Nàng đứng ở giữa cửa, chỉ một động tác nhẹ nhàng, những hạ nhân kia đều ngừng nói: “Vương gia nhẹ dạ thiện lương, bọn họ liền cho rằng vương phủ ta là chốn không người, hôm nay hãy để bọn chúng thấy sự lợi hại của chúng ta, những người này, mặc kệ là hoàng tử hay là con cái đại thần, cho dù là ai cũng tuyệt không bỏ qua.”
“Vương phi nói đúng, những người này dám khi dễ Vương gia, không xem cung vương phủ của chúng ta ra gì, cũng không xem Vương phi ra gì, hôm nay nếu không dạy cho chúng một bài học để chúng ghi nhớ, bọn họ cũng không biết sự lợi hại của chúng ta.”
“Tương Tư cô nương nói không sai, vương phủ có Vương gia đó mới là vương phủ, không có Vương gia, sẽ thành ra cái dạng gì, người khác khinh thường Vương gia, thì đâu còn xem chúng ta là nô tài, trước đây chúng ta bị mây mờ che mắt, suy nghĩ thiển cận, mới có thể bị lừa bịp, khiến Vương gia nhiều lần bị ủy khuất, sau này tuyệt không phát sinh chuyện như vậy.”
Hồng Đậu tiến lên vỗ vỗ vai Tương Tư, cười nói: “Tương Tư tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ tỷ còn có tài này.”
Tương Tư thấy Hồng Đậu trêu ghẹo, ngại ngùng cười trừ: “Những lời này chẳng phải ta nói, mà là Vương phi, ta chỉ đem lời Vương phi nói lại cho mọi người nghe thôi.”
“Những lời mọi người vừa nói không sai, Vương gia chính là chủ tử của chúng ta, sinh là người của Vương gia, chết, cho dù có biến thành quỷ hồn, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn người khác khi dễ Vương gia, đều là hoàng tử như nhau, Ngũ vương gia vì sao có thể ức hiếp Vương gia chúng ta? Thất vương phủ Chúng ta nhất đẳng gia đinh vì sao thấy tứ đẳng gia đinh của các vương phủ khác, cũng phải đi đường vòng, chẳng lẽ là bởi vì hạ nhân vương phủ chúng ta quá mức mềm yếu? Không phải hạ nhân vương phủ chúng ta vô dụng, mà là trước đây mọi người căn bản không xem Vương gia trở thành chủ tử, người khác mới không coi Vương gia của chúng ta là Vương gia, Vương gia của chúng ta nếu bị khi dễ ở bên ngoài, người nào trong vương phủ có thể đứng ra can thiệp? Không có, hoàn toàn không có, không chỉ như thế, các ngươi trước kia lại hùa theo ngoại nhân ức hiếp Vương gia, chính vì lẽ đó, những người kia càng không coi trọng Vương gia của chúng ta mới tạo thành cảnh khốn cùng ngày hôm nay. Ngũ vương gia lại bất đồng, trong ngày thường long nhong khắp phố phường, lúc nào cũng có mấy tráng đinh hung nô đi theo bảo vệ phía sau, nếu như người nào không cẩn thận đụng phải hắn, thì chắc chắn kẻ đó không bầm dập mặt mày, cũng mất đi nửa mạng, như vậy, còn có ai dám liều mạng chống đối? Tục ngữ nói “đánh chó phải ngó mặt chủ”, nếu chó nhà Ngũ vương gia bị khi dễ, không cần bước sang ngày thứ hai, nhà người kia chắc chắn đã bị đám hạ nhân của ngũ vương phủ phá hủy, nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi ở bên ngoài bị khi dễ, thì có ai đứng ra bảo vệ các ngươi? Điều này có thể trách Vương gia không? Không thể, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính các ngươi, Vương gia không còn mặt mũi, các ngươi không có chủ tử, làm sao còn muốn nô tài khác tôn trọng? Vương gia thiện lương thật thà chất phác, nhưng bây giờ, chúng ta có Vương phi, nàng chính là nữ chủ tử vương phủ chúng ta, nếu có người dám có ý đồ với nàng, mạo phạm nàng, các ngươi nói nên làm như thế nào?”
Hồng Đậu miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, dõng dạc, những lời này của nàng quả thực đang nói ra tiếng lòng của những người đó.
… Vấn đề này, trước đây không phải bọn họ không nghĩ đến, nhưng mỗi khi nghĩ tới, luôn luôn đem trách nhiệm giao cho Vương gia, trách hắn ngu dại điên khùng, không có bản lãnh, tài cán để cho bọn họ… Hạ nhân này cũng mất mặt khốn cùng, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, nếu lúc trước khi Vương gia bị dễ, hạ nhân vương phủ bọn họ đứng ra bảo vệ, thì đâu rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay, người trên kẻ dưới cũng đều là người một nhà.
“Vương phi là chủ tử của chúng ta, họ khi dễ chủ tử, đương nhiên phải đòi lại công đạo.”
“Đúng, coi như mất cái mạng này, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho họ.”
“Không sai, ai thèm quan tâm hắn là hoàng tử gì, mặc dù là thiên tử lão tử, cho dù là ai cũng không được khi dễ Vương gia.”
Hạ nhân Vương phủ kích động, phẫn nộ rồi, gậy gộc trên tay giơ thật cao, hận không thể loạn côn đánh chết bọn chúng.
Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy bị trói gô một bên nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nuốt nước miếng, người lui về phía sau, e sợ đám người đang hừng hực khí thế kia phát hiện mình, những hạ nhân này muốn tạo phản, bọn họ thật sự muốn tạo phản.
“Vương phi, người như thế nên đem hắn giết chết đi, nếu hoàng thượng truy cứu, cứ nói là do Phúc Quý ta giết, một mình ta làm là được.”
“Đúng, người như thế mà thả ra, cũng không đáng để sống trên đời, đồ sắc phôi, không tự soi giương xem lại mình, con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga.”
Tịch Nhan xắn tay áo, không gian nhất thời lặng ngắt như tờ, đám người biểu tình oán giận, nắm chặt mộc côn trên tay, hận không thể đi tới chỗ 2 kẻ Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy kia thẳng tay mà đập cho chúng mấy phát.
“Nô tài nào không muốn có chủ tử tốt, cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, các ngươi trước đây đã làm gì, ta không muốn đi truy cứu. Hôm nay có thể gặp được các ngươi ở Ỷ Thúy Lâu, chứng tỏ các ngươi đã giác ngộ. Tuy nói Vương gia của chúng ta hiện tại không được đãi kiến, nhưng đó cũng là long tử đàng hoàng, sao có thể đem so sánh với dân đen như chúng ta được, hôm nay Vương gia bị Ngũ hoàng tử bắt, nếu quả thật xảy ra chuyện gì không may, ngươi cho là hoàng thượng sẽ trách cứ ai? Đến lúc đó người chết là ai? Còn không phải là đám nô tài các ngươi sao? Bị truy cứu xuống, người bị xử tử há chỉ có một người, mà còn truy cứu đến toàn bộ người trong gia đình các ngươi, Ngũ hoàng tử nào chỉ là bại hoại Vương gia, còn dám lấy đao chém giết người nhà các ngươi, các ngươi hoàn toàn không cảm giác được ư? Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, người nào không muốn leo lên cành cao, hạ nhân nào không muốn có một chủ tử lợi hại, chỉ có thất vương gia tốt, các ngươi mới có thể đi theo, hôm nay ta ở chỗ này cam đoan với các ngươi, nếu từ giờ các ngươi theo ta và Vương gia chịu khổ, toàn tâm toàn ý theo ta và Vương gia, ta và Vương gia được một bát cơm, thì các ngươi nhất định có một bát cháo, sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi, nhưng nếu có dị tâm đối với ta và Vương gia, ta nhất định khiến hắn giống như Vương Quyền, chết không có chỗ chôn.”
Đám hạ nhân kia ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, sửng sốt chỉ chốc lát, khuôn mặt lập tức tỏa ra khí thế hưng phấn hùng hồn, cặp mắt kia, nhìn Tịch Nhan, tràn đầy mong đợi.
“Tận hiến vì Vương gia, trung thành với Vương phi.”
“Nếu có dị tâm, thiên lôi đánh chết.”
“Vương gia muôn năm, Vương phi muôn năm.”
Thời đại nam tôn nữ trác này, trong lòng những người trong phủ, Tịch Nhan thân là Vương phi, nghiễm nhiên địa vị ngang hàng Vương gia, hết thảy những điều này chẳng qua chỉ là một khởi đầu, cuối cùng có một ngày, nàng sẽ cùng người nam nhân kia, tay nắm tay cùng tiến, cùng chung hoạn nạn, đứng ở đỉnh Lưu Ly, đứng ở nơi cao nhất của thời đại này.
“Bên trong còn có bốn nữ nhân, Tương Tư, ngươi và bọn họ ở lại đây, trông chừng Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy và đám nử tử kia cho cẩn thận, chờ ta trở lại, Hồng Đậu, ngươi mang vài người đi tới căn phòng vừa rồi, chuẩn bị nước lạnh, ta và Vương gia lập tức đi tới đó.”
Tịch Nhan phân phó xong, vội vàng chạy ào vào sài phòng, Hạ Dạ Bạch nằm trên giường xiêm y xốc xếch, ngực lộ ra, đôi môi vốn đỏ thắm giỡ thấm đẫm mồ hôi, trong suốt long lanh, dụ hoặc mê người, đôi tay không an phận vuốt ve lồng ngực của mình, như muốn giải trừ cái gì.
“trước tiên mặc quần áo vào đàng hoàng cho ta.”
Tịch Nhan ngồi xuống, giúp Hạ Dạ Bạch mặc lại quần áo, xoay người, thấy mấy nữ tử kia vẫn còn lãng vãng trong này, không khỏi căm tức: “Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta liền móc mắt các ngươi ra.”
Mấy nữ nhân này nghe xong, hoảng sợ cúi đầu, cái gì vậy? bọn họ cũng hít vào không ít mê hương, nghe thấy tiếng nam nhân rên rỉ, đương nhiên sẽ có dục vọng, bất quá chỉ là liếc mắt nhìn thôi. Nữ nhân này, cho dù dung mạo xinh đẹp, như dữ như sư tử hà đông, ác độc như vậy ngoài kẻ ngu ngốc kia thì còn ai dám xem nàng là bảo bối, nếu không có dung mạo này, cứ xem như mắt bị bò lệt ăn cũng không ai thèm lấy.
“Nhan Nhan, ta nóng quá.”
Hạ Dạ Bạch quyệt miệng, mặc dù cách mặt nạ, Tịch Nhan cũng có thể tưởng tượng dáng dấp hắn thời khắc này, khuôn mặt hoa đào, bên gò má đỏ ửng so với nữ nhân chỉ có diêm dúa lẳng lơ hơn, đôi tròng mắt kia, mặc dù ánh lên ham muốn tình dục, nhưng lại vô tội như trẻ nhỏ.
“nóng muốn chết luôn.”
Tịch Nhan không nói lấy một tiếng, đem Hạ Dạ Bạch bế lên, Hạ Dạ Bạch ở trong ngực của nàng giật giật, vùi đầu vào cổ của nàng, như con chó nhỏ ngửi ngửi, lập tức bắt đầu không chịu yên phận: “Nhan Nhan, nàng thật thơm.”
Hơi thở nóng rực đến mức có thể đem máu huyết trong người nung sôi sùng sục, Tịch Nhan không khỏi khô nóng theo, Hạ Dạ Bạch ha hả nở nụ cười, đôi tay dùng sức cào xé xiêm y trên người mình, như vậy còn chưa tính, ngay sau cào xé xiêm y trên thân, lại châm ngòi thổi gió trên người của Tịch Nhan, trên dưới xoa xoa, vuốt ve như đang tấu một khúc nhạc.
Tịch Nhan mới vừa bước ra khỏi cửa, cả người run lên, cúi đầu liếc mắt nhìn đôi mắt mê ly của Hạ Dạ Bạch: “Hạ Dạ Bạch, ngươi an phận một chút cho ta, còn động thủ động cước, ta liền ném ngươi xuống đất.”
Bọn họ nhìn Tịch Nhan ôm Tiểu Bạch rời đi, há hốc mồm, trời ạ, đó có phải nữ nhân không? Rốt cuộc là quái thai kiểu gì vậy? Một kim trâm phóng ra đoạt luôn tánh mạng người khác, còn có thể ôm người đàn ông to lớn như thế, chẳng lẽ là cung Vương phi mà mọi người truyền tai nhau trên khắp phố phường gần đây?
