Đám hạ nhân bị Tịch Nhan đuổi đi, toàn bộ Thúy Trúc Cư hiện giờ chỉ còn mỗi Tịch Nhan và Tiểu Bạch.
Sắp tới buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp phủ lên hai người, Tịch Nhan ngồi xuống ghế, chẳng biết cầm những thứ gì trên tay, dưới mái hiên, tìm một chỗ thuận ánh mặt trời ngồi xuống, xoay người, vẫy vẫy tay với Hạ Dạ Bạch: “đem cái ghế nhỏ đến đây.”
Hạ Dạ Bạch nghe xong, cười ngây ngô nửa ngày, cũng xách cái ghế nhỏ đến trước mặt Tịch Nhan, ngồi xuống.
“Sau khi Nhan Nhan ngủ dậy, còn đẹp hơn cả trước đây.”
“Khéo nịnh”
Tịch Nhan hờn dỗi, giơ tay gỡ ngọc mão trên tóc hắn xuống, vừa gỡ ra mái tóc đen bung ra, đổ xuống rối bời trên vai,tỏa ra mùi hum hủm.
“Nửa tháng qua, ta nằm liệt ở trên giường, người bốc mùi còn lý giải được, còn người vẫn tỉnh táo chạy nhảy được, lại bẩn đến mức sắp không thành hình người rồi, nếu có ai đến phủ, thì thật mất mặt.”
Tịch Nhan hừ một tiếng, nhấc lược lên, gỡ từng cọng tóc, rồi dùng một sợi dây buộc lên, đem những đồ vật dùng để chải đầu rửa mặt gì gì đó đặt ở trên băng ghế bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống, vốc chút nước trong bồn ra rửa tay, rồi dùng tay khuấy nước, lại đổ vào thêm một chút nước lạnh, đem cái ghế thấp ra, kéo cái ghê cao hơn cái ghế Hạ Dạ Bạch lại, ngồi xuống.
“Ngồi gần lại một chút.”
Tịch Nhan chỉ vị trí gần mình, ý bảo Hạ Dạ Bạch đem cái ghế nhỏ lại ngồi xuống đó, Hạ Dạ Bạch ngoan ngoãn nghe lời, mang cái ghế nhỏ lại đó ngồi.
“Râu dài lắm rồi, nhìn không ra mặt mũi nữa.”
Tịch Nhan ngửa đầu, nhìn chằm chằm cằm Hạ Dạ Bạch, tay nàng xoa xoa, nhẹ nhàng chạm vào dưới cằm, rất là thoải mái, trong lúc nói chuyện hơi thở phả ra, chạm vào mặt, mang đến từng đợt cảm giác tê dại, khiến đáy lòng cũng nổi sóng, run khẽ.
Mấy ngày nay, hắn lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm chiếu cố bên nàng, nào có thời gian chú ý đến bề ngoài của mình, ai biết được nàng vừa tỉnh lại nhìn thấy đã ghét bỏ, Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn không nỡ hất tay nàng ra.
“Cạo râu cho ngươi.”
Tịch Nhan nói xong, không đợi Hạ Dạ Bạch kịp phản ứng, đã gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống, dưới ánh mặt trời, Hạ Dạ Bạch tự thấy khó chịu, muốn cướp lại, Tịch Nhan không đồng ý, giấu mặt nạ ra sau lưng: “Đã nói sau này khi chỉ có 2 chúng ta thì không mang mặt nạ sao? Tương Tư Hồng Đậu không có ở đây, lại có người canh chừng ngoài cửa, không có ai nhìn thấy mặt ngươi mà biến thành câm điếc cả.”
Hạ Dạ Bạch mím môi, do dự nửa ngày, rút tay về, gật đầu, Tịch Nhan đặt mặt nạ lên một băng ghế bên cạnh, xoay người, lòng cũng căng thẳng, dưới ánh mặt trời, làn da ngày ngày bị che dưới lớp mặt nạ, trắng toát rất không khỏe mạnh, trong suốt như là bông tuyết mùa đông, chỉ sợ nắng chiếu vào sẽ tan biến mất, khiến nàng không nhịn được thêm phần thương tiếc, đôi mắt ngây thơ vô tội giờ đầy tơ máu đỏ, mặc dù lúc này đang mở to, tinh thần phấn chấn, hăng hái bừng bừng, cũng khó mà che giấu sự mệt mỏi rã rời của hắn, 2 vành mắt thâm đen như gấu trúc, chẳng khác gì vừa bị ai đó đánh vào, lõm sâu, đôi môi đẹp gợi cảm hiện giờ cũng không khá hơn chút nào, cả người xanh xao, gầy hóp lại, dù vậy, gương mặt này vẫn không thể nói là xấu, mà trái lại còn mang vẻ mỹ cảm chán chường không nói ra được.
Nhớ lại lần đầu tiên trông thấy gương mặt tuấn mỹ khi không phải không có nguyên do, chắc chắn là tự bản thân hắn nhân lúc trời khuya mọi người đã đi ngủ để tự mình rửa ráy, lúc này mới nửa tháng nếu lâu hơn nữa, thì quả thật giống tên khất cái.
Tịch Nhan ngồi chồm hổm, lấy cái khăn ở bên cạnh gấp ngay ngắn, nhúng nước rồi vắt khô, lau mặt cho Tiểu Bạch, chiếc khăn màu lam đậm đảo mắt đã thành màu nâu, bỏ vào trong nước, nước ấm trong suốt như vừa pha màu, nháy mắt thành màu nâu,
Hạ Dạ Bạch quay lại, nhìn nước trở nên đục ngầu, không khỏi kêu thành tiếng, môi càng mím chặt, che tay kín mít, mặt giờ đã đỏ như trái gấc rồi, hắn kinh ngạc không thôi, liếc mắt nhìn Tịch Nhan: ” sao lại dơ như thế?”
Tịch Nhan gật đầu, chỉ chỉ vào chiếc khăn mặt màu lam: “nhìn xem, mới lau sơ đã đen thế này rồi.”
Hạ Dạ Bạch rời khỏi cái ghế, ngồi chồm hổm dưới đất, dòm khăn mặt màu xanh cả nửa ngày, ngẩng đầu, làm bộ đáng thương nhìn Tịch Nhan, nghiêm túc nói: “Không thể để cho Tương Tư và đậu đậu nhìn thấy.”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn, không gây sự, thì ta không nói bọn họ biết chuyện này, còn xảy ra chuyện như ngày ấyở Ỷ Thúy Lâu nữa, ta lập tức đem cái khăn này phơi ngoài kia, cho tất cả hạ nhân trong phủ đều thấy.”
Hạ Dạ Bạch nghe Tịch Nhan nói như vậy, cúi đầu, mím môi, mặt ủ mày chau đứng lên.
“Đang yên đang lành sao lại không vui, ngồi xuống đi, để ta gội đầu cho.”
Lời nói vừa dức, vẻ đáng thương của Hạ Dạ Bạchlại bộc phát, đôi mắt đầy đường tơ máu ngập trong nước, suýt nữa thì khóc nấc lên, ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế nhỏ, vẫn không nói câu nào, cúi đầu, rầu rĩ không vui.
Tịch Nhan thả khăn mặt trên tay xuống. chân mày cau lại, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch: “Nếu ngươi còn như vậy, thì ta đi ngay, không để ý tới ngươi.”
Mặt của hắn suy sụp thảm thương, môi càng mím càng chặt, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, nhưng đôi mắt kia đầy chân thành lẫn áy náy nói: “Nhan Nhan, xin lỗi.”
Hắn tưởng rằng nàng sẽ tức giận, truy hỏi một chút chuyện tình ngày đó, hoặc giận dữ trách cứ hắn, nhưng nàng không làm gì cả, cứ như lời nàng nói vậy, từ đại hôn đến nay, nàng đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng bản thân lại 3 lần 7 lượt thử nàng, nếu lần này không phải là bởi vì hắn, nàng cũng sẽ không chịu nhục nhã đến vậy.
Mặc dù Hắn không thích Bạch Phượng, nhưng hắn nói không sai, nàng chỉ là một nữ nhân, hắn không nên để tay nàng dính phải máu tươi, bạch cốt. Ngay cả hắn cũng không thích chuyện giết người, làm sao có thể để nàng làm vậy, nếu không phải hắn, Nhan Nhan cũng không đến mức chịu hôn mê lâu như vậy, đây hết thảy đều là lỗi lầm của hắn, hắn có thể tự mình ra tay, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn, thậm chí, không cho chuyện này phát sinh, thế nhưng, hắn không làm như vậy.

Tiêu Kiếm cũng nói không sai, hắn vốn là một ích kỷ không bao giờ làm việc hại người nếu không mang lợi ích gì cho mình, nếu không phải lo lắng sau này sự việc bị bại lộ, nàng hận bản thân thì nên sớm giữ lấy, ngày ấy, ôm nàng trong ngực, hắn sao nguyện ý chịu đựng được,
Tịch Nhan nhíu mày, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, vẫn rạng rỡ dưới ánh mặt trời: “Là bởi vì không bảo vệ được ta hay là đã làm chuyện gì có lỗi?”
Ánh mắt kia, mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nở nụ cười ha hả, nữ nhân này, lẽ nào đã phát hiện ra điều gì? sao lại cảnh giác hơn cả ngày thương, hắn luôn cảm thấy nàng đang cố thăm dò điều gì.
“Ta gội đầu cho ngươi nhé.”
Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch như vậy, cũng không hỏi tới, đem ghế nhỏ đặt lên bắp đùi của nàng, vỗ vỗ, ý bảo ngồi xuống Hạ Dạ Bạch.
Hạ Dạ Bạch theo lời ngồi xong, Tịch Nhan kéo người của hắn, ý bảo hắn tựa ở trên bắp đùi của mình, tương vét hết tóc của hắn ra sau đầu, dùng gáo múc nước, sối dọc theo trán xuống tóc, vừa gội đầu vừa xoa bóp.
Thân thể mềm mại, mang theo mùi thơm hoa sen nhàn nhạt, làm cho thần kinh đang buộc chặt cũg phải dãn ra, Hạ Dạ Bạch nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không nói ra được cảm giác thỏa mãn.
“Thoải mái không?”
Tịch Nhan múc thêm một gáo nước nữa dội xuống, hai tay không ngừng vuốt ve huyệt Thái Dương của Tiểu Bạch, độ mạnh yếu vừa phải, không lớn không nhỏ, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, thân thể mềm mại, mang theo hương khí hắn quen thuộc nhất.
“Thoải mái không?”
Thanh âm kia nhẹ nhàng, nhu nhu, như là bài hát ru , còn mang theo ma lực ru ngủ cả cõi lòng.
“Thoải mái, thật thoải mái.”
Khóe miệng Hạ Dạ Bạch nhịn không được hé ra, cảm giác dễ chịu lan tràn khắp người.
Tịch Nhan nhìn ngực Tiểu Bạch, lại xoay người liếc mắt nhìn mặt nạ ngân bạch, ánh mắt có chút phức tạp,nụ cười trên miệng mang theo chút sầu khổ, ngón tay đặt hai bên huyệt Thái Dương từ từ di chuyển về phía trước, dần dần tới gần huyệt thiên linh cái của Hạ Dạ Bạch.
Cảm giác thoải mái vừa rồi bỗng chốc bay mất, cơ thể Hạ Dạ Bạch không nhịn đươc co rút lại, từng tế bào trở nên căng thẳng, tất cả theo bản năng co vào trong vòng cảnh giới.
Hạ Dạ Bạch nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền, vẫn cố gắng khống chế đôi mi không run động.
Thả lỏng, thả lỏng, Mạc Tịch Nhan, nàng là Nhan Nhan, nàng sẽ không làm thương tổn đến hắn, răn dạy gia nô, thanh lý môn hộ, giết khỉ dọa người trên đường cái, động thủ tại tướng phủ, tỷ thí ở Tuệ Xuân Phường, những hình ảnh kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn thất kinh, nữ nhân này chắc đã phát hiện ra cái gì nên muốn thử mình, nàng thế nào phát hiện ra?
