Editor: Huynhnhu142
Quản gia của Ly thân vương phủ Hạ Hỉ, dẫn hai gã thái giám đi ra, một đường đi tới trước xe ngựa, cung kính mở miệng: “Nô tài ra mắt Vĩnh Ninh Hậu phủ Đại tiểu thư.”
Trong xe ngựa Vân Thiên Vũ nhẹ vén màn xe nhìn ra ngoài, thấy người nói chuyện là một lão thái giám mập mạp, vóc dáng không cao, cười một tiếng ánh mắt thành một đường may, chỉ là một đường may kia tựa như trong đôi mắt, cũng là tinh quang bắn ra bốn phía.
Thái giám này không đơn giản.
Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ trên mặt lại không biểu hiện ra, chẳng qua là thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Hạ Hỉ nhìn hai mắt Vân Thiên Vũ, tin đồn Vĩnh Ninh Hậu phủ Đại tiểu thư trời sanh tính hèn yếu, củi mục vô năng.
Nhưng là thế nào liền dám ở ngày đại hôn giận dữ hưu phu đây, nghe nói còn thiết kế một ván cờ hãm hại Tuyên vương điện hạ một phen, người này có chút ý tứ a.
Bất quá người này trước mắt nhưng là vương phi tương lai của bọn hắn.
Mặc dù chưa chắc thành công, nhưng trước mặt chính là thế, Hạ Hỉ thân là quản gia Ly thân vương phủ, tự nhiên năng lực phi phàm, cho nên càng phát ra cung kính mở miệng nói: “Vân tiểu thư, vương gia nhà ta cho mời.”
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng, thản nhiên nói:“Vương gia nhà các ngươi có phải hay không am hiểu thuật Phi Thiên Độn Địa.”
Hạ Hỉ ngẩn ra, thuận theo nghĩ đến chuyện Vân Thiên Vũ buổi sáng đã tới đây bái kiến vương gia, vương gia rõ ràng ở trong phủ, lại nói không có ở đây, hiện tại lại muốn thấy nàng, không tránh được nàng nói thuật Phi Thiên độn địa sao? Hạ Hỉ ánh mắt tối một cái, Vân tiểu thư này ngược lại thật thông minh, hơn nữa lá gan cũng thật lớn.
”Mời Vân tiểu thư.”
Vân Thiên Vũ cũng lười cùng thái giám này nói thêm cái gì, lúc này vẫn là gặp Tiêu Cửu Uyên quan trọng hơn, gặp có thể hay không lấy được tiền.
Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi xuống xe ngựa, đi theo sau lưng thái giám mập mạp một đường hướng vương phủ đi tới.
Ly thân vương phủ rất lớn, chiếm hết cả một dãy phố, bên trong hết sức xa hoa, bất quá Vân Thiên Vũ không có hứng thú thưởng thức, lúc này nàng tâm tình không tốt, lười phải nhìn cảnh vật Ly thân vương phủ, chỉ đi theo sau lưng thái giám tổng quản trước mặt một đường hướng chỗ ở của Tiêu Cửu Uyên đi tới.
Đợi đến chỗ ở Tiêu Cửu Uyên, rõ ràng cùng nơi khác không giống nhau, giống như rất có linh lực, ngay cả không khí đều tinh khiết nhiều lắm, tâm nàng vốn là phiền não, một lần nữa thở ra hít vào, kỳ lạ như được xoa nhẹ lên.
Vân Thiên Vũ không khỏi kỳ quái bắt đầu đánh giá, viện môn trong có tiếng bước chân vang lên, người chưa tới thanh âm mềm mại cũng trước truyền tới.
”Nô tỳ ra mắt Vĩnh Ninh Hậu phủ Vân tiểu thư.”
Tiếng như châu ngọc vào bàn, thanh thúy dễ nghe, thật là dễ nghe, Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn sang.
Chạm mặt nhìn thấy một nữ tử mặc phấn y la quần từ trong sân đi ra, nữ tử ngày thường xinh đẹp động lòng người, mặt mày hết sức sinh động, hơn nữa vẻ mặt dịu dàng thân thiện vui vẻ.
Cô gái vừa đi tới liền hành lễ với Vân Thiên Vũ, con ngươi Vân Thiên Vũ tối một cái, tổng cảm thấy cô gái này có chút vô cùng ân cần, vô sự mà ân cần, không phải là kẻ gian thì là đạo tặc, cô gái này chỉ sợ chớ có mưu đồ, bất quá mưu đồ cái gì đây?
”Đứng lên đi, ta muốn gặp vương gia ngươi nhà.”
Nếu nàng tự xưng nô tỳ, nhất định là hạ nhân Ly thân vương phủ, cho nên Vân Thiên Vũ gọn gàng dứt khoát mở miệng.
Nàng bây giờ mặc kệ sẽ những thứ tâm tư cong cong thẳng thẳng, trước mắt chuyện nàng quan tâm nhất chính là chụp mua Tẩy Tủy Đan.
Cô gái nghe lời của Vân Thiên Vũ trong trẻo lạnh lùng, hai mắt có chút tối, bất quá vẫn như cũ bộ mặt cười, cám ơn dạ mới xuất hiện thân nói: “Nô tỳ Tô Doanh Nguyệt, mời Vân tiểu thư theo ta đi vào.”
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, cũng không nói lời nào.
Nàng tính tình vốn là lạnh, không có thói quen thân cận những người khác.
Nhưng mà nàng như vậy, đến trong mắt Tô Doanh Nguyệt, lại làm cho nàng ta rất không cao hứng, bởi vì nàng cũng chủ động lấy lòng rồi, nữ nhân này lại một chút không cảm kích.
Quản gia của Ly thân vương phủ Hạ Hỉ, dẫn hai gã thái giám đi ra, một đường đi tới trước xe ngựa, cung kính mở miệng: “Nô tài ra mắt Vĩnh Ninh Hậu phủ Đại tiểu thư.”
Trong xe ngựa Vân Thiên Vũ nhẹ vén màn xe nhìn ra ngoài, thấy người nói chuyện là một lão thái giám mập mạp, vóc dáng không cao, cười một tiếng ánh mắt thành một đường may, chỉ là một đường may kia tựa như trong đôi mắt, cũng là tinh quang bắn ra bốn phía.
Thái giám này không đơn giản.
Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ trên mặt lại không biểu hiện ra, chẳng qua là thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Hạ Hỉ nhìn hai mắt Vân Thiên Vũ, tin đồn Vĩnh Ninh Hậu phủ Đại tiểu thư trời sanh tính hèn yếu, củi mục vô năng.
Nhưng là thế nào liền dám ở ngày đại hôn giận dữ hưu phu đây, nghe nói còn thiết kế một ván cờ hãm hại Tuyên vương điện hạ một phen, người này có chút ý tứ a.
Bất quá người này trước mắt nhưng là vương phi tương lai của bọn hắn.
Mặc dù chưa chắc thành công, nhưng trước mặt chính là thế, Hạ Hỉ thân là quản gia Ly thân vương phủ, tự nhiên năng lực phi phàm, cho nên càng phát ra cung kính mở miệng nói: “Vân tiểu thư, vương gia nhà ta cho mời.”
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng, thản nhiên nói:“Vương gia nhà các ngươi có phải hay không am hiểu thuật Phi Thiên Độn Địa.”
Hạ Hỉ ngẩn ra, thuận theo nghĩ đến chuyện Vân Thiên Vũ buổi sáng đã tới đây bái kiến vương gia, vương gia rõ ràng ở trong phủ, lại nói không có ở đây, hiện tại lại muốn thấy nàng, không tránh được nàng nói thuật Phi Thiên độn địa sao? Hạ Hỉ ánh mắt tối một cái, Vân tiểu thư này ngược lại thật thông minh, hơn nữa lá gan cũng thật lớn.
”Mời Vân tiểu thư.”
Vân Thiên Vũ cũng lười cùng thái giám này nói thêm cái gì, lúc này vẫn là gặp Tiêu Cửu Uyên quan trọng hơn, gặp có thể hay không lấy được tiền.
Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi xuống xe ngựa, đi theo sau lưng thái giám mập mạp một đường hướng vương phủ đi tới.
Ly thân vương phủ rất lớn, chiếm hết cả một dãy phố, bên trong hết sức xa hoa, bất quá Vân Thiên Vũ không có hứng thú thưởng thức, lúc này nàng tâm tình không tốt, lười phải nhìn cảnh vật Ly thân vương phủ, chỉ đi theo sau lưng thái giám tổng quản trước mặt một đường hướng chỗ ở của Tiêu Cửu Uyên đi tới.
Đợi đến chỗ ở Tiêu Cửu Uyên, rõ ràng cùng nơi khác không giống nhau, giống như rất có linh lực, ngay cả không khí đều tinh khiết nhiều lắm, tâm nàng vốn là phiền não, một lần nữa thở ra hít vào, kỳ lạ như được xoa nhẹ lên.
Vân Thiên Vũ không khỏi kỳ quái bắt đầu đánh giá, viện môn trong có tiếng bước chân vang lên, người chưa tới thanh âm mềm mại cũng trước truyền tới.
”Nô tỳ ra mắt Vĩnh Ninh Hậu phủ Vân tiểu thư.”
Tiếng như châu ngọc vào bàn, thanh thúy dễ nghe, thật là dễ nghe, Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn sang.
Chạm mặt nhìn thấy một nữ tử mặc phấn y la quần từ trong sân đi ra, nữ tử ngày thường xinh đẹp động lòng người, mặt mày hết sức sinh động, hơn nữa vẻ mặt dịu dàng thân thiện vui vẻ.
Cô gái vừa đi tới liền hành lễ với Vân Thiên Vũ, con ngươi Vân Thiên Vũ tối một cái, tổng cảm thấy cô gái này có chút vô cùng ân cần, vô sự mà ân cần, không phải là kẻ gian thì là đạo tặc, cô gái này chỉ sợ chớ có mưu đồ, bất quá mưu đồ cái gì đây?
”Đứng lên đi, ta muốn gặp vương gia ngươi nhà.”
Nếu nàng tự xưng nô tỳ, nhất định là hạ nhân Ly thân vương phủ, cho nên Vân Thiên Vũ gọn gàng dứt khoát mở miệng.
Nàng bây giờ mặc kệ sẽ những thứ tâm tư cong cong thẳng thẳng, trước mắt chuyện nàng quan tâm nhất chính là chụp mua Tẩy Tủy Đan.
Cô gái nghe lời của Vân Thiên Vũ trong trẻo lạnh lùng, hai mắt có chút tối, bất quá vẫn như cũ bộ mặt cười, cám ơn dạ mới xuất hiện thân nói: “Nô tỳ Tô Doanh Nguyệt, mời Vân tiểu thư theo ta đi vào.”
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, cũng không nói lời nào.
Nàng tính tình vốn là lạnh, không có thói quen thân cận những người khác.
Nhưng mà nàng như vậy, đến trong mắt Tô Doanh Nguyệt, lại làm cho nàng ta rất không cao hứng, bởi vì nàng cũng chủ động lấy lòng rồi, nữ nhân này lại một chút không cảm kích.
Danh sách chương