“Công tử.”
“Công tử, Công tử không sao chứ.”
Hồng Đậu gọi liên tục mấy tiếng, vẫn chưa thấy Tịch Nhan phản ứng lại, vội vàng nhặt tờ giấy trên mặt đất, nhét vào trong tay áo, ra sức kéo Tịch Nhan, Tịch Nhan xoay người nhìn Hồng Đậu, đôi mắt trong suốt kia giờ mờ sương, từ từ phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác kêu một tiếng: “Hồng… Hồng Đậu.”
Tịch Nhan cắn chặt môi, nhưng thanh âm vẫn run rẩy như trước, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, khiến cho tóc mai hai bên thái dươi ướt đẫm, vai run rẩy, cả người cũng run bần bật, giống như đang khóc than.
“Công tử.”
Tịch Nhan nắm chặt cánh tay của Hồng Đậu, dồn toàn bộ trọng tâm cơ thể lên trên người của Hồng Đậu, giống như là muốn mượn sức Hồng Đậu gắng gượng trải qua sóng gió này. Hồng Đậu đỡ lấy Tịch Nhan, dìu nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót chén trà, đặt vào trong tay Tịch Nhan: “Công tử, uống chút nước đã.”
Tịch Nhan dùng hai tay cầm lấy tách trà, bởi vì tay run quá mạnh, nước trà trong tách gần như sánh ra hết tay nàng. Nhưng nàng vẫn hồn nhiên không hay biết, nâng lên mép, một hơi uống cạn, hai tay Hồng Đậu đón lấy tách trà, Tịch Nhan lại run rẩy, buông lỏng tay, tách trà rơi xuống đất, vang lên một tiếng “xoảng” , mảnh vở văng tung tóe, tim Tịch Nhan bỗng nhiên đập dồn dập. người sợ hãi càng run rẩy nhiều hơn, càng lo lắng nhiều hơn.
“Công tử.”
Tịch Nhan xụi lơ xuống đất, ngồi nhặt từng mảnh vỡ, lại bị Hồng Đậu ngăn lại.
“Công tử, ngồi dậy đi, việc này cứ để hạ nhân thu xếp là được.”
Hồng Đậu ngồi chồm hổm dưới đất, cầm chặt tay của Tịch Nhan đặt ở trên đầu gối, thân thể tiểu thư vốn yếu, dù mùa hè trời rất nóng nhưng đôi tay kia vẫn lạnh như băng, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi lạnh, nàng nắm thật chặt, hơi lạnh xuyên qua lòng bàn tay truyền đến trên người của nàng, hơi lạnh cũng khiến cả người nàng run rẩy theo.
Kỳ thực nàng cũng rất lo, trong lòng cũng rất sợ, nếu Vương gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người đầu tiên suy sụp chính là tiểu thư, nếu nàng đứng đầu trận tuyến cũng bị rối loạn, thì mọi thứ cũng hỏng bét.
“Công tử không cần lo lắng, Vương gia cát nhân tự có thiên tướng, nhất định không có việc gì, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, Liễu thiếu gia không tới sớm không tới trể, hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc này, phong thư này lại được đưa tới trùng khớp, nói không chừng là cục diện do tứ Hoàng Tử bày ra, tất cả đều là mưu kế do hắn tỉ mỉ xếp đặt, công tử tuyệt đối không thể lọt vào bẩy của hắn.”
Hai tay của Tịch Nhan vẫn run rẩy như trước, nàng làm sao không nghĩ đến nhưng chuyện như lời của Hồng Đậu nói, chỉ là vừa nghĩ đến Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện, trong lòng nàng đã không kìm được lo lắng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tim đập liên hồi, làm sao cũng không kìm chế được.
“Công tử, nếu ngài lo lắng cho vương gia thì bây giờ cứ đi tìm Vương gia, còn về phía Liễu thiếu gia, nô tà sẽ đi ứng phó thay cho ngài.
Hồng Đậu đứng dậy, chuẩn bị rời đi Tịch Nhan cắn chặt môi, kéo tay nàng: “Không nên vọng động, mới vừa rồi ngươi cũng nói, rất có thể chuyện này là do tứ Hoàng Tử thiết kế, nếu thật sự như vậy, Liễu Dật Phong đến đây là do hắn sai sử, không trông thấy ra chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho dù ta có bị bệnh, cũng quấn lấy ta cả ngày không buông.”
“Công tử, nói vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ, bên Võ Phủ này có Liễu thiếu gia dò xét, tất nhiên tứ Hoàng Tử cũng sẽ cho người dò xét bên phía vương phủ, Vương gia lại không hiểu chuyện, ngài nói một mình Tương Tư tỷ tỷ có thể ứng phó nổi sao?”
Tịch Nhan nghe Hồng Đậu lấp liếm nói, sự việc phát sinh nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng, lòng nóng như lửa đốt, vội đến mức ngồi trên chảo nóng.
“Ngươi đừng làm ta cuống.”
Tịch Nhan xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy nơi này đau nhức dữ dội.
Từ thời khắc quyết định phẩn nam trang, nàng đã biết con đường này không bằng phẳng, lại gian truân hơn nàng tưởng gấp trăm nghìn lần, nhưng đã hạ quyết tâm, nếu mới gặp một chút trắc trở đã bị hù mất mật, trước đây nàng cần gì phải ra ngoài mạo hiểm, chưa đạt được thành tựu gì, lại chưa đủ cơ nghiệp để bảo vệ Tiểu Bạch, bất luận thế nào nàng cũng không buông tay.
Mọi việc có lợi có hại, những lời này nói tuyệt không giả, ngay từ đoạn đường đến vườn sen, mặc dù nàng nhận được không ít lợi, lại không ngờ sẽ đụng độ Hạ Thiên Thần, càng không ngờ lại nhanh như thế, thế trận như chẻ tre.
“Vũ huynh, huynh bị sao vậy? Người không khỏe cũng nên đi ra ngoài một chút, hôm nay tứ Hoàng Tử thành thân với nhị tiểu thư tướng phủ, huynh đi đến đó hưởng chút không khí hoan hỷ, uống chén rượu mừng, nói không chừng sẽ xua đi cơn bệnh, lập tức khỏe lên ngay.”
Tịch Nhan đang âm thầm phiền não, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Liễu Dật Phong đi về phía này, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
“Công tử, làm sao bây giờ? Liễu thiếu gia đã tới.”
Hồng Đậu nhìn Tịch Nhan đứng ở phía trước cửa sổ, vội cuống cuồng.
Tất nhiên Tịch Nhan cũng nghe được tiếng của hắn, vội vàng quay người, đáy mắt tản ra sự chán ghét, sự thất thần cũng dần dần khôi phục linh hoạt, vội vội vàng vàng đi vào bên trong, vừa đi vừa quay đầu lại phân phó: “Bảo Võ Vũ vào trong, ta có chuyện phân phó hắn, về phần Liễu Dật Phong, nói cho hắn biết ta đang ở trong thay y phục thường, nếu hắn không bằng lòng, cứ để hắn đứng ngoài cửa chờ, tìm vài người coi chừng hắn, đừng để hắn xông vào, xong xuôi thì đi vào đây, ta có chuyện cần giao cho ngươi.”
Hồng Đậu thấy Tịch Nhan an bài như vậy, là biết nàng đã có biện pháp ứng phó, cũng yên lòng gật đầu, hai ba bước đã chạy ra ngoài mở cửa.
“Võ Vũ, công tử khó chịu, ngươi đi vào xem một chút.”
Võ Vũ đang ngăn Liễu Dật Phong, thấy Hồng Đậu gọi, vội thả tay xuống, chạy vào.
Liễu Dật Phong thấy người cản mình đã vào trong, cũng đi theo sau lưng Võ Vũ, lại bị Hồng Đậu ngăn cản: “Liễu thiếu gia, không tới sớm không tới trể, hết lần này tới lần khác lại chọn ngay lúc công tử chúng ta bị bệnh, ngài chọn thời gian cũng thật khéo quá nha.”
Liễu Dật Phong nhón gót chân vương cổ nhìn vào trong: “Vũ huynh ngã bệnh? Có mời đại phu đến khám chưa? nói huynh bị bệnh thế nào? ta vào xem chút.”
Liễu Dật Phong gạt 2 tay của Hồng Đậu đi vọt vào, Hồng Đậu rất nhanh lui về phía sau mấy bước, lại ngăn cản trước mặt hắn, còn quát đám hạ nhân bên cạnh: “Thỉnh Liễu thiếu gia đi phòng khách ngồi.”
