Cảm ơn ss Bối Ảnh dù đang thi cử vất vả nhưng vẫn dành thời gian giúp em (^o^)/
“Mọi người sao đều ở phòng bếp…Phụt, haha, Thu Tư, Nhược Phong, Mặc Ngôn….Ha ha, mấy người đang tổ chức vũ hội hóa trang à? Ha ha, thú vị thật.” Chưa bao giờ thấy hai kẻ được mệnh danh là xích sát phong vân trong bộ dạng chật vật thế này, Vương Lạc càng lúc càng cười lớn tiếng.
Minh Nhược Phong và Tang Mặc Ngôn nhìn nhau, ăn ý bốc một nắm bột mì trên bàn đồng thời ném về phía Vương Lạc đang ôm bụng cười to.
“Này, đều là bạn bè thân thiết với nhau, không cần phải làm như vậy chứ.” Vương Lạc phun phì phì bột mì trong miệng xuống đất, vẻ mặt thảm thương nhìn về phía hai người mặt trắng đứng ở bên kia.
“Tự làm tự chịu.” Cùng một câu nói thốt ra từ miệng của Minh Nhược Phong và Tang Mặc Ngôn.
“Hôm nay tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi, mấy người lại còn đối xử với bạn bè thế này nữa.” Lời nói tuy là oán giận nhưng trong giọng điệu pha lẫn một ý cười rất nhẹ.
Minh Nhược Phong nhếch khóe miệng, thành một nụ cười gian tà khó nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Vương Lạc gần như là “trắng” giống họ: “Đã vậy thì xui xẻo thêm một chút đi.”
Lời vừa dứt, không đợi Vương Lạc kịp phản ứng lại, Minh Nhược Phong nắm lấy bột mì còn thừa trong tay ném thẳng về phía đối phương.
Vương Lạc né tránh không kịp, chẳng những không tức giận mà ngược lại nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rạng rỡ. Tuy ba người cùng nhau lớn lên nhưng họ chưa từng đùa giỡn như vậy. Giờ thì mặc dù cách chơi có chút trẻ con ngây thơ, nhưng niềm vui của họ lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Thu Tư bất đắc dĩ nhìn ba người bốc bột mì ném đi ném lại, cảm giác mấy người có tuổi tác đột nhiên “thoái hóa” này cũng có một mặt đáng yêu. Mặc dù có chút đau lòng nhìn bột mì bay tứ tung bốn phía nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ba người họ, cậu liền cảm thấy được đống bột mì kia hy sinh cũng đáng giá.
Thiệu Vân đứng gõ cửa ở ngoài đã một lúc lâu thấy có hơi kỳ quái nghiêng đầu để sát vào cánh cửa. Bình thường gõ ba tiếng, ông chủ cho dù có đang bận cũng sẽ đáp lại. Hôm nay có chuyện gì vậy? “Đông, đang.” (= Bụp, Keng)
Nghe thấy một loạt tiếng vang như vậy, Thiệu Vân khẽ nhíu mày một chút. Minh tiên sinh và ông chủ sẽ không đánh nhau chứ? Nhưng mà hai người họ đều là kẻ có lí trí, sao lại…Đang suy nghĩ thì bên trong lại truyền ra tiếng động lớn hơn nữa làm cho Thiệu Vân hơi lo lắng. Anh lại gõ cửa ba lượt, nói hai từ “Thất lễ” rồi tự động mở cửa. Nhưng tất cả những điều tiến vào trong tầm nhìn lại làm cho vị quản gia đã từng trải qua mưa to gió lớn này ngây ngốc tại chỗ, đồng thời cũng không tránh khỏi bị một bát bột mì hất vào mặt, và tất nhiên các bạn bột mì cũng cứ thế mà theo quán tính lưu lại trên gương mặt ôn hòa tuấn tú của anh…
Nhìn Thiệu Vân vốn y phục chỉnh tề trong nháy mắt biến thành thê thảm như vậy, Thu Tư chỉ có thể nén lại tiếng cười, quan tâm hỏi han: “Thiệu quản gia, anh không sao chứ?”
“…Tôi không sao.”
Nhìn ra bộ dáng có phần không chấp nhận được sự thật của Thiệu Vân, Thu Tư càng phải cố gắng mím môi nén tiếng cười sắp bật ra: “Không sao thì tốt rồi.”
Vị quản gia vừa đến đã trở lại bình thường, điều chỉnh lại gương mặt có phần lúng túng, có lễ đi đến chỗ Thu Tư vừa xem náo nhiệt, vừa gói bánh chẻo: “Để tôi giúp ngài.”
“Vâng.” Thu Tư cười gật đầu, mấy người kia không biết là muốn chơi đùa đến lúc nào nữa, cũng may có Thiệu quản gia giúp đỡ, thế thì hôm nay cậu có thể thuận lợi gói xong nồi bánh chẻo này rồi.
10 phút sau, Thu Tư sắp xếp tất cả những chiếc bánh chẻo đã gói cẩn thận vào trong nồi nước đang sôi, quấy nồi nước theo chiều kim đồng hồ mấy lần rồi đậy nắp lại tiếp tục đun. Vỗ vỗ hai bàn tay đầy bột mì, quay đầu liếc nhìn ba người đầu tóc trắng xóa đã ngừng chiến, khóe miệng cậu lộ một nụ cười khẽ: “Này! Mấy người đi tắm trước đi, một lúc nữa là có thể ăn rồi.”
Ba người tựa vào nhau nhìn Thu Tư rồi lại nhìn nhau cười, thấy rõ bộ dạng “mới” của mình lại khiến họ cười càng thêm thoải mái. Ba người họ rất ít có những khoảnh khắc vui vẻ được như vậy, cảm giác hiện tại vô cùng thoải mái.
“Bọn anh đi thay quần áo trước, lát nữa sẽ đến giúp em.” Tang Mặc Ngôn đứng thẳng lên, khẽ hôn lên hai gò má Thu Tư rồi mới lôi Minh Nhược Phong và Vương Lạc rời khỏi phòng bếp.
Cửa bếp vừa mới đóng, Thu Tư quay đầu nhìn Thiệu quản gia đang làm thêm một số món ăn phụ, hỏi: “Nhà có mạt chược không?”
“Có, bây giờ tôi đi lấy đưa cho ngài.”
“Không cần gấp vậy đâu, cơm nước xong anh đi tìm cũng được mà.”
“Vâng.”
“Thiệu Vân, anh với Mặc Ngôn cùng nhau lớn lên, còn cứu mạng tôi nữa nên không cần nhiều lễ nghi vậy.”
“Vâng.”
Thu Tư lắc đầu bất đắc dĩ, hiểu rõ dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được Thiệu Vân, đành phải đi đến bên bồn rửa, thả rau xanh cần phải rửa vào trong nước: “Tôi giúp anh.”
Quan sát Thu Tư cũng cả người trắng xóa như vậy, trong mắt Thiệu Vân dần dần hòa lẫn ý cười: “Ngài cũng nên đi tắm đi.”
Cúi đầu nhìn quần áo của mình và gương mặt phản chiếu trong tấm gương, Thu Tư cười tươi vui vẻ: “Không sao, anh xem bộ dạng này chẳng phải giống anh còn gì?”
Cùng một vẻ thảm hại thế này làm Thiệu Vân cũng cười theo. Rất ít lần có thể cùng Thu Tư nói chuyện yên bình như vậy, anh cũng dần dần mất đi vẻ giữ khoảng cách bình thường: “Cậu…”
Những lời Thiệu Vân muốn nói còn chưa được thốt ra khỏi miệng, cửa phòng bị đẩy ra làm Thu Tư và Thiệu Vân theo phản xạ nhìn về phía cửa. Quả nhiên là Tang Mặc Ngôn vừa mới tắm rửa, thay đổi quần áo xong.
“Thu Tư, anh ở đây giúp là được rồi, em cũng đi tắm đi.”
Trong nháy mắt Thiệu quản gia lại biến trở về đa lễ như trước, hơi hơi cúi người một chút trước Tang Mặc Ngôn và Thu Tư: “Nơi này một mình tôi là được, tiên sinh ngài nghe theo lời ông chủ đi tắm rửa một chút đi.”
Thấy các món ăn đã được chuẩn bị gần xong xuôi hết rồi, Thu Tư cũng chẳng cần phải làm gì thêm nữa bèn lôi Tang Mặc Ngôn đang muốn ở lại giúp đỡ đi ra khỏi phòng mà không nhìn thấy Thiệu Vân nhìn bóng dáng hai người họ mà nở một nụ cười thật tâm…
Đĩa bánh chẻo nóng hầm hập được bưng lên bàn, Thu Tư và mọi người ngồi quanh bàn quây lại một vòng tròn khiến cho nhà ăn lớn bình thường chỉ có hai người ăn cơm nhất thời trở nên náo nhiệt.
Nhìn thấy quản gia bưng thức ăn lên hết rồi định xoay người đi, Tang Mặc Ngôn mở miệng nói: “Thiệu Vân, ở lại ăn cùng mọi người đi.”
“Vâng, ông chủ.”
Nhìn Thiệu Vân trả lời xong rồi ngồi xuống bàn, gương mặt Thu Tư lộ một nụ cười khẽ: “Cơm nước xong mọi người không bận gì chứ?”
Vương Lạc lắc đầu: “Hôm nay tôi nghỉ, không có việc gì cần thiết phải làm cả. Sao vậy?”
“Tôi cũng không có việc gì.”
“Vậy chơi mạt chược đi!”
“Chơi mạt chược?”
Thu Tư nhíu mày, khẽ cười gật đầu: “Nhưng tôi sẽ không chơi, Thiệu quản gia, Mặc Ngôn, Nhược Phong, mọi người biết chơi không?”
Từ nhỏ đến lớn đều học kỹ năng kinh doanh cùng với thuật phòng thân, rất ít khi chú ý đến những trò giải trí nên bọn họ cùng lắc đầu: “Không.”
“Vậy tôi dạy mọi người.” Những người khác nhìn nhau. Đó là thứ họ chưa từng chạm đến, cho nên cũng có chút tò mò hơn nữa cũng không muốn làm hỏng hưng trí của Thu Tư.
“Được.”
“Trong mạt chược chia thành lấy bài, xuất bài, bính bài, cống bài, bù bài và ù bài. Lấy bài thì cứ tiến hành theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, theo trình tự là nhà cái, nhà phải, nhà đối, nhà trái. Phải nhớ là lấy bài chính để trước mặt là 13 quân, rồi sau khi lấy bài hoặc ăn, bính, cống, bù bài, không ù bài thì phải đánh một quân. Mọi người cứ chơi đi, có chỗ nào không rõ thì tôi nói tiếp.”
Vươn tay kéo Thu Tư lại gần một chút, Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên khuôn mặt cậu, nhìn thấy vẻ đỏ ửng ngượng ngùng quen thuộc mới cười nói: “Được.”
Nhanh chóng rời Tang Mặc Ngôn, Thu Tư ho khan hai tiếng: “Được rồi, mọi người xếp bài trước đi.”
Đợi nửa ngày cũng không thấy có người xuất bài, Thu Tư ló đầu nhìn thoáng qua con súc sắc, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Vương Lạc, anh ra bài trước đi.”
“Nga.” Nhìn bài một chút, Vương Lạc ngẫm nghĩ khoảng 3 giây rồi đánh ra một quân: “Tôi xuất quân này.”
Minh Nhược Phong nhìn thoáng qua quân bài trên tay, nhíu mày một chút: “Như vậy bài của tôi ra cái gì?”
“Bài anh là bài ù, cái này gọi là ba màu ba đồng thuận, có ba hoa màu ba bộ thuận tử số tương đương nhau thì thắng.” Không nghĩ đến người thường không chơi bài này lại lợi hại như vậy.
Kéo Thu Tư đến bên cạnh mình, Tang Mặc Ngôn chỉ chỉ bài hắn: “Ngay từ đầu đã có thể thắng? Bài anh thì sao?”
“Ngôn, bộ của anh cũng là mặt bài thắng.” Thu Tư thuận tiện liếc qua bài của Thiệu quản gia: “Thiệu Vân, anh cũng ù.”
Nghe Thu Tư nói vậy, Vương Lạc ôm hi vọng may mắn hỏi: “Thắng cả? Vậy Thu Tư, bài tôi thế nào?”
Thu Tư hít sâu một hơi, nhìn bộ bài hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau kia, chỉ ném cho Vương Lạc hai chữ: “Bài nát.”
Vương Lạc bĩu môi, giả bộ rất tủi thân nhìn Thu Tư: “Sao tôi lại không ù, bọn họ vừa mở bài đã thắng.”
Thu Tư liếc nhìn Vương Lạc, trêu đùa: “Vì anh xui xẻo.”
Vương Lạc không phục: “Chơi lại, lần sau nhất định sẽ thắng.”
“Bạch bản.”
“Bính bài.”
“Một đồng.”
“Ăn.”
“Tam điều.”
Nhìn quân bài trong tay, gương mặt của Vương Lạc lộ ra một nụ cười rất khoa trương: “Bính, tôi ù. Ha ha, cuối cùng cũng đến phiên tôi thắng.”
Trong mắt Tang Mặc Ngôn lộ ra ý cười, đẩy ngã quân bài trước mặt, thuận tiện giật lấy quân bài Vương Lạc đang túm chặt đặt tới trước bài mình: “Vương Lạc, cậu vẫn thua vì tôi cướp ù.”
Ánh mắt Vương Lạc trừng lớn: “A? Không phải chứ! Chơi lại, tôi không tin các cậu có thể thắng mà tôi lại không thắng được.”
Xếp bài xong, Vương Lạc càng thêm cẩn thận: “Tam vạn.”
“Đông phong.”
“Ngũ điều.”
“Tây phong.”
“Ha ha, lần này thì thắng chắc rồi, tôi tự lấy nhé.”
Bắt lấy bàn tay lấy sai bài của Vương Lạc, Minh Nhược Phong cười có phần xấu xa: “Cậu lấy sai bài rồi, quân này của tôi.”
“Tiên sinh, như thế thì bác sĩ Vương có tính là không ù không?” Thanh âm của Thiệu Vân vẫn dịu dàng như vậy, nhưng những từ trong lời nói lại làm đôi mắt Vương Lạc càng trừng lớn hơn.
Thấy Thu Tư cười gật đầu, khuôn mặt vui vẻ vì nghĩ mình đã thắng của Vương Lạc lập tức suy sụp: “Không phải thế chứ!”
Bộ dáng khôi hài làm mọi người bật cười. Vương Lạc lại tiếp tục không phục nói: “Lại đi, lần sau nhất định tôi sẽ thắng bài.”
“Tam đồng.”
“Bát điều.”
“Mọi người sao đều ở phòng bếp…Phụt, haha, Thu Tư, Nhược Phong, Mặc Ngôn….Ha ha, mấy người đang tổ chức vũ hội hóa trang à? Ha ha, thú vị thật.” Chưa bao giờ thấy hai kẻ được mệnh danh là xích sát phong vân trong bộ dạng chật vật thế này, Vương Lạc càng lúc càng cười lớn tiếng.
Minh Nhược Phong và Tang Mặc Ngôn nhìn nhau, ăn ý bốc một nắm bột mì trên bàn đồng thời ném về phía Vương Lạc đang ôm bụng cười to.
“Này, đều là bạn bè thân thiết với nhau, không cần phải làm như vậy chứ.” Vương Lạc phun phì phì bột mì trong miệng xuống đất, vẻ mặt thảm thương nhìn về phía hai người mặt trắng đứng ở bên kia.
“Tự làm tự chịu.” Cùng một câu nói thốt ra từ miệng của Minh Nhược Phong và Tang Mặc Ngôn.
“Hôm nay tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi, mấy người lại còn đối xử với bạn bè thế này nữa.” Lời nói tuy là oán giận nhưng trong giọng điệu pha lẫn một ý cười rất nhẹ.
Minh Nhược Phong nhếch khóe miệng, thành một nụ cười gian tà khó nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Vương Lạc gần như là “trắng” giống họ: “Đã vậy thì xui xẻo thêm một chút đi.”
Lời vừa dứt, không đợi Vương Lạc kịp phản ứng lại, Minh Nhược Phong nắm lấy bột mì còn thừa trong tay ném thẳng về phía đối phương.
Vương Lạc né tránh không kịp, chẳng những không tức giận mà ngược lại nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rạng rỡ. Tuy ba người cùng nhau lớn lên nhưng họ chưa từng đùa giỡn như vậy. Giờ thì mặc dù cách chơi có chút trẻ con ngây thơ, nhưng niềm vui của họ lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Thu Tư bất đắc dĩ nhìn ba người bốc bột mì ném đi ném lại, cảm giác mấy người có tuổi tác đột nhiên “thoái hóa” này cũng có một mặt đáng yêu. Mặc dù có chút đau lòng nhìn bột mì bay tứ tung bốn phía nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ba người họ, cậu liền cảm thấy được đống bột mì kia hy sinh cũng đáng giá.
Thiệu Vân đứng gõ cửa ở ngoài đã một lúc lâu thấy có hơi kỳ quái nghiêng đầu để sát vào cánh cửa. Bình thường gõ ba tiếng, ông chủ cho dù có đang bận cũng sẽ đáp lại. Hôm nay có chuyện gì vậy? “Đông, đang.” (= Bụp, Keng)
Nghe thấy một loạt tiếng vang như vậy, Thiệu Vân khẽ nhíu mày một chút. Minh tiên sinh và ông chủ sẽ không đánh nhau chứ? Nhưng mà hai người họ đều là kẻ có lí trí, sao lại…Đang suy nghĩ thì bên trong lại truyền ra tiếng động lớn hơn nữa làm cho Thiệu Vân hơi lo lắng. Anh lại gõ cửa ba lượt, nói hai từ “Thất lễ” rồi tự động mở cửa. Nhưng tất cả những điều tiến vào trong tầm nhìn lại làm cho vị quản gia đã từng trải qua mưa to gió lớn này ngây ngốc tại chỗ, đồng thời cũng không tránh khỏi bị một bát bột mì hất vào mặt, và tất nhiên các bạn bột mì cũng cứ thế mà theo quán tính lưu lại trên gương mặt ôn hòa tuấn tú của anh…
Nhìn Thiệu Vân vốn y phục chỉnh tề trong nháy mắt biến thành thê thảm như vậy, Thu Tư chỉ có thể nén lại tiếng cười, quan tâm hỏi han: “Thiệu quản gia, anh không sao chứ?”
“…Tôi không sao.”
Nhìn ra bộ dáng có phần không chấp nhận được sự thật của Thiệu Vân, Thu Tư càng phải cố gắng mím môi nén tiếng cười sắp bật ra: “Không sao thì tốt rồi.”
Vị quản gia vừa đến đã trở lại bình thường, điều chỉnh lại gương mặt có phần lúng túng, có lễ đi đến chỗ Thu Tư vừa xem náo nhiệt, vừa gói bánh chẻo: “Để tôi giúp ngài.”
“Vâng.” Thu Tư cười gật đầu, mấy người kia không biết là muốn chơi đùa đến lúc nào nữa, cũng may có Thiệu quản gia giúp đỡ, thế thì hôm nay cậu có thể thuận lợi gói xong nồi bánh chẻo này rồi.
10 phút sau, Thu Tư sắp xếp tất cả những chiếc bánh chẻo đã gói cẩn thận vào trong nồi nước đang sôi, quấy nồi nước theo chiều kim đồng hồ mấy lần rồi đậy nắp lại tiếp tục đun. Vỗ vỗ hai bàn tay đầy bột mì, quay đầu liếc nhìn ba người đầu tóc trắng xóa đã ngừng chiến, khóe miệng cậu lộ một nụ cười khẽ: “Này! Mấy người đi tắm trước đi, một lúc nữa là có thể ăn rồi.”
Ba người tựa vào nhau nhìn Thu Tư rồi lại nhìn nhau cười, thấy rõ bộ dạng “mới” của mình lại khiến họ cười càng thêm thoải mái. Ba người họ rất ít có những khoảnh khắc vui vẻ được như vậy, cảm giác hiện tại vô cùng thoải mái.
“Bọn anh đi thay quần áo trước, lát nữa sẽ đến giúp em.” Tang Mặc Ngôn đứng thẳng lên, khẽ hôn lên hai gò má Thu Tư rồi mới lôi Minh Nhược Phong và Vương Lạc rời khỏi phòng bếp.
Cửa bếp vừa mới đóng, Thu Tư quay đầu nhìn Thiệu quản gia đang làm thêm một số món ăn phụ, hỏi: “Nhà có mạt chược không?”
“Có, bây giờ tôi đi lấy đưa cho ngài.”
“Không cần gấp vậy đâu, cơm nước xong anh đi tìm cũng được mà.”
“Vâng.”
“Thiệu Vân, anh với Mặc Ngôn cùng nhau lớn lên, còn cứu mạng tôi nữa nên không cần nhiều lễ nghi vậy.”
“Vâng.”
Thu Tư lắc đầu bất đắc dĩ, hiểu rõ dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được Thiệu Vân, đành phải đi đến bên bồn rửa, thả rau xanh cần phải rửa vào trong nước: “Tôi giúp anh.”
Quan sát Thu Tư cũng cả người trắng xóa như vậy, trong mắt Thiệu Vân dần dần hòa lẫn ý cười: “Ngài cũng nên đi tắm đi.”
Cúi đầu nhìn quần áo của mình và gương mặt phản chiếu trong tấm gương, Thu Tư cười tươi vui vẻ: “Không sao, anh xem bộ dạng này chẳng phải giống anh còn gì?”
Cùng một vẻ thảm hại thế này làm Thiệu Vân cũng cười theo. Rất ít lần có thể cùng Thu Tư nói chuyện yên bình như vậy, anh cũng dần dần mất đi vẻ giữ khoảng cách bình thường: “Cậu…”
Những lời Thiệu Vân muốn nói còn chưa được thốt ra khỏi miệng, cửa phòng bị đẩy ra làm Thu Tư và Thiệu Vân theo phản xạ nhìn về phía cửa. Quả nhiên là Tang Mặc Ngôn vừa mới tắm rửa, thay đổi quần áo xong.
“Thu Tư, anh ở đây giúp là được rồi, em cũng đi tắm đi.”
Trong nháy mắt Thiệu quản gia lại biến trở về đa lễ như trước, hơi hơi cúi người một chút trước Tang Mặc Ngôn và Thu Tư: “Nơi này một mình tôi là được, tiên sinh ngài nghe theo lời ông chủ đi tắm rửa một chút đi.”
Thấy các món ăn đã được chuẩn bị gần xong xuôi hết rồi, Thu Tư cũng chẳng cần phải làm gì thêm nữa bèn lôi Tang Mặc Ngôn đang muốn ở lại giúp đỡ đi ra khỏi phòng mà không nhìn thấy Thiệu Vân nhìn bóng dáng hai người họ mà nở một nụ cười thật tâm…
Đĩa bánh chẻo nóng hầm hập được bưng lên bàn, Thu Tư và mọi người ngồi quanh bàn quây lại một vòng tròn khiến cho nhà ăn lớn bình thường chỉ có hai người ăn cơm nhất thời trở nên náo nhiệt.
Nhìn thấy quản gia bưng thức ăn lên hết rồi định xoay người đi, Tang Mặc Ngôn mở miệng nói: “Thiệu Vân, ở lại ăn cùng mọi người đi.”
“Vâng, ông chủ.”
Nhìn Thiệu Vân trả lời xong rồi ngồi xuống bàn, gương mặt Thu Tư lộ một nụ cười khẽ: “Cơm nước xong mọi người không bận gì chứ?”
Vương Lạc lắc đầu: “Hôm nay tôi nghỉ, không có việc gì cần thiết phải làm cả. Sao vậy?”
“Tôi cũng không có việc gì.”
“Vậy chơi mạt chược đi!”
“Chơi mạt chược?”
Thu Tư nhíu mày, khẽ cười gật đầu: “Nhưng tôi sẽ không chơi, Thiệu quản gia, Mặc Ngôn, Nhược Phong, mọi người biết chơi không?”
Từ nhỏ đến lớn đều học kỹ năng kinh doanh cùng với thuật phòng thân, rất ít khi chú ý đến những trò giải trí nên bọn họ cùng lắc đầu: “Không.”
“Vậy tôi dạy mọi người.” Những người khác nhìn nhau. Đó là thứ họ chưa từng chạm đến, cho nên cũng có chút tò mò hơn nữa cũng không muốn làm hỏng hưng trí của Thu Tư.
“Được.”
“Trong mạt chược chia thành lấy bài, xuất bài, bính bài, cống bài, bù bài và ù bài. Lấy bài thì cứ tiến hành theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, theo trình tự là nhà cái, nhà phải, nhà đối, nhà trái. Phải nhớ là lấy bài chính để trước mặt là 13 quân, rồi sau khi lấy bài hoặc ăn, bính, cống, bù bài, không ù bài thì phải đánh một quân. Mọi người cứ chơi đi, có chỗ nào không rõ thì tôi nói tiếp.”
Vươn tay kéo Thu Tư lại gần một chút, Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên khuôn mặt cậu, nhìn thấy vẻ đỏ ửng ngượng ngùng quen thuộc mới cười nói: “Được.”
Nhanh chóng rời Tang Mặc Ngôn, Thu Tư ho khan hai tiếng: “Được rồi, mọi người xếp bài trước đi.”
Đợi nửa ngày cũng không thấy có người xuất bài, Thu Tư ló đầu nhìn thoáng qua con súc sắc, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Vương Lạc, anh ra bài trước đi.”
“Nga.” Nhìn bài một chút, Vương Lạc ngẫm nghĩ khoảng 3 giây rồi đánh ra một quân: “Tôi xuất quân này.”
Minh Nhược Phong nhìn thoáng qua quân bài trên tay, nhíu mày một chút: “Như vậy bài của tôi ra cái gì?”
“Bài anh là bài ù, cái này gọi là ba màu ba đồng thuận, có ba hoa màu ba bộ thuận tử số tương đương nhau thì thắng.” Không nghĩ đến người thường không chơi bài này lại lợi hại như vậy.
Kéo Thu Tư đến bên cạnh mình, Tang Mặc Ngôn chỉ chỉ bài hắn: “Ngay từ đầu đã có thể thắng? Bài anh thì sao?”
“Ngôn, bộ của anh cũng là mặt bài thắng.” Thu Tư thuận tiện liếc qua bài của Thiệu quản gia: “Thiệu Vân, anh cũng ù.”
Nghe Thu Tư nói vậy, Vương Lạc ôm hi vọng may mắn hỏi: “Thắng cả? Vậy Thu Tư, bài tôi thế nào?”
Thu Tư hít sâu một hơi, nhìn bộ bài hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau kia, chỉ ném cho Vương Lạc hai chữ: “Bài nát.”
Vương Lạc bĩu môi, giả bộ rất tủi thân nhìn Thu Tư: “Sao tôi lại không ù, bọn họ vừa mở bài đã thắng.”
Thu Tư liếc nhìn Vương Lạc, trêu đùa: “Vì anh xui xẻo.”
Vương Lạc không phục: “Chơi lại, lần sau nhất định sẽ thắng.”
“Bạch bản.”
“Bính bài.”
“Một đồng.”
“Ăn.”
“Tam điều.”
Nhìn quân bài trong tay, gương mặt của Vương Lạc lộ ra một nụ cười rất khoa trương: “Bính, tôi ù. Ha ha, cuối cùng cũng đến phiên tôi thắng.”
Trong mắt Tang Mặc Ngôn lộ ra ý cười, đẩy ngã quân bài trước mặt, thuận tiện giật lấy quân bài Vương Lạc đang túm chặt đặt tới trước bài mình: “Vương Lạc, cậu vẫn thua vì tôi cướp ù.”
Ánh mắt Vương Lạc trừng lớn: “A? Không phải chứ! Chơi lại, tôi không tin các cậu có thể thắng mà tôi lại không thắng được.”
Xếp bài xong, Vương Lạc càng thêm cẩn thận: “Tam vạn.”
“Đông phong.”
“Ngũ điều.”
“Tây phong.”
“Ha ha, lần này thì thắng chắc rồi, tôi tự lấy nhé.”
Bắt lấy bàn tay lấy sai bài của Vương Lạc, Minh Nhược Phong cười có phần xấu xa: “Cậu lấy sai bài rồi, quân này của tôi.”
“Tiên sinh, như thế thì bác sĩ Vương có tính là không ù không?” Thanh âm của Thiệu Vân vẫn dịu dàng như vậy, nhưng những từ trong lời nói lại làm đôi mắt Vương Lạc càng trừng lớn hơn.
Thấy Thu Tư cười gật đầu, khuôn mặt vui vẻ vì nghĩ mình đã thắng của Vương Lạc lập tức suy sụp: “Không phải thế chứ!”
Bộ dáng khôi hài làm mọi người bật cười. Vương Lạc lại tiếp tục không phục nói: “Lại đi, lần sau nhất định tôi sẽ thắng bài.”
“Tam đồng.”
“Bát điều.”
Danh sách chương