Nhật kí quay phim (1)
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới chính là có thể ngủ với người yêu của mình đến khi nào tự nhiên tỉnh, sau đó ăn một bữa sáng thật là ngon!
Cuộc sống hiện giờ của Tô Nặc chính là cuộc sống như thế.
Đương nhiên cũng có lúc không phải tự nhiên tỉnh mà là bị hôn lưỡi đến tỉnh, nhưng điều này cũng rất mới mẻ!
Sảng khoái nữa là khác!
“Chào buổi sáng.” Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Âu Dương Long nhéo nhéo mặt Tô Nặc.
Xa xa truyền đến tiếng sóng biển rì rào, Tô Nặc chui vào trong cái chăn mềm mại của mình, duỗi lưng một cái, híp mắt nói, “Tối qua em đã mơ một giấc mơ rất dài.”
“Mơ thấy gì?” Âu Dương Long hỏi.
“Mơ thấy người ngoài hành tinh tấn công trái đất, sau đó công ty giải trí Thiên Thần bị phá hủy, Jason bị một sinh vật hung ác có nhiều xúc tua bắt đến một hành tinh ngoài vũ trụ.” Nhớ lại giấc mơ đó, Tô Nặc cảm thấy thật kinh hãi.
“Vậy còn em thì sao?” Âu Dương Long bật cười.
“Em ngồi trên sân thượng ăn xiên que nướng để chúc mừng.” Tô Nặc cười hì hì, “Bởi vì như vậy sẽ không cần làm việc nữa.”
Âu Dương Long: . . . . . .
“Nếu em chưa muốn làm việc, chúng ta kéo dài kì nghỉ này ra là được.” Bởi mới nói ngài giám đốc đúng là một sủng nịch công chất lượng!
“. . . Không cần đâu.” Tô Nặc ủ rũ nằm trên giường, “Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Một người đàn ông tự lập sao có thể để người khác nuôi được, không nam tính chút nào!
Nhưng nói thì nói vậy, cứ nghĩ đến việc phải tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó đóng phim, Tô Nặc vẫn nhịn không được thở dài.
Đúng là sống không bằng chết.
Nhưng Chung Ly Phong Bạch lại không nghĩ như vậy, Mục Thu bị bệnh nên đạo diễn Chung cũng xin nghỉ phép theo, vất vả lắm mới có thể đi làm lại, tâm tình sung sướng đến mức không thể diễn tả bằng lời!
Từ sáng sớm, Mục Thu đã lục tung phòng ngủ để giúp đạo diễn Chung thu dọn hành lí vào một cái vali lớn.
“Mấy thứ này là gì?” Chung Ly Phong Bạch kinh hãi, “Cái nồi đất màu đen này là cái gì đây!”
Đầu!
Của bạn trai mình!
Đã bị!
Nhúng nước rồi!
“Ở trên núi có gà rừng, có thể bắt về nấu canh uống.” Mục Thu bỏ nồi đất và mấy gói vỏ quế hút chân không vào túi, “Em cứ nêm nếm theo khẩu vị của bản thân, mỗi lần một gói là đủ.”
“Lấy ra ngay!” Đạo diễn Chung rít gào!
Không thèm nể mặt chút nào đúng là quá tàn nhẫn vô tình.
“Tại sao?” Mục Thu nhíu mày, “Em phải uống nhiều canh để tẩm bổ.”
“Không!” Chung Ly Phong Bạch căm tức nhìn hắn, “Nhìn rất ngu!” Đây không phải là thời chiến, mang nồi chạy khắp nơi để làm gì?!
Mục Thu bất đắc dĩ nói, “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, ăn uống qua loa sẽ bệnh đấy.”
“Anh không biết vào nhà dân nào đó mượn cái nồi à?” Chung Ly Phong Bạch rất muốn túm cổ áo Mục Thu lắc lắc.
“Dùng nồi đất này hầm canh mới dễ uống, làm vậy em mới chịu uống thêm một chén.” Mục Thu kiên quyết nói.
“Không là không!” Đạo diễn Chung ngạo kiều đến mức người thần đều phẫn nộ.
“Vậy anh sẽ cắt tiền đầu tư.” Mục Thu thay đổi thái độ.
Chung Ly Phong Bạch mở to mắt trừng hắn, “Sao anh có thể hèn hạ như vậy được!” Cư nhiên dám uy hiếp tôi!
“Anh lấy xe chở em đi, em không cần tự mình đi.” Mục Thu nhét cái túi nilon lớn trên giường vào hành lí.
“Đó là gì vậy?” Đạo diễn Chung cảm thấy vô cùng bất lực.
“Thuốc chống muỗi và một số thuốc cần thiết.” Mục Thu dùng sức đóng vali lại.
“Người trong đoàn làm phim đã chuẩn bị mấy thứ đó rồi!” Chung Ly Phong Bạch nâng trán.
“Mấy cái này đều là nhãn hiệu em hay dùng.” Mục Thu đứng lên, ôm Chung Ly Phong Bạch đặt lên cân.
Đạo diễn Chung: . . . . . .
“Sau khi trở về, anh không cần em mập lên, chỉ cần em đừng sụt kí nào là được.” Mục Thu vuốt ve cằm của đạo diễn Chung, “Đừng làm anh đau lòng.”
Mặt của Chung Ly Phong Bạch lập tức đỏ như sắp bốc cháy.
Vì thế hắn liền vung chân đá bay Mục Thu, bình tĩnh đi vào nhà bếp.
Gần đây!
Càng lúc càng!
Buồn nôn!
Đúng là!
Tiêu thật rồi!
Trong khi đó, ở một khu nhà cao cấp, Khâu Tử Ngạn đang ngồi trên bệ cửa sổ nghe điện thoại, “Đã quen chưa?”
“Rồi.” Ở nước Pháp bên kia bờ đại dương, Đường Tiểu Ngữ cuộn mình trong chăn, “Hôm nay dì chủ nhà còn nướng bánh ngọt cho em ăn nữa.”
“Trường học thế nào?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Em báo danh rồi, ngày mai sẽ chính thức nhập học.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Mọi người đối xử với em rất tốt, anh đừng lo.”
“Ngày mai anh sẽ lên núi quay phim, có lẽ chúng ta sẽ không thể liên lạc với nhau thường xuyên.” Khâu Tử Ngạn nói, “Có việc gì cứ gọi điện thoại cho Mạch Kha, chuyến này cậu ta không có đi chung với anh.”
“Anh đi quay phim nhớ phải chú ý an toàn.” Đường Tiểu Ngữ dặn dò, “Chờ năm tháng nữa thi xong môn giao tiếp, em sẽ về nước với anh.”
“Ừ, em ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn hôn cậu qua điện thoại, “Bảo bối ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ bắt đầu cảm thấy nhớ Khâu Tử Ngạn.
Còn Khâu tiên sinh thì nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
Mới có năm ngày mà đã muốn đem người kia trở lại rồi.
Sớm biết vậy sẽ không cho em ấy sang Pháp học giao tiếp gì đó. . . .
Đúng là sai lầm nghiêm trọng!
Tuy trong lòng mỗi người đều có những mối bận tâm khác nhau, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim lái xe đến sân bay, bắt đầu xuất phát đến chỗ quay phim!
Căn cứ theo sự tưởng tượng của Tô Nặc, cái nơi “vùng núi khỉ ho cò gáy” chẳng qua là một cái thôn nhỏ nằm chan hòa với thiên nhiên, sau khi xuống máy bay đi thêm một đoạn đường bằng ôtô nữa là tới, cuộc sống quay phim biệt lập với thế giới bên ngoài chuẩn bị bắt đầu! Đúng vậy, cuộc sống biệt lập!
Nhưng hiển nhiên cuộc sống này không hề dễ dàng, để theo đuổi cảm giác nguyên thủy, Chung Ly Phong Bạch mới chọn cái thôn ở nơi không tiện đi lại này, ôtô cứ lắc qua lắc lại trên đường, Tô Nặc ói lên ói xuống, cầm túi nilon ói đến tối tăm mặt mũi, thiếu chút nữa đã ói luôn cả ruột gan phèo phổi! Đới An thấy thế, trái tim pha lê lập tức vỡ nát!