Bọn hạ nhân nghe Hồng Đậu phân phó, vội vàng xông lên phía trước, ngăn Liễu Dật Phong ở trước cửa.
“Tiểu đồng, ngươi thật ác, dựa vào cái gì tự sắp xếp, ta muốn vào xem Vũ huynh.”
Liễu Dật Phong phồng má trợn mắt đến đỏ cả mặt, tay chỉ Hồng Đậu, đôi mắt suýt nữa phun ra lửa.
“Liễu thiếu gia sao lại nói lời oan uổng tiểu nhân, mấy ngày nay, công tử nhà chúng ta mỗi ngày đều tiếp đón khách khứa đến cửa, lực lao lực quá độ, hôm qua có chút không thoải mái, Liễu thiếu gia không thương cảm còn chưa tính, làm sao có thể vừa đến cửa đã to tiếng thế này, ngài còn muốn thế nào, luôn miệng nói là bằng hữu của công tử nhà ta, có ngươi bằng hữu nào như vậy không? Trong buổi hội thưởng sen lần trước, ngài tự nhiên bỏ về trước, Liễu thiếu gia vì cớ gì bỏ mặc công tử nhà ta, nếu không phải chủ tử vườn sen có lòng tốt, chuẩn bị mã xa đưa chúng ta trở về, chúng ta đã bị bỏ lại nơi hoang dã, giờ lại đến yêu cầu một người bệnh cùng ngài đi uống rượu mừng, cũng không biết ngài đang suy tính chuyện gì?”
Liễu Dật Phong nghe Hồng Đậu chỉ trích một phen, nhất thời á khẩu không trả lời được, lần trước đến vườn sen, rồi hắn vội vã bỏ đi, trở lại Liễu phủ mới nhớ tới hắn cùng Vũ huynh đi chung một chiếc xe ngựa đến đó, nhưng chờ hắn phái người đi đón thì cửa thành đã đóng.
Suốt khoảng thời gian qua, hắn ngày ngày đờ đẫn nhìn bức họa, cầm lấy bút, nghĩ đến gương mặt đó, luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, khó có thể hạ bút, hôm nay nếu không phải tứ Hoàng Tử, hắn cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
“Liễu thiếu gia tự mình đến đây bái phỏng, công tử chúng ta tất nhiên không thể cự tuyệt, hiện tại người đang ở bên trong y phục thường nếu Liễu thiếu gia không muốn đi phòng khách, thì đứng ở cửa chờ một chút.
” Thế nhưng Liễu thiếu gia là khách quý, thay ta hầu hạ ngài chu đáo.”
Hồng Đậu trừng mắt uy hiếp những người đó, xoay người, mở cửa, không chút do dự trở về phòng, cửa vẫn để mở he hé.
“Công tử, việc này tuyệt đối không thể, nếu bệnh tình nặng lên thì làm sao bây giờ?”
“Mười phần mới cứu được có chín, cũng không để cho ta trở thành kẻ ngoại lệ được, ta là chủ tử của ngươi, chuyện này ngươi phải nghe ta, không có thương lượng gì cả, lần trước trong sàn đấu ở dịch lâu, ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi đã nhận định ta là chủ tử, thề sống chết thuần phục, tính mệnh giao phó cho ta, lần này, ta đem mạng của ta giao cho trên tay của ngươi.”
Tịch Nhan ngồi ở trên giường hẹp, đột nhiên đứng lên, nhón gót, vỗ vỗ vai Võ Vũ: “Hy vọng ở thời khắc mấu chốt này, ngươi đối với ta mà nói, còn có chút giá trị lợi dụng, ta tin tưởng năng lực của ngươi.”
Võ Vũ cả người run lên, nhìn bóng lưng Tịch Nhan, dùng sức nhấn vào ngực.
“Tiểu đồng, ngươi qua đây.”

Tịch Nhan lôi kéo tay của Hồng Đậu, chẳng biết nói điều gì, chỉ thấy Hồng Đậu liên tục gạt đầu.
“Hiểu chưa?”
Hồng Đậu gật đầu: “Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho nô tài.”
Nàng vỗ vỗ lồng ngực của mình, dùng sức ho khan.
Tịch Nhan vỗ vỗ lưng của nàng: “Ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, đừng quá kích động, chờ phong ba này qua đi, ngươi tìm một nơi, ngoan ngoãn tịnh dưỡng, ta sai Lý lão đích thân đến khám cho ngươi, mỗi ngày sai Tương Tư làm món ngon cho ngươi ăn, ngươi nhất định có thể nhanh bình phục.”
Hồng Đậu cười cười, cười đến hai viền mắt đỏ bừng gật đầu: “Dạ, được nếm nón Tương Tư tỷ tỷ làm mỗi ngày, dù đang mơ nô tài cũng nghẻo miệng cười, Liễu thiếu gia đang đứng chờ ở bên ngoài, công tử ra nhanh đừng để Liễu thiếu gia chờ lâu.”
“Võ Vũ, chuẩn bị xong chưa?”
Tịch Nhan xoay người, đôi mắt bình tĩnh nhìn Võ Vũ phía sau: “Ta tin ngươi sẽ không làm mất mặt nam tử thảo nguyên, càng không để cho ta thất vọng.”
Võ Vũ lạnh người trong chốc lát tay phải nắm thành quyền, đặt ở ngực, dùng sức đấm ba cái, gật đầu cười, đã từ lâu, giờ Tịch Nhan mới lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của hắn, khóe miệng Tịch Nhan cong lên, trên mặt cũng hé ra nụ cười nhẹ.
Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, không có cái gọi là tôn ti trên dưới, không cần ngôn ngữ, chỉ đơn giản là một nụ cười cũng đủ ấm người, cả người tràn đầy năng lượng.
Liễu Dật Phong thấy Tịch Nhan đi ra, vội vàng chạy tới, lại nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhan trắng nhợt, tinh thần cũng không khá lắm, vội vàng ân cần nói: “Vũ huynh, nếu khó chịu, hay là ở nhà nghỉ ngơi đi, ta cho mời đại phu đến khám cho ngươi một chút.”
Hồng Đậu đứng sau lưng Tịch Nhan, hừ lạnh một tiếng: “Có ngươi ở đây, công tử nhà ta còn có thể nghỉ ngơi sao?”
“Chẳng phải ngươi vừa nói, không khỏe thì đi ra ngoài một chút, hôm nay tứ Hoàng Tử đại hôn với nhị tiểu thư phủ tể tướng, việc vui như vậy, ta làm sao có thể bỏ qua, đến đó hưởng chút không khí vui mừng, uống một chén rượu mừng, như vậy sẽ xua đi bệnh tật.”
Tịch Nhan lo lắng chuyện của Hạ Dạ Bạch, sắc mặt làm sao có thể tốt, nếu không phải tâm trí nàng kiên định, nghị lực hơn người bình thường, mới không lo lắng đến mức hôn mê, hai bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, Tịch Nhan cắn chặt môi, không ngừng hít sâu, tâm tình mới từ từ bình phục. Trên mặt mới nở ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Trong khoảng thời gian này quý khách đến cửa nhiều lắm, mệt mỏi chiêu đãi, thân thể ta cũng không phải bằng sắt, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy suy yếu, đi ra ngoài thả lỏng cơ thể một chút cũng là ý kiến hay, Liễu Dật Phong, đi thôi.”
Tịch Nhan đi ở phía trước, Liễu Dật Phong theo sát phía sau, Tịch Nhan xoay người, nhìn Võ Vũ đứng ở cửa tiễn nàng và Liễu Dật Phong, đôi mắt dõi theo hắn, lặng lẽ gật đầu.
“Vũ huynh, lần trước ở vườn sen, là ta vô ý… ta… ta . .”
Liễu Dật Phong lắp bắp mãi, rốt cuộc vẫn không biết nói thế nào, nhìn Tịch Nhan, làm sao cũng nói không nên lời.
“Nếu thấy khó nói thì không cần nói.”
Liễu Dật Phong thở dài, cúi đầu bước theo sau lưng Tịch Nhan, không nói gì, tuy rằng hôm nay hắn tự gọi mình là Liễu Dật Phong, chứ không gọi là Liễu thiếu gia, nhưng hắn vẫn nghĩ khoảng cách giữa hai người vãn ở rất xa, rất xa, mà khoảng cách ở giữa này như là vực sâu, dù hắn muốn vượt qua nhưng không làm sao vượt qua được.
Vài người đi đến cửa, nhìn thấy mã xa của Liễu Dật Phong, vẻ ngoài xa hoa, lại đem đếm cảm giác vui mừng, ngẫm lại chắc cố ý chuẩn bị cho đại hôn của Hạ Thiên Thần, quan hệ của Liễu Dật Phong này với Hạ Thiên Thần quả nhiên tốt.
“Liễu thiếu gia thật là có tiền, lúc này mới bao lâu, đã đổi xe ngựa rồi.”
Hồng Đậu tức giận trong lòng, lời nói ra tuy rằng không mấy khó nghe, nhưng khẩu khí kia, thực sự không chút ý khen ngợi, mà mười phần là mang ý giễu cợt.
Liễu Dật Phong không nói gì, nhưng lại hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Đậu, lạnh lùng nhìn Tịch Nhan: “Chỉ cần lên tiếng là được rồi, sao phải nhắc đến chữ tiền bạc này làm gì, khiến bản thân chìm hãm trong đó, những đồng tiền đó có cao thượng hơn ta không? có thật lòng hiểu ngươi đang nghĩ gì không?”
Tịch Nhan cười cười, hừ hai tiếng: “Liễu gia có giàu hơn nữa, hiện tại cũng không phải thuộc quyền sở hữu của riêng Liễu thiếu gia, ta không chỉ muốn lấy ba năm vạn lượng bạc đơn giản như vậy, nếu ta mở miệng, Liễu thiếu gia có đem Liễu gia cho ta không?”
Hơn nữa, hắn quan hệ mật thiết với Hạ Thiên Thần, hôm nay rõ ràng là cùng Hạ Thiên Thần trù tính nàng, chỉ bằng vào điểm này, nàng tuyệt không kết giao với hắn.
Liễu Dật Phong nhìn Tịch Nhan không chớp mắt, rất chăm chú: “Nếu một ngày kia ta cai quản Liễu gia, Vũ huynh chỉ cần lên tiếng, của cải của Liễu gia ta sẽ do huynh tự ý quyết định.”
Tịch Nhan nhìn đôi mắt nghiêm túc kia của hắn, không giống như đang đùa, lòng bỗng rúng động.
Tịch Nhan ha hả cười, lên tiếng đùa: “Liễu thiếu gia chắc chứ? là Liễu gia cho ta mà không phải giúp đại nghiệp của tứ Hoàng Tử?”
“Nói xuông thì nói sao chả được.”
Hồng Đậu nhìn Liễu Dật Phong, khinh thường nói, khiến cho Liễu Dật Phong mù mịt, lúng túng xấu hổ.
“Tiểu đồng, nếu còn ấm ức ta vì chuyện lần trước ở vườn sen thì chuyện đó là ta sai, ta suy nghĩ không chu toàn, lần nữa thật lòng nói xin lỗi, như thế này được chưa? làm gì cứ nhăn mặt nhăn mày với ta.”
Hồng Đậu hừ một tiếng, quay đầu chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.
“Liễu Dật Phong, cũng không còn sớm nữa, lên xe đi.”
Liễu Dật Phong gật đầu: “Đi tìm đại phu khám cho huynh một chút đã, hốt ít thuốc về bồi bổ.”
Hồng Đậu nghe thế, liền muốn lên tiếng, nhưng lại bị Tịch Nhan giành trước: “Liễu Dật Phong, cám ơn hảo ý của huynh, nhưng chúng ta đi tham gia đại hôn của tứ Hoàng Tử, nếu trên người toàn mùi thuốc, còn thể thống gì nữa.”
Liễu Dật Phong đến gần mã xa, cười nói: “Vũ huynh để ý đến cái nhìn của người khác như vậy từ bao giờ.”
“Hiện tại trên người ta cũng bốc đầy mùi tiền rồi, nếu không lưu ý quan niệm thế tục, khư khư cố chấp, như vậy làm sao đặt chân ở hoàng thành, không phải ai cũng có thể thoát tục được giống như Liễu thiếu gia, tiểu đồng, bên trong xe ngựa Liễu thiếu gia chắc chắn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, ngươi có lộc ăn rồi.”
Liễu Dật Phong cười cười leo lên xe ngựa trước, duỗi tay ra đón lấy Tịch Nhan đang đứng ở bên cạnh xe ngựa: “Liễu thiếu gia cũng quá coi thường ta nhé. Nói thế nào ta cũng học võ mấy năm, chỉ là hơi mệt mỏi, sắc mặt hơi tái một chút, leo lên xe ta vẫn dư sức nhé.”
Tịch Nhan nghiêng mặt nhìn sang bên tường vây cách đó không xa, nháy mắt một cái, gật đầu, vẫn chưa vội nhảy lên xe, trong vòng trăm thước, liền có một mũi tên vọt tới bên này, mũi tên xé gió bay vun vút.
“Cẩn thận.”
Tịch Nhan thất kinh, hét to một tiếng, đẩy Liễu Dật Phong đang ở phía bên ngoài xe ngã huỵt vào bên trong, nhắm mắt lại, không né không tránh, đưa lưng về phía mũi tên đang phóng tới.
Hồng Đậu sững sờ đứng ở đằng xa, đôi mắt trừng to, nín thở lặng người, thiếu chút nữa quên cả thở, vừa định hét lên, lại sực nhớ đến lần trước ở Tuệ Xuân Phường, Vương gia vẫn nháo nói vết thương trên tay tiểu thư có liên quan đến Tương Tư tỷ tỷ và nàng, là do tiếng thét chói tai khiến hai người bọn họ bay mất hồn vía. Mới vừa rồi được Tịch Nhan phân phó, thiếu chút nữa nàng lại thét lên, vội vàng che miệng mình lại, cắn chặt ngón tay tiểu thư vì Vương gia, lại lấy tính mạng ra đánh cược.
Chỉ nghe âm thanh mũi tên cắm phập vào trong thân thể, Tịch Nhan ngửa đầu, hét to một tiếng, cả người nằm úp sấp ở trên xe ngựa, thở mạnh từng hơi, cau mày, chết tiệt, mũi tên lại bắn trúng vết thương cũ trên vai, Tịch Nhan bụm vết thương đang chảy máu, chỉ mong cái tay này đừng bị phế bỏ.
“Vũ huynh, ngươi làm sao vậy?”
Khí lực của Tịch Nhan không nhỏ, Liễu Dật Phong bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, mới vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mũi tên đang bay đến, nghĩ đến Tịch Nhan, không khỏi sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.
Hôm nay Tịch Nhan mặc nguyên bộ áo trắng, màu máu đỏ tươi nhộm rõ lên trên nền tuyết trắng, Liễu Dật Phong ngồi xổm trước mặt Tịch Nhan, ngây người nhìn vết máu nhuộm đỏ trên xiêm y, càng sợ hết hồn.
Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía mũi tên phóng ra, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh màu đen nhảy xuống, quay sang hét với đám người dưới đất, bởi vì quá tức giận, mặt hắn đỏ bừng, hai mắt như tóe lửa, chỉ vào hướng hắc y nhân chạy trốn hét lên: “Đuổi theo cho ta.”
“Vũ huynh, thấy sao rồi? Ta lập tức dẫn huynh đi tìm ngự y.”
Tịch Nhan ngã ra bên ngoài xe ngựa, chỉ cảm thấy cả người mơ mơ màng màng, có chút buồn nôn, chỉ muốn ngủ, nghĩ đến hôm nay có thể đi gặp Hạ Dạ Bạch, tối hôm qua nàng rất vui, trằn trọc, cơ hồ là trắng đêm chưa ngủ, trời vừa sáng đã nhận được thư, tâm loạn như ma.
So với lần trước ở Tuệ Xuân Phường, lần này trúng tên rõ ràng là nặng hơn nhiều, cộng thêm vết thương mới đè lên vết thương cũ, trong khoảng thời gian ngắn nhất định là không lành được, toàn bộ thân thể đã tê dại từ lâu, cả người không chút khí lực, chỉ cảm thấy chỗ đó phát ra từng cơn từng cơn đau đớn, dây thần kinh nhạy cảm chạy dọc sống lưng đều hoạt động hết công suất, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả chính nàng cũng không còn mấy tỉnh táo.
Liễu Dật Phong lòng nóng như lửa đốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhảy xuống xe ngựa, lập tức ôm Tịch Nhan lên, Hồng Đậu đứng bên cạnh đỏ mắt, phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, nếu tất cả điều này đều là cái bẫy của tứ Hoàng Tử, Vương gia bình an vô sự, nhìn thấy bộ dáng này của tiểu thư, không biết sẽ tức giận thế nào, nàng làm sao ăn nói với Vương gia? Còn mặt mũi nào đi gặp Tương Tư tỷ tỷ.
Mắt thấy Liễu Dật Phong muốn ôm Tịch Nhan, nàng vội vàng lau khô nước mắt, xông tới, dùng sức đẩy Liễu Dật Phong vừa mới nhảy xuống xe ngựa, đang giang tay muốn ôm Tịch Nhan kia ra.
“Đừng đụng vào công tử nhà chúng ta.”
Hồng Đậu giang rộng hai tay, như gà mẹ bảo vệ đàn gà con trước kẻ thù, chặt chẽ bảo hộ Tịch Nhan ở tại phía sau, trừng mắt với Liễu Dật Phong, một đôi mắt tràn đầy căm hận.
Liễu Dật Phong lo lắng thương thế của Tịch Nhan, nghĩ là Hồng Đậu lo lắng cho chủ tử nên không tính toán với nàng, đè nén cơn thịnh nộ: “Tiểu đồng, ngươi tránh ra cho ta, ta mang chủ tử của ngươi đi tìm đại phu.”
Liễu Dật Phong vòng qua Hồng Đậu, muốn ôm Tịch Nhan đi, Hồng Đậu lại không chịu buông tha, quay sang ngăn cản,
“Lòng tốt của Liễu thiếu gia, ta xin nhận thay công tử nhà ta, đưa công tử đi tìm đại phu, không biết công tử nhà ta còn mạng trở về hay không?”
Lòng Hồng Đậu rối bời, thấp thỏm bất an, đầu óc quay cuồng không nghĩ được gì, nàng biết chuyện quan trọng lúc này là đưa tiểu thư đi tìm đại phu, cầm máu vết thương, nhưng tiểu thư bị thương, là vì có thể quay về vương phủ, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ, nếu là bị Liễu Dật Phong mang đi, thương thế kia chẳng phải uổng công?
Ý chí Tiểu thư kiên định hơn người thường, tâm tư kín đáo, cho dù bị thương, cũng là vì Vương gia, tất nhiên nàng cũng phải trấn tĩnh, nếu không phải sớm biết được Vương gia có khỏe hay không, dù làm gì thì tiểu thư cũng không thể an tâm được, điều quan trọng lúc này chính là cắt đuôi với Liễu Dật Phong.
“Ngươi nói vậy là ý gì?”
Liễu Dật Phong thấy trong lời nói của Hồng Đậu có gai, cũng hiểu được căm tức, lẽ nào hắn thật tình muốn kết giao bằng hữu, sao lại hại vũ huynh được? hắn không chịu được bản thân bị oan khuất.
“Không trách Liễu thiếu gia thì nên trách ai? Công tử nhà ta đã nói người không khỏe rồi, đang trong phòng nghỉ ngơi, tự nhiên Liễu thiếu gia đến đòi mời cùng đi tham dự tứ Hoàng Tử đại hôn, cứ để công tử nhà ta ở nhà, thì bây giờ sao phải chịu thương, công tử nhà chúng ta không giống dân chúng bình thường, dĩ nhiên cũng có người lo sợ công tử gây bất lợi cho họ.”
“Tiểu đồng, không nên. . . Không nên nói lung tung.”
Tịch Nhan vương tay, toàn bộ lòng bàn tay đều nhuốm máu.
“Tứ Hoàng Tử chẳng phải người như vậy, ngươi đừng ngậm máu phun người, cẩn thận bay đầu.”
“Công tử.”
Hồng Đậu nhìn gương mặt của Tịch Nhan trắng bệch, môi cắn chảy máu, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, tóc đen ướt đẫm, ónh ánh dưới ánh mặt trời.
“Công tử, vì sao không cho tiểu đồng nói, sớm biết thành danh lại đưa tới phong ba lớn như vậy, trước đây tiểu đồng tuyệt không đồng ý, ngài là người kế nghiệp, sao có thể để xảy ra chuyện.”
Tịch Nhan nháy mắt một cái, đôi mắt đau thương mang theo vui vẻ cùng tán thưởng, nhéo nhéo tay của Hồng Đậu, ý bảo nàng yên tâm.
“Liễu công tử nói quá lời, ta chẳng qua chỉ là mệnh hèn, nào có ai chú ý đến, nếu như có ai làm thương tổn công tử nhà chúng ta, cho dù ta có hóa thành lệ quỷ, cũng phải tìm hắn lấy mạng.”
Hồng Đậu nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt xấu xí của Liễu Dật Phong, cười nhạt: “Nô tài vừa mới nói là thủ hạ của tứ Hoàng Tử xuống tay với công tử nhà ta, nhưng đây chính là Liễu thiếu gia nói ra, những người thường lui tới mấy ngày qua, công tử nhà ta nếu không phải ở phía sau viện nghỉ ngơi thì ở phía trước tiếp đãi khách nhân, thì làm gì có ai thần cơ diệu toán, biết công tử nhà chúng ta lúc này đi ra ngoài?”
Liễu Dật Phong sững sờ ở tại chỗ, ngơ ngác, chỉ thấy Hồng Đậu môi hé ra lại khép lại, đầu óc trống rỗng, tim đập liên hồi.
“Công tử.”
Hồng Đậu nằm úp sấp xuống trước mặt Tịch Nhan, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, muốn sưởi ấm cho nàng, lại khiến trái tim của mình càng lạnh hơn.
Nàng giật giật, hai tay chà sát liên tục trên tay của Tịch Nhan, thiếu chút nữa khóc lên, tiểu thư sao không có chút khí lực như thế này, trên người nàng còn có bệnh, làm sao có thể ôm được tiểu thư lên, Võ Vũ không ở đây, nhìn hoàn cảnh thế này chắc mũi tên kia chính là hắn bắn, sao hắn có thể ra tay mạnh như vậy với tiểu thư.
“Gọi Võ Vũ đến đây.”
Hồng Đậu gật đầu, xoay người, nhìn thấy Liễu Dật Phong còn sững sờ ở tại chỗ, có thể thấy mối quan hệ giữa hắn và tứ Hoàng Tử tốt thế nào, cho dù là hoài nghi, cũng bị đả kích mạnh.
“Võ Vũ.”
Hồng Đậu hét to, lập tức thấy Võ Vũ mặc áo xám chạy đến.
Võ Vũ vừa đi ra, đã chạy ngay đến trước mặt Hồng Đậu, cũng không dám nhìn Tịch Nhan.
“Ôm công tử lên xe ngựa.”
Hồng Đậu chỉ vào xe ngựa đang đậu bên cạnh Tịch Nhan, Võ Vũ lúc này mới xoay người, dưới ánh mặt trời, một thân bạch y sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn càng hoảng sợ, mới vừa rồi hắn không dùng hết sức giương cung, nào nghĩ tới lại khiến công tử bị thương nặng như vậy.
“Ai làm, là ai làm công tử bị thương?”
Võ Vũ hét lớn vài tiếng, thân cao thước tám, giọng to như rống, như hổ gầm khiến cho những người đứng gần cửa Võ Phủ cũng bị chấn động, co rúm người.
Võ Vũ vừa đi vừa nói chuyện, thiếu chút nữa vấp chân té ngã, chạy đến trước mặt Tịch Nhan, áy náy gọi một tiếng: “Công tử.”
Giờ khắc này, trong lòng hắn rất bội phục, mũi tên mới vừa rồi, mặc dù hắn không dùng hết toàn lực, nhưng khoảng cách không ngắn, cho dù hắn không dùng hết sức thì gánh chịu mũi tên này, lại chảy máu nhiều như vậy, mà còn có thể chống đỡ đến giờ phút này chỉ có thể là nam tử thảo nguyên cường trán, bây giờ mới biết nam tử Lưu Ly cũng không thua người thảo nguyên như bọn họ.
“ôm ta lên.”
Tịch Nhan cắn chặt môi, để cho máu chảy vào trong khoan miệng rồi trôi theo cổ họng nuốt vào, kéo xiêm y Võ Vũ, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Nàng biết, Võ Vũ thấy nàng bị thương nặng như vậy, trong lòng nhất định sẽ tự trách khó chịu, nhưng nhưng tất cả những điều này đều là nàng tự lựa chọn, vết thương mặc dù đau, nhưng cũng phát sinh theo ý nguyện của nàng, trong lòng nàng hiện đang thở phào nhẹ nhõm.
