Trương Khả Minh vốn đang ngồi trong phòng bàn công việc với một vài khách hàng, nhưng khi nghe cấp dưới báo Bùi đại thiếu gia đại giá quang lâm thì hắn lập tức chấm dứt cuộc nói chuyện, vội vàng tiến vào khu phòng riêng.

Ai ngờ chưa đi tới cửa đã thấy Bùi Hàm Duệ tựa vào cửa lặng lẽ hút thuốc.

“Ôi, khách quý tới chơi, thứ lỗi vì không thể tiếp đón từ xa.” Trương Khả Minh tủm tỉm xoa xoa hai tay, có chút kì quái hỏi, “Bùi thiếu gia sao không vào trong ngồi mà lại đứng bên ngoài một mình?”

Bùi Hàm Duệ biểu tình bất đắc dĩ, nâng tay chỉ chỉ vào cửa.

Trương Khả Minh càng thấy kì quái, chẳng nhẽ bên trong còn có nhân vật lớn nào mà đến cả Bùi thiếu gia cũng chỉ có thể đứng trông cửa? Nghĩ như vậy, Trương Khả Minh cũng mang theo bốn phần tò mò sáu phần cung kính cẩn thận mở cửa ra…..

Mẹ của tôi ơi!

Trương Khả Minh đơ ra trong nháy mắt, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai sập cửa lại, thế giới lại khôi phục sự im lặng.

Nhất định là cách thức mở cửa vừa rồi của hắn không đúng!

“Bùi thiếu gia….. vị bên trong kia là?” Cuối cùng Trương Khả Minh cũng hiểu vì sao Bùi Hàm Duệ không chịu đi vào, đó là nơi không có một sinh vật sống nào dám nán lại!

“Tần Diệc, bạn tôi, là người mẫu.” Bùi Hàm Duệ đơn giản nói một câu, Trương Khả Minh cũng có chút quan hệ thân thích với hắn, là một trong số những bạn bè hiếm hoi trong nước của hắn, có thể kinh doanh Xích Tiêu tốt như vậy, tin tức của hắn dĩ nhiên rất nhanh.

“À.” Trương Khả Minh lộ ra biểu tình ái muội như thể ngộ ra được điều gì đó, nhịn không được hỏi nhiều một câu, “Anh định lăng xê cậu ta? Điều kiện ngược lại rất không tồi.”

“Còn chưa tới thời cơ.” Bùi Hàm Duệ không phủ nhận, hắn phả ra hơi thuốc cuối cùng, ấn diệt đầu mẩu thuốc, “Chắc cũng xong rồi, chúng ta vào thôi.”

“A? Anh muốn vào sao? Ê đợi đã…… Vì sao lại là ‘chúng ta’!”

Trương Khả Minh còn chưa kịp ngăn cản, đối phương đã lấy tay kéo cửa ra, may mà trong phòng chỉ còn tiếng nhạc, không còn ma âm đầy lực sát thương kia nữa.

Có lẽ là hát đến mệt mỏi, Tần Diệc dựa vào sô pha yên lặng uống nước thông cổ họng, nghe tiếng mở cửa, giương mắt đảo qua Bùi Hàm Duệ, sau đó tầm mắt dừng lại ở gương mặt mới phía sau hắn.

“Ha ha, cậu Tần hát có thích không?” Trương Khả Minh là một người rất dễ làm quen, thân thiết ngồi vào cạnh Tần Diệc, vỗ vỗ bờ vai hắn, sảng khoái cười nói, “Tôi họ Trương, Trương trong cung trưởng, tên là Khả Minh, Khả là có thể, Minh là ghi nhớ. Trong nhà tôi xếp thứ hai, bạn bè trong giới đều gọi tôi là Trương Nhị. Bạn của Bùi thiếu gia cũng chính là bạn của Trương Nhị tôi, cầm lấy cái này, sau này lại tới Xích Tiêu chơi thường xuyên nha!”

Trương Khả Minh nói rồi không biết lôi ra từ chỗ nào một thẻ vip màu vàng nhạt, hoàn toàn không thèm để ý tới sự từ chối của Tần Diệc, nhét thẳng cái thẻ vào túi áo người kia.

Tần Diệc không khỏi liếc mắt nhìn Bùi Hàm Duệ, anh ta nháy mắt mấy cái với hắn rồi cười nói: “Nhận lấy đi, mua cái gì cũng giảm một nửa, bao gồm cả rượu và nước.”

Chỉ một câu này đã thuyết phục được Tần Diệc.

Có câu có lợi không chiếm là đồ ngu, xem ra công phu nắm giữ lòng người của Bùi Hàm Duệ vẫn rất cao.

“Được, Trương Nhị tôi thích nhất người sảng khoái, đêm nay tôi mời, hai vị nhất định phải tận hứng!” Trương Khả Minh tươi cười đầy mặt, như thể hắn vô cùng vinh hạnh khi được mời khách, không thể không thừa nhận, cái miệng của người này rất lợi hại, trời Nam biển Bắc gì cũng nói được, am hiểu nhất là nghệ thuật nói chuyện, cho dù ngồi cùng bàn với một tên đầu gỗ, hắn cũng có thể phát triển được không khí.

Nếu đã quen với Bùi Hàm Duệ, Trương nhị dĩ nhiên không thiếu những khách hàng lớn có mối liên hệ với giới giải trí, cũng biết rất nhiều truyện trong giới thời trang, chỉ cần chọn đại một chuyện thú vị nói ra cũng đều là “bí văn” đối với Tần Diệc.

Lúc nói chuyện cũng nhắc tới công ty T&D nhà hắn, là người trong ngành, Tần Diệc cũng biết vài công ty có địa vị không hề dưới T&D, nhưng nghe Trương nhị nói, hắn mới biết được việc cạnh tranh kịch liệt tới cỡ nào, mà hoàn cảnh của T&D cũng không quá lạc quan.

Thời đại của T&D đã qua đi, hiện tại đã bắt đầu xuống dốc một cách rõ rệt, cục diện trong nước cũng là do hai công ty người mẫu lớn nhất là SX và Thiên Lộ cạnh tranh.

Đơn giản là vì sau Thẩm Thư Đàm, đã 2 năm T&D vẫn không thể đào tạo ra người mẫu cao cấp trong nước. Không có nhân vật có ảnh hưởng lớn, đừng nói là những buổi trình diễn của các thương hiệu lớn, ngay cả vài cuộc thi có ảnh hưởng cấp toàn quốc cũng đều bị đối thủ cạnh tranh cướp mất.

Nghe hắn nhắc tới Thẩm Thư Đàm, Tần Diệc nhịn không được hỏi một câu: “Không phải tên đó đi Pháp phát triển sao, sao đột nhiên lại về nước?”

“À, cậu nói tên kia sao, nói sao nhỉ, Bùi thiếu gia chưa nói cho cậu sao?” Trương nhị liếc Bùi Hàm Duệ một cái, vừa tiếp xúc với mắt đối phương, Trương nhị liền biết mình nói lỡ, lập tức nói lảng, “Tên đó nha, là một thằng ngu, nếu thật sự hắn có chỗ đứng ở Pháp, vậy hắn còn về sao? Tên đó đắc tội công ty NL, không ở Pháp được nữa mới phải cắp đuôi về nước. Sao, không phải tên đó là bạn cậu chứ?” Kỳ thật Trương nhị chỉ cần nhìn biểu tình của Tần Diệc đã biết là không phải, nhưng xuất phát từ thói quen vẫn cứ hỏi một tiếng.

Quả nhiên Tần Diệc lắc đầu.

Trương nhị liền thoải mái mà nói xấu tên đó: “Không phải thì tốt. Tên đó cũng quá mức kiêu căng, lúc đó công ty NL tổ chức triển lãm thời trang, làm một đại biểu tương đối có danh của khu vực Trung Quốc, tên đó cũng được mời, kết quả cậu đoán xem, thằng ngu này lại dám chọn nhà thiết kế! Cậu nói, nếu mấy người mẫu siêu cấp quốc tế thành danh có cùng vài nhà thiết kế hàng đầu hợp tác lâu dài nên làm vậy đã đành, đằng này tên đó chỉ là một thằng oắt vừa bước chân ra khỏi cửa nhà, vậy mà lại dám chơi trò này trong buổi triển lãm của công ty NL, đấy không phải khiêu khích thì là gì!”

Nói tới đây, Trương nhị còn sợ nói xấu chưa đủ, lại bổ thêm: “ Trước đó người này vẫn sống thoải mái trong nước, bị người ta tung hứng thổi phồng, cho dù có chọc phải cái gì cũng có T&D chịu trách nhiệm thay hắn, nhưng sang nước ngoài, T&D cũng phải đứng sang một bên, có thể nói tiếng Pháp thạo như nói tiếng mẹ đẻ mà vẫn không biết ẩn nhẫn, ai chịu nổi hắn.”

“Hóa ra là vậy….” Tần Diệc có chút đăm chiêu gật đầu.

Nói nói lại nói sang cả đề tài khác, ngoại trừ những thứ này, Bùi Hàm Duệ cũng nhắc tới việc phong cách của những người mẫu siêu cấp quốc tế, khác xa so với người mẫu trong nước.

Có câu ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo. Người chuyên nghiệp so với những người chỉ thích buôn chuyện như Trương nhị là khác xa, trước đó Tần Diệc chỉ nghe cho vui, bây giờ cũng không khỏi bị hấp dẫn, mà giới thời trang cao cấp đầy thần bí cũng theo miệng Bùi Hàm Duệ mà nhẹ nhàng vén lên một góc của chiếc khăn che mặt, tràn ngập quyến rũ khiến người ta muốn hướng tới.

Đêm nay được hát thoải mái, uống cũng thoải mái, sự tức giận trong lòng Tần Diệc cũng tiêu tán không thiếu, vì vậy mà Trương nhị cả người tửu sắc tài vận cũng không khiến hắn chán ghét, ngay cả với Bùi Hàm Duệ cũng đổi mới không ít.

Lần này đi đáng giá. Tần Diệc sờ thẻ vàng trong túi áo, yên lặng nghĩ.

Sắp tới khuya, bình rượu trên bàn lăn tròn một vòng.

Tần Diệc nhìn mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, là Nhan Quy gọi, nhưng hắn tạm thời không muốn nghe.

Hắn thấy hơi ngà ngà, nói cáo từ rồi tiện thể đi nhờ xe Bùi Hàm Duệ về nhà luôn, tắm rửa rồi ngủ một giấc, phiền não đều quên hết, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp.

Ngay sau đó, tiếng điện thoại thình lình reo, thiếu chút nữa khiến hắn sợ chết.

“Anh nói công ty cháy? Nhan Quy sao rồi?” Ngón tay cầm di động của Tần Diệc nắm chặt, lớn tiếng hỏi.

Trương Nhị kin ngạc liếc mắt nhìn Bùi Hàm Duệ, người kia lại chỉ lẳng lặng nhìn Tần Diệc.

“Yên tâm, đã khống chế được lửa, không thấy ai bị thương, anh cũng mới biết. Lúc ấy bọn họ đang mở tiệc ăn mừng trong công ty, không biết tại sao lại có lửa, may mà phát hiện sớm, nhân viên chữa cháy đến cũng đúng lúc, bằng không thì hậu quả khó mà tả nổi. Nguyên nhân sự cố đang được điều tra, không loại trừ việc có người cố ý phóng hỏa.”

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói như súng liên thanh của Kỷ Hàng Phong, nhanh chóng diễn tả tình hình, cuối cùng có chút do dự nói, “Còn Nhan Quy, hình như anh ta đi cùng Thẩm Thư Đàm….”

“……Em biết rồi.” Tần Diệc nhướn mày, nhưng sự lo lắng đối với Nhan Quy đã vượt qua cả sự tức giận, hắn ngắt điện thoại, lập tức gọi vào số của Nhan Quy.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…..”

Tần Diệc hung hăng tắt đi, không nói một lời, đi thẳng ra ngoài, sát khí từ đồng tử tràn ra, nhân viên phục vụ dọc đường đi đều tránh xa theo bản năng.

“Ê, bây giờ rất khó gọi xe, cậu muốn đi đâu, tôi đưa đi.” Bùi Hàm Duệ đi ra cùng hắn.

Lần này Tần Diệc không từ chối, gật gật đầu nhanh chóng ngồi vào chỗ phó lái. Hỏi địa điểm, Bùi Hàm Duệ không nói hai lời liền khởi động xe.

Hắn thấy Bùi Hàm Duệ không hỏi một lời thừa nào mà chỉ chuyên chú lái xe, yên lặng nói: “Coi như lần này tôi thiếu anh một cái nhân tình.”

“A, cái này đúng là khó có được.” Bùi Hàm Duệ ôn hòa cười cười, cũng không để trong lòng.

Cũng đúng, với sự chênh lệch của bọn họ, có lẽ đời này Tần Diệc cũng không cần trả nhân tình này.

Nhưng bây giờ Tần Diệc cũng không có tâm trí tự hỏi, việc thay đổi người mẫu chính hắn cũng có thể gác lại một bên, hắn chỉ hy vọng có thể nhìn thấy Nhan Quy trong chung cư của anh ta.

Đáng tiếc là, khi hắn vọt tới chung cư của Nhan Quy, bên trong không có một bóng người, rõ ràng chưa có ai về. Mà di động của Nhan Quy vẫn tắt máy.

Bùi Hàm Duệ ngồi trong xe, trong thời gian còn chưa hết một điếu thuốc đã thấy hắn bình tĩnh đi ra liền biết phát sinh chuyện gì.

Tần Diệc ngồi trên xe, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Bùi Hàm Duệ nhìn đồng tử tối đen của hắn, hỏi: “Cần tới công ty cậu xem sao không?”

“Không cần.” Tần Diệc nhắm mắt lại, lại mạnh mở ra, sau đó gọi vào số của Kỷ Hàng Phong.

“Hàng Phong, anh biết địa chỉ nhà Thẩm Thư Đàm không?”

Nghe giọng điệu khác thường của hắn, Kỷ Hàng Phong cách di động đều cảm nhận được sự yên lặng như núi lửa trước khi phun trào, trong lòng anh ta cũng đoán được một chút, thở dài, sau đó nói ra một chuỗi địa chỉ.

Xe hơi màu bạc chạy như bay trong đêm, bầu trời đêm có sao nhưng không trăng, những đám mây dày đặc cũng mang theo chút hương vị âm trầm khi mưa gió sắp tới.

“Tần Diệc, cậu bình tĩnh một chút, có lẽ mọi chuyện cũng không như cậu nghĩ.”

Tần Diệc vẫn không nói một lời, Bùi Hàm Duệ lại vẫn nhìn ra được trạng thái của hắn không đúng, dù chỉ mới vài ngày, lại như thể đã quen biết từ lâu.

“Tôi rất bình tĩnh.” Tần Diệc nhìn phía trước, chỉ nói một câu như vậy, lại không nói nữa.

Thời gian quay lại một giờ trước.

Tiệc chúc mừng vì hỏa hoạn mà phải bỏ dở, ngọn lửa thổi quét đã bít kín lối thoát hiểm, máy cảm ứng trên trần nhà đang phun nước, mặc dù không đủ để dập lửa nhưng cũng làm cho mọi người ướt hết, ít nhất không đến mức bị bỏng.

Nhan Quy được Thẩm Thư Đàm che chở một đường chạy đến chỗ có cửa sổ trên lầu, trong không khí tràn ngập khói đặc khiến người ta phát sặc, sự mạo hiểm trong đó, Nhan Quy cũng không muốn nghĩ lại lần thứ hai.

Chật vật mãi mới được cứu, vốn Nhan Quy định sau khi tiệc mừng chấm dứt sẽ đi tới nhà Tần Diệc, nhưng buổi tối gọi mấy lần đối phương đều không nghe, việc bỏ đi một cách vô trách nhiệm trong hội diễn cũng khiến Nhan Quy khá bực mình, bây giờ cả người hắn vừa ướt vừa bị khói hun đen đầy mặt, lại càng không muốn Tần Diệc thấy.

Lúc này Thẩm Thư Đàm lại đề nghị tới nhà hắn, Nhan Quy nhìn đối phương vì bảo vệ mình mà cháy cả tóc, lòng mềm nhũn liền đáp ứng.

Nếu sự bảo vệ của Thẩm Thư Đàm trong trận hỏa hoạn khiến hắn cảm động thì khi đến nhà anh ta, lòng Nhan Quy không khỏi chấn động.

Chỗ này vẫn quen thuộc như vậy, cho dù là trần nhà, đồ nội thất, ngay cả cái bát hắn từng dùng, ảnh trên tường đều y như ngày xưa.

Nhan Quy mặc áo ngủ mới tinh ra khỏi phòng tắm, kinh ngạc nhìn ảnh chụp của bọn họ trên tưởng, như thể mình chưa từng chuyển ra khỏi căn nhà này vậy.

“Mau lau khô tóc.” Thẩm Thư Đàm cầm khăn mặt đưa cho hắn, ánh mắt nhìn theo tầm mắt đối phương, dịu dàng cười nói, “Anh chưa từng đổi mấy thứ trong nhà, chỉ hi vọng có một ngày em sẽ chuyển về.”

“……” Khi Nhan Quy bị hai tay anh ta ôm từ sau lưng, cả người vẫn còn hoảng hốt.

Nhiều hơn nữa, là hoài niệm.

Tất cả những chi tiết chung quanh, đều nhắc nhở hắn về quá khứ tốt đẹp, nếu không có lần xuất ngoại đó, không có hai năm kia, có lẽ bọn họ vẫn ở bên nhau……

“Nhan Quy…..” Thẩm Thư Đàm gắt gao ôm hắn, hít hà hương bị trên người hắn, rốt cuộc không thể ức chế sự nhớ nhung, “Em biết mà, anh vẫn luôn yêu em, chỉ yêu mình em, suốt hai năm không có lúc nào không nhớ tới em.”

Nhan Quy nhắm mắt lại, vô thức đặt tay lên tay người kia.

Thẩm Thư Đàm động tình hôn hắn: “Em vẫn không quên anh đúng không? Có dù có người yêu mới nhưng lại vẫn là người mẫu giống anh.”

Nghe thế, Nhan Quy bỗng bừng tỉnh từ trong hồi ức, không khỏi tránh thoát cái ôm của hắn, nhíu mày nói: “Cũng không phải….”

Chưa nói xong đã bị Thẩm Thư Đàm ngắt lời, hắn thâm tình nhìn chăm chú vào mắt Nhan Quy, gắt gao nắm vai đối phương: “Những cái đó anh không để ý, mặc kệ em nghĩ thế nào, anh vẫn sẽ chờ em hồi tâm chuyển ý, ít nhất là bây giờ, đừng nghĩ đến người khác.”

“Thư Đàm….”

“Em biết không? Vốn dĩ công ty lập kế hoạch cho anh đi Hongkong phát triển, nhưng anh muốn gặp em, rất muốn, cho nên tùy hứng một lần. Thế nhưng mai anh sẽ đi, buổi biểu diễn hôm nay là thứ cuối cùng anh có thể làm vì em.”

Nhan Quy cả kinh, nhịn không được giữ chặt anh ta: “Anh lại định đi?”

Thẩm Thư Đàm cười cười, lấy tay ôm hắn, “Em luyến tiếc anh đúng không? Nhan Quy, lần này chỉ cần một câu của em anh sẽ ở lại, chỉ cần em chịu trở về bên anh….”

“Thư Đàm, em…..” Nhan Quy giãy dụa, nhưng vẫn lắc đầu.

Mặt lóe lên sự thất vọng không thể che dấu, Thẩm Thư Đàm thở dài, khẩn cầu bên tai hắn, “Em không muốn anh cũng không miến cưỡng, thế nhưng, tối nay hãy ở bên anh, coi như là đêm cuối của chúng ta, từ nay về sau, chúng ta  trời Nam biển Bắc, anh sẽ không quấy rầy em. Đừng cự tuyệt anh, có được không?”

Anh ta nhìn thần sắc Nhan Quy biến hóa nhiều lần, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt, cúi đầu hôn xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện