“Tui, nhân trung long phượng, kết thúc kiếp solo.”
***
Tôi cứ ngỡ nếu mình nói những lời này, Lâm Ý Nhất sẽ có chút cảm động, nào ngờ em ấy bỗng dưng giãy giụa, tôi phải gào rú để người ta ôm chút coi mới chịu đứng im cho tôi ôm đủ, tôi dời tay siết chặt eo, đề phòng em ấy cử động. Lâm Ý Nhất sờ loạn trên người tôi, bất chợt khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Lý Hiểu Minh, bụng bia của anh đâu?!”
“…Đó không phải bụng bia!” Tôi cuống lên, hiện tại tôi cực kì chú ý đến hình tượng của mình trong lòng Lâm Ý Nhất, “Gọi là ngấn mỡ nhỏ! Quý ông ba mươi tám tuổi mặn mà có tí ngấn mỡ nhỏ thì thế nào! Gợi cảm vãi nhé! Cẩn thận cách dùng từ của em với cấp trên, thư kí Lâm!”
Lâm Ý Nhất dừng chốc lát, vươn tay khẽ chạm vào mặt tôi, vành mắt ửng đỏ nói: “…Sao anh lại gầy nhiều như vậy, cằm nọng em thương nhất cũng mất luôn rồi…”
“…”
Thời khắc này, tôi nảy sinh nghi ngờ nghiêm trọng về thẩm mỹ của Lâm Ý Nhất. Giải thích rõ trọng điểm, tôi không hề xấu, thanh niên tài tuấn cho dù phát tướng cũng là trung niên tài tuấn, trước kia dạ dày tôi không tốt lắm, hấp thụ ít chất dinh dưỡng, luyện cơ bụng tận tám múi, toàn thủ đô chẳng biết có bao nhiêu thiếu nữ đổ xô theo đuổi tôi, mỗi lần ra ngoài xã giao đều bị vài minh tinh đàng điếm gạ tình, khiến tôi vô cùng phiền phức. Nhưng kể từ khi tôi phát tướng, mấy vụ rắc rối này liền giảm bớt rất nhiều.
Chờ chút đã, bỗng dưng tôi sực nhớ mình bắt đầu béo ra từ lúc Lâm Ý Nhất giám sát tôi ăn cơm mỗi ngày, em ấy làm thực đơn phong phú để tôi ngon miệng hơn, nếu tôi không ăn em ấy sẽ dùng biện pháp mạnh, một ngày năm bữa, thỉnh thoảng nửa đêm lại rời giường nấu đồ ăn khuya cho tôi, sợ tôi đói bụng tiếp tục hộc máu. Bây giờ suy ngẫm cẩn thận, có khi nào Lâm Ý Nhất cố tình vỗ béo tôi, ngăn chặn khả năng tôi tìm gái gú không nhỉ… Hừm, biến thái vãi, tôi thích.
Lâm Ý Nhất sờ sờ bụng tôi, chảy nước mắt xót xa hỏi: “Bệnh bao tử của anh đã tát phát chưa? Liệu có phải vì em… Nên anh mới…”
Tôi vươn tay lau nước mắt cho em ấy, dỗ dành nói: “Em đừng khóc, chưa tái phát. Nhất Nhất, nếu em thực sự xót tôi, hãy làm phẫu thuật, tôi chẳng thể sống thiếu em được, tôi chỉ thích ăn cơm em nấu thôi. Em còn trẻ, phải nỗ lực vượt qua, những năm này là tôi đối xử với em không tốt, cũng chẳng cho em nghỉ phép tử tế, đợi em khỏe lại, chúng ta ra ngoài du lịch vài năm nhé, được không? Bệnh của em không phải bệnh nặng, nghe lời tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi giúp em.”
Lâm Ý Nhất hít mũi vài cái, khẽ lắc đầu: “Anh ăn lâu năm nên thành thói quen, bây giờ anh biết em thích anh rồi, em còn nấu cơm cho anh, quá bất công với chị dâu. Cảm ơn, sếp Lý, thực sự không cần.”
Lâm Ý Nhất có hàng trăm cách thức chọc tôi nổi giận dễ như trở bàn tay, tôi hừ một tiếng: “Đầu óc em bị úng nước đúng không? Kết hôn cái đéo! Tôi mà là hạng người đê tiện chân đứng hai thuyền hả? Lâm Ý Nhất, chống tai lên nghe rõ đây, từ giờ trở đi, tôi chính là người đàn ông của em. Thân thể tôi, tài sản tôi, gia đình tôi, đều chia cho em một nửa, em không cần phải quan tâm bất cứ điều gì, ngoại trừ một điều duy nhất, cố gắng sống sót.” Tôi vừa nói, vừa ôm Lâm Ý Nhất lên ghế bập bênh, “Em ngồi đợi chút, tôi lấy giấy hôn thú ra cho em kiểm tra.”
Lâm Ý Nhất như thể sắp chết máy, ngập ngừng hỏi: “Giấy… Hôn thú? Với ai…”
“Em chứ ai.” Tôi giở túi rồi lật tung lên, lôi một cuốn sổ nhỏ màu hồng nằm trong túi kép, đặt lên tay Lâm Ý Nhất, “Tôi đọc weibo của em, chẳng phải em muốn thế này sao? Tôi còn photoshop cả hình tôi nữa, đẹp trai miễn bàn, đợi em khỏe lại sẽ để em chiêm ngưỡng độ khôi ngô của Lý ca ca.”
“…Vậy, vậy anh photoshop cho em chưa?”
“…Chưa. Da em đẹp rồi, khỏi cần photoshop.”
Lâm Ý Nhất dùng sức sờ bề mặt phía trên, cổ tay run lẩy bẩy, bóp đến góc viền cũng cong. Tôi sợ em ấy kích động quá dễ xảy ra vấn đề, bèn bảo: “Chanel đính kim cương, da cá sấu.”
Lâm Ý Nhất: “…”
“Nhưng tôi nhờ bố tôi đến cục dân chính đóng dấu rồi. Mặc dù pháp luật không công nhận, nhưng tài sản của tôi đã san cho em một phần, vừa khéo chẳng phải trước kia tôi sắp cưới hỏi ư? Chờ em hồi phục, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ ngay, đường đường chính chính.”
Lâm Ý Nhất: “…Vậy còn chú và dì?”
“Yên tâm đi, đồng ý. Bố tôi đã về hưu, mà tôi chính là người có tiền nhất nhà. Đúng rồi, em nhớ kĩ nhé, là tôi cưỡng bức em, đừng có vạ miệng đấy.”
Lâm Ý Nhất: “…”
Cuối cùng tôi cõng Lâm Ý Nhất chạy về phòng, hết sức khẩn cấp, vì em ấy lại òa khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, mà tôi thì đời nào mang theo khăn giấy, đàn ông con trai ai đời mang mấy thứ đó, xưa nay toàn là Lâm Ý Nhất chuẩn bị sẵn cho tôi.
Lâm Ý Nhất nắm thật chặt giấy hôn thú, nằm nhoài trên bả vai tôi, bên tai tôi cứ quanh quẩn âm thanh sụt sùi, nom thê thảm hết sức.
Tôi hỏi: “Thứ đang chảy trên cổ tôi bây giờ, là nước mắt hay nước mũi em thế?”
Giọng của Lâm Ý Nhất chứa âm mũi nồng đậm, nghe vừa ấm ức vừa ngoan ngoãn: “Nước mắt mà.”
“Sao tuyến lệ của em giống hệt nước suối Nông Phu vậy? Em cứ chùi hết lên áo tôi đi.”
“Không…” Lâm Ý Nhất dừng chốc lát, “Áo anh đắt lắm.”
Đáng nhẽ buổi tối chúng tôi sẽ khởi hành về Bắc Kinh, nhưng trăm triệu chẳng ngờ tới Lâm Ý Nhất đã quyên góp năm trăm ngàn cho cơ sở gấu trúc, hẹn trước sáng mai sang sờ gấu trúc. Đúng vậy, em ấy đến Thành Đô chính là vì sờ gấu trúc. Quả thực trên đời này cũng có loại người như Lâm Ý Nhất, u mê gấu trúc điên cuồng, vung năm trăm ngàn chỉ để sờ quốc bảo năm phút, rõ là kẻ ngốc lắm tiền.
