Ta đi tới bên cửa sổ dõi mắt nhìn, Từ Bình quả nhiên không nói hai lời, hắn đang đứng canh gác trong con ngõ nhỏ dưới lầu, chiếc bóng cô độc in dài trên mặt đất.
Ta thở dài, khép cửa sổ lại rồi đi đến bên giường, cứ để nguyên quần áo như vậy mà nằm xuống. Rõ ràng là mệt đến rã rời nhưng không hiểu sao không có cách nào chìm vào giấc ngủ, cuối cùng dứt khoát bật dậy đi ra ngồi tựa người bên song cửa. Dịch trạm cách đó không xa, từ khe hở cửa sổ lầu hai của khách điếm nhìn qua, có thể mơ hồ nhìn thấy hai ngọn đèn lồng chập chờn sáng tối trong màn đêm tĩnh mịch.
Ta cứ ngồi nhìn như vậy, không biết đã qua bao lâu, bỗng giật mình choàng dậy lật đật thu dọn đồ đạc.
Nhưng có gì cần thu dọn? Tổng cộng chỉ có một túi hành lý nhỏ, đeo lên lưng là xong.
Ta vọt xuống lầu tính tiền, trời còn chưa sáng, ông chủ nhà trọ khoác chiếc áo ngoài mắt mũi kèm nhèm ngáp ngủ, từ trong phòng đi ra, hỏi ta: “Cô nương muốn đi ư?”
Ta gật đầu, lấy chiếc túi vải nhỏ ra đếm bạc trả cho hắn. Ông chủ xua tay lắc đầu, chỉ ra bên ngoài: “Đã có người trả rồi.”
Ta đi ra cửa nhà trọ thì nhìn thấy Từ Bình đang ngồi trên cỗ xe ngựa chở đầy dưa muối đậu phụ khô kia, một tay cầm sáo mã can, tay kia chống cằm, mở to hai mắt dòm ta.
(*Sáo mã can là một công cụ của dân chăn nuôi du mục được làm từ một cây dài và chắc, đầu cây nhỏ dai dẻo, ở đầu cây người ta buộc một sợi dây thường bằng da tựa như cái thòng lọng để đuổi bắt gia súc và đuổi lang sói.)
“Đi sớm như vậy ư?” Ta đứng trước xe ngựa ngước cổ nói chuyện.
Hắn gật đầu: “Muộn nữa sẽ có người trèo lên xe.”
“Tôi chưa ngủ một xíu nào, cậu nhìn xem.”
“Tôi biết.”
“Cậu biết?”
“Cô ngồi bên cửa sổ, tôi nhìn thấy.” Hắn chỉ lên cửa sổ lầu hai, ta ngẩng đầu nhìn theo tay hắn, thấy rõ mồn một hình dáng của kệ hoa kê bên song cửa, lúc này mới sực nhớ mình đã để đèn trong phòng sáng thâu đêm.
Đúng là không có kinh nghiệm mà…
Ta ủ rũ đứng đó, không biết còn có thể nói tiếp được gì đây. Con ngõ nhỏ chật hẹp, một người một xe mặt đối mặt, Từ Bình cựa quậy người, lên tiếng: “Cô còn đứng đó làm gì?”
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại nói: “Nếu không lên, tôi sẽ đi thật đó.”
Ta hoàn hồn, vì quá đỗi kinh ngạc vui mừng nên chẳng còn thiết hỏi tại sao, ba chân bốn cẳng trèo lên xe, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Từ Bình liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt là lạ kỳ quái, ta sợ hắn đổi ý, lập tức dùng hết sức bình sinh bám chặt càng xe thể hiện quyết tâm cao độ ‘đã leo lên dù chết cũng không xuống’. Hắn cười khổ, lắc đầu đánh ngựa. Cỗ xe cuối cùng cũng lăn bánh, chẳng mấy chốc đã bỏ con ngõ nhỏ lại trong màn sương sớm lượn lờ.
Bọn ta xuất phát từ dịch trạm, ước chừng phải mất bốn ngày mới đuổi kịp đại quân đang tiến về phía bắc Nhạc An. Ta ngồi trên xe nói với Từ Bình: “Sư phụ chỉ mất có một ngày đã tới Diêm Thành.”
“Tướng quân dẫn binh thần tốc, ngày đi hơn trăm dặm.”
“Vậy chúng ta cũng không thể nào phải mất tới bốn ngày mới đuổi kịp.”
Từ Bình dở khóc dở cười: “Tướng quân cưỡi là Ô Vân Đạp Tuyết, chúng ta có hai con ngựa già cốc đế này, bắt nó chạy như vậy nó sẽ lăn ra chết giữa đường.”
Ta rất chi không cho là đúng: “Sư phụ còn dẫn theo những người khác nữa mà.”
Từ Bình liếc ta một cái: “Nếu không có cô, tôi cũng có thể.”
Ta: “…”
Qua Nhạc An là đến Bắc Hải, xa hơn nữa chính là đất Liêu, đất trời mênh mông rộng lớn, một thế giới hoàn toàn khác biệt với núi Bạch Linh và Diêm Thành mà ta quen thuộc. Đại quân đóng ở ngoài thành, thời điểm gần đến quân doanh ta mới đánh tiếng hỏi hắn: “Vì sao cậu lại đổi ý đưa tôi đến đây?”
Từ Bình suy nghĩ một chốc: “Phải đưa xe ngựa đến quân doanh trước, đến đó rồi tôi đưa cô về Diêm Thành cũng không muộn.”
Ta khóc không ra nước mắt, buông thõng một tiếng ‘Ờ —— ’não nuột: “Nếu sư phụ cho tôi ở lại thì sao?”
Khóe miệng Từ Bình cong lên: “Vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Ta lập tức cười híp mắt, rất là vừa lòng với câu trả lời của hắn.
Trước khi đi vào doanh trại, Từ Bình đưa ta đến một nhà trọ ở ngoại ô nghỉ ngơi chốc lát, đồng thời lấy ra một bộ quần áo sai dịch bảo ta mặc vào.
Ta dòm bộ quần áo kia ngơ ngác hỏi hắn: “Mặc vào làm gì?”
Từ Bình nói: “Trong doanh trại quy định rất nghiêm ngặt, xe ngựa đi vào tất nhiên sẽ bị khám xét chặt chẽ. Tuy tôi có công văn của huyện thái gia, nhưng cũng không có cách nào ngang nhiên đưa cô – một cô nương – vào trong đó được.”
Ta cúi đầu quờ tìm trong ống tay áo, hắn lập tức rịn đầy mồ hôi, quệt trán lia lịa nói: “Đừng, trăm ngàn lần đừng, trong quân doanh không được đùa giỡn.”
Ta thấy hắn quýnh quáng thành ra như vậy, liền nhoẻn miệng cười toe, còn mở nắm tay ra cho hắn xem: “Ta lấy kẹo cam thảo mà, cậu có muốn ăn không?”
Ta sống với sư tổ trên núi, ăn thức ăn của người làm chẳng khác nào uống thuốc thí nghiệm. Sau đó lớn hơn một chút chuyện bếp núc đều do một tay ta đảm trách, còn phải nuông chiều tật xấu thích ăn hàng của sư tổ, nên lúc nào cũng làm mấy món ăn vặt, sau này hình thành nên thói quen, quanh năm lúc nào trong túi cũng có một ít bánh kẹo tự làm.
Ta nghĩ đến sư tổ không biết hiện giờ người đang ngao du sơn thủy phương nào, có gì để ăn vặt không, nghĩ vậy liền phì cười, cười xong lại bất giác thở dài.
Từ Bình hiểu lầm, nói: “Đừng lo, cô thay quần áo vào, chúng ta trình công văn là vào được.”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, nhận lấy bộ y phục, đáp hắn: “Tôi hiểu rồi.”
Từ Bình thở phào nhẹ nhõm, cũng không dây dưa nữa, nhanh nhẹn xoay người đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn nói: “Cô thay đi, tôi canh ở bên ngoài.” Nói xong còn giúp ta đóng cửa phòng lại.