Võ Vũ gật đầu, ôm Tịch Nhan lên xe ngựa của Liễu Dật Phong, Hồng Đậu cũng nhảy lên xe ngựa, đi vào, lại vén mành lên: “Võ Vũ, đánh xe đi bách thảo đường.”
“Vương phi, thế nào rồi?”

Hồng Đậu ngồi xổm trước mặt Tịch Nhan, cầm chặt tay nàng: “Vương phi, nô tỳ biết Vương phi lo lắng Vương gia, nhưng cho dù là vì Vương gia, cũng không được lấy tánh mạng mình ra đùa như thế, nếu Vương gia đã biết, nhất định sẽ giận dữ.”
Tịch Nhan làm như nhớ lại bộ dáng tức giận của Tiểu Bạch, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi má hơi ửng hồng, điềm đạm đáng yêu, càng làm cho người ta thêm đau lòng.
“Chuyện này không được để cho Vương gia biết.”
Hồng Đậu ngồi bên cạnh suýt rơi lệ, gật đầu: “Vương phi phải đi bách thảo đường ư? Lý lão sẽ giúp chúng ta không?”
Tịch Nhan gật đầu, ý chí kiên định: “Chắc chắn.”
Mặc dù là cầu, nàng cũng cầu xin đến khi ông ta đồng ý giúp mới thôi.
“Liễu Dật Phong không sẽ bỏ qua, đi bách thảo đường, ta mệt mỏi, trước tiên nhắm mắt nghỉ mội lát.”
Hồng Đậu gật đầu, để Tịch Nhan tựa ở trên vai nàng.
Liễu Dật Phong sững sờ ở tại chỗ, cho đến khi Tịch Nhan lên xe ngựa rời đi xa, khuất khỏi tầm mắt của hắn, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hai tay bối rối vò lại với nhau, cả người run rẩy: “Bảo hạ nhân Võ Phủ chuẩn bị xe ngựa ,đi bách thảo đường.”
Võ Vũ lo lắng vết thương trên người Tịch Nhan, chạy rất chậm, Tịch Nhan lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn tranh thủ thời gian, sai Hồng Đậu ba lần bảy lượt thúc giục, Võ Vũ bất đắc tăng tốc, lúc này đoạn đường gồ ghề đầy ổ gà, lại đông đúc. Khi đến được bách thảo đường, sắc mặt của Tịch Nhan càng tái nhợt, cả người mỏi nhừ.
“Công tử.”
Hồng Đậu vén rèm lên, Võ Vũ xoay người, ôm Tịch Nhan từ trên xe ngựa xuống, Hồng Đậu nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, đi phía trước dẫn đường, Võ Vũ ôm Tịch Nhan theo phía sau.
Thẳng bước vào trong, bên ngoài Bách Thảo Đường bệnh nhân đông đúc, Võ Vũ ôm Tịch Nhan đi như bay, mọi người chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một hàng máu nhiễu rải rác trên đất, chỉ cảm thấy dường như mình vừa nhìn thấy một người nào đó bị một mũi tên cắm ở trên vai.
“Lý lão.”
“Lý lão.”
Hồng Đậu chạy ào vào đại đường, vừa khóc vừa gọi to.
Lý lão từ nội đường đi ra, liền thấy một chàng trai to lớn ôm một thiếu niên trên vai bị cắm tên, khuôn mặt thiếu niên kia tái nhợt, mơ hồ thấy có chút quen thuộc, không khỏi quay sang nhìn kỹ lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, lại càng hoảng sợ, vén rèm lên phóng ra ngoài.
“Mau, mau đưa hắn vào hậu viện.”
Võ Vũ nghe xong, chạy theo bước chân chậm chạp của Lý lão, ôm Tịch Nhan đặt vào trên giường.
Tịch Nhan vừa nằm xuống giường, xoay người nhìn Võ Vũ: “Tiểu đồng lưu lại, Võ Vũ, ngươi đi ra ngoài trước.”
Võ Vũ cúi đầu, quỳ gối bên giường, tràn đầy hổ thẹn, đau khổ kêu một tiếng: “Công tử.”
“Đừng cho Liễu Dật Phong vào đây.”
Võ Vũ thấy Tịch Nhan nói như vậy, lúc này mới gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Hồng Đậu chạy theo sau lưng Võ Vũ, thấy Võ Vũ đi ra mới vội vàng đóng cửa lại.
“Đang yên đang lành, sao lại bị thương?”
Lý lão là ai, tuổi đã lên lão rồi, sống bấy nhiêu năm, có chuyện gì chưa từng gặp qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấu Tịch Nhan.
“Lý lão.”
Tịch Nhan nhẹ nhàng gọi một liếng, Lý lão bước lại gần ngồi xuống, cúi đầu xuống trước nàng, thở dài: “Con bé này.”
Dáng vẻ kia có chút đau lòng.
“Lý lão, van cầu ngài cứu Vương phi, nhất định phải giúp Vương phi chúng ta một tay, kiếp sau ta nhất định kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài ngài.”
” Mau đứng lên, đi chuẩn bị nước nóng.”
Hồng Đậu nghe vậy, lập tức vui vẻ, nhìn Lý lão, tràn đầy cảm kích, xoa xoa viền mắt lau nước mắt, lảo đảo nghiêng ngã chạy, còn bị ngã vài lần.
Tịch Nhan lao lực quá độ, nàng cũng không khá hơn chút nào, Tịch Nhan chính là người tâm phúc của nàng, nàng không tốt, nàng làm sao có thể trông cậy vào ai, nếu nàng ngã xuống, tất cả những thứ để chống đỡ tiểu thư cũng sụp xuống, Tịch Nhan bị thương, lòng của nàng còn rối loạn hơi bất cứ ai, tất cả đều là tín nhiệm. Nàng giống như là một tín đồ, mà Tịch Nhan chính là nữ thần mà nàng tín ngưỡng, chỉ cần Tịch Nhan có thể nói chuyện, còn có thể ra lệnh, nàng cho dù có loạn, cũng giống như một cổ máu được vận chuyển lưu loát.
“Đang hoàn hảo sao lại bị thương?”
Tịch Nhan quỵ gối, hai tay nắm chặt gza giường, cắn chặt môi, lắc đầu: “Lý lão, ta không nhiều sức để trả lời rồi.”
Lý lão lại thở dài, ngón tay dò xét vết thương trên vai của Tịch Nhan, xoay người, Tịch Nhan chỉ nghe thấy những tiếng lục đục liên hồi, trong chốc lát, lại thấy trên tay Lý lão xách hòm thuốc quay trở lại.
“Trước tiên cầm máu đã.”
Tịch Nhan gật đầu, Lý lão cầm kéo cắt xiêm y nơi vết thương trên bả vai của Tịch Nhan, lại thấy vết thương dài chừng hai tấc vừa mới kết vảy, không khỏi hít một hơi lạnh: “Thật không biết con nhóc nhà ngươi nghĩ gì, lại để người bị thương liên tục thế này, vết thương cũ chưa khỏi, lại chồng thêm thương tích mới, nếu như không chịu điều dưỡng, về già trái gió trở trời đau nhức sao chịu thấu, cứ ỷ vào tuổi trẻ, không coi trọng sức khỏe của mình.”
Tịch Nhan ậm ừ một tiếng, cũng không biết là trả lời Lý lão, hay là bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng kêu rên.
Vết thương này, đối với nàng mà nói, chẳng phải là nặng nhất, chỉ là thân thể Mạc Tịch Nhan này, có lẽ là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đến lớn đừng nói là bị thương, cho dù chỉ xước da cũng không được mấy lần, cho nên rất mẫn cảm với đau đớn. Vừa rồi, khi mũi tên xuyên vào da thịt, nàng đau đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Nước đây.”
Bởi vì là y đường, lúc nào cũng có sẳn nước nóng, không phải đợi đến lúc cần mới nấu, thoáng chốc, Hồng Đậu đã bưng chậu nước nóng đến, một tay Lý lão lướt qua một đống chai chai lọ lọ, tay kia cầm một con dao nhỏ, nhỏ hơi chủy thủ một chút, như là lưỡi dao, hơ trên lửa.
“Vương phi, ngài cảm thấy thế nào?”
Tịch Nhan gật đầu, nụ cười tái nhợt, mắt hơi hé mở, đem lại cảm giác an tâm.
“Lý lão, làm nhanh lên một chút, chúng ta không có thời gian.”
Lý lão trừng Hồng Đậu đang nóng lòng như lửa đốt, tức giận nói: “Cũng không biết ngươi trông nom Vương phi là như thế nào, lại để cho nàng bị thương nặng như vậy, giờ còn đứng đó hối ta, bị thương nặng như vậy, cho dù trời sập xuống, cũng phải từ từ chữa trị.”
Lý lão cầm lưỡi dao trên tay, xoay người, quay sang vết thương trên vai Tịch Nhan: “Hay là dùng thuốc mê nhé.”
Tịch Nhan vừa định nói không cần, liền nghe một trận ồn ào pha lẫn lo lắng từ bên ngoài truyền vào.
“Vũ huynh.”
“Vũ huynh, huynh thế nào?”
Hồng Đậu giật mình nhìn Tịch Nhan, Tịch Nhan nghiêng người sang, thò tay lôi ống tay áo của Lý lão, đôi mắt nhìn chằm chằm như đang thỉnh cầu, đôi mắt kia vẫn kiên nghị vẫn như cũ như là sắt thép vĩnh viễn không bị bẻ gẫy.
“Giúp ta.”
Lý lão thở dài, bỏ lưỡi dao trên tay xuống, đi ra ngoài: “Đợi chút.”
Tịch Nhan gật đầu, nhìn bóng lưng lão rời đi, lại nhìn Hồng Đậu đứng bên cạnh lo đến cuống cuồng. “Hồng Đậu, đỡ ta ngồi dậy.”
Hồng Đậu nghe thế hoảng sợ, nhìn Tịch Nhan: “Vương phi muốn làm gì?”
“Đỡ ta ngồi dậy.”
Đưa tay nắm lấy, không cần nói nhiều.
Chưa đến một giây, ngực lại nhói lên, giống như ngàn vạn mũi tiêm, ngàn vạn con trùng đang câu xé, tưởng chừng như không thở nổi nữa, trước đây cũng bị thương vô số lần, cho tới bây giờ vẫn có khuynh hướng tự ngược, đau đớn khó nhịn, thế nhưng dù đau đớn vẫn giữ đầu óc thanh tĩnh.
Hồng Đậu nâng Tịch Nhan ngồi dậy, mỗi một cử động lại tác động lên vết thương, nhưng nàng chỉ nhíu mày một cái, cũng không ừ hử một tiếng nào.
Thế gian này, ai mà không sợ đau, năm ấy khi lần đầu tiên bị trọng thương, nàng cũng khó ngủ thức trắng cả đêm, dần dần cũng thành thói quen, tuy rằng thân thể này mẫn cảm nhưng ít ra nhưng ít ra ý chí của nàng vẫn còn, huống chi năm đó nàng vẫn còn là một cô bé không hiểu chuyện, hiện giờ trưởng thành và thành thục hơn nhiều.
Tịch Nhan miễn cưỡng ngồi thẳng người, ngón tay chỉ lưỡi dao Lý lão để lại ttrước khi rời đi nói với Hồng Đậu: “Đưa cho ta.”
Hồng Đậu vừa nghe, lại càng hoảng sợ, nhìn Tịch Nhan, kinh hô thành tiếng: “Vương phi muốn làm gì?”
Tịch Nhan không nhìn nàng, mà vẫn nhìn ra cửa: “Vì Tiểu Bạch, ta tuyệt đối không để mình xảy ra chuyện.”
Đôi mắt kia, không chớp, kiên nghị như ngọn núi cao sừng sững không bao giờ ngã quỵ, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không để bản thân rơi vào nguy hiểm. Trên đời này, nàng nếu rời khỏi, còn có ai có thể thay nàng chiếu cố Tiểu Bạch, nàng biết, mình nhất định sẽ không bỏ rơi hắn.
Nước mắt Hồng Đậu rơi càng lúc càng nhiều, mắt giờ vừa đỏ vừa sưng, đưa lưỡi dao lưỡi dao cho Tịch Nhan.
“Đưa vải cho ta, nhét vào miệng của ta.”
Trước kia cho dù là nàng bị thương nặng hơn, xung quanh cũng chẳng có ai, mà vết thương có khó hơn nữa, việc này cũng chỉ có thể cắn răng tự mình làm, không ai giúp nàng, những người đó người đó đều là ước gì nàng chết.
hai tay Hồng Đậu run rẩy, nghe lời nhét vải vào miệng để Tịch Nhan cắn.
“Xoay người sang chỗ khác.”
Tịch Nhan lạnh lùng ra lệnh.
“Vương phi.”
Hồng Đậu thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Tịch Nhan có thể đừng dốc sức với bản thân mình như vậy hay không? Tiểu thư làm như vậy, nàng nhìn mà đau lòng, nếu Vương gia và cả Tương Tư tỷ tỷ biết được, nhất định cũng khó chịu trong lòng.
“Đừng để ta nhắc lại lần nữa, ta không còn sức.”
Hồng Đậu nhìn Tịch Nhan, cuối cùng đành ngoan ngoãn xoay người, đưa lưng về phía nàng, không ngừng lau nước mắt, nhưng làm sao cũng không ngừng rơi lệ.
Tịch Nhan nghiêng người sang, có thể thấy rất rõ cung tên thật dài ở phía sau, nàng cười cười, trông rất thản nhiên. như là chẳng xem trọng vết thương này,
Tay trái cầm lưỡi dao, chuẩn xác lưu loát rạch từng đường lên trên cơ thể mình, Tịch Nhan cắn chặt vải, nhưng vẫn không nhịn được khẽ rên một tiếng, nắm lấy đuôi tên, dùng chút lực bức mũi tên ra, máu tươi theo đó tuôn ào ra, Tịch Nhan ném lưỡi dao xuống, năm ngón tay bấm trụ, dùng sức nhổ mảnh vải trong miệng ra.
“Bôi thuốc.”
Hồng Đậu nghe thấy thanh âm của Tịch Nhan bận việc, vội vã xoay người, mới vừa rồi mũi tên còn cắm ở trên vai Tịch Nhan giờ đã nằm dưới đất, ngay cả lưỡi dao kia cũng thế.
Đau nhức như vậy, khuôn mặt Tịch Nhan hiện giờ không cần phải nói, trắng bệch như tờ giấy, môi tái nhợt, khóe miệng co rút, còn có máu tươi chảy ra, đôi môi tái nhợt đến khó coi, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra như mưa, nhỏ từng giọt xuống chiếc giường đơn, vang lên từng tiếng tí tách.
“Ngươi.”
Lý lão mới đuổi được Liễu Dật Phong đi, vội vàng chạy về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tịch Nhan ngồi ở trên giường, đi vội vào xem, lại phát hiện lưỡi dao và mũi tên đều ở trên mặt đất, là một người từng trải, Lý lão đưa mắt nhìn Tịch Nhan như muốn tìm tòi nghiên cứu và xem xét nghiền ngẫm, sự tán tưởng toát ra từ đáy mắt nồng đậm như rượu ủ lâu năm.
Đau đớn như vậy, đừng nói là nữ tử mà cho dù là nam nhân mình đồng da sắt, lão cũng chưa từng thấy ai có thể tự rạch mình một cách trơn tru quyết tuyệt như vậy. Nhất thời, đứng ngây ra không biết phải nói cái gì.
“Vương phi, thuốc gì?”
Hồng Đậu nhìn một đống chai lọ trong hòm thuốc, sàn qua lựa lại cũng không biết phải lấy lọ nào, nhìn vết thương Tịch Nhan còn chảy máu, càng thêm luống cuống tay chân.
“Để ta.”
Lý lão cầm một bình thuốc trong đó mở ra, đem bột phấn rắc lên trên vết thương của Tịch Nhan, Tịch Nhan hừ vài tiếng, tay nắm chặt thành quyền.
“Đưa ta mảnh lụa trắng.”
Hồng Đậu đưa đoạn lụa trắng cho Lý lão.
“Hồng Đậu, Tử Tâm đan.”
Tịch Nhan thấy Hồng Đậu đưa lụa cho Lý lão xong, rồi cúi đầu nhìn nơi ngực, Hồng Đậu vừa nghe lập tức mừng như điên, lần trước ở Tuệ Xuân Phường tiểu thư cũng bị trúng tên, sau khi uống thuốc này, sắc mặt lập tức khá lên nhiều, vội vàng ngồi xuống trước mặt Tịch Nhan, lấy ra một bình thuốc trên người nàng, đổ ra một viên thuốc, đứa đến trên môi Tịch Nhan.
Tịch Nhan mở miệng, trực tiếp nuốt xuống, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đau đớn lập tức giảm bớt.
Lý lão bước lại, đoạt lấy bình thuốc trên tay Hồng Đậu, ngửi ngửi hỏi: “Quả nhiên là Tử Tâm đan, ngươi lấy từ đâu ra bảo bối như vậy.”

Hồng Đậu đoạt lại bình thuốc trên tay Lý lão, ôm trong ngực nói: “Quốc sư cho.”
Quốc sư nói không sai, tiểu thư tính tình xung động, bảo bối như Tử Tâm đan này, tiểu thư cần mang theo bên mình, sau này có gặp chuyện gì cũng có thể dùng ngay.
“Lý lão, cho ta mượn một xiêm y.”
Tịch Nhan mở mắt, lòng không còn nôn nóng như vừa rồi, sắc mặt cũng trở nên hồng thuận hơn.
“Đợi chút: “
Lý lão đứng lên, xoay người rời đi.
“Hồng Đậu, mau giúp ta lau người, làm sạch chỗ vết thương.”
Hồng Đậu gật đầu, cầm khăn mặt cẩn thận lau sạch vết máu trên người Tịch Nhan,nhìn vết thương mới chồng lên vết thương cũ trên vai, nước mắt rơi vừa rơi vừa băng bó vết thương cho Tịch Nhan.
Vừa băng bó vết thương xong, Lý lão cũng mang xiêm y đi đến, Tịch Nhan cười cười với Lý lão: “Đa tạ Lý lão.”
Không có lấy một phút do dự quay ra sau lưng Hồng Đậu nói: “Hồng Đậu, giúp ta thay.”
Lý lão xoay người, đi ra ngoài, ngồi ở bên cạnh bàn, Hồng Đậu thấy vậy nhanh chóng hầu hạ hầu hạ Tịch Nhan đổi xiêm y, quần áo rất vừa vặn, vải lại rất nhẹ và mềm mại, mặc lên người, rất là thoải mái.
Lý lão thấy nàng đổi xong xiêm y, xoay người, đưa Tịch Nhan đi ra, bị thương nặng như vậy, nàng chỉ là một nữ tử mà mỗi bước đi vẫn không cảm thấy suy nhược.
“Đa tạ Lý lão tương trợ.”
Tịch Nhan vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Lý lão, tay để dưới đất, dập đầu với hắn, Lý lão biết trên người nàng có thương tích, vội vàng đỡ nàng lên: “Con bé này, làm gì vậy?”
Tịch Nhan cười, vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy: “Ta biết Lý lão cũng không phải là người tham tài hám lợi, hôm nay được Lý lão giúp, ân tình này, Tịch Nhan ghi nhớ trong lòng, cả đời cũng không dám quên, có câu nói là lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, gả cho thất vương gia, cho dù hắn có ngây ngốc, cũng là phu quân của ta, tất nhiên ta phải lo lắng cho chàng, cho dù ta chỉ là một nữ tử, tuy không dám có dã tâm gì, nhưng tất cả những gì ta làm, đều không phải cầu đại phú đại quý, mà chỉ mong không bị người khác ức hiếp, người không đụng đến ta, ta cũng sẽ không chạm đến người, Lý lão chắc là hiểu tính nết của ta nên mới ra tay tương trợ, may được Lý lão Lý lão nhiều lần cứu giúp vậy xin đã giúp thì giúp cho trót, chuyện hôm nay, hy vọng ngài có thể giữ bí mật cho ta, nếu không thì tánh mạng này của ta, coi như cứu uổng công.”
“Haizzz.”
Lý lão cúi đầu nhìn Tịch Nhan, hít mấy hơn, đỡ Tịch Nhan lên: “Cứu được ngươi nhất thời không cứu được cả đời, nếu là vì Vương gia, ngươi càng không thể lấy thân mạo hiểm.”
“Hoàng tử khác mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, mặc gấm vóc lụa là, hễ bước chân ra cửa thì có tiền hô hậu ủng, Vương gia của ta cũng là hoàng tử, lại có một trái tim thuần khiết, vì sao lại phải chịu khinh bỉ, nếu ta không thay chàng ra mặt, không giúp chàng lấy lại thể diện, thì chàng phải chịu ức hiếp cả đời, chúng ta chỉ muốn được sống bình thản qua ngày, nhưng cũng phải được người khác chấp thuận mới được, Lý lão nhân từ, còn hy vọng có thể ngài cho mượn Bách Thảo Đường an tâm tĩnh dưỡng mấy ngày.”
Tịch Nhan nói xong, lại liên tục lạy hai cái.
“Ra cửa, đi thẳng chừng mười thước là có một cửa nhỏ.”
“Đa tạ.”
Tịch Nhan cười rồi bước đi, Hồng Đậu chạy lại: “Vương phi.”
“Ngươi ở tại chỗ này, bằng không làm sao có thể lừa gạt họ được, trong khoảng thời gian này bệnh tình của ngươi vẫn chưa khỏi, hai ngày tới cứ ở lại đây, tiện thể để Lý lão khám bệnh cho.”
Tịch Nhan vừa bước ra cửa nhỏ, lại nhìn thấy có một chiếc xe ngựa chở đầy đồ, phu xe kia tựa hồ cũng nhìn thấy nàng: “Ta mới vừa đưa dược liệu vào dược liệu Bách Thảo Đường, là Lý lão bảo ta đến đây chờ ngươi, mau lên xe đi.”
Xe ngựa này ắt hẳn được Lý lão an bày lúc đi lấy xiêm y vừa rồi, không ngờ Lý lão lại là người cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Tịch Nhan gật đầu, lên xe ngựa, trên người nàng có thương tích, nếu vội vàng chạy về, vết thương tất nhiên sẽ hé, tốc độ xe ngựa này cũng không mau.
“Làm phiền lão chạy nhanh chút.”
Người nọ gật đầu, cũng tăng tốc, vung roi trên tay đánh vào đùi ngựa: “Công tử ngồi chắc nhé.”
Cung Vương Phủ, Tương Tư đang kiểm kê quà mừng đại hôn Hạ Thiên Thần, đột nhiên nghe phía bên ngoài vọng vào tiếng xôn xao tranh cãi ầm ĩ , tưởng Vương gia xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy ra ngoài, đến phòng khách, lại nhìn thấy một đoàn người xa lạ, động tác thô lỗ, đang giằng co rất có khuynh hướng động thủ.
Hạ Dạ Bạch đứng đầu trước đám hạ nhân vương phủ, giang hai tay, ngăn cản một đám người xa lạ khí thế hung hăng.
Tương Tư lại càng hoảng sợ, e sợ cho Hạ Dạ Bạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng chạy tới, chỉ vào những người đối diện đó: “Các ngươi là người phương nào mà dám xông vào vương phủ, bất kính với Vương gia.”
Thấy Tương Tư thái độ thái độ những người đó vẫn khinh mạn như trước: “Hôm nay là ngày đại hôn của tứ Hoàng Tử chúng ta cùng nhị tiểu thư tướng phủ, tứ Hoàng Tử đặc mệnh lệnh ta tới mời thất vương gia cùng thất Vương phi tới dự.” Hạ Dạ Bạch hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Tương Tư, nổi giận đùng đùng chỉ vào bọn họ: “Ta nói, Nhan Nhan của ta không khỏe, cần phải ở nhà nghỉ ngơi, không thể tham gia đại hôn của tứ ca.”
Hạ Dạ Bạch trừng mắt những người đó, mơ hồ thấy bất an, sáng sớm hôm nay, mắt của hắn nháy liên tục, nhất là mới vừa rồi, cũng không biết vì sao sợ hết hồn hết vía, chung quy mơ hồ nghĩ hình như là đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày nay, lại là bởi vì Tịch Nhan khiến hắn khó ngủ, không chỉ một lần muốn trộm đi gặp Nhan Nhan, cuối cùng vẫn có thể đè nén được, kiếp này, hắn hy vọng chỉ lừa gạt nàng một lần thôi, sau này cho dù trời có sập xuống, hay bất luận chuyện gì, hắn cũng không muốn lừa dối nàng.
Tề Tắc nói nàng mạnh khỏe, mới vừa rồi lòng của hắn thực sự không yên, muốn tự mình đi nhìn nàng một cái, không ngờ vẫn chưa đi ra đã gặp phải một đám tới cửa gây chuyện, hắn càng thêm khẳng định Nhan Nhan đã xảy ra chuyện gì.
Ngày thưởng sen đó, hắn cũng không biết Hạ Thiên Thần sẽ đi, lại gây cho Tịch Nhan nhiều phiền phức đến thế, suýt nữa đánh Tiêu Kiếm thành tàn phế, Tiêu Kiếm ba lần bảy lượt nói rõ là chính hắn cũng không mời, nào có ngờ Hạ Thiên Thần tự nhiên không mời mà tới.
” Không phải Vương gia đã nói rồi sao? Vương phi không khỏe, sợ rằng không thể tham gia đại hôn tứ Hoàng Tử, đặc mệnh sai ta chuẩn bị chút quà mọn, để bày tỏ chúc mừng.”
“Ngươi tưởng mình là ai? Làm sao có thể đại biểu Vương phi nhà ngươi? Hoàng tử nhà chúng ta sai ta đợi ở đây, phải tận mắt được nhìn thấy Vương phi, các ngươi đừng ngăn cản.”
“Không được nói Nhan Nhan như vậy, ta đánh chết ngươi.”
Hạ Dạ Bạch chỉ vào gã vừa lên tiếng, mân mê tay áo, chỉ muốn động thủ.
“Vương gia đừng hiểu lầm, chúng ta chẳng qua phụng mệnh hành sự, tứ Hoàng Tử nhà của chúng ta cũng nghe nói Vương phi thân thể không khoẻ, đặc mệnh mời đặng thái y từ trong cung đến đây, khám bệnh cho Vương phi.”
Tương Tư nghe thế, lòng nóng như lửa đốt thấy tứ Hoàng Tử chuẩn bị thế này, tất nhiên là biết gì rồi, hôm nay đám người này, nếu không thấy được tiểu thư, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng tiểu thư vốn cũng không ở trong phủ, bọn họ tìm ai để hắn khám và chữa bệnh.
“Tứ Hoàng Tử có ý tốt chúng ta tâm lĩnh, Lý lão của Bách Thảo Đường mới vừa tới, vừa chẩn mạch cho Vương phi, Vương phi đã uống thuốc vừa ngủ rồi, hôm nay là ngày lành đại hôn của tứ Hoàng Tử, Vương phi nhà của ta bệnh tật, đi đến đó không tiện.”
“Bớt viện cớ đi, hôm nay ngươi đồng ý cũng được, không muốn cũng vậy thôi, chúng ta nhất định phải nhìn thấy Vương phi.”
“Ngươi cho là các ngươi là ai, bất quá là một đám nô tài mà thôi, Vương phi sao có thể để các ngươi nói nhìn thấy là có thể nhìn thấy.
Khí thế băng hàn trong nháy mắt, cảm giác đè nén bao trùm lên tất cả, mọi người thấy Hạ Dạ Bạch mang mặt nạ ngân bạch, nhất thời hô hấp cứng lại, nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Tương Tư nhìn Hạ Dạ Bạch bên cạnh, trong lòng rùng mình một cái.
Nổi giận cũng y chang tiểu thư, khí thế lạnh như băng, ngay cả lòng bàn chân cũng phát lạnh.
Nhan Nhan tạm thời chắc là không về được, chỉ có mười mấy người, chỉ cần động thủ, có thể đuổi đánh toàn bộ bọn chúng về, cho dù bại lộ, cũng không được để cho bọn họ vọt vào.
Những người đó cũng rùng mình một cái, thấy bản thân lại bị một kẻ ngốc dọa sợ, không khỏi ảo não: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đánh cho ta.”
Đám nô tài của Hạ Thiên Thần cho dù đi trên đường cũng ngẩn cổ dòm trời, không coi ai ra gì, làm sao có thể chịu được cảnh này.
Thất vương gia? Ở trong mắt bọn họ, có đáng là cái gì, Hạ Dạ Bạch trong mắt bọn họ chỉ là một kẻ chỉ biết càn quấy ngây ngốc, còn bọn chúng là những kẻ chuyên đi gây sự, cho dù bị người của vương phủ dám ngăn trở, cứ cưỡng chế xông vào, mấy chuyện quậy phá này chúng cũng đã quá quen rồi, nói đánh là xông vào thôi.
Tương Tư lo lắng trong lòng, mắt thấy bọn họ động thủ, cũng biết cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được để bọn họ xông vào, bằng không làm sao ăn nói với tiểu thư.
“Các ngươi tưởng Cung Vương Phủ chúng ta không có ai hay sao? cản họ lại cho ta.”
Tương Tư quát to một tiếng, e sợ Hạ Dạ Bạch bị thương, kéo tay hắn lui về phía sau, nhưng Hạ Dạ Bạch nào để nàng được như nguyện.
Tương Tư cũng không hiểu rõ, còn hắn thì sao có thể không hiểu, giang sơn dễ đổi, bản tính những hạ nhân Cung Vương Phủ làm sao có thể thay đổi một sớm một chiều, ngày thường bị khi dễ đã thành thói quen rồi, huống chi những người này đều là người của Đông Thần điện, bọn họ làm sao dám đứng ra cản.
Mắt thấy có người vung đấm vọt tới, hắn không chút nghĩ ngợi, rời khỏi tay của Tương Tư vội vàng xông ra ngoài, ngay lập tức trúng một quyền trên mặt, cũng may vẫn còn tốt, không đau lắm.
“Đại ca, công tử bị thương, chúng ta có cần giúp một tay không?”
Mạc Thanh ẩn trong chỗ tối nhìn Hạ Dạ Bạch bị ăn một quyền, tức tối, hận không thể lao xuống giết chết những người đó.
“Chờ một chút.”
Mạc ly giữ chặt tay của Mạc Thanh, không cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.
Tương Tư vừa nhìn thấy Hạ Dạ Bạch bị thương, vội vàng vọt tới, bảo hộ hắn ở trong lòng, nổi giận nói: “các ngươi tưởng mình là ai? dám ra tay đánh Vương gia, chờ Vương phi khỏe lại, nhất định sẽ lột da các ngươi ra.”
Những người đó thấy Hạ Dạ Bạch bị thương, lại nghe Tương Tư nói thế, ai trong bọn họ mà không sợ Tịch Nhan, nào còn ai dám lên tiếng cãi lại, đều vọt tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, liền xông ra đánh nhau với bọn kia.
Đám người do Hạ Thiên Thần sai đến khá khỏe mạnh, vương phủ dù nhiều người, hai phe quần nhau một hồi, vẫn ở thế cân bằng.
“Vương gia, không sao chứ.”
Tương Tư bị Hạ Dạ Bạch dọa cho sợ hết hồn, vỗ bờ vai của hắn, ôn thanh hỏi.
Hạ Dạ Bạch lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm những người đó, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể đưa thiên đao vạn quả cho bọn chúng.
“Tất cả dừng tay cho ta.”
Hai phe đang quần nhau rất khí thế, Tịch Nhan đột nhiên vọt ra, vội vàng trở lại vương phủ, nàng liền nghe tiếng ồn ào ở tiền thính, nhanh chóng đổi xiêm y, mới chạy ra, nhìn Tương Tư đứng cạnh Hạ Dạ Bạch, mặc dù biết tất cả đều là mưu kế của Hạ Thiên Thần, thế nhưng nhìn thấy Hạ Dạ Bạch không có việc gì, lòng cũng thả lõng.
“Nhan Nhan, ngươi không khỏe, sao lại ra đây?”
Hạ Dạ Bạch như mũi tên hưng phấn vọt tới Tịch Nhan, ôm chặt lấy eo của nàng.
“Vương phi.”
Tương Tư gọi: “Là nô tỳ vô dụng, không xử lý tốt đám người này, quấy rầy Vương phi tĩnh tu.”
“Hôm nay là ngày đại hôn của tứ Hoàng Tử cùng tỷ tỷ, nếu tứ Hoàng Tử không ngại ta đây là người bệnh tật, thành tâm đến mời, chỉ cần ta còn chưa có chết, dù còn chỉ một hơi thở, cũng phải đích thân đến nói tiếng chúc mừng.”
Hai chữ Chúc mừng, Tịch Nhan nói nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt lóe lên âm ngoan.
Hạ Thiên Thần, ngươi không cho ta sống dễ chịu, vậy ngươi cũng đừng mơ tưởng được yên ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện