Vân Thiên Vũ căm tức ngẩng đầu trừng mắt với Tiểu Anh: "Im lặng, từ giờ trở đi, các ngươi chịu trách nhiệm chơi đùa sao cho nghĩa phụ ta hài lòng, nếu để cho ta biết hắn không vui, xem ta có lột da của các ngươi hay không."
Mấy con linh thú lập tức run rẩy.
Dược lão giục Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Nhi, con nhanh đi ra xem thử, hắn tìm con nhất định là có chuyện gì đó."
"Vâng." Vân Thiên Vũ lên tiếng trả lời, sau đó ra khỏi Phượng Linh Giới, phía sau, mấy con linh thú đều vây quanh bên cạnh Dược lão, nịnh nọt lấy lòng mở miệng.
"Lão gia tử có mệt không, ta bóp vai cho ngài nhé."
"Ngài có đau lưng không? Ta đấm lưng cho ngài nhé?"
"Nếu không ta rót cho ngài chén nước."
Vân Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy nhiên cũng may có mấy con linh thú này ở cùng với nghĩa phụ, ngược lại cũng có thể giúp nghĩa phụ giải buồn một chút.
Vân Thiên Vũ ở trong phòng, Tiêu Cửu Uyên sốt ruột đi ra ngoài, hắn không nhìn thấy được Vân Thiên Vũ, còn tưởng rằng nàng không ở trong phòng, ra ngoài có việc, cho nên đi tới nơi khác đi tìm người.
Tuy nhiên không đợi hắn đi ra ngoài, phía sau có tiếng gọi: "Tiêu Cửu Uyên."
Tiêu Cửu Uyên dừng bước, quay đầu nhìn sang, lạ nhìn thấy được Vân Thiên Vũ ngồi ở bên giường trong gian phòng, trong lòng hắn thoáng cái đã hiểu rõ.
Vũ Nhi là tiến vào Phượng Linh Giới.
Tiêu Cửu Uyên xoay người lại đi tới trước giường, hắn từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ.
Dưới ánh sáng mờ tỏ, mặt Vân Thiên Vũ giống như phủ một tầng lụa mỏng lấp lánh màu vàng vậy, gương mặt kia trơn mượt giống như có thể nhỏ nước, trong đôi mắt đen giống như có ngọn lửa thoáng động, đôi môi nàng hơi mở ra.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên không nhịn được dâng lên tơ tình miên, quấn quanh hắn, hắn đưa tay ra sờ lên gương mặt của Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vốn tưởng hắn tìm nàng có chuyện gì, không nghĩ tới lại gặp được đôi mắt đầy nhu tình.
Trong lúc nhất thời nàng cảm giác hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Người đang đứng xoa mặt nàng, thấy nàng xấu hổ như vậy, trong lòng không nhịn được thấy nhộn nhạo.
Hắn chậm rãi cúi người lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang mời người tới hái của nàng.
Sau cái hôn này lại càng không thể cứu vãn, thân thể của Tiêu Cửu Uyên theo bản năng ép xuống, cuối cùng đặt ở trên thân Vân Thiên Vũ, nụ hôn nóng bỏng của hắn cũng từ trên môi dời xuống, bàn tay thon dài của hắn duỗi vào trong vạt áo của Vân Thiên Vũ, chạm vào nơi mềm mại, khiến cho trái tim của hắn run rẩy.
Vân Thiên Vũ không có ngăn cản hắn, bởi vì hai người bọn họ thật ra đã sớm có quan hệ phu thê thực sự, hiện tại chẳng qua là ôn lại chuyện cũ mà thôi.
Chẳng qua là khi hai người ở trên giường đang hôn kịch liệt.
Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, hai người đang tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt lại bị cắt ngang.
Vân Thiên Vũ liền đẩy Tiêu Cửu Uyên trên người mình ra, nhanh chóng ngồi dậy, sau đó chỉnh lại quần áo của mình.
Tiêu Cửu Uyên lại nằm ngửa ở trên giường, miệng thở dốc, cuối cùng nghĩ đến một việc, hắn nhanh chóng nghiêng người, che giấu một vài thứ không muốn để cho người ta phát hiện.
Vân Thiên Vũ vừa chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn bộ dạng hắn khốn khổ, đợi nhìn thấy được động tác của hắn, nàng không nhịn được nở nụ cười xấu xa.
Tiêu Cửu Uyên không nhịn được trừng nàng với nàng, bộ dạng hung ác mở miệng: "Cười, cười nữa gia sẽ làm nàng."
Vừa nghe hắn nói lời này, Vân Thiên Vũ vội vàng thu lại ý cười, ngoài cửa vang lên giọng nói của Diệp Gia: "Vũ Nhi, Vũ Nhi."
Diệp Gia cũng không có tiến vào.
Gần đây Tiêu Cửu Uyên và Vũ Nhi vẫn luôn ở cùng nhau, nàng sợ gặp phải hình ảnh gì đó không tốt, cho nên nàng thấy mình vẫn ở ngoài cửa chờ thì tốt hơn.
Vân Thiên Vũ chỉnh lại trang phục một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Phía sau, Tiêu Cửu Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Ở cửa chính, Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện gò má nàng đỏ hồng, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng ướt át.
Tình huống như vậy, nếu nàng còn không hiểu thì chính là người ngu ngốc.
Mấy con linh thú lập tức run rẩy.
Dược lão giục Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Nhi, con nhanh đi ra xem thử, hắn tìm con nhất định là có chuyện gì đó."
"Vâng." Vân Thiên Vũ lên tiếng trả lời, sau đó ra khỏi Phượng Linh Giới, phía sau, mấy con linh thú đều vây quanh bên cạnh Dược lão, nịnh nọt lấy lòng mở miệng.
"Lão gia tử có mệt không, ta bóp vai cho ngài nhé."
"Ngài có đau lưng không? Ta đấm lưng cho ngài nhé?"
"Nếu không ta rót cho ngài chén nước."
Vân Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy nhiên cũng may có mấy con linh thú này ở cùng với nghĩa phụ, ngược lại cũng có thể giúp nghĩa phụ giải buồn một chút.
Vân Thiên Vũ ở trong phòng, Tiêu Cửu Uyên sốt ruột đi ra ngoài, hắn không nhìn thấy được Vân Thiên Vũ, còn tưởng rằng nàng không ở trong phòng, ra ngoài có việc, cho nên đi tới nơi khác đi tìm người.
Tuy nhiên không đợi hắn đi ra ngoài, phía sau có tiếng gọi: "Tiêu Cửu Uyên."
Tiêu Cửu Uyên dừng bước, quay đầu nhìn sang, lạ nhìn thấy được Vân Thiên Vũ ngồi ở bên giường trong gian phòng, trong lòng hắn thoáng cái đã hiểu rõ.
Vũ Nhi là tiến vào Phượng Linh Giới.
Tiêu Cửu Uyên xoay người lại đi tới trước giường, hắn từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ.
Dưới ánh sáng mờ tỏ, mặt Vân Thiên Vũ giống như phủ một tầng lụa mỏng lấp lánh màu vàng vậy, gương mặt kia trơn mượt giống như có thể nhỏ nước, trong đôi mắt đen giống như có ngọn lửa thoáng động, đôi môi nàng hơi mở ra.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên không nhịn được dâng lên tơ tình miên, quấn quanh hắn, hắn đưa tay ra sờ lên gương mặt của Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vốn tưởng hắn tìm nàng có chuyện gì, không nghĩ tới lại gặp được đôi mắt đầy nhu tình.
Trong lúc nhất thời nàng cảm giác hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Người đang đứng xoa mặt nàng, thấy nàng xấu hổ như vậy, trong lòng không nhịn được thấy nhộn nhạo.
Hắn chậm rãi cúi người lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang mời người tới hái của nàng.
Sau cái hôn này lại càng không thể cứu vãn, thân thể của Tiêu Cửu Uyên theo bản năng ép xuống, cuối cùng đặt ở trên thân Vân Thiên Vũ, nụ hôn nóng bỏng của hắn cũng từ trên môi dời xuống, bàn tay thon dài của hắn duỗi vào trong vạt áo của Vân Thiên Vũ, chạm vào nơi mềm mại, khiến cho trái tim của hắn run rẩy.
Vân Thiên Vũ không có ngăn cản hắn, bởi vì hai người bọn họ thật ra đã sớm có quan hệ phu thê thực sự, hiện tại chẳng qua là ôn lại chuyện cũ mà thôi.
Chẳng qua là khi hai người ở trên giường đang hôn kịch liệt.
Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, hai người đang tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt lại bị cắt ngang.
Vân Thiên Vũ liền đẩy Tiêu Cửu Uyên trên người mình ra, nhanh chóng ngồi dậy, sau đó chỉnh lại quần áo của mình.
Tiêu Cửu Uyên lại nằm ngửa ở trên giường, miệng thở dốc, cuối cùng nghĩ đến một việc, hắn nhanh chóng nghiêng người, che giấu một vài thứ không muốn để cho người ta phát hiện.
Vân Thiên Vũ vừa chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn bộ dạng hắn khốn khổ, đợi nhìn thấy được động tác của hắn, nàng không nhịn được nở nụ cười xấu xa.
Tiêu Cửu Uyên không nhịn được trừng nàng với nàng, bộ dạng hung ác mở miệng: "Cười, cười nữa gia sẽ làm nàng."
Vừa nghe hắn nói lời này, Vân Thiên Vũ vội vàng thu lại ý cười, ngoài cửa vang lên giọng nói của Diệp Gia: "Vũ Nhi, Vũ Nhi."
Diệp Gia cũng không có tiến vào.
Gần đây Tiêu Cửu Uyên và Vũ Nhi vẫn luôn ở cùng nhau, nàng sợ gặp phải hình ảnh gì đó không tốt, cho nên nàng thấy mình vẫn ở ngoài cửa chờ thì tốt hơn.
Vân Thiên Vũ chỉnh lại trang phục một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Phía sau, Tiêu Cửu Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Ở cửa chính, Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện gò má nàng đỏ hồng, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng ướt át.
Tình huống như vậy, nếu nàng còn không hiểu thì chính là người ngu ngốc.
Danh sách chương