Sáng sớm, mặt trời ló ra từ phía Đông, chiếu những tia sáng ấm áp qua tấm rèm chưa mở hết vào trong phòng ngủ. Thu Tư dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn, khẽ đẩy Tang Mặc Ngôn nằm bên cạnh đang ôm chặt cậu trong lòng: “…Mấy giờ rồi?”

Tang Mặc Ngôn vẫn luôn dậy sớm hơn, nghe được thanh âm ngái ngủ khàn khàn đáng yêu của Thu Tư, hắn khẽ nở một nụ cười dịu dàng, xoay người đặt Thu Tư dưới thân. Từng nụ hôn nhẹ nhàng điểm lên trán, lên mặt cậu, cuối cùng là dừng lại ở đôi môi phấn hồng: “Chào buổi sáng. Giờ còn sớm lắm, em có thể ngủ thêm một lát nữa.”

Thu Tư mơ hồ gật gật đầu, kéo chăn lên trên người mình tiếp tục vùi vào ngủ say, hoàn toàn không để ý đến Tang Mặc Ngôn nằm trên người thâm tình nhìn cậu.

Tang Mặc Ngôn cười cười cưng chiều, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn nhẹ trên mũi Thu Tư rồi mới hài lòng xuống giường, quay lưng về phía cậu. Hắn không chú ý đến Thu Tư đang mở to đôi mắt đầy tỉnh táo, tinh nghịch cười trộm trong chăn. Tang Mặc Ngôn thay quần áo xong đi đến bên giường, cúi người hôn lên môi cậu, sau đó mang theo nụ cười thỏa mãn đứng thẳng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Thu Tư hất chăn ra, gương mặt ửng đỏ lộ ra một nụ cười, cảm giác hạnh phúc khôn cùng dấy lên trong lòng. Cùng với sự an tâm, Thu Tư tiến vào mộng đẹp lần thứ hai.

Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên làm Thu Tư dần dần tỉnh lại: “…Mời vào.”

“Thật xin lỗi tiên sinh, đã quấy rầy giấc ngủ của ngài rồi. Nhưng ông chủ vừa gọi điện về, mong là ngài nếm qua bữa sáng rồi hãy tiếp tục ngủ.”

“…Được.” Thu Tư lên tiếng, duỗi thắt lưng một cái rồi ngồi dậy.

“Đây là âu phục vừa được đưa tới, mời ngài thử một chút, không hợp thì tôi mang đi sửa.” Thiệu quản gia cầm hộp âu phục trên hai tay đưa tới trước mặt Thu Tư.

“Âu phục?”

“Đúng vậy, tiên sinh. Đây là âu phục ngài và ông chủ mặc trong bữa tiệc tối nay.”

Đầu óc Thu Tư có chút quay mòng mòng: “Bữa tiệc tối nay?”

Thiệu quản gia đặt âu phục sang một bên, gật đầu cười với Thu Tư sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra để ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, rồi xoay người lại tiếp tục nói với cậu: “Ông chủ chắc là đã đề cập qua với ngài. Đêm nay là bữa tiệc cuối năm của xí nghiệp Tang thị, ngài và ông chủ đều phải tham gia.”

Thu Tư day day trán, mấy hôm nay cùng Tang Mặc Ngôn đi làm công việc tạm thời, hôm qua đến gần nửa đêm mới về, mệt mỏi mơ mơ màng màng ngã lên giường liền ngủ ngay, chẳng chú ý đến Tang Mặc Ngôn nói gì cả: “Hình như tối hôm qua anh ấy có nói, nhưng tôi lại quên rồi.”

“Không sao, giờ nhớ cũng không muộn.” Thiệu Vân nở nụ cười mềm nhẹ với Thu Tư, nói tiếp: “Tiên sinh, xin hỏi ngài dùng bữa nơi nào?”

“Tôi xuống nhà ăn, cảm ơn anh, Thiệu quản gia.”

“Đây là việc tôi nên làm.” Nói xong, Thiệu quản gia cúi đầu rời khỏi phòng ngủ.

