Bạch Thanh Đồng nhấc áo, nghiêng người ngối xuống đối diện y, nhìn nhìn bàn cờ, nói: “Ai u, ta chơi cờ không tốt.”
Già La Diêu cười khẽ: “Biết ngươi kì nghệ không tốt, chỉ chơi vui thôi, giúp ta giải buồn.”
Bạch Thanh Đồng nói: “Được! Ngươi đừng chê kì nghệ ta tồi là được.”
Già La Diêu mỉm cười, nói: “Cởi giày ra, ngồi lên đây đi. Như vậy không thoải mái.”
Bạch Thanh Đồng thấy y dựa trên tháp, thuận miệng nói: “Ngươi thì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức ý thức được mình nói lỡ. Già La Diêu đi đứng không tiện, bình thường chỉ có thể nằm, làm sao có thể khoanh chân ngồi trên tháp được? Hắn cảm thấy hoảng hốt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Việc đó… Ngươi sao có thể tự mình chơi cờ với mình được? Có hứng thú sao?” Nói xong cởi giày, ngồi xếp bằng trên tháp.
Già La Diêu không có phản ứng gì với lời nói lỡ vừa rồi của hắn, cười nhạt nói: “Là không có gì hứng thú. Cuộc sống tựa như bàn cờ này, nếu không có người đánh cờ, tựa như phí thời gian sống.”
Bạch Thanh Đồng không nhịn được liếc y một cái, thấy vẻ mặt y bình tĩnh, cũng không biết những lời kia có ý gì, nói: “Chơi cờ vốn chính là chuyện hai người. Hơn nữa không chỉ phải có hai người, còn phải có kỳ phùng địch thủ. Nếu hai người so ra kém nhiều, chênh lệch quá lớn, như thế chơi cũng không có ý nghĩa.”
Già La Diêu cúi đầu nhìn bàn cờ, chậm rãi nói: “Kì nghệ là từ từ tiến bộ, chơi càng lâu, tự nhiên sẽ gặp kỳ phùng địch thủ. Nhưng cờ như tiếng lòng, nếu người đánh cờ không có lòng dạ nào, như vậy không đánh cũng được.”
Bạch Thanh Đồng không nhận ra được hàm ý khác trong câu nói của y, thấy y thả quân cờ đang cầm trong tay vào hộp cờ, không biết vì sao, trong lòng căng thẳng, vội vàng cầm lên một quân cờ đen, nói: “Tuy rằng ta không kiên nhẫn như thế, nhưng còn có thể chơi được. Ngươi đã không chê kì nghệ của ta kém, ta liền tiêu khiển với ngươi.”
Già La Diêu giương mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng gợi lên một ý cười như có như không, mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần thở dài, cùng vài phần sủng ái thản nhiên.
Bạch Thanh Đồng nhìn bàn cờ một lúc lâu sau, mới đắn đo hạ xuống từng bước.
Già La Diêu hạ cờ cực nhanh, mặc dù có ý nhường, nhưng vẫn công thủ nhiều mặt, quyết định thật nhanh, mỗi khi đi đều phong kín con đường của đối phương. Lúc đầu Bạch Thanh Đồng còn có thể ứng phó, sau đó thì càng đi càng chậm.
Già La Diêu cũng không thúc giục hắn, chỉ điềm nhiên nhìn quân cờ của mình trên bàn cờ, vẻ mặt tựa hồ cực kỳ chuyên chú. Bạch Thanh Đồng lại càng ngày càng phân tâm, tầm mắt luôn trộm liếc về phía y.
Hắn đã sớm phát hiện bất cứ lúc nào trang phục của Già La Diêu cũng cực kỳ sạch sẽ. Quần áo sửa sang không nhiễm một hạt bụi nhỏ, tóc chải rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả ngọc quan trên đỉnh đều luôn đoan đoan chính chính.
Hắn trộm đánh giá, thấy hôm nay y mặc một kiện trường bào màu tro nhạt, màu sắc rất mộc mạc, chỗ vạt áo chỉ thêu mấy thanh trúc, giống như bức tranh được vẩy mực tuyệt đẹp, hiện ra cao quý thượng đẳng. Bên hông thắt một túi gấm màu đen, phía trên chỉ đơn giản thêu mấy sợi tơ vàng tường vân, toát ra đại khí quý không thể nói.
Dưới vạt áo Già La Diêu đắp một tầng thảm bạc, che đôi chân thẳng vô lực khoát trên tháp. Nhưng từ thân hình dựa trên gối mềm của y, Bạch Thanh Đồng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra dáng người y cao to, khung xương cân xứng, eo nhỏ mông hẹp, nếu có thể đứng thẳng đi lại, chắc chắn là một vóc dáng rất đẹp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Thanh Đồng có chút tiếc hận. Không biết khi y đứng lên có hình dáng gì?
Một tiếng đinh nhẹ nhàng, Già La Diêu lại hạ xuống một quân cờ trắng.
Rốt cuộc Bạch Thanh Đồng cũng đem tầm mắt quay lại bàn cờ, rồi lại nhịn không được bị bàn tay đang cầm cờ kia hấp dẫn.
Nội thất mờ nhạt, dưới ánh nến chợt lóe, ngón tay Già La Diêu có vẻ tái nhợt. Nhưng tay y vô cùng đẹp. Ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, khớp tay hữu lực, ẩn ẩn lộ ra xuất thân cao quý cùng tính cách trầm ổn của chủ nhân.
Bạch Thanh Đồng biết y có võ công, hơn nữa võ công hẳn không tồi. Chính là hắn không tưởng tượng được chủ nhân của đôi tay này, là làm sao vung lợi khí ở trên chiến trường chỉ điểm giang sơn, tư thế hào hùng.
“Đồng, tới phiên ngươi.”
Già La Diêu thấy hắn chậm chạp không hạ cờ, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Bạch Thanh Đồng lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất hứng, vô tình nhìn bàn cờ, thủy chung không thể tập trung tinh thần.
Già La Diêu nhìn ra hắn không yên lòng, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta có chút mệt mỏi, hôm nay không được. Ván này liền tính hoà đi.”
Bạch Thanh Đồng tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười: “Làm sao là hoà, rõ ràng là ta thua.”
Già La Diêu ngồi dậy, dùng tay kéo xe lăn bên cạnh tháp.
Bạch Thanh Đồng vội vàng nhảy xuống đất, ngay cả giầy cũng không kịp mang, nói: “Để ta”.
“Không cần. Tự ta có thể.”
Già La Diêu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cử động hai chân thả xuống đất, một tay chống lên tháp, một tay đỡ xe lăn, muốn tự mình ngồi. Nhưng Bạch Thanh Đồng lại cố chấp nói: “Để ta!”
Hắn đẩy hai tay Già La Diêu ra, xoay người ôm y, muốn ôm y đến xe lăn. Ai ngờ Già La Diêu lại bị động tác của hắn làm hoảng sợ, theo bản năng giơ tay lên đẩy.
Bạch Thanh Đồng vốn không quen việc này, động tác cũng có chút lỗ mãng, phía sau hắn là xe lăn, khom lưng xuống lại không xong, lúc này không có chuẩn bị tâm lý, nhất thời bị Già La Diêu đẩy ra phía sau. Cố tình hắn lại ôm lấy eo của Già La Diêu, một cú ngã này, liền liên lụy đến Già La Diêu đang đánh về phía trước.
Chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng, hai người cùng nhau rơi xuống, đập lên nền đất rắn chắc.
Hết thảy đều ngay lập tức phát sinh, chỉ tại lúc đó hai người đều có suy nghĩ riêng, ai cũng không kịp phản ứng.
Phía sau Bạch Thanh Đồng là xe lăn, cả người đập mạnh lên thứ đó, lại bị Già La Diêu đặt ở dưới thân, khuỷu tay đánh thật mạnh lên ngực hắn, làm hắn nhất thời nhãn mạo kim tinh (trước mắt toàn sao =))))))))~), cả người đau nhức.
“Ôi…” Hắn rên rỉ trong miệng, hai tay lại theo bản năng ôm chặt Già La Diêu.
“Đồng! Đồng! Ngươi thế nào?” Già La Diêu cũng không đoán được sẽ như vậy, kích động nghĩ muốn cử động thân mình, nhìn xem người dưới thân thế nào.
“Đừng nhúc nhích! Ôi… Ngươi làm ơn đừng động…”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy xương sườn của mình dường như đã gãy, ngực đau vô cùng.
Già La Diêu sợ tới mức không dám cử động, nằm ở trên người hắn, nghe hắn ồ ồ thở dốc. Qua một lúc lâu, mới thật cẩn thận gọi: “Đồng, ngươi không sao chứ?”
Bạch Thanh Đồng chậm rãi cử động thân mình, nói: “Không có việc gì. Ai… Ta không sao.”
Hắn ôm Già La Diêu từ từ ngồi dậy, giơ tay lên xoa xoa ngực, ngượng ngùng cười với y, nói: “Ai, ta thật vô dụng. Ngươi ngã đau không?”
Ngực Già La Diêu căng thẳng, trong nháy mắt trái tim tựa hồ quên đập.
Y đột nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thanh Đồng.
Lúc ấy thiếu niên trước mắt vẫn là một đứa trẻ mới bảy tuổi, đứng ở bên trong tàn thu hiu quạnh, cười với y.
“Ai, cái này tặng cho ngươi, ngươi đừng khổ sở được không?”
Già La Diêu cười khẽ: “Biết ngươi kì nghệ không tốt, chỉ chơi vui thôi, giúp ta giải buồn.”
Bạch Thanh Đồng nói: “Được! Ngươi đừng chê kì nghệ ta tồi là được.”
Già La Diêu mỉm cười, nói: “Cởi giày ra, ngồi lên đây đi. Như vậy không thoải mái.”
Bạch Thanh Đồng thấy y dựa trên tháp, thuận miệng nói: “Ngươi thì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức ý thức được mình nói lỡ. Già La Diêu đi đứng không tiện, bình thường chỉ có thể nằm, làm sao có thể khoanh chân ngồi trên tháp được? Hắn cảm thấy hoảng hốt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Việc đó… Ngươi sao có thể tự mình chơi cờ với mình được? Có hứng thú sao?” Nói xong cởi giày, ngồi xếp bằng trên tháp.
Già La Diêu không có phản ứng gì với lời nói lỡ vừa rồi của hắn, cười nhạt nói: “Là không có gì hứng thú. Cuộc sống tựa như bàn cờ này, nếu không có người đánh cờ, tựa như phí thời gian sống.”
Bạch Thanh Đồng không nhịn được liếc y một cái, thấy vẻ mặt y bình tĩnh, cũng không biết những lời kia có ý gì, nói: “Chơi cờ vốn chính là chuyện hai người. Hơn nữa không chỉ phải có hai người, còn phải có kỳ phùng địch thủ. Nếu hai người so ra kém nhiều, chênh lệch quá lớn, như thế chơi cũng không có ý nghĩa.”
Già La Diêu cúi đầu nhìn bàn cờ, chậm rãi nói: “Kì nghệ là từ từ tiến bộ, chơi càng lâu, tự nhiên sẽ gặp kỳ phùng địch thủ. Nhưng cờ như tiếng lòng, nếu người đánh cờ không có lòng dạ nào, như vậy không đánh cũng được.”
Bạch Thanh Đồng không nhận ra được hàm ý khác trong câu nói của y, thấy y thả quân cờ đang cầm trong tay vào hộp cờ, không biết vì sao, trong lòng căng thẳng, vội vàng cầm lên một quân cờ đen, nói: “Tuy rằng ta không kiên nhẫn như thế, nhưng còn có thể chơi được. Ngươi đã không chê kì nghệ của ta kém, ta liền tiêu khiển với ngươi.”
Già La Diêu giương mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng gợi lên một ý cười như có như không, mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần thở dài, cùng vài phần sủng ái thản nhiên.
Bạch Thanh Đồng nhìn bàn cờ một lúc lâu sau, mới đắn đo hạ xuống từng bước.
Già La Diêu hạ cờ cực nhanh, mặc dù có ý nhường, nhưng vẫn công thủ nhiều mặt, quyết định thật nhanh, mỗi khi đi đều phong kín con đường của đối phương. Lúc đầu Bạch Thanh Đồng còn có thể ứng phó, sau đó thì càng đi càng chậm.
Già La Diêu cũng không thúc giục hắn, chỉ điềm nhiên nhìn quân cờ của mình trên bàn cờ, vẻ mặt tựa hồ cực kỳ chuyên chú. Bạch Thanh Đồng lại càng ngày càng phân tâm, tầm mắt luôn trộm liếc về phía y.
Hắn đã sớm phát hiện bất cứ lúc nào trang phục của Già La Diêu cũng cực kỳ sạch sẽ. Quần áo sửa sang không nhiễm một hạt bụi nhỏ, tóc chải rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả ngọc quan trên đỉnh đều luôn đoan đoan chính chính.
Hắn trộm đánh giá, thấy hôm nay y mặc một kiện trường bào màu tro nhạt, màu sắc rất mộc mạc, chỗ vạt áo chỉ thêu mấy thanh trúc, giống như bức tranh được vẩy mực tuyệt đẹp, hiện ra cao quý thượng đẳng. Bên hông thắt một túi gấm màu đen, phía trên chỉ đơn giản thêu mấy sợi tơ vàng tường vân, toát ra đại khí quý không thể nói.
Dưới vạt áo Già La Diêu đắp một tầng thảm bạc, che đôi chân thẳng vô lực khoát trên tháp. Nhưng từ thân hình dựa trên gối mềm của y, Bạch Thanh Đồng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra dáng người y cao to, khung xương cân xứng, eo nhỏ mông hẹp, nếu có thể đứng thẳng đi lại, chắc chắn là một vóc dáng rất đẹp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Thanh Đồng có chút tiếc hận. Không biết khi y đứng lên có hình dáng gì?
Một tiếng đinh nhẹ nhàng, Già La Diêu lại hạ xuống một quân cờ trắng.
Rốt cuộc Bạch Thanh Đồng cũng đem tầm mắt quay lại bàn cờ, rồi lại nhịn không được bị bàn tay đang cầm cờ kia hấp dẫn.
Nội thất mờ nhạt, dưới ánh nến chợt lóe, ngón tay Già La Diêu có vẻ tái nhợt. Nhưng tay y vô cùng đẹp. Ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, khớp tay hữu lực, ẩn ẩn lộ ra xuất thân cao quý cùng tính cách trầm ổn của chủ nhân.
Bạch Thanh Đồng biết y có võ công, hơn nữa võ công hẳn không tồi. Chính là hắn không tưởng tượng được chủ nhân của đôi tay này, là làm sao vung lợi khí ở trên chiến trường chỉ điểm giang sơn, tư thế hào hùng.
“Đồng, tới phiên ngươi.”
Già La Diêu thấy hắn chậm chạp không hạ cờ, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Bạch Thanh Đồng lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất hứng, vô tình nhìn bàn cờ, thủy chung không thể tập trung tinh thần.
Già La Diêu nhìn ra hắn không yên lòng, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta có chút mệt mỏi, hôm nay không được. Ván này liền tính hoà đi.”
Bạch Thanh Đồng tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười: “Làm sao là hoà, rõ ràng là ta thua.”
Già La Diêu ngồi dậy, dùng tay kéo xe lăn bên cạnh tháp.
Bạch Thanh Đồng vội vàng nhảy xuống đất, ngay cả giầy cũng không kịp mang, nói: “Để ta”.
“Không cần. Tự ta có thể.”
Già La Diêu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cử động hai chân thả xuống đất, một tay chống lên tháp, một tay đỡ xe lăn, muốn tự mình ngồi. Nhưng Bạch Thanh Đồng lại cố chấp nói: “Để ta!”
Hắn đẩy hai tay Già La Diêu ra, xoay người ôm y, muốn ôm y đến xe lăn. Ai ngờ Già La Diêu lại bị động tác của hắn làm hoảng sợ, theo bản năng giơ tay lên đẩy.
Bạch Thanh Đồng vốn không quen việc này, động tác cũng có chút lỗ mãng, phía sau hắn là xe lăn, khom lưng xuống lại không xong, lúc này không có chuẩn bị tâm lý, nhất thời bị Già La Diêu đẩy ra phía sau. Cố tình hắn lại ôm lấy eo của Già La Diêu, một cú ngã này, liền liên lụy đến Già La Diêu đang đánh về phía trước.
Chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng, hai người cùng nhau rơi xuống, đập lên nền đất rắn chắc.
Hết thảy đều ngay lập tức phát sinh, chỉ tại lúc đó hai người đều có suy nghĩ riêng, ai cũng không kịp phản ứng.
Phía sau Bạch Thanh Đồng là xe lăn, cả người đập mạnh lên thứ đó, lại bị Già La Diêu đặt ở dưới thân, khuỷu tay đánh thật mạnh lên ngực hắn, làm hắn nhất thời nhãn mạo kim tinh (trước mắt toàn sao =))))))))~), cả người đau nhức.
“Ôi…” Hắn rên rỉ trong miệng, hai tay lại theo bản năng ôm chặt Già La Diêu.
“Đồng! Đồng! Ngươi thế nào?” Già La Diêu cũng không đoán được sẽ như vậy, kích động nghĩ muốn cử động thân mình, nhìn xem người dưới thân thế nào.
“Đừng nhúc nhích! Ôi… Ngươi làm ơn đừng động…”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy xương sườn của mình dường như đã gãy, ngực đau vô cùng.
Già La Diêu sợ tới mức không dám cử động, nằm ở trên người hắn, nghe hắn ồ ồ thở dốc. Qua một lúc lâu, mới thật cẩn thận gọi: “Đồng, ngươi không sao chứ?”
Bạch Thanh Đồng chậm rãi cử động thân mình, nói: “Không có việc gì. Ai… Ta không sao.”
Hắn ôm Già La Diêu từ từ ngồi dậy, giơ tay lên xoa xoa ngực, ngượng ngùng cười với y, nói: “Ai, ta thật vô dụng. Ngươi ngã đau không?”
Ngực Già La Diêu căng thẳng, trong nháy mắt trái tim tựa hồ quên đập.
Y đột nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thanh Đồng.
Lúc ấy thiếu niên trước mắt vẫn là một đứa trẻ mới bảy tuổi, đứng ở bên trong tàn thu hiu quạnh, cười với y.
“Ai, cái này tặng cho ngươi, ngươi đừng khổ sở được không?”
Danh sách chương