Bốn người vừa nhìn thấy một màn kia, cả người thanh tỉnh không ít, người mang mặt nạ kia là thất vương gia vô năng mềm yếu trong truyền thuyết, nhưng thấy thế nào cũng không giống, người bình thường bị hạ xuân hương, ai chẳng ý loạn tình mê, nhưng mới vừa rồi các nàng cởi sạch sẽ quần áo của hắn, vậy mà vẫn bị hắn đẩy ra, cho dù tay bị trói lại, chỉ cần các nàng tiến lại gần là hắn lập tức vùng quyền đấm cước đá, cho đến khi các nàng ngã ra xa hắn mới thôi, lẽ nào mị hương kia đã mất hiệu lực ngay từ đầu?
“Nhan Nhan đã nói không hung dữ với ta.”
Hơi thở của Hạ Dạ Bạch dồn dập, bĩu môi lên án, cặp mắt kia mê mê mông mông, như là buổi sáng cuối mùa thu, sương mù tràn ngập, không nhìn thấy ngọn nguồn.
Còn nói nàng hung dữ, nàng quả thực muốn tát một phát đánh chết hắn, như vậy, nàng cũng có thể tỉnh tâm.
Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, cũng may mới vừa rồi mê hương không quá nặng, nghĩ đến loại người như Hạ Tuấn Trì chắc là cho rằng chỉ cần nữ nhân chủ động câu dẫn, mặc dù là Liễu Hạ Huệ cũng sẽ hóa thân làm sói, coi thường Tiểu Bạch.
Hạ Dạ Bạch híp mắt, đầu cũng không chịu để yên cứ dụi vào trong ngực nàng, cảm nhận mềm mềm khiến hắn đặc biệt thoả mãn, đâu chịu nghe lời Tịch Nhan nói, đôi tay để bên ngòai xiêm y cũng không ngừng dò bóp: “Cái chỗ này của Nhan Nhan giống như những người đó, thật to và mềm.”
Hạ Dạ Bạch cười ngây ngô hai tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn ấn, không biết là vô tình hay là cố ý, trùng hợp ấn ngay trên đầu vú nàng, Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân như bị điểm huyệt, cánh tay mềm nhũn, suýt nữa đánh rơi Hạ Dạ Bạch xuống đất.
“Hạ Dạ Bạch.”
Không biết là bởi vì căm tức xấu hổ hoặc là duyên cớ khác, cả khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai, âm thanh này nàng vốn là muốn quát lớn, lại trở thành yêu kiều không hề có lực uy hiếp, Tịch Nhan nghe thấy thanh âm của mình như con mèo nhỏ cũng cả kinh, mặt càng đỏ gay gắt, Hạ Dạ Bạch nằm trong lòng vương hai tay ôm thật chặt hông của Tịch Nhan, vùi đầu vào giữa ngực nàng, ánh mắt mê ly vừa rồi trong nháy mắt trở nên trấn tĩnh sáng trong, trên môi ẩn một tia cười xấu xa, lại làm cho người ta thấy được cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
Hạ Dạ Bạch làm mưa làm gió suốt chặn đường đi, khi đến được căn phòng vừa rồi của Hạ Tuấn Trì, y phục trên người Tịch Nhan hầu như đã bị hắn đẩy ra, chỉ thiếu đưa tay ra là cởi xuống được.
“Vương phi, bên trong có phòng tắm, nước vẫn còn lạnh, có điều nô tỳ vừa cho người mang thùng tắm lớn đến, nước lạnh đã chuẩn bị xong, rất sạch sẽ, là ở trong này.”
Tịch Nhan gật đầu: “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài trước, canh cửa, không có mệnh lệnh của ta, không cho bất luận kẻ nào đi vào.”
Hồng Đậu nhận lệnh, sai mấy gia đinh vương phủ dọn dẹp cái kệ chưng bày đồ cổ, lôi thi thể Vương Quyền ra, phân phó bọn họ ném ra bãi tha ma, đóng cửa lại, để lại hai người canh cửa.
Tịch Nhan chạy vào bên trong, không chút nghĩ ngợi liền ném Hạ Dạ Bạch vào trong thùng nước tắm, không có nửa phần thuơng hương tiếc ngọc, cả người Hạ Dạ Bạch ngâm trong thùng nước tắm lạnh ngắc, nhất thời thanh tỉnh không ít, chí ít, ánh mắt của hắn nhìn Tịch Nhan không còn mê ly như vừa rồi, mà là sinh ra vài phần u oán: “Nhan….. Nhan, lạnhh…..quáaa.”
Tịch Nhan ngồi xếp bằng bên cạnh thùng nước tắm, có chút yêu thương lại có ảo não nhìn môi hắn run run, đưa tay giơ giơ trước mặt hắn, không biết mê dược kia đã bị nước lạnh gội rửa hết hay chưa. Lạnh lùng gọi một tiếng: “Tiểu Bạch.”
Hạ Dạ Bạch dùng sức lắc đầu, mang theo chút ảm đạm, hai tay quơ quào giữa không trung, qua một lát, cuối cùng cũng bắt được tay của Tịch Nhan, đặt ở trước ngực của mình, dùng sức chà xát: “Nhan Nhan, taaa…. lạnhhh…. quáaaaa.” Phối hợp với lời hắn là mấy cái hắc hơi liên tục.
Tịch Nhan nhìn mà không khỏi đau lòng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy tức giận, thế như thực chất nàng lo lắng cho hắn thật nhiều, hốt hoảng rút tay của mình ra: “Tiểu Bạch, trước tiên cứ ngồi trong này đợi một chút.”
Tịch Nhan chạy ra cửa, phân phó: “Hồng Đậu, mời Lý lão đến vương phủ chờ.”
Mới vừa phân phó xong, lại chạy về, đầu Hạ Dạ Bạch dựa vào thành thùng nước tắm, hai tay ôm đầu gối, cuộn thành một đoàn, môi run run, kéo quần áo xốc xếch ngâm mình trong nước, trang phục ướt nhẹp phập phồng trên thân thể, tóc dài đen nhánh một phần bơi trong làn nước, một phần rơi lả tả trên vai trên ngực hắn, bộ phận phát dục dưới hạ thân nhô rõ lên.
“Trước tiên, ta nói rõ cho ngươi biết, trên đời này, ngoại trừ ta thật tình đối đãi ngươi, thì tất cả huynh đệ của ngươi, chính là những sài lang hổ báo, những tên cầm thú này, nào quản ngươi có phải là tên ngốc hay không, chỉ cần có thể lợi dụng, tuyệt không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, đã nói người đừng qua lại với tên Ngũ hoàng tử này, nhưng ngươi vẫn không vâng lời của ta, chuyện ngày hôm nay coi như đáng đời ngươi, thế nhân đều nói ngươi là người ngu, trên thực tế, ta mới là người ngu, lại đi so đo với kẻ đại ngốc là ngươi, nếu không, hiện tại ta nên xoay người rời đi cho xong, việc gì phải ở lại đây còn bảo mấy người Hồng Đậu đem nước lạnh đến cho ngươi ngâm mình, cho ngươi lạnh chết đi, sau này nếu ngươi còn không nghe lời, thì ta còn quản ngươi sống chết làm gì, xem đây là chút hình phạt đối với ngươi, xem ngươi lần sau còn dám không nghe lời của ta nữa hay không?”
Ba phần cảm khái, ba phần phẫn nộ, còn sót lại bốn phần, e rằng thương tiếc, là nàng không thể ngăn được lòng thương yêu thương tiếc từ trái tim mình dành cho hắn, nàng thực sự muốn làm như lời nàng nói vậy, đi ra ngoài sai Hồng Đậu mang nước đá đến, để một mình hắn ngâm mình trong thùng, là lạnh là nóng, đây chính là dày vò hắn, cứ những chuyện liên quan hắn, nàng chính là không thể nhẫn tâm hạ tay được.
Xoa nhẹ tóc hắn, nhịn không được nhẹ giọng thở dài, như là nói với Hạ Dạ Bạch, hoặc như là đang lầm bầm lầu bầu với chính mình: “Tiểu Bạch, vì sao ngươi không bao giờ chịu nghe lời của ta?”
Với bản tính của nàng, mặc dù lúc nào cũng nhẹ dạ đối với hắn, nhưng cũng không nên dung túng như vậy, nếu không phải cứ thế thành thói quen, hắn cũng không đến mức đem lời của nàng trở thành gió thoảng bên tai như vậy, hôm nay bị Ngũ hoàng tử bắt trói, bất quá lại nghĩ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, Hạ Tuấn Trì chính là một sắc phôi, hoang dâm vô độ, mặc dù chết, nếu chết dưới hoa mẫu đơn, đó cũng là không uổng công chuyến này, hắn có ý muốn lợi dụng Tiểu Bạch kiềm chế nàng, chiếm tiện nghi của nàng, Tiểu Bạch làm sao có thể trốn thoát.
Xem đi, nàng chính là như vậy, rõ ràng là muốn nhẫn tâm đối với hắn, nhưng kết quả là, bản thân lại luôn luôn kiếm cớ cho hắn.
“Nhan Nhan.”
Môi Hạ Dạ Bạch run lẩy bẩy, thân thể nóng như lửa phải chịu ngâm trong nước đá lạnh, lúc nóng lúc lạnh, thân thể của hắn nhịn không được lạnh run, ôm chặt lấy người: “Ta lạnh quá.”
Tịch Nhan vỗ vỗ mặt của hắn, lạnh lẽo có chút dọa người, thở dài: “Nếu lần sau còn như vậy, ta thực sự không để ý ngươi nữa.”
Hồng Đậu suy nghĩ thật chu đáo, tựa hồ đã sớm nghĩ tới chuyện Tịch Nhan sẽ ngâm mình trong nước lạnh cùng Hạ Dạ Bạch, thùng gỗ rất lớn, đủ để chứa hai người, bị nha đầu kia đoán trúng khiến nàng hơi bất ngờ, có điều nàng vẫn nghĩ chuyện hai người sẽ tắm uyên ương trong tình huống này.
Tịch Nhan một chân bước vào thùng nước tắm, Hạ Dạ Bạch đang nhắm chặt mắt bất thình lình lại mở ra, nhìn nửa người Tịch Nhan ở trong nước: “Ai cho ngươi xuống, ta muốn tắm một mình.”
Khẩu khí kia, mang theo vài phần trách cứ.
Hạ Dạ Bạch bỗng nhiên đứng dậy, nước lạnh văng khắp nơi, vẩy lên người Tịch Nhan, dùng sức đem Tịch Nhan đẩy ra ngoài.
Buổi tối lần trước có hắn che chở, nàng chỉ hứng một luồng gió lạnh mà thôi, thế nhưng cả ngày hôm sau nằm lỳ trên giường, cả người lạnh như băng, nàng vốn không có nội lực, nói không chừng lại sinh bệnh.
Tịch Nhan bị hắn đẩy, cả người nghiêng về phía sau, suýt nữa rớt ra ngoài, cũng may được Hạ Dạ Bạch kéo lại, trong lòng bỗng nổi giận, sắc mặt âm trầm xuống: “Hạ Dạ Bạch đừng cho là ta hồ đồ.”
Nếu không phải nàng thấy hắn lạnh đến phát run, còn lâu nàng mới bước vào đây bồi hắn, thân thể của nàng chính nàng hiểu rõ nhất.
Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, cũng không biết là lạnh hay xảy ra chuyện gì, không tự chủ rùng mình một cái, nhưng vẫn không nguyện nhận tình cảm của nàng, lần trước thấy nàng sinh bệnh, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
“Có phải trên mặt bị thương rồi không?”
Đầu ngón tay Lạnh lẽo xẹt qua gò má, thuận thế lấy mặt nạ màu trắng bạc xuống, Hạ Dạ Bạch không nhúc nhích, nhìn Tịch Nhan, chỉ cảm thấy từng đợi khô nóng bất an nổi lên mãnh liệt hơn cả lúc trong sài phòng vừa rồi, Hạ Dạ Bạch không chút nghĩ ngợi, cuống quít che mặt, một lần nữa trở lại vị trí cũ, thân thể co lại một cục, ngồi ở trong nước.
Mặc dù ngâm mình trong nước lâu như vậy, hai gò má Hạ Dạ Bạch vẫn đỏ bừng, toàn thân vẫn phảng phất như bị hỏa thiêu, nhiệt huyết sôi trào, đôi mắt xinh đẹp kia, he hé mở ra, nhãn thần mông lung như là lửa nóng, sợi tóc trên trán sớm ướt nhẹp, mồ hôi thấm trên mặt, ửng đỏ như cánh hoa đào, hai gò má ửng hồng đẹp đẽ mà sinh động .
Tịch Nhan mới mặc kệ hắn nguyện ý hay không, ngâm nãy giờ chưa được mấy phút, mê dược trên người của hắn chắc chắn còn chưa thối lui, hắm mới ngâm trong nước được nửa khắc đồng hồ, chắc là không có gì đáng ngại.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, mặc dù nước không lạnh buốt như mùa đông, nhưng vẫn còn rất lạnh, so với nhiệt độ trên người thì chênh lệch quá nhiều, cơ thể nhất thời không thể thích ứng ngay được, khẽ hít vài hơi.
Mà người ngồi đối diện lại là ngốc tử, nhưng nàng chưa từng ghét bỏ dù chỉ một phút, từ đại hôn đến nay, mọi chuyện nàng làm đều vì hắn, tình nguyện hạ mình cúi đầu, cũng không để hắn chịu chút ủy khuất nào, vì hắn, đôi nay này nào chỉ dính vào máu tươi, Tịch Nhan cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, những đường vân tay rõ ràng, lòng bàn tay trong suốt, vẫn là sạch sẽ, nhưng hôm nay đã lấy đi vài sinh mệnh, trong lòng cũng không có nửa phần oán giận, nhưng mới vừa rồi, nhìn chủy thủ trên tay a nô, nhắm ngay cánh tay hắn, nàng cảm giác được trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nàng ở nơi này, không quen biết ai cũng không thông thuộc gì, bản thân lại không được cưng chiều, muốn bảo toàn mệnh sống thì lúc nào cũng phải cẩn thận từng ly từng tý, vậy mà còn phải vắt óc tìm mưu tính kế bảo hộ hắn, dùng sinh mệnh này để giữ gìn tôn nghiêm của hắn, vì sao hắn không nghe lời của mình, biết bao lần khiến nàng phải lo lắng bất an, có phải hắn ngốc không, liên tục làm ra bao nhiêu chuyện khiến người quan tâm hắn chịu tổn thương?
Hai tay Tịch Nhan đặt ở trên thùng gỗ, gục đầu lên trên, mệt mỏi rã rời, nhưng người đối diện tựa hồ bất kỳ thời khắc nào cũng không để cho nàng bớt lo.
“Nhan Nhan.”
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch gọi vài tiếng, Tịch Nhan ngẩng đầu, thấy hắn lại gần, không chút nghĩ ngợi, đưa tay kéo hắn lại sát biên thùng tắm, nàng muốn cắn hắn một cái thật mạnh, nhưng khi đến mép thùng thấy người hắn đầy thương tích, cuối cùng vẫn là không nỡ, nếu ngay cả nàng vì tức giận mà làm thương tổn hắn, thì trên đời còn ai không làm chuyện tổn thương đến hắn? Đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là cắn hắn một cái tượng trưng mà thôi, xem như gãi ngứa, chứ nào phải trách phạt, cù lét cũng không giống, thế mà nàng lại thấy bản thân thật ngốc, ngực nổi lên niềm chua xót thương cảm, viền mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Nhìn thấy khuôn mặt đang cười rúc rích, trong lòng lại thêm uất ức, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nàng thế nào lại muốn nghiêm khắc trừng phạt hắn đây?
Nàng nhìn nơi mình vừa hung hăn cắn, ngoại trừ nước bọt, hoàn toàn không có dấu vết gì, lòng phẩn nộ không yên, dùng sức hất tay của hắn ra, lau miệng.
“Hạ Dạ Bạch, làm sao ngươi mới có thể làm cho ta bớt lo, là ta đối với ngươi không tốt? Hay là ta đối với ngươi quá tốt? Vì sao ngươi cứ không nghe lời của ta? Thật lòng ta, luôn yêu thương ngươi cho dù ngươi là một người khờ khạo, ngươi càn quấy, tùy ngươi, ta cũng không nổi giận, hay là ngươi cảm thấy ta có chút chán ghét ngươi sao? Chuyện ngươi muốn biết, ta cũng chưa bao giờ giấu diếm, trong mắt của ta, Hạ Dạ Bạch ngươi, là người ngu cũng tốt, không phải người ngu cũng được, từ ngày đại hôn, ta đã nhận định ngươi, bảo ta bao che khuyết điểm cũng đúng, nhưng nếu chỉ là bao che khuyết điểm, lần trước ở tuệ xuân phường, ta đã không lấy tính mệnh này đi đánh cược, ngốc thì thế nào, ngoại trừ ta, không ai được phép xem thường ngươi, khi dễ ngươi, nhưng từ đại hôn đến bây giờ, ta có làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi hay chưa? Ngươi có biết hay không, mới vừa rồi tim ta như ngừng đập, Hạ Dạ Bạch, chẳng nhẽ ngươi muốn ta chết đi mới vừa lòng.”
“Không được nói đến chữ kia.”
Hạ Dạ Bạch quát to một tiếng, vùng cánh tay đang bị Tịch Nhan nắm ra, Tịch Nhan giữ chặt không buông, khiến hắn ngã nhào vào lòng nàng.
Môi nóng bỏng mang theo kình đạo gần như điên cuồng và quyết tâm bắt buộc tình thế, ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang buông lời oán trách của nàng, cuồng mãnh hút lấy hơi thở của nàng, Tịch Nhan bất ngờ, đôi mắt mở to, nhìn gương mặt đó gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh, phản ánh rõ ràng hình ảnh kinh ngạc của mình, ở đó vẫn còn lưu giữ sự phẩn nộ cuồng loạn vừa rồi của nàng.
Khí thế Bá đạo như vậy, đôi mắt trong trẻo kiên định kia, tuyệt không giống một Hạ Dạ Bạch thường thấy, Tịch Nhan không khỏi sửng sốt, mạnh mẽ như vậy cũng chỉ trong một cái chớp mắt, chờ nàng phục hồi tinh thần lại muốn tiếp tục đi tìm, đôi mắt kia đã khôi phục vẻ trong suốt vô tội như lúc ban đầu, còn mang theo một chút mờ sương, nụ hôn ngây ngô, lại mang theo ý vị bá đạo.
Mày Hạ Dạ Bạch nhăn lại, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn, hắn có thể nào quên bản lĩnh nữ nhân trước mắt này, nếu không phải đôi mắt kia đang mở to in rõ hình ảnh bá đạo cuồng dã của mình, hắn suýt nữa bại lộ.
Những lời vừa rồi của Tịch Nhan, lòng Hạ Dạ Bạch trào dâng niềm vui sướng, nguyên lai trong lòng nàng thật sự có hắn, nàng làm những chuyện kia toàn bộ cũng là vì hắn, đám mây đen nghi kỵ trong lòng nhất thời khó có thể kiềm chế niềm vui, nhưng cũng làm cho hạ thân hắn hung hăng trỗi dậy, nàng vì hắn làm những chuyện kia, hắn không phải không biết, tuệ xuân phường và cả chuyện hôm nay, hắn cũng là bị bất ngờ, hôm nay hắn ra phủ, vốn dĩ muốn đến cửa thành phía đông đón nàng, nhân tiện làm nàng ngạc nhiên, nào nghĩ đến sẽ gặp Hạ Tuấn Trì, hắn đã canh giữ mấy ngày liên tiếp ở ngoài cửa Cung Vương Phủ, lên kế hoạch lập bẫy chờ hắn, nếu hắn ra tay, thân phận nhất định bại lộ ra ngoài, những người đó chắc chắn không một ai thoát được, Tề Tắc, Tiêu Kiếm cũng không ở bên cạnh, hắn không muốn tay mình dính vào đám dân đen này, nếu không, những người đó nào có là đối thủ.
Nhưng như thế nào đi nữa, nàng cũng không nên nói ra câu kia. Nếu như nàng chết, ở tướng phủ hay Tuệ Xuân Phường, hắn đã không mạo hiểm phiêu lưu xuất thủ, hơn nữa, nếu không phải quốc sư giả thần giả quỷ cứ 3 lần 7 lượt cảnh báo, thì hoàng huynh làm gì còn mệnh mà sống, nhìn mũi tên cắm trên vai nàng, hắn hận không thể đem tay chân kẻ kia chặt đứt.
Những điều hắn làm lúc trước có lẽ hơi quá phận, thế nhưng đối với nữ nhân ngay ngày đại hôn tuyên bố thà chịu chết cũng không muốn gả cho hắn mà nói, vì sao hắn phải nương tay? Nào biết đâu rằng nàng tìm chết không thành, biến hóa lại lớn như thế.
Trên đời này, trừ mình ra, không còn bất cứ ai có thể tin tưởng, nếu không phải là bởi vì đêm đó máu nàng ngọt có thể giải thoát cơn cuồng dại của mình, hắn đã sớm hạ thủ, càng không có nghĩ tới sau này nàng lại làm nhiều chuyện vì mình như vậy, nhất là Tuệ Xuân Phường, nàng đem sinh mệnh của mình ra đặt cược, chỉ để cho hắn không bị người khác khi dễ.
Đối đãi hắn như trẻ con, ai bảo nàng đối xử với hắn như một đứa bé? Hắn là nam nhân, tùy thời đều có thể đem nàng từ nữ tử biến thành người của hắn.
Nữ nhân này, đối với hắn cũng rất nhẫn tâm, biết rõ hắn trúng thuốc mê, tuy nói mê dược căn bản vô dụng đối với hắn, đám nữ nhân Hạ Tuấn Trì phái tới, mùi son phấn đầy người, ngửi thấy đã muốn nôn.
Biết nàng tốt với mình, hắn cho rằng nàng sẽ lấy thân làm giải dược mới chịu đựng để mấy nử tử kia hôn mấy cái, nghĩ rằng nếu nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm, tương lai sẽ có một tiểu bạch nho nhỏ hay Nhan Nhan nho nhỏ, cho dù là sự tình bại lộ, nàng cũng vì đứa con, mà không tính toán với hắn, chí ít sẽ không bỏ hắn mà đi.
Nữ nhân này, tuy rằng hung dữ, phải nói là đại ma dầu trong các đại ma đầu, bất quá lại thu hút nhiều ánh mắt của nam nhân, lần trước ở Tuệ Xuân Phường, hắn đã thấy rõ ánh mắt của Hạ Thiên Thần và Hạ Minh Húc nhìn nàng, thưởng thức tán thưởng, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì, Quốc Sư cao cao tại thượng thường ngày đối với người nào cũng vừa thân cận mà lại xa cách, khiến người ta muốn tới gần lại không dám đến gần, hết lần này tới lần khác đối với nữ nhân này rất kiên định, người nọ chắc là biết chút ít việc gì đó, ngày thường không có người chết thì làm sao cũng không mời được đại tôn thần hắn ra, vậy mà ngày đó, vì nữ nhân này bị thương mà hắn đích thân chạy đến.
Trước có sói, sau có hổ, hai người bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng đến nay vẫn là hữu danh vô thực, hắn làm sao có thể yên tâm, vốn định nhân cơ hội này biến thành sự thật, nào nghĩ tới nữ nhân này nhẫn tâm như vậy, lại lựa chọn cùng mình ngâm nước lạnh phiền hà thế này, còn tên Hạ Tuấn Trì đáng chết kia, bản thân vô dụng, lại xem người khác cũng bất lực vô dụng như hắn, dùng phương thức hạ mê hương vô sỉ thế này, nếu là hắn thì đã dùng tiên dược.
“Ô ô.”
Hàm răng của hắn thô bạo cạy mở đôi hàm răng nàng đang cắn chặt, không nói lời gì tiến nhanh vào, nụ hôn sâu mang theo khát vọng như muốn mê hoặc nàng, đầu óc choáng váng, cổ khô nóng đốt cháy khả năng suy nghĩ của nàng, cuốn phăng chút lý trí còn sót lại.
Hắn đối với nàng, là khát vọng sâu tận xương tủy, mỗi đêm ôm nàng trong lòng, cái loại cảm giác này, dường như tìm được tâm tư của bản thân bị mất từ lâu, hàng đêm ngủ yên, không còn bị hành hạ bởi ác mộng quấn thân, nhưng mỗi đêm chỉ ôm nàng ngủ khiến hắn tuyệt không thỏa mãn, môi của hắn dán môi của nàng, đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi của nàng, thưởng thức một chút xíu vẻ đẹp của nàng, nhưng thế này, hắn mơ hồ thấy rằng không đủ, tay bắt đầu không an phận, dò vào bên trong áo của nàng, lưu luyến một phần mềm mại, còn có nàng run rẩy trong nháy mắt.
” Hạ___ Dạ____Bạch.”
Tuy Tịch Nhan ý loạn tình mê, trong tư tưởng vẫn không muốn, tay cũng chống cự, chỉ là khí lực không lớn, đối Hạ Dạ Bạch mà nói, có cũng được không có cũng được, nhất là âm thanh khiển trách nhẹ nhàng kia, ôn nhu mà mềm mại, mềm mại lại kiều mị, như kiêu gợi lên tiếng lòng.
Hai người dán sát vào nhau, nàng cảm giác được hạ thân nóng bỏng của hắn đang chạm vào nơi riêng tư của mình, giờ khắc này, nàng thật không dám coi hắn là người ngốc mà cư xử.
Nàng chẳng hề chống lại nụ hôn của hắn đụng chạm của hắn, thế nhưng nàng không muốn ở chỗ này, lại càng không nguyện làm chuyện ấy ở đây, nàng không chê hắn là kẻ ngốc, nhưng cũng không cần đến hình thức thấp kém là dùng mê dược như thế này, huống chi, mùi vị ấy thấm vào xương tủy, dù da mặt rất dày, tình yêu lằng nhằng càn quấy, mà bản thân đối với hắn lại không nhẫn tâm bỏ xuống được, đã có lần đầu tiên, khó bảo toàn không có lần thứ hai.
Hồng Đậu mới có đầu mối mảnh đất kia, từ ngày đó đến nay, chuyện nàng muốn làm khó khăn lắm mới có được chút tin tức, tuyệt không thể để chuyện tình cảm quấn lấy thân, hơn nữa, trong lòng nàng còn có quá nhiều nghi ngờ, đến nay vẫn chưa tìm ra lời giải, nàng không thể để cho mình không minh bạch như vậy phát sinh quan hệ cùng Tiểu Bạch.
Môi của nàng giống như người của nàng máu của nàng, dị thường thơm ngọt, nhu nhu, mềm mềm, hương vị dị thường ngọt ngào, làm cho hắn luyến tiếc buông ra, hạ thân đã sớm sưng khó chịu, con ngươi đen nhánh sớm bị tình dục nhuộm thành màu đỏ, rất là diễm lệ.
Hắn tham luyến vẻ đẹp của nàng, lý trí sớm đã bị đốt thành tro bụi, tim của hắn tự nói với mình, ăn đi ăn đi, để cho nàng thành nữ nhân chân chính của mình, nhưng vẫn luôn có một thanh âm khác vang lên, Hạ Dạ Bạch, nàng là nữ nhân đáng để ngươi quý trọng, như vậy do dự vẫn là không quyết, đến cuối cùng hắn đành phải buông lỏng môi của nàng ra .
Cả người chôn chặt dựa trên vai của nàng, nụ cười trên mặt làm như thoả mãn vừa tựa như không hài lòng, đành chịu thua, đôi mắt tràn ngập tình dục giờ đã thanh tỉnh nhiều, sự do dự không quyết trong lòng cũng nhẹ nhàng nới lõng.
Tịch Nhan vỗ vỗ bờ vai của hắn, vẫn không vì hành động vừa rồi của hắn mà tức giận, nhếch miệng lên, mơ hồ mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười kia có chút quỷ dị, như là hài lòng, hoặc như là hoài nghi cái gì, bất quá nói tóm lại vẫn là sung sướng.
“Hạ Dạ Bạch, ngươi khá hơn chút nào không?”
Hạ Dạ Bạch cả người tựa ở trên vai Tịch Nhan cọ cọ vài cái, ôm chặt lấy nàng, cười ha ha ra tiếng: “Nhan Nhan, nàng thật ngọt.”
“Thế nhưng mùi vị của ngươi lại quá kém, giống như còn có mùi vị nữ nhân khác.”
Tịch Nhan cúi đầu lầm bầm một tiếng, tương đối bất mãn oán trách nói, mới vừa rồi những nữ nhân kia hôn thật lâu trên yết hầu và cả trên ngực hắn, không biết đã cội rửa sạch hay chưa?!
Tịch Nhan tức giận, vung 2 tay vốc nước chà sát trên ngực Hạ Dạ Bạch, nàng dùng sức chà thật mạnh, sau cùng là chà đến cổ của hắn.
“Nhan Nhan, ta lạnh quá, lạnh đến choáng váng đầu óc rồi.”
Hạ Dạ Bạch nói nhỏ, môi như có như không xẹt qua vành tai Tịch Nhan, khiến cho nàng run rẩy một trận.
“Ôm ta lên giường.”
Hai chân Hạ Dạ Bạch quấy lấy hông của Tịch Nhan, không nhúc nhích, hiển nhiên, hắn cũng không muốn cử động nữa, muốn Tịch Nhan cứ y nguyên cái tư thế này ôm hắn lên giường, hắn đã bỏ qua bữa ăn ngon ngọt rồi, chỉ yêu cầu nàng ôm hắn lên giường thôi, tất nhiên, việc này cũng không tính là quá phận.
“Như ngươi vậy ta làm sao đứng lên?”
Hạ Dạ Bạch không vui, cúi đầu đánh bò cạp một trận, vành tai ửng đỏ, buông lỏng hai chân cuốn lấy Tịch Nhan ra, Tịch Nhan đứng lên, xách vai hắn, cứ như vậy, Hạ Dạ Bạch một lần nữa được ôm lên, cả người như là con chó nhỏ, nằm trong lòng nàng, Tịch Nhan nghĩ hắn đang ép sát muốn đem 2 người dung hợp thành một thể.
“Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm y phục cho ngươi thay.”
Tịch Nhan nói xong, chạy nhanh còn hơn thỏ, xoay người, cả người ướt nhẹp khiến nàng run lẩy bẩy, cắn chặt môi, một tay vịn tủ, cái tay còn lại che ngực.
“Thình thịch___”
“Thình thịch___”
Tim nhảy liên hồi, hoàn toàn không khống chế được, lại sờ sờ mặt mình, cũng nóng như lửa đốt.
Tịch Nhan đưa tay tự tát mình mấy cái, dùng sức đánh tỉnh đầu óc đang hoảng loạn, khẩn trương như vậy làm chi, lần trước ở rừng hoa đào, chẳng phải hắn cũng càn quấy khi dễ mình một phen đó sao? Lần này hắn còn trúng mê dược, cứ xem như trẻ nhỏ đang gặm kẹo que là được rồi, hơn nữa, bọn họ là vợ chồng, làm mấy chuyện thân mật như vậy cũng chẳng phải là chuyện gì thiên kinh địa nghĩa, bất quá là tắm uyên ương, nàng vẫn mặc xiêm y, tuy rằng xiêm y có mặc hay không cũng như nhau, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc gì.
Nhưng chết tiệt, tim vì sao càng đập càng nhanh, mặt vì sao càng ngày càng nóng, thậm chí còn cảm thấy như say?
“Nhan Nhan, đã xong chưa? ta sắp chết rét rồi.”
Tịch Nhan cứ một mực quay lưng lại, dĩ nhiên không phát hiện được trong tiếng nói có pha lẫn chút tiếu ý.
“Ngươi hoảng cái gì, ta cũng thay quần áo khác.”
Tịch Nhan mở ngăn tủ, thật vất vả mới tìm được bộ thích hợp với mình, màu sắc bộ trang phục này tương đối nhã nhặn, đây là phòng Hạ Tuấn Trì chuyên dụng, quần áo cùng sở thích của Hạ Dạ Bạch cũng không ít, Tịch Nhan tùy tiện cầm lấy một bộ, lại đi tìm khăn mặt sạch, lau khô người Hạ Dạ Bạch, thay đổi y phục cho hắn, giúp hắn lau khô tóc, chuyện như vậy ở vương phủ cũng làm qua rất nhiều lần, Hạ Dạ Bạch tựa hồ cũng không còn sức làm khó dễ, lúc này mới đem tất cả mọi việc an bày xong.
“Ta ra đi xử lý một ít chuyện, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.”
Tịch Nhan ngồi ở trên giường hẹp, giúp Hạ Dạ Bạch đắp kín mền, tỷ mỷ vuốt sợi tóc trên trán cho hắn.
Hạ Dạ Bạch vừa nghe Tịch Nhan phải đi, vén chăn lên, ngồi dậy, mang giày: “Ngươi đi đâu vậy, ta cũng muốn đi.”
“Ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt đã, bên ngoài có người chờ, nếu ngươi cần gì, cứ sai bảo họ, ngoan ngoãn nghe lời, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, sau này đừng mong ta để ý đến ngươi.”
Tịch Nhan trừng mắt nhìn hắn, không nhìn dịu dàng giống như trước nữa, không dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói những lời an ủi như buổi sáng, mà trực tiếp uy hiếp.
Hạ Dạ Bạch cúi đầu, nhếch mắt, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tịch Nhan nửa ngày, thấy không có đường sống vẹn toàn, đầu gục xuống, đôi mắt vừa hăng hái bừng bừng nhất thời ảm đạm rủ xuống, buồn buồn nói: “Đã biết.”
Tịch Nhan đi mấy bước, đột nhiên quay trở về, chỉ vào mặt nạ bạc ở cạnh giường: “Đeo vào.”
Tịch Nhan vừa bước chân ra ngoài, Hạ Dạ Bạch đứng ở phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, xoay người quay về phòng.
Một khắc sau, cửa sổ lầu ba Ỷ Thúy Lâu chợt truyền vào mùi hoa sen nhàn nhạt thơm ngát, nhưng rất dễ chịu, tiếp theo, cánh hoa sen trắng như tuyết, từ cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, hai người thiếu niên mặc thanh y thiếu niên từ trên trời giáng xuống, đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mày tuấn mắt tinh, một người mặt cười tựa phi tiếu, một người mặt băng lãnh như sương, hai người ăn ý đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, đem hộp gấm đưa ra phía trước Hạ Dạ Bạch, cung kính nói: “Công tử.”
Hạ Dạ Bạch ừ một tiếng, gật đầu, liếc mắt nhìn gian phòng màn che diễm lệ, tiếp nhận hộp gấm, đi vào bên trong.
Hai người hội ý, nhìn đối phương gật gật đầu, sau đó thấy 2 người cũng bước vào bên trong phòng, phối hợp ăn ý, bày bánh lên trên chiếc giường hẹp, khăn trải bàn trong phòng, toàn bộ bị thanh lý sạch sẽ, lập tức có một người thay kiểu dáng màu sắc giống như là mành trướng nhẹ nhàng, động tác cực nhanh, khiến ai thấy cũng phải trợn mắt, nhìn là biết đây không phải lần đầu tiên.
Chờ Hạ Dạ Bạch đi ra, trên người đã đổi lại xiêm y sạch sẽ chỉnh tề, nội sam màu xám đen, nhìn qua cực kỳ cũ kỹ, nhưng nếu chạm vào, sẽ phát hiện sự bất đồng trong đó, vải dệt kim tuyến, nhẹ như phù vân, còn chỗ cổ áo, nghiễm nhiên là tuyết liên nở rộ, mà bên trong căn phòng này khi thay những khăn trải bàn màn che này cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.
Hai người thấy Hạ Dạ Bạch đi ra, lôi một cái bàn gỗ lim lớn từ phòng khác sang, dọn một bàn trà, mang qua một cái ghế, một tấm niệm lót dày trên ghế, sau đó bưng ra một chiếc hộp ngọc băng tâm, một tay cầm chén trà phỉ thúy, một tay mở nắp trà, rót đầy vào ly, nước trà còn nóng hôi hổi: “Công tử, trà đã pha xong rồi.”
Hạ Dạ Bạch ừ một tiếng, mới từ từ ngồi xuống, tiếp nhận ly trà, đưa tay nâng nắp lên, nhẹ nhàng thổi thổi, nếm thử một chút, sau đó đặt xuống, liền có khách không mời mà xông vào.
“Công tử trên người khá hơn chút nào không? Cần ta tìm cho công tử hai mỹ nữ thư giãn giải trừ chút thống khổ?”
Thanh âm kia, từ đàng xa bay tới, mang theo sự tiêu sái bừa bãi không nói ra được, phong lưu vô hạn, cái miệng thốt ra những lời kia, có thể so sánh với tên vô lại trên phố phường.
“Vương phi nói đúng, những người này dám khi dễ Vương gia, không xem cung vương phủ của chúng ta ra gì, cũng không xem Vương phi ra gì, hôm nay nếu không dạy cho chúng một bài học để chúng ghi nhớ, bọn họ cũng không biết sự lợi hại của chúng ta.”
“Tương Tư cô nương nói không sai, vương phủ có Vương gia đó mới là vương phủ, không có Vương gia, sẽ thành ra cái dạng gì, người khác khinh thường Vương gia, thì đâu còn xem chúng ta là nô tài, trước đây chúng ta bị mây mờ che mắt, suy nghĩ thiển cận, mới có thể bị lừa bịp, khiến Vương gia nhiều lần bị ủy khuất, sau này tuyệt không phát sinh chuyện như vậy.”
Hồng Đậu tiến lên vỗ vỗ vai Tương Tư, cười nói: “Tương Tư tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ tỷ còn có tài này.”
Tương Tư thấy Hồng Đậu trêu ghẹo, ngại ngùng cười trừ: “Những lời này chẳng phải ta nói, mà là Vương phi, ta chỉ đem lời Vương phi nói lại cho mọi người nghe thôi.”
“Những lời mọi người vừa nói không sai, Vương gia chính là chủ tử của chúng ta, sinh là người của Vương gia, chết, cho dù có biến thành quỷ hồn, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn người khác khi dễ Vương gia, đều là hoàng tử như nhau, Ngũ vương gia vì sao có thể ức hiếp Vương gia chúng ta? Thất vương phủ Chúng ta nhất đẳng gia đinh vì sao thấy tứ đẳng gia đinh của các vương phủ khác, cũng phải đi đường vòng, chẳng lẽ là bởi vì hạ nhân vương phủ chúng ta quá mức mềm yếu? Không phải hạ nhân vương phủ chúng ta vô dụng, mà là trước đây mọi người căn bản không xem Vương gia trở thành chủ tử, người khác mới không coi Vương gia của chúng ta là Vương gia, Vương gia của chúng ta nếu bị khi dễ ở bên ngoài, người nào trong vương phủ có thể đứng ra can thiệp? Không có, hoàn toàn không có, không chỉ như thế, các ngươi trước kia lại hùa theo ngoại nhân ức hiếp Vương gia, chính vì lẽ đó, những người kia càng không coi trọng Vương gia của chúng ta mới tạo thành cảnh khốn cùng ngày hôm nay. Ngũ vương gia lại bất đồng, trong ngày thường long nhong khắp phố phường, lúc nào cũng có mấy tráng đinh hung nô đi theo bảo vệ phía sau, nếu như người nào không cẩn thận đụng phải hắn, thì chắc chắn kẻ đó không bầm dập mặt mày, cũng mất đi nửa mạng, như vậy, còn có ai dám liều mạng chống đối? Tục ngữ nói “đánh chó phải ngó mặt chủ”, nếu chó nhà Ngũ vương gia bị khi dễ, không cần bước sang ngày thứ hai, nhà người kia chắc chắn đã bị đám hạ nhân của ngũ vương phủ phá hủy, nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi ở bên ngoài bị khi dễ, thì có ai đứng ra bảo vệ các ngươi? Điều này có thể trách Vương gia không? Không thể, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính các ngươi, Vương gia không còn mặt mũi, các ngươi không có chủ tử, làm sao còn muốn nô tài khác tôn trọng? Vương gia thiện lương thật thà chất phác, nhưng bây giờ, chúng ta có Vương phi, nàng chính là nữ chủ tử vương phủ chúng ta, nếu có người dám có ý đồ với nàng, mạo phạm nàng, các ngươi nói nên làm như thế nào?”
Hồng Đậu miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, dõng dạc, những lời này của nàng quả thực đang nói ra tiếng lòng của những người đó.
… Vấn đề này, trước đây không phải bọn họ không nghĩ đến, nhưng mỗi khi nghĩ tới, luôn luôn đem trách nhiệm giao cho Vương gia, trách hắn ngu dại điên khùng, không có bản lãnh, tài cán để cho bọn họ… Hạ nhân này cũng mất mặt khốn cùng, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, nếu lúc trước khi Vương gia bị dễ, hạ nhân vương phủ bọn họ đứng ra bảo vệ, thì đâu rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay, người trên kẻ dưới cũng đều là người một nhà.
“Vương phi là chủ tử của chúng ta, họ khi dễ chủ tử, đương nhiên phải đòi lại công đạo.”
“Đúng, coi như mất cái mạng này, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho họ.”
“Không sai, ai thèm quan tâm hắn là hoàng tử gì, mặc dù là thiên tử lão tử, cho dù là ai cũng không được khi dễ Vương gia.”
Hạ nhân Vương phủ kích động, phẫn nộ rồi, gậy gộc trên tay giơ thật cao, hận không thể loạn côn đánh chết bọn chúng.
Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy bị trói gô một bên nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nuốt nước miếng, người lui về phía sau, e sợ đám người đang hừng hực khí thế kia phát hiện mình, những hạ nhân này muốn tạo phản, bọn họ thật sự muốn tạo phản.
“Vương phi, người như thế nên đem hắn giết chết đi, nếu hoàng thượng truy cứu, cứ nói là do Phúc Quý ta giết, một mình ta làm là được.”
“Đúng, người như thế mà thả ra, cũng không đáng để sống trên đời, đồ sắc phôi, không tự soi giương xem lại mình, con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga.”
Tịch Nhan xắn tay áo, không gian nhất thời lặng ngắt như tờ, đám người biểu tình oán giận, nắm chặt mộc côn trên tay, hận không thể đi tới chỗ 2 kẻ Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy kia thẳng tay mà đập cho chúng mấy phát.
“Nô tài nào không muốn có chủ tử tốt, cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, các ngươi trước đây đã làm gì, ta không muốn đi truy cứu. Hôm nay có thể gặp được các ngươi ở Ỷ Thúy Lâu, chứng tỏ các ngươi đã giác ngộ. Tuy nói Vương gia của chúng ta hiện tại không được đãi kiến, nhưng đó cũng là long tử đàng hoàng, sao có thể đem so sánh với dân đen như chúng ta được, hôm nay Vương gia bị Ngũ hoàng tử bắt, nếu quả thật xảy ra chuyện gì không may, ngươi cho là hoàng thượng sẽ trách cứ ai? Đến lúc đó người chết là ai? Còn không phải là đám nô tài các ngươi sao? Bị truy cứu xuống, người bị xử tử há chỉ có một người, mà còn truy cứu đến toàn bộ người trong gia đình các ngươi, Ngũ hoàng tử nào chỉ là bại hoại Vương gia, còn dám lấy đao chém giết người nhà các ngươi, các ngươi hoàn toàn không cảm giác được ư? Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, người nào không muốn leo lên cành cao, hạ nhân nào không muốn có một chủ tử lợi hại, chỉ có thất vương gia tốt, các ngươi mới có thể đi theo, hôm nay ta ở chỗ này cam đoan với các ngươi, nếu từ giờ các ngươi theo ta và Vương gia chịu khổ, toàn tâm toàn ý theo ta và Vương gia, ta và Vương gia được một bát cơm, thì các ngươi nhất định có một bát cháo, sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi, nhưng nếu có dị tâm đối với ta và Vương gia, ta nhất định khiến hắn giống như Vương Quyền, chết không có chỗ chôn.”
Đám hạ nhân kia ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, sửng sốt chỉ chốc lát, khuôn mặt lập tức tỏa ra khí thế hưng phấn hùng hồn, cặp mắt kia, nhìn Tịch Nhan, tràn đầy mong đợi.
“Tận hiến vì Vương gia, trung thành với Vương phi.”
“Nếu có dị tâm, thiên lôi đánh chết.”
“Vương gia muôn năm, Vương phi muôn năm.”
Thời đại nam tôn nữ trác này, trong lòng những người trong phủ, Tịch Nhan thân là Vương phi, nghiễm nhiên địa vị ngang hàng Vương gia, hết thảy những điều này chẳng qua chỉ là một khởi đầu, cuối cùng có một ngày, nàng sẽ cùng người nam nhân kia, tay nắm tay cùng tiến, cùng chung hoạn nạn, đứng ở đỉnh Lưu Ly, đứng ở nơi cao nhất của thời đại này.
“Bên trong còn có bốn nữ nhân, Tương Tư, ngươi và bọn họ ở lại đây, trông chừng Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy và đám nử tử kia cho cẩn thận, chờ ta trở lại, Hồng Đậu, ngươi mang vài người đi tới căn phòng vừa rồi, chuẩn bị nước lạnh, ta và Vương gia lập tức đi tới đó.”
Tịch Nhan phân phó xong, vội vàng chạy ào vào sài phòng, Hạ Dạ Bạch nằm trên giường xiêm y xốc xếch, ngực lộ ra, đôi môi vốn đỏ thắm giỡ thấm đẫm mồ hôi, trong suốt long lanh, dụ hoặc mê người, đôi tay không an phận vuốt ve lồng ngực của mình, như muốn giải trừ cái gì.
“trước tiên mặc quần áo vào đàng hoàng cho ta.”
Tịch Nhan ngồi xuống, giúp Hạ Dạ Bạch mặc lại quần áo, xoay người, thấy mấy nữ tử kia vẫn còn lãng vãng trong này, không khỏi căm tức: “Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta liền móc mắt các ngươi ra.”
Mấy nữ nhân này nghe xong, hoảng sợ cúi đầu, cái gì vậy? bọn họ cũng hít vào không ít mê hương, nghe thấy tiếng nam nhân rên rỉ, đương nhiên sẽ có dục vọng, bất quá chỉ là liếc mắt nhìn thôi. Nữ nhân này, cho dù dung mạo xinh đẹp, như dữ như sư tử hà đông, ác độc như vậy ngoài kẻ ngu ngốc kia thì còn ai dám xem nàng là bảo bối, nếu không có dung mạo này, cứ xem như mắt bị bò lệt ăn cũng không ai thèm lấy.
“Nhan Nhan, ta nóng quá.”
Hạ Dạ Bạch quyệt miệng, mặc dù cách mặt nạ, Tịch Nhan cũng có thể tưởng tượng dáng dấp hắn thời khắc này, khuôn mặt hoa đào, bên gò má đỏ ửng so với nữ nhân chỉ có diêm dúa lẳng lơ hơn, đôi tròng mắt kia, mặc dù ánh lên ham muốn tình dục, nhưng lại vô tội như trẻ nhỏ.
“nóng muốn chết luôn.”
Tịch Nhan không nói lấy một tiếng, đem Hạ Dạ Bạch bế lên, Hạ Dạ Bạch ở trong ngực của nàng giật giật, vùi đầu vào cổ của nàng, như con chó nhỏ ngửi ngửi, lập tức bắt đầu không chịu yên phận: “Nhan Nhan, nàng thật thơm.”
Hơi thở nóng rực đến mức có thể đem máu huyết trong người nung sôi sùng sục, Tịch Nhan không khỏi khô nóng theo, Hạ Dạ Bạch ha hả nở nụ cười, đôi tay dùng sức cào xé xiêm y trên người mình, như vậy còn chưa tính, ngay sau cào xé xiêm y trên thân, lại châm ngòi thổi gió trên người của Tịch Nhan, trên dưới xoa xoa, vuốt ve như đang tấu một khúc nhạc.
Tịch Nhan mới vừa bước ra khỏi cửa, cả người run lên, cúi đầu liếc mắt nhìn đôi mắt mê ly của Hạ Dạ Bạch: “Hạ Dạ Bạch, ngươi an phận một chút cho ta, còn động thủ động cước, ta liền ném ngươi xuống đất.”
Bọn họ nhìn Tịch Nhan ôm Tiểu Bạch rời đi, há hốc mồm, trời ạ, đó có phải nữ nhân không? Rốt cuộc là quái thai kiểu gì vậy? Một kim trâm phóng ra đoạt luôn tánh mạng người khác, còn có thể ôm người đàn ông to lớn như thế, chẳng lẽ là cung Vương phi mà mọi người truyền tai nhau trên khắp phố phường gần đây?
