Bây giờ đã là hoàng hôn.
La Phong đi lững thững trên đường. Vì đây là khu đại học, những con đường chung quanh cơ hồ đều là những nam nữ sinh viên trẻ.
- Alô.
La Phong gọi điện thoại cho Từ Hân
- Là tôi, La Phong!
Tối hôm qua La Phong đã video chat với Từ Hân một hồi khá lâu, lúc đó cũng đã nói cho Từ Hân biết là lúc hoàng hôn hôm nay sẽ đến gặp nàng.
- Xuân Vãn Cương? Ngã tư đường? Được rồi, tôi tới đó chờ bạn.
La Phong cúp điện thoại. Chẳng mấy chốc đã đi tới cái gọi là ngã tư đường Xuân Vãn Cương. Con đường này được trồng cây xanh rất tốt. La Phong dựa vào một cây đèn đường, lặng lẽ chờ đợi, đồng thời trong lòng cũng không khỏi hồi ức tới những lời mà hảo huynh đệ Ngụy Văn nói lúc trước. Lời nói đó đích xác đã cộng hưởng với quyết định của La Phong.
"Đích xác, phải có địa vị!"
"Lúc trước lần đầu tiên gặp ca ca của Từ Hân là Từ Cương, hắn xem thường ta, khuyên ta rời xa muội muội hắn. Chính là vì dưới mắt hắn, ta chỉ là một vũ giả mới tinh, không hợp với muội muội hắn!"
"Tên "đại thiếu gia ' Lý Uy, cũng xem ta như một con tôm tép, nếu ta là chiến thần, hoặc là một hài tử của chiến thần, e rằng lúc trước hắn cũng không dám động thủ với ta. Đương nhiên, việc tên đại thiếu gia Lý Uy dung túng thủ hạ giết mình, kết quả cuối cùng là Lý Uy bị mất mạng. Còn ta nếu trở thành tồn tại trên cấp chiến thần, có thể so với 'Chu nghị sĩ", mấy tên khốn khiếp Ngốc Thứu Độc Hạt sao dám treo cái giải thưởng cực lớn đó?"
Nhân sinh sống trong hoàn cảnh khác nhau cũng có những quan niệm về địa vị khác nhau.
Trong giới sinh viên đại học, một vũ giả, một con cái gia đình phú hào, coi như đã có địa vị cao rồi. Nếu nhìn cả cơ sở Giang Nam Thị, một chiến thần sơ cấp đã là cực mạnh rồi!
Còn nếu nhìn toàn cầu, chiến thần cường giả đỉnh cao, như giám sát sứ Cực Hạn Vũ Quán, mới gọi là danh chấn toàn cầu.
Còn tồn tại trên cấp chiến thần, giống như 'Chu nghị sĩ", tuần sát sứ Cực Hạn Vũ Quán cao cao tại thượng. Khi đối mặt với một người như vậy, cho dù cả những chính phủ quốc gia khổng lồ cũng phải lễ độ ba phần. Còn mấy tập đoàn tài chính gia tộc, căn bản là nói đùa. Tiền bạc quyền lực thế tục ảnh hưởng rất nhỏ với những tồn tại bực này.
"Trên toàn thế giới, rất hiếm tồn tại trên cấp chiến thần."
"Mục tiêu đầu tiên của ta bây giờ là phải trở thành tinh thần niệm sư chiến thần cao cấp! Khi đó còn sợ gì Ngốc Thứu Độc Hạt?"
Mình muốn có thể đạt được những gì mình muốn, làm được những gì mình muốn làm, phải có địa vị cao!
Tuyệt thế cường giả chính thức, như Hồng, chỉ cần nói một câu là cả Địa Cầu sẽ có vô số thế lực tranh nhau làm việc cho hắn.
Ở cửa Trường đại học Giang Nam.
- Từ Hân, ngươi không cùng đi ăn cơm chiều với chúng ta à? Mấy cô nữ sinh cùng học nhìn về phía Từ Hân. Từ Hân cười xua tay:
- Ta có việc, đêm nay ăn ngoài.
Nói rồi Từ Hân đi thẳng ra cửa trường đại học Giang Nam, thẳng về phía ngã tư đường Xuân Vãn Cương gần đó, gặp mặt La Phong. Còn mấy nữ sinh cùng học lập tức xì xầm.
- Hả?
Một nữ sinh mắt to cầm lấy điện thoại di động xem ra thuộc lại hàng hiệu, chĩa về phía Xuân Vãn Cương.
- Nhìn kìa, nhìn kìa, Từ Hân đi với một nam sinh.
Nữ sinh cùng học mắt to vội chỉ ra cửa trường, thẳng về phía ngã tư đường Xuân Vãn Cương cách đó đại khái năm trăm. Mắt thường tuyệt đối không thấy rõ người cách xa năm trăm thước trông như thế nào, nhưng bây giờ điện thoại di động lại có công năng quá mạnh.
Điện thoại di động có thể chụp ảnh, quay phim. Điện thoại di động của nữ sinh mắt to thuộc lại tốt, lại càng có thể chụp ảnh mặt một người cách xa một ngàn thước.
- Ủa, thật đó!
Nữ sinh khác cùng nhìn tới
- Trông tựa hồ cũng không tệ lắm, rất phong độ.
- Ái chà, ta quên đồ trong phòng học rồi, các ngươi ăn cơm trước đi. Đợt lát nữa ta tới sau.
Nữ sinh mắt to vội chạy vào trong trường, chẳng mấy chốc đã đến một góc không có ai, cầm lấy điện thoại di động, lập tức gửi ngay đoạn phim vừa quay được ra ngoài.
Trong một khách sạn cách đại học Giang Nam không xa, một nam tử mặc áo tắm còn trẻ đang nằm trên sofa. Một nữ tử cũng mặc đồ tắm rất kiều mị đang xoa bóp cho hắn. Còn có một thiếu nữ trông có vẻ thanh thuần ngồi đó, nhè nhẹ xoa bóp chân cho hắn, đồng thời còn cười nói vui vẻ. Đột nhiên, chiếc điện thoại di động rung lên.
- Alô.
Nam tử trẻ tuổi này cầm lấy điện thoại di động.
- Vương thiếu gia, Từ Hân theo một nam sinh nào đó mà ta không biết đi ra ngoài ăn cơm chiều rồi. Ta đã gửi video tới cho anh đó.
- À.
Nam tử trẻ tuổi cau mày
- Ừm, ngươi làm tốt lắm.
Nói xong, nam tử trẻ tuổi này cẩn thận nhìn đoạn video. Cảnh La Phong và Từ Hân gặp nhau vô cùng rõ ràng. Nam tử trẻ tuổi khẽ nhíu mày:
- Là La Phong? Không ngờ La Phong lại chạy đến khu đại học, đặc biệt tới gặp Từ Hân nữa. Xem ra quan hệ giữa hắn và Từ Hân tuyệt nhiên không phải bình thường!
- Các ngươi đi chơi đi.
Nam tử trẻ tuổi vung tay lên
- Bảo An thúc tới.
- Dạ, thiếu gia.
Hai nữ tử ngoan ngoãn thối lui, chẳng mấy chốc một lão quản gia mặc âu phục đi tới, khẽ khom người:
- Thiếu gia.
- An thúc.
Nam tử trẻ tuổi đứng lên, nhíu mày nói:
- Vừa rồi Từ Hân đi ăn cơm với tên La Phong.
- La Phong?
Quản gia An thúc không khỏi cả kinh. Hắn hiểu rõ, vị đại thiếu gia 'Vương Hưng Bình" này đặc biệt từ Kinh Đô Thị chuyển tới đại học cơ sở Giang Nam Thị, cũng là vì có thể được gần gũi với Từ Hân. Hơn nữa, tin tức về những nam tử có quan hệ ít nhiều với Từ Hân đều được có trong hồ sơ cả. Tin tức về La Phong tự nhiên cũng có trong hồ sơ. Chẳng những thế, có ba nữ bạn học cùng lớp với Từ Hân, đã bị mua chuộc! Chung quanh đại học Giang Nam, nhân mã của riêng thiếu gia này đã trên một trăm người!
- Phá tình cảm hai người này hẳn là việc rất đơn giản.
Vương Hưng Bình lạnh lùng nói:
- Một vũ giả mà thôi. An thúc, nhiệm vụ này ta giao cho ngươi. Trước hết tìm hiểu cho ta xem hôm nay họ ăn cơm ở đâu, sau đó phải hành động ra sao thì không cần ta nói nữa. Ta chỉ có một yêu cầu… phá vỡ cảm tình chúng!
Quản gia An thúc hơi trầm ngâm, rồi gật đầu nói:
- Ta lập tức đi an bài!
- Ừm.
Vương Hưng Bình vung tay lên. Quản gia lập tức cung kính lui ra.
Chỉ một lát sau, trong khách sạn này… trong một văn phòng, quản gia An thúc đang nói chuyện với hai nữ tử trẻ tuổi vừa mới tới. Hai mỹ nữ này đều là thuộc loại tương đối kiều mị, làm cho người ta dễ dàng có phản ứng ở nửa người dưới.
- Mục tiêu của các ngươi là hắn!
Quản gia An thúc chỉ vào màn hình bên cạnh. Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh của La Phong và một ảnh của Từ Hân
- Hắn là La Phong, quê ở Dương Châu thành cơ sở Giang Nam Thị. Điện thoại của hắn là… các ngươi phải ghi nhớ những tư liệu này, cầm, nhớ thuộc lòng số hắn.
- Dạ.
Hai mỹ nữ gật đầu vẻ nghe lời.
- Đây là kế hoạch, các ngươi xem đi.
Nói rồi, quản gia An thúc nhè nhẹ gõ vào bàn phím, nhất thời màn hình trên vách tường xuất hiện nội dung một kế hoạch tỉ mỉ. Hai mỹ nữ liếc mắt nhìn mà hình, rồi lại nhìn nhau.
- An thúc, chúng ta hiểu rồi.
- Được, La Phong bây giờ ở một nhà hàng cách đây không xa. Đi đi.
Quản gia An thúc phân phó.
Đưa mắt nhìn hai mỹ nữ ly khai, quản gia An thúc nhìn nhìn kế hoạch trên màn hình, không khỏi lắc đầu
- La Phong, ngươi cũng là một vũ giả xem như tương đối cố gắng. Nhưng đáng tiếc, Từ Hân là người được thiếu gia chúng ta coi trọng, ngươi không có tư cách đụng chạm được.
Trong nhà hàng Ý Nặc, đây là nhà hàng khá độc đáo ở khu đại học Giang Nam, tiếng nhạc như khe nước róc rách chảy xuống, làm không khí càng tỏ ra u tĩnh.
La Phong và Từ Hân ngồi trong góc, trên bàn ăn thượng còn đốt nến. Đây là bữa cơm dưới ánh nến trong truyền thuyết. Cũng vì yêu cầu của La Phong, Từ Hân, nên chung quanh chỗ ngồi họ rất trống, không có những người khác tới làm ảnh hưởng tới họ.
- Bạn muốn đi chỗ đó à?
Từ Hân hé miệng.
- Ừm, nói chứ chuyện này rất tốt với bạn. Tôi cũng nghe nói nó được xưng là trại huấn luyện tốt nhất toàn cầu, có thể vào đó, việc trở thành chiến thần sau này sẽ không thành vấn đề nữa… chiến thần tương lai, ta xin chúc mừng anh.
Nói rồi khẽ giơ lên chén rượu. Trong chén rượu có rượu đỏ nồng độ thấp.
- Cám ơn.
La Phong cũng cười nâng chén.
La Phong và Từ Hân uống một hớp nhỏ, rồi tán gẫu. Chốc chốc tâm sự mấy quan hệ phức tạp trong nhà Từ Hân, lúc thì lại nói về tình hình trong nhà La Phong, hai người nói chuyện khá là vui vẻ. Mặc dù nói bây giờ họ cũng khá giống như cặp tình lữ, nhưng cả hai đều không muốn đi xa hơn.
- Chị, cái anh hôm qua mạnh thế cơ à?
- Muội muội, ta lừa ngươi làm gì, ta cũng đã qua không ít những cuộc tình một đêm, thử không ít nam nhân. Nhưng tối hôm qua thật sự rất lợi hại… phù, chậc chậc, ta bây giờ nhớ tới mà cả người ngứa ran. Hai ngày nữa ta sẽ tìm hắn mà chơi.
- Ngươi có biết hắn điện thoại di động số mấy không?
- Ban đêm thừa dịp hắn ngủ, ta dùng điện thoại di động của hắn gọi vào máy ta, số của hắn bị ta ghi lại rồi.
Một bàn bên cạnh không xa hai người La Phong, hai nữ tử tuyệt đẹp thấp giọng trò chuyện. Nhưng vì phòng ăn thật sự quá an tĩnh, nên La Phong và Từ Hân nghe rất rành mạch. Hai người chỉ có thể nhìn nhau cười cổ quái. Họ cũng không ngờ lại có thể nghe được loại đối thoại như vậy.
La Phong và Từ Hân tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đại khái nửa giờ sau.
- Muội muội, chúng ta đi.
Cặp chị em bên cạnh rốt cục cũng đứng dậy.
Đột nhiên cô tỷ tỷ vừa mới đi qua lại lui lại vài bước, nhìn kỹ người dưới ánh nến, rồi kinh ngạc nói:
- Ủa, không ngờ là ngươi à? Ta nhìn thấy sau lưng cũng cảm giác là ngươi, nhưng nơi này quá tối nên không thấy rõ. Nhìn kỹ lại thì rõ là ngươi rồi, chúng ta thật là có duyên, liên tục chạm mặt hai ngày liền.
- Tỷ tỷ, Hắn là ai vậy?
Cô muội muội bên cạnh nghi hoặc hỏi.
- Hai ngày liền gặp à? Ta tựa hồ chưa gặp vị tiểu thư này mà.
La Phong nhìn nữ tử kiều mị trước mặt
- Nhận lầm người rồi à?
- À
Nữ tử kiều mị nhìn lại, lại nhìn thoáng qua Từ Hân bên cạnh, rồi nói:
- Nhận lầm người, nhận lầm người. Rất xin lỗi.
Cảnh này làm Từ Hân cau mày. Từ Hân rất ác cảm với loại cuộc tình một đêm… cảnh trước mắt không khỏi làm Từ Hân hoài nghi không biết La Phong có dây dưa gì với nữ tử kiều mị này không. Dù sao đám vũ giả vào sinh ra tử, bình thường kiếm tiền xong thì tìm mỹ nữ chơi bời một phen. Lúc trước Từ Hân luôn cho rằng La Phong không phải loại người này. Nhưng cảnh trước mắt…
----- o O o -----
La Phong đi lững thững trên đường. Vì đây là khu đại học, những con đường chung quanh cơ hồ đều là những nam nữ sinh viên trẻ.
- Alô.
La Phong gọi điện thoại cho Từ Hân
- Là tôi, La Phong!
Tối hôm qua La Phong đã video chat với Từ Hân một hồi khá lâu, lúc đó cũng đã nói cho Từ Hân biết là lúc hoàng hôn hôm nay sẽ đến gặp nàng.
- Xuân Vãn Cương? Ngã tư đường? Được rồi, tôi tới đó chờ bạn.
La Phong cúp điện thoại. Chẳng mấy chốc đã đi tới cái gọi là ngã tư đường Xuân Vãn Cương. Con đường này được trồng cây xanh rất tốt. La Phong dựa vào một cây đèn đường, lặng lẽ chờ đợi, đồng thời trong lòng cũng không khỏi hồi ức tới những lời mà hảo huynh đệ Ngụy Văn nói lúc trước. Lời nói đó đích xác đã cộng hưởng với quyết định của La Phong.
"Đích xác, phải có địa vị!"
"Lúc trước lần đầu tiên gặp ca ca của Từ Hân là Từ Cương, hắn xem thường ta, khuyên ta rời xa muội muội hắn. Chính là vì dưới mắt hắn, ta chỉ là một vũ giả mới tinh, không hợp với muội muội hắn!"
"Tên "đại thiếu gia ' Lý Uy, cũng xem ta như một con tôm tép, nếu ta là chiến thần, hoặc là một hài tử của chiến thần, e rằng lúc trước hắn cũng không dám động thủ với ta. Đương nhiên, việc tên đại thiếu gia Lý Uy dung túng thủ hạ giết mình, kết quả cuối cùng là Lý Uy bị mất mạng. Còn ta nếu trở thành tồn tại trên cấp chiến thần, có thể so với 'Chu nghị sĩ", mấy tên khốn khiếp Ngốc Thứu Độc Hạt sao dám treo cái giải thưởng cực lớn đó?"
Nhân sinh sống trong hoàn cảnh khác nhau cũng có những quan niệm về địa vị khác nhau.
Trong giới sinh viên đại học, một vũ giả, một con cái gia đình phú hào, coi như đã có địa vị cao rồi. Nếu nhìn cả cơ sở Giang Nam Thị, một chiến thần sơ cấp đã là cực mạnh rồi!
Còn nếu nhìn toàn cầu, chiến thần cường giả đỉnh cao, như giám sát sứ Cực Hạn Vũ Quán, mới gọi là danh chấn toàn cầu.
Còn tồn tại trên cấp chiến thần, giống như 'Chu nghị sĩ", tuần sát sứ Cực Hạn Vũ Quán cao cao tại thượng. Khi đối mặt với một người như vậy, cho dù cả những chính phủ quốc gia khổng lồ cũng phải lễ độ ba phần. Còn mấy tập đoàn tài chính gia tộc, căn bản là nói đùa. Tiền bạc quyền lực thế tục ảnh hưởng rất nhỏ với những tồn tại bực này.
"Trên toàn thế giới, rất hiếm tồn tại trên cấp chiến thần."
"Mục tiêu đầu tiên của ta bây giờ là phải trở thành tinh thần niệm sư chiến thần cao cấp! Khi đó còn sợ gì Ngốc Thứu Độc Hạt?"
Mình muốn có thể đạt được những gì mình muốn, làm được những gì mình muốn làm, phải có địa vị cao!
Tuyệt thế cường giả chính thức, như Hồng, chỉ cần nói một câu là cả Địa Cầu sẽ có vô số thế lực tranh nhau làm việc cho hắn.
Ở cửa Trường đại học Giang Nam.
- Từ Hân, ngươi không cùng đi ăn cơm chiều với chúng ta à? Mấy cô nữ sinh cùng học nhìn về phía Từ Hân. Từ Hân cười xua tay:
- Ta có việc, đêm nay ăn ngoài.
Nói rồi Từ Hân đi thẳng ra cửa trường đại học Giang Nam, thẳng về phía ngã tư đường Xuân Vãn Cương gần đó, gặp mặt La Phong. Còn mấy nữ sinh cùng học lập tức xì xầm.
- Hả?
Một nữ sinh mắt to cầm lấy điện thoại di động xem ra thuộc lại hàng hiệu, chĩa về phía Xuân Vãn Cương.
- Nhìn kìa, nhìn kìa, Từ Hân đi với một nam sinh.
Nữ sinh cùng học mắt to vội chỉ ra cửa trường, thẳng về phía ngã tư đường Xuân Vãn Cương cách đó đại khái năm trăm. Mắt thường tuyệt đối không thấy rõ người cách xa năm trăm thước trông như thế nào, nhưng bây giờ điện thoại di động lại có công năng quá mạnh.
Điện thoại di động có thể chụp ảnh, quay phim. Điện thoại di động của nữ sinh mắt to thuộc lại tốt, lại càng có thể chụp ảnh mặt một người cách xa một ngàn thước.
- Ủa, thật đó!
Nữ sinh khác cùng nhìn tới
- Trông tựa hồ cũng không tệ lắm, rất phong độ.
- Ái chà, ta quên đồ trong phòng học rồi, các ngươi ăn cơm trước đi. Đợt lát nữa ta tới sau.
Nữ sinh mắt to vội chạy vào trong trường, chẳng mấy chốc đã đến một góc không có ai, cầm lấy điện thoại di động, lập tức gửi ngay đoạn phim vừa quay được ra ngoài.
Trong một khách sạn cách đại học Giang Nam không xa, một nam tử mặc áo tắm còn trẻ đang nằm trên sofa. Một nữ tử cũng mặc đồ tắm rất kiều mị đang xoa bóp cho hắn. Còn có một thiếu nữ trông có vẻ thanh thuần ngồi đó, nhè nhẹ xoa bóp chân cho hắn, đồng thời còn cười nói vui vẻ. Đột nhiên, chiếc điện thoại di động rung lên.
- Alô.
Nam tử trẻ tuổi này cầm lấy điện thoại di động.
- Vương thiếu gia, Từ Hân theo một nam sinh nào đó mà ta không biết đi ra ngoài ăn cơm chiều rồi. Ta đã gửi video tới cho anh đó.
- À.
Nam tử trẻ tuổi cau mày
- Ừm, ngươi làm tốt lắm.
Nói xong, nam tử trẻ tuổi này cẩn thận nhìn đoạn video. Cảnh La Phong và Từ Hân gặp nhau vô cùng rõ ràng. Nam tử trẻ tuổi khẽ nhíu mày:
- Là La Phong? Không ngờ La Phong lại chạy đến khu đại học, đặc biệt tới gặp Từ Hân nữa. Xem ra quan hệ giữa hắn và Từ Hân tuyệt nhiên không phải bình thường!
- Các ngươi đi chơi đi.
Nam tử trẻ tuổi vung tay lên
- Bảo An thúc tới.
- Dạ, thiếu gia.
Hai nữ tử ngoan ngoãn thối lui, chẳng mấy chốc một lão quản gia mặc âu phục đi tới, khẽ khom người:
- Thiếu gia.
- An thúc.
Nam tử trẻ tuổi đứng lên, nhíu mày nói:
- Vừa rồi Từ Hân đi ăn cơm với tên La Phong.
- La Phong?
Quản gia An thúc không khỏi cả kinh. Hắn hiểu rõ, vị đại thiếu gia 'Vương Hưng Bình" này đặc biệt từ Kinh Đô Thị chuyển tới đại học cơ sở Giang Nam Thị, cũng là vì có thể được gần gũi với Từ Hân. Hơn nữa, tin tức về những nam tử có quan hệ ít nhiều với Từ Hân đều được có trong hồ sơ cả. Tin tức về La Phong tự nhiên cũng có trong hồ sơ. Chẳng những thế, có ba nữ bạn học cùng lớp với Từ Hân, đã bị mua chuộc! Chung quanh đại học Giang Nam, nhân mã của riêng thiếu gia này đã trên một trăm người!
- Phá tình cảm hai người này hẳn là việc rất đơn giản.
Vương Hưng Bình lạnh lùng nói:
- Một vũ giả mà thôi. An thúc, nhiệm vụ này ta giao cho ngươi. Trước hết tìm hiểu cho ta xem hôm nay họ ăn cơm ở đâu, sau đó phải hành động ra sao thì không cần ta nói nữa. Ta chỉ có một yêu cầu… phá vỡ cảm tình chúng!
Quản gia An thúc hơi trầm ngâm, rồi gật đầu nói:
- Ta lập tức đi an bài!
- Ừm.
Vương Hưng Bình vung tay lên. Quản gia lập tức cung kính lui ra.
Chỉ một lát sau, trong khách sạn này… trong một văn phòng, quản gia An thúc đang nói chuyện với hai nữ tử trẻ tuổi vừa mới tới. Hai mỹ nữ này đều là thuộc loại tương đối kiều mị, làm cho người ta dễ dàng có phản ứng ở nửa người dưới.
- Mục tiêu của các ngươi là hắn!
Quản gia An thúc chỉ vào màn hình bên cạnh. Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh của La Phong và một ảnh của Từ Hân
- Hắn là La Phong, quê ở Dương Châu thành cơ sở Giang Nam Thị. Điện thoại của hắn là… các ngươi phải ghi nhớ những tư liệu này, cầm, nhớ thuộc lòng số hắn.
- Dạ.
Hai mỹ nữ gật đầu vẻ nghe lời.
- Đây là kế hoạch, các ngươi xem đi.
Nói rồi, quản gia An thúc nhè nhẹ gõ vào bàn phím, nhất thời màn hình trên vách tường xuất hiện nội dung một kế hoạch tỉ mỉ. Hai mỹ nữ liếc mắt nhìn mà hình, rồi lại nhìn nhau.
- An thúc, chúng ta hiểu rồi.
- Được, La Phong bây giờ ở một nhà hàng cách đây không xa. Đi đi.
Quản gia An thúc phân phó.
Đưa mắt nhìn hai mỹ nữ ly khai, quản gia An thúc nhìn nhìn kế hoạch trên màn hình, không khỏi lắc đầu
- La Phong, ngươi cũng là một vũ giả xem như tương đối cố gắng. Nhưng đáng tiếc, Từ Hân là người được thiếu gia chúng ta coi trọng, ngươi không có tư cách đụng chạm được.
Trong nhà hàng Ý Nặc, đây là nhà hàng khá độc đáo ở khu đại học Giang Nam, tiếng nhạc như khe nước róc rách chảy xuống, làm không khí càng tỏ ra u tĩnh.
La Phong và Từ Hân ngồi trong góc, trên bàn ăn thượng còn đốt nến. Đây là bữa cơm dưới ánh nến trong truyền thuyết. Cũng vì yêu cầu của La Phong, Từ Hân, nên chung quanh chỗ ngồi họ rất trống, không có những người khác tới làm ảnh hưởng tới họ.
- Bạn muốn đi chỗ đó à?
Từ Hân hé miệng.
- Ừm, nói chứ chuyện này rất tốt với bạn. Tôi cũng nghe nói nó được xưng là trại huấn luyện tốt nhất toàn cầu, có thể vào đó, việc trở thành chiến thần sau này sẽ không thành vấn đề nữa… chiến thần tương lai, ta xin chúc mừng anh.
Nói rồi khẽ giơ lên chén rượu. Trong chén rượu có rượu đỏ nồng độ thấp.
- Cám ơn.
La Phong cũng cười nâng chén.
La Phong và Từ Hân uống một hớp nhỏ, rồi tán gẫu. Chốc chốc tâm sự mấy quan hệ phức tạp trong nhà Từ Hân, lúc thì lại nói về tình hình trong nhà La Phong, hai người nói chuyện khá là vui vẻ. Mặc dù nói bây giờ họ cũng khá giống như cặp tình lữ, nhưng cả hai đều không muốn đi xa hơn.
- Chị, cái anh hôm qua mạnh thế cơ à?
- Muội muội, ta lừa ngươi làm gì, ta cũng đã qua không ít những cuộc tình một đêm, thử không ít nam nhân. Nhưng tối hôm qua thật sự rất lợi hại… phù, chậc chậc, ta bây giờ nhớ tới mà cả người ngứa ran. Hai ngày nữa ta sẽ tìm hắn mà chơi.
- Ngươi có biết hắn điện thoại di động số mấy không?
- Ban đêm thừa dịp hắn ngủ, ta dùng điện thoại di động của hắn gọi vào máy ta, số của hắn bị ta ghi lại rồi.
Một bàn bên cạnh không xa hai người La Phong, hai nữ tử tuyệt đẹp thấp giọng trò chuyện. Nhưng vì phòng ăn thật sự quá an tĩnh, nên La Phong và Từ Hân nghe rất rành mạch. Hai người chỉ có thể nhìn nhau cười cổ quái. Họ cũng không ngờ lại có thể nghe được loại đối thoại như vậy.
La Phong và Từ Hân tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đại khái nửa giờ sau.
- Muội muội, chúng ta đi.
Cặp chị em bên cạnh rốt cục cũng đứng dậy.
Đột nhiên cô tỷ tỷ vừa mới đi qua lại lui lại vài bước, nhìn kỹ người dưới ánh nến, rồi kinh ngạc nói:
- Ủa, không ngờ là ngươi à? Ta nhìn thấy sau lưng cũng cảm giác là ngươi, nhưng nơi này quá tối nên không thấy rõ. Nhìn kỹ lại thì rõ là ngươi rồi, chúng ta thật là có duyên, liên tục chạm mặt hai ngày liền.
- Tỷ tỷ, Hắn là ai vậy?
Cô muội muội bên cạnh nghi hoặc hỏi.
- Hai ngày liền gặp à? Ta tựa hồ chưa gặp vị tiểu thư này mà.
La Phong nhìn nữ tử kiều mị trước mặt
- Nhận lầm người rồi à?
- À
Nữ tử kiều mị nhìn lại, lại nhìn thoáng qua Từ Hân bên cạnh, rồi nói:
- Nhận lầm người, nhận lầm người. Rất xin lỗi.
Cảnh này làm Từ Hân cau mày. Từ Hân rất ác cảm với loại cuộc tình một đêm… cảnh trước mắt không khỏi làm Từ Hân hoài nghi không biết La Phong có dây dưa gì với nữ tử kiều mị này không. Dù sao đám vũ giả vào sinh ra tử, bình thường kiếm tiền xong thì tìm mỹ nữ chơi bời một phen. Lúc trước Từ Hân luôn cho rằng La Phong không phải loại người này. Nhưng cảnh trước mắt…
----- o O o -----
Danh sách chương