Edit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Tiểu Ly
Hạ Thiên Thần nhìn chằm chằm vào Mạc Tịch Nhan, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở thật to, cũng không chớp mắt lấy một cái, trong hoàng cung, chuyện đấu đá nhau chỗ nào cũng có, mỗi người đối tốt với hắn, mỗi người nói yêu hắn, rốt cuộc là vì con người hắn hay vẫn là vì cái thân phận này của hắn? Sợ là bản thân hắn cũng không hiểu, một người như vậy, nhìn thì giống như phong lưu, nhưng thật ra cũng chỉ có hắn mới hiểu được đắng cay trong đó, vậy mà giây phút này lại có một người nói cho hắn biết, nàng không nỡ chết chỉ bởi vì nếu chết sẽ không còn được nhìn thấy hắn, sợ rằng trên đời này không có ai có thể yêu hắn hơn nàng, một tình cảm chân thành tha thiết như thế bày ra trước mặt hắn, trái tim hắn sao có thể không cảm động đây?
“Ta yêu Hạ Thiên Thần, không phải vì thân phận địa vị, chỉ vì bản thân chàng.”
Tịch Nhan bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, từng câu từng chữ, những tình cảm vốn không thể nói nên lời, giây phút này lại được nói ra một cách rõ ràng, giống như những viên đá rơi trên mặt nước tĩnh lặng, làm gợn lên từng đợt sóng.
Hạ Thiên Thần nhìn người đối diện mình, người kia quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, quan trọng nhất là nàng chân thành yêu mến mình, trên khuôn mặt luôn luôn tươi cười lộ ra vẻ cứng đờ, khoảnh khắc này, lòng hắn đau như cắt, giờ mới biết cảm giác hối hận nó có mùi vị ra sao.

Tịch Nhan thấy thần sắc hoảng hốt của hắn, biết hắn đã tin lời của mình, chưởng môn Võ gia lại thể dễ làm như vậy sao, ngoài thân thủ tốt ra thì quan trọng nhất vẫn là thuật khống chế người, suy đoán tâm tư của đối thủ, đây cũng là tri thức, nếu dùng tốt thì cho dù không phải là vô địch thiên hạ nhưng tuyệt đối có thể giết địch trong vô hình.
“Cuộc đời này đã không thể gả cho Tứ hoàng tử, gả cho ai thì cũng có gì khác nhau đâu, kiếp này, Mạc Tịch Nhan vô duyên trở thành thê tử của Hạ Thiên Thần, nhưng mong rằng kiếp sau, ta có thể cùng chàng đầu thai vào nhà thường dân, thanh mai trúc mã, vô tư từ nhỏ, cũng tốt hơn kiếp này lỡ mất nhau.”
Nước mắt Tịch Nhan rơi xuống, dưới ánh trăng mờ mờ lại càng thêm vài phần mềm mại đáng yêu, Hạ Thiên Thần hoàn toàn không khống chế được bản thân, đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trong trẻo mà lạnh lùng kia, ánh mắt mơ hồ:
“Nếu ta có thể nghe được những lời này sớm một chút thì tốt biết bao.”
Nếu hắn biết sớm hơn, kiếp này hắn sẽ không để lỡ mất nàng, chí ít, trong tất cả nữ nhân của hắn, có một người như vậy, yêu hắn chỉ vì hắn là Hạ Thiên Thần.
Tịch Nhan lau khô nước mắt một cách qua loa, cười cười, bộ dáng kia so với khóc còn khó coi hơn:
“Xem ta này, nhìn thấy Tứ hoàng tử nên quá kích động rồi, ngày lành cảnh đẹp thế này, có chàng cùng ta thưởng thức, kiếp này ta đã thoả mãn rồi, ta mời Tứ hoàng tử một ly.”
Tịch Nhan vừa nâng ly rượu lên, vừa thầm nghe tiếng bước chân dồn dập đang đạp lên trên ván gỗ, đến thật đúng lúc.
“Ta uống cạn trước.”
Tịch Nhan đứng dậy, tay nhấc bình rượu, rót liền ba chén, đều uống cạn trong một hơi, lúc đến chén thứ ba, thân mình mảnh mai của nàng đã lắc trái lắc phải.
“Tịch Nhan.”
Hạ Thiên Thần kêu một tiếng, đứng dậy ôm lấy Tịch Nhan.
“Hạ Thiên Thần.”
Tịch Nhan nhân cơ hội liền ngã vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, kêu lên một tiếng đầy si mê, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng đầy mê hoặc, như là say, nhưng lại như không say, móng tay lạnh như băng xẹt qua cổ hắn, mang theo vài phần cảm xúc mà Hạ Thiên Thần không thể nào hiểu nổi.

“Thật chóng mặt quá.”
Tịch Nhan vừa nói xong câu đó, đã té xỉu trong lòng Hạ Thiên Thần rồi.
Mạc Vân Phỉ tức giận vọt vào, liếc mắt một cái đã thấy Tịch Nhan ngã vào lòng Hạ Thiên Thần, ngay lập tức nổi trận lôi đình.
“Mạc Tịch Nhan, ngươi cũng nên biết mình là nữ nhân đã có chồng, lại còn dám đi câu dẫn Tứ hoàng tử, ngươi đúng là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”
“Vương phi, người làm sao vậy?”
Hồng Đậu thấy Tịch Nhan đã té xỉu trong lòng Hạ Thiên Thần, vội vã kêu lên thành tiếng:
“ Người biết mình không thể uống rượu, vậy mà còn…”
Hồng Đậu tiến lên, lại bị Mạc Vân Phỉ chặn lại, giành trước, giờ phút này nàng ta lộ hết bản tính của một người đàn bà chanh chua ra, Hồng Đậu bị nàng bắt được.
Vỗ vỗ cái đầu, trái phải lắc lư vài bước:
“Đầu thật choáng váng.”
Nói xong, liền ngã ở một bên ghế dựa, trán va vào cái ghế cứng như đá kia, liền sưng lên một cục lớn.
Nếu là bình thường, Hạ Thiên Thần nhất định sẽ không quản sống chết của Tịch Nhan, nhưng mới vừa rồi được nghe Tịch Nhan bộc bạch, làm sao hắn có thể để cho nàng bị Mạc Vân Phỉ khi dễ, cho dù nàng ta chỉ làm cho Hồng Đậu là người bên cạnh nàng té xỉu, cũng đủ làm cho thái độ ôn hòa đúng mực hắn tu dưỡng bấy lâu nay khó có thể duy trì.
“Mạc Vân Phỉ, ngươi rốt cuộc đã làm gì nha hoàn của Tịch Nhan?”
“Tịch Nhan? Nàng thế nhưng là Vương phi của Thất hoàng tử, là đệ muội của ngươi, tại sao ngươi có thể gọi nàng như vậy?”

Mạc Vân Phỉ tất nhiên là tức giận, hôm nay mới sáng tinh mơ Tiểu Lan đã lén lút nói cho nàng biết, đúng giờ sửu Mạc Tịch Nhan cùng với Tứ hoàng tử hẹn hò ở sau núi của Tướng phủ, Tứ hoàng tử là nhân vật như vậy sao có thể làm ra chuyện này? Chuyện ngày hôm qua đã khiến nàng mất hết mặt mũi, phụ thân muốn nàng đóng cửa suy nghĩ ở Tuý Tiên Lâu, cũng may có Tiểu Lan hỗ trợ, nàng mới có thể kịp thời ngăn cản.
“Chuyện của bổn hoàng tử còn chưa đến lượt ngươi quản.”
Tuy Hạ Thiên Thần đang cười, nhưng nụ cười kia lại như lưỡi dao sắc bén, vô cùng lạnh nhạt, rõ ràng không vui.
“Tứ hoàng tử, Mạc Tịch Nhan không cam lòng khi bị gả cho thằng ngốc kia, hôm nay nàng căn bản cũng không có ý tốt, ta đến chính là không muốn để Tứ hoàng tử trúng kế của nàng.”
“Tự quản tốt bản thân mình đi.”
Hạ Thiên Thần lạnh lùng ném ra một câu, ôm Tịch Nhan đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã cảm thấy đầu óc choáng váng, trái phải lắc lư vài bước, hắn dùng sức lắc đầu, mới vừa rồi hắn rõ ràng không uống rượu, lại vô tình liếc mắt nhìn thấy Hồng Đậu đang nằm trên mặt đất, một hồi chuông báo động mãnh liệt vang lên trong đầu, sắc mặt lập tức sa sầm xuống:
“Mạc Vân Phỉ, ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta?”
Hắn hét lớn một tiếng, thân mình lui về sau mấy bước, trừng mắt nhìn Mạc Vân Phỉ, giống như muốn ăn thịt nàng ta, một lát sau cũng như Hồng Đậu, hôn mê bất tỉnh.
Mạc Vân Phỉ thấy Hạ Thiên Thần cũng hôn mê bất tỉnh, cũng không hiểu gì cả, nhưng chợt nàng lại nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cười lớn, trong đêm đen yên tĩnh, tiếng cười kia trong trẻo đến lạ thường, tiếng cười chậm lại từng chút một, mùi hương đang đốt trong lò ngày càng tỏa ra nồng nàn, dần dần theo gió đêm tràn ngập khắp căn phòng.
Mạc Vân Phỉ hít sâu vài hơi, cười cười, đột nhiên cảm thấy thế giới trước mắt đang quay cuồng, nàng dùng sức lắc lắc đầu giống như Hạ Thiên Thần, nhưng đầu càng lúc càng nặng trĩu, mơ mơ màng màng, lúc này nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện