Tịch Nhan còn chưa kịp suy xét nguyên do kỹ càng thì đã nghe bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh chói tai tựa như một đám thợ săn vây quanh dã thú, tuy có sợ hãi nhưng lại hưng phấn tột cùng.
Nàng cau mày, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, mặc kệ trên người đang đau nhức vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng bàng bạc chiếu vào tiểu viện, hàng trúc xanh biếc và mặt nước hồ đung đưa lay động hết sức lung linh. Trong viện, đèn lồng dán chữ hỉ đỏ thẫm treo dọc hành lang nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Đoàn gia đinh mặc áo xám nhạt một tay giơ ngọn đuốc đang cháy bùng, tay kia cầm gậy gộc dường như đang nóng lòng muốn làm gì đó. Bọn nha hoàn thì căng thẳng ôm cột, ánh mắt tuy hoảng hốt nhưng lại mang theo hưng phấn khó hiểu.
Thúy Trúc cư, một cái tên thật thanh nhã, là nơi ở của Hạ Dạ Bạch trong Vương phủ. Chỗ này cực kì nhỏ, không lộng lẫy xa hoa như nơi ở của những Hoàng tử khác. Hơn hai mươi gia đinh làm thành một vòng tròn vây quanh toàn bộ tiểu viện. Ánh lửa thiêu đốt sáng rực lộ ra những gương mặt kia, kẻ thì béo, kẻ thì gầy, còn có kẻ cười rất độc ác, bộ dáng cực kì phấn khích. Điều này làm Tịch Nhan bất giác liên tưởng đến người thợ săn đứng nhìn dã thú giãy giụa trong lồng, đó là một loại tàn nhẫn làm người ta chết lặng.

“Tiểu thư.”
“Tiểu thư.”
Hồng Đậu và Tương Tư đã mệt mỏi một ngày, vừa mới cởi quần áo chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài vọng lại. Hai người lo cho Tịch Nhan, vội vàng mặc quần áo chạy ra, bởi vì sốt ruột mà quên đổi cả cách xưng hô.
“Tiểu thư, người không có chuyện gì chứ?” Tương Tư chạy đến trước mặt Tịch Nhan, kéo thân thể nàng nhìn nhìn một hồi, thấy không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
Tịch Nhan biết nha đầu kia là thật lòng quan tâm mình nên chỉ cười cười lắc đầu: “Yên tâm, không có việc gì.”
“Tiểu thư, là Vương gia.” So với Tương Tư, cá tính Hồng Đậu có phần hấp tấp hơn, lúc chạy ra đúng là lo lắng cho Tịch Nhan thật nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã bị hấp dẫn, không tự chủ liếc nhìn vài lần, vừa khéo nhìn thấy Hạ Dạ Bạch ở giữa nên thét lên.
Tịch Nhan nhìn theo hướng tay Hồng Đậu chỉ, Hạ Dạ Bạch một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu tóc rối bời lộn xộn, ngân bạch mặt nạ tản ra ánh sáng lạnh băng. Đôi mắt hắn vừa rồi chỉ hơi côi hồng bây giờ đã biến thành màu đỏ diễm lệ, phảng phất như dã thú mất đi lý trí, khóe miệng gợi cảm mê người còn chưa khô vết máu có chút làm cho người ta sợ hãi.
“A!” Hắn ngửa đầu rống lớn một tiếng, hai tay huơ huơ giữa không trung. Tịch Nhan theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây đen dày đặc, trong nháy mắt đã đem ánh trăng che lấp, tất cả chỉ còn một màu đen mờ mịt, gió mạnh không ngừng rít gào. Trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái nhưng lại không biết điều quái dị này từ đâu mà đến.
“A!” Bọn gia đinh tuy có hoảng sợ nhưng lại hưng phấn điên cuồng thét lớn. Đôi đồng tử đỏ như máu của Hạ Dạ Bạch lúc này cuồng loạn mất hết lý trí. Hắn vươn lưỡi liếm khóe miệng còn dính máu tươi. Tịch Nhan chỉ cảm thấy cảnh này cực kì quen thuộc, bộ dạng hắn hoàn toàn giống với Qủy hút máu tìm mồi trong phim.

“Tiểu Bạch!” Tịch Nhan gọi một tiếng, cuống quít xông lên.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư!”
Một bên Tương Tư và Hồng Đậu thấy Tịch Nhan vọt tới, vội muốn kéo nàng nhưng đã muộn. Lúc này bỗng dưng có người xông ra kịp thời ngăn Tịch Nhan, hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Thất hoàng tử này không những là kẻ ngốc mà còn là Qủy hút máu điên cuồng. Vào mỗi đêm trăng tròn, hắn sẽ biến thành ma quỷ hút máu người khác.
Hai người ngẩng đầu nhìn vầng trăng bị mây đen che lấp, đêm nay rõ ràng không phải ngày trăng tròn, Ngốc Vương tại sao lại phát bệnh? Nếu tiểu thư qua đó, nói không chừng sẽ bị hắn cắn một phát. Chẳng biết lão gia nghĩ gì nữa, ngày thường thương yêu tiểu thư là vậy, thời khắc mấu chốt lại nhẫn tâm đem tiểu thư gả ột vị Vương gia như thế.
“Vương phi, hiện tại không thể qua đó.”
Tịch Nhan quay đầu, trước mặt nàng là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, trên mặt là bộ râu chữ bát xấu xí, cho dù một thân cẩm bào quý giá đẹp đẽ nhưng cũng không che được vẻ hèn hạ trên người hắn, ngược lại càng làm cho người ta liên tưởng đến bốn chữ “mặt người dạ thú”. (Chữ bát thế này: 八)
Tịch Nhan hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình lúc này có thể khiến biết bao người động tâm. Gương mặt khuynh thành bởi vì lo lắng mà đỏ ửng, môi mím lại, một thân giá y đỏ rực càng tăng thêm vẻ kiều mị, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp dưới ánh lửa càng tôn lên nét quyến rũ mê người.
Vương Quyền giật nảy mình, đáy mắt ánh lên một chút tham lam cùng si mê, người tuyệt sắc như vậy, trách không được Ngũ hoàng tử đến bây giờ nhớ mãi không quên. Cư nhiên nàng lại kết duyên cùng một tên Vương gia đần độn, điên cuồng như dã thú. Thật là phí của trời. Dù sao thằng ngốc kia cái gì cũng không biết, chi bằng để ình hưởng dụng, nếu Ngũ Hoàng tử có hỏi thì cứ trực tiếp đẩy trách nhiệm cho thằng ngốc kia.

Nghĩ đến đây, Vương Quyền liều mạng nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nhịn không được nuốt nước miếng. Tịch Nhan bắt gặp bộ dạng này của hắn, trong lòng ghê tởm vô cùng.
Bên kia, Hạ Dạ Bạch hoảng loạn như con ruồi mất đầu, thấy người thì lập tức xông lên, động tác nhanh như chớp, khó trách vừa rồi hắn có thể tránh né tập kích của nàng, tốc độ như vậy cho dù là khi thể lực nàng ở trạng thái tốt nhất cũng khó có được.
Những gia đinh kia cũng đâu cam chịu yếu thế, bọn chúng liên tục vung loạn xạ cây đuốc trên tay. Động tác của Hạ Dạ Bạch rất nhanh nhưng hắn có vẻ sợ lửa, mỗi lần tới gần mục tiêu, nếu người nào đó vung đuốc lên, hắn sẽ lập tức lùi về phía sau.
Đối với phản ứng này của Hạ Dạ Bạch, những gia đinh kia dường như vô cùng kích động, sắc mặt đỏ bừng, máu trên người như bị thiêu đốt, nỗi hoảng sợ dưới đáy mắt ngày càng bị lấn át bởi sự hưng phấn. Động tác của những người này thoạt nhìn có vẻ độc lập nhưng trên thực tế lại phối hợp vô cùng chặt chẽ. Nếu một người bị tập kích, lập tức sẽ có người khác vung đuốc tiến lên cứu viện, sau đó thừa dịp Hạ Dạ Bạch sợ hãi phân thần liền đánh lén hắn.
“Không chịu tránh ra phải không?” Hai tay Tịch Nhan nắm thành quyền, ánh mắt tức giận như muốn phun ra lửa nhưng lại ẩn giấu băng hàn lạnh thấu xương, sắc bén tựa bảo kiếm rút ra khỏi vỏ làm người ta có một loại cảm giác bức bách không nói thành lời.
“Thân là quản gia của Vương phủ, phải bảo hộ Vương phi an toàn.” Vương quyền rùng mình, trong lòng âm thầm trấn an bản thân. Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ quản gia, cho thấy địa vị của mình ở Vương phủ là cao nhất.
“Đây là ngươi tự tìm.” Tịch Nhan nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng tựa phi đao làm từ hàn băng mang theo hơi lạnh thấu xương. Nàng bay vụt lên, sau đó vươn tay ra. Vương Quyền sợ hãi nuốt nước miếng, theo bản năng lùi về phía sau. Bàn tay Tịch Nhan hơi đổi hướng, hai ngón tay chuẩn xác chế trụ cổ hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện