Tiệm sách là do cha hắn mở mười mấy năm trước, nằm ở một góc đường gần trường học, là tiệm sách duy nhất trên hòn đảo nhỏ này. Lúc đầu chỉ là thu mua sách cũ của người khác rồi bán lại và liên hệ với những người bán sách ở nước ngoài để đặt mua một số sách hiếm khó tìm, sau đó, trên đảo lần lượt xây trường tiểu học và trường trung học công lập, nên dần dần cũng bắt đầu bán sách giáo khoa và sách tham khảo này nọ.
Lợi nhuận bán sách không thể gọi là nhiều, sau khi khấu trừ tiền thuê và tiền chở hàng, cũng chỉ tạm đủ chi tiêu một nhà ba người mà thôi. Cũng may tổ tiên Dương gia còn để lại mấy căn bất động sản, ngoài căn nhà mà Dương Lạc đang ở ra, còn lại đều đã cho người ta thuê hết, thu nhập cũng coi như khả quan, mức thấp nhất cũng có thể để cho nửa đời sau của Dương Lạc ung dung ngồi không ăn hết cả quả núi mà không cần phải lo nghĩ gì.
(= =”)
Nửa năm trước, cha mẹ bỗng nhiên nói muốn về hưu, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, hai cụ đã thần không biết quỷ không hay làm xong mọi thủ tục, thậm chí còn mua hẳn một căn biệt thự ở bên đó, trong khi hắn tuyệt nhiên không hay biết gì. Chỉ ngơ ngác nhìn hai cụ xách vali, phất tay áo rồi chạy biến luôn ra nước ngoài.
Cái tốc độ nhanh gọn lẹ kia, thật sự là không để lại dù chỉ một ngọn khói…
Sau đó, bỏ lại cái tiệm sách cũ này bắt hắn quản lý. Hại hắn vội vội vàng vàng xin nghỉ việc ở thành phố, buộc phải chịu cảnh bị giam trên hòn đảo này thay các cụ thu dọn tàn cục.
Hừ, hai ông bà già vô trách nhiệm!
“Xin hỏi Dương huynh, cái nét gạch ngang nhỏ nhỏ này là ý tứ gì?” Triển Chiêu chỉ vào một ký hiệu màu đỏ trong sách khiêm tốn hỏi.
Dương Lạc liếc mắt một cái, hờ hững đáp: “Cái đó là dấu trừ, đặt ở đằng trước có nghĩa là số đó nhỏ hơn không, cũng có thể là phép trừ.” Nói xong, ánh mắt lại quay về màn hình vi tính.
Tuy Triển Chiêu rất muốn đến cửa hàng giúp đỡ, nhưng bây giờ đang lúc nghỉ hè, còn một khoảng thời gian nữa mới đến học kỳ mới, học sinh đến đây rất ít, thông thường cả ngày cũng chỉ có ba, bốn khách đi vào đặt sách hỏi giá, thực sự không có việc gì để làm. Dù sao cũng nhàn rỗi đến phát chán, hắn liền nhân tiện lấy một quyển sách giáo khoa toán cơ bản ra dạy Triển đại hiệp chữ số Ả Rập.
Xét cho cùng chữ số dùng trong đời sống rất phổ biến và rộng rãi, dùng tiền cũng phải biết xem giá trị trên tờ tiền là bao nhiêu đúng không? Chẳng qua chỉ là mười chữ số trông như ký hiệu, dù có biến hóa thành con số khổng lồ phức tạp thế nào, một người trưởng thành trí khôn đạt tiêu chuẩn dùng mấy phút cũng có thể học được đến hàng ngàn hàng vạn. Huống chi Triển Chiêu vốn là biết đọc biết đếm, đầu óc lại thông minh nhanh nhạy, không cần đến giữa trưa đã học xong toàn bộ sách toán đưa đến tay, kể cả mấy quyển khác khó hơn một chút.
Đặt quyển sách xuống, ngước mắt lên thì thấy ngón tay thon dài của Dương Lạc đang gõ gõ đánh đánh rất nhanh trên một cái bàn hình chữ nhật, theo động tác của hắn, phần nắp màu trắng thỉnh thoảng lại xuất hiện lít nha lít nhít những văn tự kì lạ. Triển Chiêu quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, hình như từ hơn một canh giờ trước mắt của hắn vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ phát sáng đó, không dời đi dù chỉ chốc lát. Vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, giống như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng.
Triển Chiêu cũng không muốn quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng bê chồng sách kia lên đem trả lại giá sách. Lướt qua cái giá gỗ cao hơn mình nửa cái đầu một vòng, tùy ý rút mấy quyển ra lật xem, trong lòng không khỏi khâm phục. Thư phòng này tuy nhỏ, nhưng bên trong lại cất giấu trí tuệ học thức bác đại tinh thâm. Sáu cái giá bày chật kín các loại sách đủ màu sắc hình dáng, từ thiên văn địa lý lịch sử ký sự, đến truyền thuyết dân gian tiểu thuyết du chí tất cả đều có đủ, nếu Công Tôn tiên sinh ở đây, nhất định sẽ hết sức cao hứng.
Đi tới một giá sách sát tường, trông thấy sách ở đây có phần hơi cũ kỹ ố vàng, lại còn phủ một ít bụi, hẳn là đã để khá lâu.
Tầm mắt đánh giá lơ đãng đảo qua một tầng nào đó của giá sách, bất chợt nhìn thấy trong cùng bên trái, có một quyển sách tên là “Bao Thanh Thiên kỳ án lục”.
Những vụ án Bao đại nhân thẩm tra hậu nhân lại có ghi chép? Triển Chiêu âm thầm kinh ngạc, không tự chủ được lấy quyển sách kia từ trên giá xuống cẩn thận giở ra đọc.
“Ve ve ── ve ve ── “
Tiếng ve sầu mùa hạ trên những tán cây to bên đường vang lên réo rắt không ngừng, không hề chói tai, mà lại khiến bên trong tiệm sách đặc biệt yên tĩnh an bình. Ánh trời chiều từ bên ngoài rọi vào xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh, khiến sau lưng hóng hầm hập.
Dương Lạc khó chịu kéo kéo lưng áo vì đẫm mồ hôi mà dính vào người hong cho mát, gõ xuống chữ cuối cùng của văn bản, lông mày chíu chặt phút chốc giãn ra.
Ngẩng đầu lên khỏi vi tính, Dương Lạc ngả ra lưng ghế dựa, duỗi cái hông mỏi nhừ thở một hơi thật dài. Bản thảo này là hai tháng trước ông sếp làm ở nhà xuất bản nhờ hắn phiên dịch giúp, một quyển sách y học của Mỹ biên soạn. Ban đầu hắn vốn không muốn nhận ân tình của sếp, dài đến mấy trăm trang, lại chi chít dày đặc những chữ, mà bên trong cũng không ít từ chuyên ngành, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy đau mắt chóng mặt nhức đầu. Nhưng mà số tiền nhuận bút kia cũng không tồi, sau này thỉnh thoảng cũng có thể nhận ít việc dịch từ chỗ sếp, cứ như vậy vừa có thể tiếp tục làm chuyện mình thích, lại có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm? Cho nên hắn bèn nhận lời đề nghị của sếp.
Chỉ là không ngờ rằng lại mất nhiều thời gian như vậy…
“Ùng ục ── Ùng ục ──” Âm thanh rõ mồn một từ cái bụng vang lên.
Vừa mới hoàn thành toàn bộ bài cần dịch, trút hết sức lực xong mới cảm thấy cái bụng đói meo. Dương Lạc liếc nhìn thanh hiển thị dưới góc phải cửa sổ, gần ba giờ… Bây giờ mới chợt nhớ ra mình đã quên đưa Triển Chiêu đi ăn cơm trưa. Vội nhìn sang bên cạnh, cái ghế trống trơn.
Ai, tên kia đâu?
“Sao cậu không ngồi đằng kia đọc? Đứng như vậy không mỏi à?”
Đang bị nội dung câu chuyện hấp dẫn tới mức xuất thần, bên tai bỗng nhiên thoảng qua một luồng khí tức ấm áp, Triển Chiêu giật mình, tay cầm sách run lên, cuốn sách dày cộp như quyển từ điển rơi thẳng xuống mu bàn chân Dương Lạc.
Dương Lạc gào lên một tiếng đau đớn, ôm lấy vết thương nhảy tưng tưng mấy cái.
“Xin, xin lỗi Dương huynh!” Triển Chiêu phục hồi lại tinh thần, cuống quýt đỡ lấy vai hắn hỏi: “Liệu có bị gãy xương không?”
“Không sao…” Dương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khom người nhặt cuốn sách dưới đất lên, thắc mắc: “Cậu xem sách gì vậy? Sao lại sợ đến như thế…”
Nhìn thấy tên cuốn sách kia, nhất thời da đầu tê rần.
Chết tiệt, vì sao lại quên giấu quyển sách này đi?
“Xin lỗi. Triển mỗ không hề nghĩ rằng hậu thế lại có thư tịch ghi chép lại việc chúng nhân Khai Phong phủ, nhất thời xem đến say sưa, mới không phát hiện ra Dương huynh đến gần…” Triển Chiêu chậm rãi cụp mắt xuống, sau đó lặng lẽ không nói.
Hậu thế? Hết thuốc chữa hết thuốc chữa, tên này hoàn toàn hòa vào những nhân vật hư cấu đó, thật sự coi tiểu thuyết là lịch sử sao. Dương Lạc không khỏi than thở trong lòng, không thoải mái lắm gãi gãi má, hùa theo lời nói nhảm của cậu mà bảo: “Híc, Bao Chửng vì dân trừ bạo an lương, tiếp nhận phá giải những vụ án phức tạp rối rắm, hậu nhân viết lại câu chuyện của ông thành sách cũng không kỳ đi.”
Triển Chiêu không đáp. Trầm mặc một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Dương huynh nói cũng có đạo lý. Chỉ có điều sách ghi lại một số phần, có chút khác biệt so với những gì Triển mỗ từng trải qua.”
Giống như Bạch lão thử kỳ thực biết bơi, còn là một trong những hảo thủ. Giống như Triển Chiêu không hề vui vẻ trao đổi bội kiếm đính ước với Đinh gia muội tử. Giống như quan hệ sau này giữa Ngự Miêu và Cẩm Mao Thử… cũng không phải chỉ đơn thuần là bằng hữu.
Có điều, thứ tình cảm xấu xa không nói nên lời ấy, khi đó hai người ngay cả Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Giang bà bà cũng đều ẩn giấu, chắc là tác giả viết sách cũng không thể điều tra được.
Nghĩ đến đây, những chi tiết linh tinh nhỏ nhặt trong sách, miêu tả cảnh tượng người kia tiếu ngữ phong lưu uống rượu múa kiếm dần dần hiện lên trong đầu, và cả những tâm tư ý nghĩ trong lòng người ấy mà mình chưa từng hay biết, như thật lại như giả, đan xen trùng điệp với những ký ức ngày xưa, nỗi nhớ thương kìm nén ở nơi sâu kín nhất như dòng nước vỡ đê từng chút từng chút chảy vào lồng ngực.
“Những chuyện kia đã lâu như vậy, nhầm một chút chi tiết nhỏ cũng là lẽ thường.” Dương Lạc nhún nhún vai, không để ý chút nào. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia bỗng lộ ra một chút cô đơn, trái tim không khỏi thấy đau nhói, không nhịn được gõ nhẹ một cái vào mi tâm hơi nhíu của cậu, trêu chọc nói: “Làm sao? Có phải là trong sách viết Triển đại hiệp không đủ ngọc thụ lâm phong cao to uy mãnh, thế nên Triển đại hiệp không hài lòng?”
Vẻ mặt không đứng đắn kia khiến Triển Chiêu ngẩn người, con ngươi như nước nhiễm mấy phần ý cười: “Trong lòng Triển mỗ hiểu rõ bản thân mình như thế nào là được rồi, hà cớ gì phải quan tâm người khác viết Triển mỗ ra sao. Chỉ là Triển mỗ biến mất không còn tăm tích, không biết sau đó chúng thân hữu Khai Phong phủ sống như thế nào, Dương huynh có thể cho ta mượn sách đem về nhà đọc được không?”
Dương Lạc đương nhiên không có vấn đề gì. Cuốn tiểu thuyết lỗi thời này tiếp tục đặt lại giá sách chẳng qua cũng chỉ chờ mốc meo.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới nội dung nó lại đặc sắc hấp dẫn tới mức, khiến Triển Chiêu muốn ngừng mà tay không sao rời quyển sách được. Không chỉ ngồi ở tiệm đọc suốt từ chiều đến tận khi đóng cửa, đêm đó còn chong đèn thức trắng đọc cả đêm. Dương Lạc lặng lẽ mở cửa phòng quan sát bên trong, người kia cúi thấp đầu nâng sách ngồi trước bàn, môi mỏng hơi mím lại, hai mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào trang sách, như thể muốn tinh tế nghiền nát nhai nuốt từng con chữ, tất cả tinh thần đều tập trung vào cố sự.
Sau đó, không biết có phải quá mức nhập thần hay không, mấy ngày sau Triển đại hiệp có vẻ mất tập trung. Khi thì mặt ủ mày chau, khi thì nhẹ giọng u thán, ngay cả bước đi cũng va vào tường, nhiều lần xuống cầu thang bước hụt, vừa may Dương Lạc tay mắt lanh lẹ kéo lại mới không bị lăn từ lầu hai xuống, ấy vậy mà cậu còn trì độn hỏi hắn vì sao lại kéo mình.
Dương Lạc vừa chiếu cố hành động của cậu để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vừa lo lắng thấp thỏm: Có phải là bị tình tiết gì trong cuốn tiểu thuyết kia kích thích, khiến cho bệnh tình của cái tên này tăng thêm…
Không được, phải làm cái gì đó để dời sự chú ý của cậu ta đi mới được.
“Ra bãi biển bơi?”
Triển Chiêu nhìn Dương Lạc đã đổi xong áo ba lỗ quần đùi đeo kính râm, nghi hoặc chớp chớp mắt.
Bị cái thứ đen thui này che mắt, hắn có thể nhìn được sao?
“Đúng vậy. Hiếm khi thấy trời đẹp như này, không ra ngoài tắm nắng thật lãng phí.” Dương Lạc vứt cho Triển Chiêu một cái quần đi biển màu lam: “Cái này mới đó, nhanh đi thay đi.”
Triển Chiêu nhận lấy quần, nhưng mặt lại lúng túng, ngần ngừ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Dương huynh, Triển mỗ… Triển mỗ không biết bơi…”
Dương Lạc nhíu lông mày lại, cười nói: “Không sao, tôi dạy cho cậu. Từ lúc còn đọc sách tôi đã là quán quân bơi lội trong giải đấu giữa các trường rồi, đảm bảo cậu sẽ học xong rất nhanh.”
“Nhưng, nhưng mà…”
Không đợi Triển đại hiệp cà lắp xong, Dương Lạc đã kéo tuột cánh tay lôi cậu từ ghế salon đứng dậy, đẩy mạnh vào nhà vệ sinh thúc giục: “Khỏi nhưng nhị gì hết, thay quần áo nhanh lên.”
Mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, vạn dặm không mây.
Biển xanh trong trẻo dập dờn sóng, bọt nước ào ạt vỗ vào bờ. Làn nước mát lạnh thấm ướt bãi cát mịn, rồi lại lập tức bị hơi nóng thiêu đốt.
Đám trẻ vui vẻ cười đùa chạy đuổi theo những con sóng dâng lên rồi lại cuốn ra xa, những chiếc chiếu năm màu rực rỡ gần như phủ kín khắp bãi cát. Đằng này đang bôi kem chống nắng, đằng kia đang đánh bóng chuyền, bikini nóng bỏng, thân người nhảy nhót… Oa, thật có thể nói là sóng xanh mãnh liệt khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Ngâm mình trong nước biển mát mẻ, thời tiết nóng nực bực bội nhất thời bị cuốn trôi sạch sẽ, Dương Lạc tâm tình khoái trá nghĩ: Khà khà, nói đến mùa hè, quả nhiên không có tiết mục gì thư thái giải sầu hơn là ra bãi biển ngắm cảnh tia gái.
Đáng tiếc, Triển đại hiệp nhà hắn hiển nhiên không cảm thấy thỏa thích bơi lội ở biển khơi là một chuyện vui vẻ thư giãn.
Hai tay bám chặt vào bả vai Dương Lạc, Triển Chiêu không dám nhìn loạn xung quanh, không thể làm gì khác hơn là mắt nhìn thẳng vào hai cánh tay nhỏ, mặt đỏ đến tận mang tai.
Những cô nương kia mặc, mặc tính là quần áo gì? Vật liệu căn bản không che được a! Dân phong thế giới ngàn năm sau sao lại cởi mở như vậy…
Đối mặt với vẻ mặt ngượng ngùng đỏ chót của người trước mặt, Dương Lạc không nhịn được cười, vốc nước hắt về phía đỉnh đầu đờ đẫn như đang bốc lên hơi nước kia nói: “Ấy dà, hôm nay ánh mặt trời nóng quá, sắp đun sôi cả người ta rồi a…”
“Dương huynh đừng chế giễu Triển mỗ…” Triển Chiêu cười khổ. Thân thể bị những cơn sóng chập trùng bất định làm dập dềnh, hai chân lại không với tới, chìm chìm nổi nổi, nghiễm nhiên không để ý thì sẽ bị sóng biển cuốn đi, hai tay vịn vào bả vai Dương Lạc để chống đỡ không khỏi bám thật chặt.
Đúng rồi, Triển Chiêu ở trong tiểu thuyết gọi Ngự Miêu đi, chẳng lẽ cái tên này cũng giống như mèo con sợ nước…
Khóe miệng Dương Lạc bất giác cong lên.
“Được, vậy chúng ta bắt đầu luyện tập đi.” Hắn chìm vai xuống nước lùi về sau một bước, đang định ra hiệu cho Triển Chiêu giữ tay mình thử đạp chân.
Nhưng không ngờ mực nước nơi hai người đứng cao đến cổ mình, mà vóc người Triển Chiêu lại thấp hơn hắn hai tấc, nước biển vừa vặn lên đến miệng mũi, phải nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Hắn đột nhiên lùi lại như thế, Triển Chiêu không kịp chuẩn bị đã bị mất điểm tựa, đúng lúc đó sau lưng lại có một con sóng nhỏ đánh tới, chân không tìm được điểm chống, liền trực tiếp ngã ngập đầu vào trong nước.
Dương Lạc vội vàng ôm chặt lấy eo cậu để cậu dựa vào mình mà đứng vững.
“Khụ khụ ── Khụ khụ ──”
Giãy giụa liên tục lại còn uống mấy ngụm nước biển mặn chát, Triển Chiêu bị sặc đến mức viền mắt đỏ hoe hít thở không thông.
“Cậu vẫn tốt chứ…” Dương Lạc bật cười vỗ vỗ vai cậu giúp cậu thuận khí, thầm nhủ trong lòng: Ông đây lớn thế này rồi còn chưa gặp phải ai bơi kém đến vậy.
Triển Chiêu ho mấy cái mới thở ra hơi, “Triển mỗ kỹ năng bơi kém cỏi, để Dương huynh cười chê rồi…”
“Nếu không thì cậu cởi áo ra, cái này cản nước, cậu rất khó giữ thăng bằng.” Hắn giở giọng chuyên gia.
Triển Chiêu giật mình, khoát tay một cái nói: “Như này, như này là được rồi, Triển mỗ không thấy quần áo cản nước.”
Không phải nói cậu một thân hán tử lại sợ cho người ngoài nhìn thấy, lúc trước luyện võ ở khóa viện phủ nha, huynh đệ nha dịch tùy ý ra ra vào vào, cậu cởi trần vung quyền múa kiếm cũng không kiêng kỵ. Nhưng mà lúc này xung quanh có rất nhiều nữ tử áo rách quần manh ở đây, nếu như mình cũng để lộ ngực lộ tay, kiểu gì cũng thấy có cảm giác thương phong bại đức.
“Vậy không thì, tôi mua cho cậu cái phao nha?” Dương Lạc hất cằm lên chỉ chỉ một đứa bé đeo phao con vịt cách đó không xa, đang tập đạp chân ếch, trêu ghẹo nói: “Cậu thích hình con vịt hay là con cá, hay là… mèo con?”
Triển Chiêu giận dữ, trợn tròn mắt: “Dương huynh!”
Dương Lạc cười ha ha, cũng không tiếp tục ghẹo cậu nữa.
Hai người bơi ngoài biển một lúc. Đại hiệp nào đó thực sự là sợ nước, sống chết không chịu ngụp đầu xuống nước, sau đó còn trượt chân suýt nữa thì bị sóng biển cuốn đi mất, Dương danh sư đổi biện pháp dạy thế nào cũng đều thất bại, không thể làm gì khác hơn là thầm than một câu gỗ mục không điêu khắc được rồi từ bỏ, chuyển sang kéo cậu lên bờ tắm nắng, nhân tiện hong khô quần áo.
Hai tay gối sau đầu, Dương Lạc nhàn nhã thanh thản nằm trên ghế dài ở bãi cát, hưởng thụ từng cơn gió biển mát mẻ lướt qua người, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Thế nào? Ra ngoài vận động hóng chút gió biển, tâm tình có phải nhẹ nhõm hơn không?”
Triển Chiêu khoanh tay ôm đầu gối lặng lẽ ngồi, mái tóc dài ướt sũng vẫn còn nhỏ nước tong tong. Không biết đang suy nghĩ gì mà trông cứ ngơ ngác. Nghe thấy câu hỏi của Dương Lạc, cũng sửng sốt một lúc mới trả lời: “Vì sao Dương huynh lại hỏi như vậy?”
Dương Lạc tuy không biết, nhưng cũng không muốn nhắc đến chuyện khiến cậu buồn lòng kia, bèn giả bộ hờ hững: “Không có gì, thuận miệng hỏi thôi.”
“Lẽ nào… Dương huynh cho rằng tâm tình Triển mỗ không tốt, vì vậy mới mang Triển mỗ tới nơi này?” Đáy mắt trong suốt nhất thời toát ra một vẻ kinh ngạc.
“Ặc, không phải sao?” Bị vạch trần dụng ý, Dương Lạc mới thẳng thắn nói thật: “Từ lúc đọc quyển sách kia, mấy ngày nay cậu lúc nào cũng thẫn thẫn thờ thờ, nghĩ chuyện thì lại cau mày, đi đường cũng suýt lăn xuống cầu thang, hẳn là đang phiền não cái gì?”
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn hắn một hồi, giọng nói như đang cười: “Không ngờ Dương huynh lại tỉ mẩn như vậy…” Từ lúc hai người gặp mặt đến giờ ở chung một mái nhà, thái độ của Dương Lạc đối với cậu đại để là thờ ơ không quan tâm, dù rằng không lạnh không nhạt, nhưng cũng không đoái hoài hỏi han nhiều. Bởi vậy hắn lại lưu ý đến biến hóa tâm tình của mình, thật sự có chút kinh ngạc.
“Hai ta tốt xấu cũng là bạn cùng phòng, sớm chiều gặp mặt nhau, không nhìn ra chính là người mù được không…” Dương Lạc ném qua một cái lườm, vèo một cái ngồi phắt dậy nói: “Cho nên, rốt cuộc là cậu buồn phiền chuyện gì?”
Ánh mắt quay trở lại mặt biển, vẻ mặt Triển Chiêu có chút mờ mịt: “Triển mỗ chỉ là khó hiểu… Nếu Triển mỗ đã tới chỗ này, biến mất khỏi Đại Tống, vậy vì sao quyển sách kia còn ghi lại việc sau đó Triển mỗ giúp Bao đại nhân tra án? Còn ghi rằng Triển mỗ cưới vợ sinh con thậm chí chết năm nào… Triển mỗ… Triển mỗ thực sự không thể tưởng tượng được.”
Đương nhiên, bởi vì cậu căn bản không phải Triển Chiêu a…
“Có lẽ là năm đó cậu đột nhiên biến mất, tác giả liền cố tình lấy bừa chuyện của cậu để viết truyện đi.” Dương Lạc an ủi vỗ vỗ vai cậu, hòa nhã nói: “Đừng nghĩ nữa, tác giả kia đã không còn, có nghĩ bao nhiêu ngày nữa cũng không ra được kết quả. Cậu đã ở chỗ này, coi như sống lại cuộc đời một lần nữa, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, quan tâm đến việc quyển sách nát kia viết như thế nào làm gì. Quan trọng nhất chính là hiện tại.” Không sai, nhìn về phía trước đối với việc khôi phục bệnh tình rất quan trọng.
Triển Chiêu ngóng nhìn những ngọn sóng xa xăm, khẽ ừ một tiếng.
Sống lại cuộc đời một lần nữa, chuyện đã qua hãy để nó qua đi…
Có thể sao?
Cậu quay đầu lại nhìn người đàn ông cười thật ấm áp kia, đáy lòng hoang mang vô bờ.
Lợi nhuận bán sách không thể gọi là nhiều, sau khi khấu trừ tiền thuê và tiền chở hàng, cũng chỉ tạm đủ chi tiêu một nhà ba người mà thôi. Cũng may tổ tiên Dương gia còn để lại mấy căn bất động sản, ngoài căn nhà mà Dương Lạc đang ở ra, còn lại đều đã cho người ta thuê hết, thu nhập cũng coi như khả quan, mức thấp nhất cũng có thể để cho nửa đời sau của Dương Lạc ung dung ngồi không ăn hết cả quả núi mà không cần phải lo nghĩ gì.
(= =”)
Nửa năm trước, cha mẹ bỗng nhiên nói muốn về hưu, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, hai cụ đã thần không biết quỷ không hay làm xong mọi thủ tục, thậm chí còn mua hẳn một căn biệt thự ở bên đó, trong khi hắn tuyệt nhiên không hay biết gì. Chỉ ngơ ngác nhìn hai cụ xách vali, phất tay áo rồi chạy biến luôn ra nước ngoài.
Cái tốc độ nhanh gọn lẹ kia, thật sự là không để lại dù chỉ một ngọn khói…
Sau đó, bỏ lại cái tiệm sách cũ này bắt hắn quản lý. Hại hắn vội vội vàng vàng xin nghỉ việc ở thành phố, buộc phải chịu cảnh bị giam trên hòn đảo này thay các cụ thu dọn tàn cục.
Hừ, hai ông bà già vô trách nhiệm!
“Xin hỏi Dương huynh, cái nét gạch ngang nhỏ nhỏ này là ý tứ gì?” Triển Chiêu chỉ vào một ký hiệu màu đỏ trong sách khiêm tốn hỏi.
Dương Lạc liếc mắt một cái, hờ hững đáp: “Cái đó là dấu trừ, đặt ở đằng trước có nghĩa là số đó nhỏ hơn không, cũng có thể là phép trừ.” Nói xong, ánh mắt lại quay về màn hình vi tính.
Tuy Triển Chiêu rất muốn đến cửa hàng giúp đỡ, nhưng bây giờ đang lúc nghỉ hè, còn một khoảng thời gian nữa mới đến học kỳ mới, học sinh đến đây rất ít, thông thường cả ngày cũng chỉ có ba, bốn khách đi vào đặt sách hỏi giá, thực sự không có việc gì để làm. Dù sao cũng nhàn rỗi đến phát chán, hắn liền nhân tiện lấy một quyển sách giáo khoa toán cơ bản ra dạy Triển đại hiệp chữ số Ả Rập.
Xét cho cùng chữ số dùng trong đời sống rất phổ biến và rộng rãi, dùng tiền cũng phải biết xem giá trị trên tờ tiền là bao nhiêu đúng không? Chẳng qua chỉ là mười chữ số trông như ký hiệu, dù có biến hóa thành con số khổng lồ phức tạp thế nào, một người trưởng thành trí khôn đạt tiêu chuẩn dùng mấy phút cũng có thể học được đến hàng ngàn hàng vạn. Huống chi Triển Chiêu vốn là biết đọc biết đếm, đầu óc lại thông minh nhanh nhạy, không cần đến giữa trưa đã học xong toàn bộ sách toán đưa đến tay, kể cả mấy quyển khác khó hơn một chút.
Đặt quyển sách xuống, ngước mắt lên thì thấy ngón tay thon dài của Dương Lạc đang gõ gõ đánh đánh rất nhanh trên một cái bàn hình chữ nhật, theo động tác của hắn, phần nắp màu trắng thỉnh thoảng lại xuất hiện lít nha lít nhít những văn tự kì lạ. Triển Chiêu quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, hình như từ hơn một canh giờ trước mắt của hắn vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ phát sáng đó, không dời đi dù chỉ chốc lát. Vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, giống như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng.
Triển Chiêu cũng không muốn quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng bê chồng sách kia lên đem trả lại giá sách. Lướt qua cái giá gỗ cao hơn mình nửa cái đầu một vòng, tùy ý rút mấy quyển ra lật xem, trong lòng không khỏi khâm phục. Thư phòng này tuy nhỏ, nhưng bên trong lại cất giấu trí tuệ học thức bác đại tinh thâm. Sáu cái giá bày chật kín các loại sách đủ màu sắc hình dáng, từ thiên văn địa lý lịch sử ký sự, đến truyền thuyết dân gian tiểu thuyết du chí tất cả đều có đủ, nếu Công Tôn tiên sinh ở đây, nhất định sẽ hết sức cao hứng.
Đi tới một giá sách sát tường, trông thấy sách ở đây có phần hơi cũ kỹ ố vàng, lại còn phủ một ít bụi, hẳn là đã để khá lâu.
Tầm mắt đánh giá lơ đãng đảo qua một tầng nào đó của giá sách, bất chợt nhìn thấy trong cùng bên trái, có một quyển sách tên là “Bao Thanh Thiên kỳ án lục”.
Những vụ án Bao đại nhân thẩm tra hậu nhân lại có ghi chép? Triển Chiêu âm thầm kinh ngạc, không tự chủ được lấy quyển sách kia từ trên giá xuống cẩn thận giở ra đọc.
“Ve ve ── ve ve ── “
Tiếng ve sầu mùa hạ trên những tán cây to bên đường vang lên réo rắt không ngừng, không hề chói tai, mà lại khiến bên trong tiệm sách đặc biệt yên tĩnh an bình. Ánh trời chiều từ bên ngoài rọi vào xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh, khiến sau lưng hóng hầm hập.
Dương Lạc khó chịu kéo kéo lưng áo vì đẫm mồ hôi mà dính vào người hong cho mát, gõ xuống chữ cuối cùng của văn bản, lông mày chíu chặt phút chốc giãn ra.
Ngẩng đầu lên khỏi vi tính, Dương Lạc ngả ra lưng ghế dựa, duỗi cái hông mỏi nhừ thở một hơi thật dài. Bản thảo này là hai tháng trước ông sếp làm ở nhà xuất bản nhờ hắn phiên dịch giúp, một quyển sách y học của Mỹ biên soạn. Ban đầu hắn vốn không muốn nhận ân tình của sếp, dài đến mấy trăm trang, lại chi chít dày đặc những chữ, mà bên trong cũng không ít từ chuyên ngành, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy đau mắt chóng mặt nhức đầu. Nhưng mà số tiền nhuận bút kia cũng không tồi, sau này thỉnh thoảng cũng có thể nhận ít việc dịch từ chỗ sếp, cứ như vậy vừa có thể tiếp tục làm chuyện mình thích, lại có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm? Cho nên hắn bèn nhận lời đề nghị của sếp.
Chỉ là không ngờ rằng lại mất nhiều thời gian như vậy…
“Ùng ục ── Ùng ục ──” Âm thanh rõ mồn một từ cái bụng vang lên.
Vừa mới hoàn thành toàn bộ bài cần dịch, trút hết sức lực xong mới cảm thấy cái bụng đói meo. Dương Lạc liếc nhìn thanh hiển thị dưới góc phải cửa sổ, gần ba giờ… Bây giờ mới chợt nhớ ra mình đã quên đưa Triển Chiêu đi ăn cơm trưa. Vội nhìn sang bên cạnh, cái ghế trống trơn.
Ai, tên kia đâu?
“Sao cậu không ngồi đằng kia đọc? Đứng như vậy không mỏi à?”
Đang bị nội dung câu chuyện hấp dẫn tới mức xuất thần, bên tai bỗng nhiên thoảng qua một luồng khí tức ấm áp, Triển Chiêu giật mình, tay cầm sách run lên, cuốn sách dày cộp như quyển từ điển rơi thẳng xuống mu bàn chân Dương Lạc.
Dương Lạc gào lên một tiếng đau đớn, ôm lấy vết thương nhảy tưng tưng mấy cái.
“Xin, xin lỗi Dương huynh!” Triển Chiêu phục hồi lại tinh thần, cuống quýt đỡ lấy vai hắn hỏi: “Liệu có bị gãy xương không?”
“Không sao…” Dương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khom người nhặt cuốn sách dưới đất lên, thắc mắc: “Cậu xem sách gì vậy? Sao lại sợ đến như thế…”
Nhìn thấy tên cuốn sách kia, nhất thời da đầu tê rần.
Chết tiệt, vì sao lại quên giấu quyển sách này đi?
“Xin lỗi. Triển mỗ không hề nghĩ rằng hậu thế lại có thư tịch ghi chép lại việc chúng nhân Khai Phong phủ, nhất thời xem đến say sưa, mới không phát hiện ra Dương huynh đến gần…” Triển Chiêu chậm rãi cụp mắt xuống, sau đó lặng lẽ không nói.
Hậu thế? Hết thuốc chữa hết thuốc chữa, tên này hoàn toàn hòa vào những nhân vật hư cấu đó, thật sự coi tiểu thuyết là lịch sử sao. Dương Lạc không khỏi than thở trong lòng, không thoải mái lắm gãi gãi má, hùa theo lời nói nhảm của cậu mà bảo: “Híc, Bao Chửng vì dân trừ bạo an lương, tiếp nhận phá giải những vụ án phức tạp rối rắm, hậu nhân viết lại câu chuyện của ông thành sách cũng không kỳ đi.”
Triển Chiêu không đáp. Trầm mặc một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Dương huynh nói cũng có đạo lý. Chỉ có điều sách ghi lại một số phần, có chút khác biệt so với những gì Triển mỗ từng trải qua.”
Giống như Bạch lão thử kỳ thực biết bơi, còn là một trong những hảo thủ. Giống như Triển Chiêu không hề vui vẻ trao đổi bội kiếm đính ước với Đinh gia muội tử. Giống như quan hệ sau này giữa Ngự Miêu và Cẩm Mao Thử… cũng không phải chỉ đơn thuần là bằng hữu.
Có điều, thứ tình cảm xấu xa không nói nên lời ấy, khi đó hai người ngay cả Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Giang bà bà cũng đều ẩn giấu, chắc là tác giả viết sách cũng không thể điều tra được.
Nghĩ đến đây, những chi tiết linh tinh nhỏ nhặt trong sách, miêu tả cảnh tượng người kia tiếu ngữ phong lưu uống rượu múa kiếm dần dần hiện lên trong đầu, và cả những tâm tư ý nghĩ trong lòng người ấy mà mình chưa từng hay biết, như thật lại như giả, đan xen trùng điệp với những ký ức ngày xưa, nỗi nhớ thương kìm nén ở nơi sâu kín nhất như dòng nước vỡ đê từng chút từng chút chảy vào lồng ngực.
“Những chuyện kia đã lâu như vậy, nhầm một chút chi tiết nhỏ cũng là lẽ thường.” Dương Lạc nhún nhún vai, không để ý chút nào. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia bỗng lộ ra một chút cô đơn, trái tim không khỏi thấy đau nhói, không nhịn được gõ nhẹ một cái vào mi tâm hơi nhíu của cậu, trêu chọc nói: “Làm sao? Có phải là trong sách viết Triển đại hiệp không đủ ngọc thụ lâm phong cao to uy mãnh, thế nên Triển đại hiệp không hài lòng?”
Vẻ mặt không đứng đắn kia khiến Triển Chiêu ngẩn người, con ngươi như nước nhiễm mấy phần ý cười: “Trong lòng Triển mỗ hiểu rõ bản thân mình như thế nào là được rồi, hà cớ gì phải quan tâm người khác viết Triển mỗ ra sao. Chỉ là Triển mỗ biến mất không còn tăm tích, không biết sau đó chúng thân hữu Khai Phong phủ sống như thế nào, Dương huynh có thể cho ta mượn sách đem về nhà đọc được không?”
Dương Lạc đương nhiên không có vấn đề gì. Cuốn tiểu thuyết lỗi thời này tiếp tục đặt lại giá sách chẳng qua cũng chỉ chờ mốc meo.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới nội dung nó lại đặc sắc hấp dẫn tới mức, khiến Triển Chiêu muốn ngừng mà tay không sao rời quyển sách được. Không chỉ ngồi ở tiệm đọc suốt từ chiều đến tận khi đóng cửa, đêm đó còn chong đèn thức trắng đọc cả đêm. Dương Lạc lặng lẽ mở cửa phòng quan sát bên trong, người kia cúi thấp đầu nâng sách ngồi trước bàn, môi mỏng hơi mím lại, hai mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào trang sách, như thể muốn tinh tế nghiền nát nhai nuốt từng con chữ, tất cả tinh thần đều tập trung vào cố sự.
Sau đó, không biết có phải quá mức nhập thần hay không, mấy ngày sau Triển đại hiệp có vẻ mất tập trung. Khi thì mặt ủ mày chau, khi thì nhẹ giọng u thán, ngay cả bước đi cũng va vào tường, nhiều lần xuống cầu thang bước hụt, vừa may Dương Lạc tay mắt lanh lẹ kéo lại mới không bị lăn từ lầu hai xuống, ấy vậy mà cậu còn trì độn hỏi hắn vì sao lại kéo mình.
Dương Lạc vừa chiếu cố hành động của cậu để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vừa lo lắng thấp thỏm: Có phải là bị tình tiết gì trong cuốn tiểu thuyết kia kích thích, khiến cho bệnh tình của cái tên này tăng thêm…
Không được, phải làm cái gì đó để dời sự chú ý của cậu ta đi mới được.
“Ra bãi biển bơi?”
Triển Chiêu nhìn Dương Lạc đã đổi xong áo ba lỗ quần đùi đeo kính râm, nghi hoặc chớp chớp mắt.
Bị cái thứ đen thui này che mắt, hắn có thể nhìn được sao?
“Đúng vậy. Hiếm khi thấy trời đẹp như này, không ra ngoài tắm nắng thật lãng phí.” Dương Lạc vứt cho Triển Chiêu một cái quần đi biển màu lam: “Cái này mới đó, nhanh đi thay đi.”
Triển Chiêu nhận lấy quần, nhưng mặt lại lúng túng, ngần ngừ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Dương huynh, Triển mỗ… Triển mỗ không biết bơi…”
Dương Lạc nhíu lông mày lại, cười nói: “Không sao, tôi dạy cho cậu. Từ lúc còn đọc sách tôi đã là quán quân bơi lội trong giải đấu giữa các trường rồi, đảm bảo cậu sẽ học xong rất nhanh.”
“Nhưng, nhưng mà…”
Không đợi Triển đại hiệp cà lắp xong, Dương Lạc đã kéo tuột cánh tay lôi cậu từ ghế salon đứng dậy, đẩy mạnh vào nhà vệ sinh thúc giục: “Khỏi nhưng nhị gì hết, thay quần áo nhanh lên.”
Mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, vạn dặm không mây.
Biển xanh trong trẻo dập dờn sóng, bọt nước ào ạt vỗ vào bờ. Làn nước mát lạnh thấm ướt bãi cát mịn, rồi lại lập tức bị hơi nóng thiêu đốt.
Đám trẻ vui vẻ cười đùa chạy đuổi theo những con sóng dâng lên rồi lại cuốn ra xa, những chiếc chiếu năm màu rực rỡ gần như phủ kín khắp bãi cát. Đằng này đang bôi kem chống nắng, đằng kia đang đánh bóng chuyền, bikini nóng bỏng, thân người nhảy nhót… Oa, thật có thể nói là sóng xanh mãnh liệt khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Ngâm mình trong nước biển mát mẻ, thời tiết nóng nực bực bội nhất thời bị cuốn trôi sạch sẽ, Dương Lạc tâm tình khoái trá nghĩ: Khà khà, nói đến mùa hè, quả nhiên không có tiết mục gì thư thái giải sầu hơn là ra bãi biển ngắm cảnh tia gái.
Đáng tiếc, Triển đại hiệp nhà hắn hiển nhiên không cảm thấy thỏa thích bơi lội ở biển khơi là một chuyện vui vẻ thư giãn.
Hai tay bám chặt vào bả vai Dương Lạc, Triển Chiêu không dám nhìn loạn xung quanh, không thể làm gì khác hơn là mắt nhìn thẳng vào hai cánh tay nhỏ, mặt đỏ đến tận mang tai.
Những cô nương kia mặc, mặc tính là quần áo gì? Vật liệu căn bản không che được a! Dân phong thế giới ngàn năm sau sao lại cởi mở như vậy…
Đối mặt với vẻ mặt ngượng ngùng đỏ chót của người trước mặt, Dương Lạc không nhịn được cười, vốc nước hắt về phía đỉnh đầu đờ đẫn như đang bốc lên hơi nước kia nói: “Ấy dà, hôm nay ánh mặt trời nóng quá, sắp đun sôi cả người ta rồi a…”
“Dương huynh đừng chế giễu Triển mỗ…” Triển Chiêu cười khổ. Thân thể bị những cơn sóng chập trùng bất định làm dập dềnh, hai chân lại không với tới, chìm chìm nổi nổi, nghiễm nhiên không để ý thì sẽ bị sóng biển cuốn đi, hai tay vịn vào bả vai Dương Lạc để chống đỡ không khỏi bám thật chặt.
Đúng rồi, Triển Chiêu ở trong tiểu thuyết gọi Ngự Miêu đi, chẳng lẽ cái tên này cũng giống như mèo con sợ nước…
Khóe miệng Dương Lạc bất giác cong lên.
“Được, vậy chúng ta bắt đầu luyện tập đi.” Hắn chìm vai xuống nước lùi về sau một bước, đang định ra hiệu cho Triển Chiêu giữ tay mình thử đạp chân.
Nhưng không ngờ mực nước nơi hai người đứng cao đến cổ mình, mà vóc người Triển Chiêu lại thấp hơn hắn hai tấc, nước biển vừa vặn lên đến miệng mũi, phải nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Hắn đột nhiên lùi lại như thế, Triển Chiêu không kịp chuẩn bị đã bị mất điểm tựa, đúng lúc đó sau lưng lại có một con sóng nhỏ đánh tới, chân không tìm được điểm chống, liền trực tiếp ngã ngập đầu vào trong nước.
Dương Lạc vội vàng ôm chặt lấy eo cậu để cậu dựa vào mình mà đứng vững.
“Khụ khụ ── Khụ khụ ──”
Giãy giụa liên tục lại còn uống mấy ngụm nước biển mặn chát, Triển Chiêu bị sặc đến mức viền mắt đỏ hoe hít thở không thông.
“Cậu vẫn tốt chứ…” Dương Lạc bật cười vỗ vỗ vai cậu giúp cậu thuận khí, thầm nhủ trong lòng: Ông đây lớn thế này rồi còn chưa gặp phải ai bơi kém đến vậy.
Triển Chiêu ho mấy cái mới thở ra hơi, “Triển mỗ kỹ năng bơi kém cỏi, để Dương huynh cười chê rồi…”
“Nếu không thì cậu cởi áo ra, cái này cản nước, cậu rất khó giữ thăng bằng.” Hắn giở giọng chuyên gia.
Triển Chiêu giật mình, khoát tay một cái nói: “Như này, như này là được rồi, Triển mỗ không thấy quần áo cản nước.”
Không phải nói cậu một thân hán tử lại sợ cho người ngoài nhìn thấy, lúc trước luyện võ ở khóa viện phủ nha, huynh đệ nha dịch tùy ý ra ra vào vào, cậu cởi trần vung quyền múa kiếm cũng không kiêng kỵ. Nhưng mà lúc này xung quanh có rất nhiều nữ tử áo rách quần manh ở đây, nếu như mình cũng để lộ ngực lộ tay, kiểu gì cũng thấy có cảm giác thương phong bại đức.
“Vậy không thì, tôi mua cho cậu cái phao nha?” Dương Lạc hất cằm lên chỉ chỉ một đứa bé đeo phao con vịt cách đó không xa, đang tập đạp chân ếch, trêu ghẹo nói: “Cậu thích hình con vịt hay là con cá, hay là… mèo con?”
Triển Chiêu giận dữ, trợn tròn mắt: “Dương huynh!”
Dương Lạc cười ha ha, cũng không tiếp tục ghẹo cậu nữa.
Hai người bơi ngoài biển một lúc. Đại hiệp nào đó thực sự là sợ nước, sống chết không chịu ngụp đầu xuống nước, sau đó còn trượt chân suýt nữa thì bị sóng biển cuốn đi mất, Dương danh sư đổi biện pháp dạy thế nào cũng đều thất bại, không thể làm gì khác hơn là thầm than một câu gỗ mục không điêu khắc được rồi từ bỏ, chuyển sang kéo cậu lên bờ tắm nắng, nhân tiện hong khô quần áo.
Hai tay gối sau đầu, Dương Lạc nhàn nhã thanh thản nằm trên ghế dài ở bãi cát, hưởng thụ từng cơn gió biển mát mẻ lướt qua người, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Thế nào? Ra ngoài vận động hóng chút gió biển, tâm tình có phải nhẹ nhõm hơn không?”
Triển Chiêu khoanh tay ôm đầu gối lặng lẽ ngồi, mái tóc dài ướt sũng vẫn còn nhỏ nước tong tong. Không biết đang suy nghĩ gì mà trông cứ ngơ ngác. Nghe thấy câu hỏi của Dương Lạc, cũng sửng sốt một lúc mới trả lời: “Vì sao Dương huynh lại hỏi như vậy?”
Dương Lạc tuy không biết, nhưng cũng không muốn nhắc đến chuyện khiến cậu buồn lòng kia, bèn giả bộ hờ hững: “Không có gì, thuận miệng hỏi thôi.”
“Lẽ nào… Dương huynh cho rằng tâm tình Triển mỗ không tốt, vì vậy mới mang Triển mỗ tới nơi này?” Đáy mắt trong suốt nhất thời toát ra một vẻ kinh ngạc.
“Ặc, không phải sao?” Bị vạch trần dụng ý, Dương Lạc mới thẳng thắn nói thật: “Từ lúc đọc quyển sách kia, mấy ngày nay cậu lúc nào cũng thẫn thẫn thờ thờ, nghĩ chuyện thì lại cau mày, đi đường cũng suýt lăn xuống cầu thang, hẳn là đang phiền não cái gì?”
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn hắn một hồi, giọng nói như đang cười: “Không ngờ Dương huynh lại tỉ mẩn như vậy…” Từ lúc hai người gặp mặt đến giờ ở chung một mái nhà, thái độ của Dương Lạc đối với cậu đại để là thờ ơ không quan tâm, dù rằng không lạnh không nhạt, nhưng cũng không đoái hoài hỏi han nhiều. Bởi vậy hắn lại lưu ý đến biến hóa tâm tình của mình, thật sự có chút kinh ngạc.
“Hai ta tốt xấu cũng là bạn cùng phòng, sớm chiều gặp mặt nhau, không nhìn ra chính là người mù được không…” Dương Lạc ném qua một cái lườm, vèo một cái ngồi phắt dậy nói: “Cho nên, rốt cuộc là cậu buồn phiền chuyện gì?”
Ánh mắt quay trở lại mặt biển, vẻ mặt Triển Chiêu có chút mờ mịt: “Triển mỗ chỉ là khó hiểu… Nếu Triển mỗ đã tới chỗ này, biến mất khỏi Đại Tống, vậy vì sao quyển sách kia còn ghi lại việc sau đó Triển mỗ giúp Bao đại nhân tra án? Còn ghi rằng Triển mỗ cưới vợ sinh con thậm chí chết năm nào… Triển mỗ… Triển mỗ thực sự không thể tưởng tượng được.”
Đương nhiên, bởi vì cậu căn bản không phải Triển Chiêu a…
“Có lẽ là năm đó cậu đột nhiên biến mất, tác giả liền cố tình lấy bừa chuyện của cậu để viết truyện đi.” Dương Lạc an ủi vỗ vỗ vai cậu, hòa nhã nói: “Đừng nghĩ nữa, tác giả kia đã không còn, có nghĩ bao nhiêu ngày nữa cũng không ra được kết quả. Cậu đã ở chỗ này, coi như sống lại cuộc đời một lần nữa, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, quan tâm đến việc quyển sách nát kia viết như thế nào làm gì. Quan trọng nhất chính là hiện tại.” Không sai, nhìn về phía trước đối với việc khôi phục bệnh tình rất quan trọng.
Triển Chiêu ngóng nhìn những ngọn sóng xa xăm, khẽ ừ một tiếng.
Sống lại cuộc đời một lần nữa, chuyện đã qua hãy để nó qua đi…
Có thể sao?
Cậu quay đầu lại nhìn người đàn ông cười thật ấm áp kia, đáy lòng hoang mang vô bờ.
Danh sách chương