Hôm nay đại nội thị vệ Dư Mặc mồ hôi như mưa. Cho dù hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới góc phía tây của hoa viên, cũng đã muộn.
Thích khách đều đã mất mạng. Nhiếp chính vương lạnh lùng ngồi ở bên trong hoa viên, trên người còn dính vết máu của thích khách. Dưới chân thị vệ Tử Hà còn có một thanh trường đao, hai tay còn đang chảy máu.
Trông đình hoa nhỏ có vẻ yên bình, lại chuyển qua bên kia, trên con đường cạnh giả sơn lại đầy thi thể. Ngoài bốn gã thích khách, còn có xác sáu gã cung nhân nằm đó. Máu tươi lênh láng, giả sơn nhiễm một màu đỏ sẫm.
Mặt Dư Mặc không còn chút máu, mồ hôi lạnh dọc theo trán chảy xuống. Quỳ phía trước hắn là các thị vệ đuổi tới trước, tất cả mọi người cúi đầu không dám hé răng, làm cấp trên của bọn họ, Dư Mặc không sao mở miệng được.
“Nhiếp, nhiếp chính vương điện hạ, ty chức cứu viện chậm trễ, thỉnh, thỉnh…”
Không thể trách đường đường là thị vệ trưởng đại nhân lại nói lắp, thật sự là tình cảnh quá mức rung động.
Mấy tên thích khách đều bị nhiếp chính vương cùng thị vệ bên người y tự tay giết chết, mà nhiếp chính vương ngồi kia, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn, cỗ khí thế cùng áp lực mới là đáng sợ nhất.
“Dư đại nhân, thích khách vào trong cung, ngươi giải thích thế nào?”
Dư Mặc cúi đầu, quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Ty chức thất trách, thỉnh nhiếp chính vương giáng tội!”
Nhiếp chính vương từ trong áo, lấy ra một chiếc khăn trắng, lau lau tay, lạnh lùng thốt: “Việc này phải điều tra rõ ràng, cấp bổn vương một cái giải thích hợp lí.”
“Tuân mệnh.”
Nhiếp chính vương nhắm mắt, tựa hồ có chút phiền chán, thản nhiên nói: “Dư đại nhân, việc này giao cho ngài. Tử Hà, chúng ta đi.”
Nhiếp chính vương chấp hành luật pháp nghiêm minh, Dư Mặc hiển nhiên không nghĩ tới y dễ dàng buông tha chính mình như vậy, vội cùng các thị vệ nhường đường, nhìn Tử Hà giúp nhiếp chính vương rời đi. Hắn ngây ngốc một lát, rồi lại vội vàng phất phất tay, để đội thị vệ theo sau hộ vệ.
Khi nhiếp chính vương đã rời khỏi, Dư Mặc mới đứng dậy nhìn cả hoa viên đều bừa bãi.
Hắn chau mày lại, biết sắp xảy ra chuyện lớn, sợ là đã muốn rơi xuống đầu.
Già La Diêu cùng Tử Hà leo lên xe ngựa, nói: “Tử Hà, có sao không?”
“Nô tài không sao, chỉ bị thương ngoài da. Còn vương gia? Có bị thương hay không?”
Già La Diêu lấy tay đè lên bụng, cúi đầu nói: “Mau hồi phủ.”
Tử Hà biến sắc, vội vàng bảo xa phu đi nhanh hơn.
“Vương gia!”
Già La Diêu khoát tay, nói: “Đừng cử động, đem vết thương băng bó cho tốt. Nếu thương tổn đến kinh mạch trên tay, về sau sẽ không thể sử dụng kiếm.”
“Vương gia!”
Tử Hà vừa vội vàng vừa cảm động, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của y, vội vàng lục lọi y dược trong thùng xe đem tay mình băng bó tốt, lại lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài rốt cuộc làm sao?”
Già La Diêu nhắm mắt không nói.
