Mắt thấy Tần Diệc sắp ngã xuống, Hạ Vũ không khỏi kích động hơi hơi nắm chặt tay, hình ảnh mà cậu ta âm thầm chờ mong rốt cuộc đến!
Thứ kia là chuyên môn dùng để chỉnh người, bơm dầu đặc chế vào địa điểm gần với phần vân chống trơn trên đế dày, dùng một loại màng cực mỏng để dính lại, nếu không cẩn thận kiểm tra sẽ không nhìn được ra.
Ác ở chỗ là nếu đi đôi giày đó thì phải đi một đoạn mới mài hết lớp màng kia. Cho nên Tần Diệc sẽ không phát hiện ra khi mới đi giày, mà thời gian đi lên sàn diễn lại vừa đúng. Dầu sẽ bị người dẫm lên mà chảy ra, mà sàn diễn còn dùng thủy tinh để tăng mạnh hiệu quả hình ảnh, cực kỳ trơn trượt. Đế dày của Tần Diệc chảy ra dầu thì sao có thể không ngã được.
Tuy nói là thủ đoạn này cũng chẳng phải cao minh gì, nhưng nếu dùng trong tình huống như vậy lại đúng là thần khí nghịch thiên!
Một khi trúng chiêu sẽ cực kỳ xấu mặt. Cho dù sau đó có phát hiện ra vấn đề thì sao? Xem náo nhiệt chẳng phải là thú vui của quần chúng sao, anh đã thành công trở thành trò cười cho công chúng và giám khảo thì dù giải thích thế nào cũng không xóa đi được. Càng đừng nói trong cuộc thi quan trọng như thế này, nhất định mất tư cách quán quân.
Báo ứng, Tần Diệc, anh cũng có hôm nay!
Ngay khi Hạ Vũ chuẩn bị thưởng thức trò hề của đối phương, ai ngờ, chuyện càng ngoài ý muốn phát sinh…..
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, khán giả còn chưa kịp phản ứng là sao thế này, trong nháy mắt trượt chân, khuôn mặt Tần Diệc có biến hóa rất nhỏ, mà thân thể hắn còn nhanh hơn não làm ra một loạt phản ứng cực kỳ linh hoạt.
Trong chớp mắt, hắn mạnh mẽ điều chỉnh tư thế từ sắp ngã sấp xuống thành gần như là ngã ngồi. Chân trái bị trượt thì đặt dưới đất, chân phải cong lên, sau đó chống khuỷu tay lên đầu gối, ngưỡng mặt, bình tĩnh, dùng tư thế ngồi đầy khí phách mà khoa trương ấy đối diện với ánh mắt khiếp sợ của khán giả và giám khảo cùng với vô số ống kính máy ảnh.
Không đến vài giây, Tần Diệc thong dong đứng dậy, đầy phong độ, mặt không đổi sắc xoay người quay về, như thể tình huống trở tay không kịp kia căn bản không tồn tại mà là do hắn cố tình muốn tạo ra hình ảnh đặc biệt.
Lưng hắn vẫn thẳng như cũ, chỉ là bước đi hơi chậm lại, mỗi một bước càng thêm cẩn thận, mà chút dầu dưới dế dày cũng đã hết, cuối cùng cũng gian nan mà đi hết cả quãng đường.
Đến khi bóng dáng Tần Diệc biến mất khỏi sàn diễn, khán giả toàn trường mới như bừng tỉnh. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng xì xào bàn tán lại gầm thổi quét cả hội trường. Người nhìn ra manh mối không thiếu, ban giám khảo cũng hết hồn thay hắn, nhưng đa số mọi người, nhất là người ngoài nghề càng cho rằng đây là thật, ngoại trừ cảm thấy người mẫu này rất sáng tạo thì hoàn toàn không thấy có gì không ổn.
Tiếng vỗ tay đầy thiện ý và cổ vũ vang vọng cả họ trường, vài vị giám giảm vốn có ấn tượng tốt với Tần Diệc đều cười khen ngợi hắn nhanh trí. Mà sắc mặt Ngu Phạm có vẻ rất cổ quái, chỉ miễn cưỡng cười góp lời vài câu, khô cằn nhăn lại mi, dùng lý do tạo hình của hắn không phù hợp với chủ đề của trang phục cho điểm khá thấp.
Mà Nhan Quy ngồi bên cạnh, khi Tần Diệc xảy ra chuyện anh ta khẩn trương nhíu mày, lúc này đã giãn ra hết, không chút nào tị hiềm cho điểm tối đa. Mà lí do thì chỉ cần có mắt là hiểu, Ngu Phạm nhìn hắn đầy ẩn ý rồi cười lạnh.
Một sự kiện xấu hổ ngoài ý muốn hoàn toàn bị trừ khử, những người mẫu còn lại tiếp tục catwalk, có vẻ không có ai nhận đến ảnh hưởng xấu, ngoại trừ người khởi xướng Hạ Vũ. Cậu ta nhìn thấy cả quá trình, khi nhìn thấy động tác tùy cơ ứng biến của Tần Diệc và khi thấy dưới khán đài vỗ tay, sự chờ mong và mừng thầm của cậu ta đông lại rồi vỡ vụn.
Vì sao kết quả lại biến thành như vậy? Rõ ràng Tần Diệc sẽ trở thành trò cười, thế nhưng Hạ Vũ cảm thấy chính cậu ta mới là trò cười lớn nhất. Cậu ta không thể khống chế bản thân chỉ nghĩ về chuyện này, trong đầu trống rống, tất cả chỉ còn lại phẫn nộ và không thể tin. Vô tri vô giác đi hết sân khấu, xuống dưới, cậu ta còn không thể nhớ nổi mình vừa biểu hiện như thế nào.
“Người này…..”
Bùi Hàm Duệ nhìn Tần Diệc bình yên vô sự đi hết mới hạ sắc mặt ngồi xuống, tiện thể uống một ngụm rượu an ủi. Ngón tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch ly rượu, chậm rãi nhíu mày.
Với tiêu chuẩn của Tần Diệc, không có khả năng xuất hiện sai lầm cấp thấp như thế này. Nếu không phải ngoài ý muốn, vậy phải có cái gì đó khác….
Bùi Hàm Duệ biếng nhác tựa trên chiếc sô pha bằng da mềm mại, trên người chỉ tùy ý khoác một kiện áo tắm. Anh híp mắt nhìn người dẫn chương trình tuyên bố thi đấu chấm dứt, bắt đầu cho điểm và trao giải.
Trận đấu chung kết đã đi đến cuối, vị trí dẫn đầu của Tần Diệc vốn không thể lay động. Nếu phần biểu diễn lễ phục không xuất hiện chuyện mất mặt, vị trí quán quân đương nhiên là của hắn, Á quân là một người đến từ Singapore, hạng ba là của Thẩm Hựu.
Trong top 3 lần này thì có đến 2 người là người Trung Quốc, mà Nhật Hàn lại không có ai, tình huống khá là hiếm thấy. Hơn nữa nếu không phải do phần thi thứ hai của Thẩm Hựu quá thảm thiết, chỉ sợ Á quân không đến lượt người kia.
Trừ đó ra, còn lại bao gồm các giải thưởng như: người mẫu cuốn hút nhất, biểu diễn sáng tạo nhất….. đều được trao cho những người mẫu biểu hiện không tầm thường. Về phần Hạ Vũ…. Chẳng qua là dưới sự chăm sóc cẩn thận của Ngu Phạm, lấy được một giải thưởng an ủi mà thôi.
Hết thảy đã xong, Bùi Hàm Duệ nhanh chóng thay quần áo đi đón người.
Mới lái xe tới cửa đã thấy số lượng lớn phóng viên và người hâm mộ đứng vây xem, khiến cả giao lộ chật như nêm cối.
Không bao lâu, Tần Diệc đeo kính đen đi ra từ cửa hông, một đám người nhiệt tình kích động ùa lên, nháy mắt hắn đã bị bao phủ hoàn toàn. Cuối cùng nhờ có Kỷ Hàng Phong và một đám vệ sĩ che chắn mới giết ra một đường để lên xe.
Có lão Kỷ lái xe, Bùi Hàm Duệ liền ngồi vào ghế sau với hắn.
“Đến cùng là sao thế? Sao tự dưng lại đột nhiên ngã xuống?”
Tần Diệc vừa vào xe liền ngồi tụt vào trong ghế, mệt mỏi không buồn nhúc nhích. Hắn nâng chân gác lên đùi Bùi Hàm Duệ, mày nhăn tít lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm chân mình, trầm giọng nói: “Không biết, lòng bàn chân tự nhiên bị trượt, sau đó mất thăng bằng…. Bây giờ mắt cá chân vẫn còn đau đây.”
“Còn đau?” Bùi Hàm Duệ cả kinh, cời giày hắn ra nhìn, nâng tay nhẹ nhàng nắn một cái, nhíu mày nói: “Hơi sưng.”
Kỷ Hàng Phong lo lắng nhìn qua kính chiếu hậu: “Có ảnh hưởng đến xương không? Đi bệnh viện nhé? Mày đi kiểu gì thế, sao lại chẳng cẩn thận gì cả, đang đi yên lành tự dưng lại trượt? Có phải nữ đi giày cao gót đâu, nhỡ mà bị thương đến chân, sau này sao mà đi catwalk làm người mẫu được nữa!”
“Về khách sạn trước…..”
“Đi bệnh viện trước.” Bùi Hàm Duệ cảnh cáo nhìn Tần Diệc, dùng giọng điệu kiên quyết nói. “Cho dù là làm quá cũng phải đi.”
“Thôi được rồi.” Tần Diệc bĩu môi, nghĩ nghĩ nói. “Em cũng không hiểu là bị làm sao nữa. Vốn đang đi đứng bình thường, tự nhiên lòng bàn chân bị trượt, em cứ cảm thấy không quá thích hợp.”
Bùi Hàm Duệ đeo dày lại cho hắn, bình tĩnh hỏi: “Đạp phải cái gì à? Hay là…. Giày của em có vấn đề?”
“Còn chưa kết luận được, nhưng khả năng là đáp án sau. Nói cho cùng thì sân khấu lớn như vậy, lại trước mặt bao nhiêu người, nếu muốn giở trò thì đôi giày vẫn dễ hơn.”
Tần Diệc sờ sờ bộ râu không tồn tại trên cằm, dựa sát vào người Bùi Hàm Duệ, ôm eo anh nói: “Sau khi em xuống sân khấu thì trên giày có chút chất lỏng, không biết là cái gì. Nhưng mà những nơi như hậu trường có biết bao người ra vào, cũng không tìm được bằng chứng nào khác…. Không dễ để tra.”
“Việc này trước tiên em đừng làm gì, không có chứng cứ thì đừng lộ ra, giao cho anh.” Bùi Hàm Duệ hôn hôn đỉnh đầu hắn, gọi điện thoại cho trợ lý.
Bệnh viện đa khoa Bình An.
Đây là một bệnh viện tư nhân có tính bảo mật tương đối cao, rất nổi tiếng trong thành phố. Thời gian đã muộn, chỉ còn vài bác sĩ trực ban còn ở lại. Người khám cho Tần Diệc là một bác sĩ họ Lưu, người này đeo một cái kính gọng bạc, nhìn qua vừa nghiêm túc lại lãnh đạm.
Dưới yêu cầu cương quyết của Kỷ Hàng Phong và Bùi Hàm Duệ, Tần Diệc làm vài loại kiểm tra, cuối cùng mệt như chó chết.
Sau khi viết 1 chuỗi tiếng ngoài hành tinh vào bệnh án, bác sĩ Lưu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tần Diệc nói: “Muốn dùng gậy chống hoặc xe lăn không?”
“….. Nghiêm trọng đến mức phải dùng gậy hoặc xe lăn cơ á?” Tần Diệc như bị sét đánh, không thể tin nhìn đối phương.
Chưa đợi bác sĩ trả lời, Tần Diệc nhào vào trong lòng Bùi Hàm Duệ, đáng thương hề hề nói: “Làm sao bây giờ, về sau em không thể làm người mẫu nữa rồi, không thể chụp quảng cáo, càng không thể đi catwalk…..”
Bùi Hàm Duệ dịu dàng trấn an cái đầu xù trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh nuôi em.”
Tần Diệc dùng sức cọ cọ ngực anh, hậm hực nói: “Nếu không thể đi đường, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn thì phải làm sao?”
Bùi Hàm Duệ không e dè hôn lên thái dương hắn, giọng điệu sủng nịch muốn chảy nước: “Vậy không cần đi đường nữa, có anh ở đây.”
“Vậy nếu…..”
Bác sĩ Lưu thực sự chịu không nổi, mặt đen như than, hận không thể dùng một bàn tay đập chết hai tên ngu ngốc trước mặt, tức giận ném bút nói: “Này này! Chẳng qua là trẹo chân mà thôi, hai người đàn ông các người õng õng ẹo ẹo gì ở đây! Muốn dùng thì dùng, không dùng thì biến!”
Show tình cảm sẽ chết sớm, có hiểu không, hiểu không?
Thứ kia là chuyên môn dùng để chỉnh người, bơm dầu đặc chế vào địa điểm gần với phần vân chống trơn trên đế dày, dùng một loại màng cực mỏng để dính lại, nếu không cẩn thận kiểm tra sẽ không nhìn được ra.
Ác ở chỗ là nếu đi đôi giày đó thì phải đi một đoạn mới mài hết lớp màng kia. Cho nên Tần Diệc sẽ không phát hiện ra khi mới đi giày, mà thời gian đi lên sàn diễn lại vừa đúng. Dầu sẽ bị người dẫm lên mà chảy ra, mà sàn diễn còn dùng thủy tinh để tăng mạnh hiệu quả hình ảnh, cực kỳ trơn trượt. Đế dày của Tần Diệc chảy ra dầu thì sao có thể không ngã được.
Tuy nói là thủ đoạn này cũng chẳng phải cao minh gì, nhưng nếu dùng trong tình huống như vậy lại đúng là thần khí nghịch thiên!
Một khi trúng chiêu sẽ cực kỳ xấu mặt. Cho dù sau đó có phát hiện ra vấn đề thì sao? Xem náo nhiệt chẳng phải là thú vui của quần chúng sao, anh đã thành công trở thành trò cười cho công chúng và giám khảo thì dù giải thích thế nào cũng không xóa đi được. Càng đừng nói trong cuộc thi quan trọng như thế này, nhất định mất tư cách quán quân.
Báo ứng, Tần Diệc, anh cũng có hôm nay!
Ngay khi Hạ Vũ chuẩn bị thưởng thức trò hề của đối phương, ai ngờ, chuyện càng ngoài ý muốn phát sinh…..
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, khán giả còn chưa kịp phản ứng là sao thế này, trong nháy mắt trượt chân, khuôn mặt Tần Diệc có biến hóa rất nhỏ, mà thân thể hắn còn nhanh hơn não làm ra một loạt phản ứng cực kỳ linh hoạt.
Trong chớp mắt, hắn mạnh mẽ điều chỉnh tư thế từ sắp ngã sấp xuống thành gần như là ngã ngồi. Chân trái bị trượt thì đặt dưới đất, chân phải cong lên, sau đó chống khuỷu tay lên đầu gối, ngưỡng mặt, bình tĩnh, dùng tư thế ngồi đầy khí phách mà khoa trương ấy đối diện với ánh mắt khiếp sợ của khán giả và giám khảo cùng với vô số ống kính máy ảnh.
Không đến vài giây, Tần Diệc thong dong đứng dậy, đầy phong độ, mặt không đổi sắc xoay người quay về, như thể tình huống trở tay không kịp kia căn bản không tồn tại mà là do hắn cố tình muốn tạo ra hình ảnh đặc biệt.
Lưng hắn vẫn thẳng như cũ, chỉ là bước đi hơi chậm lại, mỗi một bước càng thêm cẩn thận, mà chút dầu dưới dế dày cũng đã hết, cuối cùng cũng gian nan mà đi hết cả quãng đường.
Đến khi bóng dáng Tần Diệc biến mất khỏi sàn diễn, khán giả toàn trường mới như bừng tỉnh. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng xì xào bàn tán lại gầm thổi quét cả hội trường. Người nhìn ra manh mối không thiếu, ban giám khảo cũng hết hồn thay hắn, nhưng đa số mọi người, nhất là người ngoài nghề càng cho rằng đây là thật, ngoại trừ cảm thấy người mẫu này rất sáng tạo thì hoàn toàn không thấy có gì không ổn.
Tiếng vỗ tay đầy thiện ý và cổ vũ vang vọng cả họ trường, vài vị giám giảm vốn có ấn tượng tốt với Tần Diệc đều cười khen ngợi hắn nhanh trí. Mà sắc mặt Ngu Phạm có vẻ rất cổ quái, chỉ miễn cưỡng cười góp lời vài câu, khô cằn nhăn lại mi, dùng lý do tạo hình của hắn không phù hợp với chủ đề của trang phục cho điểm khá thấp.
Mà Nhan Quy ngồi bên cạnh, khi Tần Diệc xảy ra chuyện anh ta khẩn trương nhíu mày, lúc này đã giãn ra hết, không chút nào tị hiềm cho điểm tối đa. Mà lí do thì chỉ cần có mắt là hiểu, Ngu Phạm nhìn hắn đầy ẩn ý rồi cười lạnh.
Một sự kiện xấu hổ ngoài ý muốn hoàn toàn bị trừ khử, những người mẫu còn lại tiếp tục catwalk, có vẻ không có ai nhận đến ảnh hưởng xấu, ngoại trừ người khởi xướng Hạ Vũ. Cậu ta nhìn thấy cả quá trình, khi nhìn thấy động tác tùy cơ ứng biến của Tần Diệc và khi thấy dưới khán đài vỗ tay, sự chờ mong và mừng thầm của cậu ta đông lại rồi vỡ vụn.
Vì sao kết quả lại biến thành như vậy? Rõ ràng Tần Diệc sẽ trở thành trò cười, thế nhưng Hạ Vũ cảm thấy chính cậu ta mới là trò cười lớn nhất. Cậu ta không thể khống chế bản thân chỉ nghĩ về chuyện này, trong đầu trống rống, tất cả chỉ còn lại phẫn nộ và không thể tin. Vô tri vô giác đi hết sân khấu, xuống dưới, cậu ta còn không thể nhớ nổi mình vừa biểu hiện như thế nào.
“Người này…..”
Bùi Hàm Duệ nhìn Tần Diệc bình yên vô sự đi hết mới hạ sắc mặt ngồi xuống, tiện thể uống một ngụm rượu an ủi. Ngón tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch ly rượu, chậm rãi nhíu mày.
Với tiêu chuẩn của Tần Diệc, không có khả năng xuất hiện sai lầm cấp thấp như thế này. Nếu không phải ngoài ý muốn, vậy phải có cái gì đó khác….
Bùi Hàm Duệ biếng nhác tựa trên chiếc sô pha bằng da mềm mại, trên người chỉ tùy ý khoác một kiện áo tắm. Anh híp mắt nhìn người dẫn chương trình tuyên bố thi đấu chấm dứt, bắt đầu cho điểm và trao giải.
Trận đấu chung kết đã đi đến cuối, vị trí dẫn đầu của Tần Diệc vốn không thể lay động. Nếu phần biểu diễn lễ phục không xuất hiện chuyện mất mặt, vị trí quán quân đương nhiên là của hắn, Á quân là một người đến từ Singapore, hạng ba là của Thẩm Hựu.
Trong top 3 lần này thì có đến 2 người là người Trung Quốc, mà Nhật Hàn lại không có ai, tình huống khá là hiếm thấy. Hơn nữa nếu không phải do phần thi thứ hai của Thẩm Hựu quá thảm thiết, chỉ sợ Á quân không đến lượt người kia.
Trừ đó ra, còn lại bao gồm các giải thưởng như: người mẫu cuốn hút nhất, biểu diễn sáng tạo nhất….. đều được trao cho những người mẫu biểu hiện không tầm thường. Về phần Hạ Vũ…. Chẳng qua là dưới sự chăm sóc cẩn thận của Ngu Phạm, lấy được một giải thưởng an ủi mà thôi.
Hết thảy đã xong, Bùi Hàm Duệ nhanh chóng thay quần áo đi đón người.
Mới lái xe tới cửa đã thấy số lượng lớn phóng viên và người hâm mộ đứng vây xem, khiến cả giao lộ chật như nêm cối.
Không bao lâu, Tần Diệc đeo kính đen đi ra từ cửa hông, một đám người nhiệt tình kích động ùa lên, nháy mắt hắn đã bị bao phủ hoàn toàn. Cuối cùng nhờ có Kỷ Hàng Phong và một đám vệ sĩ che chắn mới giết ra một đường để lên xe.
Có lão Kỷ lái xe, Bùi Hàm Duệ liền ngồi vào ghế sau với hắn.
“Đến cùng là sao thế? Sao tự dưng lại đột nhiên ngã xuống?”
Tần Diệc vừa vào xe liền ngồi tụt vào trong ghế, mệt mỏi không buồn nhúc nhích. Hắn nâng chân gác lên đùi Bùi Hàm Duệ, mày nhăn tít lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm chân mình, trầm giọng nói: “Không biết, lòng bàn chân tự nhiên bị trượt, sau đó mất thăng bằng…. Bây giờ mắt cá chân vẫn còn đau đây.”
“Còn đau?” Bùi Hàm Duệ cả kinh, cời giày hắn ra nhìn, nâng tay nhẹ nhàng nắn một cái, nhíu mày nói: “Hơi sưng.”
Kỷ Hàng Phong lo lắng nhìn qua kính chiếu hậu: “Có ảnh hưởng đến xương không? Đi bệnh viện nhé? Mày đi kiểu gì thế, sao lại chẳng cẩn thận gì cả, đang đi yên lành tự dưng lại trượt? Có phải nữ đi giày cao gót đâu, nhỡ mà bị thương đến chân, sau này sao mà đi catwalk làm người mẫu được nữa!”
“Về khách sạn trước…..”
“Đi bệnh viện trước.” Bùi Hàm Duệ cảnh cáo nhìn Tần Diệc, dùng giọng điệu kiên quyết nói. “Cho dù là làm quá cũng phải đi.”
“Thôi được rồi.” Tần Diệc bĩu môi, nghĩ nghĩ nói. “Em cũng không hiểu là bị làm sao nữa. Vốn đang đi đứng bình thường, tự nhiên lòng bàn chân bị trượt, em cứ cảm thấy không quá thích hợp.”
Bùi Hàm Duệ đeo dày lại cho hắn, bình tĩnh hỏi: “Đạp phải cái gì à? Hay là…. Giày của em có vấn đề?”
“Còn chưa kết luận được, nhưng khả năng là đáp án sau. Nói cho cùng thì sân khấu lớn như vậy, lại trước mặt bao nhiêu người, nếu muốn giở trò thì đôi giày vẫn dễ hơn.”
Tần Diệc sờ sờ bộ râu không tồn tại trên cằm, dựa sát vào người Bùi Hàm Duệ, ôm eo anh nói: “Sau khi em xuống sân khấu thì trên giày có chút chất lỏng, không biết là cái gì. Nhưng mà những nơi như hậu trường có biết bao người ra vào, cũng không tìm được bằng chứng nào khác…. Không dễ để tra.”
“Việc này trước tiên em đừng làm gì, không có chứng cứ thì đừng lộ ra, giao cho anh.” Bùi Hàm Duệ hôn hôn đỉnh đầu hắn, gọi điện thoại cho trợ lý.
Bệnh viện đa khoa Bình An.
Đây là một bệnh viện tư nhân có tính bảo mật tương đối cao, rất nổi tiếng trong thành phố. Thời gian đã muộn, chỉ còn vài bác sĩ trực ban còn ở lại. Người khám cho Tần Diệc là một bác sĩ họ Lưu, người này đeo một cái kính gọng bạc, nhìn qua vừa nghiêm túc lại lãnh đạm.
Dưới yêu cầu cương quyết của Kỷ Hàng Phong và Bùi Hàm Duệ, Tần Diệc làm vài loại kiểm tra, cuối cùng mệt như chó chết.
Sau khi viết 1 chuỗi tiếng ngoài hành tinh vào bệnh án, bác sĩ Lưu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tần Diệc nói: “Muốn dùng gậy chống hoặc xe lăn không?”
“….. Nghiêm trọng đến mức phải dùng gậy hoặc xe lăn cơ á?” Tần Diệc như bị sét đánh, không thể tin nhìn đối phương.
Chưa đợi bác sĩ trả lời, Tần Diệc nhào vào trong lòng Bùi Hàm Duệ, đáng thương hề hề nói: “Làm sao bây giờ, về sau em không thể làm người mẫu nữa rồi, không thể chụp quảng cáo, càng không thể đi catwalk…..”
Bùi Hàm Duệ dịu dàng trấn an cái đầu xù trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh nuôi em.”
Tần Diệc dùng sức cọ cọ ngực anh, hậm hực nói: “Nếu không thể đi đường, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn thì phải làm sao?”
Bùi Hàm Duệ không e dè hôn lên thái dương hắn, giọng điệu sủng nịch muốn chảy nước: “Vậy không cần đi đường nữa, có anh ở đây.”
“Vậy nếu…..”
Bác sĩ Lưu thực sự chịu không nổi, mặt đen như than, hận không thể dùng một bàn tay đập chết hai tên ngu ngốc trước mặt, tức giận ném bút nói: “Này này! Chẳng qua là trẹo chân mà thôi, hai người đàn ông các người õng õng ẹo ẹo gì ở đây! Muốn dùng thì dùng, không dùng thì biến!”
Show tình cảm sẽ chết sớm, có hiểu không, hiểu không?
Danh sách chương