“Tứ hoàng tử! Nào, Vân phỉ mời người một ly.”
Mạc Vân Phỉ bưng rượu bằng một tay, tay kia choàng qua cổ Hạ Thiên Thần, dáng vẻ ẻo lả, lại còn hà hơi lên người hắn. Tịch Nhan cảm thấy hơi thở kia vô cùng nóng bỏng.
Hành động của Mạc Vân Phỉ rất đột ngột và to gan, Cao Phượng Hỉ vốn mải lo quan sát Tịch Nhan mà không để ý nhiều đến Mạc Vân Phỉ, khách khứa ở đây đều vì sự gan dạ của ả mà ồ lên, tất cả bị chấn động, ngoài hai người đã biết chuyện này từ trước là Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch thì mọi người còn lại hai mắt trợn tròn, ngay cả Hạ Thiên Thần cũng chưa thể bình tâm lại.
“Tứ Hoàng Tử, thiếp chờ chàng thật khổ nha, mấy hôm trước nghe phụ thân nói chàng sẽ đến dự lễ mừng thọ của lão tổ tông, thiếp ngày nhớ đêm mong, vất vả lắm chàng mới đến. Hôm nay thiếp ăn mặc lộng lẫy dự tiệc cũng chỉ vì hy vọng Tứ hoàng tử liếc nhìn thiếp một lần. Thật ra từ lần từ biệt trước, Vân Phỉ đã yêu thầm Tứ Hoàng tử, hôm nay, rốt cuộc thiếp cũng gặp được chàng rồi.”
Mạc Vân Phỉ cười ngây ngô, ánh mắt như phủ lên một lớp sương mù, mang theo mị hoặc không nói thành lời.
Hạ Thiên Thần lấy lại bình tĩnh, bất chợt nhíu mày, sau đó tách cánh tay của Mạc Vân Phỉ ra, đôi mắt phong tình vạn chủng hiện lên vẻ chán ghét.
Bây giờ Mạc Vân Phỉ làm sao có thể buông tay, ả dùng hết sức, cả người sà vào lòng Hạ Thiên Thần: “Mạc Tịch Nhan có chỗ nào tốt, chẳng qua là được ông trời thương xót nên ban ột gương mặt xinh đẹp mà thôi, cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, vốn dĩ đều là chó má cả. Thiếp thua Tịch Nhan ở điểm nào chứ, cô ta trời sinh đã mang thân phận hèn hạ, bằng không sao có thể gả cho Thất vương gia ngu ngốc kia, giờ đây cô ta đã là phụ nữ có chồng, thế mà không chịu an phận, mưu toan dụ dỗ Tứ hoàng tử, cô ta quả thật rất giống với mẹ mình, đều là hạng dụ dỗ đàn ông cả.”
Lời nói tục tằng thốt ra, đường đường là tiểu thư khuê các nhưng lại nói những lời còn ghê tởm hơn cả bọn vô lại không có giáo dục trên đường phố
Dụ dỗ đàn ông? Tịch Nhan hơi cúi đầu, khóe mắt nhướng lên, Mạc Ngôn An đứng ở đối diện giờ đây mặt mày xanh mét, mà sắc mặt của mẹ nàng cũng trắng bệch như tờ, bà ta cắn chặt môi, dáng vẻ thật khiến người khác thương hại. Đại phu nhân cũng cau mày, tức giận không nói thành lời, chỉ còn lão tổ tông vẫn giữ nguyên phong thái bình thản, nhưng ánh mắt của bà ta đã phán ánh cảm xúc chân thật nhất.
Khách khứa lúc này mỗi người một vẻ, có người lộ ánh mắt châm chọc, có người ra vẻ tiếc thương, thậm chí còn có người nâng chén rượu che đi vẻ mặt muốn cười. Chỉ sợ ngày mai các quán rượu lớn nhỏ ở nước Lưu Ly này sẽ có chuyện vui để bàn tán, nội dung là Nhị tiểu thư phủ Tể tướng căm hận Tứ tiểu thư vì đã cướp đoạt đi ánh hào quang của nàng, chỉ ngày mai thôi, nàng sẽ nổi tiếng khắp thành Triều Dương, nhị tiểu thư sẽ trở thành cái gai trong mắt của tất cả cô gái trong thành.
Khóe môi của Tịch Nhan không nhịn được mà cong lên, gương mặt hiện lên sự vui sướng như hoa nở, cảm giác rõ ràng là hân hoan khi người khác gặp họa, không hề có lấy một chút bi thương vì bị người khác nhục mạ.
Đôi mắt của nàng khẽ đảo, vô tình nhìn thấy hai cái hộp gấm trước mặt Cao Phượng Hỉ, nhất thời đôi mắt sáng rỡ lên, Tịch Nhan liếc nhìn Hạ Dạ Bạch đang đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ quyệt, không có một chút ngây thơ nào.
“Trông chừng Vương gia.”
Tịch Nhan đứng dậy, nói với Tương Tư và Hồng Đậu đang đứng ở phía sau.
“Thích gây thị phi, ta cũng không biết nhị tiểu thư tốt ở điểm nào.”
Cho dù trong lòng Hạ Thiên Thần vô cùng chán ghét vì những lời lẽ rắn rết như thế nhưng hành động của hắn vẫn giữ được sự nho nhã, không có một chút thô lỗ nào.
Tịch Nhan không lường trước Hạ Thiên Thần sẽ nói thẳng như thế, ngay cả chút tình cảm cũng không màng.
Dựa vào kiến thức của hắn, có thể sẽ đoán được Mạc Vân Phỉ đang bị thuốc khống chế, đều là người thông minh, Tịch Nhan cũng nhận ra hôm nay hắn đến không đơn giản chỉ là chúc thọ Cao Phượng Hỉ mà còn có âm mưu sâu xa bên trong.
Cao Phượng Hỉ nhíu mày, đứng lên quát một tiếng: “Người đâu.”
Tịch Nhan kinh ngạc, nhất thời đã hiểu hơn một nửa, hóa ra không phải đám người của Mạc Ngôn An không hiểu chuyện mà bọn họ chỉ thử xem thái độ của Tứ hoàng tử đối với Mạc Vân Phỉ như thế nào, những người này thật sự rất bình tĩnh.
“Lão tổ tông, hôm nay là ngày đại thọ của người, việc gì phải vì chuyện của tỷ tỷ mà mất vui. Xin người và cha rời đi trước, chuyện ở đây hãy để cho bọn người hầu đến xử lý, chớ để khách khứa chê cười.”
Cao Phượng Hỉ trừng mắt, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không một chút gợn sóng, phảng phất vẻ thấu hiểu cuộc đời. Chỉ có Tịch Nhan mới biết được ý tứ sâu xa ẩn chứa bên trong cái nhìn kia, cho dù tình thế ngàn cân treo sợi tóc cũng là như thế, nếu là người khác chỉ sợ họ đã không chịu được, còn nàng, từ nhỏ đến lớn đều bị người khác nhìn với ánh mắt như vậy, sớm đã luyện được sự gan dạ, có thể nói là lỳ lợm, vì thế nàng không hề có phản ứng gì.
“Ngứa.”
“Ngứa quá.”
Cao Phượng Hỉ còn chưa lên tiếng, Mạc Vân Phỉ chợt kêu lên một tiếng, gương mặt đỏ lừ, ánh mắt hốt hoảng, không quan tâm đây là đâu mà gắng sức xé rách quần áo của mình, đôi tay thon thả lúc thì vuốt ve ngực, lúc thì gãi hông, lúc lại xoa đùi, dáng vẻ giống như là hận bản thân sao không có ba đầu sáu tay.
Ở đây có không ít người háo sắc, lúc này đôi mắt của bọn họ trợn tròn, đương nhiên là không bỏ sót mỗi một hành động của Mạc Vân Phỉ. Mặc dù ả không quốc sắc thiên hương như Tịch Nhan nhưng cũng được xếp vào hạng xinh đẹp động lòng người. Những người kia nhìn cảnh ả vuốt ve ngực, bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bèn nuốt nước bọt cái ực, cơ thể nóng bừng bừng, dáng vẻ thật ghê tởm.
Một số ông lão tóc hoa râm có mặt ở đây đều cau mày và không ngừng lắc đầu, cảm thán thời thế thay đổi, chỉ vì một Tứ hoàng tử mà tiểu thư của phủ Tể tướng lại ra nông nỗi như thế, điều đáng nói hơn là cho đến bây giờ Tể tướng cũng không lên tiếng dạy dỗ nàng.
Mạc Ngôn An không dạy bảo khi nào chứ, ông ta nhìn dáng vẻ phóng đãng của Mạc Vân Phỉ rồi lại nhìn toàn bộ khách khứa ở đây, cảm thấy mất hết mặt già, ông ta đã sớm tức giận không nói thành lời, mà ở bên kia, đôi môi cao Phượng Hỉ run run, xem ra bà ta cũng tức giận không ít.
“Vân nhi!”
Vương Tĩnh Di gọi một tiếng, chỉ hận không có cái hang để chui vào.
Tịch Nhan suýt chút nữa bật cười thành tiếng, Mạc Vân Phỉ có ngày hôm nay cũng là do ả tạo nghiệp. Tịch Nhan không bỏ qua cơ hội, hớt hải chạy đến trước mặt Mạc Vân Phỉ, ngạc nhiên gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Hai tay Tịch Nhan nắm chặt hai tay ả, lúc này Mạc Vân Phỉ ngứa ngáy vô cùng, đương nhiên không chịu để người khác giữ lấy tay mình, ả dùng sức vật lộn, Tịch Nhan cũng không chịu buông tha mà ôm chầm lấy Mạc Vân Phỉ, dùng sức véo hông ả. Mạc Vân Phỉ trừng mắt phẫn nộ, đẩy mạnh Tịch Nhan ra.
Cao Phượng Hỉ lao đến trước mặt Mạc Vân Phỉ: “Còn không mau bắt lấy nó.”
Mạc Ngôn An cũng đứng ngồi không yên, ông ta và Tuyết Yên cùng đi tới chỗ khách khứa tạ tội.
Tịch Nhan mượn lực dùng lực, cả người ngã xuống bàn cơm, quần áo màu trắng nhem nhuốc dầu mỡ, khó coi vô cùng. Nàng không hề để ý đến điều đó mà dùng khuỷu tay chống lên bàn, một tay nhanh chóng đẩy đồ vật vào ống tay áo rộng của mình. Lúc xoay người nhìn Mạc Ngôn An, Tịch Nhan buồn cười suýt nghẹn, chỉ sợ từ lúc làm quan cho đến nay, đây là lần đầu tiên ông ta mất mặt như thế. Tịch Nhan tự cho hành động của mình là cẩn thận, nhưng lại không hay biết rằng mỗi một động tác của nàng đều bị thu vào một cặp mắt.
“Vương phi.”
Hồng Đậu lo lắng chạy đến, nâng Tịch Nhan dậy.
“Nhan Nhan, quần áo của ngươi bẩn hết rồi.”
Hạ Dạ Bạch nhíu mày, dùng sức phủi lớp dầu mỡ trên quần áo của Tịch Nhan, cũng vì hắn dùng lực quá mạnh mà Tịch Nhan hơi nhăn mày.
Tịch Nhan nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, đang êm đang đẹp hắn lại nổi điên gì thế này, hắn dùng sức như thế định lột da nàng hay sao. Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận, quần áo trên người nàng bốc mùi dầu mỡ, cả người nhơm nhớp thật khó chịu.
“Xấu hổ chết mất thôi.”
Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, nhanh chóng cởi áo của mình choàng cho Tịch Nhan, đám đàn ông kia dám cả gan nhìn nàng như vậy, nếu bây giờ hắn không phải đang đóng vai tên đần, hắn đã móc mắt tất cả bọn chúng xuống rồi.
“Ngươi như vậy nhỡ ngã bệnh thì sao?”
Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, vô cùng phong phanh, nàng không khỏi lo lắng, bèn đưa tay định cởi chiếc áo của hắn đang choàng trên người mình.
Hạ Dạ Bạch không để ý mà nhấc chân rời đi.
“Vương phi, người xem nhị tiểu thư kìa.”
Hồng Đậu nói thầm bên tai Tịch Nhan, sau đó khẽ cười một tiếng. Tịch Nhan xoay người lại, phát hiện bộ váy áo khổng tước trên người Mạc Vân Phỉ đã tuột xuống một nửa, những sợi tóc rối buông xõa trên vai, chẳng khác nào con khỉ biết mặc đồ đang không ngừng gãi ngứa. Một vài tỳ nữ vô cùng lo lắng đứng sau lưng ả.
“Người điên thì có gì đáng để xem chứ.”
Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng rõ khinh thường, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy hắn thật trẻ con.
Tịch Nhan mím môi, suýt phá lên cười. Người điên quả thật không có gì đáng xem cả, nhưng mà một tên ngốc mắng người khác là đồ điên thì vô cùng thú vị.
“Tương Tư, ngươi đi nói với lão tổ tông rằng quần áo của ta bị bẩn nên ra về trước.”
“Vương gia, người đi nhanh vậy, thần thiếp không theo kịp.”
Tịch Nhan nói dứt lời, một tay che miệng, tay kia nâng váy, mỉm cười chạy theo Hạ Dạ Bạch.
Mạc Vân Phỉ bưng rượu bằng một tay, tay kia choàng qua cổ Hạ Thiên Thần, dáng vẻ ẻo lả, lại còn hà hơi lên người hắn. Tịch Nhan cảm thấy hơi thở kia vô cùng nóng bỏng.
Hành động của Mạc Vân Phỉ rất đột ngột và to gan, Cao Phượng Hỉ vốn mải lo quan sát Tịch Nhan mà không để ý nhiều đến Mạc Vân Phỉ, khách khứa ở đây đều vì sự gan dạ của ả mà ồ lên, tất cả bị chấn động, ngoài hai người đã biết chuyện này từ trước là Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch thì mọi người còn lại hai mắt trợn tròn, ngay cả Hạ Thiên Thần cũng chưa thể bình tâm lại.
“Tứ Hoàng Tử, thiếp chờ chàng thật khổ nha, mấy hôm trước nghe phụ thân nói chàng sẽ đến dự lễ mừng thọ của lão tổ tông, thiếp ngày nhớ đêm mong, vất vả lắm chàng mới đến. Hôm nay thiếp ăn mặc lộng lẫy dự tiệc cũng chỉ vì hy vọng Tứ hoàng tử liếc nhìn thiếp một lần. Thật ra từ lần từ biệt trước, Vân Phỉ đã yêu thầm Tứ Hoàng tử, hôm nay, rốt cuộc thiếp cũng gặp được chàng rồi.”
Mạc Vân Phỉ cười ngây ngô, ánh mắt như phủ lên một lớp sương mù, mang theo mị hoặc không nói thành lời.
Hạ Thiên Thần lấy lại bình tĩnh, bất chợt nhíu mày, sau đó tách cánh tay của Mạc Vân Phỉ ra, đôi mắt phong tình vạn chủng hiện lên vẻ chán ghét.
Bây giờ Mạc Vân Phỉ làm sao có thể buông tay, ả dùng hết sức, cả người sà vào lòng Hạ Thiên Thần: “Mạc Tịch Nhan có chỗ nào tốt, chẳng qua là được ông trời thương xót nên ban ột gương mặt xinh đẹp mà thôi, cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, vốn dĩ đều là chó má cả. Thiếp thua Tịch Nhan ở điểm nào chứ, cô ta trời sinh đã mang thân phận hèn hạ, bằng không sao có thể gả cho Thất vương gia ngu ngốc kia, giờ đây cô ta đã là phụ nữ có chồng, thế mà không chịu an phận, mưu toan dụ dỗ Tứ hoàng tử, cô ta quả thật rất giống với mẹ mình, đều là hạng dụ dỗ đàn ông cả.”
Lời nói tục tằng thốt ra, đường đường là tiểu thư khuê các nhưng lại nói những lời còn ghê tởm hơn cả bọn vô lại không có giáo dục trên đường phố
Dụ dỗ đàn ông? Tịch Nhan hơi cúi đầu, khóe mắt nhướng lên, Mạc Ngôn An đứng ở đối diện giờ đây mặt mày xanh mét, mà sắc mặt của mẹ nàng cũng trắng bệch như tờ, bà ta cắn chặt môi, dáng vẻ thật khiến người khác thương hại. Đại phu nhân cũng cau mày, tức giận không nói thành lời, chỉ còn lão tổ tông vẫn giữ nguyên phong thái bình thản, nhưng ánh mắt của bà ta đã phán ánh cảm xúc chân thật nhất.
Khách khứa lúc này mỗi người một vẻ, có người lộ ánh mắt châm chọc, có người ra vẻ tiếc thương, thậm chí còn có người nâng chén rượu che đi vẻ mặt muốn cười. Chỉ sợ ngày mai các quán rượu lớn nhỏ ở nước Lưu Ly này sẽ có chuyện vui để bàn tán, nội dung là Nhị tiểu thư phủ Tể tướng căm hận Tứ tiểu thư vì đã cướp đoạt đi ánh hào quang của nàng, chỉ ngày mai thôi, nàng sẽ nổi tiếng khắp thành Triều Dương, nhị tiểu thư sẽ trở thành cái gai trong mắt của tất cả cô gái trong thành.
Khóe môi của Tịch Nhan không nhịn được mà cong lên, gương mặt hiện lên sự vui sướng như hoa nở, cảm giác rõ ràng là hân hoan khi người khác gặp họa, không hề có lấy một chút bi thương vì bị người khác nhục mạ.
Đôi mắt của nàng khẽ đảo, vô tình nhìn thấy hai cái hộp gấm trước mặt Cao Phượng Hỉ, nhất thời đôi mắt sáng rỡ lên, Tịch Nhan liếc nhìn Hạ Dạ Bạch đang đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ quyệt, không có một chút ngây thơ nào.
“Trông chừng Vương gia.”
Tịch Nhan đứng dậy, nói với Tương Tư và Hồng Đậu đang đứng ở phía sau.
“Thích gây thị phi, ta cũng không biết nhị tiểu thư tốt ở điểm nào.”
Cho dù trong lòng Hạ Thiên Thần vô cùng chán ghét vì những lời lẽ rắn rết như thế nhưng hành động của hắn vẫn giữ được sự nho nhã, không có một chút thô lỗ nào.
Tịch Nhan không lường trước Hạ Thiên Thần sẽ nói thẳng như thế, ngay cả chút tình cảm cũng không màng.
Dựa vào kiến thức của hắn, có thể sẽ đoán được Mạc Vân Phỉ đang bị thuốc khống chế, đều là người thông minh, Tịch Nhan cũng nhận ra hôm nay hắn đến không đơn giản chỉ là chúc thọ Cao Phượng Hỉ mà còn có âm mưu sâu xa bên trong.
Cao Phượng Hỉ nhíu mày, đứng lên quát một tiếng: “Người đâu.”
Tịch Nhan kinh ngạc, nhất thời đã hiểu hơn một nửa, hóa ra không phải đám người của Mạc Ngôn An không hiểu chuyện mà bọn họ chỉ thử xem thái độ của Tứ hoàng tử đối với Mạc Vân Phỉ như thế nào, những người này thật sự rất bình tĩnh.
“Lão tổ tông, hôm nay là ngày đại thọ của người, việc gì phải vì chuyện của tỷ tỷ mà mất vui. Xin người và cha rời đi trước, chuyện ở đây hãy để cho bọn người hầu đến xử lý, chớ để khách khứa chê cười.”
Cao Phượng Hỉ trừng mắt, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không một chút gợn sóng, phảng phất vẻ thấu hiểu cuộc đời. Chỉ có Tịch Nhan mới biết được ý tứ sâu xa ẩn chứa bên trong cái nhìn kia, cho dù tình thế ngàn cân treo sợi tóc cũng là như thế, nếu là người khác chỉ sợ họ đã không chịu được, còn nàng, từ nhỏ đến lớn đều bị người khác nhìn với ánh mắt như vậy, sớm đã luyện được sự gan dạ, có thể nói là lỳ lợm, vì thế nàng không hề có phản ứng gì.
“Ngứa.”
“Ngứa quá.”
Cao Phượng Hỉ còn chưa lên tiếng, Mạc Vân Phỉ chợt kêu lên một tiếng, gương mặt đỏ lừ, ánh mắt hốt hoảng, không quan tâm đây là đâu mà gắng sức xé rách quần áo của mình, đôi tay thon thả lúc thì vuốt ve ngực, lúc thì gãi hông, lúc lại xoa đùi, dáng vẻ giống như là hận bản thân sao không có ba đầu sáu tay.
Ở đây có không ít người háo sắc, lúc này đôi mắt của bọn họ trợn tròn, đương nhiên là không bỏ sót mỗi một hành động của Mạc Vân Phỉ. Mặc dù ả không quốc sắc thiên hương như Tịch Nhan nhưng cũng được xếp vào hạng xinh đẹp động lòng người. Những người kia nhìn cảnh ả vuốt ve ngực, bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bèn nuốt nước bọt cái ực, cơ thể nóng bừng bừng, dáng vẻ thật ghê tởm.
Một số ông lão tóc hoa râm có mặt ở đây đều cau mày và không ngừng lắc đầu, cảm thán thời thế thay đổi, chỉ vì một Tứ hoàng tử mà tiểu thư của phủ Tể tướng lại ra nông nỗi như thế, điều đáng nói hơn là cho đến bây giờ Tể tướng cũng không lên tiếng dạy dỗ nàng.
Mạc Ngôn An không dạy bảo khi nào chứ, ông ta nhìn dáng vẻ phóng đãng của Mạc Vân Phỉ rồi lại nhìn toàn bộ khách khứa ở đây, cảm thấy mất hết mặt già, ông ta đã sớm tức giận không nói thành lời, mà ở bên kia, đôi môi cao Phượng Hỉ run run, xem ra bà ta cũng tức giận không ít.
“Vân nhi!”
Vương Tĩnh Di gọi một tiếng, chỉ hận không có cái hang để chui vào.
Tịch Nhan suýt chút nữa bật cười thành tiếng, Mạc Vân Phỉ có ngày hôm nay cũng là do ả tạo nghiệp. Tịch Nhan không bỏ qua cơ hội, hớt hải chạy đến trước mặt Mạc Vân Phỉ, ngạc nhiên gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Hai tay Tịch Nhan nắm chặt hai tay ả, lúc này Mạc Vân Phỉ ngứa ngáy vô cùng, đương nhiên không chịu để người khác giữ lấy tay mình, ả dùng sức vật lộn, Tịch Nhan cũng không chịu buông tha mà ôm chầm lấy Mạc Vân Phỉ, dùng sức véo hông ả. Mạc Vân Phỉ trừng mắt phẫn nộ, đẩy mạnh Tịch Nhan ra.
Cao Phượng Hỉ lao đến trước mặt Mạc Vân Phỉ: “Còn không mau bắt lấy nó.”
Mạc Ngôn An cũng đứng ngồi không yên, ông ta và Tuyết Yên cùng đi tới chỗ khách khứa tạ tội.
Tịch Nhan mượn lực dùng lực, cả người ngã xuống bàn cơm, quần áo màu trắng nhem nhuốc dầu mỡ, khó coi vô cùng. Nàng không hề để ý đến điều đó mà dùng khuỷu tay chống lên bàn, một tay nhanh chóng đẩy đồ vật vào ống tay áo rộng của mình. Lúc xoay người nhìn Mạc Ngôn An, Tịch Nhan buồn cười suýt nghẹn, chỉ sợ từ lúc làm quan cho đến nay, đây là lần đầu tiên ông ta mất mặt như thế. Tịch Nhan tự cho hành động của mình là cẩn thận, nhưng lại không hay biết rằng mỗi một động tác của nàng đều bị thu vào một cặp mắt.
“Vương phi.”
Hồng Đậu lo lắng chạy đến, nâng Tịch Nhan dậy.
“Nhan Nhan, quần áo của ngươi bẩn hết rồi.”
Hạ Dạ Bạch nhíu mày, dùng sức phủi lớp dầu mỡ trên quần áo của Tịch Nhan, cũng vì hắn dùng lực quá mạnh mà Tịch Nhan hơi nhăn mày.
Tịch Nhan nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, đang êm đang đẹp hắn lại nổi điên gì thế này, hắn dùng sức như thế định lột da nàng hay sao. Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận, quần áo trên người nàng bốc mùi dầu mỡ, cả người nhơm nhớp thật khó chịu.
“Xấu hổ chết mất thôi.”
Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, nhanh chóng cởi áo của mình choàng cho Tịch Nhan, đám đàn ông kia dám cả gan nhìn nàng như vậy, nếu bây giờ hắn không phải đang đóng vai tên đần, hắn đã móc mắt tất cả bọn chúng xuống rồi.
“Ngươi như vậy nhỡ ngã bệnh thì sao?”
Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, vô cùng phong phanh, nàng không khỏi lo lắng, bèn đưa tay định cởi chiếc áo của hắn đang choàng trên người mình.
Hạ Dạ Bạch không để ý mà nhấc chân rời đi.
“Vương phi, người xem nhị tiểu thư kìa.”
Hồng Đậu nói thầm bên tai Tịch Nhan, sau đó khẽ cười một tiếng. Tịch Nhan xoay người lại, phát hiện bộ váy áo khổng tước trên người Mạc Vân Phỉ đã tuột xuống một nửa, những sợi tóc rối buông xõa trên vai, chẳng khác nào con khỉ biết mặc đồ đang không ngừng gãi ngứa. Một vài tỳ nữ vô cùng lo lắng đứng sau lưng ả.
“Người điên thì có gì đáng để xem chứ.”
Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng rõ khinh thường, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy hắn thật trẻ con.
Tịch Nhan mím môi, suýt phá lên cười. Người điên quả thật không có gì đáng xem cả, nhưng mà một tên ngốc mắng người khác là đồ điên thì vô cùng thú vị.
“Tương Tư, ngươi đi nói với lão tổ tông rằng quần áo của ta bị bẩn nên ra về trước.”
“Vương gia, người đi nhanh vậy, thần thiếp không theo kịp.”
Tịch Nhan nói dứt lời, một tay che miệng, tay kia nâng váy, mỉm cười chạy theo Hạ Dạ Bạch.
Danh sách chương