Hôm qua Lâm Ý Nhất khóc lóc một trận xong, không ngờ mắt có thể nhìn thấy chút bóng nhàn nhạt, nhân viên chăn nuôi ôm gấu trúc con ra, gấu trúc con tròn vo nhỏ xíu, Lâm Ý Nhất nhẹ nhàng vươn tay sờ lên lỗ tai nó, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Nhân viên chăn nuôi hỏi có muốn ôm một chốc hay không, Lâm Ý Nhất thụ sủng nhược kinh, bảo có quy định cấm ôm gấu trúc mà, nhân viên chăn nuôi đáp không sao cả, vì Lâm Ý Nhất là vị khách may mắn của bọn họ, nên được đặc cách ôm lần này. Lâm Ý Nhất cẩn thận ẵm gấu trúc như thể ẵm con mình, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với tôi, sếp, em ẵm gấu trúc nè, em hên quá à. Tôi ừ một tiếng, chuyên tâm chụp ảnh giúp Lâm Ý Nhất.
Nói nhảm, đương nhiên có thể ẵm, chính ông đây vừa âm thầm đút lót cho cơ sở những một triệu đấy! Tiếp theo Lâm Ý Nhất lại dẫn tôi đi xem con gấu trúc mà em ấy thích nhất, lúc tôi đến nơi, con gấu ấy đang bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế nhỏ nhăm nhi cành tre, tương đối chảnh chọe. Lâm Ý Nhất nói với tôi, nhìn nó rất giống tôi. Tôi vốn định cự tuyệt, nhưng bỗng nhớ ra nó là con gấu em ấy thích nhất, thế là tôi lại có chút khoái trá, cúi đầu thơm Lâm Ý Nhất một cái, Lâm Ý Nhất bụm mặt, hai má đỏ lựng hết cỡ. Ngắm gấu trúc xong, chúng tôi trở về Bắc Kinh.
Xét theo một mức độ nào đó, cái chết là chuyện rất công bằng, mặc bạn giàu sang phú quý hay nghèo rớt mồng tơi, suy cho cùng tuổi thọ vẫn không hơn trăm năm là bao, tôi sống ba mươi tám năm ròng, mọi việc luôn trôi chảy, nào ngờ thử thách lớn nhất chính là Lâm Ý Nhất. Ca phẫu thuật của Lâm Ý Nhất cần chuẩn bị mười ngày, buổi tối tôi mất ngủ, nằm gần giường Lâm Ý Nhất, đợi em ấy ngủ rồi, tôi mới mò sang nằm cạnh em ấy, nhắm mắt cằm thật chặt bàn tay đối phương, đếm mạch đập của Lâm Ý Nhất từng chút từng chút một, mãi đến khi em ấy tỉnh giấc. Tôi sợ mình vừa lơ là, mạch máu trong đầu Lâm Ý Nhất sẽ vỡ ra, em ấy liền rời xa tôi ngay tức khắc, chỉ có buổi sáng mẹ tôi ghé sang tán gẫu cùng Lâm Ý Nhất, tôi mới tranh thủ vọt vào xe hơi chợp mắt chốc lát hoặc bật khóc mấy lần. Tôi cực kì lo lắng, thế nhưng tôi không thể suy sụp, vì tôi là trụ cột tinh thần của em ấy. Buổi tối trước khi phẫu thuật, Lâm Ý Nhất bò lên giường tôi, lần này em ấy không bị tôi đá xuống nữa, mà là vững vàng nằm trong lồng ngực tôi.
“Sao vậy? Lạnh à?”
Lâm Ý Nhất khẽ chui vào ngực tôi, thều thào bảo: “Em sợ.”
Đôi mắt của tôi cay xè, thực ra tôi cũng sợ, nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài. Tôi vỗ vỗ lưng em ấy, cười đáp: “Sợ cái quái gì? Phẫu thuật cỏn con mà thôi, ngày mai tôi sẽ đứng trước cửa chờ em đi ra, lão Diêm Vương còn lâu mới dám phái người đến bắt em. Không sao đâu, ngủ đi.”
Lâm Ý Nhất nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nói: “Em luôn cảm thấy, em đã lãng phí bảy năm qua. Nếu như em có thể dũng cảm một chút, thổ lộ với anh sớm hơn thì tốt biết mấy. Ngộ nhỡ ngày mai em… Em hối hận lắm…” Dứt lời Lâm Ý Nhất lại muốn khóc, tôi sợ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của em ấy, vội đáp: “Chuyện đó, cho dù em có thổ lộ sớm hơn đi chăng nữa, nói không chừng tôi cũng từ chối em đấy. Thực sự, em biết tính tôi vốn cực kì khó ở mà.”
Đương nhiên tôi từng quen bạn gái rồi, lần đầu tiên là yêu sớm thời cấp ba, vì bạn gái không giỏi môn toán cứ tới hỏi tôi, tôi ghét bị quấy rầy nên đá ẻm luôn, lần thứ hai là năm tôi hai mươi tám tuổi, tìm được một hot girl mạng thuần khiết, nhưng ngay cả nắp bình cũng muốn tôi vặn hộ, hay cáu kỉnh dù chả có việc gì, còn lâu tôi mới thèm dỗ, quen khoảng một tháng thì chia tay ngay, kể từ đấy tôi cảm thấy phụ nữ phiền phức muốn chết, rốt cuộc không quen bạn gái nữa, tự dùng tay xóc lọ thoải mái hơn. Lần cuối cùng chính là Lâm Ý Nhất, thư kí của tôi, bảo bối nhỏ của tôi, đẹp đẽ nhất thế gian này.
Lâm Ý Nhất suy nghĩ một chút, bảo: “Cũng hợp lí, có khi anh lại tiếp tục đá em. Khối u của em mọc thật là đúng lúc.”
Tôi mắng em ấy nói hươu nói vượn, Lâm Ý Nhất bị tôi mắng quen rồi, ngờ đâu lộ ra biểu cảm hài lòng, em ấy cọ tới cọ lui, hỏi: “Sếp, anh muốn em không?”
“Đừng gạ tôi, chờ em phẫu thuật xong, lúc đấy chịu đựng cho đủ.”
“Ngộ nhỡ…”
Tôi rống em ấy: “Không có ngộ nhỡ!”
Lâm Ý Nhất gật đầu, vội bảo: “Không có không có, sếp Lý, anh đừng nóng mà.”
Tôi bóp cằm Lâm Ý Nhất, cắn xuống bờ môi của em ấy, cả hai hôn đến nghẹt thở, tựa như hai chú mèo cọ xát lung tung. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, liếm bừa một trận xong, Lâm Ý Nhất nằm sấp trên ngực tôi thở dốc: “Anh dữ quá đi.”
Tôi mơ mơ màng màng thầm nghĩ, Lâm Ý Nhất là vị chanh, có chút ngọt, thật ngon miệng.
Đợi chúng tôi bình tĩnh trở lại, tôi mới nghiêm túc bảo: “Cuộc đời em cứ luôn gặp xui xẻo, mà vận khí của tôi rất tốt, trao cho em toàn bộ. Em nhất định phải vượt qua.”
Ánh mắt của Lâm Ý Nhất mờ hơi nước, trông vô cùng lấp lánh, giống hệt thời khắc em ấy đến phỏng vấn năm xưa: “Sếp, em sẽ không làm anh thất vọng. Em sẽ sống sót, em dưỡng lão cho anh.”
Cái cách Lâm Ý Nhất nói chuyện thực sự rất phá bầu không khí, nhưng tôi lại cảm động rối tinh rối mù, lần đầu tiên tôi ôm em ấy ngủ suốt đêm dài.
Ca phẫu thuật của Lâm Ý Nhất kéo dài hơn mười ba tiếng đồng hồ, tôi vẫn luôn canh giữ trước cửa, đứng sừng sững như thể môn thần vậy, tôi đã hứa sẽ trông coi em ấy tử tế, tôi sợ biểu hiện của tôi không tốt, em ấy liền nổi giận một đi chẳng trở lại. Mãi đến khi em ấy được đẩy ra, đeo bình oxi, bác sĩ thông báo với tôi phẫu thuật rất thành công, tôi mới hoàn toàn giải thoát, đợi tới lúc Lâm Ý Nhất mở mắt, tôi lại đánh một giấc trời đất mù mịt.
Mở hộp sọ thì phải cạo tóc, Lâm Ý Nhất trở thành tiểu hòa thượng xinh đẹp, thời điểm tôi và em ấy kết hôn, tóc chỉ mới mọc một đoạn ngắn ngủn, nom vô cùng cool ngầu. Mà hiện tại là thời kì đỉnh cao nhan sắc của tôi, nhờ chăm sóc Lâm Ý Nhất mấy tháng nay, tôi rất tích cực rèn luyện thân thể, cơ bụng tám múi tái xuất giang hồ, mái tóc dày rợp đen bóng, vì lẽ đó bây giờ không cưới vợ thì khi nào cưới? Mặc dù anh tôi hay trêu chúng tôi như hai trùm mafia sắp kết hôn, nhưng tôi vẫn cực kì hài lòng với quang cảnh hôn lễ.
Hôn lễ theo phong cách phương Tây, tổ chức ngoài trời, thật nhiều người đến tham dự, trên mặt đương nhiên là cười ha hả. Tôi thúc giục Lâm Ý Nhất mở weibo, đăng video chúng tôi tuyên thệ lên, Lâm Ý Nhất chần chờ nói: “Không nên lắm đâu, sếp Lý, sau này mỗi lần dạo phố…”
“Mặc kệ nó, chả có vấn đề gì, nam nữ có thể đăng được, vì sao nam nam chúng ta phải sợ hãi rụt rè chứ?”
Lâm Ý Nhất sững sờ, nhoẻn miệng cười, đáp: “Cũng đúng, đây mới là tác phong của anh.”
Tôi biết cuộc hôn lễ này khá là kinh thế hãi tục, Lâm Ý Nhất cứ khuyên tôi đừng nên phô trương quá đà, nhưng tôi ứ chịu. Lâm Ý Nhất chính là người tôi yêu, mặc kệ em ấy là nam hay nữ, tôi muốn để những người tôi quen biết đều rõ ràng, hơn nữa còn phải câm mồm toàn bộ, há há, ông đây sống khoái trá hơn bọn họ nhiều.
Ánh dương vừa đủ, bầu trời xanh biếc, trong video chúng tôi đứng trên bãi cỏ ngát hương, khoác bộ âu phục chỉnh tề, nhìn nhau chăm chú, mỉm cười đeo nhẫn.
“…I’m yours, and you are mine, from this day to my last day…”
Tôi ôm Lâm Ý Nhất, rất nghiêm túc hôn em ấy, nói với em ấy, từ nay về sau đừng gọi tôi là sếp, phải gọi là ông xã.
Da mặt của Lâm Ý Nhất nào dày bằng tôi, vành tai đỏ ửng, lí nha lí nhí kêu một tiếng ông xã. Tôi vô cùng hài lòng, xoay về phía khách khứa cao giọng tuyên bố —— Kể từ bây giờ trở đi, Lâm Ý Nhất chính là chồng tôi, hoan nghênh mọi người về sau tùy ý ghen ăn tức ở cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của tôi!!! Lâm Ý Nhất xấu hổ trốn sau lưng tôi, lại bị tôi kéo ra ngoài hôn một trận.
Chúng tôi hưởng tuần trăng mật khoảng hai năm, đến hết tất cả những nơi Lâm Ý Nhất muốn chơi. Sau khi trở về, nhân trung long phượng Lý Hiểu Minh tiếp tục quăng việc cho thư kí làm, phục vụ đời sống chăn gối mỗi khi thư kí rảnh rỗi. Điều đáng tiếc chính là, tình yêu khiến con người ta béo ra, cơ bụng của tôi lại biến thành một múi mỡ nữa rồi.
Toàn văn hoàn
Danh sách chương