“Tới chưa?” Chờ đến khi xe dừng lại, Tô Nặc yếu ớt hỏi.
“Chắc tới rồi.” Đới An dìu hắn xuống xe, sau đó nhìn thấy vài con ngựa.
. . . . .
“Tới đây không thể ngồi xe tiếp vì đường đi khá dốc.” Phó đạo diễn nói, “Người dân trong thôn sẽ dẫn ngựa cho chúng ta đi vào đường nhỏ, như vậy nhanh hơn nhiều.”
Vì thế Tô Nặc đành phải run rẩy leo lên lưng ngựa — Do đã kiệt sức sau màn nôn ói vừa rồi, bây giờ hắn không còn chút sức lực nào.
Đới An đành phải ngồi chung ngựa với Tô Nặc để ôm lấy Tô Nặc từ phía sau, ít ra cũng có thể đảm bảo hắn sẽ không té xuống.
“Ái phi, nàng thật tốt.” Tô Nặc thều thào, “Nếu có kiếp sau, trẫm nhất định sẽ từ bỏ giang sơn vạn dặm, thay vào đó, chúng ta sẽ nắm tay nhau cùng ngắm mây trời và hoa nở trong đình.”
“. . . . .” Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy câu nhảm nhí này! Đới An ôm chặt eo Tô Nặc.
Đúng là mệt chết đi được!
Tuy phòng ốc hơi cũ kĩ nhưng do đoàn làm phim đã chuẩn bị trước, chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều đầy đủ, thậm chí còn mang theo mùi hương của nắng. Tô Nặc nhào vào đệm của mình, sau đó thở ra một hơi.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Đới An rót cho Tô Nặc một li nước ấm, “Ngày mai sẽ bấm máy, cậu hãy tranh thủ ngủ một giấc.”
Sau đó Tô Nặc liền lăn ra ngáy khò khò.
Bàn tay của Đới An dừng lại giữa không trung, sao ngủ nhanh quá vậy. Nhìn vách tường đầy bụi và tín hiệu lúc có lúc không trên điện thoại, ái phi thở dài một hơi.
Những ngày sắp tới chắc chắn sẽ gian khổ lắm đây.
“Nghe rồi.” Đạo diễn Chung đứng trên nóc nhà, vừa nhìn áng mây đỏ ở phía tây vừa liều mạng nhích qua nhích lại bắt tín hiệu!
“Em hầm gà chưa?” Mục Thu hỏi.
. . . . . . Mẹ nó!
Đạo diễn Chung tức giận cúp điện thoại.
Tại sao mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của chồng mình!? Thiệt bực mình hết sức!
“A Lượng.” Biên kịch đứng trong sân kêu, “Ra ngoài dạo một vòng với tôi đi, đến giờ cơm rồi về.”
“Làm ơn đừng gọi cái tên mới vào nghề của tôi!” Đạo diễn Chung bức xúc phản bác!
Đối với một thanh niên nho nhã tinh tế mỏng manh mà nói, cái tên Chung Thắng Lượng đúng là lịch sử đen tối!
“Quên chuyện đó đi.” Biên kịch hợp tác với Chung Ly Phong Bạch đã lâu, đương nhiên sẽ không khuất phục trước dâm uy của hắn, “Nghe nói người trong thôn sẽ làm gà hầm hạt dẻ và thịt ba rọi xào nấm.” Để tăng thêm sức hấp dẫn, biên kịch còn cố ý tăng thêm ngữ điệu.
Vì thế Tô Nặc lập tức bị đánh thức, sau đó còn nuốt nước miếng ừng ực.
Đới An bị hắn làm hết hồn, đã ra nông nỗi này mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn?
“Có thịt ba rọi ư?” Tô Nặc run run hỏi, suốt quãng đường đến đây, hắn đã nôn hết những gì có trong dạ dày, vì vậy bây giờ rất là đói.
