“Tôi nói…..” Tần Diệc lắc lắc bả vai, lắc lắc mặt, hắn bị bắt dọn dẹp lại đống quần áo chất như núi và tủ quần áo cùng Bùi Hàm Duệ, “Sau này tôi tự dọn là được, thật sự không cần phiền anh đâu!”
“Không được, nhất định phải làm bây giờ.” Bùi Hàm Duệ cũng không ngẩng đầu lên, gấp gọn từng bộ quần áo trên giường, trên sàn nhà, phân loại đồ đạc chất đống, nhăn mày không vui nói, “Cậu sống sót bằng cách nào vậy? Lôi thôi thành thế này mà cũng chịu nổi?”
Tần Diệc đặt quần áo đã được gấp gọn lên giường, hết chỗ để thì để lên máy tính, nghe thế nhịn không được bĩu môi, trong lòng chửi thầm, chỉ có anh mới không chịu nổi thôi anh trai ạ.
“Ngủ trong này cậu không có bọ chó à?”
“Giường của tôi rất sạch sẽ!” Tần Diệc lườm anh, trong lòng tức giận bất bình, “Ngày nào tôi cũng tắm đấy! Chẳng qua là lười dọn thôi”
“Quần mà lại để nhăn tới mức này, chẳng nhẽ cậu không dùng bàn là sao, cũng không dùng móc áo sao?” Bùi Hàm Duệ gấp xong cái quần cuối cùng nhưng vẫn chưa nguôi ngoai, lại ném cho hắn một ánh mắt kết tội, “Nếu còn để tôi nhìn thấy, sau này trước khi mặc vào quần áo của tôi, tôi sẽ tự tay tắm sạch sẽ cho cậu.”
Mặt Tần Diệc không chút thay đổi nhìn anh: “Vậy thì dứt khoát trai giới tắm rửa ba ngày cho xong…..”
“Đề nghị không tồi.” Bùi Hàm Duệ vậy mà lại gật đầu.
“Chỉ là mặc quần áo thôi mà……” Tần Diệc tuyệt vọng úp mặt lên vàn, dùng hình thức lấy mặt lăn bàn phím để giải tỏa sự bực bội.
Bùi Hàm Duệ vuốt lên nếp nhăn cuối cùng trên cổ tay áo, trịnh trọng sửa lại lời hắn: “Thiết kế của tôi không phải quần áo bình thường.”
Tần Diệc nâng đầu, sờ sờ mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Chẳng nhẽ anh định nói là tác phẩm nghệ thuật?”
“Thông minh.” Bùi Hàm Duệ đáp lại hắn bằng một nụ cười hàm súc.
“……..”
Mẹ kiếp!
Từ mẹ kiếp bay đầy đầu hắn, khó trách mọi người đều nói nhà nghệ thuật không phải gay thì là biến thái, Tần Diệc cuối cùng cũng hiểu.
Bỗng nhiên, hắn ý thức được một điều, ánh mắt lóe lên hỏi: “Chẳng lẽ….. Những người mẫu trước đây anh chọn trúng, anh đều đã tự tay tắm rửa cho bọn họ?”
“Sao có thể.” Bùi Hàm Duệ đặt số quần áo đã sửa xong vào tủ, lúc này mới đứng thẳng dậy, tùy tay phủi phủi vai, giọng điệu lãnh đạm ghét bỏ nói, “Nếu bọn họ dám lôi thôi lếch thếch như thế trước mặt tôi, vậy thì đừng có nghĩ tới việc lăn lộn trong giới nữa.”
Chỉ một câu bình dị nhưng lại nói ra đầy khí phách như thế.
Tần Diệc nháy mắt câm nín.
“Lại đây.” Bùi Hàm Duệ vỗ vỗ một bộ quần áo đã được đặt gọn gàng phía đầu giường, không có chút ý thương lượng nào nói: “Ngày mai mặc bộ này tới công ty.”
Tần Diệc cũng nghe lời, cầm lấy liền chuẩn bị đi mặc thử, ra khỏi cửa phòng liền ngẩn ngơ….. anh đây mẹ nó đang ở trong phòng ngủ thì còn định đi chỗ nào thay quần áo? Nghĩ đến đó, hắn xoay người lại, hất hất cằm về phía Bùi đại thiếu gia, hợp tình hợp lý nói: “Tôi muốn thay quần áo.”
Bùi Hàm Duệ cũng đáp lại hắn bằng giọng điệu hợp tình hợp lý: “Cậu cũng chẳng phải phụ nữ, còn muốn tôi quay đi chắc? Huống hồ, cái phòng khách kia của cậu tôi thật sự không thể chịu đựng quá một phút.”
Tần Diệc nghĩ lại cũng thấy đúng,vạn nhất đến khi hắn thay xong, tên kia lại ở trong phòng khách chùi chùi thì biết làm thế nào?
Còn đâu thoải mái nữa!
Hắn mặc kệ, quay qua liền bắt đầu cởi quần áo, dù sao, thân là người mẫu thì trần truồng cho người khác coi cũng chẳng phải chỉ một hai lần, loại tình huống nhỏ này không hề có gì áp lực.
Bùi Hàm Duệ ngồi ngay ngắn ở đầu giường, vẫn không nhúc nhích, tư thế ngồi tiêu chuẩn, mặt anh mang nụ cười bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú vào phần đùi và cái lưng trần của Tần Diệc, như thể không phải đang nhìn một người đàn ông ở trần thay quần áo mà đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc bên trong bảo tàng nghệ thuật.
Đương nhiên, quần lót không cần thay, nhưng cái Tần Diệc mặc cũng không phải hình dâu tây mà là hình hai dấu chân mèo.
Khi nhìn đến đây, trong mắt Bùi Hàm Duệ không khỏi toát ra chút bất đắc dĩ.
Theo gu của anh, quần lót của đàn ông đương nhiên phải thuần một màu như màu đen, xanh thẫm hoặc xám trắng linh thì mới có chất đàn ông, thước tấc thích hợp vừa vặn phác thảo ra đường cong của mông nhưng cũng không quá chặt, vậy mới gợi cảm.
Nhưng một khi đã tiếp nhận thể loại như thế này….. Được rồi, thật ra cũng rất đáng yêu.
Bộ đồ anh chọn cho Tần Diệc lấy màu xám là chủ đạo, áo sơ mi màu khói, bên trong là áo phông màu trắng, bên dưới là quần bò xám nhạt, phối cùng với một đôi giày thể thao vải.
Ống quần thẳng tưng làm cho đôi chân hắn trở nên cực kì thon dài, Tần Diệc vốn rất trẻ, một bộ quần áo bình thường thôi nhưng lại làm dâng tràn khí tức thanh xuân trẻ tuổi, hắn huýt sáo với chính mình trong gương, dây giày tán loạn dưới đất cũng chẳng thèm thắt.
Bùi Hàm Duệ đứng bên cạnh hắn, chăm chú nhìn một lát, hắn không khỏi nhớ tới thời học sinh của mình, hình như cũng không phấn chấn như Tần Diệc, ai, trẻ tuổi thật tốt.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà hơi nóng.” Tần Diệc hơi kéo kéo áo.
“Đừng nói với tôi là công ty cậu không có điều hòa. Quần áo thoải mái cũng có phạm vi thoải mái, quần áo không thể mặc lung tung.”
Anh vuốt vuốt hai vai Tần Diệc, cởi bỏ cúc áo của hắn, chỉ để lại hai cúc nơi eo bụng, lại lấy thêm một cái caravat làm phụ kiện cài lên, buộc một nút rộng treo trước ngực, tay áo cũng gập lên, để lộ hai cánh tay.
Một Bùi Hàm Duệ cẩn thận thay hắn sửa sang quần áo có vẻ hết sức dịu dàng đa tình, cho dù ánh mắt chuyên chú hay động tác vuốt nếp áo đều để người ta cảm thấy cẩn thận mà thỏa đáng.
Gần gũi như thể tình nhân vậy.
Tần Diệc hoảng hốt nhớ lại, trước kia Nhan Quy cũng cho mình mặc quần áo anh ta thiết kế y như vậy, từ quần áo đến phụ kiện, không có gì mà không tự làm.
…… Hóa ra, nhà thiết kế đều có tật xấu đó sao?
Tần Diệc vô thức buông mi nhìn chằm chằm lông mi của đối phương.
Cuối cùng cũng chỉnh xong áo cho hắn, kéo thẳng nếp nhăn trên áo, lúc này Bùi Hàm Duệ mới hơi gật đầu nói: “Miễn cưỡng có thể đi ra ngoài…… Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Tần Diệc xoay chuyển ánh mắt, hơi quay mặt đi nhìn gương, tỏ ra không có việc gì nói: “Cái này gọi là….. phong cách tươi mát sao?”
Bùi Hàm Duệ cũng nhìn vào gương, lạnh nhạt nói: “Phong cách gì cũng được, vấn đề là ai mặc.”
Nói xong anh lại lấy ra hai bộ quần áo trong tủ ra đặt trên giường.
Vậy là được, quần áo ba ngày tiếp theo đều làm xong.
“Vất vả lâu như vậy mà ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, cậu không cảm thấy có chút….. hả?” Bùi Hàm Duệ cuối cùng giơ cao đánh khẽ tha cho hắn, Tần Diệc nhẹ nhàng thở ra, chạy vào bếp lấy cái chén kia rồi cho thêm nước sôi.
“…….” Bùi Hàm Duệ nhận lấy chén trà nổi lều phều toàn những vật thể đen thui kỳ dị, nhìn chằm chằm nửa phút rồi mới nói: “Cậu muốn độc chết tôi?”
Tần Diệc hơi cảm thấy ngượng, ngoáy ngoáy tai nói: “Từ trước đến giờ nhà tôi không có khách.”
Cuối cùng Bùi Hàm Duệ cũng không uống một ngụm nước nào, lễ phép nói cáo từ.
Để lại Tần Diệc ngây ngốc với căn phòng chưa bao giờ sạch sẽ đến thế, rồi mới lơ đãng phát hiện….. chìa khóa dự bị không thấy đâu!
Lúc vào phòng vẫn còn ở trên tủ giày!
“Quả nhiên là việc tên biến thái kia làm……..” Tần Diệc nhìn tin nhắn nhắc nhở đối phương gửi tới, hoàn toàn câm nín.
Hôm sau khi hắn tới công ty, vừa vào phòng huấn luyện đã nghe không ít thực tập sinh đang bàn về tiền bối làm huấn luyện viên ngày hôm nay, tin tức vỉa hè nào cũng có.
Suy đoán nhiều nhất chính là người mẫu vừa đoạt được chức vị quán quân của cuộc thi siêu mẫu Châu Á cùng với hợp đồng quảng cáo xe hơi Nhật Bản, Hạ Hà.
Có thể nói, anh ta là người mẫu nam sáng chói nhất, nổi tiếng nhanh nhất trong vòng hai năm nay của Thiên Lộ, tuy rằng vị trí hiện tại không thể so với những người mẫu hàng đầu, nhưng cũng đủ để cấp trên coi trọng.
Tám giờ kém ba phút, Tần Diệc mở hộp sữa trong túi ra, vừa đi về phía chỗ ngồi của mình, vừa chuẩn bị nhanh chóng tiêu diệt nó.
Hắn đi rất nhanh, ai ngờ vừa mới không để ý, người đang đứng yên phíc trước đột nhiên lui lại, vừa vặn đụng vào tay hắn, sữa trong hộp phun ướt đẫm quần áo hắn.
Người nọ vội vàng quay đầu, lộ ra biểu cảm áy náy: “Rất xin lỗi, tôi không biết anh ở phía sau.” Cậu ta lập tức rút khăn tay từ trong áo ra, ngượng ngùng nói, “Tôi cầm áo khoác của anh vào toilet tẩy nhé?”
Đúng là đen đủi nếu tối nay bị Bùi Hàm Duệ nhìn thấy….. Nói không chừng thật sự bị xách đi tắm!
Tần Diệc buồn bực cúi đầu nhìn vết sữa trên áo, nhíu mày, lãnh đạm nói: “Không cần, tôi tự đi là được.”
Dứt lời liền chạy ra cửa.
“Thật sự là báo ứng, Hạ Vũ, làm tuyệt lắm.” Học viên đứng bên cạnh cậu ta huých huých tay, nhướn mày nói.
“Đừng nói thế, mình không cố ý mà.” Hạ Vũ nhẹ nhàng trả lời, nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, chậm rãi lau đi sợi tóc không cẩn thận dính bẩn.
Tần Diệc cởi áo sơ mi ra, lấy khăn ướt chà lau nửa ngày mới miễn cưỡng sạch, nhưng vết ướt lại vẫn còn đó, hơn nữa dính vào người cũng rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để ý mấy cái đó.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm xong việc, chạy trở về phòng huấn luyện, vừa vào trong, hắn liền biết mình tới muộn.
Một người đàn ông dáng người cao gầy đứng trên bục, chiều cao không chênh lệch quá nhiều so với Tần Diệc, nhưng lại gầy hơn một chút, cũng không biết có phải do thường xuyên ăn uống thất thường hay không.
Người đó khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da rất trắng, ở trong phòng lại vẫn đeo kính đen, trước ngực đeo một cái còi, anh ta nghe tiếng cửa mở liền quay đầu nhìn Tần Diệc, con ngươi đen kịt không có cảm tình đảo qua hắn, nhíu nhíu mày, sau một lúc lâu, lật xem danh sách học viên, lạnh lùng hỏi: “Cậu là Tần Diệc?”
“Đúng vậy.” Tần Diệc bình tĩnh giải thích nói, “Có chút chuyện ngoài ý muốn, tôi vào toilet.”
“Đến muộn là đến muộn, đừng lấy cớ!” Thanh âm anh ta cất cao, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lộ ra một tia khinh thường, “Nghe Chu Vân nói cậu là hạt giống tốt nhất trong đám học viên lần này, hôm nay vừa thấy, xem ra là được sủng mà kiêu, có chút trụ cột liền đắc chí, được phép không đặt quy củ vào mắt sao?”
Tần Diệc âm thầm nhíu mi, không thanh minh, ánh mắt nhìn xẹt qua anh ta, rồi dừng lại ở trên người Hạ Vũ đang ngồi hàng đầu, người này như thể không hề chú ý, không hề chớp mắt nhìn phía trước.
Toàn bộ phòng huấn luyện đều theo bản năng nhìn Tần Diệc, ngoại trừ cậu ta.
A, thật là có ý tứ.
Như là bất mãn vì Tần Diệc dám không nhìn mình, Hạ Hà đập tập danh sách lên bàn, bình tĩnh nói: “Vào ngày đầu tiên nhóm học viên các cậu đến, nghe nói Chu Vân đã khai trừ ra một đám đến muộn, xem ra cậu đã quên vết xe đổ, muốn dẫm lên vết xe đổ đúng không? Hay là nói, tôi dạy thay Chu Vân nên các cậu không cần để tôi vào mắt?”
Lúc trước, Chu Vân khai trừ tên xui xẻo kia căn bản không chỉ vì đến muộn, mà là thái độ không tôn trọng của cậu ta, khi đó Chu Vân còn không hề biết cậu ta tên là gì.
Tuy rằng Tần Diệc không biết Hạ Vũ có quan hệ gì với người này hay không, thế nhưng, chỉ cần dựa vào việc anh ta vừa nhìn liền gọi tên mình, hắn biết ngay tên này đang mượn cớ để bắt lỗi.
Đến cùng là lấy hắn để lập uy hay cố ý nhằm vào?
Tần Diệc áp chế sự cảnh giác và nghi hoặc trong lòng, thản nhiên nhìn huấn luyện viên mới tới nói: “Tôi không có ý đó, tôi rất xin lỗi vì hành vi đến muộn của mình, sau này sẽ không phát sinh nữa.”
Trực tiếp nhận sai? Thái độ này khiến Hạ Hà rất ngoài ý muốn, không biết tiếp lời như thế nào.
Anh ta đâu có biết, hai năm nay Tần Diệc còn nhịn ít sao? Loại việc như thế này, coi như cái rắm là xong.
Hạ Hà hử một tiếng, mạnh mẽ nói: “Sau này? Cậu dựa vào cái gì cho rằng cậu còn có sau này? Nhiều học viên ở đây đều thấy lúc trước Chu Vân khai trừ người đến muộn, hiện tại đổi thành cậu lại muốn được đặc cách sao?”
Đây rõ ràng là làm khó, trong lòng các học viên có đủ loại tâm tư, có thờ ơ, không cho là đúng, sung sướng khi người gặp họa, còn có lo lắng, Triệu Dương rõ ràng thuộc loại sung sướng khi người gặp họa, ngồi dưới vắt chân, sung sướng thưởng thức biểu tình khốn quẫn của Tần Diệc.
Thẩm Hựu ngồi tận phía sau, bình tĩnh nhìn Tần Diệc, người hiểu thì biết là cậu ta đang lo lắng, không biết thì có khi còn nghĩ Tần Diệc nợ cậu ta năm trăm vạn.
Hạ Hà tự nhận nói lời này rất khéo, trong lòng cười lạnh chờ Tần Diệc trả lời.
Ai ngờ, Tần Diệc lại nơ nụ cười, hắn gật gật đầu tán đồng: “Không sai, Chu tiên sinh đã từng khai trừ một người đến muộn, nếu vì vậy mà anh ấy khai trừ tôi, tôi cũng không còn gì để nói.”
Những lời này bỗng khiến Hạ Hà có chút dự cảm không tốt, vội vàng nói: “Nếu biết thì tốt, vậy cậu nhanh chóng…..”
Cút đi đi.
Ba chữ quan trọng nhất còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Tần Diệc cắt ngang, hắn tùy ý đứng tại chỗ, tùy ý nhìn hắn, ngay cả giọng điệu cũng khá tùy ý: “Chẳng qua, thật đáng tiếc, hôm nay Chu tiên sinh không ở đây, về phần huấn luyện viên là anh, ah, xin lỗi, tôi vẫn chưa biết tên anh là gì. Tuy rằng anh thay thế Chu tiên sinh đến chỉ đạo chúng tôi một ngày, nhưng tôi nghĩ, chỉ có người phụ trách thực sự là Chu tiên sinh mới có quyền khai trừ học viên?”
“Cậu!” Sắc mặt Hạ Hà lập tức đen xì, bị Tần Diệc nói trúng rồi, quả thật anh ta không có cái quyền này, bằng không còn đứng nói linh tinh với hắn lâu như vậy làm gì? Nhưng nhờ kinh nghiệm nhiều năm qua lăn lộn ở Thiên Lộ, anh ta vẫn che dấu sự phẫn nộ rất tốt, chỉ lạnh lùng nói, “Cậu đang nghi ngờ lời nói của huấn luyện viên sao?”
“Đương nhiên không phải.” Tần Diệc nhún vai, “Trước khi Chu tiên sinh trở về quyết định, tôi nghĩ tôi vẫn có thể làm học viên ở đây nốt ngày hôm nay.”
“Mồm mép thì nhanh lắm, cũng không biết có bao nhiêu thực tài?” Hạ Hà bỏ qua ý định chèn ép đuổi hắn đi, lời vừa chuyển, cười lạnh nói, “Ngày mai Chu Vân trở về, đương nhiên tôi sẽ báo cáo chuyện này cho anh ta, nhưng bây giờ, tôi là huấn luyện viên, mà cậu là học viên, nếu phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt.”
Anh ta lấy cái còi đeo ở cổ lên thổi một tiếng, liếc xéo Tần Diệc nói: “Nhe nói Chu Vân vẫn lấy cậu làm mẫu để chỉ đạo các học viên khác? Vừa lúc nội dung hôm nay chính là luyện tập phối hợp đội hình đi bộ, từ giờ trở đi, cậu hãy đi phíc trước làm mẫu cho mọi người, trước khi tôi bảo dừng, cậu không được dừng!”
Tần Diệc biến sắc, đây là cái gì, hình phạt thể xác sao?
Hạ Hà thấy sắc mặt khó coi của hắn, trong lòng không khỏi sung sướng: “Nếu không phục, cậu có thể đi.
Lúc này Hạ Vũ cũng không nhịn được mà nhìn trộm hắn một cái, lại cẩn thận thu hồi ánh mắt.
“….. Được.” Tần Diệc nhẹ thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hà, đồng tử đen huyền mang theo sự khinh miệt rõ rệt. Hắn chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói từng từ một, “Nếu huấn luyện viên muốn, tôi sẽ làm.”
Không biết vì sao, trong nháy mắt, Hạ Hà cảm thấy như bị một động vật săn mồi nguy hiểm nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn đứt yết hầu của mình.
Anh ta nhìn Tần Diêc bước từng bước lại gần, nửa người trên không tự chủ ngả ra sau một chút.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng đầy khinh miệt của hắn, trong lòng Hạ Hà ẩn ẩn có một chút bất an, nhưng mà, nếu Tần Diệc thật sự cắn răng đi catwalk cả ngày, chân của hắn trong vòng một thời gian sẽ chẳng khác nào phế đi, ít nhất là chết chắc trong buổi sát hạch ngày mai, mục đích của mình cũng đã đạt tới.
Mà nếu hắn nổi nóng kháng cự, vậy càng tốt, trực tiếp cuốn gói cút đi, xong hết mọi chuyện.
“Không được, nhất định phải làm bây giờ.” Bùi Hàm Duệ cũng không ngẩng đầu lên, gấp gọn từng bộ quần áo trên giường, trên sàn nhà, phân loại đồ đạc chất đống, nhăn mày không vui nói, “Cậu sống sót bằng cách nào vậy? Lôi thôi thành thế này mà cũng chịu nổi?”
Tần Diệc đặt quần áo đã được gấp gọn lên giường, hết chỗ để thì để lên máy tính, nghe thế nhịn không được bĩu môi, trong lòng chửi thầm, chỉ có anh mới không chịu nổi thôi anh trai ạ.
“Ngủ trong này cậu không có bọ chó à?”
“Giường của tôi rất sạch sẽ!” Tần Diệc lườm anh, trong lòng tức giận bất bình, “Ngày nào tôi cũng tắm đấy! Chẳng qua là lười dọn thôi”
“Quần mà lại để nhăn tới mức này, chẳng nhẽ cậu không dùng bàn là sao, cũng không dùng móc áo sao?” Bùi Hàm Duệ gấp xong cái quần cuối cùng nhưng vẫn chưa nguôi ngoai, lại ném cho hắn một ánh mắt kết tội, “Nếu còn để tôi nhìn thấy, sau này trước khi mặc vào quần áo của tôi, tôi sẽ tự tay tắm sạch sẽ cho cậu.”
Mặt Tần Diệc không chút thay đổi nhìn anh: “Vậy thì dứt khoát trai giới tắm rửa ba ngày cho xong…..”
“Đề nghị không tồi.” Bùi Hàm Duệ vậy mà lại gật đầu.
“Chỉ là mặc quần áo thôi mà……” Tần Diệc tuyệt vọng úp mặt lên vàn, dùng hình thức lấy mặt lăn bàn phím để giải tỏa sự bực bội.
Bùi Hàm Duệ vuốt lên nếp nhăn cuối cùng trên cổ tay áo, trịnh trọng sửa lại lời hắn: “Thiết kế của tôi không phải quần áo bình thường.”
Tần Diệc nâng đầu, sờ sờ mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Chẳng nhẽ anh định nói là tác phẩm nghệ thuật?”
“Thông minh.” Bùi Hàm Duệ đáp lại hắn bằng một nụ cười hàm súc.
“……..”
Mẹ kiếp!
Từ mẹ kiếp bay đầy đầu hắn, khó trách mọi người đều nói nhà nghệ thuật không phải gay thì là biến thái, Tần Diệc cuối cùng cũng hiểu.
Bỗng nhiên, hắn ý thức được một điều, ánh mắt lóe lên hỏi: “Chẳng lẽ….. Những người mẫu trước đây anh chọn trúng, anh đều đã tự tay tắm rửa cho bọn họ?”
“Sao có thể.” Bùi Hàm Duệ đặt số quần áo đã sửa xong vào tủ, lúc này mới đứng thẳng dậy, tùy tay phủi phủi vai, giọng điệu lãnh đạm ghét bỏ nói, “Nếu bọn họ dám lôi thôi lếch thếch như thế trước mặt tôi, vậy thì đừng có nghĩ tới việc lăn lộn trong giới nữa.”
Chỉ một câu bình dị nhưng lại nói ra đầy khí phách như thế.
Tần Diệc nháy mắt câm nín.
“Lại đây.” Bùi Hàm Duệ vỗ vỗ một bộ quần áo đã được đặt gọn gàng phía đầu giường, không có chút ý thương lượng nào nói: “Ngày mai mặc bộ này tới công ty.”
Tần Diệc cũng nghe lời, cầm lấy liền chuẩn bị đi mặc thử, ra khỏi cửa phòng liền ngẩn ngơ….. anh đây mẹ nó đang ở trong phòng ngủ thì còn định đi chỗ nào thay quần áo? Nghĩ đến đó, hắn xoay người lại, hất hất cằm về phía Bùi đại thiếu gia, hợp tình hợp lý nói: “Tôi muốn thay quần áo.”
Bùi Hàm Duệ cũng đáp lại hắn bằng giọng điệu hợp tình hợp lý: “Cậu cũng chẳng phải phụ nữ, còn muốn tôi quay đi chắc? Huống hồ, cái phòng khách kia của cậu tôi thật sự không thể chịu đựng quá một phút.”
Tần Diệc nghĩ lại cũng thấy đúng,vạn nhất đến khi hắn thay xong, tên kia lại ở trong phòng khách chùi chùi thì biết làm thế nào?
Còn đâu thoải mái nữa!
Hắn mặc kệ, quay qua liền bắt đầu cởi quần áo, dù sao, thân là người mẫu thì trần truồng cho người khác coi cũng chẳng phải chỉ một hai lần, loại tình huống nhỏ này không hề có gì áp lực.
Bùi Hàm Duệ ngồi ngay ngắn ở đầu giường, vẫn không nhúc nhích, tư thế ngồi tiêu chuẩn, mặt anh mang nụ cười bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú vào phần đùi và cái lưng trần của Tần Diệc, như thể không phải đang nhìn một người đàn ông ở trần thay quần áo mà đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc bên trong bảo tàng nghệ thuật.
Đương nhiên, quần lót không cần thay, nhưng cái Tần Diệc mặc cũng không phải hình dâu tây mà là hình hai dấu chân mèo.
Khi nhìn đến đây, trong mắt Bùi Hàm Duệ không khỏi toát ra chút bất đắc dĩ.
Theo gu của anh, quần lót của đàn ông đương nhiên phải thuần một màu như màu đen, xanh thẫm hoặc xám trắng linh thì mới có chất đàn ông, thước tấc thích hợp vừa vặn phác thảo ra đường cong của mông nhưng cũng không quá chặt, vậy mới gợi cảm.
Nhưng một khi đã tiếp nhận thể loại như thế này….. Được rồi, thật ra cũng rất đáng yêu.
Bộ đồ anh chọn cho Tần Diệc lấy màu xám là chủ đạo, áo sơ mi màu khói, bên trong là áo phông màu trắng, bên dưới là quần bò xám nhạt, phối cùng với một đôi giày thể thao vải.
Ống quần thẳng tưng làm cho đôi chân hắn trở nên cực kì thon dài, Tần Diệc vốn rất trẻ, một bộ quần áo bình thường thôi nhưng lại làm dâng tràn khí tức thanh xuân trẻ tuổi, hắn huýt sáo với chính mình trong gương, dây giày tán loạn dưới đất cũng chẳng thèm thắt.
Bùi Hàm Duệ đứng bên cạnh hắn, chăm chú nhìn một lát, hắn không khỏi nhớ tới thời học sinh của mình, hình như cũng không phấn chấn như Tần Diệc, ai, trẻ tuổi thật tốt.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà hơi nóng.” Tần Diệc hơi kéo kéo áo.
“Đừng nói với tôi là công ty cậu không có điều hòa. Quần áo thoải mái cũng có phạm vi thoải mái, quần áo không thể mặc lung tung.”
Anh vuốt vuốt hai vai Tần Diệc, cởi bỏ cúc áo của hắn, chỉ để lại hai cúc nơi eo bụng, lại lấy thêm một cái caravat làm phụ kiện cài lên, buộc một nút rộng treo trước ngực, tay áo cũng gập lên, để lộ hai cánh tay.
Một Bùi Hàm Duệ cẩn thận thay hắn sửa sang quần áo có vẻ hết sức dịu dàng đa tình, cho dù ánh mắt chuyên chú hay động tác vuốt nếp áo đều để người ta cảm thấy cẩn thận mà thỏa đáng.
Gần gũi như thể tình nhân vậy.
Tần Diệc hoảng hốt nhớ lại, trước kia Nhan Quy cũng cho mình mặc quần áo anh ta thiết kế y như vậy, từ quần áo đến phụ kiện, không có gì mà không tự làm.
…… Hóa ra, nhà thiết kế đều có tật xấu đó sao?
Tần Diệc vô thức buông mi nhìn chằm chằm lông mi của đối phương.
Cuối cùng cũng chỉnh xong áo cho hắn, kéo thẳng nếp nhăn trên áo, lúc này Bùi Hàm Duệ mới hơi gật đầu nói: “Miễn cưỡng có thể đi ra ngoài…… Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Tần Diệc xoay chuyển ánh mắt, hơi quay mặt đi nhìn gương, tỏ ra không có việc gì nói: “Cái này gọi là….. phong cách tươi mát sao?”
Bùi Hàm Duệ cũng nhìn vào gương, lạnh nhạt nói: “Phong cách gì cũng được, vấn đề là ai mặc.”
Nói xong anh lại lấy ra hai bộ quần áo trong tủ ra đặt trên giường.
Vậy là được, quần áo ba ngày tiếp theo đều làm xong.
“Vất vả lâu như vậy mà ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, cậu không cảm thấy có chút….. hả?” Bùi Hàm Duệ cuối cùng giơ cao đánh khẽ tha cho hắn, Tần Diệc nhẹ nhàng thở ra, chạy vào bếp lấy cái chén kia rồi cho thêm nước sôi.
“…….” Bùi Hàm Duệ nhận lấy chén trà nổi lều phều toàn những vật thể đen thui kỳ dị, nhìn chằm chằm nửa phút rồi mới nói: “Cậu muốn độc chết tôi?”
Tần Diệc hơi cảm thấy ngượng, ngoáy ngoáy tai nói: “Từ trước đến giờ nhà tôi không có khách.”
Cuối cùng Bùi Hàm Duệ cũng không uống một ngụm nước nào, lễ phép nói cáo từ.
Để lại Tần Diệc ngây ngốc với căn phòng chưa bao giờ sạch sẽ đến thế, rồi mới lơ đãng phát hiện….. chìa khóa dự bị không thấy đâu!
Lúc vào phòng vẫn còn ở trên tủ giày!
“Quả nhiên là việc tên biến thái kia làm……..” Tần Diệc nhìn tin nhắn nhắc nhở đối phương gửi tới, hoàn toàn câm nín.
Hôm sau khi hắn tới công ty, vừa vào phòng huấn luyện đã nghe không ít thực tập sinh đang bàn về tiền bối làm huấn luyện viên ngày hôm nay, tin tức vỉa hè nào cũng có.
Suy đoán nhiều nhất chính là người mẫu vừa đoạt được chức vị quán quân của cuộc thi siêu mẫu Châu Á cùng với hợp đồng quảng cáo xe hơi Nhật Bản, Hạ Hà.
Có thể nói, anh ta là người mẫu nam sáng chói nhất, nổi tiếng nhanh nhất trong vòng hai năm nay của Thiên Lộ, tuy rằng vị trí hiện tại không thể so với những người mẫu hàng đầu, nhưng cũng đủ để cấp trên coi trọng.
Tám giờ kém ba phút, Tần Diệc mở hộp sữa trong túi ra, vừa đi về phía chỗ ngồi của mình, vừa chuẩn bị nhanh chóng tiêu diệt nó.
Hắn đi rất nhanh, ai ngờ vừa mới không để ý, người đang đứng yên phíc trước đột nhiên lui lại, vừa vặn đụng vào tay hắn, sữa trong hộp phun ướt đẫm quần áo hắn.
Người nọ vội vàng quay đầu, lộ ra biểu cảm áy náy: “Rất xin lỗi, tôi không biết anh ở phía sau.” Cậu ta lập tức rút khăn tay từ trong áo ra, ngượng ngùng nói, “Tôi cầm áo khoác của anh vào toilet tẩy nhé?”
Đúng là đen đủi nếu tối nay bị Bùi Hàm Duệ nhìn thấy….. Nói không chừng thật sự bị xách đi tắm!
Tần Diệc buồn bực cúi đầu nhìn vết sữa trên áo, nhíu mày, lãnh đạm nói: “Không cần, tôi tự đi là được.”
Dứt lời liền chạy ra cửa.
“Thật sự là báo ứng, Hạ Vũ, làm tuyệt lắm.” Học viên đứng bên cạnh cậu ta huých huých tay, nhướn mày nói.
“Đừng nói thế, mình không cố ý mà.” Hạ Vũ nhẹ nhàng trả lời, nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, chậm rãi lau đi sợi tóc không cẩn thận dính bẩn.
Tần Diệc cởi áo sơ mi ra, lấy khăn ướt chà lau nửa ngày mới miễn cưỡng sạch, nhưng vết ướt lại vẫn còn đó, hơn nữa dính vào người cũng rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để ý mấy cái đó.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm xong việc, chạy trở về phòng huấn luyện, vừa vào trong, hắn liền biết mình tới muộn.
Một người đàn ông dáng người cao gầy đứng trên bục, chiều cao không chênh lệch quá nhiều so với Tần Diệc, nhưng lại gầy hơn một chút, cũng không biết có phải do thường xuyên ăn uống thất thường hay không.
Người đó khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da rất trắng, ở trong phòng lại vẫn đeo kính đen, trước ngực đeo một cái còi, anh ta nghe tiếng cửa mở liền quay đầu nhìn Tần Diệc, con ngươi đen kịt không có cảm tình đảo qua hắn, nhíu nhíu mày, sau một lúc lâu, lật xem danh sách học viên, lạnh lùng hỏi: “Cậu là Tần Diệc?”
“Đúng vậy.” Tần Diệc bình tĩnh giải thích nói, “Có chút chuyện ngoài ý muốn, tôi vào toilet.”
“Đến muộn là đến muộn, đừng lấy cớ!” Thanh âm anh ta cất cao, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lộ ra một tia khinh thường, “Nghe Chu Vân nói cậu là hạt giống tốt nhất trong đám học viên lần này, hôm nay vừa thấy, xem ra là được sủng mà kiêu, có chút trụ cột liền đắc chí, được phép không đặt quy củ vào mắt sao?”
Tần Diệc âm thầm nhíu mi, không thanh minh, ánh mắt nhìn xẹt qua anh ta, rồi dừng lại ở trên người Hạ Vũ đang ngồi hàng đầu, người này như thể không hề chú ý, không hề chớp mắt nhìn phía trước.
Toàn bộ phòng huấn luyện đều theo bản năng nhìn Tần Diệc, ngoại trừ cậu ta.
A, thật là có ý tứ.
Như là bất mãn vì Tần Diệc dám không nhìn mình, Hạ Hà đập tập danh sách lên bàn, bình tĩnh nói: “Vào ngày đầu tiên nhóm học viên các cậu đến, nghe nói Chu Vân đã khai trừ ra một đám đến muộn, xem ra cậu đã quên vết xe đổ, muốn dẫm lên vết xe đổ đúng không? Hay là nói, tôi dạy thay Chu Vân nên các cậu không cần để tôi vào mắt?”
Lúc trước, Chu Vân khai trừ tên xui xẻo kia căn bản không chỉ vì đến muộn, mà là thái độ không tôn trọng của cậu ta, khi đó Chu Vân còn không hề biết cậu ta tên là gì.
Tuy rằng Tần Diệc không biết Hạ Vũ có quan hệ gì với người này hay không, thế nhưng, chỉ cần dựa vào việc anh ta vừa nhìn liền gọi tên mình, hắn biết ngay tên này đang mượn cớ để bắt lỗi.
Đến cùng là lấy hắn để lập uy hay cố ý nhằm vào?
Tần Diệc áp chế sự cảnh giác và nghi hoặc trong lòng, thản nhiên nhìn huấn luyện viên mới tới nói: “Tôi không có ý đó, tôi rất xin lỗi vì hành vi đến muộn của mình, sau này sẽ không phát sinh nữa.”
Trực tiếp nhận sai? Thái độ này khiến Hạ Hà rất ngoài ý muốn, không biết tiếp lời như thế nào.
Anh ta đâu có biết, hai năm nay Tần Diệc còn nhịn ít sao? Loại việc như thế này, coi như cái rắm là xong.
Hạ Hà hử một tiếng, mạnh mẽ nói: “Sau này? Cậu dựa vào cái gì cho rằng cậu còn có sau này? Nhiều học viên ở đây đều thấy lúc trước Chu Vân khai trừ người đến muộn, hiện tại đổi thành cậu lại muốn được đặc cách sao?”
Đây rõ ràng là làm khó, trong lòng các học viên có đủ loại tâm tư, có thờ ơ, không cho là đúng, sung sướng khi người gặp họa, còn có lo lắng, Triệu Dương rõ ràng thuộc loại sung sướng khi người gặp họa, ngồi dưới vắt chân, sung sướng thưởng thức biểu tình khốn quẫn của Tần Diệc.
Thẩm Hựu ngồi tận phía sau, bình tĩnh nhìn Tần Diệc, người hiểu thì biết là cậu ta đang lo lắng, không biết thì có khi còn nghĩ Tần Diệc nợ cậu ta năm trăm vạn.
Hạ Hà tự nhận nói lời này rất khéo, trong lòng cười lạnh chờ Tần Diệc trả lời.
Ai ngờ, Tần Diệc lại nơ nụ cười, hắn gật gật đầu tán đồng: “Không sai, Chu tiên sinh đã từng khai trừ một người đến muộn, nếu vì vậy mà anh ấy khai trừ tôi, tôi cũng không còn gì để nói.”
Những lời này bỗng khiến Hạ Hà có chút dự cảm không tốt, vội vàng nói: “Nếu biết thì tốt, vậy cậu nhanh chóng…..”
Cút đi đi.
Ba chữ quan trọng nhất còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Tần Diệc cắt ngang, hắn tùy ý đứng tại chỗ, tùy ý nhìn hắn, ngay cả giọng điệu cũng khá tùy ý: “Chẳng qua, thật đáng tiếc, hôm nay Chu tiên sinh không ở đây, về phần huấn luyện viên là anh, ah, xin lỗi, tôi vẫn chưa biết tên anh là gì. Tuy rằng anh thay thế Chu tiên sinh đến chỉ đạo chúng tôi một ngày, nhưng tôi nghĩ, chỉ có người phụ trách thực sự là Chu tiên sinh mới có quyền khai trừ học viên?”
“Cậu!” Sắc mặt Hạ Hà lập tức đen xì, bị Tần Diệc nói trúng rồi, quả thật anh ta không có cái quyền này, bằng không còn đứng nói linh tinh với hắn lâu như vậy làm gì? Nhưng nhờ kinh nghiệm nhiều năm qua lăn lộn ở Thiên Lộ, anh ta vẫn che dấu sự phẫn nộ rất tốt, chỉ lạnh lùng nói, “Cậu đang nghi ngờ lời nói của huấn luyện viên sao?”
“Đương nhiên không phải.” Tần Diệc nhún vai, “Trước khi Chu tiên sinh trở về quyết định, tôi nghĩ tôi vẫn có thể làm học viên ở đây nốt ngày hôm nay.”
“Mồm mép thì nhanh lắm, cũng không biết có bao nhiêu thực tài?” Hạ Hà bỏ qua ý định chèn ép đuổi hắn đi, lời vừa chuyển, cười lạnh nói, “Ngày mai Chu Vân trở về, đương nhiên tôi sẽ báo cáo chuyện này cho anh ta, nhưng bây giờ, tôi là huấn luyện viên, mà cậu là học viên, nếu phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt.”
Anh ta lấy cái còi đeo ở cổ lên thổi một tiếng, liếc xéo Tần Diệc nói: “Nhe nói Chu Vân vẫn lấy cậu làm mẫu để chỉ đạo các học viên khác? Vừa lúc nội dung hôm nay chính là luyện tập phối hợp đội hình đi bộ, từ giờ trở đi, cậu hãy đi phíc trước làm mẫu cho mọi người, trước khi tôi bảo dừng, cậu không được dừng!”
Tần Diệc biến sắc, đây là cái gì, hình phạt thể xác sao?
Hạ Hà thấy sắc mặt khó coi của hắn, trong lòng không khỏi sung sướng: “Nếu không phục, cậu có thể đi.
Lúc này Hạ Vũ cũng không nhịn được mà nhìn trộm hắn một cái, lại cẩn thận thu hồi ánh mắt.
“….. Được.” Tần Diệc nhẹ thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hà, đồng tử đen huyền mang theo sự khinh miệt rõ rệt. Hắn chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói từng từ một, “Nếu huấn luyện viên muốn, tôi sẽ làm.”
Không biết vì sao, trong nháy mắt, Hạ Hà cảm thấy như bị một động vật săn mồi nguy hiểm nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn đứt yết hầu của mình.
Anh ta nhìn Tần Diêc bước từng bước lại gần, nửa người trên không tự chủ ngả ra sau một chút.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng đầy khinh miệt của hắn, trong lòng Hạ Hà ẩn ẩn có một chút bất an, nhưng mà, nếu Tần Diệc thật sự cắn răng đi catwalk cả ngày, chân của hắn trong vòng một thời gian sẽ chẳng khác nào phế đi, ít nhất là chết chắc trong buổi sát hạch ngày mai, mục đích của mình cũng đã đạt tới.
Mà nếu hắn nổi nóng kháng cự, vậy càng tốt, trực tiếp cuốn gói cút đi, xong hết mọi chuyện.
Danh sách chương