Thu Tư thở dài một hơi. Cậu có một dự cảm là lạ, bữa tiệc tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó mà cậu không muốn…

Mặc bộ âu phục đã được chuẩn bị trước, Thu Tư nhàm chán ngồi trong phòng chờ Tang Mặc Ngôn, cho đến khi một tiếng còi xe vang lên, Thu Tư mới đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay. Vừa tròn ba giờ. Vì sự đúng giờ kiểu này của Tang Mặc Ngôn, trên gương mặt Thu Tư hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Anh đúng giờ thật.”

Tang Mặc Ngôn đi xuống xe, thân mật hôn lên môi Thu Tư một chút, vừa lòng nhìn hai gò má ửng đỏ lên như dự đoán, dịu dàng lên tiếng: “Đương nhiên.”

Ở cùng Tang Mặc Ngôn cũng đã lâu rồi nhưng Thu Tư vẫn không quen được ở dưới ánh mặt trời làm những hành động thân mật thế này, cậu hơi ngượng ngùng quay đầu sang một bên: “Đi…đi thôi, đến giờ rồi.”

“Được.” Ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn nhìn lướt qua âu phục màu trắng của Thu Tư, cảm giác thấy hôm nay Thu Tư cực kì mê người khiến hắn có loại ý nghĩ muốn giam cầm Thu Tư lại trong lòng, không cho phép bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấy. Nhưng Vương Lạc nói đúng, nếu tình yêu hòa lẫn với quá nhiều bá đạo sẽ làm Thu Tư cách hắn càng ngày càng xa. Có lẽ nên để Thu Tư đi ra ngoài, có tự do riêng, đây đã là mức độ nhẫn nhịn lớn nhất của hắn.

“Anh làm sao vậy?” Thu Tư khó hiểu đưa tay lên chạm vào trán Tang Mặc Ngôn, vẻ mặt quan tâm đã ổn định trái tim rối loạn của hắn: “Không sao.” Nhẹ nhàng kéo bàn tay trên trán mình xuống, đặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình rồi lưu lại một nụ hôn nhẹ trên mu bàn tay của Thu Tư: “Thu Tư, anh yêu em.”

Loại thâm tình này của Tang Mặc Ngôn làm tim Thu Tư đập dồn dập, mặt hơi ửng hồng, lời nói lại càng không liên quan gì đến câu vừa rồi của Tang Mặc Ngôn: “Đến…đến…đến giờ rồi.”

Tang Mặc Ngôn mỉm cười gật đầu. Tuy thái độ của Thu Tư không rõ ràng thẳng thắn nhưng dáng vẻ lúng túng đã đủ để nói lên tất cả cho nên trong lòng ngọt ngào hơn trước: “Anh biết rồi.”

Buổi liên hoan đã bắt đầu không lâu, Thu Tư mặc bộ âu phục trắng cùng Tang Mặc Ngôn trên mình âu phục đen cùng một kiểu dáng một trước một sau bước vào trong đại sảnh. Khí chất thanh tao mà nhã kết hợp với màu trắng của bộ âu phục càng tăng thêm vẻ ôn hòa của Thu Tư. Khí chất kinh diễm này đã hấp dẫn một ít vị đồng nghiệp cùng đi vào.

Hàn Nhiên xinh xắn dễ thương tránh né vị đồng nghiệp nam đang gợi chuyện với mình, đi đến bên cạnh Thu Tư đang đứng ở chỗ khiêu vũ: “Anh là người phòng nào? Sao mà chưa từng gặp anh vậy?”

Thu Tư lễ phép mỉm cười, cảm giác được tầm mắt của Tang Mặc Ngôn đang bắn tới khiến trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn lui vài bước về phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định với vị đồng nghiệp không biết họ tên này: “Tôi là nhân viên phòng công văn, chào cô.”

Nhìn Thu Tư có ý né tránh, Hàn Nhiên không tức giận mà ngược lại tươi cười càng thêm vui vẻ: “A, em biết rồi, anh chính là phó chủ quản của phòng công văn, Triệu Thu Tư đúng không?”

Thu Tư gật đầu. Với cô gái hơi quá nhiệt tình niềm nở này cậu không biết nên cư xử thế nào cho phải.

Hàn Nhiên hữu nghị giơ tay ra: “Em tên là Hàn Nhiên, rất vui được biết anh.”

Nhìn bàn tay trắng nõn hướng về phía mình, Thu Tư hơi đau đầu một chút. Không bắt tay với đối phương thì là hành vi bất lịch sự, nhưng đối mặt với bình dấm chua lớn Tang Mặc Ngôn kia, Thu Tư chỉ có thể coi như không thấy: “Tôi cũng thế.”

“Anh ghét em như vậy?” Hàn Nhiên không để bụng thu tay lại, không những không tức giận mà còn cảm thấy hứng thú hơn với Thu Tư.

Thu Tư nở nụ cười mang theo vài phần khách sáo, lễ độ: “Tôi và cô vừa mới quen biết, sao lại chán ghét cô được?”

“Vậy tại sao anh lại không bắt tay với em?” Dù là cô không phải thiên tiên mỹ nữ, nhưng cũng là một giai nhân tú lệ, người theo đuổi cô không có 100 thì cũng phải có 50. Tại sao người đàn ông nhã nhặn dễ nhìn trước mắt này lại không thèm để ý đến? “Tôi sợ bị những người theo tuổi tiểu thư xinh đẹp như cô cảnh cáo, kiếm chuyện.” Thu Tư cười có chút tinh nghịch: “Hàn tiểu thư, có đồng nghiệp tìm tôi, tôi xin lỗi không tiếp chuyện cô được.” Lời nói vừa dứt, Thu Tư xoay người đi về hướng dì Lưu, đồng thời trong lòng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù gì lúc trước cũng có ba điều quy ước với Tang Mặc Ngôn, mình không thể tiếp xúc quá nhiều với người khác, nếu trái quy ước, kẻ thê thảm nhất chắc chắn sẽ là mình.

Nhìn thấy Hàn Nhiên đứng một mình, Tiễn An bước nhanh đến, làm một hành động hắn ta coi là rất tự nhiên, hướng về người mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu: “Hàn Nhiên, nhảy một bản với anh được không?”

“Không được.” Đối với sự theo đuổi của Tiễn An, Hàn Nhiên luôn rất phản cảm, rõ ràng đã nói nhiều lần là hai người không hợp, hắn ta lại cứ dây dưa mãi.

“Tiểu Nhiên.”

“Đừng có buồn nôn như vậy.”

“Anh…”

“Quản lí Tiễn, chúng ta không hợp.”

“Vậy em với tên mặt công tử bột kia thì thích hợp?” (Nguyên văn là tiểu bạch kiểm, nhưng không thể để nguyên nên ta dùng mặt công tử bột. Không chắc chính xác về nghĩa những ta nghĩ khá gần, đặc biệt phù hợp với Thu Tư trong dáng vẻ âu phục trắng.)

“Chuyện của tôi không cần anh quản.” Bỏ lại những lời này, Hàn Nhiên đi sang chỗ khác, để lại Tiễn An dùng ánh mắt phẫn hận trừng về phía Thu Tư.

Mà Thu Tư đang ngồi một bên nói chuyện với dì Lưu và chú Văn bất giác rùng mình một chút.

“Tiểu Triệu, sao vậy? Có phải bị cảm hay không?” Thằng bé này nhất định không biết tự chăm sóc bản thân.

Thu Tư lắc đầu, hơi tránh bàn tay dì Lưu đang muốn chạm lên trán cậu: “Không phải, chỉ là cháu có cảm giác ớn lạnh thôi.”

“Ai! Thằng bé này, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn thẹn thùng như vậy.” Dì Lưu nghĩ là Thu Tư ngượng ngùng nên nở nụ cười thông cảm.

