Ôm suy nghĩ ‘vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo’, ta quyết định hôm nay phải tránh xa hai tên này. Tần Thi cũng không hạn chế hành động của ta, thực tế, ta chưa từng có suy nghĩ sẽ một đi không trở lại, cho nên lúc ta ra khỏi cửa, không ai tới ngăn ta.

Đi dạo trên đường nửa ngày, đi tới đi lui, không ngờ lại sắp tới khách sạn yến thành. Đúng rồi, không bằng tìm Cốc Chi Hoa, để nàng đưa vị Kim đại gia kia về. đi được vài bước, đột nhiên cảm giác dáng người của cô gái phía trước giống hệt Cốc Chi Hoa, mở miệng muốn gọi, nhưng lại phát hiện trên vai còn mang theo hành lý, giống như vừa ra khỏi khách sạn. Kỳ lạ, Thế Di còn đang ở thanh lâu, sao nàng ta lại bỏ đi? Lòng tràn ngập nghi hoặc, liền đi theo.

Cốc Chi Hoa đi khá vội vàng, có vẻ như đang mang tâm sự nặng nề. Theo được một hồi, nàng ta đi mỗi lúc một nhanh, ta theo không kịp, chỉ đành gọi với theo “Cốc chưởng môn -” ngay lúc này, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. Vô thức cúi đầu xuống, một thanh sắt bay xuyên qua búi tóc – hoá ra không biết từ khi nào đã rẽ vào một ngõ nhỏ, ta phì cười, thân thủ mất hết, nhưng ít nhất cũng còn chút cảnh giác. Nhờ còn có loại cảnh giác này, ta nhận rõ mùi vị vừa nãy, lạnh lẽo mằn mặn, là vị đạo mà ta rất mực quen thuộc, vị đạo giết người.

Đứng trước mặt ta là một thiếu niên vận cẩm y, tay trái cầm kiếm, hay phải thì nắm chặt cổ tay trái, mặt mũi cũng coi như thanh tú, chỉ là thần sắc lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo. Cước bộ cơ thể, hô hấp, thần sắc bên ngoài —— không điểm nào bì được với ta của năm xưa. Dẫu sao cũng là loại lão làng, vừa nhìn một cái đã biết ngay tên kia là hậu bối cùng nghề. Thân thể không dám cử động nửa phần, suy nghĩ thì nhanh chóng xoay chuyển. Ai muốn giết ta? Tại sao lại như vậy? Sao phải liều lĩnh ra tay ở nơi này? Hắn giơ kiếm ngang ngực, kiếm phong lướt ngang qua tóc ta. Hắn không động, ta cũng không dám nhúc nhích. Hay cho một màn sát thủ giết sát thủ.

Im lặng liếc qua, may mà Cốc Chi Hoa không nghe thấy tiếng ta gọi —— kiếm pháp của vị chưởng môn Mang Sơn này vào hàng nhất lưu, chẳng qua tình hình hiện tại không rõ ra sao, ta cũng chẳng trông mong gì nàng ta quay lại đối mặt với sát thủ máu lạnh này, khéo lại xảy ra chuyện gì thì ta không gánh nổi trách nhiệm. Thoải mái để ta nhìn thấy mặt thật, rõ ràng là muốn tuyệt sát. Loại nhiệm vụ kiểu này, không chết thì không ngừng, xem ra lần này muốn thoát thân cũng không dễ dàng chút nào.

Xem kỹ đường lui, đúng lúc thấy

Phàm là sát thủ, kiêng kỵ nhất chính là phấn bụi, sương sớm, cát đất, thường thì những vật này sẽ để lại dấu vết cho kẻ khác căn cứ mà theo dấu, người bình thường có thể sẽ nhảy vào cát bụi —— nhưng phản ứng đầu tiên của một sát thủ thì chắc chắn sẽ là lùi lại, lùi tới mức một hạt cũng không thể dính thân, tuyệt không để lại chút manh mối! Sau khi đá ra một cước, liền cười lạnh một tiếng chui vào mấy ngõ hẻm ngoằn ngoèo phía sau. Một khi chạy vào đó, lối rẽ quanh co, hắn lại không thể vượt nóc băng tường ngay giữa ban ngày ban mặt, chỉ có thể đuổi theo dưới mặt đất, thế thì ta vẫn có thể lợi dụng địa hình để thoát thân.

Vừa thở hắt ra một hơi, liền thấy ngõ hẻm bên cạnh có một bóng người nhỏ nhắn lao vút tới, trong tay cầm một thanh trường kiếm, ẩn ẩn ngâm lên, đồng thời, tiếng gọi mềm mại cũng truyền tới, “Lệ cô nương, cô có bị thương không ——?”
Cốc Chi Hoa……

Ta than nhỏ một tiếng, ta nói vị tỷ tỷ này, cô quay lại làm gì chứ hả…..

Thiếu niên kia đã thoát ra được, nhíu mày, đột nhiên xoay ngược chuôi kiếm chỉa ra ngoài, chuôi kiếm bị tay hắn vỗ mạnh, bắn ra một khoá sắt dài chừng một xích. Một kiếm kia của Cốc Chi Hoa vừa đúng mức chạm tới mặt hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, khoá sắt run lên, nhoáng một cái đã dài thêm một trượng, lập tức cuốn lấy bội kiếm của Cốc Chi Hoa. Ta lại hít một ngụm khí lạnh, quay đầu, chỉ kịp kêu lên một tiếng, “Cẩn thận đừng chạm vào sợi xích ——”

Bạch nhận hàm thiết, đều là dụng cụ quen thuộc khi xưa, món đồ chơi này được gọi là “Hàn hoả”, ta cũng từng dùng, nhưng do không quen tay nên ít khi mang theo. Cái đầu xích này, theo như ta nhớ, nhất định có bôi kịch độc chạm vào là dính —— bội kiếm trong tay Cốc Chi Hoa là di vật sư môn không thể bỏ được, ta thấy sợi xích quấn lấy kiếm của nàng, biết ngay không ổn, quả nhiên nàng liền vói tay bắt lấy nó. Lời cảnh báo của ta xem như đã muộn. Động tác của Cốc Chi Hoa thật sự quá nhanh, ngón cái và ngón trỏ của nàng ta đã nắm lấy sợi xích có bôi kịch độc kia.

Chưởng môn tỷ tỷ, ta biết ngay mà, người ta muốn chơi cô một vố, bảo đảm ba bước là cô ngã ngay —— Xin hỏi, cô muốn cứu ta, hay là hại chết ta đây?..... Nói chung là cũng vì ta cả, dù sao thì không cứu không được, mà cứu thì chắc là chết chung luôn thể….

Cắn răng vọt lên lại, quả nhiên thân thể Cốc Chi Hoa mềm nhũn ngã xuống, ta đỡ lấy eo nàng, tay trái đón lấy trường kiếm trong tay nàng, dùng toàn lực cắm xống đất. Võ công của thiếu niên kia cũng không tồi, nhưng tất nhiên không bằng loại già đời như ta, vừa thấy ta cắm kiếm xuống, hắn liền thu dây xích lại theo bản năng. Ta cười thầm, trên tay vốn chẳng dùng sức được bao nhiêu, thuận thế làm cho sợi xích kia tiếp tục quấn lấy bội kiếm. Khiến đối phương dùng thêm lực rút về, lập tức cuốn lấy thanh lợi kiếm quang hoa sáng lạn của Cốc Chi Hoa văng ra bên ngoài! Lợi kiếm xé gió, lại còn ném ra giữa đường lớn bên ngoài, lần này, chẳng khác gì hấp dẫn sự chú ý của đám người trên đường tới đây.

--------------------------------------------------------------------------------

Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo ầm ĩ. Ta lẳng lặng nhìn chằm chằm thiếu niên kia, hắn hiển nhiên đã ngây người ra, không rõ tại sao một nữ tử ngay cả đi lại cũng không tự nhiên như ta có thể ép tới mức hắn không thể động thủ được. “Còn không đi?” Thấy hắn còn đứng ì ra đó, ta tốt bụng nhắc hắn, “Người sắp kéo tới nơi rồi, bị nhìn thấy mặt thì coi như ngươi tiêu đời ——” thiếu niên kia hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, sau đó vút đi, xoẹt xoẹt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quả nhiên có người chạy vào, kinh ngạc nhìn hai người bọn ta ngã trên đất, lấm lem cả người. Cốc Chi Hoa đã sớm hôn mê bất tỉnh, khí tức vẫn như cũ, chỉ là sắc mặt xám ngoét, trên tay đỏ ửng dị thường. Ta thở dài, ép mình lộ ra vẻ bất lực, nói, “Tỷ tỷ của ta bị ngất —— xin các vị giúp cho được không?” Qủa không ít người xung hong nhận việc, ta chọn một người nhìn có vẻ đường hoàng dễ coi, nhờ hắn đỡ Cốc Chi Hoa. Có trời biết, ta muốn tìm một người dìu mình tới cỡ nào, lăn lộn một hồi, vốn chẳng dễ chịu gì, hôm nay coi như đau toàn thân.

Thanh lâu cách đây không xa, Cốc Chi Hoa tới đó thì sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa. Ta để ý nhìn chằm chằm người nọ, còn mình thì đi ra đường lớn nhặt thanh kiếm kia —— trước tiên cẩn thận kéo ống tay áo xuống, bao kín chuôi kiếm lại rồi cầm lấy. Bảo vật chưởng phái của Mang Sơn, thật sự mất trong tay ta thì chắc chắn chẳng hay ho gì.

Ngồi xổm lâu quá, nên sau khi đứng dậy, đi đường mà cứ thấy chân xiêu vẹo. Cố gắng giữ vững tinh thần nhìn kỹ hai người đi trước, bản thân lại không đi nhanh được, đành phải ở phía sau chỉ đường, nhìn thấy người nọ dìu Cốc Chi Hoa đi tới cửa lớn của Thanh Lâu, mới thở hắt ra một hơi. Đáng thương cho thần binh Cốc Chi Hoa yêu quý vô cùng, bị ta coi như cây gậy chống không thương tiếc, đi cũng cỡ một chung trà, mới lần mò tới trước cửa Thanh Lâu. Chân trước vừa bước qua thì chân sau đã khuỵ xuống, kiếm trong tay cũng trượt, rơi xuống đất. Đ\ại nạn không chết, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi…..

Vừa hổn hển thở được mấy hơi, ngẩng đầu liền thấy Tần Thi mặt mày xanh lét đứng trước mặt, tức giận nói, “Cả người bẩn thỉu! Rốt cuộc các ngươi đã làm gì vậy?” Ta cười cười, lúc này mới phát hiện ra có nhiều người nghe ồn ào nên kéo đến, trong sảnh có không ít người. Đảo mắt một lượt, liền nhìn thấy Cốc Chi Hoa.

Nàng vẫn còn đang hôn mê, nằm yên trong lòng Thế Di, Thu Bích đứng cạnh bên bưng một chén nước, dùng bông thấm ướt môi và trán của nàng. Cảnh đẹp nhu hoà và kinh tâm động phách nhường này, ai cũng không kháng cự nổi, ta chỉ nhìn lướt qua, cũng cảm thấy nó thật đẹp, đến mức tựa hồ không mở mắt ra nổi. Khiến cho kẻ khác không kìm được mà muốn chăm sóc cho nàng. Người chung quanh, bất luận là quen hay không, bất giác đều lộ ra vẻ ân cần.

Kim Thế Di khẽ gọi một tiếng “Chi Hoa ——” bên tai nàng, lọt vào tai ta, quả thật là kiểu nhu tình chỉ có giữa những người yêu nhau. Cốc Chi Hoa chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hắn, thoáng mừng vui cười khẽ, "Lệ... Lệ cô nương nàng ——" hắn thấp giọng ôn nhu nói, “Muội yên tâm, nàng không sao.” Cốc Chi Hoa gật đầu, an tâm thiếp đi.

Đến lúc này còn lo cho ta? Thầm nghĩ, cô gái này đúng là tốt bụng đến mức chẳng phân được thị phi.

Tần Thi thấy ta ngẩn người nhìn hai người kia, cau mày nói, “Đã xảy ra chuyện gì?” Ta co chân phát hiện mình nhất thời không đứng dậy nổi, dứt khoát chống tay đổi tư thế, kể giản lược, “Ta bị kẻ khác đuổi giết, cũng may nhờ có Cốc cô nương nên không mất mạng ——” kỳ thật ta rất muốn nói rằng ta vốn có thể an toàn thoát thân, nàng chen vào một chân khiến ta thiếu chút nữa bỏ mạng…. vẻ mặt của Tần Thi cũng rất lạ, chỉ “ách” một tiếng, rồi nói, “Cô có biết Cốc cô nương trúng độc gì không?” Ta gật đầu, bởi do biết rõ nên mới thấy phiền. Cân nhắc cho kỹ, mới nói với Thế Di, “Không nên chạm vào vết thương trên tay nàng, chuẩn bị một gian phòng có lò sưởi, một thùng nước nóng, còn nữa, ở bên cạnh trò chuyện với nàng —— chờ ta tới.”

Quay đầu chỉ vào thanh kiếm bị ta ném dưới đất, “Tần Thi, ngươi giữ thanh kiếm này cẩn thận, không được chạm vào chuôi kiếm, cũng wor đây chờ ta, có thể sẽ cần ngươi giúp, còn nữa, bao kiếm của Cốc cô nương vừa rồi đã rơi ở trên đường, phải làm phiền ngươi phái người đi tìm rồi.”
Thở dài, nhìn bọn họ mang theo vẻ mặt phức tạp làm theo lời ta, ta gọi Thu Bích tới, “Cùng ta về phòng rửa tay thay đồ.” Sức nặng cả người đều tì hết lên Thi Bích mà đi về phòng. Thu Bích bưng nước tới, sau đó bị ta đuổi ra ngoài. Đóng cửa lại, lấy một mảnh vải từ trong tủ, cầm tiểu đao hươ trên ngọn nến, xoè lòng bàn tay trái ra —— lòng bàn tay cũng bắt đầu xuất hiện đốm đỏ nhạt như của Cốc Chi Hoa.

May mà không cầm trực tiếp như Cốc Chi Hoa, nếu như cũng bị dính "Hàn hoả" trực tiếp như Cốc Chi Hoa thì e là không cứu nổi nữa.

ngưng thần, dùng sống đao cạo lớp da thịt đã bắt đầu bị ăn mòn kia đi. Dưới ánh nến, khoét từng chút một. Nhưng cũng không thấy đau đớn gì nhiều..... tri giác trên tay, hình như không bằng lúc xưa nữa.... Tuỳ tiện lấy mảnh vải băng lại, cũng không chảy nhiều máu, chắc là do kinh mạch của ta bị tổn thương, nên máu cũng chảy ra chậm và ít hơn so với người thường.

Vẫn cử động được, hẳn là có thể gượng nổi tới lúc xử lý xong tay của Cốc Chi Hoa. Xong xuôi, thay một bộ y phục mới, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc trước, đôi lúc không thể mang theo bao tay da hưu trên người, cũng không bao giờ bất cẩn đụng trúng Hàn Hoả, sau khi cạo sạch vết thương của mình, sau đó xác nhận độc tính của nó, nên dẫu ta không biết cụ thể về loại độc mà Cốc Chi Hoa trúng, nhưng vẫn có thể giải được. Đặt tay lên cửa, hơi nhíu mày, "Không phải đã nói các ngươi đợi ta sao ——" Tần Thi tựa vách cửa, ánh mắt khẽ lướt qua rồi dừng lại trên tay ta, sau đó lặng lẽ dời đi, lại cười nói, "Thu Bích nói cô không cho nàng vào phòng, nên ta tới xem thử." Đúng là nữ sinh hướng ngoại mà, chợt nhớ ra nàng không phải là nha đầu của người ta còn gì, thiên về ta mới là lạ. "Xem xong chưa? Xem cho kỹ đi." Ném mảnh vải bố trong tay qua cho hắn, trực tiếp bước ra.

Tần Thi nối gót theo sau, ấy vậy mà chẳng nề ta chậm chạp, thản nhiên nói, "Ta không ngờ là cô cũng cần nàng ta tới cứu đấy."

Đúng rồi đúng rồi, rất muốn khen ngươi một tiếng, ánh mắt sắc bén thật. Căng thẳng hỏi vặn lại, "Ý ngươi là sao?"

Hẳn mỉm cười, dừng một chút mới nói tiếp, “Nói cách khác vậy, ta không ngờ là nàng ta có năng lực cứu được cô.”

“Cốc cô nương kiếm pháp như thần, ta thì quá nửa là tàn phế.” Ta không thấy vậy, làm như hắn ta thật sự liệu việc như thần ấy, ta lập tức phản bác, “Không phải nàng ấy cứu ta thì là ta cứu nàng ấy chắc?”

“Nếu là một trận tỷ thí quang minh chính đại, Cốc cô nương đương nhiên sẽ không sao,” hắn nói, “Nhưng loại vừa thấy cũng biết là lén ám toán, âm hiểm nhường này, e là không ai bì được với cô ——”

“Đa tạ quá khen.” Cái gì gọi là minh bao ám biếm*? Ta rốt cuộc cũng cảm nhận được sâu sắc. Hơi chững lại, quay đầu thấp giọng hỏi, “Nói thật đi, có phải là ngươi thầm thương Cốc cô nương không?”

nháy mắt một cái vẻ mặt của tên Tần Thi kia đã thay đổi, mang theo vẻ cợt đùa nói, “Thích lắm, ta cũng thích cả cô nữa, thứ gì xinh đẹp thì ta đều thích cả. ” Ngươi mới là thứ gì! Ra sức trừng mắt nhìn hắn, nói, “Mỹ nhân như vậy, ngươi chắc cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn đúng không?” Kẻ thong minh đúng là không cần nhiều lời, Tần Thi nheo mắt, cúi gần lại, nói, “Sao hả, muốn ta làm cái gì?” Ho khan hai tiếng, ngoắc tay nói, “Ngươi đưa tai lại đây.” Sauk hi thì thầm một hồi, Tần Thi lần đầu tiên lộ ra vẻ dở khóc dở cười, đau khổ nói, “Thật sự phải làm vậy?” Ta mỉm cười, “Thật.”

Người trước người sau bước vào gian phòng Tần Thi đã an bài cho Cốc Chi Hoa. Thu Bích bưng một chậu nước đứng cạnh bên. Thế Di đứng ở đầu giường của Cốc Chi Hoa, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt chạm nhau, ta tựa tiếu phi tiếu, hắn thì dời tầm mắt. Nhìn một lượt chung quanh, mọi thứ đều đủ, cười đầy thoả mãn. Nhìn vẻ mặt như sắp lâm đại địch của bọn họ, ta cơ hồ muốn bật cười, “Nhăn nhó thế làm gì? Không chết được đâu ——”

Thu Bích một mực cúi đầu giờ lại lặng lẽ ngẩn lên nhìn ta, hơi chút sợ hãi. Ta cười trấn an nàng. Biết rõ nàng cũng thật long quan tâm tới ta nên mới báo cho Tần Thi biết chứ không có ý gì khác. Bước tới vỗ vai của nàng, ôn nhu nói, “Ngươi ra ngoài trước đi.” Thu Bích nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu đi ra ngoài.

Ánh mắt của Thế Di quét qua người ta mấy lần, ta cười lớn nói, “Nhìn cái gì, ta vẫn ổn, cũng chẳng thiếu tay cụt chân gì ——” hắn không để ý tới mấy câu dông dài của ta, vội cắt đứt, “Tay của nàng bị sao vậy?” Ta cúi đầu nhìn lại, mảnh vải băng bên ngoài ẩn ẩn thấm máu. Thở dài, mượn cơ hội nháy mắt với Tần Thi một cái, chậm rãi đi tới đứng trước giường. Thế Di xoay người ta lại, hơi cúi người, cầm tay ta lên xem. Dư quang liếc qua, ừm, chỗ đứng khá tiện, hay lắm.

Thừa dịp hắn nhìn tay ta, liếc mắt nhìn Cốc Chi Hoa đang nằm trên giường, sắc mặt xinh đẹp như ngọc của nàng đã xám xịt đi, chỉ là giữa đuôi mày khoé mắt vẫn lộ vẻ an bình dịu dàng —— trên đời này có nhiều thứ, nàng đã biết rõ, cũng coi như may mắn hơn rất nhiều người. Quay đầu lại, Thế Di cũng vừa thu ánh mắt mới nhìn về phía giường lại. Trong nháy mắt lúc nãy, chúng ta đều lặng thinh nhìn Cốc Chi Hoa —— dường như đời này, ta cũng chưa từng ăn ý với hắn như vậy, có chăng chỉ là hai kẻ qua đường, đến một lúc nào đó sẽ phải rẽ sang lối khác.

Hơi mím môi, “Ngươi xích qua một chút.” Hắn ngẩn người, chăm chú nhìn ta, chân nhích tới một bước. Ta cố nặn nên một nụ cười, thân thiết vô cùng, nhìn hắn hệt như đây là lần đầu tiên gặp gỡ. Mỉm cười nhìn hắn, ngẩng đầu lên, không có cảm xúc hỗn loạn gì, chỉ là muốn nhìn mà thôi. Từ trong mắt của hắn nhìn thấy bộ dạng của mình, vừa nãy không chú ý, tiện tay lấy một bộ y phục trắng như tuyết, vẻ mặt nhợt nhạt, nụ cười mỉm hoàn hảo. Hắn khan giọng nói, “Thắng Nam ——”

Nụ cười càng them sâu, nhón chân, giơ tay ôm lấy hắn. Hắn cừng người. Ta khó khăn lắm mới tựa đầu lên vai hắn được. Là cảm giác ấm áp đời này không bao giờ có được….. thật sự vô cùng ấm áp. Lần cuối cùng này vẫn là ta chủ động. Nhớ lại những việc hắn từng làm cho ta quả thật không ít, nhưng điểm hết ra thì không có chuyện nào mà không phải ta ép hắn làm.

Hai ngón tay lặng lẽ cầm một cây ngân châm. Đột nhiên cảm giác được khí tức của hắn trầm xuống, ôm ngược lại ta. Cảm giác được cánh tay bên hông rõ rang không dung sức chút nào, nhưng lại không cho ta cơ hội giãy dụa….

“Kim Thế Di….” Kề sát tai hắn, có nhiều chuyện không rõ rang, nhưng ta không cần biết đáp án. Khẽ mấp môi, “Tái kiến.”

Thừa dịp hắn ngây người, ngân châm trong tay nghiêng qua cắm xuống, cắm vào hai phân bảy thốn rưỡi. Động tác của hắn chững lại, muốn vận công phá giải. Tần Thi vốn đang đứng sau lưng hắn liền điểm ngón tay xuống, ngăn hành động của hắn. Cả người của hắn trượt khỏi tay ta, Tần Thi đỡ lấy hắn, thở dài liếc nhìn ta, “Ta không hiểu ——” ánh mắt của Thế Di rõ rang tĩnh lặng nhu hoà hơn hắn nhiều, nhìn về phía ta, không có chất vấn, chỉ có nghi vẫn, “Ta cũng không hiểu…”

Ai cũng đều biết, ta tự nhận là yêu nữ. Nguyên nhân cũng có một vài, ta mạn phép không kể lể làm chi. Bĩu môi, nói, “Ta thích thì làm, cần gì lý do.”

Tần Thi đảo mắt, nói, “Ta chỉ không hiểu, Kim đại hiệp, lúc ta vừa mới chạm vào huyệt vị của ngươi, còn ẩn ẩn cảm nhận được lực phản lại, cớ sao ngươi không phản kháng gì, lại còn mặc người xử trí?” Ta cả kinh, ta vốn nghĩ một châm kia hạ xuống cũng đủ độc, nào ngờ không thể hoàn toàn chế trụ được hắn —— Thôi vậy, võ công của hắn tiến cảnh ra sao, không cần phải nói cho ta biết…. Chẳng qua chuyện giơ tay chịu trói này, đúng là kỳ lạ….

Dung ánh mắt hỏi hắn. Hắn ở đó, nụ cười không hé, mặt mày cứng đơ, cũng không né tránh ánh mắt của ta, dù chỉ bất động, cũng có thể khoá chặt ánh mắt của người khác. Hắn nhìn ta, ta sợ nhất là thấy hình bong mình trong mắt hắn, vội vàng quay đầu lại. “Nàng muốn ta thế nào ——” chỉ nghe hắn chậm rãi nói từng chữ, “Ta liền như thế ấy….”

Đầu váng mắt hoa, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, rõ ràng vẫn cảm thấy bản thân đã thoát khỏi áp lực, quá khứ của ba chữ Lệ Thắng Nam kia, chuyện vừa ập tới, nhìn thấy người nọ, vẫn không tự giác được mà nổi giận.

Oan nghiệt, oan nghiệt mà.

Lúc này, rõ ràng là hắn sợ ta tính sổ với Cốc Chi Hoa. Bởi dù sao đi nữa thì nữ nhân này cũng có thù nhà, hận cũ với ta. Sau đó thì sao? Cho rằng hắn tự nguyện rơi vào tay ta, tự mình gánh chịu cơn giận của ta là có thể bảo vệ Cốc Chi Hoa toàn thân chạy thoát sao? Cắn răng cười thảm, thanh âm lại yếu ớt, có chút mệt mỏi, bản thân nghe thấy cũng giật cả mình. Cơ hồ ngôn từ mất đi thần thái, thật chẳng biết phải làm sao.

“Ngươi trước giờ, chưa từng nghe lời ta nói như vậy….” Lần đầu tiên cũng là duy nhất hôm nay, cũng chỉ vì Cốc Chi Hoa…..

Cúi người ngồi xổm xuống giường, thoáng kinh ngạc nhìn Cốc Chi Hoa mặt mày tái nhợt, hơn nửa ngày, mới nói, “Ta bây giờ…. Không hận nàng, lần này nàng vì cứu ta, ta nhất định cũng sẽ bảo vệ nàng bình an, ngươi không cần ép buộc bản thân phải làm vậy với ta —— ngươi chắc cũng không muốn gặp ta, có lẽ căn bản ngươi không mong sẽ gặp ta, chỉ là cảm thấy có chút áy náy mà thôi, kỳ thật chẳng có gì…. Chẳng qua là ngươi áy náy vì ta từng mất mạng, hiện tại ta vẫn còn sống, nên cũng không cần làm vậy. Những chuyện lúc trước đều là lỗi của ta, do ta khi ấy quá mức cố chấp, kỳ thật nếu như ngươi không yêu ta thì cũng chẳng có gì sai. Trước kia ta từng ép ngươi, hiện tại chẳng ai ép buộc, ngươi thích gì, muốn gì, ta không biết, hy vọng…. bản thân ngươi có thể biết rõ.”

Hắn nhìn ta, từ từ nhắm mắt lại, cười khổ nói, “Ta biết rõ, Chi Hoa cũng biết —— nào ngờ rốt cuộc lại là nàng…. Không hiểu gì cả.” Ta cười khổ một cái, “Tần Thi ——” Tần Thi cười khổ nói, “Ta đưa hắn ra ngoài là được chứ gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện