Già La Diêu thở dài, xem ra vị khách nhân này thật sự không có cách nào ngăn chặn.
Trấn nam tướng quân Vương Sùng Miễn là cậu ruột Già La Diêu, huynh trưởng của Vương hoàng hậu. Năm đó chính là hắn đem Già La Diêu ở sâu trong hoàng cung kéo ra, đưa y đi biên quan tòng quân, dấn thân vào bất trắc và con đường gian khổ.
Cũng may Già La Diêu không làm cho hắn thất vọng, thành tựu những năm qua đủ để chứng minh y xuất sắc cỡ nào. Vương Sùng Miễn rất vui sướng, cũng tiếc nuối muội muội mất sớm, bằng không thành tựu của Già La Diêu đâu chỉ như ngày hôm nay? Nhất định đã sớm bước lên ngôi hoàng đế, đem Đại Tề dẫn dắt đến một tầm cao mới.
“Cậu, ngài quay về kinh thành khi nào vậy?”
“Tối hôm qua. Trên đường nghe thấy ngươi gặp chuyện, trong lòng lo lắng, ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về.”
“Đã khiến ngài lo lắng.”
Già La Diêu từ nhỏ cùng hắn gần gũi. Người cháu trai giống cậu, nói không sai.
Khuôn mặt Già La Diêu có năm sáu phần giống Vương Sùng Miễn. Chính là Vương Sùng Miễn nhiều năm đóng ở biên quan, kham khổ vất vả, bề ngoài nhìn qua so với thực tế lớn tuổi hơn rất nhiều, khiến cho Già La Diêu cảm thấy có chút chua sót.
“Chuyện thích khách rốt cuộc là như thế nào? Đã tra ra là ai làm chưa?” Vương Sùng Miễn lập tức hỏi thẳng vấn đề chính.
Già La Diêu lắc đầu, đem việc kể lại, nhưng giấu đi việc mình dùng trường thương.
Vương Sùng Miễn sau khi nghe xong ánh mắt âm trầm, nói: “Có thể là vị ở trong cung kia làm không?”
Già La Diêu nói: “Sẽ không. Trương thái hậu thế đan lực bạc, không có thực lực này.”
Vương Sùng Miễn trầm giọng nói: “Là vị nằm trong quan tài kia.”
Già La Diêu hơi chấn động, trầm mặc nửa ngày, thở dài, không nói gì.
Vương Sùng Miễn lạnh lùng cười: “Cũng không có chắc chắn. Người kia khi còn sống hại còn chưa đủ, chết rồi còn muốn kéo người theo.”
Già La Diêu lắc đầu, thấp giọng nói: “Cảm thấy… Sẽ không.”
Vương Sùng Miễn nhìn hắn một lát, sâu kín than: “Đúng là vẫn còn mềm lòng.”
Bất quá chỉ là nuôi nấng vài năm, thế nhưng đến bây giờ còn…” Hắn không tiếp tục nói, bởi vì thần sắc Già La Diêu khiến cho hắn không đành lòng, lại thở dài, nói: “Là một đứa nhỏ nhiều tình cảm, giống như nương.”
“Ta còn tưởng rằng giống phụ hoàng.” Già La Diêu cười cười, chuyển đề tài.
Vương Sùng Miễn thấy y không muốn nói nhiều, cũng tin tưởng lấy thực lực của y đủ để tự mình điều tra rõ sự việc, liền nói sang chuyện khác: “Đến còn có việc muốn thương lượng.”
“Chuyện gì?”
Vương Sùng Miễn làm tướng nhiều năm, không dong dài, nói thằng: “Hoàng Thượng mới đây tuyển phi, thấy Uyển nhi thế nào?”
Già La Diêu ngây ngốc, nói: “Uyển nhi vẫn là tiểu hài tử, làm sao có thể?”
Vương Sùng Miễn ha ha cười, nói: “Uyển nhi cùng Hoàng Thượng sinh cùng năm, năm nay đã muốn mười lăm, như thế nào vẫn là tiểu hài tử?”
Già La Diêu ngạc nhiên một lát, không khỏi cười khổ nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nguyên lai Uyển nhi đã muốn trưởng thành.”
“Uyển nhi giống như trưởng tôn, tính ra cũng là cháu của ngươi, vương gia vẫn thích hợp làm cha vợ của Hoàng thượng đi?”
Vương Sùng Miễn mười lăm nhập ngũ, thành gia rất sớm, hiện giờ đã là con cháu đầy nhà. Vương Uyển Nhi là người cháu hắn thương yêu nhất, hòn ngọc quý trên tay của Vương gia. Năm đó Tề Văn Đế thanh trừ họ ngoại, Trần gia, Lý gia cùng nhà mẹ đẻ của thái hoàng thái hậu đến quý phi đều không bỏ qua, chỉ có Vương gia vì hành sự xưa nay điệu thấp, Tề Văn Đế lại đối với Vương hoàng hậu sớm mất tình hữu độc chung (tình yêu cả đời), vì củng cố địa vị trong triều sau này của Già La Diêu, đối với Vương gia không chỉ hạ thủ lưu tình, mà còn cố gắng cất nhắc.
Hiện giờ Vương gia trừ Vương Sùng Miễn trấn thủ Nam Cương, hai người con của hắn đã ở trong quân làm tướng. Mà đệ đệ Vương Sùng Cường là quan văn, đảm nhiệm chức hộ bộ thượng thư, con hắn thì ở công bộ.
Từ khi Già La Diêu nhiếp chính tới nay, vì tránh hiềm nghi, cố ý xa lánh Vương gia, đối với việc con cháu Vương gia cũng không nhúng tay. Nhưng Vương Uyển Nhi nếu phải vào hậu cung làm phi, vẫn muốn đến cùng y thương lượng.
Già La Diêu trầm ngâm không nói. Để Vương Uyển Nhi vào cung là việc thập phần vi diệu, việc này không chỉ sẽ tăng lớn thế lực Vương gia, cũng sẽ làm người ta hiểu lầm nhiếp chính vương y muốn từ hậu cung hướng tới tiếp tục cầm giữ triều chính. Nhưng hiện tại y đã đứng ở đỉnh điểm quyền lực, dưới một người trên vạn người, không tiến tắc lui. Ngày sau y từ bỏ danh phận nhiếp chính vương quay lại vùng đất phía tây, mất chỗ dựa là y, hoàng đế thực có thể sẽ vì cân bằng thế lực trong triều mà đả kích Vương gia, là đại gia tộc vô luận thế nào đều khó có thể tránh chuyện này, cho nên Vương Sùng Miễn muốn đưa Vương Uyển Nhi vào cung cũng có thể lý giải.
Y nghĩ thật lâu, thở dài, nói: “Cậu, việc này để suy nghĩ.”
Sau khi Vương Sùng Miễn rời đi, Già La Diêu vốn đã cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không có bất kỳ ý muốn nghỉ ngời trong đầu.
Y ngây ngốc nằm ở trên giường ngẩn người, trong lòng tả hữu vi nan, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lòng tràn đầy phiền não.
Bỗng nhiên thai nhi trong bụng nhè nhẹ động, nhắc nhở tồn tại của nó. Già La Diêu xoa bụng, nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên thiếu niên giống như ánh dương quang sáng lạn kia.
Đồng, Đồng, nếu hiện giờ ngươi ở bên ta thì thật tốt…
Lúc này Bạch Thanh Đồng ở nơi biên quan xa xôi, là chiến trường giao tranh đẫm máu cùng Bắc di nhân.
“Sát ——”
“Sát ——”
Bên tai nơi nơi là tiếng chém giết. Bạch Thanh Đồng trong lòng nhiệt huyết dâng trào, chém giết đỏ mắt.
Chỉ cần đánh thắng trận này, bọn họ liền giành được toàn thắng!
Chỉ cần thắng, chỉ cần thắng…
“Cánh tả, xung phong!”
Theo tiếng ra lệnh của Lưu tướng quân, Bạch Thanh Đồng nơi cánh tả quân tiên phong đội quân vây đánh bọc sườn, đem Bắc di nhân vây ở bên trong đại quân Tề quốc.
Chiến đấu liên tục, đại quân Tề quốc rốt cục lấy được thắng lợi.
Bắc di nhân hàng. Các chiến sĩ phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Bạch Thanh Đồng lau lau máu loãng trên mặt, khóe miệng lộ ra nhất mạt tươi cười kiêu ngạo.
Diêu, chúng ta thắng!
Lúc này, hắn rốt cục có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đối diện Già La Diêu.
Kính Châu đại thắng, tin tức này mang đến một bầu không khí vui mừng cho kinh thành, cũng là tin tức tốt đầu tiên sau khi thái hoàng thái hậu mất.
Già La Vũ mừng rỡ, tự mình đến cửa ngoài cửa thành nghênh đón đoàn người Lưu Trường Phong khải hoàn, cũng đem các tướng lĩnh dưới hắn thăng ba cấp, tặng thưởng vô số.
Ra tay phóng khoáng như vậy, khiến cho tướng lãnh kính châu đều vui mừng không thôi. Bạch Thanh Đồng cũng được phong làm thiếu tướng quân, cách tướng quân chỉ có một bước. Nếu không phải thời gian tòng quân của hắn quá ngắn, tuổi quá nhỏ, lấy chiến tích của hắn còn có thể xán lạn hơn.
Bất quá Bạch Thanh Đồng đã muốn thực thỏa mãn, hắn cao hứng nhất chính là lần này có thể cùng Lưu tướng quân khải hoàn quay về. Nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy người ly biệt đã lâu kia, hưng phấn đến hận không thể bay trở về.
Không biết Diêu gần đây khỏe không, có nhớ hắn hay không? Còn có đứa nhỏ, hiện tại đã hơn bảy tháng đi, không biết có khiến cho Diêu mệt mỏi hay không? Bạch Thanh Đồng lòng tràn đầy đều là Già La Diêu, trên đường không yên lòng, theo đám người Lưu tướng quân tiến cung, ở điện thượng nghe phong, ngay cả tiểu hoàng đế nói cái gì cũng không để ý.
Kỳ thật thời điểm Già La Vũ thăng quan cho Bạch Thanh Đồng cũng rất buồn bực, buồn bực tiểu tử mới đi biên quan ít lâu có thể có chiến tích như vậy? Chính là trên chiến trường là địa phương chỉ dựa vào thực lực, Lưu Trường Phong tự mình trên sổ đem thuộc hạ của bản thân thỉnh công, tiểu hoàng đế cũng không thể làm gì.
Nhưng đến trên đại điện, các tướng lĩnh được đề bạt đều ngàn ân vạn tạ, vui sướng, chỉ có tiểu tử Bạch Thanh Đồng kia, không tập trung, lời nói tạ ơn đều cho có lệ, quả thực buồn cười.
Kỳ thực từ sau khi Bạch gia gặp chuyện không may, tiểu hoàng đế cùng Bạch Thanh Đồng đã nhiều năm không gặp, lần này trên đại điện lần, phía dưới thật nhiều người đang quỳ, nhưng tiểu hoàng đế lại vẫn cứ liếc mắt liền nhận ra Bạch Thanh Đồng.
Hắn thấy Bạch Thanh Đồng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, vài năm không gặp lại lớn lên bộ dáng oai hùng hiên ngang, tuấn mỹ phi dương, cảm thấy không khỏi vừa ghen tị vừa tức giận, phi thường phức tạp.
Hừ! Tiểu tử lên lớn lên thật là một cái túi da đẹp đẽ. Nhất định là đem cái túi da thối tha kia lừa hoàng thúc.
Tiểu hoàng đế trong lòng khinh thường nghĩ, lại theo bản năng mà cố gắng ưỡn bờ ngực nhỏ, muốn dùng thân thể đơn bạc lớn lên ở trong thâm cung so sánh cùng Bạch Thanh Đồng dáng người tuấn đĩnh cường tráng hơn nhiều lần kia.
Đương nhiên tâm tư của hắn triều thần phía dưới không thể biết.
Mọi người còn tưởng rằng hoàng đế thấy biên quan đại quân thắng lợi trở về cảm thấy cao hứng, tinh thần cũng lây nhiễm, ‘uy vũ’ hơn vài phần.
Bạch Thanh Đồng sau khi thụ phong theo mọi người tham gia yến hội đón chào, chỉ cảm thấy vừa âm ĩ vừa nhàm chán, nhẫn nại một lát, rốt cục tìm một cơ hội chuồn ra, để cho người truyền lời cho Lưu tướng quân là mình sau rượu, lo thất lễ trong yến tiệc, quay về nghỉ ngơi trước.
Hắn giả vờ say, lảo đảo ra khỏi cung. Cung nhân cùng thị vệ thấy hắn một thân võ trang, biết là tướng lãnh hôm nay từ biên quan khải hoàn, cũng không ngăn lại.
Bất quá ra đến cửa cung Bạch Thanh Đồng mới nhớ, sau khi tiến cung ngựa của bản thân không biết đã bị đem đi nơi nào, hiện tại làm sao hồi phủ?
Hắn đang do dự, bỗng nhiên một người chạy tới, túm lấy hắn.
“Đi ra rồi.”
Bạch Thanh Đồng nhìn, đúng là Tử Mặc. Tử Mặc theo hắn quay về kinh, cũng thăng lên thành một cái giáo úy. Bất quá cấp độ của hắn thấp, không có tư cách tham gia yến hội đón tiếp, cho nên đã sớm quay về vương phủ. Khi trời tối, hắn suy nghĩ lấy tính cách của Bạch Thanh Đồng khẳng định chịu không được cho đến khi yên hội chấm dứt, bởi vậy chuẩn bị tốt xe ngựa đến trước chờ hắn.
“Tử Mặc, thật tốt! Như thế quan tâm a, cư nhiên còn đến đón, hảo cảm động, hảo cảm động a!
Bạch Thanh Đồng tuy rằng không say, những cũng uống không ít rượu, ở yến hội buồn chán, hiện tại thấy Tử Mặc như gặp đồng hương, nhất thời nhào đến.
Tử Mặc tuy rằng bình thường vẫn cùng hắn chơi đùa thành thói quen, nhưng hiện tại đêm khuya tĩnh lặng, lại ở cửa cung, nhất thời không được tự nhiên, liền lôi hắn đến một góc bên mã xa.
“Nhỏ giọng, đừng ồn ào. Nhanh lên xe!”
Bạch Thanh Đồng dựa vào người hắn, không chịu lắc lắc: “Tử Mặc, nhân gia vừa rồi còn khen ngươi quan tâm mà, như thế nào liền hung ác rồi? Thật không thương nhân gia mà.”
Chân Tử Mặc run lên, chút nữa ngã sấp xuống. (Mặc nhi đáng thương =]]~~)
Bạch Thanh Đồng không biết từ nơi nào học được giọng điệu của kỹ nữ thanh lâu, bây giờ lại biểu diễn với mình. Chỉ bản thân đáng thương ở quân doanh một mình đã đủ thê thảm, còn muốn chịu đựng một tên bất âm bất dương làm nũng, quả thực thống khổ a.
Tử Mặc trong lòng phát hỏa, không nói hai lời, hai tay dùng sức, mãnh mẽ đem Bạch Thanh Đồng kéo từ trên người xuống, vứt vào trong xe.
Xa phu ngồi phía trước phì cười, thấp giọng nói: “Mấy tháng không thấy, thật đúng là công lực đại tăng a.”
Tử Mặc tức giận trừng mắt với hắn, nhảy lên ngồi bên, tức giận nói: “Câm miệng! Tử Hà, còn không mau đánh xe!”
Trấn nam tướng quân Vương Sùng Miễn là cậu ruột Già La Diêu, huynh trưởng của Vương hoàng hậu. Năm đó chính là hắn đem Già La Diêu ở sâu trong hoàng cung kéo ra, đưa y đi biên quan tòng quân, dấn thân vào bất trắc và con đường gian khổ.
Cũng may Già La Diêu không làm cho hắn thất vọng, thành tựu những năm qua đủ để chứng minh y xuất sắc cỡ nào. Vương Sùng Miễn rất vui sướng, cũng tiếc nuối muội muội mất sớm, bằng không thành tựu của Già La Diêu đâu chỉ như ngày hôm nay? Nhất định đã sớm bước lên ngôi hoàng đế, đem Đại Tề dẫn dắt đến một tầm cao mới.
“Cậu, ngài quay về kinh thành khi nào vậy?”
“Tối hôm qua. Trên đường nghe thấy ngươi gặp chuyện, trong lòng lo lắng, ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về.”
“Đã khiến ngài lo lắng.”
Già La Diêu từ nhỏ cùng hắn gần gũi. Người cháu trai giống cậu, nói không sai.
Khuôn mặt Già La Diêu có năm sáu phần giống Vương Sùng Miễn. Chính là Vương Sùng Miễn nhiều năm đóng ở biên quan, kham khổ vất vả, bề ngoài nhìn qua so với thực tế lớn tuổi hơn rất nhiều, khiến cho Già La Diêu cảm thấy có chút chua sót.
“Chuyện thích khách rốt cuộc là như thế nào? Đã tra ra là ai làm chưa?” Vương Sùng Miễn lập tức hỏi thẳng vấn đề chính.
Già La Diêu lắc đầu, đem việc kể lại, nhưng giấu đi việc mình dùng trường thương.
Vương Sùng Miễn sau khi nghe xong ánh mắt âm trầm, nói: “Có thể là vị ở trong cung kia làm không?”
Già La Diêu nói: “Sẽ không. Trương thái hậu thế đan lực bạc, không có thực lực này.”
Vương Sùng Miễn trầm giọng nói: “Là vị nằm trong quan tài kia.”
Già La Diêu hơi chấn động, trầm mặc nửa ngày, thở dài, không nói gì.
Vương Sùng Miễn lạnh lùng cười: “Cũng không có chắc chắn. Người kia khi còn sống hại còn chưa đủ, chết rồi còn muốn kéo người theo.”
Già La Diêu lắc đầu, thấp giọng nói: “Cảm thấy… Sẽ không.”
Vương Sùng Miễn nhìn hắn một lát, sâu kín than: “Đúng là vẫn còn mềm lòng.”
Bất quá chỉ là nuôi nấng vài năm, thế nhưng đến bây giờ còn…” Hắn không tiếp tục nói, bởi vì thần sắc Già La Diêu khiến cho hắn không đành lòng, lại thở dài, nói: “Là một đứa nhỏ nhiều tình cảm, giống như nương.”
“Ta còn tưởng rằng giống phụ hoàng.” Già La Diêu cười cười, chuyển đề tài.
Vương Sùng Miễn thấy y không muốn nói nhiều, cũng tin tưởng lấy thực lực của y đủ để tự mình điều tra rõ sự việc, liền nói sang chuyện khác: “Đến còn có việc muốn thương lượng.”
“Chuyện gì?”
Vương Sùng Miễn làm tướng nhiều năm, không dong dài, nói thằng: “Hoàng Thượng mới đây tuyển phi, thấy Uyển nhi thế nào?”
Già La Diêu ngây ngốc, nói: “Uyển nhi vẫn là tiểu hài tử, làm sao có thể?”
Vương Sùng Miễn ha ha cười, nói: “Uyển nhi cùng Hoàng Thượng sinh cùng năm, năm nay đã muốn mười lăm, như thế nào vẫn là tiểu hài tử?”
Già La Diêu ngạc nhiên một lát, không khỏi cười khổ nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nguyên lai Uyển nhi đã muốn trưởng thành.”
“Uyển nhi giống như trưởng tôn, tính ra cũng là cháu của ngươi, vương gia vẫn thích hợp làm cha vợ của Hoàng thượng đi?”
Vương Sùng Miễn mười lăm nhập ngũ, thành gia rất sớm, hiện giờ đã là con cháu đầy nhà. Vương Uyển Nhi là người cháu hắn thương yêu nhất, hòn ngọc quý trên tay của Vương gia. Năm đó Tề Văn Đế thanh trừ họ ngoại, Trần gia, Lý gia cùng nhà mẹ đẻ của thái hoàng thái hậu đến quý phi đều không bỏ qua, chỉ có Vương gia vì hành sự xưa nay điệu thấp, Tề Văn Đế lại đối với Vương hoàng hậu sớm mất tình hữu độc chung (tình yêu cả đời), vì củng cố địa vị trong triều sau này của Già La Diêu, đối với Vương gia không chỉ hạ thủ lưu tình, mà còn cố gắng cất nhắc.
Hiện giờ Vương gia trừ Vương Sùng Miễn trấn thủ Nam Cương, hai người con của hắn đã ở trong quân làm tướng. Mà đệ đệ Vương Sùng Cường là quan văn, đảm nhiệm chức hộ bộ thượng thư, con hắn thì ở công bộ.
Từ khi Già La Diêu nhiếp chính tới nay, vì tránh hiềm nghi, cố ý xa lánh Vương gia, đối với việc con cháu Vương gia cũng không nhúng tay. Nhưng Vương Uyển Nhi nếu phải vào hậu cung làm phi, vẫn muốn đến cùng y thương lượng.
Già La Diêu trầm ngâm không nói. Để Vương Uyển Nhi vào cung là việc thập phần vi diệu, việc này không chỉ sẽ tăng lớn thế lực Vương gia, cũng sẽ làm người ta hiểu lầm nhiếp chính vương y muốn từ hậu cung hướng tới tiếp tục cầm giữ triều chính. Nhưng hiện tại y đã đứng ở đỉnh điểm quyền lực, dưới một người trên vạn người, không tiến tắc lui. Ngày sau y từ bỏ danh phận nhiếp chính vương quay lại vùng đất phía tây, mất chỗ dựa là y, hoàng đế thực có thể sẽ vì cân bằng thế lực trong triều mà đả kích Vương gia, là đại gia tộc vô luận thế nào đều khó có thể tránh chuyện này, cho nên Vương Sùng Miễn muốn đưa Vương Uyển Nhi vào cung cũng có thể lý giải.
Y nghĩ thật lâu, thở dài, nói: “Cậu, việc này để suy nghĩ.”
Sau khi Vương Sùng Miễn rời đi, Già La Diêu vốn đã cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không có bất kỳ ý muốn nghỉ ngời trong đầu.
Y ngây ngốc nằm ở trên giường ngẩn người, trong lòng tả hữu vi nan, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lòng tràn đầy phiền não.
Bỗng nhiên thai nhi trong bụng nhè nhẹ động, nhắc nhở tồn tại của nó. Già La Diêu xoa bụng, nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên thiếu niên giống như ánh dương quang sáng lạn kia.
Đồng, Đồng, nếu hiện giờ ngươi ở bên ta thì thật tốt…
Lúc này Bạch Thanh Đồng ở nơi biên quan xa xôi, là chiến trường giao tranh đẫm máu cùng Bắc di nhân.
“Sát ——”
“Sát ——”
Bên tai nơi nơi là tiếng chém giết. Bạch Thanh Đồng trong lòng nhiệt huyết dâng trào, chém giết đỏ mắt.
Chỉ cần đánh thắng trận này, bọn họ liền giành được toàn thắng!
Chỉ cần thắng, chỉ cần thắng…
“Cánh tả, xung phong!”
Theo tiếng ra lệnh của Lưu tướng quân, Bạch Thanh Đồng nơi cánh tả quân tiên phong đội quân vây đánh bọc sườn, đem Bắc di nhân vây ở bên trong đại quân Tề quốc.
Chiến đấu liên tục, đại quân Tề quốc rốt cục lấy được thắng lợi.
Bắc di nhân hàng. Các chiến sĩ phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Bạch Thanh Đồng lau lau máu loãng trên mặt, khóe miệng lộ ra nhất mạt tươi cười kiêu ngạo.
Diêu, chúng ta thắng!
Lúc này, hắn rốt cục có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đối diện Già La Diêu.
Kính Châu đại thắng, tin tức này mang đến một bầu không khí vui mừng cho kinh thành, cũng là tin tức tốt đầu tiên sau khi thái hoàng thái hậu mất.
Già La Vũ mừng rỡ, tự mình đến cửa ngoài cửa thành nghênh đón đoàn người Lưu Trường Phong khải hoàn, cũng đem các tướng lĩnh dưới hắn thăng ba cấp, tặng thưởng vô số.
Ra tay phóng khoáng như vậy, khiến cho tướng lãnh kính châu đều vui mừng không thôi. Bạch Thanh Đồng cũng được phong làm thiếu tướng quân, cách tướng quân chỉ có một bước. Nếu không phải thời gian tòng quân của hắn quá ngắn, tuổi quá nhỏ, lấy chiến tích của hắn còn có thể xán lạn hơn.
Bất quá Bạch Thanh Đồng đã muốn thực thỏa mãn, hắn cao hứng nhất chính là lần này có thể cùng Lưu tướng quân khải hoàn quay về. Nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy người ly biệt đã lâu kia, hưng phấn đến hận không thể bay trở về.
Không biết Diêu gần đây khỏe không, có nhớ hắn hay không? Còn có đứa nhỏ, hiện tại đã hơn bảy tháng đi, không biết có khiến cho Diêu mệt mỏi hay không? Bạch Thanh Đồng lòng tràn đầy đều là Già La Diêu, trên đường không yên lòng, theo đám người Lưu tướng quân tiến cung, ở điện thượng nghe phong, ngay cả tiểu hoàng đế nói cái gì cũng không để ý.
Kỳ thật thời điểm Già La Vũ thăng quan cho Bạch Thanh Đồng cũng rất buồn bực, buồn bực tiểu tử mới đi biên quan ít lâu có thể có chiến tích như vậy? Chính là trên chiến trường là địa phương chỉ dựa vào thực lực, Lưu Trường Phong tự mình trên sổ đem thuộc hạ của bản thân thỉnh công, tiểu hoàng đế cũng không thể làm gì.
Nhưng đến trên đại điện, các tướng lĩnh được đề bạt đều ngàn ân vạn tạ, vui sướng, chỉ có tiểu tử Bạch Thanh Đồng kia, không tập trung, lời nói tạ ơn đều cho có lệ, quả thực buồn cười.
Kỳ thực từ sau khi Bạch gia gặp chuyện không may, tiểu hoàng đế cùng Bạch Thanh Đồng đã nhiều năm không gặp, lần này trên đại điện lần, phía dưới thật nhiều người đang quỳ, nhưng tiểu hoàng đế lại vẫn cứ liếc mắt liền nhận ra Bạch Thanh Đồng.
Hắn thấy Bạch Thanh Đồng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, vài năm không gặp lại lớn lên bộ dáng oai hùng hiên ngang, tuấn mỹ phi dương, cảm thấy không khỏi vừa ghen tị vừa tức giận, phi thường phức tạp.
Hừ! Tiểu tử lên lớn lên thật là một cái túi da đẹp đẽ. Nhất định là đem cái túi da thối tha kia lừa hoàng thúc.
Tiểu hoàng đế trong lòng khinh thường nghĩ, lại theo bản năng mà cố gắng ưỡn bờ ngực nhỏ, muốn dùng thân thể đơn bạc lớn lên ở trong thâm cung so sánh cùng Bạch Thanh Đồng dáng người tuấn đĩnh cường tráng hơn nhiều lần kia.
Đương nhiên tâm tư của hắn triều thần phía dưới không thể biết.
Mọi người còn tưởng rằng hoàng đế thấy biên quan đại quân thắng lợi trở về cảm thấy cao hứng, tinh thần cũng lây nhiễm, ‘uy vũ’ hơn vài phần.
Bạch Thanh Đồng sau khi thụ phong theo mọi người tham gia yến hội đón chào, chỉ cảm thấy vừa âm ĩ vừa nhàm chán, nhẫn nại một lát, rốt cục tìm một cơ hội chuồn ra, để cho người truyền lời cho Lưu tướng quân là mình sau rượu, lo thất lễ trong yến tiệc, quay về nghỉ ngơi trước.
Hắn giả vờ say, lảo đảo ra khỏi cung. Cung nhân cùng thị vệ thấy hắn một thân võ trang, biết là tướng lãnh hôm nay từ biên quan khải hoàn, cũng không ngăn lại.
Bất quá ra đến cửa cung Bạch Thanh Đồng mới nhớ, sau khi tiến cung ngựa của bản thân không biết đã bị đem đi nơi nào, hiện tại làm sao hồi phủ?
Hắn đang do dự, bỗng nhiên một người chạy tới, túm lấy hắn.
“Đi ra rồi.”
Bạch Thanh Đồng nhìn, đúng là Tử Mặc. Tử Mặc theo hắn quay về kinh, cũng thăng lên thành một cái giáo úy. Bất quá cấp độ của hắn thấp, không có tư cách tham gia yến hội đón tiếp, cho nên đã sớm quay về vương phủ. Khi trời tối, hắn suy nghĩ lấy tính cách của Bạch Thanh Đồng khẳng định chịu không được cho đến khi yên hội chấm dứt, bởi vậy chuẩn bị tốt xe ngựa đến trước chờ hắn.
“Tử Mặc, thật tốt! Như thế quan tâm a, cư nhiên còn đến đón, hảo cảm động, hảo cảm động a!
Bạch Thanh Đồng tuy rằng không say, những cũng uống không ít rượu, ở yến hội buồn chán, hiện tại thấy Tử Mặc như gặp đồng hương, nhất thời nhào đến.
Tử Mặc tuy rằng bình thường vẫn cùng hắn chơi đùa thành thói quen, nhưng hiện tại đêm khuya tĩnh lặng, lại ở cửa cung, nhất thời không được tự nhiên, liền lôi hắn đến một góc bên mã xa.
“Nhỏ giọng, đừng ồn ào. Nhanh lên xe!”
Bạch Thanh Đồng dựa vào người hắn, không chịu lắc lắc: “Tử Mặc, nhân gia vừa rồi còn khen ngươi quan tâm mà, như thế nào liền hung ác rồi? Thật không thương nhân gia mà.”
Chân Tử Mặc run lên, chút nữa ngã sấp xuống. (Mặc nhi đáng thương =]]~~)
Bạch Thanh Đồng không biết từ nơi nào học được giọng điệu của kỹ nữ thanh lâu, bây giờ lại biểu diễn với mình. Chỉ bản thân đáng thương ở quân doanh một mình đã đủ thê thảm, còn muốn chịu đựng một tên bất âm bất dương làm nũng, quả thực thống khổ a.
Tử Mặc trong lòng phát hỏa, không nói hai lời, hai tay dùng sức, mãnh mẽ đem Bạch Thanh Đồng kéo từ trên người xuống, vứt vào trong xe.
Xa phu ngồi phía trước phì cười, thấp giọng nói: “Mấy tháng không thấy, thật đúng là công lực đại tăng a.”
Tử Mặc tức giận trừng mắt với hắn, nhảy lên ngồi bên, tức giận nói: “Câm miệng! Tử Hà, còn không mau đánh xe!”
Danh sách chương