Editor: Huynhnhu142
Vân Thiên Vũ ngủ mê man, ước chừng ngủ thẳng trời tối mới tỉnh lại.
Nàng mở mắt, thấy bốn phía một mảnh bóng tối, một chút ánh đèn cũng không có.
Bất quá ngoài cửa sổ vẫn có ánh trăng yếu ớt chiếu bắn vào.
Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy một người nằm ở trước giường nàng không nhúc nhích, một cái tay lại nắm thật chặt tay nàng.
Vân Thiên Vũ nhìn cái tay kia, gầy trơ xương, một mảnh tịch hoàng, nhìn một cái liền biết đây là dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành.
Thấy bàn tay nắm chặt tay của nàng, nàng không khỏi nhớ lại bàn tay của nghĩa phụ, trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi ướt át.
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, là nghĩa phụ từ trong cô nhi viện nhận nuôi nàng, không chỉ như thế, hắn còn tận tâm tận lực dạy nàng y thuật.
Nghĩa phụ y thuật rất cao, thế nhân đều gọi ông là dược lão.
Hắn cả đời không có lấy vợ, không có con cái, đem tất cả tâm huyết đều đặt ở trên người của nàng.
Thật may là nàng thiên phú cực cao, rất nhanh kế thừa tất cả của nghĩa phụ, thậm chí y thuật so nghĩa phụ còn muốn lợi hại hơn, nàng vĩnh viễn nhớ thời điểm nghĩa phụ biết nàng y thuật cao hơn ông, cặp mắt kia phát ra ánh sáng, tràn đầy vui mừng, cao hứng vỗ vai của nàng, vui vẻ giống như đứa bé.
”Tiểu Vũ mao, nghĩa phụ thật cao hứng khi con có được thành tựu như vậy, nghĩa phụ thật may mắn năm đó dẫn con từ trong cô nhi viện ra ngoài, con không có làm nghĩa phụ thất vọng.”
Chính là như thế này nàng rất yêu nghĩa phụ, cuối cùng lại chết ở trong tay Tiêu Cảnh Ngôn.(ta cũng không hiểu lúc đầu à chết bởi Phó Cảnh Ngôn, không hiểu sao giờ lại thành họ Tiêu)
Cho nên cuối cùng nàng dẫu có chết cũng phải vì nghĩa phụ báo thù.
Vân Thiên Vũ đang muốn phải nhập thần, đột nhiên trên ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực, nàng quay đầu nhìn lại, thấy trên ngón tay của mình chợt lóe chợt lóe.
Như mũi nhọn lóe lên nơi âm u, bên trong thân thể của nàng vang lên một giọng nói yếu yếu nho nhỏ.
”Chủ nhân, có thương tích, ngươi phải chữa trị sao?”
Phượng Hoàng đại nhân cẩn thận mở miệng, nàng biết chủ nhân này của mình, bây giờ không phải là chủ tử dễ đối phó.
Lúc trước tình nguyện liều chết cái mạng của mình, cũng muốn trừng trị người xấu.
Mình nếu là trêu chọc nàng mất hứng, nhất định sẽ xui xẻo, cho nên nàng không dám lớn tiếng nhắc nhở Vân Thiên Vũ cứu người, chỉ dám nhỏ giọng hỏi ý kiến của nàng.
Phượng Hoàng đại nhân cảm giác mình là một con phượng hoàng bi thảm đáng thương nhất lịch sử.
Ai có thể gọi chủ nhân này biến thái đây.
Mặc dù Phượng Hoàng đại nhân rất lo lắng, nhưng lần này Vân Thiên Vũ không có làm khó nàng, nàng chẳng qua là cúi đầu nhìn về Họa Mi bất tỉnh ở mép giường, vẫn như cũ nắm thật chặt tay nàng.
Tâm từ từ có chút ấm áp, nha đầu này đã hôn mê còn không quên nhớ kỹ nàng, điều này làm cho nàng một khối băng tâm có chút nhiệt độ.
Đồng thời nàng nhớ lại chuyện lúc trước Vân Lôi đá Họa Mi một cước, Họa Mi chỉ sợ bị thương không nhẹ.
Vân Thiên Vũ vừa muốn vươn tay bắt mạch cho Họa Mi, cuối cùng xác nhận thương thế trên người Họa Mi, nàng cần lập tức tiếp nhận chữa trị, nếu như không trị chỉ sợ sẽ mất mạng.
Vân Thiên Vũ cố gắng xuống giường, thật ra thì tình trạng trước mắt của nàng không tốt lắm, nhưng nàng không thể không cứu Họa Mi.
Họa Mi chỉ là một nha đầu, nếu là nàng không cứu nàng, không ai sẽ cứu nàng, nàng tất nhiên mất mạng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, chịu đựng đau đớn trên người trên, vừa cố gắng đi ra ngoài.
Mặc dù trước mắt nàng không có gì cả, nhưng thân là đại phu y thuật cao siêu, bất kỳ vậy gì bên người nàng cũng có thể trở thành dược liệu, điểm này nàng không lo lắng.
Vân Thiên Vũ ra khỏi phòng, vừa cố gắng đi ra khỏi viện, dựa vào trí nhớ trong đầu, ở hướng tây bắc vắng vẻ của Vĩnh Ninh Hậu phủ có một vườn hoa nhỏ trong đó có thể tìm một ít thứ, có dược thảo bình thường, còn có một chút hoa, những thứ đồ này phối hợp thật tốt, một dạng có thể trị nội thương.
Tóm lại nàng sẽ không để cho Họa Mi có chuyện.