Hạ Dạ Bạch áo não rủa thầm trong lòng, chết tiệt, chắc do sáng sớm nay hắn quá kích động, nhất thời mất chừng mực, nữ nhân này, quả thực quá khó lấy lòng, hắn mang áo choàng cho nàng, chẳng qua lo nàng bị cảm lạnh, nhưng nữ nhân này khen ngược, chẳng những người tốt còn hoài nghi chính mình, thực sự không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt, nếu nàng hoài nghi mình, lại nghĩ tới những chuyện kia trước kia.
Hạ Dạ Bạch ngươi vì nàng mà rút máu từ trong tim mình, thì tính mệnh này cớ sao không buông ra được, nếu nàng muốn mạng của ngươi, ngươi cho nàng thì như thế nào?
Nghĩ tới đây, từ đáy lòng Hạ Dạ Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ một chớp mắt tiếp theo, lòng lại bắt đầu khẩn trương hơn, nàng đã đã nảy sinh nghi ngờ đối với mình, nếu như hắn lại làm ra chuyện gì, với trí thông minh của nàng, chắc chắn khó có thể giấu được nữa.
Hai bàn tay đang nắm chặt giờ nhẹ nhàng buông ra, các xớ thịt cũng theo đó buông lõng, Hạ Dạ Bạch ừ một tiếng, đưa tay tát vào miệng cái bẹp, nụ cười dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ.
Ngón tay thon dài, như có như không xẹt qua huyệt thiên linh của Hạ Dạ Bạch, từ từ trượt đi, Tịch Nhan mở to hai mắt, trong ánh mắt mang theo sự khẩn trương không nói ra được, mày nhăn lại, nhìn chằm chằm mặt của Hạ Dạ Bạch, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào của hắn, đôi tay kia, các ngón tay chỉ khép lại, lòng bàn tay úp xuống dưới, nóng lòng muốn ấn thử xuống huyệt thiên linh của quay, còn mang theo chút sát khí, thế nhưng người nọ trong ngực vẫn thản nhiên ngủ trong ngực của nàng, ngay cả mí mắt cũng không buồn động,
Tâm tình đang treo cao cũng nhẹ thả lõng, Tịch Nhan thở phào một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ nhõ, một lần nữa xoa nhẹ huyệt Thái Dương của thở phào một cái, giúp hắn giải tỏa bớt mệt nhọc, nhưng nàng lại không nhìn thấy, ngay khi nàng thở phào kia, người lông mi trong ngực nàng cũng khẽ run vài cái.
“Tắm xong rồi, ngươi mau ngồi xuống.”
Tịch Nhan vương tay lấy ra một cái khăn lông khác, bao bọc tóc Hạ Dạ Bạch lại.
“Không muốn không muốn, thật thoải mái, Nhan Nhan làm lại một lần nữa đi.”
Hạ Dạ Bạch làm nũng dụi dụi và bắp đùi nàng, tựa như vẫn chưa thỏa mãn.
“Đây là lần đầu tiên ta gội đầu cho người khác, còn giúp ngươi xoa bóp lâu như vậy, tay sắp rã ra rồi.
Tịch Nhan nhịn không được oán giận, trực tiếp đưa tay vắt tóc Hạ Dạ Bạch, kéo hắn lên.
Hạ Dạ Bạch giả vờ giả vịt, cau mày, hét to ui da một tiếng, hai tay ôm lấy đầu: “Sau này đều để Nhan Nhan giúp ta gội đầu.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại hừ lạnh bất mãn, nếu nàng không muốn thử mình, thì làm sao được đãi ngộ như vậy? lúc đầu rõ ràng là rất thoải mái, nhưng sau đó thì suýt nữa đổ mồ hôi lạnh, mà hắn lại phải đem sinh mệnh ra đọ sức, tất nhiên phải tranh thủ kiếm thêm mấy lần được nàng xoa bóp cho rồi.
“Quay lưng lại.”
Tiểu Bạch khéo léo xoay người, đưa lưng về phía Tịch Nhan, qua một lúc lâu, vẫn không thấy Tịch Nhan có phản ứng, nghiêng người sang hỏi: “Định làm gì vậy?”
Miệng chu chu, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi,
Tịch Nhan mím môi cười, đôi mắt kia còn mang theo vẻ sung sương: “Ngày đầu tiên Tiểu Bạch nói sẽ chăm sóc cho ta, sao hôm nay lại trở thành ta chăm sóc cho Tiểu Bạch thế này?”
Hạ Dạ Bạch vẻ mặt đau khổ, xoay người, đôi mắt sáng như sao trong khoảnh khắc mờ đi, nói nhỏ, có chút phiền muộn: “Nhưng cũng đâu nói nàng không thể chăm sóc cho ta mà, thỉnh thoảng nàng cũng có thể chăm sóc cho ta chứ.”
Tịch Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười, động tác mềm nhẹ giúp hắn lau khô mái tóc, tiếp theo đội ngọc mão lên cho hắn, cũng không oán trách gì.
“Được rồi, xoay người lai, sau này “Được rồi, xoay người lai, sau này không được hứa như vậy, có ai mà không sinh bệnh, ta chỉ bệnh một chút thôi, ngươi cũng phải chăm sóc bản thân mình, nên ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, không được để bản thân thành bộ dạng này.”
Tịch Nhan tuy là oán giận trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, hắn có thể đối đãi mình như vậy, cũng không uổng phí bản thân toàn tâm toàn ý tốt với hắn, bất quá bộ dáng lôi thôi lết thết này của hắn, nàng nhìn mà chịu không nổi.
ánh mặt trời chiếu lên lưỡi dao sáng loáng, Hạ Dạ Bạch nhìn thấy thế, lôi cái ghế nhỏ lùi về phía sau hai bước, nuốt nước miếng một cái, đôi mắt mở to hết cỡ, cực kỳ sợ sệt nhìn Tịch Nhan: “Ngươi làm gì thế?”
Tịch Nhan quơ quơ lưỡi sao trên tay, cười cười nói: “Cạo râu.”
Thấy Hạ Dạ Bạch không chịu bước tới, trái lại còn lùi càng lúc càng xa, nghiêm giọng nói: “nếu không lại, ta đi đến đó đấy.”
Đôi mắt trong suốt vô tội xoay vòng, một lúc lâu sau, do dự bước đến trước mặt Tịch Nhan dáng vẻ đó trông rất không tình nguyện, nhắm mắt lại, nghễnh đầu, lông mi run rẩy không ngừng, nói lới: “Tới thì tới: “
Bộ dáng kia, không giống như là cạo râu, mà như là lên đoạn đầu đài vậy.
Tịch Nhan cúi thấp người, tay trái nâng cằm hắn, tay phải cầm lưỡi dao: “Nếu không muốn bị thương, chớ lộn xộn.”
Tịch Nhan nghiêng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào cằm hắn, mặc dù phơi dưới nắng lâu như vậy, đầu ngón tay của nàng vẫn vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt bị nắng hun đến nóng rực, như là cơn gió thổi giữa ngày hè oi ả, rất thoải mái, nhưng làn gió nhẹ lại không hề dịu dàng, động tác của nàng rất tỉ mỉ, hơi thở ấm áp phả vào mặt Hạ Dạ Bạch, nhồn nhột tê tê, như là từng rợi lông chim xẹt qua, ngay cả trái tim cũng không tự chủ mà run rẩy theo.
Hé mắt ra nhìn thấy Tịch Nhan ngồi chồm hổm bên cạh, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, một tay nâng cằm hắn, trôn như là đang nâng toàn bộ thế giới của mình lên vậy, , đôi mắt kia, không nói ra được ấm áp.
Hạ Dạ Bạch thoải mái nhắm hai mắt lại, để ánh nắng vẩy lên người, lại muốn buồn ngủ, chỉ hy vọng thời gian mãi mãi dừng lại ở giờ khắc này, hắn cũng không cần lo lắng chuyện nàng phát hiện ra chân tướng sự việc nữa.
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch nhắm mắt lại, kêu nhỏ một tiếng, như là nỉ non, mơ mơ màng màng, giơ tay ôm Tịch Nhan vào ngực.
Tịch Nhan vừa cạo xong, đang tính rút lưỡi dao về, không nghĩ tới Hạ Dạ Bạch lại bất ngờ ôm mình như vậy, lưỡi dao xẹt qua, lập tức hàm dưới bị cắt đứt, máu tươi chảy ra.
Tịch Nhan cả kinh, vội ném lưỡi dao sang một bên, cầm lấy khăn lông sạch, nâng cằm Hạ Dạ Bạch lên lau vết thương: ” đã bảo không được nhúc nhích rồi mà, sao lại không chịu nghe lời?”
Khi bị lưỡi dao cắt đứt, Hạ Dạ Bạch cũng không nhúc nhích. dường như vết thương kia không phải ở trên người hắn vậy, chỉ đến khi nghe thấy lời Tịch Nhan oán giận, lúc này mới nhíu mày, vẫn không nguyện mở ra, hai tay ôm hông của Tịch Nhan, dụi vào trong ngực của nàng, tìm tư thế thoải mái, lại không muốn cử động nữa: “Nhan Nhan, vừa thoải mái vừa mệt, không muốn cử động nữa.”
Tịch Nhan thấy hắn như vậy, vốn muốn dùng sức lay hắn tỉnh lại, nhưng tay vương ra vẫn không nỡ buông xuống, đến cuối cùng, đành nhẹ nhàng xoa xoa, ngẩn đầu nhìn bầu trời xanh trong trên cao, phảng phất có thể chiếu sáng tận sâu trong cõi lòng.
“Phu nhân thực sự quá tốt, vì sao ta không thể gặp được một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa tài cán như vậy, còn có thể ôn nhu bậc này nữa chứ?”
Cách đó không xa, ba người Tiêu Kiếm ghé vào mái hiên nhìn Hạ Dạ Bạch làm như đang ngủ say trên đùi Tịch Nhan, suýt nữa chảy nước bọt, một đôi mắt đào cong lên đầy ước ao đố kị.
“Đúng nha, công tử thực sự hạnh phúc, hy vọng cứ như vậy, mãi mãi không thay đổi.”
Mạc Thanh ngơ ngác nhìn cảnht ượng trước mắt, biểu thị tán thành: “Tương lai ta cũng phải tìm nữ tử như phu nhân vậy.”

Mạc ly liếc mắt nhìn bên cạnh hai người, nói: “Ngu ngốc.”
Nếu bọn họ là công tử, nếu không phải toàn tâm toàn ý tín nhiệm phu nhân, hình ảnh ôn hòa ấm áp hiện tại không biết sẽ biến thành dạng gì nữa, cũng không biết mới vừa rồi công tử đã trải qua phiêu lưu cỡ nào, vừa hạ bao nhiêu quyết tâm.
Tịch Nhan vỗ vỗ vai Hạ Dạ Bạch, còn tưởng rằng hắn đang ngủ: “Đợi ngươi ngủ đủ thì nước cũng lạnh rồi, ta đang định bảo ngươi đi tắm giúp ngươi chà lưng, xem ra đành phải sai Tương Tư Hồng Đậu vào hầu hạ ngươi thôi.”
Lông mi khẽ run vài cái, chớp mắt 1 cái, người nọ trong ngực đột nhiên ngồi bật dậy, duỗi người, vỗ vỗ cái miệng đang há to của mình nói: “A, ngủ đủ rồi, Nhan Nhan, ta muốn tắm.”
Tịch Nhan không khỏi cười ra tiếng, vừa thu dọn tất cả mấy thứ đang để bên cạnh vừa nói: “Ngươi vào trước đi, cởi quần áo ngâm nước, ta thu dọn xong sẽ vào chà lưng cho ngươi.”