Ta nhanh chóng thay quần áo vào, bộ đồ sai dịch này rõ ràng là chuẩn bị cho Từ Bình, kích cỡ rộng thùng thình, ta cố xắn tay áo lên, túm ống quần lại, cuối cùng mang đôi ủng kia vào, bước đi mà cảm giác bồng bềnh như trôi giữa không trung, tựa hồ lỡ bất cẩn một cái là bay vọt luôn ra ngoài vậy.
Ta nhìn vào gương buộc tóc lên rồi đội mũ vào, trong lòng thầm nghĩ, hóa trang thế này, lát nữa gặp phải khám xét nghiêm ngặt, thể nào cũng phải dùng đến khăn tay.
Từ Bình nhìn thấy diện mạo của ta quả nhiên hai hàng lông mày nhăn tít lại, mặt nhíu thành một nhúm. Nhưng trời sắp tối, còn rề rà nữa càng không vào được doanh trại, dẫu muốn hay không cũng đành phải thỏa hiệp. Ta và hắn nhanh chóng ra xe chuẩn bị chạy tới đại doanh (doanh trại chính). Tiểu nhị của khách điếm vừa mới cho ngựa ăn xong, lúc dắt ra hỏi: “Các vị tính đi đến doanh trại ngoài thành sao?”
“Đúng vậy, nghe nói đại quân sẽ dừng chân nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ ngoài thành hai ngày.”
“Mới đầu đúng là như vậy, nhưng vừa rồi có đầu bếp trong quân doanh tới, nói là đang nhổ trại, đêm nay sẽ lên đường.”
Ta và Từ Bình nhất loạt ‘A’ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhảy vọt lên xe ngựa, hớt ha hớt hải chạy hết tốc lực tới nơi đóng quân. Từ xa đã nhìn thấy khói bụi cuộn bốn phía, đỉnh lều bạt màu trắng đang được hạ xuống, bên trong binh sĩ tập hợp hàng ngũ chỉnh tề, quả nhiên sắp nhổ trại.
Ta quýnh quáng: “Nhanh lên, sư phụ sắp đi rồi.”
Từ Bình cũng cuống cuồng, vung roi thúc ngựa chạy điên cuồng, chiếc xe nhỏ xóc nảy tròng trành trên con đường cát, giống như sắp bay khỏi mặt đất.
Mắt thấy sắp đến nơi, đột nhiên bên ngoài doanh trại có một đội kỵ binh lao ra ngăn bọn ta lại. Những người ngồi trên ngựa quân trang chỉnh tề, đến trước mặt bọn ta mới ghìm cương cho ngựa dừng lại. Hai bên mặt đối mặt, qua mấy giây sau bên kia mới có người hô toáng: “Từ Bình, sao ngươi lại tới đây?”
Thời điểm đội kỵ binh này xông về phía bọn ta, Từ Bình lập tức đẩy ta vào trong thùng xe. Lúc người nọ nói chuyện, ta đang ngồi trên đống dưa muối đậu phụ khô nên nghe thấy rất rõ, không kìm được he hé rèm nhìn thoáng qua một cái, cát bụi bị vó ngựa hất tung từ từ lắng xuống, ta nhìn thấy rõ tướng mạo của người kia, trong lòng không khỏi rầu rĩ, mắt mũi ủ dột rụt cổ vào.
Đúng là ngõ hẹp, giang hồ rộng lớn vậy mà cũng đụng mặt, người này chẳng phải là một trong số mười tám người đã đi cùng sư phụ đến Diêm Thành đêm đó sao? Khi đó, lúc ta nói chuyện với sư phụ còn cười ta, giữa chừng bị người khác bịt miệng, sau đó như gió cuốn mây tan rời đi cùng mọi người.
“Ngươi mang theo ai tới vậy? Cái người nho nhỏ vừa rồi, trời hỡi, ngươi đừng nói là ngươi mang theo tiểu đồ đệ kia của tướng quân đến đấy nhé?”
Ta nghe thấy hắn nói câu đó, suýt tí nữa lăn luôn từ trên đống đậu phụ khô xuống. Ngay giữa lúc đang hoang mang lo lắng, lại có tiếng vó ngựa truyền đến, mấy âm thanh lao nhao trước đó lập tức im bặt, sau một thoáng lặng như tờ, mọi người nhất tề hô to một tiếng.
“Tướng quân.”
Ta thở dài, khép cửa sổ lại rồi đi đến bên giường, cứ để nguyên quần áo như vậy mà nằm xuống. Rõ ràng là mệt đến rã rời nhưng không hiểu sao không có cách nào chìm vào giấc ngủ, cuối cùng dứt khoát bật dậy đi ra ngồi tựa người bên song cửa. Dịch trạm cách đó không xa, từ khe hở cửa sổ lầu hai của khách điếm nhìn qua, có thể mơ hồ nhìn thấy hai ngọn đèn lồng chập chờn sáng tối trong màn đêm tĩnh mịch.
Ta cứ ngồi nhìn như vậy, không biết đã qua bao lâu, bỗng giật mình choàng dậy lật đật thu dọn đồ đạc.
Nhưng có gì cần thu dọn? Tổng cộng chỉ có một túi hành lý nhỏ, đeo lên lưng là xong.
Ta vọt xuống lầu tính tiền, trời còn chưa sáng, ông chủ nhà trọ khoác chiếc áo ngoài mắt mũi kèm nhèm ngáp ngủ, từ trong phòng đi ra, hỏi ta: “Cô nương muốn đi ư?”
Ta gật đầu, lấy chiếc túi vải nhỏ ra đếm bạc trả cho hắn. Ông chủ xua tay lắc đầu, chỉ ra bên ngoài: “Đã có người trả rồi.”
Ta đi ra cửa nhà trọ thì nhìn thấy Từ Bình đang ngồi trên cỗ xe ngựa chở đầy dưa muối đậu phụ khô kia, một tay cầm sáo mã can, tay kia chống cằm, mở to hai mắt dòm ta.
(*Sáo mã can là một công cụ của dân chăn nuôi du mục được làm từ một cây dài và chắc, đầu cây nhỏ dai dẻo, ở đầu cây người ta buộc một sợi dây thường bằng da tựa như cái thòng lọng để đuổi bắt gia súc và đuổi lang sói.)
“Đi sớm như vậy ư?” Ta đứng trước xe ngựa ngước cổ nói chuyện.
Hắn gật đầu: “Muộn nữa sẽ có người trèo lên xe.”
“Tôi chưa ngủ một xíu nào, cậu nhìn xem.”
“Tôi biết.”
“Cậu biết?”
“Cô ngồi bên cửa sổ, tôi nhìn thấy.” Hắn chỉ lên cửa sổ lầu hai, ta ngẩng đầu nhìn theo tay hắn, thấy rõ mồn một hình dáng của kệ hoa kê bên song cửa, lúc này mới sực nhớ mình đã để đèn trong phòng sáng thâu đêm.
Đúng là không có kinh nghiệm mà…
Ta ủ rũ đứng đó, không biết còn có thể nói tiếp được gì đây. Con ngõ nhỏ chật hẹp, một người một xe mặt đối mặt, Từ Bình cựa quậy người, lên tiếng: “Cô còn đứng đó làm gì?”
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại nói: “Nếu không lên, tôi sẽ đi thật đó.”
Ta hoàn hồn, vì quá đỗi kinh ngạc vui mừng nên chẳng còn thiết hỏi tại sao, ba chân bốn cẳng trèo lên xe, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Từ Bình liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt là lạ kỳ quái, ta sợ hắn đổi ý, lập tức dùng hết sức bình sinh bám chặt càng xe thể hiện quyết tâm cao độ ‘đã leo lên dù chết cũng không xuống’. Hắn cười khổ, lắc đầu đánh ngựa. Cỗ xe cuối cùng cũng lăn bánh, chẳng mấy chốc đã bỏ con ngõ nhỏ lại trong màn sương sớm lượn lờ.
Bọn ta xuất phát từ dịch trạm, ước chừng phải mất bốn ngày mới đuổi kịp đại quân đang tiến về phía bắc Nhạc An. Ta ngồi trên xe nói với Từ Bình: “Sư phụ chỉ mất có một ngày đã tới Diêm Thành.”
“Tướng quân dẫn binh thần tốc, ngày đi hơn trăm dặm.”
“Vậy chúng ta cũng không thể nào phải mất tới bốn ngày mới đuổi kịp.”
Từ Bình dở khóc dở cười: “Tướng quân cưỡi là Ô Vân Đạp Tuyết, chúng ta có hai con ngựa già cốc đế này, bắt nó chạy như vậy nó sẽ lăn ra chết giữa đường.”
Ta rất chi không cho là đúng: “Sư phụ còn dẫn theo những người khác nữa mà.”
Từ Bình liếc ta một cái: “Nếu không có cô, tôi cũng có thể.”
Ta: “…”
Qua Nhạc An là đến Bắc Hải, xa hơn nữa chính là đất Liêu, đất trời mênh mông rộng lớn, một thế giới hoàn toàn khác biệt với núi Bạch Linh và Diêm Thành mà ta quen thuộc. Đại quân đóng ở ngoài thành, thời điểm gần đến quân doanh ta mới đánh tiếng hỏi hắn: “Vì sao cậu lại đổi ý đưa tôi đến đây?”
Từ Bình suy nghĩ một chốc: “Phải đưa xe ngựa đến quân doanh trước, đến đó rồi tôi đưa cô về Diêm Thành cũng không muộn.”
Ta khóc không ra nước mắt, buông thõng một tiếng ‘Ờ —— ’não nuột: “Nếu sư phụ cho tôi ở lại thì sao?”
Khóe miệng Từ Bình cong lên: “Vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Ta lập tức cười híp mắt, rất là vừa lòng với câu trả lời của hắn.
Trước khi đi vào doanh trại, Từ Bình đưa ta đến một nhà trọ ở ngoại ô nghỉ ngơi chốc lát, đồng thời lấy ra một bộ quần áo sai dịch bảo ta mặc vào.
Ta dòm bộ quần áo kia ngơ ngác hỏi hắn: “Mặc vào làm gì?”
Từ Bình nói: “Trong doanh trại quy định rất nghiêm ngặt, xe ngựa đi vào tất nhiên sẽ bị khám xét chặt chẽ. Tuy tôi có công văn của huyện thái gia, nhưng cũng không có cách nào ngang nhiên đưa cô – một cô nương – vào trong đó được.”
Ta cúi đầu quờ tìm trong ống tay áo, hắn lập tức rịn đầy mồ hôi, quệt trán lia lịa nói: “Đừng, trăm ngàn lần đừng, trong quân doanh không được đùa giỡn.”
Ta thấy hắn quýnh quáng thành ra như vậy, liền nhoẻn miệng cười toe, còn mở nắm tay ra cho hắn xem: “Ta lấy kẹo cam thảo mà, cậu có muốn ăn không?”
Ta sống với sư tổ trên núi, ăn thức ăn của người làm chẳng khác nào uống thuốc thí nghiệm. Sau đó lớn hơn một chút chuyện bếp núc đều do một tay ta đảm trách, còn phải nuông chiều tật xấu thích ăn hàng của sư tổ, nên lúc nào cũng làm mấy món ăn vặt, sau này hình thành nên thói quen, quanh năm lúc nào trong túi cũng có một ít bánh kẹo tự làm.
Ta nghĩ đến sư tổ không biết hiện giờ người đang ngao du sơn thủy phương nào, có gì để ăn vặt không, nghĩ vậy liền phì cười, cười xong lại bất giác thở dài.
Từ Bình hiểu lầm, nói: “Đừng lo, cô thay quần áo vào, chúng ta trình công văn là vào được.”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, nhận lấy bộ y phục, đáp hắn: “Tôi hiểu rồi.”
Từ Bình thở phào nhẹ nhõm, cũng không dây dưa nữa, nhanh nhẹn xoay người đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn nói: “Cô thay đi, tôi canh ở bên ngoài.” Nói xong còn giúp ta đóng cửa phòng lại.
Ta nhanh chóng thay quần áo vào, bộ đồ sai dịch này rõ ràng là chuẩn bị cho Từ Bình, kích cỡ rộng thùng thình, ta cố xắn tay áo lên, túm ống quần lại, cuối cùng mang đôi ủng kia vào, bước đi mà cảm giác bồng bềnh như trôi giữa không trung, tựa hồ lỡ bất cẩn một cái là bay vọt luôn ra ngoài vậy.
Ta nhìn vào gương buộc tóc lên rồi đội mũ vào, trong lòng thầm nghĩ, hóa trang thế này, lát nữa gặp phải khám xét nghiêm ngặt, thể nào cũng phải dùng đến khăn tay.
Từ Bình nhìn thấy diện mạo của ta quả nhiên hai hàng lông mày nhăn tít lại, mặt nhíu thành một nhúm. Nhưng trời sắp tối, còn rề rà nữa càng không vào được doanh trại, dẫu muốn hay không cũng đành phải thỏa hiệp. Ta và hắn nhanh chóng ra xe chuẩn bị chạy tới đại doanh (doanh trại chính). Tiểu nhị của khách điếm vừa mới cho ngựa ăn xong, lúc dắt ra hỏi: “Các vị tính đi đến doanh trại ngoài thành sao?”
“Đúng vậy, nghe nói đại quân sẽ dừng chân nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ ngoài thành hai ngày.”
“Mới đầu đúng là như vậy, nhưng vừa rồi có đầu bếp trong quân doanh tới, nói là đang nhổ trại, đêm nay sẽ lên đường.”
Ta và Từ Bình nhất loạt ‘A’ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhảy vọt lên xe ngựa, hớt ha hớt hải chạy hết tốc lực tới nơi đóng quân. Từ xa đã nhìn thấy khói bụi cuộn bốn phía, đỉnh lều bạt màu trắng đang được hạ xuống, bên trong binh sĩ tập hợp hàng ngũ chỉnh tề, quả nhiên sắp nhổ trại.
Ta quýnh quáng: “Nhanh lên, sư phụ sắp đi rồi.”
Từ Bình cũng cuống cuồng, vung roi thúc ngựa chạy điên cuồng, chiếc xe nhỏ xóc nảy tròng trành trên con đường cát, giống như sắp bay khỏi mặt đất.
Mắt thấy sắp đến nơi, đột nhiên bên ngoài doanh trại có một đội kỵ binh lao ra ngăn bọn ta lại. Những người ngồi trên ngựa quân trang chỉnh tề, đến trước mặt bọn ta mới ghìm cương cho ngựa dừng lại. Hai bên mặt đối mặt, qua mấy giây sau bên kia mới có người hô toáng: “Từ Bình, sao ngươi lại tới đây?”
Thời điểm đội kỵ binh này xông về phía bọn ta, Từ Bình lập tức đẩy ta vào trong thùng xe. Lúc người nọ nói chuyện, ta đang ngồi trên đống dưa muối đậu phụ khô nên nghe thấy rất rõ, không kìm được he hé rèm nhìn thoáng qua một cái, cát bụi bị vó ngựa hất tung từ từ lắng xuống, ta nhìn thấy rõ tướng mạo của người kia, trong lòng không khỏi rầu rĩ, mắt mũi ủ dột rụt cổ vào.
Đúng là ngõ hẹp, giang hồ rộng lớn vậy mà cũng đụng mặt, người này chẳng phải là một trong số mười tám người đã đi cùng sư phụ đến Diêm Thành đêm đó sao? Khi đó, lúc ta nói chuyện với sư phụ còn cười ta, giữa chừng bị người khác bịt miệng, sau đó như gió cuốn mây tan rời đi cùng mọi người.
“Ngươi mang theo ai tới vậy? Cái người nho nhỏ vừa rồi, trời hỡi, ngươi đừng nói là ngươi mang theo tiểu đồ đệ kia của tướng quân đến đấy nhé?”
Ta nghe thấy hắn nói câu đó, suýt tí nữa lăn luôn từ trên đống đậu phụ khô xuống. Ngay giữa lúc đang hoang mang lo lắng, lại có tiếng vó ngựa truyền đến, mấy âm thanh lao nhao trước đó lập tức im bặt, sau một thoáng lặng như tờ, mọi người nhất tề hô to một tiếng.
“Tướng quân.”
Danh sách chương