“Đứa bé nào lớn mà chả như vậy. Con gái tôi năm nay đã hai mươi, tôi xoa đầu nó, nó cũng không cho. Đúng rồi Tiểu Triệu, cháu mặc bộ âu phục này đẹp lắm, mà lại cùng kiểu dáng với chủ tịch nữa, nhất định là rất sang trọng.” Con gái lớn của chú Văn làm việc về phục trang cho nên ông rất nhạy cảm với những vấn đề về kiểu dáng quần áo.

“Đúng đấy.” Chất vải này thực sự rất tốt, dì Lưu vươn tay sờ sờ tay áo Thu Tư, gật đầu phụ họa.

“…Cháu cũng không rõ cho lắm, là một người bạn tặng cháu.”

“Bạn cháu thật hào phóng đấy.”

“A a.” Thu Tư cười gượng vài tiếng, hy vọng có thể nhanh chóng chuyển đề tài.

“Phó chủ quản Triệu, cậu lại đây một chút.” Tiễn An bất ngờ đi đến bên người Thu Tư, lưu lại một câu rồi xoay mình đến một chỗ ít người.

“Tiểu Triệu, cháu làm gì đắc tội với cậu ta sao?”

Thu Tư lắc đầu, cậu đâu có biết người này: “Dì Lưu, anh ta là ai vậy?”

“Cậu ta là quản lí của phòng đầu tư, gọi là Tiễn An, là người rất thủ đoạn. Cháu phải cẩn thận một chút.”

“Vâng, cảm ơn dì Lưu. Cháu đi trước vậy.” Thu Tư hít sâu một hơi, hướng về phía Tang Mặc Ngôn giương mắt một chút, ý bảo hắn không cần lại đây. Nhìn thấy đối phương gật đầu, cậu mới yên tâm đi đến chỗ Tiễn An.

“Chào anh, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Nghe nói cậu là nhân viên từ công ty nho nhỏ kia đến.”

Thu Tư khó hiểu gật đầu: “Phải.”

Tiễn An hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã nói rồi mà, với cái mặt công tử bột như cậu thì nhất định không phải dùng thực lực chân chính mà vào công ty chúng tôi. Hừ! Còn muốn quyến rũ nhân viên nữ!”

“Tôi vào công ty này như thế nào thì chẳng liên quan gì đến anh cả, hơn nữa tôi không mấy quen thuộc với đồng nghiệp, sao lại nói tôi quyến rũ được.”

“Cậu có quyến rũ hay không thì chỉ có cậu mới biết.”

Không thích cái thái độ kiêu ngạo và những lời nói đáng ghét của Tiễn An nhưng Thu Tư vẫn lịch sự không thể hiện ra: “Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép.”

Nhìn thấy Thu Tư muốn bỏ đi, lại còn không đếm xỉa gì đến mình, Tiễn An tức giận theo phản xạ đứng chắn trước mặt Thu Tư: “Tôi có nói là để cậu đi hả?”

Thu Tư thở dài: “Vậy xin hỏi anh còn chuyện gì không?”

“Cậu nghĩ mình là ai? Cậu ruột của tôi chính là phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh xí nghiệp Tang thị, nếu cậu đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến cho cậu đi đâu cũng chịu không nổi đấy.”

Thu Tư cũng không còn cách nào đối với những lời nói của Tiễn An, vừa định nói điều gì đó thì nhìn thấy Tang Mặc Ngôn toàn thân rét lạnh đứng sau lưng hắn.

Vừa lòng nhìn sắc mặt có chút biến chuyển của Thu Tư, thái độ của Tiễn An càng thêm xấu xa: “Biết sợ là tốt đấy, nhìn cái mặt công tử bột như cậu, lần sau mà còn để tôi thấy cậu tiếp cận Hàn Nhiên thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.”

Lời nói của Tiễn An vừa mới chấm dứt thì phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Không khách khí thế nào?”

Cảm giác được toàn thân lạnh buốt, Tiễn An lập tức xoay người, bất ngờ nhìn thấy chủ tịch Tang Mặc Ngôn vẻ mặt cùng thanh âm lạnh lẽo đang tản ra hơi thở khiến cho người ta không rét mà run, âm trầm đứng đằng sau anh ta.

“Chủ…chủ tịch.”

Tang Mặc Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai ngươi không cần đến đây nữa.”

Tuy rằng rất e ngại chủ tịch nhưng để giữ công việc này, Tiễn An bất chấp mồ hôi lạnh đang toát ra, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao? Chủ tịch, mọi thứ tôi làm đều rất hoàn hảo, sao ngài có thể đuổi việc tôi?”

Khóe miệng Tang Mặc Ngôn nhếch lên thành một nụ cười quỷ quái, không làm người ta thêm ấm áp mà ngược lại thêm lạnh như băng: “Chỉ có một nguyên nhân, ngươi mắng cậu ấy.” Vươn tay kéo Thu Tư vừa mới chịu nhục vào trong lòng, dùng một tay âm thầm chế ngự sự phản kháng của cậu, trong con mắt người ngoài, Thu Tư đang ám muội dựa trong lòng Tang Mặc Ngôn.

Nhìn hành động thân mật của hai người, Tiễn An có chút xấu hổ lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh đang ròng ròng hai bên thái dương: “Chủ…chủ tịch, tôi không biết Triệu tiên sinh là người của ngài, xin lỗi…thực xin lỗi.”

Không muốn vì mình mà người khác mất việc, Thu Tư ngẩng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn: “Quên đi, anh ta cũng không cố ý đâu.”

Tang Mặc Ngôn lạnh lùng quét mắt về phía Tiễn An: “Hừ!”

Nhìn ra chủ tịch đã xóa bỏ ý nghĩ đuổi việc mình, Tiễn An nhanh chóng cúi đầu nói lời cảm tạ: “Cảm ơn…cảm ơn chủ tịch, cảm ơn Triệu tiên sinh.”

Từ khoảnh khắc Tang Mặc Ngôn ôm lấy Thu Tư, mọi người bốn phía đều ngừng nói chuyện với bạn bè, ngay cả dàn nhạc cũng dừng lại, im lặng nhìn chằm chằm hai người. Dẫu sao nhìn thấy chủ tịch luôn ghét người khác chạm vào lại thân mật ôm một người đàn ông như vậy, cảnh tượng kỳ lạ khó hiểu này không phải lúc nào cũng có thể thấy được. Nhưng loại ánh nhìn kiểu vậy lại khiến Thu Tư không quen chút nào, cậu giãy giụa trong ngực Tang Mặc Ngôn, muốn bảo hắn buông tay ra thì bị một giọng nữ bất ngờ xen ngang.

“Nhìn xem, cáo mượn oai hùm, không phải là một con hồ ly tinh đực sao, lôi kéo gì chứ?”

“Tiểu Lộ, cậu uống nhiều rồi. Đừng nói nữa.” Nhìn thấy sự nguy hiểm dần dần ngưng tụ lại trong ánh mắt của ngài chủ tịch, bạn của Chu Lộ vội vàng muốn bịt miệng chị lại, cô không muốn bạn thân của mình vừa mới ly hôn vì chuyện này mà mất đi công việc, thậm chí đắc tội với ông chủ có thế lực lớn đến dọa người.

Chu Lộ đẩy người bạn thân bên cạnh ra: “Tớ…tớ không có uống nhiều. Hừ, đàn ông đều không phải người tốt, có vợ rồi còn quấn thêm một con hồ ly tinh. Chủ tịch đã kết hôn rồi, cũng rất yêu vợ của ngài ấy, mày…loại yêu tinh như mày, đừng tưởng rằng…”

Tất cả mọi người đều đã từng chịu đựng sự tức giận của vị chủ tịch đại nhân lạnh như băng, nhưng không ngờ bây giờ lại thấy được một chủ tịch cười hiền hòa đến vậy, hoàn toàn vứt bỏ đi giọng nói vốn lạnh lùng của mình, dùng âm sắc có thể nói là cưng chiều dịu dàng nhẹ giọng nói với Thu Tư ở trong lòng mình: “Thu Tư, tất cả mọi người đều biết anh rất yêu vợ.”

Hai má Thu Tư hơi ửng hồng: “Anh…anh nói cái gì…em…em không hiểu.”

Chất cồn làm cho sự can đảm của Chu Lộ cũng lớn hơn nhiều, bước chân chếnh choáng đi đến trước mặt ngài chủ tịch: “Chủ tịch, ngài…ngài là người có vợ rồi, đừng làm chuyện có lỗi với phu nhân của ngài.”

Tang Mặc Ngôn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt qua Chu Lộ, hắn đem ánh mắt của mình dừng lại trên người Thu Tư: “Người anh yêu nhất chính là vợ của anh.”

Chu Lộ khinh miệt cười với Thu Tư: “Mày xem đi, chồng chính là yêu vợ đấy, chẳng có liên quan gì đến mày đâu.”

“Vợ của ta chỉ có một người, người đó chính là Triệu Thu Tư trong lòng ta. Ta rất ghét kẻ khác nhục mạ vợ của ta nhưng ngươi nói đúng hai câu vừa rồi cho nên chuyện lần này ta sẽ bỏ qua.” Tang Mặc Ngôn tạm dừng một chút, gương mặt vốn có phần dịu dàng trong nháy mắt biến thành âm hiểm, lạnh lẽo: “Nhưng nếu còn có lần nữa, thì đừng trách ta không khách khí.” Những lời này của Tang Mặc Ngôn làm bốn phía xung quanh phát ra những âm thanh kinh ngạc liên tiếp.

Lúc này Chu Lộ cũng đã hơi tỉnh rượu đứng ngây ngốc tại chỗ một lát. Trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, mà Tiễn An đứng một bên cũng mồ hôi lạnh ròng ròng toàn thân, khiếp sợ đến mức ngay cả những giọt mồ hôi trên trán cũng không dám lau.

Tang Mặc Ngôn cười với Thu Tư, buông cậu ra, vẻ mặt điềm đạm cầm lấy tay cậu: “Thu Tư, anh biết bây giờ em rất không vui, nhưng anh không hối hận. Cuộc hôn nhân giữa anh và em là sự thật, anh muốn làm cho tất cả mọi người đều biết em là vợ anh, là người mà Tang Mặc Ngôn anh yêu nhất trong cuộc đời này.” Lời nói nhẹ tựa lông vũ như dẫn một làn gió mát thổi vào trong tim Thu Tư, khiến cho sự tức giận vốn có đã bị thâm tình của Tang Mặc Ngôn xóa tan rồi.

Thu Tư đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tang Mặc Ngôn: “….Em…em không tức giận.”

Tang Mặc Ngôn nở nụ cười hiền, vươn tay ôm Thu Tư vào ngực, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu: “Anh biết.”

Lời nói dịu dàng truyền đến cùng với nụ hôn vừa rồi làm hai gò má đỏ hồng của Thu Tư càng thêm nóng, phát hiện tầm mắt xung quanh càng thêm dầy đặc, Thu Tư theo phản xạ đẩy Tang Mặc Ngôn ra, lui về phía sau vài bước.

Trên gương mặt vẫn mang bóng dáng mờ nhạt của một nụ cười, Tang Mặc Ngôn lại giơ tay ra ôm lấy Thu Tư đang ngượng ngùng vào lòng một lần nữa. Nhìn thấy Thu Tư vẫn không ngừng vùng vẫy trước ngực mình, nụ cười của Tang Mặc Ngôn càng thêm hiền hòa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, trong tích tắc ánh mắt dần phủ một lớp băng dày cùng khí thế không giận mà có uy khiến các nhân viên đều tái nhợt mặt vội vàng quay người ra chỗ khác. Âm nhạc cũng lại vang lên lần nữa, không khí náo nhiệt mà tao nhã lại quay về trong đại sảnh.

Mà Thu Tư nghe thấy tiếng nhạc vang lên cũng thở ra nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn cảm nhận được nhịp tim của đối phương, gương mặt vẫn dán ở trước ngực Tang Mặc Ngôn. Hành động thân mật này lại còn diễn ra trước mặt mọi người làm cho Thu Tư lại bắt đầu mất tự nhiên: “Buông…buông ra, bên cạnh còn có người khác…”

Thanh âm của Thu Tư làm hơi lạnh trong mắt Tang Mặc Ngôn biến mất trong phút chốc, bàn tay cũng nhẹ nhàng không gì sánh được: “Ừ.” Chỉ nói một chữ, Tang Mặc Ngôn buông cậu ra, kéo cậu đứng sang bên cạnh, bàn tay to rộng cũng theo đó vòng qua eo Thu Tư.

“Có đồng ý nhảy với anh một bản không?” Tang Mặc Ngôn mang theo một nụ cười nhẹ, dịu dàng nhìn Thu Tư: “Vợ.”

Thu Tư vừa định gật đầu theo phản xạ, nhưng khi nghe đến từ ‘vợ’ kia thì ngừng lại. Lần này cậu không tức giận, cũng không ngượng ngùng mà nở một nụ cười thanh nhã, giọng nói cũng rất ấm áp: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không nhảy đâu.” Nhưng cơ thể lại hoàn toàn khác với biểu tình, cậu hung hăng giẫm lên trên chiếc giày da trơn nhẵn đen bóng của Tang Mặc Ngôn.

Nụ cười trên gương mặt Tang Mặc Ngôn cũng không hề mất đi, ngược lại ánh mắt càng thêm yêu chiều: “Tình yêu à, em không thích đôi giày này của anh như thế thì khi về anh sẽ vứt nó đi.”

Thu Tư vội vàng chuyển chân mình trên giày Tang Mặc Ngôn xuống nền đại sảnh: “Anh…anh là đồ ngốc, còn thích nói đùa. Anh biết rõ em muốn giẫm anh, sao còn không tránh?” Hành động rõ ràng như vậy, cứ tưởng rằng Tang Mặc Ngôn sẽ tránh được, ai dè tên ngốc này…

Tang Mặc Ngôn nở nụ cười, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Thu Tư: “Chỉ cần em vui, một chút đau này thì chẳng đáng là gì.”

Thu Tư bất chợt ngẩng đầu nhìn thẳng Tang Mặc Ngôn: “Trước khi quen em có phải anh là một cao thủ tình trường không?”

Câu hỏi của Thu Tư làm Tang Mặc Ngôn nhất thời không phản ứng được nên ngây ngốc một lát: “A?”

Thu Tư gõ gõ trán mình một chút, sao mình lại nghĩ đến chuyện này nhỉ: “…Không có gì.” Vừa dứt lời, cậu liền đẩy Tang Mặc Ngôn ra, đi về phía một bàn không người.

Tang Mặc Ngôn hiểu rõ tâm sự bất an này, mỉm cười rồi thở dài một hơi, đi theo bước chân Thu Tư đến bàn kia rồi kéo Thu Tư lại đối mặt với mình: “Thu Tư, tấm lòng của anh, chỉ đối với một mình em; tình yêu của anh, cũng chỉ đối với một mình em. Bất luận là bây giờ hay là sau này, trong lòng anh cũng chỉ biết có một mình em.”

Nghe được lời bày tỏ rõ ràng của Tang Mặc Ngôn, gương mặt Thu Tư lại hơi hồng hồng lên: “Anh…anh thật lắm chuyện.”

Thích Thu Tư vì hắn mà đỏ mặt, miệng Tang Mặc Ngôn cũng càng ngày càng ngọt ngào: “Anh yêu em.”

“Lắm chuyện.”

“Thu Tư, anh yêu em.”

“Em biết rồi, anh lắm chuyện quá.”

“Anh yêu em.”

“Lắm…ô…” Nụ hôn nóng rực lấy đi tất cả những lời còn lại Thu Tư chưa kịp nói ra, hai chiếc lưỡi quấn quýt nhau, vẽ nên những đường nét hạnh phúc nồng đậm, khúc nhạc vang lên trong phòng cũng lượn lờ trôi vào tai hai người họ. Vấn vương trong tim là niềm hạnh phúc vô cùng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện