Khẽ đẩy Tang Mặc Ngôn đang ôm lấy cậu ra, Thu Tư quay đầu lại hỏi. “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, Tang Mặc Ngôn cười rất hiền hòa tránh đi vấn đề của Thu Tư, dịu dàng đặt những nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cậu. “Không phải em mệt mỏi rồi sao? Chúng ta vào thôi!”
“Không, là có thanh âm phát ra từ phía kia mà.” Tiếng khóc càng lúc càng lớn, thanh âm non nớt khiến cho người vốn thích trẻ con như cậu phải đau lòng. Thu Tư bỏ lại Tang Mặc Ngôn vội vàng đi về phía có tiếng khóc.
Nhìn bóng dáng Thu Tư, Tang Mặc Ngôn bị bỏ mặc tại chỗ bất đắc dĩ thở lại, nhưng hắn vẫn mang theo sự yêu thương không hề giữ lại của hắn cho cậu mà nhanh chóng chạy theo hướng Thu Tư rời đi…
Tìm được Thu Tư, sự ấm áp trong mắt Tang Mặc Ngôn biến mất trong nháy mắt, thay thế vào đó là một vẻ vô cùng không vui. Hắn tiến lên mấy bước, túm lấy áo thằng nhóc đang ghé vào trong lòng cậu, trong lúc Thu Tư và đứa trẻ chưa kịp phản ứng gì thì hắn tùy tay hất nó sang một bên như là ném một búp bê vải sau đó lại độc chiếm đến mười phần ôm lấy Thu Tư đang ngẩn ra vào lòng.
Đứa trẻ ngã trên thảm cỏ dày có hơi tủi thân mà mím chặt môi, nước mắt cũng lã chã rơi xuống dưới khiến Thu Tư tức giận đẩy Tang Mặc Ngôn ra. Cậu nhìn hắn với vẻ trách móc rồi quay đầu ôm lấy đứa bé ngã trên đất. “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, cháu đã 3 tuổi rồi nhỉ. Đã là một cậu bé rồi thì không nên khóc.”
Lời nói nhẹ nhàng dỗ dành giống như đã có tác dụng, tiếng khóc nghẹn ngào của đứa trẻ ngừng lại, đứa bé chỉ mở to đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhìn chằm chằm Thu Tư. “Người ta, người ta đã bốn tuổi rưỡi rồi, không phải…không phải ba tuổi.” Giọng nói giải thích vẫn mang theo tiếng khóc, đôi vai bé nhỏ lại hơi run run làm Thu Tư nhìn thấy rất đau lòng.
“Ừ. Vậy bốn tuổi rồi thì càng phải ngoan hơn mới đúng. Nào nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì khiến cháu khóc thương tâm như vậy?”
Nhớ tới nguyên nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa dễ chịu hơn thì đã nhắn nhó lại. “Mẹ và ba…ô ô…không cần Tiểu Vũ nữa.”
“Tên của cháu là Tiểu Vũ à! Thật dễ nghe.” Nhìn Tiểu Vũ, Thu Tư vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt còn đọng lại bên khóe mắt của đứa trẻ. “Ba mẹ Tiểu Vũ nhất định là rất thương Tiểu Vũ thì sao lại không cần cháu được.”
Đứa bé đang muốn trả lời thì trợn tròn hai mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng lại vô cùng khủng bố của người đứng sau chú dịu dàng này. Tiểu Vũ chưa từng gặp cảnh tượng nào kinh khủng như thế nên bị dọa, từng giọt nước mắt lại đua nhau chảy ra không ngừng, bộ dạng gần như là tuyệt vọng làm Thu Tư có hơi bối rối. Khi phát hiện ra vấn đề, Thu Tư quay đầu trừng mắt tức giận nhìn Tang Mặc Ngôn, đến khi vừa lòng thấy vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn tan biến mới gật đầu mỉm cười nhìn đứa trẻ trong lòng.
Những ngón tay yêu thương lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, Thu Tư dịu dàng nói. “Không phải sợ.”
Đứa bé gật đầu, đôi mắt ửng đỏ vẫn ngời sáng. Nó nhìn lướt qua Thu Tư và Tang Mặc Ngôn mấy lần cân nhắc hồi lâu rồi vẫn nhào vào trong lòng người có vẻ ‘lợi hại’ hơn là Thu Tư.
Thân thể mềm mại cuộn tròn trong lòng cậu khiến trên gương mặt Thu Tư toát lên một loại ánh sáng hiền hòa khác, cậu vòng tay ra sau lưng Tiểu Vũ vỗ nhừng nhịp thật đều, thật khẽ khiến đứa bé khóc mệt đã ngủ say đi lúc nào không biết. Nghe hơi thở đều đặn, Thu Tư mỉm cười nhìn về phía Tang Mặc Ngôn.
Ngắm vẻ mặt mang một cảm xúc khác của Thu Tư, đôi mắt của Tang Mặc Ngôn cũng thay đổi theo hướng ấm áp, khóe môi hắn cũng vẽ nên một đường cong. “Để anh ôm cho!”
Thu Tư gật đầu, cậu hiểu đây là sự nhường bước lớn nhất của Tang Mặc Ngôn cũng biết hắn sẽ không tiện tay ném đứa trẻ nữa nên mới yên tâm giao đứa bé vào trong tay hắn.
Tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, Tang Mặc Ngôn cười rất hiền hòa tránh đi vấn đề của Thu Tư, dịu dàng đặt những nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cậu. “Không phải em mệt mỏi rồi sao? Chúng ta vào thôi!”
“Không, là có thanh âm phát ra từ phía kia mà.” Tiếng khóc càng lúc càng lớn, thanh âm non nớt khiến cho người vốn thích trẻ con như cậu phải đau lòng. Thu Tư bỏ lại Tang Mặc Ngôn vội vàng đi về phía có tiếng khóc.
Nhìn bóng dáng Thu Tư, Tang Mặc Ngôn bị bỏ mặc tại chỗ bất đắc dĩ thở lại, nhưng hắn vẫn mang theo sự yêu thương không hề giữ lại của hắn cho cậu mà nhanh chóng chạy theo hướng Thu Tư rời đi…
Tìm được Thu Tư, sự ấm áp trong mắt Tang Mặc Ngôn biến mất trong nháy mắt, thay thế vào đó là một vẻ vô cùng không vui. Hắn tiến lên mấy bước, túm lấy áo thằng nhóc đang ghé vào trong lòng cậu, trong lúc Thu Tư và đứa trẻ chưa kịp phản ứng gì thì hắn tùy tay hất nó sang một bên như là ném một búp bê vải sau đó lại độc chiếm đến mười phần ôm lấy Thu Tư đang ngẩn ra vào lòng.
Đứa trẻ ngã trên thảm cỏ dày có hơi tủi thân mà mím chặt môi, nước mắt cũng lã chã rơi xuống dưới khiến Thu Tư tức giận đẩy Tang Mặc Ngôn ra. Cậu nhìn hắn với vẻ trách móc rồi quay đầu ôm lấy đứa bé ngã trên đất. “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, cháu đã 3 tuổi rồi nhỉ. Đã là một cậu bé rồi thì không nên khóc.”
Lời nói nhẹ nhàng dỗ dành giống như đã có tác dụng, tiếng khóc nghẹn ngào của đứa trẻ ngừng lại, đứa bé chỉ mở to đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhìn chằm chằm Thu Tư. “Người ta, người ta đã bốn tuổi rưỡi rồi, không phải…không phải ba tuổi.” Giọng nói giải thích vẫn mang theo tiếng khóc, đôi vai bé nhỏ lại hơi run run làm Thu Tư nhìn thấy rất đau lòng.
“Ừ. Vậy bốn tuổi rồi thì càng phải ngoan hơn mới đúng. Nào nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì khiến cháu khóc thương tâm như vậy?”
Nhớ tới nguyên nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa dễ chịu hơn thì đã nhắn nhó lại. “Mẹ và ba…ô ô…không cần Tiểu Vũ nữa.”
“Tên của cháu là Tiểu Vũ à! Thật dễ nghe.” Nhìn Tiểu Vũ, Thu Tư vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt còn đọng lại bên khóe mắt của đứa trẻ. “Ba mẹ Tiểu Vũ nhất định là rất thương Tiểu Vũ thì sao lại không cần cháu được.”
Đứa bé đang muốn trả lời thì trợn tròn hai mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng lại vô cùng khủng bố của người đứng sau chú dịu dàng này. Tiểu Vũ chưa từng gặp cảnh tượng nào kinh khủng như thế nên bị dọa, từng giọt nước mắt lại đua nhau chảy ra không ngừng, bộ dạng gần như là tuyệt vọng làm Thu Tư có hơi bối rối. Khi phát hiện ra vấn đề, Thu Tư quay đầu trừng mắt tức giận nhìn Tang Mặc Ngôn, đến khi vừa lòng thấy vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn tan biến mới gật đầu mỉm cười nhìn đứa trẻ trong lòng.
Những ngón tay yêu thương lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, Thu Tư dịu dàng nói. “Không phải sợ.”
Đứa bé gật đầu, đôi mắt ửng đỏ vẫn ngời sáng. Nó nhìn lướt qua Thu Tư và Tang Mặc Ngôn mấy lần cân nhắc hồi lâu rồi vẫn nhào vào trong lòng người có vẻ ‘lợi hại’ hơn là Thu Tư.
Thân thể mềm mại cuộn tròn trong lòng cậu khiến trên gương mặt Thu Tư toát lên một loại ánh sáng hiền hòa khác, cậu vòng tay ra sau lưng Tiểu Vũ vỗ nhừng nhịp thật đều, thật khẽ khiến đứa bé khóc mệt đã ngủ say đi lúc nào không biết. Nghe hơi thở đều đặn, Thu Tư mỉm cười nhìn về phía Tang Mặc Ngôn.
Ngắm vẻ mặt mang một cảm xúc khác của Thu Tư, đôi mắt của Tang Mặc Ngôn cũng thay đổi theo hướng ấm áp, khóe môi hắn cũng vẽ nên một đường cong. “Để anh ôm cho!”
Thu Tư gật đầu, cậu hiểu đây là sự nhường bước lớn nhất của Tang Mặc Ngôn cũng biết hắn sẽ không tiện tay ném đứa trẻ nữa nên mới yên tâm giao đứa bé vào trong tay hắn.
Danh sách chương