*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phụ thân nói rằng ta đã làm ô danh gia tộc, nhất định phải lấy cái chếc để tạ tội.

Tỷ tỷ đích thân mang rượu độc đến.

Nàng ta lộ vẻ đắc ý: "Thân là thứ nữ, được gả cho một thư sinh nghèo đã là may mắn rồi. Muốn làm phu nhân Trạng Nguyên, ngươi có tư cách sao?"

Ta căm hận đến cực độ, nguyền rủa nàng đời đời kiếp kiếp không được chếc yên ổn.

Tỷ tỷ giận đến đỏ mắt, bóp miệng ta, ép ta uống cạn chén rượu độc ấy.

"Ta sống không tốt, ngươi cũng đừng hòng được yên thân!"

Có lẽ vì sắp chếc, ta không còn e ngại gì nữa.

Ta liều mình vùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế của gia đinh.

Sau đó, ta lập tức lao đến trước mặt tỷ tỷ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta ôm chặt lấy nàng, dồn hết phần rượu độc chưa nuốt xuống vào miệng nàng.

"Nếu phải chếc, thì chúng ta cùng chếc!"

02

Lần nữa mở mắt ra, ta trở về đêm đầu tiên bước vào vương phủ.

Trong người, khí huyết dâng trào.

Cảm giác kỳ lạ này quá quen thuộc, khiến ta ngay lập tức nhận ra có điều bất ổn.

Nhớ lại kiếp trước, ta cố gắng chịu đựng, nhanh chóng ngồi dậy, rút trâm cài tóc ra và cứa mạnh vào lòng bàn tay.

Cơn đau sắc nhọn giúp ta tỉnh táo trong chốc lát.

Thời điểm trọng sinh này quả thực không thuận lợi.

Trong phòng hương trầm nồng đậm, thúc đẩy thuốc Hợp Hoan tán trong túi hương phát tác, cho dù ta lập tức hất đổ lư hương, cũng đã quá muộn.

"Tối nay, ta nhất định khiến con nha đầu đó thân bại danh liệt!"

truyện ngôn tình full



Bên ngoài sân, loáng thoáng vọng lại giọng của tỷ tỷ.

Ta nhìn qua cửa sổ, thấy Hạ Nguyệt Y đang dẫn theo một nhóm nha hoàn bà tử, đẩy cửa sân khí thế bừng bừng tiến về phía phòng khách ta đang ở.

Theo ký ức kiếp trước.

Hạ Nguyệt Y sẽ vừa đẩy cửa phòng ta, vừa lớn tiếng gọi, và thị vệ đã trốn sẵn trong phòng bên cạnh sẽ chạy ra trong tình trạng áo quần xộc xệch.

Sau đó, thị vệ sẽ bị Hạ Nguyệt Y bắt quả tang, rồi hắn sẽ khai rằng ta đã "tư thông" với hắn.

Kiếp trước, ta không thừa nhận tội danh này.

Nhưng thanh danh đã bị nghi ngờ.

Tỷ tỷ mua chuộc bà tử khám thân, hủy hoại trinh tiết của ta, cộng thêm lời khai của thị vệ, khiến ta không thể nào biện bạch.

Nay vừa trọng sinh, ta lại phải đối diện với tình cảnh này.

Nhìn thấy Hạ Nguyệt Y đã băng qua hành lang, sắp tới cửa phòng ta, ta không chần chừ nữa, kéo váy trèo qua cửa sổ.

"Hạ Nguyệt Từ, ngươi… đâu rồi?"

Tỷ tỷ vừa định đẩy cửa vào thì thất vọng vì không thấy ta bên trong.

Nhưng bọn nha hoàn bà tử đi theo nàng nhanh chóng nhìn thấy ta nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, lập tức ra lệnh giữ chặt cửa sân.

"Mau qua đó bắt lấy nàng, đừng để nàng chạy thoát!"

Tỷ tỷ hiện rõ vẻ căm hận, đoán ra ta đã hiểu thấu kế hoạch của nàng, mặt mày cũng chẳng cần giả vờ nữa.

Nàng lập tức lớn tiếng quát: "Hạ Nguyệt Từ, gan ngươi cũng lớn thật, dám tư thông với thị vệ ngay trong vương phủ!"

Nói xong, nàng sai người đuổi theo bắt ta.

Thấy cổng sân bị chắn kín, đường thoát duy nhất cũng bị chặn, nhưng ta không thể chấp nhận số phận như vậy.

Trong cơn hoảng loạn, ta nhìn thấy một cái lỗ chó ở góc tường, chẳng nghĩ ngợi gì liền chui qua đó.

Chỉ cần sống, chui lỗ chó có là gì? Hạ Nguyệt Y không ngờ ta lại không màng thể diện như thế.

Nàng khựng lại trong thoáng chốc rồi lập tức ra lệnh mở cổng sân, dẫn người đuổi theo, lấy cớ ta tư thông với thị vệ để muốn bắt ta luận tội.

Ta biết kết cục nếu để nàng bắt được.

Vì vậy, ta phải tìm một cơ hội để xoay chuyển tình thế trong đêm nay, mới mong giữ được tính mạng.

Sau lưng có người không ngừng đuổi theo ta, đám nha hoàn bà tử đều là tâm phúc của Hạ Nguyệt Y.

Chúng vừa chạy vừa hô lên rằng ta tư thông, muốn cho cả vương phủ nghe thấy, ngầm xác nhận tội danh cho ta.

Còn thị vệ kia, kẻ đã trốn trong phòng bên cạnh, giờ cũng đã bị "bắt".

Chứng cứ đã đủ, chỉ cần bắt được ta, thì có thể khiến ta gặp kết cục y như kiếp trước.

"Hạ nhị tiểu thư, cô nương đừng chạy nữa! Là nhi nữ nhà quan, cô nương làm ra chuyện như vậy, tốt hơn là về Hạ phủ chịu tội, đừng tiếp tục làm mất mặt trong vương phủ!"

Sau lưng, có người cố khuyên can ta, nhưng ta không hề dừng bước.

Thuốc Hợp Hoan trong người vẫn đang phát tác, cơ thể ta nóng ran không chịu nổi, thậm chí bước chân cũng trở nên loạng choạng. Nếu không nhờ ý nghĩ muốn sống mãnh liệt, có lẽ lúc này ta đã ngã quỵ.

Để giữ đầu óc tỉnh táo, ta nắm chặt chiếc trâm trong tay, mỗi khi chạy được vài bước, ta lại tự rạch một vết lên tay.

Nhìn m.á.u tuôn ra, cơn đau dữ dội có thể giúp ta tỉnh táo trong giây lát.

Nhưng vương phủ quá lớn.

Lần đầu tiên ta đến, hoàn toàn không nhận ra đường, mà sau lưng kẻ đuổi bắt cũng không ngừng bám sát.

Điều này gần như dồn ta vào đường cùng.

Nhưng ta không thể dừng lại, vì kiếp trước ta bị vu oan tư thông, thân mẫu ta gần như khóc đến mù mắt, cuối cùng còn bị đích mẫu dùng lý do dạy con không nghiêm mà ban cho bà một tấm lụa trắng kết liễu cuộc đời.

Và tất cả điều này, chỉ vì Hạ Nguyệt Y cảm thấy ta không xứng đáng được gả cho Trạng Nguyên.

Từ nhỏ nàng đã luôn khinh thường, hành hạ ta.

Cho rằng thân mẫu ta quyến rũ phụ thân, nên nàng ghét lây sang ta.

Nhưng nàng hoàn toàn không biết rằng, năm xưa, chính đích mẫu trong lúc có thai đã vì muốn giữ sủng ái, không màng lời van xin của thân mẫu, hạ thuốc vào người bà, ép bà lên giường phụ thân.

Còn phụ thân, người cha trên danh nghĩa của ta.

Khi tỷ tỷ vào vương phủ ba năm mà mãi không có con, ông ta liền muốn ta vào phủ làm thiếp, rồi sau khi sinh con sẽ giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng, nhằm củng cố địa vị của nàng trong vương phủ.

Tỷ tỷ khinh ghét ta, cảm thấy ta không xứng, mà ta cũng chẳng hề muốn. Ta thà gả cho một thư sinh nghèo, sống cuộc đời bình dị, còn hơn là phải dây dưa với nàng.

Nhưng rồi thư sinh nghèo ấy đỗ Trạng Nguyên, còn trước mặt phụ thân thề sẽ trọn đời không phụ lòng ta, khiến bao người phải ngưỡng mộ. Hạ Nguyệt Y liền toan tính phá hoại danh tiết của ta, rồi để muội muội cùng mẹ của nàng thay thế, thuận lợi chiếm lấy hôn sự vốn dĩ thuộc về ta.

Còn ta, kẻ thừa thãi này, sẽ nhân đó mà biến mất khỏi thế gian, đúng như ý nàng mong muốn.

Nhưng ta không cam lòng!

Không cam lòng suốt đời làm quân cờ của người khác, lại càng không cam lòng chếc đi như vậy!

Nhìn họ ép ta vào đường cùng, ta vẫn không ngừng bước, chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát nhỏ nhoi.

Chạy mãi, ta vô tình chạy tới thư phòng của vương phủ.

Ngoài cửa thư phòng đêm nay không có thị vệ canh giữ, bên trong đèn còn sáng.

Kẻ truy đuổi phía sau vẫn không ngừng đuổi theo.

"Nhất định phải bắt được con tiện nhân đó, đêm nay nàng phải thân bại danh liệt, nhất định phải thế!"

Trong người, xuân dược Hợp Hoan tán cũng lúc này phát huy công hiệu mạnh nhất, khiến dù ta đã rạch tay hàng chục vết, vẫn không còn sức để tiếp tục chạy trốn.

Ta không còn đường lùi.

Đã vậy thì...

Nhìn thư phòng trước mặt vẫn sáng đèn, ta không còn chần chừ, lao thẳng vào bên trong.

Giữa lòng tự tôn và tính mạng, ta chọn giữ lấy tính mạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện