Tháng hai, chớp mắt đã đến đầu xuân, người ta vẫn còn chưa kịp thay đi những chiếc áo khoác dày cộp thì trên ngọn cây đóng băng đã có những mầm xanh yên lặng đâm chồi.

Hội sở Berian tọa lạc ở gần nội thành, nơi đây được trang trí theo phong cách Anh quốc, từ chiếc sô pha bằng da làm thủ công cho tới bộ đồ uống trà chiều tinh xảo, không có gì là không lộ ra sự thanh lịch và xa hoa.

Những người phụ trách của nam trang Pria và K xã, còn cả Tần Diệc hẹn nhau ở đây, bàn bạc về việc hợp tác.

Theo lý mà nói, John là ông chủ Pria thì sẽ vô cùng bận rộn, mấy việc liên quan đến tuyên truyền này không cần ông phải nhúng tay. Nhưng Tần Diệc không ngờ tới rằng, ông chú nhiệt tình sang sảng này lại thật sự xuất hiện, còn dọa cho tổng giám đốc bộ phận quảng cáo sợ muốn chết, điều này khiến Tần Diệc có chút cảm khái.

Phía K xã có hai anh em nhà họ Bách và người phụ trách bộ phận quảng cáo tới, người của hai bên đều là nhân vật có trọng lượng, đủ thấy bọn họ khá kỳ vọng với hạng mục lần này.

Kế hoạch đầu tiên là chụp ảnh quảng cáo và quay quảng cáo TV rồi tung ra ở Mỹ, giai đoạn hai là quay chụp một lần nữa để nhắm vào thị trường Trung Quốc. Về phía truyền thông thì hoàn toàn do K xã phụ trách, từ báo chí, mặt bằng bên ngoài cho tới internet và TV. Còn chưa quay quảng cáo mà bên phía K xã đã đưa ra kế hoạch quảng bá và dự toán rồi.

Serre Geraint là người chế tạo ngôi sao với kinh nghiệm cực kì phong phú, gã nhân cơ hội này quay vần du thuyết nhằm tranh thủ cơ hội lớn nhất cho Tần Diệc.

Về chụp mặt bằng quảng cáo, đương nhiên Tần Diệc là nhân vật chính, mà quảng cáo TV sẽ do Tần Diệc và Bách Vi cùng hợp tác.

Tần Diệc thì chẳng quan tâm lắm nhưng Bách Vi thì mừng muốn chết, chỉ trong một buổi chiều bàn công việc, cô đã chạy đi toilet trang điểm thêm ba lượt, lúc về thì đếm từng ngày chờ quay quảng cáo.

Lại nói, đã hai tháng kể từ khi Tần Diệc và Bùi Hàm Duệ ở cùng một nhà.

Ngoại trừ ngày đầu tiên cảm xúc của Bùi Hàm Duệ có chút mất kiểm soát nên thổ lộ nhiều với hắn thì sau đó anh không còn nói mấy lời ngon tiếng ngọt đó nữa.

Rất kỳ quái, những lời tình thoại mật ngọt kia, trước đây anh chỉ cần mở miệng là nói được, hoàn toàn không ngại mồm không áp lực, nhưng bây giờ, đối mặt với Tần Diệc anh lại không nói ra miệng được.

Bởi vì công việc của hai người đều rất bận rộn nên thời gian ở bên nhau không nhiều như ở trong nước. Bình thường là Tần Diệc sẽ về nhà vào buổi tối và thấy trên bàn vài món ăn mà Bùi Hàm Duệ mới tập làm.

Đại bộ phận thời gian thì Tần Diệc đều đã ăn trong các cuộc xã giao bên ngoài, nhưng lâu dần, hắn cũng cố tình để trống bụng về ăn với anh. Cho dù thình thoảng người kia sẽ cho muối hoặc dấm quá tay.

Nhưng không phải ngày nào Bùi Hàm Duệ cũng ở đó, một tuần bảy ngày sẽ có ít nhất hai ngày anh phải về nước giải quyết công việc.

Anh không hút thuốc trước mặt Tần Diệc, cũng mở cửa phòng ra mỗi ngày để đảm bảo không khí lưu thông. Gần đây Tần Diệc thấy anh uống cà phê đều sẽ nhíu mày, Bùi Hàm Duệ còn tưởng do hắn không thích cà phê đắng, vì vậy mỗi lần anh đều cho rất nhiều bọt vào khiến cốc cà phê nhìn qua như cà phê sữa.

Tần Diệc rất hoài nghi, một người đàn ông thường xuyên sống ở biệt thự, bị bệnh sạch sẽ còn cực quan tâm tới hưởng thụ như Bùi Hàm Duệ sao có thể chịu đựng căn nhà cũ nát này.

Ngoại trừ những đồ vật bà chủ nhà tích lũy thì còn vườn hoa cực ít khi sửa chữa, tro bụi trong các tầng lầu và mạng nhện, rồi cả Toro thích chạy loạn xung quanh rồi cọ bàn chân bẩn của nó khắp nơi.

Vào những lúc dậy đi vệ sinh nửa đêm, hắn không chỉ một lần phát hiện người kia mặc áo ngủ, đi dép lê, ngồi xổm trong toilet cọ rửa cặn nước đọng bên dưới.

Ngay cả Kỷ Hàng Phong đều chậc lưỡi không thôi. Mỗi lần Tần Diệc đều nhịn không được nghĩ, có lẽ ngày mai anh sẽ chịu không nổi mà chuyển ra ngoài.

Nhưng đã qua rất nhiều ngày mai, Bùi Hàm Duệ vẫn trở lại nơi đó, trở lại bên cạnh hắn, dùng khói thuốc và cà phê để bù đắp cho giấc ngủ thiếu thốn, thậm chí hắn còn không nhìn ra rằng anh đang cố chịu đựng vất vả.

Khuyên anh về nước hay chuyển ra ngoài đã là chuyện không có khả năng, Tần Diệc đành phải thuê người giúp việc theo giờ. thừa dịp mỗi lần Bùi Hàm Duệ về nước sẽ dọn sạch sẽ cả nhà.

Tần Diệc cũng không phải không nghĩ mình sẽ chuyện ra ngoài, thế nhưng mỗi khi nghĩ rằng khi nào rảnh sẽ đi tìm phòng thì cái khi nào đó sẽ kéo dài mãi.

Nói đến cùng, lòng người, là thứ không thể dùng lý trí để cân đo.

Đầu tháng hai, Tần Diệc kết thúc việc quay chụp, bắt đầu tập trung vào quảng cáo quan trọng nhất nửa năm tới của hắn.

Vì để phối hợp với lịch chiếu của đài truyền hình, họ quay quảng cáo TV trước. Bách Vi chờ đợi ngày này đã lâu, cô lăn lộn trong giới thời trang lâu như vậy, cũng quay không ít quảng cáo TV, thế nhưng cô chưa bao giờ hồi hộp như lần này.

Quảng cáo nam trang đương nhiên lấy mẫu nam làm chủ đạo, màn ảnh của Bách Vi không nhiều nhưng nó lại vô cùng quan trọng để thể hiện sức quyển rũ của mẫu nam.

Để hấp dẫn mọi người đàn ông, quảng cáo này phải đánh được vào tâm lý người dùng.

Trong đó có một cảnh, Bách Vi ngồi trên một tầng lầu thanh lịch liếc mắt đưa tình với Tần Diệc, sau đó cô phát hiện đằng sau hắn không xa có một em gái ngực bự đột kích.

Về phần Tần Diệc, những cảnh còn lại đều hiện lên phong cách của những nhà kinh doanh chuyên nghiệp, những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đồng thời gia nhập vào đó chút huyền bí của phương Đông phù hợp với thẩm mỹ người Âu Mỹ.

Những khách hàng nữ thì hoàn toàn khinh thường với cách quảng cáo này, nhưng đại bộ phận đàn ông thì đều có chút ghen tị, lại có chút hướng tới.

Nếu đổi làm người mẫu khác sẽ cần quen dần với mẫu nam, nhưng với Bách Vi thì đó không còn là biểu diễn nữa.

Trong động tác khiêu khích lại mang chút ngượng ngùng của phụ nữ phương Đông, biểu cảm và động tác vô cùng sống động, ngay cả đạo diễn đều nhịn không được mà khen ngợi cô.

Về phần biểu hiện của Tần Diệc, trước sau như một làm người ta vừa lòng và ấn tượng.

Ở Mỹ, những quảng cáo có gan sử dụng gương mặt Châu Á đại diện đều cực kỳ thưa thớt, đặc biệt còn là người mới như Tần Diệc.

Nhưng may mà có Bách Vi hợp tác, hai người nam thanh nữ tú làm biến mất cảm giác lạc lõng khi chỉ có một gương mặt phương Đông giữa cả một đống người phương Tây, nó khiến người xem có hảo cảm với cặp đôi xinh đẹp đến từ Trung Quốc này.

Truyền thông cũng rất thích viết về những thứ mang theo chút thần bí lại có tính rèm pha cao.

Quảng cáo TV vừa chấm dứt, Tần Diệc lập tức bắt đầu chụp ảnh mặt bằng. Nhiếp ảnh gia lần này do Bách Hàn tự mình đảm nhiệm.

Hai người cũng không phải hợp tác lần đầu, có kinh nghiệm thành công trước đó, bọn họ khá ăn ý trong công việc. Tiêu chuẩn của Tần Diệc cũng cao hơn lần ở Châu Phi rất nhiều, khí chất khinh cuồng hơn, thiếu đi chút ngây ngô, hơn chút nội liễm.

Ảnh quảng cáo lần này lấy chủ đề về sự sang trọng của nhãn hiệu, vì vậy họ không cần chạy tới nơi xa xôi nào để lấy cảnh. Cuối cùng Bách Hàn xác định địa điểm tại nóc cao ốc Eric ở San Francisco, đó là tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố.

Vô cùng có ý tứ là, từ tầng mười trở lên của tòa nhà này là một khách sạn năm sao, tầng trên cùng được thiết kế thành một bể bơi giữa không trung. Phần vươn ra ngoài của bể bơi được làm bằng thủy tinh cường lực, thủy tinh và phần tưởng ngoài của cao ốc bám rất sát nhau. Dòng nước xanh thẳm trong bể bị gió thổi di động ta bên ngoài tựa như một thác nước tách biệt với đô thị ồn ào, cắt ngang qua không trung.

Chạng vạng tối, đứng trên nóc nhà nhìn xuống, cả thành phố nằm trong ánh đèn rực rỡ, lấy hoàng hôn làm nền, phồn hoa tô điểm, khung cảnh bao la hùng vĩ thu hết nơi đáy mắt.

Phần bể  bơi thì càng nhìn càng thấy kích thích, giống như nhảy vào nước sẽ bị dòng nước kéo xuống, rơi tan xương nát thịt. Đưa mắt nhìn ra xa thì nhịp tim càng tăng nhanh hơn, nếu lá gan nhỏ một chút thì không dám xuống nước là bình thường.

Ở nơi này, chỉ cần hồ bơi và khung cảnh cũng cho người ta trùng kích mạnh về thị giác. Đoàn làm phim của Bách Hàn lần này bao luôn cả tầng thượng của khách sạn, chỉ tính phí tổn trong mấy tiếng thôi cũng bằng phí dụng của toàn bộ lữ đoàn đi Châu Phi lần trước.

Để hiệu quả chụp ảnh đạt tới trình độ chân thật nhất, tổ làm phim lấy một chiếc ghế nằm đặt lên một mặt bàn sát bể bơi, bên cạnh không hề có vòng bảo hộ hay tấm chắn. Nếu là người có chứng sợ độ cao thì chỉ đứng gần nhìn thôi cũng sợ muốn hôn mê. Cũng may mặt bàn đủ rộng nên nếu không cố ý thì không có khả năng ngã xuống.

“Tần Diệc, trong lần này thì câu nói “thời gian là vàng bạc” không sai chút nào. Chúng ta thuê chỗ này tính theo giờ, cậu chụp hỏng một lần thì số tiền lãng phí là giá trên trời, hiểu chưa?”

Mọi thứ đều được chuẩn bị tốt, Bách Hàn chỉnh máy ảnh rồi nghiêm túc nhắc nhở Tần Diệc một câu trước khi chụp. Gã dừng một chút rồi lại bổ sung: “Chú ý an toàn.”

Giờ phút này Tần Diệc đã bước một chân lên đài cao, trên đầu là ánh hoàng hôn nhiễm hồng, xa xa là đô thị ngợp vàng son, dưới chân là dòng nước màu lam gợn sóng lấp lóe. Hắn tùy ý kéo kéo cổ tay áo và caravat, xoay người lại, mỉm cười với gã rồi ra dấu ok.

Trong lòng Bách Hàn vừa động, hình ảnh này lập tức được lưu lại vĩnh viễn trong máy ảnh.

Gió thổi ngày càng mạnh cuộn từng đám bọt nước bắn tung lên. Máy ảnh chọn góc vô cùng đẹp, nhìn qua thì chiếc ghế Tần Diệc nằm giống như chiếc thuyền con lơ lửng trong thác nước giữa không trung, lúc nào cũng có khả năng bị lao xuống. Hình ảnh kết hợp hoàn hảo bối cảnh huy hoàng và cảm giác kích thích khi nhìn từ trên cao xuống, khiến cho người ta dù chỉ dùng mắt nhìn cũng cảm nhận được sự kinh tâm động phách đập thẳng vào mặt.

Trong màn ảnh xa xăm trống trải, Tần Diệc như ở trung tâm thế giới, tư thế vững vàng, tinh thần thanh thản, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn ra xa. Hắn chỉ lặng im ngồi cũng tựa như có sự trầm ổn kéo dài mở rộng ra từ lòng bàn chân, nó khiển cho lòng người đều lắng đọng xuống.

Trong toàn bộ quá trình chụp ảnh, Bách Vi, Kỷ Hàng Phong và những người khác trong tổ công tác đều nhịn không được mà cùng nín thở. Cho dù biết rõ không hề nguy hiểm nhưng họ vẫn đổ mồ hôi hột vì hắn.

Từ khi khởi động máy cho đến khi kết thúc công việc chỉ mất hơn hai giờ, hiệu suất này có thể nói là ngắn nhất của K xã, những phí tổn còn lại có thể dùng để tuyên truyền.

Ngay cả Bách Hàn luôn nghiêm khắc cũng không nhịn được mà lộ ra ý cười, tự mình tiến tới đỡ Tần Diệc xuống để tỏ ý cổ vũ.

Mà một màn này khiến cho Bách Vi ngạc nhiên tới rớt cằm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện