Lão tướng quân nặng im nhìn lấy hắn,thời gian như đông lại quay chuyển về cách đây gần 60 năm khi ấy lão tướng quân mới chỉ là một thành viên tinh anh của Thiên Nguyên học viện.Vì là đại đệ tử của viện trưởng lên Nhạc Thiên Quân khi ấy không giống người bình thường tốt nghiệp mà ở lại học viện cống hiến gần 15 năm,lão viện trưởng muốn giữ hắn làm người nối nghiệp.
Thế nhưng thân mang trọng trách gia tộc Nhạc Thiên Quân sao có thể làm một vị viện trưởng được,để giữ hắn lại viện trưởng đã bắt hắn tham gia một thử thách đó là thử làm giáo viên.Nếu chưa đạt thì phải ở lại học viện,tính tình cường ngạnh nói là không đổi lời Nhạc Thiên Quân sao mà chịu được nên đồng ý.
Thế là vào ngày tuyển sinh của Thiên Nguyên học viện được sự giao phó của viện trưởng tất cả mọi người tuyển đều vô cùng nhiệt tình không cho Nhạc Thiên Quân có cơ hội có học sinh.Thế nhưng có một cậu bé gầy yếu lại chạy đến bên người chỉ đích danh Nhạc Thiên Quân khiến cho tuyệt vọng người có thêm hi vọng rời khỏi Thiên Nguyên học viện.
Nhưng bước tiếp theo đó là cho học trò hắn vào mười người đứng đầu trong tân sinh đại chiến,trong vòng một năm trời hai người như hình với bóng Nhạc Thiên Quân cấp tốc truyền dạy cho tiểu tử kia bản lãnh của mình.Hai người tình thầy trò khiến cho toàn bộ học viện đều cảm thấy ghen tỵ,không để Nhạc Thiên Quân thất vọng sau một năm tiểu tử này thật sự mạnh mẽ lên rất nhiều.
Cái vẻ ngoài như gió bay cũng biến mất thay vào đó là khí vũ hiên ngang,hòa vào đó là một chút uy nghiêm của Nhạc Thiên Quân.Khi ấy viện trưởng từng chỉ dạy cho người của mấy phân viện khiến những kẻ đó cũng vô cùng mạnh mẽ,khiến đến gần ngày đại tái Nhạc Thiên Quân có chút vô lực.
Hắn biết sức lực học trò của mình thế lên cũng làm chuẩn bị tốt việc sắp thành người kế nhiệm khi đó hắn cả ngày rầu rĩ không vui,chuyện tốt với bao người nhưng lại là sự cản trở đối với sứ mệnh của hắn đã lựa chọn.Sư phụ hắn muốn một người kế nghiệp hoàn hảo thế nhưng Nhạc Thiên Quân chỉ muốn bảo vệ mảnh đất quê hương.Tuy bản thân cũng rất muốn làm một người thầy nhưng Nhạc gia ngàn năm truyền thống đã định hình từ trong suy nghĩ ngay từ thủa ấu thơ.
Lúc còn rất nhỏ cha hắn thường dẫn hắn ra ngoài cửa để hắn nhìn thấy một Thanh Vân phồn hoa người dân hạnh phúc,mỗi người gặp hắn đều cúi chào vì hắn là người họ Nhạc.Bản thân hắn không cam tâm nhìn nhưng thứ này chỉ vì đam mê của hắn mà tan thành khói bụi,làm một kẻ dẫn đầu một học viện khi ấy có biết bao điều cần làm nhưng ai sẽ thay hắn bảo vệ đất nước.Còn người cha già ước mơ vân du bao giờ mới thành hiện thực,nhìn cha mẹ mỗi ngày việc nọ việc kia hắn không nỡ.
Ước mơ gác lại trước trách nhiệm thực hiện ngay,hắn tâm nguyện rồi một ngày mình sẽ không còn trách nhiệm để đi theo ước mơ làm một người thầy tốt của bản thân.Nhưng với cái tình hình này chắc phải làm ngược lại thôi,hắn vẫn chưa có can đảm làm trái với cá cược của thầy mình,đảm bảo cả Thân Vân sẽ không có một ngày được yên bình.
Ngày quyết đấu Bạch Dương lên sân chiến đấu phát ra thực lục vô cùng may mắn hết sức lọt vào top 10 nhưng cũng bị thương hắn muốn tiếp nhưng bị Nhạc Thiên Quân ngăn lại.Rồi ngày chia tay cũng tới hai thầy trò tạm biệt nhau,nhìn thầy của mình hăng hái về nước hộ dân Bạch Dương cũng có ước mơ và sứ mệnh của mình.
Biết trước sớm muộn có một ngày hai người thành đối đầu,hắn lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng rơi nước mắt nói hướng xa xa đi Nhạc Thiên Quân:"Nếu có một ngày hai ta phải đối đầu ngài sẽ bỏ qua ta chứ."Vọng lại cho hắn một câu trả lời:"Ta sẽ cho ngươi chết có thể diện."
Nhạc Thiên Quân quả thật quá yêu quý người học trò này nếu hai người đối đầu thì chỉ có thể là do hắn chống lại Thanh Vân mà đối với người tràn đầy đại nghĩa như lão gia tử thì tình thầy trò tính làm chi.Một mạng đổi vạn mạng tình thầy trò tính làm chi nhưng hắn đâu ngờ ngày này thật tới mà lại còn nhanh như thế này,học trò yêu quý vượt qua hắn mong đợi.Không chỉ là Vũ Hoàng còn là một luyện đan sư ngũ phẩm danh chấn Thanh Vân.
Thế nhưng bây giờ lại là một cái xác không hồn,ba người còn lại không vướng bận gì lao lên đánh với ba người trước mặt.Vũ Hoàng chiến trường là trên không trung ở dưới mặt đất chẳng có cuộc chiến nào mà chỉ có một trận đồ sát,chiến đấu nhiệt tình tiểu hồ ly bỗng nhiên trong đầu vang lên một tiếng thông báo của hệ thống.
Kí chủ kinh nghiệm tràn đầy trong vòng ba tiếng nữa tự động thăng cấp Yêu Vương mong kí chủ cố gắng đi chuyển đến nơi an toàn.Trong cơ thể khí huyết lăn lộn cả người như quả bom sắp nổ ra hắn lập tức ngất đi từ trên nóc nhà té xuống nhưng có một người trong đám kia đỡ hắn.Dù sao hắn vẫn là thú nuôi của cháu gái yêu quý của lão tướng quân làm sao bọn họ để hắn có chuyện gì được,thế là hắn an toàn nằm yên một chỗ.
Trên bầu trời cuộc chiến cũng nghiêng về một phía thế nhưng ông trời rất biết cách tuyệt đường người,lão tướng quân ban đầu chỉ đứng xem coi như cho Thanh Phong rèn luyện chiến đấu.Bỗng nhìn xuống đất bất tỉnh tiểu hồ ly thì lo lắng vô cùng ôm tiểu hồ ly vào truyền tống trận mang hắn về hoàng cung,hắn cũng chẳng lo lắng gì cho Thanh Phong bởi hắn cảm nhận được làn gió mát mang theo chút hơi nước lạnh giá.
Vì không muốn mọi người lo lăng qua hắn ném tiểu hồ ly vao phòng của mấy cô nương qua cửa sổ khiến tiểu hồ ly lăn long lóc,may mà hắn không tỉnh nếu không tất sẽ có lúc tặng Nhạc Thiên Quân gói thuốc sổ vào bát canh.Khoảng một lúc sau cơ thể lăn lộn có chút bớt hắn tỉnh lại nhìn trước mặt mình thì lại là một giá treo đồ,cố sức lăng tai thì nghe được tiếng của mấy cô nương và mẹ của Nhạc Thanh Thanh nói chuyện với hoàng hậu.
Nhìn lên giá treo đồ mỉm cười thật đúng là ông trời cũng giúp hắn khẽ nhảy lên bới ra tìm thì liên tục có tiếng hệ thống thông báo
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 5/10 cố lên nào thanh niên
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 6/10 cố lên nào thanh niên
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 7/10 cố lên nào thanh niên
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 8/10 cố lên nào thanh niên
Sau đó một lúc thì có người hầu đi thu dọn quần áo gián tiếp giúp hắn xóa đi dấu vết,lòng thầm cười nhưng ngay lập tức tắt tiếng hệ thống lại vang lên.
Còn hai tiếng nữa kí chủ sẽ tiến cấp tạm thời mất đi thực lực để ổn định trạng thái của bản thân,thế là cả cơ thể trở lên yếu đuối vô cùng hắn quyết định gào to lên để xin giúp đỡ.Rất nhanh quen thuộc với hắn nhất Nhạc Thanh Thanh chạy tới nhìn hắn bẹp dí trên mặt đất thì lo lắng vô cùng,bỗng nhiên như nhớ đến chuyện gì vô cùng quan trọng tiểu hồ ly.Dù yếu hết sức nhưng vẫn cố gắng dùng đuôi viết ra mấy dòng chữ:"Ta sắp tiến giai,sẽ hóa hình giúp ta chuẩn bị quần áo.
Vô cùng bất ngờ Nhạc Thanh Thanh vội chạy ra ngoài nói với mọi người vì ai cũng biết khi lên Vũ Vương sẽ phải đối mặt với thiên kiếp nguy hiểm vô cùng.Thế là hoàng hậu chỉ huy người hầu tới mang tiểu hồ ly ra ngoài trời chuẩn bị sẵn cho hắn một bộ quần áo như hắn dặn dò rồi lăng im chờ đợi.
Trong khi mọi người ở hoàng cung đang loạn lên vì tiểu hồ ly chuẩn bị tiến giai một cách bất ngờ thì ở Bạch Hạc sơn trang bước ngoặt của trận chiến diễn ra.Một trận mưa rào xảy ra ba người của Bạch gia tuyệt vọng vì bọn họ biết lúc này mình xong rồi.Những hạt mưa rơi xuống bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung sau đó tụ họp lại với thành một quả cầu nước siêu khổng lồ.
Lão gia tử miệng khẽ niệm:"Thủy long chiến ",trên bầu trời nước tụ lãi thành một con rồng trong suốt tràn đầy bá đạo hướng tới ba người của Bạch gia,trận chiến đã được xác định không còn gì bất ngờ có thể xảy ra được nữa.Lão gia tử quay mặt đi thì xác của ba người Bạch gia đã rơi xuống đất,diêm vương muốn người chết sao người có thể sống ân oán cũng kết thúc.
Tất cả mọi người biến mất như chưa từng xuất hiện,quảng trường Bạch gia 110 ngôi mộ được đắp lên đó chính là 110 người của bạch gia.Lão gia tử thở dài tạm biệt học trò yêu quý nếu có kiếp sau chúng ta có duyên lại làm thầy trò,bên tai tiếng gió vang lên như tiếng Bạch Dương ngây thơ cười với hắn ngày đầu gặp mặt.
Rất lâu trong quá khứ
Một người sốt sắng nói:"Ngươi thật nguyện ý làm học trò ta."
Tiểu tử kia gật đầu:"Tất nhiên ta nhìn ngài cảm thấy ngài rất mạnh."
Chàng trai đi trước để người học trò sau lưng,đôi chân nhỏ thật nhiều bước theo kịp,khu rừng thu gió thổi lá thổi đẹp như một bức tranh.Khuôn mặt cương nghị của Nhạc Thiên Quân bỗng rơi ra một giọt nước mắt,gió to mưa lớn cuốn nó rơi vào mộ của Bạch Dương.
Cuộc đời thật ngang trái kiếp này duyên đã cạn đành đợi đến kiếp sau,mong sao cho kiếp sau không lại gặp ngang trái.
Bóng đêm vô tận thôn phệ tất cả mọi thứ như mất đi sự sống,Thanh Phong cũng buồn bã đế mộng bao người muốn nhưng mấy ai lại thành.Ta Vương ngươi cũng muốn Vương thì ngươi không chết ta phải chết.Ngày hôm nay sự chính do mình chẳng ai trách được ai mong các ngươi sớm siêu thoát.
Truyền tống trận liên tục chớp sáng ba trăm con người lãi suốt hiện tại gần kề hoàng cung,Thanh Sát hô to một tiếng:"Thật thống khoái mười năm suy nghĩ nhiều giờ đã thành quá khứ."
Thanh Phong biết tâm trạng của Thanh Sát lên nói với hắn:"Chút nữa ngươi theo ta đi gặp hoàng hậu chắc nàng cũng nhớ ngươi lắm.Lão gia tử nhìn lên bầu trời nói:"Có kẻ trong hoàng cung lên cấp Vương mau chóng trở về,có lẽ là tiểu tử kia.Nhanh thôi."
Thanh Sát hét lên:"Tất cả trở về trụ sở nghỉ ngơi nếu không có chuyện gì thì tạm nghỉ tập luyện 1 ngày có thể ra khỏi trụ sở.".Sau đó theo bước lướt vào hoàng cung hốc mắt ẩm ướt đỏ lên như sắp khóc.
Thế nhưng thân mang trọng trách gia tộc Nhạc Thiên Quân sao có thể làm một vị viện trưởng được,để giữ hắn lại viện trưởng đã bắt hắn tham gia một thử thách đó là thử làm giáo viên.Nếu chưa đạt thì phải ở lại học viện,tính tình cường ngạnh nói là không đổi lời Nhạc Thiên Quân sao mà chịu được nên đồng ý.
Thế là vào ngày tuyển sinh của Thiên Nguyên học viện được sự giao phó của viện trưởng tất cả mọi người tuyển đều vô cùng nhiệt tình không cho Nhạc Thiên Quân có cơ hội có học sinh.Thế nhưng có một cậu bé gầy yếu lại chạy đến bên người chỉ đích danh Nhạc Thiên Quân khiến cho tuyệt vọng người có thêm hi vọng rời khỏi Thiên Nguyên học viện.
Nhưng bước tiếp theo đó là cho học trò hắn vào mười người đứng đầu trong tân sinh đại chiến,trong vòng một năm trời hai người như hình với bóng Nhạc Thiên Quân cấp tốc truyền dạy cho tiểu tử kia bản lãnh của mình.Hai người tình thầy trò khiến cho toàn bộ học viện đều cảm thấy ghen tỵ,không để Nhạc Thiên Quân thất vọng sau một năm tiểu tử này thật sự mạnh mẽ lên rất nhiều.
Cái vẻ ngoài như gió bay cũng biến mất thay vào đó là khí vũ hiên ngang,hòa vào đó là một chút uy nghiêm của Nhạc Thiên Quân.Khi ấy viện trưởng từng chỉ dạy cho người của mấy phân viện khiến những kẻ đó cũng vô cùng mạnh mẽ,khiến đến gần ngày đại tái Nhạc Thiên Quân có chút vô lực.
Hắn biết sức lực học trò của mình thế lên cũng làm chuẩn bị tốt việc sắp thành người kế nhiệm khi đó hắn cả ngày rầu rĩ không vui,chuyện tốt với bao người nhưng lại là sự cản trở đối với sứ mệnh của hắn đã lựa chọn.Sư phụ hắn muốn một người kế nghiệp hoàn hảo thế nhưng Nhạc Thiên Quân chỉ muốn bảo vệ mảnh đất quê hương.Tuy bản thân cũng rất muốn làm một người thầy nhưng Nhạc gia ngàn năm truyền thống đã định hình từ trong suy nghĩ ngay từ thủa ấu thơ.
Lúc còn rất nhỏ cha hắn thường dẫn hắn ra ngoài cửa để hắn nhìn thấy một Thanh Vân phồn hoa người dân hạnh phúc,mỗi người gặp hắn đều cúi chào vì hắn là người họ Nhạc.Bản thân hắn không cam tâm nhìn nhưng thứ này chỉ vì đam mê của hắn mà tan thành khói bụi,làm một kẻ dẫn đầu một học viện khi ấy có biết bao điều cần làm nhưng ai sẽ thay hắn bảo vệ đất nước.Còn người cha già ước mơ vân du bao giờ mới thành hiện thực,nhìn cha mẹ mỗi ngày việc nọ việc kia hắn không nỡ.
Ước mơ gác lại trước trách nhiệm thực hiện ngay,hắn tâm nguyện rồi một ngày mình sẽ không còn trách nhiệm để đi theo ước mơ làm một người thầy tốt của bản thân.Nhưng với cái tình hình này chắc phải làm ngược lại thôi,hắn vẫn chưa có can đảm làm trái với cá cược của thầy mình,đảm bảo cả Thân Vân sẽ không có một ngày được yên bình.
Ngày quyết đấu Bạch Dương lên sân chiến đấu phát ra thực lục vô cùng may mắn hết sức lọt vào top 10 nhưng cũng bị thương hắn muốn tiếp nhưng bị Nhạc Thiên Quân ngăn lại.Rồi ngày chia tay cũng tới hai thầy trò tạm biệt nhau,nhìn thầy của mình hăng hái về nước hộ dân Bạch Dương cũng có ước mơ và sứ mệnh của mình.
Biết trước sớm muộn có một ngày hai người thành đối đầu,hắn lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng rơi nước mắt nói hướng xa xa đi Nhạc Thiên Quân:"Nếu có một ngày hai ta phải đối đầu ngài sẽ bỏ qua ta chứ."Vọng lại cho hắn một câu trả lời:"Ta sẽ cho ngươi chết có thể diện."
Nhạc Thiên Quân quả thật quá yêu quý người học trò này nếu hai người đối đầu thì chỉ có thể là do hắn chống lại Thanh Vân mà đối với người tràn đầy đại nghĩa như lão gia tử thì tình thầy trò tính làm chi.Một mạng đổi vạn mạng tình thầy trò tính làm chi nhưng hắn đâu ngờ ngày này thật tới mà lại còn nhanh như thế này,học trò yêu quý vượt qua hắn mong đợi.Không chỉ là Vũ Hoàng còn là một luyện đan sư ngũ phẩm danh chấn Thanh Vân.
Thế nhưng bây giờ lại là một cái xác không hồn,ba người còn lại không vướng bận gì lao lên đánh với ba người trước mặt.Vũ Hoàng chiến trường là trên không trung ở dưới mặt đất chẳng có cuộc chiến nào mà chỉ có một trận đồ sát,chiến đấu nhiệt tình tiểu hồ ly bỗng nhiên trong đầu vang lên một tiếng thông báo của hệ thống.
Kí chủ kinh nghiệm tràn đầy trong vòng ba tiếng nữa tự động thăng cấp Yêu Vương mong kí chủ cố gắng đi chuyển đến nơi an toàn.Trong cơ thể khí huyết lăn lộn cả người như quả bom sắp nổ ra hắn lập tức ngất đi từ trên nóc nhà té xuống nhưng có một người trong đám kia đỡ hắn.Dù sao hắn vẫn là thú nuôi của cháu gái yêu quý của lão tướng quân làm sao bọn họ để hắn có chuyện gì được,thế là hắn an toàn nằm yên một chỗ.
Trên bầu trời cuộc chiến cũng nghiêng về một phía thế nhưng ông trời rất biết cách tuyệt đường người,lão tướng quân ban đầu chỉ đứng xem coi như cho Thanh Phong rèn luyện chiến đấu.Bỗng nhìn xuống đất bất tỉnh tiểu hồ ly thì lo lắng vô cùng ôm tiểu hồ ly vào truyền tống trận mang hắn về hoàng cung,hắn cũng chẳng lo lắng gì cho Thanh Phong bởi hắn cảm nhận được làn gió mát mang theo chút hơi nước lạnh giá.
Vì không muốn mọi người lo lăng qua hắn ném tiểu hồ ly vao phòng của mấy cô nương qua cửa sổ khiến tiểu hồ ly lăn long lóc,may mà hắn không tỉnh nếu không tất sẽ có lúc tặng Nhạc Thiên Quân gói thuốc sổ vào bát canh.Khoảng một lúc sau cơ thể lăn lộn có chút bớt hắn tỉnh lại nhìn trước mặt mình thì lại là một giá treo đồ,cố sức lăng tai thì nghe được tiếng của mấy cô nương và mẹ của Nhạc Thanh Thanh nói chuyện với hoàng hậu.
Nhìn lên giá treo đồ mỉm cười thật đúng là ông trời cũng giúp hắn khẽ nhảy lên bới ra tìm thì liên tục có tiếng hệ thống thông báo
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 5/10 cố lên nào thanh niên
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 6/10 cố lên nào thanh niên
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 7/10 cố lên nào thanh niên
Vật phẩm nhiệm vụ đạt chuẩn 8/10 cố lên nào thanh niên
Sau đó một lúc thì có người hầu đi thu dọn quần áo gián tiếp giúp hắn xóa đi dấu vết,lòng thầm cười nhưng ngay lập tức tắt tiếng hệ thống lại vang lên.
Còn hai tiếng nữa kí chủ sẽ tiến cấp tạm thời mất đi thực lực để ổn định trạng thái của bản thân,thế là cả cơ thể trở lên yếu đuối vô cùng hắn quyết định gào to lên để xin giúp đỡ.Rất nhanh quen thuộc với hắn nhất Nhạc Thanh Thanh chạy tới nhìn hắn bẹp dí trên mặt đất thì lo lắng vô cùng,bỗng nhiên như nhớ đến chuyện gì vô cùng quan trọng tiểu hồ ly.Dù yếu hết sức nhưng vẫn cố gắng dùng đuôi viết ra mấy dòng chữ:"Ta sắp tiến giai,sẽ hóa hình giúp ta chuẩn bị quần áo.
Vô cùng bất ngờ Nhạc Thanh Thanh vội chạy ra ngoài nói với mọi người vì ai cũng biết khi lên Vũ Vương sẽ phải đối mặt với thiên kiếp nguy hiểm vô cùng.Thế là hoàng hậu chỉ huy người hầu tới mang tiểu hồ ly ra ngoài trời chuẩn bị sẵn cho hắn một bộ quần áo như hắn dặn dò rồi lăng im chờ đợi.
Trong khi mọi người ở hoàng cung đang loạn lên vì tiểu hồ ly chuẩn bị tiến giai một cách bất ngờ thì ở Bạch Hạc sơn trang bước ngoặt của trận chiến diễn ra.Một trận mưa rào xảy ra ba người của Bạch gia tuyệt vọng vì bọn họ biết lúc này mình xong rồi.Những hạt mưa rơi xuống bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung sau đó tụ họp lại với thành một quả cầu nước siêu khổng lồ.
Lão gia tử miệng khẽ niệm:"Thủy long chiến ",trên bầu trời nước tụ lãi thành một con rồng trong suốt tràn đầy bá đạo hướng tới ba người của Bạch gia,trận chiến đã được xác định không còn gì bất ngờ có thể xảy ra được nữa.Lão gia tử quay mặt đi thì xác của ba người Bạch gia đã rơi xuống đất,diêm vương muốn người chết sao người có thể sống ân oán cũng kết thúc.
Tất cả mọi người biến mất như chưa từng xuất hiện,quảng trường Bạch gia 110 ngôi mộ được đắp lên đó chính là 110 người của bạch gia.Lão gia tử thở dài tạm biệt học trò yêu quý nếu có kiếp sau chúng ta có duyên lại làm thầy trò,bên tai tiếng gió vang lên như tiếng Bạch Dương ngây thơ cười với hắn ngày đầu gặp mặt.
Rất lâu trong quá khứ
Một người sốt sắng nói:"Ngươi thật nguyện ý làm học trò ta."
Tiểu tử kia gật đầu:"Tất nhiên ta nhìn ngài cảm thấy ngài rất mạnh."
Chàng trai đi trước để người học trò sau lưng,đôi chân nhỏ thật nhiều bước theo kịp,khu rừng thu gió thổi lá thổi đẹp như một bức tranh.Khuôn mặt cương nghị của Nhạc Thiên Quân bỗng rơi ra một giọt nước mắt,gió to mưa lớn cuốn nó rơi vào mộ của Bạch Dương.
Cuộc đời thật ngang trái kiếp này duyên đã cạn đành đợi đến kiếp sau,mong sao cho kiếp sau không lại gặp ngang trái.
Bóng đêm vô tận thôn phệ tất cả mọi thứ như mất đi sự sống,Thanh Phong cũng buồn bã đế mộng bao người muốn nhưng mấy ai lại thành.Ta Vương ngươi cũng muốn Vương thì ngươi không chết ta phải chết.Ngày hôm nay sự chính do mình chẳng ai trách được ai mong các ngươi sớm siêu thoát.
Truyền tống trận liên tục chớp sáng ba trăm con người lãi suốt hiện tại gần kề hoàng cung,Thanh Sát hô to một tiếng:"Thật thống khoái mười năm suy nghĩ nhiều giờ đã thành quá khứ."
Thanh Phong biết tâm trạng của Thanh Sát lên nói với hắn:"Chút nữa ngươi theo ta đi gặp hoàng hậu chắc nàng cũng nhớ ngươi lắm.Lão gia tử nhìn lên bầu trời nói:"Có kẻ trong hoàng cung lên cấp Vương mau chóng trở về,có lẽ là tiểu tử kia.Nhanh thôi."
Thanh Sát hét lên:"Tất cả trở về trụ sở nghỉ ngơi nếu không có chuyện gì thì tạm nghỉ tập luyện 1 ngày có thể ra khỏi trụ sở.".Sau đó theo bước lướt vào hoàng cung hốc mắt ẩm ướt đỏ lên như sắp khóc.
Danh sách chương