đổi được. Vậy thì sao lại…? Bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thu Tư liếc qua, Thiệu Vân chỉ lặng lẽ gật đầu. “Xin tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài làm việc.” Cúi đầu xoay người đi, những hành động liên tiếp vẫn diễn ra như trước.
Nhìn thân ảnh rời đi của Thiệu Vân, trong nháy mắt Thu Tư cảm thấy trong lòng mình càng thêm nặng nề. Không muốn Thu Tư lại nghĩ ngợi gì thêm nữa, Âu Dương Hằng Ngữ dùng bàn tay mình che trước mắt cậu. “Không cần phải tự đeo thêm ‘gánh nặng’ cho mình nữa, ngủ một giấc thật sâu, tinh thần thoải mái thì cậu mới sớm hồi phục lại được như trước. Đây mới thực sự không phụ lòng Thiệu Vân vì cậu mà làm trái lại tín niệm của mình.” Một người hầu, nhất lại là người hầu của Tang gia thì nguyện trung thành với chủ nhân là sự mạng duy nhất nhưng cả đời của họ. Một lần vi phạm cũng làm cho trong lòng Thiệu Vân phải chịu một hình phạt không cách nào hình dung được rồi!
Không biết phải thể hiện lòng biết ơn của mình như thế nào, Thu Tư chỉ gật đầu mà không nói gì. Tuy cả người đau rát nhức ngối nhưng vì có thêm một phần yên tâm nên cậu từ từ đi vào giấc ngủ.
Bình minh trời vẫn chưa sáng hẳn, thời gian cũng dần trôi qua một cách nhanh chóng. Đặt điện thoại trong tay trở về chỗ cũ, trái tim Thu Tư cũng yên bình như ánh nắng ngoài kia. Nhớ đến giọng nói dịu dàng của Tang Mặc Ngôn trong điện thoại lúc nãy làm trên gương mặt cậu hiện lên một ý cười nhẹ.
“Cười hạnh phúc như vậy có phải là Tang Mặc Ngôn sắp về rồi không?” Âu Dương Hằng Ngữ vừa xử lý xong công việc liền lái xe đến thăm Thu Tư. Anh đi vào trong phòng, nhiều ngày chăm sóc và ở chung cũng làm hai người thân thuộc hơn.
Âu Dương Hằng Ngữ giễu cợt làm khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Thu Tư hiện lên một sắc thái hoa mỹ. “Ừ, anh ấy nói công chuyện bên kia đã giải quyết xong rồi, ngày mốt có thể trở về.”
“Tính ra thì cậu ta cũng đi hơn nửa tháng rồi, không nghĩ ra công ty bên kia xảy ra vấn đề, lại cho cậu có thêm cơ hội.”
Khẽ nghiêng đầu, Thu Tư nở nụ cười. “Ừ.” Tuy rằng nỗi nhớ càng ngày càng tăng nhưng may mắn là như vậy. Cậu đưa tay đặt lên vết mổ, vẫn còn hơi đau đớn nhưng không cần quấn băng vải vừa dày vừa nặng nữa. Cẩn thận che giấu chắc có thể gạt được Mặc Ngôn một thời gian.
Nhìn gương mặt hạnh phúc của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ dường như cũng bị cuốn hút bởi tình cảm chân thành ấm áp ấy. Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười khẽ, rồi bất chợt nghĩ đến mục đích đến đây liền mở miệng nói: “Vương Lạc gọi điện cho tôi, cậu ta hy vọng hôm nay cậu có thể đến kiểm tra một lát.”
“Ừ! Chiều nay tôi sẽ qua đó.”
“Tôi đi cùng cậu. Miệng vết mổ của cậu tuy nhỏ, cũng tốt hơn nhiều rồi nhưng vẫn nên có người đi cùng cho chắc chắn.”
Rất cảm ơn Âu Dương Hằng Ngữ đã giúp đỡ nhưng Thu Tư lắc đầu cười. “Lần này không cần đâu, một mình tôi đi được mà.”
“Vậy được rồi! Trên đường nhớ cẩn thận một chút, đừng quên mang mặt nạ lần trước tôi đưa cho cậu.”
Thu Tư khẽ cười, cậu đem sự quan tâm của Âu Dương Hằng Ngữ ghi tạc trong đáy lòng. Cậu nghiêm túc trả lời. “Tôi biết rồi.”
Danh sách chương