Tử Hà không dám tái quấy rầy y, chỉ mong xe ngựa mau trở lại vương phủ. Hắn biết Già La Diêu nội lực thâm hậu, trước giờ chỉ sử dụng ngân tiên, cũng không dùng thương. Chính vì thương này là ‘Thanh Hư’, là thượng cổ thần khí, không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện là nhất định kinh thiên động địa, truyền nội lực vào, có thể phá hủy tất cả lợi khí. Vũ khí này, bá đạo hung ác không cần nói cũng biết.
Già La Diêu kỳ thật luyện tập hai loại vũ khí. Trừ ngân tiên ai ai cũng biết, còn có trường thương Thanh Hư. Y hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào, cần mẫn luyện hai loại vũ khí, ý chí kiên định, tính cách kiên cường, bởi vậy hiển nhiên tài giỏi. Uy lực hiển nhiên không thể coi thường.
Nhưng Già La Diêu lúc này thân thể đặc biệt, sử dụng thần thương, không biết tiểu thế tử trong bụng có bình yên vô sự hay không? Tử Hà nghĩ vậy, không khỏi lo lắng liếc nhìn bụng của vương gia hơi nhô lên dưới chăn.
“Tử Hà.” Già La Diêu bỗng mở mắt, con ngươi hiện lên đạo tinh quang, nói: “Đem ngân tiên của bổn vương cùng thi thể hai gã thích khách về. Cả vũ khí cổ quái kia nữa. Đừng để cung nhân nhúng tay vào!”
Tử hà thần sắc run sợ: “Tuân mệnh”
Trở lại vương phủ, Cao quản gia đã biết được chuyện tình trong cung, vội vàng lấy tấm ván gỗ ra, tự mình đưa xe lăn của Già La Diêu xuống.
Già La Diêu thần sắc nhìn qua không có gì khác thường, nhưng khi Cao tổng quản giúp y đi vào trong nhà, lại rên lên một tiếng.
Cao quản gia kinh hoảng, nói: “Vương gia, ngài không có việc gì chứ?”
“… Vương ngự y đâu?” Già La Diêu ôm bụng ngã lên giường, từ từ nhắm hai mắt nói:
“Mau gọi hắn đến.”
Vương ngự y vội vàng chạy tới, bắt mạch cho y, hơi kinh hãi, nói: “Vương gia, lão phu thất lễ.” xốc chăn lên, sờ bụng Già La Diêu, chỉ cảm thấy thai nhi xao động, bào thai bất ổn.
Hắn trầm ngâm một lát, lấy ra ngân châm, đem đám người Cao quản gia đuổi đi, cởi bỏ quần áo của Già La Diêu, chỉ thấy cái bụng tái nhợt hơi hơi nhô lên kia còn ẩn ẩn rung động.
“Vương gia, lão phu hiện tại châm cứu cho ngài, có thể sẽ đau, ngài cố chịu đựng.”
Già La Diêu gật đầu, nhắm mắt không nói.
Qua một nén hương, Vương ngự y châm cứu xong, đem quần áo y sửa sang xong, lại phủ lên áo ngủ bằng gấm, mới ngồi lại trước bàn kê đơn thuốc.
Trên trán Già La Diêu phủ một tầng mồ hôi mỏng, chờ một lát, nói: “Vương ngự y, đứa nhỏ không có việc gì chứ?”
Vương ngự y cúi đầu hơi ngừng lại, không trả lời, đợi đem đơn thuốc viết xong, mới quay lại nói: “Vương gia vọng động chân khí, làm thương tổn thai nhi, lão phu viết đơn thuốc ổn định, đối phó không trở ngại.”
Già La Diêu nhíu mày. Y đương nhiên biết hậu quả khi sử dụng thần thương, nếu như bình thường sẽ không sao, nhưng thai nhi yếu ớt trong bụng lại không chịu nổi sự bá đạo của nó. Tuy rằng y đã truyền hơn phân nửa nội lực vào để bảo vệ đứa nhỏ, nhưng thần thương ra tay, chân khí mạnh mẽ rời khỏi, đều không phải hoàn toàn do y điều khiển.
Hơn nữa hai gã thích khách kia công phu cũng khá cao, ở trên giang hồ đủ để gia nhập hàng ngũ cao thủ. Bọn chúng cũng không coi thường bản thân là người tàn phế, ra tay sử dụng mười phần bản lĩnh, không chỉ khắc chế chính mình, còn đem ngân tiên cắt thành hai đoạn.
Phải biết ngân tiên của y chính là dùng gân của hắc giao nơi đáy biển cùng tơ của thiên niên băng tằm chế thành, mặc dù có vũ khí khắc chế, nhưng nếu không có nội lực thâm hậu truyền vào, cũng không có khả năng làm nó đứt đoạn. Bởi vậy có thể thấy được công phu cao thâm của hai kẻ kia.
Kỳ thật trong lúc đó Già La Diêu đã do dự trong nháy mắt. Lúc trước thích khách chính vì bị y thình lình dùng thương mà mất mạng, nhưng khi thích khách kia xoay người chạy trốn, nếu Già La Diêu không sử dụng toàn lực, không chắc có thể giết chết hắn. Nhưng nếu dùng toàn lực, chân khí toàn thân tăng vọt, thai nhi có thể bị ảnh hưởng.
Nhưng Già La Diêu chỉ do dự trong nháy mắt, liền quyết định diệt cỏ tận gốc.
Trên đời biết y ngoài dùng ngân tiên còn biết dùng thương chỉ có ba người. Mấy tên thích khách đối với võ công của y biết tường tận từng chiêu số, thậm chí chế tạo ra vũ khí chuyên môn khắc chế y, nếu lại để cho bọn chúng biết bản thân còn thiện dùng thương, chỉ sợ lưu lại mầm tai vạ lớn hơn nữa. Hơn nữa địch trong bóng tối, nếu chúng lại ngóc đầu trở lại, với chính mình là một bất lợi lớn.
Bởi vậy Già La Diêu mạo hiểm truy kích, đem tên thích khách kia giết chết. Nhưng cũng bởi vậy, ở khoảnh khắc thần thương đắc thủ, đem chân khí chấn động toàn thân, đau đớn bạo khởi ở bụng làm cho y phút chốc mồ hôi lạnh toàn thân.
Thích khách đều đã mất mạng. Nhiếp chính vương lạnh lùng ngồi ở bên trong hoa viên, trên người còn dính vết máu của thích khách. Dưới chân thị vệ Tử Hà còn có một thanh trường đao, hai tay còn đang chảy máu.
Trông đình hoa nhỏ có vẻ yên bình, lại chuyển qua bên kia, trên con đường cạnh giả sơn lại đầy thi thể. Ngoài bốn gã thích khách, còn có xác sáu gã cung nhân nằm đó. Máu tươi lênh láng, giả sơn nhiễm một màu đỏ sẫm.
Mặt Dư Mặc không còn chút máu, mồ hôi lạnh dọc theo trán chảy xuống. Quỳ phía trước hắn là các thị vệ đuổi tới trước, tất cả mọi người cúi đầu không dám hé răng, làm cấp trên của bọn họ, Dư Mặc không sao mở miệng được.
“Nhiếp, nhiếp chính vương điện hạ, ty chức cứu viện chậm trễ, thỉnh, thỉnh…”
Không thể trách đường đường là thị vệ trưởng đại nhân lại nói lắp, thật sự là tình cảnh quá mức rung động.
Mấy tên thích khách đều bị nhiếp chính vương cùng thị vệ bên người y tự tay giết chết, mà nhiếp chính vương ngồi kia, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn, cỗ khí thế cùng áp lực mới là đáng sợ nhất.
“Dư đại nhân, thích khách vào trong cung, ngươi giải thích thế nào?”
Dư Mặc cúi đầu, quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Ty chức thất trách, thỉnh nhiếp chính vương giáng tội!”
Nhiếp chính vương từ trong áo, lấy ra một chiếc khăn trắng, lau lau tay, lạnh lùng thốt: “Việc này phải điều tra rõ ràng, cấp bổn vương một cái giải thích hợp lí.”
“Tuân mệnh.”
Nhiếp chính vương nhắm mắt, tựa hồ có chút phiền chán, thản nhiên nói: “Dư đại nhân, việc này giao cho ngài. Tử Hà, chúng ta đi.”
Nhiếp chính vương chấp hành luật pháp nghiêm minh, Dư Mặc hiển nhiên không nghĩ tới y dễ dàng buông tha chính mình như vậy, vội cùng các thị vệ nhường đường, nhìn Tử Hà giúp nhiếp chính vương rời đi. Hắn ngây ngốc một lát, rồi lại vội vàng phất phất tay, để đội thị vệ theo sau hộ vệ.
Khi nhiếp chính vương đã rời khỏi, Dư Mặc mới đứng dậy nhìn cả hoa viên đều bừa bãi.
Hắn chau mày lại, biết sắp xảy ra chuyện lớn, sợ là đã muốn rơi xuống đầu.
Già La Diêu cùng Tử Hà leo lên xe ngựa, nói: “Tử Hà, có sao không?”
“Nô tài không sao, chỉ bị thương ngoài da. Còn vương gia? Có bị thương hay không?”
Già La Diêu lấy tay đè lên bụng, cúi đầu nói: “Mau hồi phủ.”
Tử Hà biến sắc, vội vàng bảo xa phu đi nhanh hơn.
“Vương gia!”
Già La Diêu khoát tay, nói: “Đừng cử động, đem vết thương băng bó cho tốt. Nếu thương tổn đến kinh mạch trên tay, về sau sẽ không thể sử dụng kiếm.”
“Vương gia!”
Tử Hà vừa vội vàng vừa cảm động, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của y, vội vàng lục lọi y dược trong thùng xe đem tay mình băng bó tốt, lại lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài rốt cuộc làm sao?”
Già La Diêu nhắm mắt không nói.
Tử Hà không dám tái quấy rầy y, chỉ mong xe ngựa mau trở lại vương phủ. Hắn biết Già La Diêu nội lực thâm hậu, trước giờ chỉ sử dụng ngân tiên, cũng không dùng thương. Chính vì thương này là ‘Thanh Hư’, là thượng cổ thần khí, không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện là nhất định kinh thiên động địa, truyền nội lực vào, có thể phá hủy tất cả lợi khí. Vũ khí này, bá đạo hung ác không cần nói cũng biết.
Già La Diêu kỳ thật luyện tập hai loại vũ khí. Trừ ngân tiên ai ai cũng biết, còn có trường thương Thanh Hư. Y hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào, cần mẫn luyện hai loại vũ khí, ý chí kiên định, tính cách kiên cường, bởi vậy hiển nhiên tài giỏi. Uy lực hiển nhiên không thể coi thường.
Nhưng Già La Diêu lúc này thân thể đặc biệt, sử dụng thần thương, không biết tiểu thế tử trong bụng có bình yên vô sự hay không? Tử Hà nghĩ vậy, không khỏi lo lắng liếc nhìn bụng của vương gia hơi nhô lên dưới chăn.
“Tử Hà.” Già La Diêu bỗng mở mắt, con ngươi hiện lên đạo tinh quang, nói: “Đem ngân tiên của bổn vương cùng thi thể hai gã thích khách về. Cả vũ khí cổ quái kia nữa. Đừng để cung nhân nhúng tay vào!”
Tử hà thần sắc run sợ: “Tuân mệnh”
Trở lại vương phủ, Cao quản gia đã biết được chuyện tình trong cung, vội vàng lấy tấm ván gỗ ra, tự mình đưa xe lăn của Già La Diêu xuống.
Già La Diêu thần sắc nhìn qua không có gì khác thường, nhưng khi Cao tổng quản giúp y đi vào trong nhà, lại rên lên một tiếng.
Cao quản gia kinh hoảng, nói: “Vương gia, ngài không có việc gì chứ?”
“… Vương ngự y đâu?” Già La Diêu ôm bụng ngã lên giường, từ từ nhắm hai mắt nói:
“Mau gọi hắn đến.”
Vương ngự y vội vàng chạy tới, bắt mạch cho y, hơi kinh hãi, nói: “Vương gia, lão phu thất lễ.” xốc chăn lên, sờ bụng Già La Diêu, chỉ cảm thấy thai nhi xao động, bào thai bất ổn.
Hắn trầm ngâm một lát, lấy ra ngân châm, đem đám người Cao quản gia đuổi đi, cởi bỏ quần áo của Già La Diêu, chỉ thấy cái bụng tái nhợt hơi hơi nhô lên kia còn ẩn ẩn rung động.
“Vương gia, lão phu hiện tại châm cứu cho ngài, có thể sẽ đau, ngài cố chịu đựng.”
Già La Diêu gật đầu, nhắm mắt không nói.
Qua một nén hương, Vương ngự y châm cứu xong, đem quần áo y sửa sang xong, lại phủ lên áo ngủ bằng gấm, mới ngồi lại trước bàn kê đơn thuốc.
Trên trán Già La Diêu phủ một tầng mồ hôi mỏng, chờ một lát, nói: “Vương ngự y, đứa nhỏ không có việc gì chứ?”
Vương ngự y cúi đầu hơi ngừng lại, không trả lời, đợi đem đơn thuốc viết xong, mới quay lại nói: “Vương gia vọng động chân khí, làm thương tổn thai nhi, lão phu viết đơn thuốc ổn định, đối phó không trở ngại.”
Già La Diêu nhíu mày. Y đương nhiên biết hậu quả khi sử dụng thần thương, nếu như bình thường sẽ không sao, nhưng thai nhi yếu ớt trong bụng lại không chịu nổi sự bá đạo của nó. Tuy rằng y đã truyền hơn phân nửa nội lực vào để bảo vệ đứa nhỏ, nhưng thần thương ra tay, chân khí mạnh mẽ rời khỏi, đều không phải hoàn toàn do y điều khiển.
Hơn nữa hai gã thích khách kia công phu cũng khá cao, ở trên giang hồ đủ để gia nhập hàng ngũ cao thủ. Bọn chúng cũng không coi thường bản thân là người tàn phế, ra tay sử dụng mười phần bản lĩnh, không chỉ khắc chế chính mình, còn đem ngân tiên cắt thành hai đoạn.
Phải biết ngân tiên của y chính là dùng gân của hắc giao nơi đáy biển cùng tơ của thiên niên băng tằm chế thành, mặc dù có vũ khí khắc chế, nhưng nếu không có nội lực thâm hậu truyền vào, cũng không có khả năng làm nó đứt đoạn. Bởi vậy có thể thấy được công phu cao thâm của hai kẻ kia.
Kỳ thật trong lúc đó Già La Diêu đã do dự trong nháy mắt. Lúc trước thích khách chính vì bị y thình lình dùng thương mà mất mạng, nhưng khi thích khách kia xoay người chạy trốn, nếu Già La Diêu không sử dụng toàn lực, không chắc có thể giết chết hắn. Nhưng nếu dùng toàn lực, chân khí toàn thân tăng vọt, thai nhi có thể bị ảnh hưởng.
Nhưng Già La Diêu chỉ do dự trong nháy mắt, liền quyết định diệt cỏ tận gốc.
Trên đời biết y ngoài dùng ngân tiên còn biết dùng thương chỉ có ba người. Mấy tên thích khách đối với võ công của y biết tường tận từng chiêu số, thậm chí chế tạo ra vũ khí chuyên môn khắc chế y, nếu lại để cho bọn chúng biết bản thân còn thiện dùng thương, chỉ sợ lưu lại mầm tai vạ lớn hơn nữa. Hơn nữa địch trong bóng tối, nếu chúng lại ngóc đầu trở lại, với chính mình là một bất lợi lớn.
Bởi vậy Già La Diêu mạo hiểm truy kích, đem tên thích khách kia giết chết. Nhưng cũng bởi vậy, ở khoảnh khắc thần thương đắc thủ, đem chân khí chấn động toàn thân, đau đớn bạo khởi ở bụng làm cho y phút chốc mồ hôi lạnh toàn thân.
Danh sách chương