Âm thanh nho nhỏ run run. . . . Ái phi nghe mà xót, vì thế liền lén lút cầm chén đũa đi vào nhà bếp lấy hai bát đồ ăn lớn và một thau cơm, tiện tay giấu thêm mấy trái cà chua vào túi quần.
“Đói chết tôi mất.” Tô Nặc vùi cả khuôn mặt vào chén cơm.
Đôi đũa di chuyển liên tục, tiêu diệt nhanh gọn lẹ.
“Ực.” Sau khi bỏ miếng hạt dẻ cuối cùng vào trong miệng, Tô Nặc thỏa mãn buông đũa xuống.
Thức ăn tinh khiết từ thiên nhiên không bị ô nhiễm có khác, vừa mềm vừa tươi thơm ngon vô cùng!
“Đới tiên sinh, Nặc Nặc.” Một cô gái đứng bên ngoài gõ cửa.
Chết tiệt! Đới An nhanh chóng nhét chén đũa vào trong tủ quần áo, “Có chuyện gì thế?”
“Đến giờ cơm rồi.” Cô gái nói, “Chúng tôi đã chuẩn bị riêng một phần cơm đặc biệt cho Nặc Nặc.”
“Tôi biết rồi.” Đới An rút khăn tay ra lau miệng cho Tô Nặc, “Bọn tôi ra ngay.”
“Cậu còn muốn ăn nữa không?” Đới An giật mình, sức ăn này cũng quá sức tưởng tượng rồi!
Tô Nặc nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó hỏi, “Có canh không?” Vừa rồi ăn nhanh quá nên còn hơi nghẹn!
“Chắc. . . . Có. . . . Đó. . . . .” Nhận thức của Đới An về Tô Nặc đã được nâng lên một tầm cao mới.
Do thời tiết không lạnh lắm nên mảnh sân trống phía trước được dùng làm chỗ ăn cơm, mọi người ăn cùng nhau sẽ vui hơn.
“Thiếu một dĩa gà hầm hạt dẻ! Thiếu một dĩa thịt ba rọi xào nấm!” Người trong thôn sốt ruột dùng tiếng địa phương hỏi người phục vụ đoàn phim, “Mọi người ăn trước một ít rồi à?”
“Làm gì có!” Người phục vụ cảm thấy bị sỉ nhục, “Sao bọn tôi có thể làm những chuyện thiếu tư cách như thế?”
“Khụ khụ!” Tô Nặc bị sặc nước.
Nhóm em gái trong đoàn làm phim ôm má gào thét trong lòng, chỉ uống có một ngụm nước mà cũng bị sặc, đúng là mảnh mai quá đi thôi!
Rất dễ khơi dậy bản năng làm mẹ của người khác!
“Đới tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị phần ăn đặc biệt cho Nặc Nặc.” Trợ lí bưng một cái khay qua, trong khay có xà lách, nấm, đậu hũ và trái cây, phải nói là cực kì thanh đạm!
. . . . .
“Xin hỏi cậu có vừa ý không?” Trợ lí hỏi.
Vừa ý cả nhà anh đó! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười với trợ lí, “Cảm ơn anh.”
Trợ lí cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Tuy đối phương cũng là nam giống mình nhưng lại tạo cho người khác cảm giác thật xinh đẹp và thuần khiết! Hèn chi chỉ thích ăn rau củ!
“Đạo diễn đâu rồi?” Một lát sau, có người phát hiện ra vấn đề này.
“Không cần quan tâm đến hắn.” Biên kịch tiến vào, “Mọi người ăn cơm đi!”
“Đạo diễn không ăn sao?” Phó đạo diễn buồn bực hỏi, “Trên đường đi anh ấy nói rất đói mà.”
Biên kịch dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía mái nhà xa xa.
“Tôi không có nói thôn trưởng đẹp trai!” Chung Ly Phong Bạch đứng trên bậc cao nhất của nóc nhà rống giận, “Tôi nói thôn này rất nắng! Rốt cuộc anh có nghe không!? Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi nghe không rõ! Ở đây không có tín hiệu!”
Không có tín hiệu gì hết!!!!!!!!!!!!!
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới chính là có thể ngủ với người yêu của mình đến khi nào tự nhiên tỉnh, sau đó ăn một bữa sáng thật là ngon!
Cuộc sống hiện giờ của Tô Nặc chính là cuộc sống như thế.
Đương nhiên cũng có lúc không phải tự nhiên tỉnh mà là bị hôn lưỡi đến tỉnh, nhưng điều này cũng rất mới mẻ!
Sảng khoái nữa là khác!
“Chào buổi sáng.” Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Âu Dương Long nhéo nhéo mặt Tô Nặc.
Xa xa truyền đến tiếng sóng biển rì rào, Tô Nặc chui vào trong cái chăn mềm mại của mình, duỗi lưng một cái, híp mắt nói, “Tối qua em đã mơ một giấc mơ rất dài.”
“Mơ thấy gì?” Âu Dương Long hỏi.
“Mơ thấy người ngoài hành tinh tấn công trái đất, sau đó công ty giải trí Thiên Thần bị phá hủy, Jason bị một sinh vật hung ác có nhiều xúc tua bắt đến một hành tinh ngoài vũ trụ.” Nhớ lại giấc mơ đó, Tô Nặc cảm thấy thật kinh hãi.
“Vậy còn em thì sao?” Âu Dương Long bật cười.
“Em ngồi trên sân thượng ăn xiên que nướng để chúc mừng.” Tô Nặc cười hì hì, “Bởi vì như vậy sẽ không cần làm việc nữa.”
Âu Dương Long: . . . . . .
“Nếu em chưa muốn làm việc, chúng ta kéo dài kì nghỉ này ra là được.” Bởi mới nói ngài giám đốc đúng là một sủng nịch công chất lượng!
“. . . Không cần đâu.” Tô Nặc ủ rũ nằm trên giường, “Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Một người đàn ông tự lập sao có thể để người khác nuôi được, không nam tính chút nào!
Nhưng nói thì nói vậy, cứ nghĩ đến việc phải tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó đóng phim, Tô Nặc vẫn nhịn không được thở dài.
Đúng là sống không bằng chết.
Nhưng Chung Ly Phong Bạch lại không nghĩ như vậy, Mục Thu bị bệnh nên đạo diễn Chung cũng xin nghỉ phép theo, vất vả lắm mới có thể đi làm lại, tâm tình sung sướng đến mức không thể diễn tả bằng lời!
Từ sáng sớm, Mục Thu đã lục tung phòng ngủ để giúp đạo diễn Chung thu dọn hành lí vào một cái vali lớn.
“Mấy thứ này là gì?” Chung Ly Phong Bạch kinh hãi, “Cái nồi đất màu đen này là cái gì đây!”
Đầu!
Của bạn trai mình!
Đã bị!
Nhúng nước rồi!
“Ở trên núi có gà rừng, có thể bắt về nấu canh uống.” Mục Thu bỏ nồi đất và mấy gói vỏ quế hút chân không vào túi, “Em cứ nêm nếm theo khẩu vị của bản thân, mỗi lần một gói là đủ.”
“Lấy ra ngay!” Đạo diễn Chung rít gào!
Không thèm nể mặt chút nào đúng là quá tàn nhẫn vô tình.
“Tại sao?” Mục Thu nhíu mày, “Em phải uống nhiều canh để tẩm bổ.”
“Không!” Chung Ly Phong Bạch căm tức nhìn hắn, “Nhìn rất ngu!” Đây không phải là thời chiến, mang nồi chạy khắp nơi để làm gì?!
Mục Thu bất đắc dĩ nói, “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, ăn uống qua loa sẽ bệnh đấy.”
“Anh không biết vào nhà dân nào đó mượn cái nồi à?” Chung Ly Phong Bạch rất muốn túm cổ áo Mục Thu lắc lắc.
“Dùng nồi đất này hầm canh mới dễ uống, làm vậy em mới chịu uống thêm một chén.” Mục Thu kiên quyết nói.
“Không là không!” Đạo diễn Chung ngạo kiều đến mức người thần đều phẫn nộ.
“Vậy anh sẽ cắt tiền đầu tư.” Mục Thu thay đổi thái độ.
Chung Ly Phong Bạch mở to mắt trừng hắn, “Sao anh có thể hèn hạ như vậy được!” Cư nhiên dám uy hiếp tôi!
“Anh lấy xe chở em đi, em không cần tự mình đi.” Mục Thu nhét cái túi nilon lớn trên giường vào hành lí.
“Đó là gì vậy?” Đạo diễn Chung cảm thấy vô cùng bất lực.
“Thuốc chống muỗi và một số thuốc cần thiết.” Mục Thu dùng sức đóng vali lại.
“Người trong đoàn làm phim đã chuẩn bị mấy thứ đó rồi!” Chung Ly Phong Bạch nâng trán.
“Mấy cái này đều là nhãn hiệu em hay dùng.” Mục Thu đứng lên, ôm Chung Ly Phong Bạch đặt lên cân.
Đạo diễn Chung: . . . . . .
“Sau khi trở về, anh không cần em mập lên, chỉ cần em đừng sụt kí nào là được.” Mục Thu vuốt ve cằm của đạo diễn Chung, “Đừng làm anh đau lòng.”
Mặt của Chung Ly Phong Bạch lập tức đỏ như sắp bốc cháy.
Vì thế hắn liền vung chân đá bay Mục Thu, bình tĩnh đi vào nhà bếp.
Gần đây!
Càng lúc càng!
Buồn nôn!
Đúng là!
Tiêu thật rồi!
Trong khi đó, ở một khu nhà cao cấp, Khâu Tử Ngạn đang ngồi trên bệ cửa sổ nghe điện thoại, “Đã quen chưa?”
“Rồi.” Ở nước Pháp bên kia bờ đại dương, Đường Tiểu Ngữ cuộn mình trong chăn, “Hôm nay dì chủ nhà còn nướng bánh ngọt cho em ăn nữa.”
“Trường học thế nào?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Em báo danh rồi, ngày mai sẽ chính thức nhập học.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Mọi người đối xử với em rất tốt, anh đừng lo.”
“Ngày mai anh sẽ lên núi quay phim, có lẽ chúng ta sẽ không thể liên lạc với nhau thường xuyên.” Khâu Tử Ngạn nói, “Có việc gì cứ gọi điện thoại cho Mạch Kha, chuyến này cậu ta không có đi chung với anh.”
“Anh đi quay phim nhớ phải chú ý an toàn.” Đường Tiểu Ngữ dặn dò, “Chờ năm tháng nữa thi xong môn giao tiếp, em sẽ về nước với anh.”
“Ừ, em ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn hôn cậu qua điện thoại, “Bảo bối ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ bắt đầu cảm thấy nhớ Khâu Tử Ngạn.
Còn Khâu tiên sinh thì nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
Mới có năm ngày mà đã muốn đem người kia trở lại rồi.
Sớm biết vậy sẽ không cho em ấy sang Pháp học giao tiếp gì đó. . . .
Đúng là sai lầm nghiêm trọng!
Tuy trong lòng mỗi người đều có những mối bận tâm khác nhau, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim lái xe đến sân bay, bắt đầu xuất phát đến chỗ quay phim!
Căn cứ theo sự tưởng tượng của Tô Nặc, cái nơi “vùng núi khỉ ho cò gáy” chẳng qua là một cái thôn nhỏ nằm chan hòa với thiên nhiên, sau khi xuống máy bay đi thêm một đoạn đường bằng ôtô nữa là tới, cuộc sống quay phim biệt lập với thế giới bên ngoài chuẩn bị bắt đầu! Đúng vậy, cuộc sống biệt lập!
Nhưng hiển nhiên cuộc sống này không hề dễ dàng, để theo đuổi cảm giác nguyên thủy, Chung Ly Phong Bạch mới chọn cái thôn ở nơi không tiện đi lại này, ôtô cứ lắc qua lắc lại trên đường, Tô Nặc ói lên ói xuống, cầm túi nilon ói đến tối tăm mặt mũi, thiếu chút nữa đã ói luôn cả ruột gan phèo phổi! Đới An thấy thế, trái tim pha lê lập tức vỡ nát!
“Tới chưa?” Chờ đến khi xe dừng lại, Tô Nặc yếu ớt hỏi.
“Chắc tới rồi.” Đới An dìu hắn xuống xe, sau đó nhìn thấy vài con ngựa.
. . . . .
“Tới đây không thể ngồi xe tiếp vì đường đi khá dốc.” Phó đạo diễn nói, “Người dân trong thôn sẽ dẫn ngựa cho chúng ta đi vào đường nhỏ, như vậy nhanh hơn nhiều.”
Vì thế Tô Nặc đành phải run rẩy leo lên lưng ngựa — Do đã kiệt sức sau màn nôn ói vừa rồi, bây giờ hắn không còn chút sức lực nào.
Đới An đành phải ngồi chung ngựa với Tô Nặc để ôm lấy Tô Nặc từ phía sau, ít ra cũng có thể đảm bảo hắn sẽ không té xuống.
“Ái phi, nàng thật tốt.” Tô Nặc thều thào, “Nếu có kiếp sau, trẫm nhất định sẽ từ bỏ giang sơn vạn dặm, thay vào đó, chúng ta sẽ nắm tay nhau cùng ngắm mây trời và hoa nở trong đình.”
“. . . . .” Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy câu nhảm nhí này! Đới An ôm chặt eo Tô Nặc.
Đúng là mệt chết đi được!
Tuy phòng ốc hơi cũ kĩ nhưng do đoàn làm phim đã chuẩn bị trước, chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều đầy đủ, thậm chí còn mang theo mùi hương của nắng. Tô Nặc nhào vào đệm của mình, sau đó thở ra một hơi.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Đới An rót cho Tô Nặc một li nước ấm, “Ngày mai sẽ bấm máy, cậu hãy tranh thủ ngủ một giấc.”
Sau đó Tô Nặc liền lăn ra ngáy khò khò.
Bàn tay của Đới An dừng lại giữa không trung, sao ngủ nhanh quá vậy. Nhìn vách tường đầy bụi và tín hiệu lúc có lúc không trên điện thoại, ái phi thở dài một hơi.
Những ngày sắp tới chắc chắn sẽ gian khổ lắm đây.
“Nghe rồi.” Đạo diễn Chung đứng trên nóc nhà, vừa nhìn áng mây đỏ ở phía tây vừa liều mạng nhích qua nhích lại bắt tín hiệu!
“Em hầm gà chưa?” Mục Thu hỏi.
. . . . . . Mẹ nó!
Đạo diễn Chung tức giận cúp điện thoại.
Tại sao mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của chồng mình!? Thiệt bực mình hết sức!
“A Lượng.” Biên kịch đứng trong sân kêu, “Ra ngoài dạo một vòng với tôi đi, đến giờ cơm rồi về.”
“Làm ơn đừng gọi cái tên mới vào nghề của tôi!” Đạo diễn Chung bức xúc phản bác!
Đối với một thanh niên nho nhã tinh tế mỏng manh mà nói, cái tên Chung Thắng Lượng đúng là lịch sử đen tối!
“Quên chuyện đó đi.” Biên kịch hợp tác với Chung Ly Phong Bạch đã lâu, đương nhiên sẽ không khuất phục trước dâm uy của hắn, “Nghe nói người trong thôn sẽ làm gà hầm hạt dẻ và thịt ba rọi xào nấm.” Để tăng thêm sức hấp dẫn, biên kịch còn cố ý tăng thêm ngữ điệu.
Vì thế Tô Nặc lập tức bị đánh thức, sau đó còn nuốt nước miếng ừng ực.
Đới An bị hắn làm hết hồn, đã ra nông nỗi này mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn?
“Có thịt ba rọi ư?” Tô Nặc run run hỏi, suốt quãng đường đến đây, hắn đã nôn hết những gì có trong dạ dày, vì vậy bây giờ rất là đói.
Âm thanh nho nhỏ run run. . . . Ái phi nghe mà xót, vì thế liền lén lút cầm chén đũa đi vào nhà bếp lấy hai bát đồ ăn lớn và một thau cơm, tiện tay giấu thêm mấy trái cà chua vào túi quần.
“Đói chết tôi mất.” Tô Nặc vùi cả khuôn mặt vào chén cơm.
Đôi đũa di chuyển liên tục, tiêu diệt nhanh gọn lẹ.
“Ực.” Sau khi bỏ miếng hạt dẻ cuối cùng vào trong miệng, Tô Nặc thỏa mãn buông đũa xuống.
Thức ăn tinh khiết từ thiên nhiên không bị ô nhiễm có khác, vừa mềm vừa tươi thơm ngon vô cùng!
“Đới tiên sinh, Nặc Nặc.” Một cô gái đứng bên ngoài gõ cửa.
Chết tiệt! Đới An nhanh chóng nhét chén đũa vào trong tủ quần áo, “Có chuyện gì thế?”
“Đến giờ cơm rồi.” Cô gái nói, “Chúng tôi đã chuẩn bị riêng một phần cơm đặc biệt cho Nặc Nặc.”
“Tôi biết rồi.” Đới An rút khăn tay ra lau miệng cho Tô Nặc, “Bọn tôi ra ngay.”
“Cậu còn muốn ăn nữa không?” Đới An giật mình, sức ăn này cũng quá sức tưởng tượng rồi!
Tô Nặc nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó hỏi, “Có canh không?” Vừa rồi ăn nhanh quá nên còn hơi nghẹn!
“Chắc. . . . Có. . . . Đó. . . . .” Nhận thức của Đới An về Tô Nặc đã được nâng lên một tầm cao mới.
Do thời tiết không lạnh lắm nên mảnh sân trống phía trước được dùng làm chỗ ăn cơm, mọi người ăn cùng nhau sẽ vui hơn.
“Thiếu một dĩa gà hầm hạt dẻ! Thiếu một dĩa thịt ba rọi xào nấm!” Người trong thôn sốt ruột dùng tiếng địa phương hỏi người phục vụ đoàn phim, “Mọi người ăn trước một ít rồi à?”
“Làm gì có!” Người phục vụ cảm thấy bị sỉ nhục, “Sao bọn tôi có thể làm những chuyện thiếu tư cách như thế?”
“Khụ khụ!” Tô Nặc bị sặc nước.
Nhóm em gái trong đoàn làm phim ôm má gào thét trong lòng, chỉ uống có một ngụm nước mà cũng bị sặc, đúng là mảnh mai quá đi thôi!
Rất dễ khơi dậy bản năng làm mẹ của người khác!
“Đới tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị phần ăn đặc biệt cho Nặc Nặc.” Trợ lí bưng một cái khay qua, trong khay có xà lách, nấm, đậu hũ và trái cây, phải nói là cực kì thanh đạm!
. . . . .
“Xin hỏi cậu có vừa ý không?” Trợ lí hỏi.
Vừa ý cả nhà anh đó! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười với trợ lí, “Cảm ơn anh.”
Trợ lí cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Tuy đối phương cũng là nam giống mình nhưng lại tạo cho người khác cảm giác thật xinh đẹp và thuần khiết! Hèn chi chỉ thích ăn rau củ!
“Đạo diễn đâu rồi?” Một lát sau, có người phát hiện ra vấn đề này.
“Không cần quan tâm đến hắn.” Biên kịch tiến vào, “Mọi người ăn cơm đi!”
“Đạo diễn không ăn sao?” Phó đạo diễn buồn bực hỏi, “Trên đường đi anh ấy nói rất đói mà.”
Biên kịch dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía mái nhà xa xa.
“Tôi không có nói thôn trưởng đẹp trai!” Chung Ly Phong Bạch đứng trên bậc cao nhất của nóc nhà rống giận, “Tôi nói thôn này rất nắng! Rốt cuộc anh có nghe không!? Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi nghe không rõ! Ở đây không có tín hiệu!”
Không có tín hiệu gì hết!!!!!!!!!!!!!
Danh sách chương