Hồng Hạnh cười nhìn người này lập tức có cảm giác mình bắt đầu có chút cảm tình với người này, cảm giác được quan tâm nâng niu cũng rất tốt, mẹ nàng cũng đã từng căn dặn:
"Hãy lấy người thích mình đừng có theo người mình thích trong vô vọng."
Nàng nhỏ nhẹ nói với hắn ta:
"Tính cách của cha ta vốn không tốt thế nên huynh trong bữa cơm thành công xin phép hắn cho ta cùng huynh giao du thì ta sẽ đồng ý tìm hiểu cùng huynh."
Nhạc Thiên Vệ cảm giác như trong lồng ngực mình nhẹ hắn đi, Hồng Hiên quả nhiên siêu cấp trợ công, hắn ta đã câu thông xong hồng phụ thế là chuyện này đã chắc chắn thành, hắn ta tự tin nói:
"Muội cứ yên tâm ta nhất định sẽ thuyết phục được cha của muội."
Nàng cười nói với hắn:
"Huynh lấy đâu ra tự tin như thế?"
Nhạc Thiên Vệ lập tức bốc phét:
"Hồng thúc nhìn ta lớn lên ta xấu hay tốt ngài ấy biết lên sẽ không ngăn cản ta đâu."
Hồng Hạnh đứng lên sau đó nói:
"Huynh nếu tự tin như thế thì tốt bây giờ huynh ngồi đây đợi đi ta đi làm cơm để ăn mừng biết đâu hắn cao hứng đồng ý thì sao."
Nàng ta đi vào phòng bếp, Nhạc Thiên Quân nhìn dáng người đầy đặn của nàng thì nước dãi muốn ứa ra, vòng mông căng tròn kia mai sau sẽ thật sự là của mình sao.
Bọn họ không biết lúc này ở trên nóc nhà có năm người gờm hai Vũ Vương, Phi Thành cùng hai huynh đệ Nhạc gia.Lấy ống nghe ra khỏi tai tất cả bọn họ đều bay xuống khỏi mái nhà lắn một mạch vào trong rừng,Phi Thành quay mặt về phía hai người sau đó nói:
"Thế đấy."
Nhạc Thiên Vân cùng Nhạc Thiên Quốc nhìn nhau mỉm cười, bữa cơm diễn ra cũng đúng như kịch bản Hồng phụ vốn khó tính lại khen Nhạc Thiên Vệ lên đến tân mây xanh.Lúc hắn ta về đến nhà thi tâm trạng phơi phới, Nhạc Thiên Quốc thấy tiểu đệ về liên hỏi:
"Tiểu tử thành công mĩ mãn chứ?"
Nhạc Thiên Vệ gật đầu cười ngoác cả mồm nói:
"Thành công mĩ mãn nhưng có bí quyết đấy."
Hai người kia thấy thế chụm đầu lại hỏi nhỏ:
"Có bí quyết gì thì nói đi cho huynh đệ cùng hay."
Nhạc Thiên Vệ cũng nhỏ giọng nói:
"Đệ đệ cùng ca ca của hai người còn lại ta cũng gặp bọn họ rất hâm mộ Băng Thần đại ca giống như tiểu tử này.Ta chỉ cần đưa ra thanh kiếm trước kia muội muội cho thì hắn ta liền dùng gấp đôi công lực giúp ta cưa chị gái hắn.Hai người kia thấy tiểu tử này nhận kiếm thì chút nữa xông lên, hai ngươi cũng biết phải làm gì rồi đấy."
Hai người kia gật đầu sau đó Nhạc Thiên Quốc quay qua bên Nhạc Thiên Vân nói:
"Ca ca của Liễu muội của ta thích dùng thương ta cầm thanh cung vô dụng, vả lại ta nhìn không nhần thì đệ đệ của cô nàng kia cũng thích xài cung.Thế nào nhị đệ đổi hay không nói một lời."
Nhạc Thiên Vân lập tức lấy hàng ra cười nói:
"Có sao không công bằng trao đổi."
Ba người làm xong thì vui vẻ nói chuyện, Băng Thần thì lại không vui được như bọn họ hai cô nàng kia quả thực nhất quyết muốn hại hắn ta.Nha hoàn đưa đồ ăn thức uống đều bị các nàng chắn lại, hắn ta quá khổ nhưng không biết phải thổ lộ cho ai bây giờ.
Thở dài một hơi hắn ta mở cửa bước ra thì thấy hai nàng đã bưng sẵn một bát súp đợi sẵn ở cửa Băng Thần nhìn hai nàng mỉm cười nói:
"Hai vị cô nương không cần như thế đâu tuy ta rất cảm động nhưng bây giờ ta không đói chút nào cả."
Nói xong hắn ta liền vọt lẹ, hai cô nàng ném bát súp chạy theo hắn, Băng Thần liền chạy ra ngoài đường lang thang.Sau đó hắn hướng tới nhà sách hoàng gia, trên đường tiện thể mua lấy một rổ bánh bao cùng hai ly nước quả ăn uống ngấu nghiến.
Tử Mộng nhàn nhạt hỏi:
"Có vẻ công tử rất đói thì phải?"
Băng Thần quay lại mặc kệ trong miệng bánh bao nhồm nhoàm nói:
"Hai vị ta không đói chỉ là bỗng nhiên thèm ăn một thứ gì đó mà thôi."
Tử Lan mỉm cười nói:
"Thế lần sau công tử thích ăn cái gì cứ để chúng ta mua dù sao chúng ta cũng có thân phận là nha hoàn của công tử mà."
Băng Thần "éo tin " quá giả tạo trên mặt vẻ tức giận có thể thu lại rồi nói tiếp không, hắn ta mỉm cười ôn tồn nói:
"Hai cô nương nói thế không được,ta đây thân nam nhân sao có thể ăn cái gì cũng để phụ nữ bê như thế quá bất lịch sự.Ta là một đàn ông chuẩn mực làm sao có thể sống sa đọa, đồi bại như thế."
Tử Mộng cùng Tử Lan đồng thời thốt lên:
"Ngươi vô sỉ."
Băng Thần nhìn hai nàng ngạc nhiên hỏi:
"Hai người tại sao nói ta vô sỉ, ta không nhớ đã làm gì hai vị."
Hai người biết mình nói hố liền chỉ về đằng sau Băng Thần nói:
"Chúng ta đang nói hắn chứ không phải nói công tử ngươi đừng hiểu lầm."
Người kia đang ăn không hiểu gì cả chỉ mặt mình ngạc nhiên nói:
"Ta vô sỉ sao?"
Tử Mộng tức giận nói:
"Đúng thế ăn ít thôi rụng hết răng rồi kia."
Băng Thần thở dài quay về phía vị nhân huynh này nói:
"Huynh đệ đừng để ý nữ nhân lời nói làm gì, ta thay các nàng xin lỗi ngươi."
Ngươi dân xung quanh lập tức trầm trồ khen ngợi:
"Hộ quốc đại nhân tuổi trẻ tài cao lại còn khiêm nhường lễ phép, nhan sắc cũng đẹp tựa thiên nhân đúng là các gì cũng hoàn hảo, còn hai cô nàng kia nhìn mặt đẹp như thế sao lại ăn nói lung tung vậy nhỉ."
Tử Mộng đã nằm ở biên giới bạo phát trong người nóng rực, Tử Lan nắm tay nàng nói nhỏ:
"Bình tĩnh một chút đi tỷ tỷ."
Tử Mộng cố gắng nuốt xuống cơn giận sau đó như khỉ đột mỉm cười trong khó coi hơn cả khóc.Băng Thần lắc đầu sau đó lẻn đi trong lòng thầm nhủ:
"Luôn có điêu dân muốn hại trẫm nhưng các ngươi sẽ không thành công còn phải trả gia nữa."
Băng Thần tiến thẳng đến nhà sách hoàng gia, sau lưng hắn cảm nhận được hai luồng sát khí cực mạnh.
Tử Mộng tức tới nói với Tử Lan:
"Muội muội người này quá giả tạo đã thế thái độ còn vô sỉ như thế mấy cô con gái của chúng ta đã bị lừa. Hay ta giải quyết hắn thế thiên hành đạo, giải thoát các nàng khỏi ma trảo của hắn ta."
Tử Lan lúc này mói nói:
"Tỷ tỷ chúng ta nhịn một chút đi tên này tuy không tốt với chúng ta nhưng đối với các nàng vẫn rất tốt.Nếu bây giờ giết hắn ta đi thì các nàng sẽ trở thành quá phụ, ngươi không lên để cảm xúc lấn át lý trí."
Tử Mộng nhìn Băng Thần tràn đầy tức tối nói nhỏ:
"Tên này phải đánh một trận, ta hứa sẽ đánh không chết hắn nhưng cũng phải cho hắn ta nhớ đời."
Tử Lan cười an ủi Tử Mộng:
"Lúc đó hai chúng ta bịt mặt sau đó bí mật đánh hắn ta một trận, tiểu tử này chắc chắn sẽ không biết mà cũng sẽ không ai nghi ngờ chúng ta."
Tử Mộng gật gù vỗ vai Tử Lan khen ngợi:
"Muội nói rất có lý, ta nhất định sẽ cho hắn một trận nhớ đời trong lần khảo hạch này, mong sau lần này hắn ta chưa cái tật vô sỉ đi."
Băng Thần cắn răng trong lòng tràn ngập lo lắng, nếu đằng sau ngươi có hai người lúc nào cũng đang nghĩ làm sao ám hại ngươi.Đã như thế các nàng còn tính kế ngay trước mặt ngươi nhưng lại không nghe thấy gì.
Quay lại đằng sau nhìn hai nàng thì Tử Mộng cười với hắn ta một cái thế nhưng sự âm hiểm lại khiến hắn ta sởn hết cả tóc gáy lên.Hắn cười trừ quay mặt đi tiếp thầm nghĩ:
"Nhất định sẽ tìm được cách đối phó hai nàng."
Băng Thần vào thư viện tìm từng cuốn sách về các loại thảo dược, sức mạnh không thể thì phải tận dụng cách khác.Thuốc độc thì chắc chắn một loại đủ độc cũng sẽ làm ảnh hưởng được tới hai nàng thôi, Băng Thần tỏ ra quyết tâm hắn mượn một đống sách về để đọc.
Tử Mộng thì cứ giữ nụ cười âm hiểm đi sau lưng hắn ta.Băng Thần lúc này thật sự cạn lời với nàng.Hắn ta ngửa mặt lên trời trong lòng thâm than:
"Bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?"
"Hãy lấy người thích mình đừng có theo người mình thích trong vô vọng."
Nàng nhỏ nhẹ nói với hắn ta:
"Tính cách của cha ta vốn không tốt thế nên huynh trong bữa cơm thành công xin phép hắn cho ta cùng huynh giao du thì ta sẽ đồng ý tìm hiểu cùng huynh."
Nhạc Thiên Vệ cảm giác như trong lồng ngực mình nhẹ hắn đi, Hồng Hiên quả nhiên siêu cấp trợ công, hắn ta đã câu thông xong hồng phụ thế là chuyện này đã chắc chắn thành, hắn ta tự tin nói:
"Muội cứ yên tâm ta nhất định sẽ thuyết phục được cha của muội."
Nàng cười nói với hắn:
"Huynh lấy đâu ra tự tin như thế?"
Nhạc Thiên Vệ lập tức bốc phét:
"Hồng thúc nhìn ta lớn lên ta xấu hay tốt ngài ấy biết lên sẽ không ngăn cản ta đâu."
Hồng Hạnh đứng lên sau đó nói:
"Huynh nếu tự tin như thế thì tốt bây giờ huynh ngồi đây đợi đi ta đi làm cơm để ăn mừng biết đâu hắn cao hứng đồng ý thì sao."
Nàng ta đi vào phòng bếp, Nhạc Thiên Quân nhìn dáng người đầy đặn của nàng thì nước dãi muốn ứa ra, vòng mông căng tròn kia mai sau sẽ thật sự là của mình sao.
Bọn họ không biết lúc này ở trên nóc nhà có năm người gờm hai Vũ Vương, Phi Thành cùng hai huynh đệ Nhạc gia.Lấy ống nghe ra khỏi tai tất cả bọn họ đều bay xuống khỏi mái nhà lắn một mạch vào trong rừng,Phi Thành quay mặt về phía hai người sau đó nói:
"Thế đấy."
Nhạc Thiên Vân cùng Nhạc Thiên Quốc nhìn nhau mỉm cười, bữa cơm diễn ra cũng đúng như kịch bản Hồng phụ vốn khó tính lại khen Nhạc Thiên Vệ lên đến tân mây xanh.Lúc hắn ta về đến nhà thi tâm trạng phơi phới, Nhạc Thiên Quốc thấy tiểu đệ về liên hỏi:
"Tiểu tử thành công mĩ mãn chứ?"
Nhạc Thiên Vệ gật đầu cười ngoác cả mồm nói:
"Thành công mĩ mãn nhưng có bí quyết đấy."
Hai người kia thấy thế chụm đầu lại hỏi nhỏ:
"Có bí quyết gì thì nói đi cho huynh đệ cùng hay."
Nhạc Thiên Vệ cũng nhỏ giọng nói:
"Đệ đệ cùng ca ca của hai người còn lại ta cũng gặp bọn họ rất hâm mộ Băng Thần đại ca giống như tiểu tử này.Ta chỉ cần đưa ra thanh kiếm trước kia muội muội cho thì hắn ta liền dùng gấp đôi công lực giúp ta cưa chị gái hắn.Hai người kia thấy tiểu tử này nhận kiếm thì chút nữa xông lên, hai ngươi cũng biết phải làm gì rồi đấy."
Hai người kia gật đầu sau đó Nhạc Thiên Quốc quay qua bên Nhạc Thiên Vân nói:
"Ca ca của Liễu muội của ta thích dùng thương ta cầm thanh cung vô dụng, vả lại ta nhìn không nhần thì đệ đệ của cô nàng kia cũng thích xài cung.Thế nào nhị đệ đổi hay không nói một lời."
Nhạc Thiên Vân lập tức lấy hàng ra cười nói:
"Có sao không công bằng trao đổi."
Ba người làm xong thì vui vẻ nói chuyện, Băng Thần thì lại không vui được như bọn họ hai cô nàng kia quả thực nhất quyết muốn hại hắn ta.Nha hoàn đưa đồ ăn thức uống đều bị các nàng chắn lại, hắn ta quá khổ nhưng không biết phải thổ lộ cho ai bây giờ.
Thở dài một hơi hắn ta mở cửa bước ra thì thấy hai nàng đã bưng sẵn một bát súp đợi sẵn ở cửa Băng Thần nhìn hai nàng mỉm cười nói:
"Hai vị cô nương không cần như thế đâu tuy ta rất cảm động nhưng bây giờ ta không đói chút nào cả."
Nói xong hắn ta liền vọt lẹ, hai cô nàng ném bát súp chạy theo hắn, Băng Thần liền chạy ra ngoài đường lang thang.Sau đó hắn hướng tới nhà sách hoàng gia, trên đường tiện thể mua lấy một rổ bánh bao cùng hai ly nước quả ăn uống ngấu nghiến.
Tử Mộng nhàn nhạt hỏi:
"Có vẻ công tử rất đói thì phải?"
Băng Thần quay lại mặc kệ trong miệng bánh bao nhồm nhoàm nói:
"Hai vị ta không đói chỉ là bỗng nhiên thèm ăn một thứ gì đó mà thôi."
Tử Lan mỉm cười nói:
"Thế lần sau công tử thích ăn cái gì cứ để chúng ta mua dù sao chúng ta cũng có thân phận là nha hoàn của công tử mà."
Băng Thần "éo tin " quá giả tạo trên mặt vẻ tức giận có thể thu lại rồi nói tiếp không, hắn ta mỉm cười ôn tồn nói:
"Hai cô nương nói thế không được,ta đây thân nam nhân sao có thể ăn cái gì cũng để phụ nữ bê như thế quá bất lịch sự.Ta là một đàn ông chuẩn mực làm sao có thể sống sa đọa, đồi bại như thế."
Tử Mộng cùng Tử Lan đồng thời thốt lên:
"Ngươi vô sỉ."
Băng Thần nhìn hai nàng ngạc nhiên hỏi:
"Hai người tại sao nói ta vô sỉ, ta không nhớ đã làm gì hai vị."
Hai người biết mình nói hố liền chỉ về đằng sau Băng Thần nói:
"Chúng ta đang nói hắn chứ không phải nói công tử ngươi đừng hiểu lầm."
Người kia đang ăn không hiểu gì cả chỉ mặt mình ngạc nhiên nói:
"Ta vô sỉ sao?"
Tử Mộng tức giận nói:
"Đúng thế ăn ít thôi rụng hết răng rồi kia."
Băng Thần thở dài quay về phía vị nhân huynh này nói:
"Huynh đệ đừng để ý nữ nhân lời nói làm gì, ta thay các nàng xin lỗi ngươi."
Ngươi dân xung quanh lập tức trầm trồ khen ngợi:
"Hộ quốc đại nhân tuổi trẻ tài cao lại còn khiêm nhường lễ phép, nhan sắc cũng đẹp tựa thiên nhân đúng là các gì cũng hoàn hảo, còn hai cô nàng kia nhìn mặt đẹp như thế sao lại ăn nói lung tung vậy nhỉ."
Tử Mộng đã nằm ở biên giới bạo phát trong người nóng rực, Tử Lan nắm tay nàng nói nhỏ:
"Bình tĩnh một chút đi tỷ tỷ."
Tử Mộng cố gắng nuốt xuống cơn giận sau đó như khỉ đột mỉm cười trong khó coi hơn cả khóc.Băng Thần lắc đầu sau đó lẻn đi trong lòng thầm nhủ:
"Luôn có điêu dân muốn hại trẫm nhưng các ngươi sẽ không thành công còn phải trả gia nữa."
Băng Thần tiến thẳng đến nhà sách hoàng gia, sau lưng hắn cảm nhận được hai luồng sát khí cực mạnh.
Tử Mộng tức tới nói với Tử Lan:
"Muội muội người này quá giả tạo đã thế thái độ còn vô sỉ như thế mấy cô con gái của chúng ta đã bị lừa. Hay ta giải quyết hắn thế thiên hành đạo, giải thoát các nàng khỏi ma trảo của hắn ta."
Tử Lan lúc này mói nói:
"Tỷ tỷ chúng ta nhịn một chút đi tên này tuy không tốt với chúng ta nhưng đối với các nàng vẫn rất tốt.Nếu bây giờ giết hắn ta đi thì các nàng sẽ trở thành quá phụ, ngươi không lên để cảm xúc lấn át lý trí."
Tử Mộng nhìn Băng Thần tràn đầy tức tối nói nhỏ:
"Tên này phải đánh một trận, ta hứa sẽ đánh không chết hắn nhưng cũng phải cho hắn ta nhớ đời."
Tử Lan cười an ủi Tử Mộng:
"Lúc đó hai chúng ta bịt mặt sau đó bí mật đánh hắn ta một trận, tiểu tử này chắc chắn sẽ không biết mà cũng sẽ không ai nghi ngờ chúng ta."
Tử Mộng gật gù vỗ vai Tử Lan khen ngợi:
"Muội nói rất có lý, ta nhất định sẽ cho hắn một trận nhớ đời trong lần khảo hạch này, mong sau lần này hắn ta chưa cái tật vô sỉ đi."
Băng Thần cắn răng trong lòng tràn ngập lo lắng, nếu đằng sau ngươi có hai người lúc nào cũng đang nghĩ làm sao ám hại ngươi.Đã như thế các nàng còn tính kế ngay trước mặt ngươi nhưng lại không nghe thấy gì.
Quay lại đằng sau nhìn hai nàng thì Tử Mộng cười với hắn ta một cái thế nhưng sự âm hiểm lại khiến hắn ta sởn hết cả tóc gáy lên.Hắn cười trừ quay mặt đi tiếp thầm nghĩ:
"Nhất định sẽ tìm được cách đối phó hai nàng."
Băng Thần vào thư viện tìm từng cuốn sách về các loại thảo dược, sức mạnh không thể thì phải tận dụng cách khác.Thuốc độc thì chắc chắn một loại đủ độc cũng sẽ làm ảnh hưởng được tới hai nàng thôi, Băng Thần tỏ ra quyết tâm hắn mượn một đống sách về để đọc.
Tử Mộng thì cứ giữ nụ cười âm hiểm đi sau lưng hắn ta.Băng Thần lúc này thật sự cạn lời với nàng.Hắn ta ngửa mặt lên trời trong lòng thâm than:
"Bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?"
Danh sách chương