Vân Thiên Vũ ngủ mê man, ước chừng ngủ thẳng trời tối mới tỉnh lại.
Nàng mở mắt, thấy bốn phía một mảnh bóng tối, một chút ánh đèn cũng không có.
Bất quá ngoài cửa sổ vẫn có ánh trăng yếu ớt chiếu bắn vào.
Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy một người nằm ở trước giường nàng không nhúc nhích, một cái tay lại nắm thật chặt tay nàng.
Vân Thiên Vũ nhìn cái tay kia, gầy trơ xương, một mảnh tịch hoàng, nhìn một cái liền biết đây là dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành.
Thấy bàn tay nắm chặt tay của nàng, nàng không khỏi nhớ lại bàn tay của nghĩa phụ, trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi ướt át.
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, là nghĩa phụ từ trong cô nhi viện nhận nuôi nàng, không chỉ như thế, hắn còn tận tâm tận lực dạy nàng y thuật.
Nghĩa phụ y thuật rất cao, thế nhân đều gọi ông là dược lão.
Hắn cả đời không có lấy vợ, không có con cái, đem tất cả tâm huyết đều đặt ở trên người của nàng.
Thật may là nàng thiên phú cực cao, rất nhanh kế thừa tất cả của nghĩa phụ, thậm chí y thuật so nghĩa phụ còn muốn lợi hại hơn, nàng vĩnh viễn nhớ thời điểm nghĩa phụ biết nàng y thuật cao hơn ông, cặp mắt kia phát ra ánh sáng, tràn đầy vui mừng, cao hứng vỗ vai của nàng, vui vẻ giống như đứa bé.
”Tiểu Vũ mao, nghĩa phụ thật cao hứng khi con có được thành tựu như vậy, nghĩa phụ thật may mắn năm đó dẫn con từ trong cô nhi viện ra ngoài, con không có làm nghĩa phụ thất vọng.”
Chính là như thế này nàng rất yêu nghĩa phụ, cuối cùng lại chết ở trong tay Tiêu Cảnh Ngôn.(ta cũng không hiểu lúc đầu à chết bởi Phó Cảnh Ngôn, không hiểu sao giờ lại thành họ Tiêu)
Cho nên cuối cùng nàng dẫu có chết cũng phải vì nghĩa phụ báo thù.
Vân Thiên Vũ đang muốn phải nhập thần, đột nhiên trên ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực, nàng quay đầu nhìn lại, thấy trên ngón tay của mình chợt lóe chợt lóe.
Như mũi nhọn lóe lên nơi âm u, bên trong thân thể của nàng vang lên một giọng nói yếu yếu nho nhỏ.
”Chủ nhân, có thương tích, ngươi phải chữa trị sao?”
Phượng Hoàng đại nhân cẩn thận mở miệng, nàng biết chủ nhân này của mình, bây giờ không phải là chủ tử dễ đối phó.
Lúc trước tình nguyện liều chết cái mạng của mình, cũng muốn trừng trị người xấu.
Mình nếu là trêu chọc nàng mất hứng, nhất định sẽ xui xẻo, cho nên nàng không dám lớn tiếng nhắc nhở Vân Thiên Vũ cứu người, chỉ dám nhỏ giọng hỏi ý kiến của nàng.
Phượng Hoàng đại nhân cảm giác mình là một con phượng hoàng bi thảm đáng thương nhất lịch sử.
Ai có thể gọi chủ nhân này biến thái đây.
Mặc dù Phượng Hoàng đại nhân rất lo lắng, nhưng lần này Vân Thiên Vũ không có làm khó nàng, nàng chẳng qua là cúi đầu nhìn về Họa Mi bất tỉnh ở mép giường, vẫn như cũ nắm thật chặt tay nàng.
Tâm từ từ có chút ấm áp, nha đầu này đã hôn mê còn không quên nhớ kỹ nàng, điều này làm cho nàng một khối băng tâm có chút nhiệt độ.
Đồng thời nàng nhớ lại chuyện lúc trước Vân Lôi đá Họa Mi một cước, Họa Mi chỉ sợ bị thương không nhẹ.
Vân Thiên Vũ vừa muốn vươn tay bắt mạch cho Họa Mi, cuối cùng xác nhận thương thế trên người Họa Mi, nàng cần lập tức tiếp nhận chữa trị, nếu như không trị chỉ sợ sẽ mất mạng.
Vân Thiên Vũ cố gắng xuống giường, thật ra thì tình trạng trước mắt của nàng không tốt lắm, nhưng nàng không thể không cứu Họa Mi.
Họa Mi chỉ là một nha đầu, nếu là nàng không cứu nàng, không ai sẽ cứu nàng, nàng tất nhiên mất mạng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, chịu đựng đau đớn trên người trên, vừa cố gắng đi ra ngoài.
Mặc dù trước mắt nàng không có gì cả, nhưng thân là đại phu y thuật cao siêu, bất kỳ vậy gì bên người nàng cũng có thể trở thành dược liệu, điểm này nàng không lo lắng.
Vân Thiên Vũ ra khỏi phòng, vừa cố gắng đi ra khỏi viện, dựa vào trí nhớ trong đầu, ở hướng tây bắc vắng vẻ của Vĩnh Ninh Hậu phủ có một vườn hoa nhỏ trong đó có thể tìm một ít thứ, có dược thảo bình thường, còn có một chút hoa, những thứ đồ này phối hợp thật tốt, một dạng có thể trị nội thương.
Tóm lại nàng sẽ không để cho Họa Mi có chuyện.
Danh sách chương