Bốn người vừa nhìn thấy một màn kia, cả người thanh tỉnh không ít, người mang mặt nạ kia là thất vương gia vô năng mềm yếu trong truyền thuyết, nhưng thấy thế nào cũng không giống, người bình thường bị hạ xuân hương, ai chẳng ý loạn tình mê, nhưng mới vừa rồi các nàng cởi sạch sẽ quần áo của hắn, vậy mà vẫn bị hắn đẩy ra, cho dù tay bị trói lại, chỉ cần các nàng tiến lại gần là hắn lập tức vùng quyền đấm cước đá, cho đến khi các nàng ngã ra xa hắn mới thôi, lẽ nào mị hương kia đã mất hiệu lực ngay từ đầu?
“Nhan Nhan đã nói không hung dữ với ta.”
Hơi thở của Hạ Dạ Bạch dồn dập, bĩu môi lên án, cặp mắt kia mê mê mông mông, như là buổi sáng cuối mùa thu, sương mù tràn ngập, không nhìn thấy ngọn nguồn.
Còn nói nàng hung dữ, nàng quả thực muốn tát một phát đánh chết hắn, như vậy, nàng cũng có thể tỉnh tâm.
Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, cũng may mới vừa rồi mê hương không quá nặng, nghĩ đến loại người như Hạ Tuấn Trì chắc là cho rằng chỉ cần nữ nhân chủ động câu dẫn, mặc dù là Liễu Hạ Huệ cũng sẽ hóa thân làm sói, coi thường Tiểu Bạch.
Hạ Dạ Bạch híp mắt, đầu cũng không chịu để yên cứ dụi vào trong ngực nàng, cảm nhận mềm mềm khiến hắn đặc biệt thoả mãn, đâu chịu nghe lời Tịch Nhan nói, đôi tay để bên ngòai xiêm y cũng không ngừng dò bóp: “Cái chỗ này của Nhan Nhan giống như những người đó, thật to và mềm.”
Hạ Dạ Bạch cười ngây ngô hai tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn ấn, không biết là vô tình hay là cố ý, trùng hợp ấn ngay trên đầu vú nàng, Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân như bị điểm huyệt, cánh tay mềm nhũn, suýt nữa đánh rơi Hạ Dạ Bạch xuống đất.
“Hạ Dạ Bạch.”
Không biết là bởi vì căm tức xấu hổ hoặc là duyên cớ khác, cả khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai, âm thanh này nàng vốn là muốn quát lớn, lại trở thành yêu kiều không hề có lực uy hiếp, Tịch Nhan nghe thấy thanh âm của mình như con mèo nhỏ cũng cả kinh, mặt càng đỏ gay gắt, Hạ Dạ Bạch nằm trong lòng vương hai tay ôm thật chặt hông của Tịch Nhan, vùi đầu vào giữa ngực nàng, ánh mắt mê ly vừa rồi trong nháy mắt trở nên trấn tĩnh sáng trong, trên môi ẩn một tia cười xấu xa, lại làm cho người ta thấy được cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
Hạ Dạ Bạch làm mưa làm gió suốt chặn đường đi, khi đến được căn phòng vừa rồi của Hạ Tuấn Trì, y phục trên người Tịch Nhan hầu như đã bị hắn đẩy ra, chỉ thiếu đưa tay ra là cởi xuống được.
“Vương phi, bên trong có phòng tắm, nước vẫn còn lạnh, có điều nô tỳ vừa cho người mang thùng tắm lớn đến, nước lạnh đã chuẩn bị xong, rất sạch sẽ, là ở trong này.”
Tịch Nhan gật đầu: “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài trước, canh cửa, không có mệnh lệnh của ta, không cho bất luận kẻ nào đi vào.”
Hồng Đậu nhận lệnh, sai mấy gia đinh vương phủ dọn dẹp cái kệ chưng bày đồ cổ, lôi thi thể Vương Quyền ra, phân phó bọn họ ném ra bãi tha ma, đóng cửa lại, để lại hai người canh cửa.
Tịch Nhan chạy vào bên trong, không chút nghĩ ngợi liền ném Hạ Dạ Bạch vào trong thùng nước tắm, không có nửa phần thuơng hương tiếc ngọc, cả người Hạ Dạ Bạch ngâm trong thùng nước tắm lạnh ngắc, nhất thời thanh tỉnh không ít, chí ít, ánh mắt của hắn nhìn Tịch Nhan không còn mê ly như vừa rồi, mà là sinh ra vài phần u oán: “Nhan….. Nhan, lạnhh…..quáaa.”
Tịch Nhan ngồi xếp bằng bên cạnh thùng nước tắm, có chút yêu thương lại có ảo não nhìn môi hắn run run, đưa tay giơ giơ trước mặt hắn, không biết mê dược kia đã bị nước lạnh gội rửa hết hay chưa. Lạnh lùng gọi một tiếng: “Tiểu Bạch.”
Hạ Dạ Bạch dùng sức lắc đầu, mang theo chút ảm đạm, hai tay quơ quào giữa không trung, qua một lát, cuối cùng cũng bắt được tay của Tịch Nhan, đặt ở trước ngực của mình, dùng sức chà xát: “Nhan Nhan, taaa…. lạnhhh…. quáaaaa.” Phối hợp với lời hắn là mấy cái hắc hơi liên tục.
Tịch Nhan nhìn mà không khỏi đau lòng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy tức giận, thế như thực chất nàng lo lắng cho hắn thật nhiều, hốt hoảng rút tay của mình ra: “Tiểu Bạch, trước tiên cứ ngồi trong này đợi một chút.”
Tịch Nhan chạy ra cửa, phân phó: “Hồng Đậu, mời Lý lão đến vương phủ chờ.”
Mới vừa phân phó xong, lại chạy về, đầu Hạ Dạ Bạch dựa vào thành thùng nước tắm, hai tay ôm đầu gối, cuộn thành một đoàn, môi run run, kéo quần áo xốc xếch ngâm mình trong nước, trang phục ướt nhẹp phập phồng trên thân thể, tóc dài đen nhánh một phần bơi trong làn nước, một phần rơi lả tả trên vai trên ngực hắn, bộ phận phát dục dưới hạ thân nhô rõ lên.
“Trước tiên, ta nói rõ cho ngươi biết, trên đời này, ngoại trừ ta thật tình đối đãi ngươi, thì tất cả huynh đệ của ngươi, chính là những sài lang hổ báo, những tên cầm thú này, nào quản ngươi có phải là tên ngốc hay không, chỉ cần có thể lợi dụng, tuyệt không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, đã nói người đừng qua lại với tên Ngũ hoàng tử này, nhưng ngươi vẫn không vâng lời của ta, chuyện ngày hôm nay coi như đáng đời ngươi, thế nhân đều nói ngươi là người ngu, trên thực tế, ta mới là người ngu, lại đi so đo với kẻ đại ngốc là ngươi, nếu không, hiện tại ta nên xoay người rời đi cho xong, việc gì phải ở lại đây còn bảo mấy người Hồng Đậu đem nước lạnh đến cho ngươi ngâm mình, cho ngươi lạnh chết đi, sau này nếu ngươi còn không nghe lời, thì ta còn quản ngươi sống chết làm gì, xem đây là chút hình phạt đối với ngươi, xem ngươi lần sau còn dám không nghe lời của ta nữa hay không?”
Ba phần cảm khái, ba phần phẫn nộ, còn sót lại bốn phần, e rằng thương tiếc, là nàng không thể ngăn được lòng thương yêu thương tiếc từ trái tim mình dành cho hắn, nàng thực sự muốn làm như lời nàng nói vậy, đi ra ngoài sai Hồng Đậu mang nước đá đến, để một mình hắn ngâm mình trong thùng, là lạnh là nóng, đây chính là dày vò hắn, cứ những chuyện liên quan hắn, nàng chính là không thể nhẫn tâm hạ tay được.
Xoa nhẹ tóc hắn, nhịn không được nhẹ giọng thở dài, như là nói với Hạ Dạ Bạch, hoặc như là đang lầm bầm lầu bầu với chính mình: “Tiểu Bạch, vì sao ngươi không bao giờ chịu nghe lời của ta?”
Với bản tính của nàng, mặc dù lúc nào cũng nhẹ dạ đối với hắn, nhưng cũng không nên dung túng như vậy, nếu không phải cứ thế thành thói quen, hắn cũng không đến mức đem lời của nàng trở thành gió thoảng bên tai như vậy, hôm nay bị Ngũ hoàng tử bắt trói, bất quá lại nghĩ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, Hạ Tuấn Trì chính là một sắc phôi, hoang dâm vô độ, mặc dù chết, nếu chết dưới hoa mẫu đơn, đó cũng là không uổng công chuyến này, hắn có ý muốn lợi dụng Tiểu Bạch kiềm chế nàng, chiếm tiện nghi của nàng, Tiểu Bạch làm sao có thể trốn thoát.
Xem đi, nàng chính là như vậy, rõ ràng là muốn nhẫn tâm đối với hắn, nhưng kết quả là, bản thân lại luôn luôn kiếm cớ cho hắn.
“Nhan Nhan.”
Môi Hạ Dạ Bạch run lẩy bẩy, thân thể nóng như lửa phải chịu ngâm trong nước đá lạnh, lúc nóng lúc lạnh, thân thể của hắn nhịn không được lạnh run, ôm chặt lấy người: “Ta lạnh quá.”
Tịch Nhan vỗ vỗ mặt của hắn, lạnh lẽo có chút dọa người, thở dài: “Nếu lần sau còn như vậy, ta thực sự không để ý ngươi nữa.”
Hồng Đậu suy nghĩ thật chu đáo, tựa hồ đã sớm nghĩ tới chuyện Tịch Nhan sẽ ngâm mình trong nước lạnh cùng Hạ Dạ Bạch, thùng gỗ rất lớn, đủ để chứa hai người, bị nha đầu kia đoán trúng khiến nàng hơi bất ngờ, có điều nàng vẫn nghĩ chuyện hai người sẽ tắm uyên ương trong tình huống này.
Tịch Nhan một chân bước vào thùng nước tắm, Hạ Dạ Bạch đang nhắm chặt mắt bất thình lình lại mở ra, nhìn nửa người Tịch Nhan ở trong nước: “Ai cho ngươi xuống, ta muốn tắm một mình.”
Khẩu khí kia, mang theo vài phần trách cứ.
Hạ Dạ Bạch bỗng nhiên đứng dậy, nước lạnh văng khắp nơi, vẩy lên người Tịch Nhan, dùng sức đem Tịch Nhan đẩy ra ngoài.
Buổi tối lần trước có hắn che chở, nàng chỉ hứng một luồng gió lạnh mà thôi, thế nhưng cả ngày hôm sau nằm lỳ trên giường, cả người lạnh như băng, nàng vốn không có nội lực, nói không chừng lại sinh bệnh.
Tịch Nhan bị hắn đẩy, cả người nghiêng về phía sau, suýt nữa rớt ra ngoài, cũng may được Hạ Dạ Bạch kéo lại, trong lòng bỗng nổi giận, sắc mặt âm trầm xuống: “Hạ Dạ Bạch đừng cho là ta hồ đồ.”
Nếu không phải nàng thấy hắn lạnh đến phát run, còn lâu nàng mới bước vào đây bồi hắn, thân thể của nàng chính nàng hiểu rõ nhất.
Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, cũng không biết là lạnh hay xảy ra chuyện gì, không tự chủ rùng mình một cái, nhưng vẫn không nguyện nhận tình cảm của nàng, lần trước thấy nàng sinh bệnh, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
“Có phải trên mặt bị thương rồi không?”
Đầu ngón tay Lạnh lẽo xẹt qua gò má, thuận thế lấy mặt nạ màu trắng bạc xuống, Hạ Dạ Bạch không nhúc nhích, nhìn Tịch Nhan, chỉ cảm thấy từng đợi khô nóng bất an nổi lên mãnh liệt hơn cả lúc trong sài phòng vừa rồi, Hạ Dạ Bạch không chút nghĩ ngợi, cuống quít che mặt, một lần nữa trở lại vị trí cũ, thân thể co lại một cục, ngồi ở trong nước.
Mặc dù ngâm mình trong nước lâu như vậy, hai gò má Hạ Dạ Bạch vẫn đỏ bừng, toàn thân vẫn phảng phất như bị hỏa thiêu, nhiệt huyết sôi trào, đôi mắt xinh đẹp kia, he hé mở ra, nhãn thần mông lung như là lửa nóng, sợi tóc trên trán sớm ướt nhẹp, mồ hôi thấm trên mặt, ửng đỏ như cánh hoa đào, hai gò má ửng hồng đẹp đẽ mà sinh động .
Tịch Nhan mới mặc kệ hắn nguyện ý hay không, ngâm nãy giờ chưa được mấy phút, mê dược trên người của hắn chắc chắn còn chưa thối lui, hắm mới ngâm trong nước được nửa khắc đồng hồ, chắc là không có gì đáng ngại.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, mặc dù nước không lạnh buốt như mùa đông, nhưng vẫn còn rất lạnh, so với nhiệt độ trên người thì chênh lệch quá nhiều, cơ thể nhất thời không thể thích ứng ngay được, khẽ hít vài hơi.
Mà người ngồi đối diện lại là ngốc tử, nhưng nàng chưa từng ghét bỏ dù chỉ một phút, từ đại hôn đến nay, mọi chuyện nàng làm đều vì hắn, tình nguyện hạ mình cúi đầu, cũng không để hắn chịu chút ủy khuất nào, vì hắn, đôi nay này nào chỉ dính vào máu tươi, Tịch Nhan cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, những đường vân tay rõ ràng, lòng bàn tay trong suốt, vẫn là sạch sẽ, nhưng hôm nay đã lấy đi vài sinh mệnh, trong lòng cũng không có nửa phần oán giận, nhưng mới vừa rồi, nhìn chủy thủ trên tay a nô, nhắm ngay cánh tay hắn, nàng cảm giác được trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nàng ở nơi này, không quen biết ai cũng không thông thuộc gì, bản thân lại không được cưng chiều, muốn bảo toàn mệnh sống thì lúc nào cũng phải cẩn thận từng ly từng tý, vậy mà còn phải vắt óc tìm mưu tính kế bảo hộ hắn, dùng sinh mệnh này để giữ gìn tôn nghiêm của hắn, vì sao hắn không nghe lời của mình, biết bao lần khiến nàng phải lo lắng bất an, có phải hắn ngốc không, liên tục làm ra bao nhiêu chuyện khiến người quan tâm hắn chịu tổn thương?
Hai tay Tịch Nhan đặt ở trên thùng gỗ, gục đầu lên trên, mệt mỏi rã rời, nhưng người đối diện tựa hồ bất kỳ thời khắc nào cũng không để cho nàng bớt lo.
“Nhan Nhan.”
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch gọi vài tiếng, Tịch Nhan ngẩng đầu, thấy hắn lại gần, không chút nghĩ ngợi, đưa tay kéo hắn lại sát biên thùng tắm, nàng muốn cắn hắn một cái thật mạnh, nhưng khi đến mép thùng thấy người hắn đầy thương tích, cuối cùng vẫn là không nỡ, nếu ngay cả nàng vì tức giận mà làm thương tổn hắn, thì trên đời còn ai không làm chuyện tổn thương đến hắn? Đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là cắn hắn một cái tượng trưng mà thôi, xem như gãi ngứa, chứ nào phải trách phạt, cù lét cũng không giống, thế mà nàng lại thấy bản thân thật ngốc, ngực nổi lên niềm chua xót thương cảm, viền mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Nhìn thấy khuôn mặt đang cười rúc rích, trong lòng lại thêm uất ức, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nàng thế nào lại muốn nghiêm khắc trừng phạt hắn đây?
Nàng nhìn nơi mình vừa hung hăn cắn, ngoại trừ nước bọt, hoàn toàn không có dấu vết gì, lòng phẩn nộ không yên, dùng sức hất tay của hắn ra, lau miệng.
“Hạ Dạ Bạch, làm sao ngươi mới có thể làm cho ta bớt lo, là ta đối với ngươi không tốt? Hay là ta đối với ngươi quá tốt? Vì sao ngươi cứ không nghe lời của ta? Thật lòng ta, luôn yêu thương ngươi cho dù ngươi là một người khờ khạo, ngươi càn quấy, tùy ngươi, ta cũng không nổi giận, hay là ngươi cảm thấy ta có chút chán ghét ngươi sao? Chuyện ngươi muốn biết, ta cũng chưa bao giờ giấu diếm, trong mắt của ta, Hạ Dạ Bạch ngươi, là người ngu cũng tốt, không phải người ngu cũng được, từ ngày đại hôn, ta đã nhận định ngươi, bảo ta bao che khuyết điểm cũng đúng, nhưng nếu chỉ là bao che khuyết điểm, lần trước ở tuệ xuân phường, ta đã không lấy tính mệnh này đi đánh cược, ngốc thì thế nào, ngoại trừ ta, không ai được phép xem thường ngươi, khi dễ ngươi, nhưng từ đại hôn đến bây giờ, ta có làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi hay chưa? Ngươi có biết hay không, mới vừa rồi tim ta như ngừng đập, Hạ Dạ Bạch, chẳng nhẽ ngươi muốn ta chết đi mới vừa lòng.”
“Không được nói đến chữ kia.”
Hạ Dạ Bạch quát to một tiếng, vùng cánh tay đang bị Tịch Nhan nắm ra, Tịch Nhan giữ chặt không buông, khiến hắn ngã nhào vào lòng nàng.
Môi nóng bỏng mang theo kình đạo gần như điên cuồng và quyết tâm bắt buộc tình thế, ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang buông lời oán trách của nàng, cuồng mãnh hút lấy hơi thở của nàng, Tịch Nhan bất ngờ, đôi mắt mở to, nhìn gương mặt đó gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh, phản ánh rõ ràng hình ảnh kinh ngạc của mình, ở đó vẫn còn lưu giữ sự phẩn nộ cuồng loạn vừa rồi của nàng.
Khí thế Bá đạo như vậy, đôi mắt trong trẻo kiên định kia, tuyệt không giống một Hạ Dạ Bạch thường thấy, Tịch Nhan không khỏi sửng sốt, mạnh mẽ như vậy cũng chỉ trong một cái chớp mắt, chờ nàng phục hồi tinh thần lại muốn tiếp tục đi tìm, đôi mắt kia đã khôi phục vẻ trong suốt vô tội như lúc ban đầu, còn mang theo một chút mờ sương, nụ hôn ngây ngô, lại mang theo ý vị bá đạo.
Mày Hạ Dạ Bạch nhăn lại, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn, hắn có thể nào quên bản lĩnh nữ nhân trước mắt này, nếu không phải đôi mắt kia đang mở to in rõ hình ảnh bá đạo cuồng dã của mình, hắn suýt nữa bại lộ.
Những lời vừa rồi của Tịch Nhan, lòng Hạ Dạ Bạch trào dâng niềm vui sướng, nguyên lai trong lòng nàng thật sự có hắn, nàng làm những chuyện kia toàn bộ cũng là vì hắn, đám mây đen nghi kỵ trong lòng nhất thời khó có thể kiềm chế niềm vui, nhưng cũng làm cho hạ thân hắn hung hăng trỗi dậy, nàng vì hắn làm những chuyện kia, hắn không phải không biết, tuệ xuân phường và cả chuyện hôm nay, hắn cũng là bị bất ngờ, hôm nay hắn ra phủ, vốn dĩ muốn đến cửa thành phía đông đón nàng, nhân tiện làm nàng ngạc nhiên, nào nghĩ đến sẽ gặp Hạ Tuấn Trì, hắn đã canh giữ mấy ngày liên tiếp ở ngoài cửa Cung Vương Phủ, lên kế hoạch lập bẫy chờ hắn, nếu hắn ra tay, thân phận nhất định bại lộ ra ngoài, những người đó chắc chắn không một ai thoát được, Tề Tắc, Tiêu Kiếm cũng không ở bên cạnh, hắn không muốn tay mình dính vào đám dân đen này, nếu không, những người đó nào có là đối thủ.
Nhưng như thế nào đi nữa, nàng cũng không nên nói ra câu kia. Nếu như nàng chết, ở tướng phủ hay Tuệ Xuân Phường, hắn đã không mạo hiểm phiêu lưu xuất thủ, hơn nữa, nếu không phải quốc sư giả thần giả quỷ cứ 3 lần 7 lượt cảnh báo, thì hoàng huynh làm gì còn mệnh mà sống, nhìn mũi tên cắm trên vai nàng, hắn hận không thể đem tay chân kẻ kia chặt đứt.
Những điều hắn làm lúc trước có lẽ hơi quá phận, thế nhưng đối với nữ nhân ngay ngày đại hôn tuyên bố thà chịu chết cũng không muốn gả cho hắn mà nói, vì sao hắn phải nương tay? Nào biết đâu rằng nàng tìm chết không thành, biến hóa lại lớn như thế.
Trên đời này, trừ mình ra, không còn bất cứ ai có thể tin tưởng, nếu không phải là bởi vì đêm đó máu nàng ngọt có thể giải thoát cơn cuồng dại của mình, hắn đã sớm hạ thủ, càng không có nghĩ tới sau này nàng lại làm nhiều chuyện vì mình như vậy, nhất là Tuệ Xuân Phường, nàng đem sinh mệnh của mình ra đặt cược, chỉ để cho hắn không bị người khác khi dễ.
Đối đãi hắn như trẻ con, ai bảo nàng đối xử với hắn như một đứa bé? Hắn là nam nhân, tùy thời đều có thể đem nàng từ nữ tử biến thành người của hắn.
Nữ nhân này, đối với hắn cũng rất nhẫn tâm, biết rõ hắn trúng thuốc mê, tuy nói mê dược căn bản vô dụng đối với hắn, đám nữ nhân Hạ Tuấn Trì phái tới, mùi son phấn đầy người, ngửi thấy đã muốn nôn.
Biết nàng tốt với mình, hắn cho rằng nàng sẽ lấy thân làm giải dược mới chịu đựng để mấy nử tử kia hôn mấy cái, nghĩ rằng nếu nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm, tương lai sẽ có một tiểu bạch nho nhỏ hay Nhan Nhan nho nhỏ, cho dù là sự tình bại lộ, nàng cũng vì đứa con, mà không tính toán với hắn, chí ít sẽ không bỏ hắn mà đi.
Nữ nhân này, tuy rằng hung dữ, phải nói là đại ma dầu trong các đại ma đầu, bất quá lại thu hút nhiều ánh mắt của nam nhân, lần trước ở Tuệ Xuân Phường, hắn đã thấy rõ ánh mắt của Hạ Thiên Thần và Hạ Minh Húc nhìn nàng, thưởng thức tán thưởng, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì, Quốc Sư cao cao tại thượng thường ngày đối với người nào cũng vừa thân cận mà lại xa cách, khiến người ta muốn tới gần lại không dám đến gần, hết lần này tới lần khác đối với nữ nhân này rất kiên định, người nọ chắc là biết chút ít việc gì đó, ngày thường không có người chết thì làm sao cũng không mời được đại tôn thần hắn ra, vậy mà ngày đó, vì nữ nhân này bị thương mà hắn đích thân chạy đến.
Trước có sói, sau có hổ, hai người bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng đến nay vẫn là hữu danh vô thực, hắn làm sao có thể yên tâm, vốn định nhân cơ hội này biến thành sự thật, nào nghĩ tới nữ nhân này nhẫn tâm như vậy, lại lựa chọn cùng mình ngâm nước lạnh phiền hà thế này, còn tên Hạ Tuấn Trì đáng chết kia, bản thân vô dụng, lại xem người khác cũng bất lực vô dụng như hắn, dùng phương thức hạ mê hương vô sỉ thế này, nếu là hắn thì đã dùng tiên dược.
“Ô ô.”
Hàm răng của hắn thô bạo cạy mở đôi hàm răng nàng đang cắn chặt, không nói lời gì tiến nhanh vào, nụ hôn sâu mang theo khát vọng như muốn mê hoặc nàng, đầu óc choáng váng, cổ khô nóng đốt cháy khả năng suy nghĩ của nàng, cuốn phăng chút lý trí còn sót lại.
Hắn đối với nàng, là khát vọng sâu tận xương tủy, mỗi đêm ôm nàng trong lòng, cái loại cảm giác này, dường như tìm được tâm tư của bản thân bị mất từ lâu, hàng đêm ngủ yên, không còn bị hành hạ bởi ác mộng quấn thân, nhưng mỗi đêm chỉ ôm nàng ngủ khiến hắn tuyệt không thỏa mãn, môi của hắn dán môi của nàng, đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi của nàng, thưởng thức một chút xíu vẻ đẹp của nàng, nhưng thế này, hắn mơ hồ thấy rằng không đủ, tay bắt đầu không an phận, dò vào bên trong áo của nàng, lưu luyến một phần mềm mại, còn có nàng run rẩy trong nháy mắt.
” Hạ___ Dạ____Bạch.”
Tuy Tịch Nhan ý loạn tình mê, trong tư tưởng vẫn không muốn, tay cũng chống cự, chỉ là khí lực không lớn, đối Hạ Dạ Bạch mà nói, có cũng được không có cũng được, nhất là âm thanh khiển trách nhẹ nhàng kia, ôn nhu mà mềm mại, mềm mại lại kiều mị, như kiêu gợi lên tiếng lòng.
Hai người dán sát vào nhau, nàng cảm giác được hạ thân nóng bỏng của hắn đang chạm vào nơi riêng tư của mình, giờ khắc này, nàng thật không dám coi hắn là người ngốc mà cư xử.
Nàng chẳng hề chống lại nụ hôn của hắn đụng chạm của hắn, thế nhưng nàng không muốn ở chỗ này, lại càng không nguyện làm chuyện ấy ở đây, nàng không chê hắn là kẻ ngốc, nhưng cũng không cần đến hình thức thấp kém là dùng mê dược như thế này, huống chi, mùi vị ấy thấm vào xương tủy, dù da mặt rất dày, tình yêu lằng nhằng càn quấy, mà bản thân đối với hắn lại không nhẫn tâm bỏ xuống được, đã có lần đầu tiên, khó bảo toàn không có lần thứ hai.
Hồng Đậu mới có đầu mối mảnh đất kia, từ ngày đó đến nay, chuyện nàng muốn làm khó khăn lắm mới có được chút tin tức, tuyệt không thể để chuyện tình cảm quấn lấy thân, hơn nữa, trong lòng nàng còn có quá nhiều nghi ngờ, đến nay vẫn chưa tìm ra lời giải, nàng không thể để cho mình không minh bạch như vậy phát sinh quan hệ cùng Tiểu Bạch.
Môi của nàng giống như người của nàng máu của nàng, dị thường thơm ngọt, nhu nhu, mềm mềm, hương vị dị thường ngọt ngào, làm cho hắn luyến tiếc buông ra, hạ thân đã sớm sưng khó chịu, con ngươi đen nhánh sớm bị tình dục nhuộm thành màu đỏ, rất là diễm lệ.
Hắn tham luyến vẻ đẹp của nàng, lý trí sớm đã bị đốt thành tro bụi, tim của hắn tự nói với mình, ăn đi ăn đi, để cho nàng thành nữ nhân chân chính của mình, nhưng vẫn luôn có một thanh âm khác vang lên, Hạ Dạ Bạch, nàng là nữ nhân đáng để ngươi quý trọng, như vậy do dự vẫn là không quyết, đến cuối cùng hắn đành phải buông lỏng môi của nàng ra .
Cả người chôn chặt dựa trên vai của nàng, nụ cười trên mặt làm như thoả mãn vừa tựa như không hài lòng, đành chịu thua, đôi mắt tràn ngập tình dục giờ đã thanh tỉnh nhiều, sự do dự không quyết trong lòng cũng nhẹ nhàng nới lõng.
Tịch Nhan vỗ vỗ bờ vai của hắn, vẫn không vì hành động vừa rồi của hắn mà tức giận, nhếch miệng lên, mơ hồ mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười kia có chút quỷ dị, như là hài lòng, hoặc như là hoài nghi cái gì, bất quá nói tóm lại vẫn là sung sướng.
“Hạ Dạ Bạch, ngươi khá hơn chút nào không?”
Hạ Dạ Bạch cả người tựa ở trên vai Tịch Nhan cọ cọ vài cái, ôm chặt lấy nàng, cười ha ha ra tiếng: “Nhan Nhan, nàng thật ngọt.”
“Thế nhưng mùi vị của ngươi lại quá kém, giống như còn có mùi vị nữ nhân khác.”
Tịch Nhan cúi đầu lầm bầm một tiếng, tương đối bất mãn oán trách nói, mới vừa rồi những nữ nhân kia hôn thật lâu trên yết hầu và cả trên ngực hắn, không biết đã cội rửa sạch hay chưa?!
Tịch Nhan tức giận, vung 2 tay vốc nước chà sát trên ngực Hạ Dạ Bạch, nàng dùng sức chà thật mạnh, sau cùng là chà đến cổ của hắn.
“Nhan Nhan, ta lạnh quá, lạnh đến choáng váng đầu óc rồi.”
Hạ Dạ Bạch nói nhỏ, môi như có như không xẹt qua vành tai Tịch Nhan, khiến cho nàng run rẩy một trận.
“Ôm ta lên giường.”
Hai chân Hạ Dạ Bạch quấy lấy hông của Tịch Nhan, không nhúc nhích, hiển nhiên, hắn cũng không muốn cử động nữa, muốn Tịch Nhan cứ y nguyên cái tư thế này ôm hắn lên giường, hắn đã bỏ qua bữa ăn ngon ngọt rồi, chỉ yêu cầu nàng ôm hắn lên giường thôi, tất nhiên, việc này cũng không tính là quá phận.
“Như ngươi vậy ta làm sao đứng lên?”
Hạ Dạ Bạch không vui, cúi đầu đánh bò cạp một trận, vành tai ửng đỏ, buông lỏng hai chân cuốn lấy Tịch Nhan ra, Tịch Nhan đứng lên, xách vai hắn, cứ như vậy, Hạ Dạ Bạch một lần nữa được ôm lên, cả người như là con chó nhỏ, nằm trong lòng nàng, Tịch Nhan nghĩ hắn đang ép sát muốn đem 2 người dung hợp thành một thể.
“Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm y phục cho ngươi thay.”
Tịch Nhan nói xong, chạy nhanh còn hơn thỏ, xoay người, cả người ướt nhẹp khiến nàng run lẩy bẩy, cắn chặt môi, một tay vịn tủ, cái tay còn lại che ngực.
“Thình thịch___”
“Thình thịch___”
Tim nhảy liên hồi, hoàn toàn không khống chế được, lại sờ sờ mặt mình, cũng nóng như lửa đốt.
Tịch Nhan đưa tay tự tát mình mấy cái, dùng sức đánh tỉnh đầu óc đang hoảng loạn, khẩn trương như vậy làm chi, lần trước ở rừng hoa đào, chẳng phải hắn cũng càn quấy khi dễ mình một phen đó sao? Lần này hắn còn trúng mê dược, cứ xem như trẻ nhỏ đang gặm kẹo que là được rồi, hơn nữa, bọn họ là vợ chồng, làm mấy chuyện thân mật như vậy cũng chẳng phải là chuyện gì thiên kinh địa nghĩa, bất quá là tắm uyên ương, nàng vẫn mặc xiêm y, tuy rằng xiêm y có mặc hay không cũng như nhau, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc gì.
Nhưng chết tiệt, tim vì sao càng đập càng nhanh, mặt vì sao càng ngày càng nóng, thậm chí còn cảm thấy như say?
“Nhan Nhan, đã xong chưa? ta sắp chết rét rồi.”
Tịch Nhan cứ một mực quay lưng lại, dĩ nhiên không phát hiện được trong tiếng nói có pha lẫn chút tiếu ý.
“Ngươi hoảng cái gì, ta cũng thay quần áo khác.”
Tịch Nhan mở ngăn tủ, thật vất vả mới tìm được bộ thích hợp với mình, màu sắc bộ trang phục này tương đối nhã nhặn, đây là phòng Hạ Tuấn Trì chuyên dụng, quần áo cùng sở thích của Hạ Dạ Bạch cũng không ít, Tịch Nhan tùy tiện cầm lấy một bộ, lại đi tìm khăn mặt sạch, lau khô người Hạ Dạ Bạch, thay đổi y phục cho hắn, giúp hắn lau khô tóc, chuyện như vậy ở vương phủ cũng làm qua rất nhiều lần, Hạ Dạ Bạch tựa hồ cũng không còn sức làm khó dễ, lúc này mới đem tất cả mọi việc an bày xong.
“Ta ra đi xử lý một ít chuyện, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.”
Tịch Nhan ngồi ở trên giường hẹp, giúp Hạ Dạ Bạch đắp kín mền, tỷ mỷ vuốt sợi tóc trên trán cho hắn.
Hạ Dạ Bạch vừa nghe Tịch Nhan phải đi, vén chăn lên, ngồi dậy, mang giày: “Ngươi đi đâu vậy, ta cũng muốn đi.”
“Ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt đã, bên ngoài có người chờ, nếu ngươi cần gì, cứ sai bảo họ, ngoan ngoãn nghe lời, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, sau này đừng mong ta để ý đến ngươi.”
Tịch Nhan trừng mắt nhìn hắn, không nhìn dịu dàng giống như trước nữa, không dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói những lời an ủi như buổi sáng, mà trực tiếp uy hiếp.
Hạ Dạ Bạch cúi đầu, nhếch mắt, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tịch Nhan nửa ngày, thấy không có đường sống vẹn toàn, đầu gục xuống, đôi mắt vừa hăng hái bừng bừng nhất thời ảm đạm rủ xuống, buồn buồn nói: “Đã biết.”
Tịch Nhan đi mấy bước, đột nhiên quay trở về, chỉ vào mặt nạ bạc ở cạnh giường: “Đeo vào.”
Tịch Nhan vừa bước chân ra ngoài, Hạ Dạ Bạch đứng ở phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, xoay người quay về phòng.
Một khắc sau, cửa sổ lầu ba Ỷ Thúy Lâu chợt truyền vào mùi hoa sen nhàn nhạt thơm ngát, nhưng rất dễ chịu, tiếp theo, cánh hoa sen trắng như tuyết, từ cửa sổ nhẹ nhàng bay vào, hai người thiếu niên mặc thanh y thiếu niên từ trên trời giáng xuống, đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mày tuấn mắt tinh, một người mặt cười tựa phi tiếu, một người mặt băng lãnh như sương, hai người ăn ý đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, đem hộp gấm đưa ra phía trước Hạ Dạ Bạch, cung kính nói: “Công tử.”
Hạ Dạ Bạch ừ một tiếng, gật đầu, liếc mắt nhìn gian phòng màn che diễm lệ, tiếp nhận hộp gấm, đi vào bên trong.
Hai người hội ý, nhìn đối phương gật gật đầu, sau đó thấy 2 người cũng bước vào bên trong phòng, phối hợp ăn ý, bày bánh lên trên chiếc giường hẹp, khăn trải bàn trong phòng, toàn bộ bị thanh lý sạch sẽ, lập tức có một người thay kiểu dáng màu sắc giống như là mành trướng nhẹ nhàng, động tác cực nhanh, khiến ai thấy cũng phải trợn mắt, nhìn là biết đây không phải lần đầu tiên.
Chờ Hạ Dạ Bạch đi ra, trên người đã đổi lại xiêm y sạch sẽ chỉnh tề, nội sam màu xám đen, nhìn qua cực kỳ cũ kỹ, nhưng nếu chạm vào, sẽ phát hiện sự bất đồng trong đó, vải dệt kim tuyến, nhẹ như phù vân, còn chỗ cổ áo, nghiễm nhiên là tuyết liên nở rộ, mà bên trong căn phòng này khi thay những khăn trải bàn màn che này cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.
Hai người thấy Hạ Dạ Bạch đi ra, lôi một cái bàn gỗ lim lớn từ phòng khác sang, dọn một bàn trà, mang qua một cái ghế, một tấm niệm lót dày trên ghế, sau đó bưng ra một chiếc hộp ngọc băng tâm, một tay cầm chén trà phỉ thúy, một tay mở nắp trà, rót đầy vào ly, nước trà còn nóng hôi hổi: “Công tử, trà đã pha xong rồi.”
Hạ Dạ Bạch ừ một tiếng, mới từ từ ngồi xuống, tiếp nhận ly trà, đưa tay nâng nắp lên, nhẹ nhàng thổi thổi, nếm thử một chút, sau đó đặt xuống, liền có khách không mời mà xông vào.
“Công tử trên người khá hơn chút nào không? Cần ta tìm cho công tử hai mỹ nữ thư giãn giải trừ chút thống khổ?”
Thanh âm kia, từ đàng xa bay tới, mang theo sự tiêu sái bừa bãi không nói ra được, phong lưu vô hạn, cái miệng thốt ra những lời kia, có thể so sánh với tên vô lại trên phố phường.
Danh sách chương