Hạ Dạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu, vui sướng ngân lên vài tiếng không ra khúc điệu nào, vừa chạy vừa cởi quần áo, Tịch Nhan sắp thu dọn xong, lại nghe thấy trong phòng vang lên mấy tiếng “bõm bõm”, Vẫn chưa đi đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng nước từ trong phòng phát ra.
“Nhan Nhan, thật thoải mái, Nhan Nhan nhanh vào chà lưng cho Tiểu Bạch đi.”
Hạ Dạ Bạch vừa nói, vừa nhìn Tịch Nhan đang đứng bên ngoài bình phong.
“Không được làm bắn nước lên người ta, ta vừa tắm rửa thay y phục, không muốn phải thay một lần nữa.”
Tịch Nhan cầm khăn mặt trên tay vén rèm lên đi vào, nhìn nước văng đầy đất, không khỏi nhíu mày.
“Nhan Nhan, chà lưng cho ta.”
Hạ Dạ Bạch thò đầu ra khỏi thùng nước, đôi mắt trong suốt lại vô cùng ngây ngô, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, đôi môi mềm nhẹ sáng bóng rực rỡ, có lẽ được nước ve vuốt, làn da trắng như tuyết trên mặt trên người càng thêm mềm mại mịn màng, thật cuốn hút.
“xoay lưng lại.”
Hạ Dạ Bạch nghe thế, ngoan ngoãn thay đổi phương hướng.
Tịch Nhan tìm ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh thùng nước, khăn mặt trên tay nhúng vào trong nước, người kia vẫn đưa lưng về phía nàng, đột nhiên xoay người, múc một vọc nước, hắt vào người nàng Tịch Nhan lấy tay ngăn lại, , đang chuẩn bị trách cứ, tay của Hạ Dạ Bạch nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào trong nước, bọt nước văng khắp nơi, Tịch Nhan chốc lát đã ướt sũng.
“Hạ Dạ Bạch.”
khi nàng gọi cả họ lẫn tên hắn ra chứng tỏ nàng đã nổi giận.
“Ta đeo mặt nạ vào cho ngươi, sau đó sai Tương Tư Hồng Đậu vào hầu hạ.”
Tịch Nhan nói xong, vắt khăn mặt lên trên thành thùng, xoay người định rời khỏi, tay lại bị Hạ Dạ Bạch kéo, gương mặt đó, dính đầy bọt nước, nhất là đôi mắt, tội nghiệp nhìn Tịch Nhan, hốc mắt cũng ngập nước, nhìn không biết là nước mắt hay là hơi nóng bốc lên, cau mày, hơi khẩn cầu gọi: “Nhan Nhan.”
Nàng cắn răng trừng mắt phẩn nộ nhìn đôi mắt vô tội của hắn, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế nhỏ, thầm mắng mình không có lập trường: “Xoay người sang chỗ khác.”
Tiểu Bạch nhất thời cười ra tiếng, xoay người: “Chỉ vọc chút nước thôi mà, Nhan Nhan thạt keo kiệt.”
Tịch Nhan hừ một tiếng, không để ý tới hắn, túm cái khăn vừa vắt trên thành thùng, nhận lệnh chà lưng cho kẻ được xem là khắc tinh của nàng, bắt đầu từ cổ, lưng, vai, cánh tay, không bỏ sót một tấc thịt nào, trên mặt cũng nổi lên chút ngượng ngùng, hai gò má ửng đỏ, cũng chỉ có thể oán giận dưới đáy lòng, nhìn thân thể nam nhân này so với việc đích thân làm là chuyện hoàn toàn khác nhau. Nàng từng xem trên phim ảnh, còn cách một thùng nước nữa chứ, sao lại không có chút cảm giác nào, nàng còn tưởng bản thân lãnh cảm, nhưng bây giờ tim sao đập nhanh như vậy, mặt cũng nóng chịu không được.
Động tác Tịch Nhan có chút cứng ngắc, ngay cả chính nàng cũng phát hiện ra điểm mất tự nhiên của mình, lại không biết thân thể Hạ Dạ Bạch càng khép chặt hơn, bụng dưới mơ hồ đã căng cứng, có điều may mà thùng nước khá lớn, nước cũng rất nhiều, bằng không Hạ Dạ Bạch cũng không dám hưởng thụ loại hầu hạ này của Tịch Nhan.
Tịch Nhan bĩu môi, khó khăn mới lên tiếng: “Lần đầu tiên Ta hầu hạ người khác, ngươi thật là may mắn đấy.”
Hạ Dạ Bạch ừ ừ vài tiếng, Tịch Nhan đỏ mặt, vẫn chưa phát hiện, thanh âm kia, còn mang theo sự kìm chế, hai tay đã nắm chặt thành quyền dưới nước, cả người căng thẳng cương cứng lên.
“Hạ Dạ Bạch.”
Tịch Nhan cảm giác được hắn đang cố kìm nén, nàng dù chưa từng trải qua, nhưng kiếp trước cũng từng thấy trên phim ảnh, nàng chà lưng cho hắn còn có cảm giác mông lung, huống chi là Hạ Dạ Bạch chứ.
“Nhan — nhan — “
Hạ Dạ Bạch nhẹ nhàng nỉ non, trong giọng nói ẩn ẩn sự nhẫn nhịn, nhưng tiếng nói không còn mang theo sự trầm thấp ngây ngô như thường ngày, xoay người, đôi mắt xoay chuyển, nhìn Tịch Nhan, ánh mắt không còn trong suốt thanh thảnh như xưa, mà đôi mắt đó giờ thêm thâm trầm, Tịch Nhan nhăn mày, hoài nghi vừa mới mất kia lại bay về.
“Tiểu Bạch.”
tuy vẫn xưng hô như vậy, chẳng qua lại sinh ra vài phần cảnh giác cùng tìm tòi nghiên cứu, bỗng nhiên đánh tỉnh Hạ Dạ Bạch từ trong áp lực ra.
Nữ nhân này, rõ ràng không phải là nữ nhân sao? Có nữ nhân nào có thể thản nhiên chà lưng cho nam nhân như vậy, dù hắn là kẻ ngốc, nhưng cũng là đàn ông, lẽ nào ngay cả một chút cảm giác cũng không có, cảnh tượng này rõ ràng là quá ám muội mà. Nhưng nàng vẫn có thể bảo trì cảnh giác như vậy, cho dù là thứ xuất, nhưng sự tài hoa của nàng, nào ai dám khinh khi, nữ tử như vậy, có thể là thiên kim tiểu thư của tể tướng quanh năm suốt tháng không bước chân ra khỏi nhà sao? Hạ Dạ Bạch cũng không khỏi sinh ra nghi vấn.
Hạ Dạ Bạch nhìn Tịch Nhan nhăn mày ngồi cách đó không xa, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười xấu xa.
“Nhan — nhan — “
Hạ Dạ Bạch kêu một tiếng, đôi mắt trong suốt mê mê mông mông, nhuộm đầy màu sắc của dục vọng, hơn nữa từng tấc da tấc thịt trên người run rẩy, đầy dục vọng,Hạ Dạ Bạch khẽ kêu 1 tiếng, người ngâm trong nước bỗng chốc nóng bừng, ngực phập phồng không ngừng, môi đỏ mọng mím chặt: “Nhan Nhan, ta khó chịu, trên người như là có lửa ở đốt, còn có, ở đây cũng rất khó chịu.”
Tịch Nhan nhìn theo ngón tay Hạ Dạ Bạch chỉ xuống, vương cái cổ thon thon ra nhìn 1 cái, Tịch Nhan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, huyết dịch của cả người đều văng hết lên mặt, ngay cả cổ cũng đỏ ửng rồi, nhìn Hạ Dạ Bạch trong nước, cảm giác trên người mình như đang phát sốt đến 40 độ, sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại: “Cái kia — “
“Cái kia — “
Nàng không chút nghĩ ngợi ném khăn mặt đang cầm trên tay lên trên người của Hạ Dạ Bạch: “Ta đi lấy mặt nạ cho ngươi.”
Không đợi Hạ Dạ Bạch mở miệng, đã đứng phắc dậy chạy bay ra ngoài, suýt nữa thì vấp ngã trên mặt đất, chạy 1 mạch ra khỏi Thúy Trúc Cư, lúc này mới dừng lại, lấy tay che ngực thở hổn hển.
Ai bảo nàng luôn hoài nghi chính mình, hắn cũng phải hoàn thành tốt vai diễn của mình mới được.
Hạ Dạ Bạch nhìn bóng lưng chạy thục mạng của Tịch Nhan, trong bụng chợt cảm thấy sảng khoái, vẫn cố nén chịu, cho đến khi nàng chạy đi thật xa, mới bùng phát cười to,hóa ra, nàng cũng biết xấu hổ.
Tịch Nhan vừa mới rời đi, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm 3 thân ảnh màu xanh.
“Công tử, ngài thật là xấu a.”
Tiêu Kiếm vân vê bàn tay, liếc mắt tình tứ nhìn Hạ Dạ Bạch, Mạc Thanh đứng bên cạnh sợ run cả người, cảm giác muốn buồn nôn.
Tiêu Kiếm thấy Hạ Dạ Bạch không có phản ứng, không do dự bước tới: ” ta cũng muốn xem, ta cũng muốn xem công tử….”
Vẫn chưa nói hết câu, Hạ Dạ Bạch thấy Tiêu Kiếm tới gần, dựa lưng vào sát thùng nước: “Nếu ngươi muốn giống Hạ Tuấn Trì, cứ bước lại nhìn.”
Thanh âm kia không nhanh không chậm, lại khiến người nghe cũng không dám đùa cợt.
Tiêu Kiếm đứng ngây ở tại chỗ, nâng tay che khuất nửa mặt, âm thanh kia còn mềm mại yểu điệu hơn cả các cô nương lầu xanh: “Công tử, người ta thạt lòg quan tâm đến công tử, ngài sao có thể nhẫm tâm như vậy, người ta thật thương tâm, đau lòng lắm đó.”
Tiêu Kiếm vừa nói vừa uốn éo người, thỉnh thoảng còn giậm chân, khả năng khống chế của Mạc Thanh đứng bên cạnh còn tương đối kém, hai tay khoanh lại ôm lấy vai, đi tới đi tới trước mặt Tiêu Kiếm, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tiêu Kiếm ca ca, cả người ta đã nổi đầy da gà da vịt rồi.”
“Mạc ly, Mạc Thanh.”
Hạ Dạ Bạch kêu một tiếng, hai huynh đệ này rất ăn ý, mạc ly rất nhanh điv ào phòng lấy xiêm y đi ra, ném cho lên không trung cho Hạ Dạ Bạch, Tiêu Kiếm ở bên cạnh nhìn thấy thế, nhất thời hăng hái bừng bừng, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch không chớp mắt, thân thể của công tử nha, đến tận bây giờ hắn chưa từng chiêm ngưỡng qua.
Hạ Dạ Bạch bay lên trên không trung, Mạc Thanh mạc ly đồng thời xoay người, Mạc Thanh đứng ở bên người Tiêu Kiếm, tay nhanh nhẹn che mắt của Tiêu Kiếm, không chừa ra một khe hhở nào.
“Mạc Thanh, ngươi để ca ca xem một chút đi.”
ngữ điệu Tiêu Kiếm mềm mại đáng yêu, thân thể cũng giãy dụa không ngừng, nhất là đôi mắt kia, mở to hết cỡ, đáng tiếc Mạc Thanh dùng tới khí lực, không lần nào để cho hắn được toại nguyện.
một tay Hạ Dạ Bạch nắm lấy xiêm y, nhanh chóng quấn lấy thân thể, mạc ly xoay người, trên tay chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một đôi giày, ném xuống đất, hai chân Hạ Dạ Bạch chuyển hướng, phân công nhau xỏ vào ống giày, bình yên hạ xuống đất, đi vào bên trong phòng. Lúc này mới Mạc Thanh mới buông mắt của Tiêu Kiếm ra.
“Công tử, không nghĩ tới ngài lại vì phu nhân mà thủ thân như ngọc đến tận bây giờ, vì sao Mạc Thanh mạc ly có thể thấy, ta lại không thể.” Tiêu Kiếm giả vờ thương tâm, xoa xoa đôi mắt hoàn toàn không có lấy một giọt nước mắt nào, làm bộ nghẹn ngào hai tiếng.
“Tiêu Kiếm, ngươi có thể cút.”

Hạ Dạ Bạch ngồi ở trên giường hẹp, nhàn nhã thưởng thức chén trà phỉ thúy trên tay như thường, uống một ngụm trà nhàn nhạt mở miệng, nhưng không có bất luận điều gì có thể thương lượng.
Nhưng người nào đó vẫn không cam lòng, uốn éo người, làm nũng nói: “Công tử, ta không cam tâm.”
Lời vẫn chưa nói hết đã bị Hạ Dạ Bạch trừng mắt một cái, băng lãnh chất chứa sát khí, khuôn mặt không được che lấp bởi mặt nạ ngân bạch, khiếnlòng hắn run lên nỗi khiếp sợ, không dám nhìn thẳng, hắn ngồi ở chỗ kia, nửa ngực lộ ra, bởi vì vừa được thanh tẩy, da thịt bóng loáng mềm mại, dưới ánh sáng thêm phần quyyến rũ, mà phần quyến rũ này còn mang theo chút băng lãnh, càng thêm câu hồn đoạt phách.
“Công tử bộ dáng này, ngay cả hoa khôi Hồng Ngọc của Ỷ Thúy Lâu cũng phải chịu ….”
Mạc Thanh nghe xong hừ lạnhmột tiếng: ” Hồng Ngọc cho dù được ca tụng thế nào cũng chỉ là một hoa khôi thanh lâu, làm sao có thể đánh đồng với công tử nhà chúng ta, bây giờ công tử nhà chúng ta vì phu nhân mà thân thể cũng không để cho người khác nhìn thấy, há có thể so sánh với nử tử hồng trần hồng trần có quan hệ với đám khất cái hay nam nhân thô tục kia chứ?”
Hạ Dạ Bạch dường như không để lời của Tiêu Kiếm ở trong lòng,, đem cái ly đưa cho mạc ly: “Ngươi đi ra cũng lâu rồi, nên trở về đi, cuối tháng hoa sen đua nở, trong hoàng thành có không ít nho nhân nhã sĩ tự cho là phong lưu chắc sẽ đến ngắm hoa, đó là một ngày tốt, ngươi nhớ kỹ mời tất cả người có danh vọng trong Triêu Dương Thành này mời đến.”
Hạ Dạ Bạch nói xong, cởi giày, ngồi lên giường.
“Mạc ly, đưa hắn về đi.”
Nói xong, nằm ở trên giường, Tiêu Kiếm không phục, còn muốn lưu lại đây, nhưng Hạ Dạ Bạch xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, hơn nữa, mạc ly chạy tới trước mặt hắn, bộ dạng ngăn cản.
“Công tử, chờ hội thưởng hoa kết thức, ta muốn đổi việc với khối băng này.”
Tịch Nhan chạy ra khỏi Thúy Trúc Cư, vẫn chưa kìm được nhịp thở, lại thấy Tương Tư khoan khoái đi tới.
Tương Tư thấy Tịch Nhan, bước nhanh hơn về phía nàng, mặt lộ vẻ vẻ lo âu: “Vương phi làm sao vậy?”
Tịch Nhan xắn tay áo, nghĩ đến khuôn mặt đỏ ửng của mình bèn nói: “Uống nước quá gấp, nên bị sặc, Vương gia mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, vừa mới ngủ, ta sợ quấy rầy hắn, nên chạy ra đây.”
Tịch Nhan luôn một lòng một dạ với hắn, lý do này tuy có gượng ép, nhưng cũng nói được, Tương Tư lại không nghĩ như vậy.
“Mặt trời này nhô lên cao, tuy ấm áp hơn, nhưng thân thể Vương phi không khỏe cũng nên chú ý, xiêm y ướt như vậy, để nô tỳ giúp người thay bộ đồ khác.”
Tịch Nhan gật đầu: “Ta có việc đang tính đi tìm ngươi, đi theo ta.”
Tương Tư giúp Tịch Nhan thay đổi xiêm y, ngồi xuống bên cạnh bàn, phía ngoài mặt trơi tỏa ánh nắng ấm áp, bên trong cũng rất sáng sủa.
“Vương phi, muốn sai nô tỳ làm việc gì.”
Tương Tư rót chén trà, đưa tới trước mặt Tịch Nhan, Tịch Nhan chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống rồi nói, Tương Tư cúi thấp đầu, do dự một chút, vẫ ngồi xuống chỗ Tịch Nhan chỉ.
” Vương phủ Chúng ta có thể trích ra bao nhiêu bạc?”
“Lần trước Vương phi lại mặt, còn lẽ mừng thọ lão thái thái, tặng lễ mừng thọ và lão thái thái, cũng nhận được không ít đồ tốt, còn có lão gia đại phu nhân Nhị phu nhân, ngay cả nhị tiểu thư cũng tặng một ít, còn có về sau Lệ Phi nương nương, Hoàng hậu nương nương, những phi tần khác sau khi gặp mặt cũng có tặng, nhất là Lệ Phi nương nương và hoàng hậu, những món 2 vị này tặng, chí ít cũng được ba vạn lượng, những món đồ của mấy vị khác chừng 5 vạn lượng, Vương gia tuy là nghèo, trên tay cũng có tài sản ở vài nơi, đất đai tuy là nơi vắng vẻ, vương phủ này quá cũ nát, nô tỳ chờ thân thể vương phi khỏe lên, đem một ít ra sửa sang lại.”
Tịch Nhan gật đầu: “Nếu đụng vào mấy thứ kia nhất định sẽ có người phát hiện, đất đai của vương gia ở đâu? có ở thành đông không?”
“Có 1 gian, có điều từ lâu đã không có người ở, mọi người đã xem nơi đó như nhà hoang rồi, cũng không biết hiện giờ có thể ở hay không.”
“Ta đang cần bạc, ngươi lấy đồ nhị tiểu thư và Nhị phu nhân tặng đem bán hết đi, còn đồ của những người khác tặng, nếu được thì cũng bán, tìm người đi sửa sang lại căn hộ ở thành đông, số bạc còn lại, chi cho ta 3 ngàn lượng, nếu còn lại nhiều thì sửasang lại phủ, may cho vương gia vài bộ xiêm y, và may cho ta và Hồng Đậu bộ y phục nam tử, nếu như vẫn còn dư, thì thưởng cho hạ nhân trong phủ.”
Tương Tư trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi, tiểu thư nhà nàng cần vài thứ kia chắc là có chỗ dùng đến, bèn nói: “Vâng thưa Vương phi, nô tỳ quay về thu xếp những thứ kia, đổi hết thành ngân lượng, còn gian phòng ở thành đông, nô tỳ nhanh chóng cho người sửa sang lại.”
Tịch Nhan mỉm cười, hài lòng gật đầu: “Làm nhiều nói ít, ta thích nhất điểm ấy của ngươi, ta biết trong lòng ngươi có nghi hoặc, ngươi là một người cẩn thận, chuyện trong vương phủ giao cho ngươi, ta cũng không phải bận tâm chuyện trong nhà, về phần Hồng Đậu, ta muốn mang nàng ra ngoài học tập thêm cho quen việc, ngươi đi xuống trước đi, ta đi xem vương gia.”
Tương Tư cúi đầu, đứng lên, hai tay quấn lại với nhau, vẫn chưa chịu đi ra,
“Có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Tương Tư mím chặt môi, sắc mặt liên tục biến chuyển: “Lý công tử bị ném từ cửa đông thành xuống, hiện tại nửa chết nửa sống, tử tôn của Ngũ hoàng tử bị người ta cắt mất, triều đình hiện giờ rất mất mặt, đang cho điều tra lại vụ này.”
“Cái gì?”
Tịch Nhan kích động đứng lên, sắc mặt thay đổi, đụng đến chén trà bên cạnh, chỉ nghe phịch một tiếng, cái chén rớt xuống đất, mảnh vỡ văng tứ phía, nước trà lênh láng.
” Trong khoảng thời gian Vương phi hôn mê, Lan Phi đã sai thái giám đến mời người vào cung vài lần, đều bị Vương gia đánh đuổi, nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái, đêm đó rõ ràng Vương phi chỉ đem Ngũ hoàng tử và Lý công tử cột trên thành tường, nhưng hôm sau, lại xảy ra chuyện như thế, toàn bộ Triêu Dương Thành đều náo loạn cả lên.”
Tịch Nhan hít sâu một hơi, không phải cảm thán thủ đoạn này có bao nhiêu tàn nhẫn, nếu không phải ở đây có chút cấm kỵ, nàng cũng sẽ làm như vậy, bất quá nàng không có quyền không có thế, chuyện đêm đó, nàng không làm quá, cũng không muốn náo loạn đến mức chết người, nếu không nhất định sẽ liên lụy Tiểu Bạch, phải kìm nén mới dùng đến thủ đoạn này, treo bọn họ ở trên thành tường, đây chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi, hai người kia dù gì cũng phải giữ lại mặt mũi, sẽ không đem chuyện này náo loạn ra ngoài, đến lúc đó đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng bây giờ ngược lại, có người đem chuyện nàng muốn làm thay nàng hạ thủ.
” Biết là ai làm không?”
Tương Tư lắc đầu: “Nô tỳ chẳng biết.”
Nói xong, Tịch Nhan ngồi xuống, không nhịn được nghĩ đến lần trước Hạ Thiên Thần trúng xuân dược, chân mày càng chau lại, Lý Kiến Huy Hạ Tuấn Trì, giữa hai chuyện này chắc chắn có quan hệ, nàng luôn cảm thấy do một người gây ra, rốt cuộc là ai làm? có liên quan gì đến nàng không? Hay là bởi vì hai người kia làm nhiều điều ác, mới rơi vào kết quả này.
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu, nhất thời sắc mặt nàng đại biến, đầu óc hoảng loạn: “Chẳng lẽ hắn.”
“Chẳng lẽ hắn.”
Tương Tư thấy Tịch Nhan như thể vừa bị dọa sợ, hốt hoảng hét to một tiếng: “Vương phi.”
Tịch Nhan lấy lại tinh thần nhìn nàng, xắn tay áo: “Ngươi đi xuống trước, mau làm xong những việc ta vừa nói, bảo Hồng Đậu thu xếp thời gian hẹn gặp người của Liễu gia, có thời gian thì chỉ dạy thêm cho Hồng Đậu, bảo nàng làm việc đừng quá lỗ mãng.”
“Vương phi làm sao vậy?”
Tương Tư vô cùng quan tâm hỏi, hoàn toàn không yên lòng.
Không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi, cứ làm theo những gì ta nói.”
Tương Tư do dự trong chốc lát, mới khom người hành lễ, rời đi.
Tương Tư vừa đi khỏi, Tịch Nhan thông suốt đứng dậy, chạy nhanh về Thúy Trúc Cư, ánh nắng bên ngoài ấm áp, bên trong yên tĩnh, Tịch Nhan đứng ở bên giường, nhìn Hạ Dạ Bạch trên giường, trong mắt vô cùng phức tạp.
Tìm một bên giường ngồi xuống, lại giúp hắn chỉnh lại chăn, lẳng lặng nhìn hắn, nhưng đôi mắt kia, đã không còn ôn nhu như ngày xưa, mà có thêm vài phần cảnh giác cùng tìm tòi nghiên cứu, ngón tay ôn nhu xẹt qua mặt của hắn, nỉ non: “Hạ Dạ Bạch, chàng đang gạt ta sao?”
thanh âm thật thấp, thoang thoảng như có như không, nhưng lại như từng mũi đao xẹt qua tim hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện