Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Tần Diệc cảm thấy kinh ngạc trong nháy mắt, rồi hắn lại lập tức nhăn mày: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh tới tìm em.” Bùi Hàm Duệ nhìn chăm chăm vào mắt hắn.

Tần Diệc thay đổi mọi phương thức liên lạc, tìm được hắn cũng phải mất một khoảng thời gian, Bùi Hàm Duệ an bài công việc trong nước rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây. Anh đã suy nghĩ suốt dọc đường về tình hình sau khi gặp Tần Diệc, cần nói cái gì, càng nghĩ anh lại càng nôn nóng.

Nhưng  không ngờ rằng, đến khi thật sự gặp được, Bùi Hàm Duệ bỗng nhiên thấy an tâm hẳn, vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi anh chẳng biết phải nói từ đâu, anh chỉ muốn ôm lấy đối phương thật chặt, không bao giờ buông tay ra nữa!

Anh vừa định áp dụng những xúc cảm ấy vào thực tiến, tiến lên một bước thì Tần Diệc không chút do dự đóng mạnh cửa lại, thiếu chút nữa đập gãy mũi Bùi Hàm Duệ.

“Tần Diệc! Mở cửa!”

Tần Diệc đứng sau cửa, tiếng đập cửa rầm rầm như đập thẳng vào lòng hắn. Toro lập tức lao ra từ trong phòng, sủa gâu gâu về phía cửa.

Tần Diệc nhắm mắt suy tư một hồi rồi mở cửa ra. Lần này Bùi Hàm Duệ không do dự một giây nào nữa, cửa vừa mở đã chen thẳng vào, động tác mạnh đến mức làm Tần Diệc suýt gạt rơi bức tranh treo trên tường.

Toro nhìn thấy vị khách không mời xông thẳng vào cửa thì lập tức xù lông, cảnh giác gầm gừ, nhe răng trợn mắt nhìn Bùi Hàm Duệ, sẵn sàng lao lên cắn bất cứ lúc nào.

Mày cau chặt hơn, Tần Diệc dùng một tay đẩy vai anh, tay còn lại nhanh chóng tóm lấy cổ tay anh, đè xuống, dễ dàng tạo ra một cư ly khó mà xóa bỏ.

Tần Diệc nhìn anh, nói: “Anh đến tìm em có chuyện gì? Không nhận được 100 vạn kia à?”

Nhưng lời này chẳng khác nào chậu nước lạnh đổ thẳng lên đầu Bùi Hàm Duệ, dập tắt tất cả vui vẻ và chờ mong trong lòng anh, mặt anh hơi giật giật rồi khô khốc nói: “Em biết rõ là anh tới đây không phải vì điều này mà.”

Sự kinh ngạc ban đầu đã dịu dần đi, Tần Diệc bình tĩnh nhìn anh: “Em cho là mình đã nói rất rõ ràng về việc giữa anh và em. Ngoại trừ chuyện đó thì em nghĩ chẳng còn việc gì khác có thể khiến anh phải chạy tới tận đây để tìm em.”

Ánh sáng nóng rực trong mắt Bùi Hàm Duệ tắt lịm, anh cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay đối phương. Sự thong dong, trầm ổn mọi khi hoàn toàn biến mất, anh để lộ ra chút khẩn cầu yếu thế, thanh âm bình tĩnh nói: “Tần Diệc, lúc trước anh chưa xem hết những lời em nói công khai với báo chí, anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng nghiêm túc tự hỏi về cảm giác ấy. Lúc đó anh còn không biết, anh cho rằng đó chỉ là thích…..”

Âm thanh của anh ngày càng trầm thấp, lời nói có chút lộn xộn, ánh mắt ngóng nhìn Tần Diệc ngày càng chăm chú và thâm tình: “Trước đây anh cảm thấy, trong cuộc đời mình sẽ không có, cũng không cần thứ gì như tình yêu, nhưng bây giờ anh biết mình sai rồi…… Anh hối hận, Tần Diệc, anh không muốn làm người yêu không có tình yêu với em. Chúng ta bắt đầu một lần nữa có được không?”

Tần Diệc lại cau mày, trầm mặc nhìn anh thật lâu mới nói ra ba từ: “Em không tin”.

Biểu cảm khẩn cầu của Bùi Hàm Duệ lập tức cứng lại, rồi sau đó nó được thay thế bằng một nụ cười khổ, trong lòng anh như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thiêu đến mức tim phổi đều đau đớn.

Cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, Tần Diệc nói bằng giọng điệu không kích động, cũng không cố tỏ ra lạnh lùng: “Ngay từ ban đầu, anh đã nói rất rõ ràng, trong bảo tàng tư nhân của anh còn chứa nhiều tượng sáp như vậy. Anh còn cường điệu với em rất nhiều lần, rằng anh sẽ không thật lòng với bất kì ai. Nhưng anh đối xử với em quá tốt, em biết hết, thấy hết, vì vậy nên em lại ôm chút chờ mong với anh.”

“Thế nhưng…….”

Một từ ngữ lại làm cho trái tim Bùi Hàm Duệ đột nhiên co rút lại.

Tần Diệc dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên tự giễu, hắn đón đôi mắt ảm đạm ẩn chứa đau khổ của Bùi Hàm Duệ, nói tiếp: “Sự thật chứng minh rằng em sai rồi. Thái độ và câu trả lời của anh cũng hoàn toàn khiến em tỉnh lại. Người giống như anh, có địa vị mà người thường khó có thể với tới, có sự nghiệp, có dã tâm, có nhiều chuyện tình yêu đầy phong lưu, chỉ cần quá giới hạn sẽ tránh thật xa, đối với cảm tình cũng lí trí và nghiêm cẩn như với công việc. Như vậy thì sao anh có thể yêu một người đàn ông lâu dài được?”

Bùi Hàm Duệ vội vã muốn giải thích, Tần Diệc đã lắc đầu cắt ngang: “Huống chi địa vị của chúng ta còn khác nhau như vậy, em thật sự không rõ, trong lòng anh, sự khác biệt giữa em và đám tượng sáp kia là gì? A, đại khái là người đầu tiên đá anh phải không? Bùi Hàm Duệ, anh cần một người tình biết đúng mực, biến tiến lùi, hiểu ý, em không phải người như vậy. Mà em cũng khác anh, em không thích chơi đùa tình cảm, em muốn một người yêu ổn định, lâu dài.”

“Tần Diệc, anh không…..”

Tần Diệc nhìn sâu vào mắt anh, vẻ mặt toát lên chút giải thoát: “Bao nhiêu năm nay anh đều như thế, thậm chí đến tận ngày đó anh vẫn vậy. Giờ mới qua bao lâu mà anh lại đột nhiên chạy tới trước mặt em nói rằng anh hối hận? Bùi Hàm Duệ, đến cùng thì đâu mới thật sự là anh? Hay là anh lại coi đây là một trò chơi mới? Em mệt mỏi lắm, em không muốn đoán nữa, cũng chẳng muốn dò xét cái gì. Bây giờ em chỉ muốn quy hoạch cho tốt công việc và tương lai của mình, tạm thời không muốn nói chuyện tình cảm nữa.

Nói xong, Tần Diệc đè lại tay anh, tách mở từng ngón tay rồi rút hẳn lòng bàn tay ra ngoài.

Bùi Hàm Duệ cố chấp theo dõi hắn: “Anh biết anh khiến cho em không thể tin tưởng, là anh không tốt. Thế nhưng chẳng nhẽ em không có cảm tình với anh? Anh không tin.”

Ánh mắt Tần Diệc dao động trong chớp mắt, hắn khép lại rồi mở ra: “Dù cho có, em cũng sẽ chậm rãi buông tha.”

Bùi Hàm Duệ chỉ biết cười khổ, cái cảm giác đứng gần đối phương trong gang tấc nhưng lại không thể chạm vào khiến anh khó thở, anh nói bằng giọng khàn khàn: “Anh biết hiện tại em rất khó chấp nhận anh. Không sao hết, anh sẽ khiến em đổi ý. Nhưng có điều em nói sai rồi, anh không cần tình nhân như thế, anh chỉ muốn em.”

Con ngươi đen trầm của Bùi Hàm Duệ chăm chú mà tham lam nhìn hắn, bỗng nhiên anh nở nụ cười, chậm rãi nói: “Anh chưa từng rõ ràng rằng mình muốn gì như bây giờ, anh sẽ không từ thủ đoạn theo đuổi.”

Mắt anh lại tỏa sáng một lần nữa, Tần Diệc phức tạp nhìn anh, hơi mím môi, từ chối cho ý kiến về vấn đề này: “Anh vẫn nên về đi thôi, chẳng phải công ty anh chỉ mới khởi bước ở trong nước hay sao? Anh không nhàn như vậy chứ?”

Bùi Hàm Duệ cười nhạt nói: “Việc công tác anh đã sắp xếp rồi.”

Tần Diệc nhìn đồng hồ treo tường, đã đến lúc phải ra ngoài, hắn không muốn dây dưa với người đàn ông này nữa. Tóm lấy áo khoác đối phương, kéo anh đứng lên rồi đẩy ra ngoài: “Không còn chuyện gì nữa thì đừng ở đây, đi thong thả không tiễn.”

Nói xong hắn lại đóng sầm cửa.

Toro kỳ quái nhìn ra cửa rồi vô tội vẫy đuôi với Tần Diệc. Hắn nhướn mày, hơi khó chịu nói: “Vẫy cái gì, không thấy hơn tám giờ rồi à?”

“Gâu….”

Ăn mặc gọn gàng, trước khi đi, Tần Diệc không tự chủ mà nhìn quanh một hồi. Trong tầm nhìn không có bóng dáng kia, Tần Diệc cũng không nghĩ nhiều nữa, gọi taxi rồi đi.

Đợi đến khi tích đủ tiền thì chuyện đầu tiên phải làm là mua xe, Tần Diệc nhịn không được nghĩ nghĩ.

Lần bàn bạc buổi chiều khá thành công, tuy rằng đối phương có chút nghi ngờ đối với gương mặt Trung Quốc xa lạ là Tần Diệc, nhưng có biển hiệu vàng Serre Geraint ở đó, mọi chuyện đều trở nên trôi chảy.

Mà Tần Diệc cũng không cô phụ kỳ vọng của Serre, cho dù chỉ là chụp ảnh quảng cáo bình thường hắn cũng dùng tới tiêu chuẩn chụp ảnh bìa tạp chí. Hiện tại Serre đã đề cử hắn tham gia một show catwalk, đây là show đầu tiên của Tần Diệc tại Mỹ, tương lai có thành công hay không phụ thuộc cả vào lần này.

Sau khi Serre Geraint tỏ vẻ đồng ý tiếp nhận Tần Diệc, Kỷ Hàng Phong nhanh chóng liên hệ với Chu Vân, thông qua quan hệ của anh ta và tình cảnh đặc thù của Tần Diệc nhanh chóng giải trừ hợp đồng với Thiên Lộ. Họ ký hợp đồng với công ty đào tạo người mẫu nổi tiếng của Mỹ là MG, do Serre toàn quyền chỉ đạo.

Lúc này Kỷ Hàng Phong lại trở thành trợ thủ, nhưng trong lòng anh cũng hiểu Serre là người chế tác lợi hại thế nào. Có thể ở bên cạnh người như vậy mà học tập, được tiếp xúc với giới thời trang cao nhất của quốc tế, học tập cách bồi dưỡng quan hệ và phát triển năng lực giao tiếp, tất cả đều là cơ hội trưởng thành khó có được của anh.

Lão Kỷ lại nhất thời vui vẻ chạy đi mua sắm một đống. Buổi tối khi Tần Diệc về nhà một mình thì nhận được điện thoại của bà chủ nhà, nói là trong thời gian này bà sẽ ở nông thôn chăm sóc cô con gái mang thai, phòng trống còn lại sẽ cho thuê nốt, nhờ hắn giúp bà chăm sóc Toro.

Tần Diệc tỏ vẻ đã biết, cũng chẳng quá để ý. Dù sao phòng rất rộng, lại có hai tầng, quan trọng nhất là nhiều người thì càng đỡ tiền thuê nhà.

Nào ngờ, hắn vừa vào cửa đã thấy trong phòng khách có một gương mặt đàn ông quen thuộc. Người đàn ông mặc áo sơ mi và áo nỉ cắt cổ chữ v, anh đang ngồi xổm chỗ bàn uống nước, điên cuồng lau chùi những chỗ có vết sữa và lông chó.

Trong nháy mắt, Tần Diệc tưởng mình đi nhầm vào trường quay. Hắn lui mấy bước nhìn quanh, xác nhận rằng mình không đi nhầm phòng. Toro ngửi thấy mùi Tần Diệc thì lập tức lao ra, cào cào hai chân lên đùi Tần Diệc gâu gâu mấy tiếng, như thể nó đang lên án sao trong nhà lại có thêm một tên biến thái!

Tần Diệc cúi đầu nhìn thì mặt nhất thời giật giật……..Vì sao Toro lại mặc quần áo? Đã vậy còn là loại dành riêng cho chó? Hắn gạt chú chó sang một bên, nheo mắt nhìn chằm chằm người kia: “Bùi Hàm Duệ……anh vào bằng cách nào?”

Cuối cùng cũng lau sạch vết bẩn, Bùi Hàm Duệ đứng lên, chậm rãi buông tay áo đang xắn xuống, dịu dàng cười với Tần Diệc: “Anh đã thuê chỗ này của bà chủ nhà. Chỉ cần nghĩ đến việc em ở cùng một nhà với người đàn ông khác ở chỗ anh không nhìn thấy thì anh không biết mình mình sẽ làm ra chuyện gì.”

Thật sự không dự đoán được đối phương sẽ làm đến mức này, Tần Diệc nhất thời không biết nói gì, hắn có chút đau đầu nhéo nhéo mi tâm: “Vậy sao anh lại cho Toro mặc cái thứ này………”

“Toro? Em nói con husky hả?” Bùi Hàm Duệ cúi đầu nhìn nó, âm u nói “Quần áo không chỉnh, có là chó cũng không được.”

“………”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện