“Không phải!” Tô Nặc theo bản năng lên tiếng phủ nhận!
“. . . . . . Tôi nghe hết rồi.” Đường Tiểu Ngữ trả ví tiền trả lại cho hắn, “Tôi không có ác ý, anh đừng lo lắng.”
Ai nói tôi lo lắng chứ tôi không hề lo lắng chút nào!
Đầu óc Tô Nặc nhanh chóng chuyển một vòng, phải làm gì trong tình huống này là một việc đòi hỏi rất nhiều chất xám!
Nhất định phải giữ bình tĩnh!
“Tôi chỉ định đến trả lại ví tiền, nhưng khi nghe anh nhắc đến tên tôi thì tôi không rời đi nữa.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày, “Có phải anh Hàn gặp rắc rối gì không?”
Không có! Tô Nặc dùng biểu tình nghiêm túc lạnh lùng nói, “Cậu nghe nhầm rồi.” Phải làm sao cho trông thật cương quyết mới được, như vậy mới có sức thuyết phục!
Đường Tiểu Ngữ nhẹ giọng nói, “Tôi có thể giúp đỡ.”
Giúp cái gì chứ anh hai tôi vẫn ổn nhưng mà về việc giúp đỡ. . . . . Tô Nặc nghe xong, hai mắt lập tức phát sáng! Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức chủ động nói mấy câu linh tinh như là “được rồi thay mặt anh hai tôi xin trông cậy vào cậu”! Vì thế hắn vòng qua sau lưng Đường Tiểu Ngữ rồi đi vào trong, trước tiên phải im lặng tỏ ra trầm tư rồi tính sau!
“Tôi nói thật đó.” Đường Tiểu Ngữ đứng phía sau gọi theo, “Anh và anh Hàn từng giúp đỡ tôi rất nhiều, xin lỗi vì chuyện thả người lần trước.”
Tô Nặc do dự dừng bước.
“Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo lời anh nói trong điện thoại, chắc chắn anh Hàn đang gặp rắc rối.” Đường Tiểu Ngữ tiếp tục nói, “Nếu cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”
“Vậy lần trước thì sao?” Tô Nặc nói rất mơ hồ, bất quá Đường Tiểu Ngữ vẫn hiểu ý của hắn, “Lần trước là anh Tử Ngạn mang tôi đi tìm anh Hàn, tôi không thể chống đối anh ấy.”
Tô Nặc xoay người nhìn cậu ta, trong mắt vẫn còn chút chần chừ.
“Tôi có thể đồng ý giúp anh, với điều kiện anh không được nói cho anh Tử Ngạn biết.” Đường Tiểu Ngữ rất có thành ý.
. . . . .
“Cám ơn.” Cuối cùng Tô Nặc cũng lên tiếng, sau đó cười cười với cậu ta.
Đường Tiểu Ngữ cũng nhếch miệng cười, “Không cần khách sáo.”
“Muốn vào trong không?” Tô Nặc hỏi.
Đường Tiểu Ngữ cùng Tô Nặc vào trong, nghĩ nghĩ một chút rồi dặn dò thêm, “Tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, ngay cả anh Tử Ngạn cũng không nói, anh cứ yên tâm.”
Tô Nặc gật gật đầu, nhịn không được phát thẻ người tốt cho cậu ta!
“Tiểu Ngữ, Nặc Nặc.” Sau khi nhìn thấy bọn họ, Khâu Tử Ngạn hơi ngạc nhiên, “Hai người cùng ra ban công à?”
“Trong phòng buồn quá nên ra ngoài hít thở không khí với tán dóc một chút.” Đường Tiểu Ngữ giật ly rượu khỏi tay Khâu tiên sinh, “Mạch Kha đã nói rồi, trong khoảng thời gian này anh không được uống rượu!”
Khâu Tử Ngạn bất đắc dĩ cười cười, “Cậu ta tìm em đến giám sát anh đúng là không sai lầm chút nào.” Tận trách hơn những người khác rất nhiều.
“Hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đi trước.” Mặc dù ấn tượng dành cho Đường Tiểu Ngữ rất tốt, Tô Nặc vẫn cảm thấy mình phải cẩn thận với tên cơ bụng này, tránh bị hiểu lầm rồi làm hỏng hết mọi chuyện, không chỉ khiến fan gào khóc thảm thiết mà chồng đẹp trai của mình nhất định sẽ nổi giận! Tuy anh ấy đã nói không để ý nhưng tự giác một chút mới tốt! Cố gắng giữ gìn tình cảm phu phu ngọt ngào như thuở ban đầu! Thật sự rất đáng khen!
Như có tâm linh tương thông, Âu Dương Long lập tức gửi tin nhắn tới — Buổi tiệc kết thúc chưa? Cảm giác được người yêu quan tâm thật ấm áp làm sao, Tô Nặc cảm thấy vui mừng khôn xiết! Càng mừng hơn là anh ấy muốn đích thân đến đón mình! Sau khi xong việc xuống lầu, phát hiện người yêu dịu dàng của mình đang tựa vào cửa xe, dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình, nói không chừng còn có cơn gió chợt thổi qua, áo khoác ngoài nhẹ nhàng tung bay, cảnh tượng này đúng là quá cảm động! Nếu trong tay đối phương có thêm ly đồ uống nóng nào đó thì càng tuyệt vời hơn!
“Cậu đang gửi tin nhắn cho ai đấy?” Đới An nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tô Nặc bị dọa nhảy dựng, “Anh đến trước mặt tôi hồi nào vậy?” Bất thình lình xuất hiện trước mặt người khác có thể hù chết người đó.
“Từ lúc cậu bắt đầu cười dâm đãng nhắn tin!” Đới An tức giận nói, “Trông ngu không thể tả!” Cho dù lúc trước Tô Nặc cũng hay lộ ra biểu tình ngu ngốc như vậy, nhưng việc đó chỉ giới hạn ở nhà, ở nơi công cộng cậu ta vẫn biết duy trì hình tượng u buồn cao quý! Sao bây giờ có thể cười ngây ngô như thế?!
Tô Nặc lập tức bày ra biểu tình đau khổ, “Ái phi, sao nàng có thể nói về trẫm như vậy?” Cư nhiên lại dùng từ “dâm đãng”, đúng là khiến người ta đau lòng.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi!” Nếu không phải ngại ở đây có nhiều người, chắc chắn Đới An đã gào lên!
Tô Nặc càng đau khổ hơn, “Tôi phát hiện từ khi tôi nói tôi đang yêu đến nay, anh bắt đầu trở nên nhỏ mọn.”
“Chứ sao nữa!” Trong mắt Đới An nổi lên lửa giận bừng bừng! Đa số người đại diện sẽ không đồng ý nghệ sĩ của mình yêu đương, cho dù là ái phi cũng không ngoại lệ! Huống hồ đối phương còn là tên đàn ông có chim! Lỡ như bị giới truyền thông chụp được thì chỉ có nước chết!
“Anh có biết bây giờ tôi muốn làm gì nhất không?” Tô Nặc bày ra biểu tình chân thành.
“Leo lên giường với người kia!” Đới An nói đúng trọng tâm một cách ngắn gọn.
“Anh đừng nói lung tung!” Tô Nặc bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, mặc dù tôi cũng muốn thế nhưng tôi không hề có ý này! Hắn nghiêm mặt nói, “Tôi chỉ hi vọng anh nhanh chóng kiếm được bạn trai.”
Đới An đang uống nước suýt chút nữa phun ra, ý tưởng quái đản gì nữa đây!
“Tôi nói nghiêm túc.” Bởi vì chỉ khi nào có bạn trai anh mới hiểu được suy nghĩ của tôi, cảm giác ấy rất sung sướng!
“Tại sao không phải là kiếm bạn gái?” Đới An hỏi ngược lại.
“Anh không kiếm bạn gái được đâu.” Tô Nặc quả quyết đưa ra kết luận, “Anh xem anh ngạo kiều thế kia.”
“Trong vòng ba ngày tới tôi sẽ không nói chuyện với cậu.” Đới An nén giận rời đi, tâm tình cực kì xấu!
Mình dạy hư ái phi mất rồi, dạo này càng lúc càng ngang ngược! Tô Nặc thở dài, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài — Bởi vì chồng đẹp trai của hắn đã đến trước cửa, đang khổ sở chờ đợi ở bên ngoài! Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc gay cấn luôn có kẻ tiểu nhân xuất hiện cản đường!
“Nặc Nặc.” Ở ngã rẽ cầu thang, La mặt sẹo cười một cách lịch sự.
Cái gì thế này! Tô Nặc lập tức đề cao cảnh giác, “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi vừa dùng cơm ở tầng 9.” La Lực nói, “Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Trùng hợp em gái anh rõ ràng là có ý đồ, Tô Nặc hẹp hòi nghĩ! Chắc chắn hắn ta vẫn còn nhung nhớ mình, vì thế mới đê tiện vô sỉ hỏi thăm lịch trình của mình khắp nơi, sau đó bày ra tư thế mà bản thân hắn nghĩ rằng rất ngầu, giả bộ như vô tình gặp được! Cái tên này dai dẳng thật, mình nhất định phải cẩn thận!
“Cậu đang nghĩ gì thế?” La Lực huơ huơ tay trước mặt hắn, trong mắt hiện lên ý cười trêu tức.
“Anh tránh xa tôi chút đi!” Trong mắt Tô Nặc ngập tràn chính nghĩa, “Chúng ta không có khả năng đâu!”
“Tại sao chứ?” La Lực nhíu mày, “Tôi thật sự rất thích cậu, ngay cả một cơ hội cũng không có?”
Biết ngay mà! Tô Nặc trả lời một cách phũ phàng, “Không! Anh làm ơn bỏ cuộc đi!”
“Vậy thôi được.” La Lực thở dài, “Tôi sẽ rút lui.”
Cái gì? Tô Nặc kéo kéo lỗ tai, có phải mình nghe lầm không, tên lưu manh này vừa nói sẽ chủ động rút lui?!
Nhất định là ảo giác, hoặc đây chính là kế hoãn binh của hắn!
“Nhưng tôi có một yêu cầu cuối cùng.” La Lực vươn tay ra, giam Tô Nặc lại trong góc tường.
“Tôi từ chối!” Tô Nặc lập tức đánh phủ đầu!
“Tôi còn chưa nói gì mà.” La Lực bật cười.
“Anh có nói gì tôi cũng từ chối!” Tô Nặc trả lời một cách tàn nhẫn vô tình.
“Thế thì tôi đành phải tiếp tục theo đuổi cậu.” La Lực bày ra vẻ mặt thâm tình.
“Anh!” Tô Nặc giận rồi, cái tên vô liêm sỉ này!
“Nghe A Uy nói, mấy hôm nữa cậu cũng đến sòng bạc?” La Lực cúi người áp lại gần, suýt nữa môi đã đụng trúng trán của Tô Nặc, “Tôi sẽ đi theo bảo vệ cậu, cậu không cần lo lắng.”
Cả nhà anh mới cần lo lắng! Tránh xa tôi giùm cái! Tô Nặc cong đầu gối lên, nhắm ngay chỗ bíp bíp của La Lực — Đá thật mạnh!
Sau đó La mặt sẹo sẽ biến thành thái giám, hơn nữa còn đi kết nghĩa với Khâu Tử Ngạn, từ đây về sau hai người trở thành một cặp chị em tri kỉ, mỗi ngày đều giúp nhau tô son?
Làm gì có chuyện đó!
Trên thực tế, La Lực dễ dàng né người sang một bên, đã vậy còn thuận tay sờ mông Tô Nặc một cái.
“Cảm giác không tệ.” La mặt sẹo đánh giá.
Trời đất ơi là trời! Cái tên chết tiệt này!
“Đồ biến thái!” Tô Nặc đỏ mặt hét lên.
La Lực nhếch miệng cười, chậm rãi nới lỏng cà vạt.
Tô Nặc hít một hơi, sau đó. . . . Xoay người chạy mất dép.
Tuy rằng hành động này không hề có khí chất đàn ông nhưng hết cách rồi, không lẽ phải ở lại để tên lưu manh kia bíp bíp, sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều, quân tử thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Nặc gọi điện thoại cáo trạng.
“Anh hai!” Âm thanh phẫn nộ vang lên tận trời xanh.
“Sao vậy?” Hàn Uy dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.
“Cái kia. . . . La Lực lại quấy rối em.” Tô Nặc buồn bực nói.
“Hắn?” Hàn Uy nhíu mày, “Gần đây hắn lại đến tìm em?”
“Phải, em vừa đụng mặt hắn ở buổi tiệc.” Còn dám sờ mông em nữa đúng là tức chết mà!
“Anh biết rồi.” Hàn Uy xoa bóp huyệt thái dương, “Anh sẽ nhắc nhở hắn.”
“Ừ, em cúp trước đây.” Tô Nặc cũng không muốn nói quá nhiều, tọc mạch quá có vẻ hơi đàn bà, hơn nữa hắn đã nhìn thấy xe của ngài giám đốc!
Phải chạy qua hôn lưỡi mới được!
“A. . . . .” Âu Dương Long vừa ôm người vào trong lòng đã bị Tô Nặc ôm hôn đắm đuối!
Tô Nặc ôm cổ hắn, cảm thấy vô cùng quyến luyến!
“Sao đột nhiên chủ động vậy?” Vất vả lắm ngài giám đốc mới kéo được bà xã nhà mình ra, trong mắt tràn ngập ý cười.
Vì em yêu anh chứ sao với lại ban nãy em vừa bị tên biến thái chặn đường, đại nạn không chết nhất định sẽ gặp được phúc lớn!
“Được rồi, coi chừng bị phóng viên chụp được.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Lên xe đi, anh có mang đồ ăn khuya đến cho em.”
“Đồ ăn khuya gì?” Tô Nặc hỏi.
“Là đậu hũ thúi do mẹ của một đồng nghiệp của anh làm.” Âu Dương Long đưa cái hộp cho hắn, “Vừa rồi anh có ghé về nhà, anh đã bỏ thêm ít tương ớt mà em thích.”
Tô Nặc lập tức cảm thấy hạnh phúc khôn xiết, trên đời còn ai tuyệt vời hơn bạn trai của mình không?
Tất nhiên là không!
“Mau ăn đi.” Âu Dương Long xoa đầu hắn.
Đúng là rất muốn ăn nhưng sau khi ăn xong sẽ không thể hôn lưỡi bởi vì lực sát thương của món đậu hũ thúi rất lớn! Hôn trước là tốt nhất! Tô Nặc ôm hộp giấy hung hăng nhào qua cắn chồng đẹp trai của mình, cảm giác thật là tuyệt!
Trong tay có đồ ăn ngon, bên cạnh có người yêu, đây mới là cuộc sống của một người đàn ông thành đạt!
“A Uy.” La Lực đứng ở góc đường gọi điện thoại, “Hình như em trai chú đang chơi trò xe chấn với một người đàn ông.”
Trên trán Hàn Uy nổi đầy gân xanh, “Im giùm đi.”
“Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở.” La Lực nín cười.
“Chú rảnh rỗi không có gì làm à? Chạy đi theo dõi Nặc Nặc làm cái gì?!” Anh hai rít gào.
“Mặc kệ chú tin hay không, tôi chỉ tình cờ gặp được cậu ta.” La Lực châm điếu thuốc, “Chú có chắc em trai chú đánh bài được không? Chú có giận thì tôi vẫn phải nói, cậu ta hơi bị ngốc.”
Hàn Uy: . . . . .
Thật là. . . Đau đầu quá, đau như sắp vỡ tung vậy.
“. . . . . . Tôi nghe hết rồi.” Đường Tiểu Ngữ trả ví tiền trả lại cho hắn, “Tôi không có ác ý, anh đừng lo lắng.”
Ai nói tôi lo lắng chứ tôi không hề lo lắng chút nào!
Đầu óc Tô Nặc nhanh chóng chuyển một vòng, phải làm gì trong tình huống này là một việc đòi hỏi rất nhiều chất xám!
Nhất định phải giữ bình tĩnh!
“Tôi chỉ định đến trả lại ví tiền, nhưng khi nghe anh nhắc đến tên tôi thì tôi không rời đi nữa.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày, “Có phải anh Hàn gặp rắc rối gì không?”
Không có! Tô Nặc dùng biểu tình nghiêm túc lạnh lùng nói, “Cậu nghe nhầm rồi.” Phải làm sao cho trông thật cương quyết mới được, như vậy mới có sức thuyết phục!
Đường Tiểu Ngữ nhẹ giọng nói, “Tôi có thể giúp đỡ.”
Giúp cái gì chứ anh hai tôi vẫn ổn nhưng mà về việc giúp đỡ. . . . . Tô Nặc nghe xong, hai mắt lập tức phát sáng! Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức chủ động nói mấy câu linh tinh như là “được rồi thay mặt anh hai tôi xin trông cậy vào cậu”! Vì thế hắn vòng qua sau lưng Đường Tiểu Ngữ rồi đi vào trong, trước tiên phải im lặng tỏ ra trầm tư rồi tính sau!
“Tôi nói thật đó.” Đường Tiểu Ngữ đứng phía sau gọi theo, “Anh và anh Hàn từng giúp đỡ tôi rất nhiều, xin lỗi vì chuyện thả người lần trước.”
Tô Nặc do dự dừng bước.
“Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo lời anh nói trong điện thoại, chắc chắn anh Hàn đang gặp rắc rối.” Đường Tiểu Ngữ tiếp tục nói, “Nếu cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”
“Vậy lần trước thì sao?” Tô Nặc nói rất mơ hồ, bất quá Đường Tiểu Ngữ vẫn hiểu ý của hắn, “Lần trước là anh Tử Ngạn mang tôi đi tìm anh Hàn, tôi không thể chống đối anh ấy.”
Tô Nặc xoay người nhìn cậu ta, trong mắt vẫn còn chút chần chừ.
“Tôi có thể đồng ý giúp anh, với điều kiện anh không được nói cho anh Tử Ngạn biết.” Đường Tiểu Ngữ rất có thành ý.
. . . . .
“Cám ơn.” Cuối cùng Tô Nặc cũng lên tiếng, sau đó cười cười với cậu ta.
Đường Tiểu Ngữ cũng nhếch miệng cười, “Không cần khách sáo.”
“Muốn vào trong không?” Tô Nặc hỏi.
Đường Tiểu Ngữ cùng Tô Nặc vào trong, nghĩ nghĩ một chút rồi dặn dò thêm, “Tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, ngay cả anh Tử Ngạn cũng không nói, anh cứ yên tâm.”
Tô Nặc gật gật đầu, nhịn không được phát thẻ người tốt cho cậu ta!
“Tiểu Ngữ, Nặc Nặc.” Sau khi nhìn thấy bọn họ, Khâu Tử Ngạn hơi ngạc nhiên, “Hai người cùng ra ban công à?”
“Trong phòng buồn quá nên ra ngoài hít thở không khí với tán dóc một chút.” Đường Tiểu Ngữ giật ly rượu khỏi tay Khâu tiên sinh, “Mạch Kha đã nói rồi, trong khoảng thời gian này anh không được uống rượu!”
Khâu Tử Ngạn bất đắc dĩ cười cười, “Cậu ta tìm em đến giám sát anh đúng là không sai lầm chút nào.” Tận trách hơn những người khác rất nhiều.
“Hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đi trước.” Mặc dù ấn tượng dành cho Đường Tiểu Ngữ rất tốt, Tô Nặc vẫn cảm thấy mình phải cẩn thận với tên cơ bụng này, tránh bị hiểu lầm rồi làm hỏng hết mọi chuyện, không chỉ khiến fan gào khóc thảm thiết mà chồng đẹp trai của mình nhất định sẽ nổi giận! Tuy anh ấy đã nói không để ý nhưng tự giác một chút mới tốt! Cố gắng giữ gìn tình cảm phu phu ngọt ngào như thuở ban đầu! Thật sự rất đáng khen!
Như có tâm linh tương thông, Âu Dương Long lập tức gửi tin nhắn tới — Buổi tiệc kết thúc chưa? Cảm giác được người yêu quan tâm thật ấm áp làm sao, Tô Nặc cảm thấy vui mừng khôn xiết! Càng mừng hơn là anh ấy muốn đích thân đến đón mình! Sau khi xong việc xuống lầu, phát hiện người yêu dịu dàng của mình đang tựa vào cửa xe, dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình, nói không chừng còn có cơn gió chợt thổi qua, áo khoác ngoài nhẹ nhàng tung bay, cảnh tượng này đúng là quá cảm động! Nếu trong tay đối phương có thêm ly đồ uống nóng nào đó thì càng tuyệt vời hơn!
“Cậu đang gửi tin nhắn cho ai đấy?” Đới An nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tô Nặc bị dọa nhảy dựng, “Anh đến trước mặt tôi hồi nào vậy?” Bất thình lình xuất hiện trước mặt người khác có thể hù chết người đó.
“Từ lúc cậu bắt đầu cười dâm đãng nhắn tin!” Đới An tức giận nói, “Trông ngu không thể tả!” Cho dù lúc trước Tô Nặc cũng hay lộ ra biểu tình ngu ngốc như vậy, nhưng việc đó chỉ giới hạn ở nhà, ở nơi công cộng cậu ta vẫn biết duy trì hình tượng u buồn cao quý! Sao bây giờ có thể cười ngây ngô như thế?!
Tô Nặc lập tức bày ra biểu tình đau khổ, “Ái phi, sao nàng có thể nói về trẫm như vậy?” Cư nhiên lại dùng từ “dâm đãng”, đúng là khiến người ta đau lòng.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi!” Nếu không phải ngại ở đây có nhiều người, chắc chắn Đới An đã gào lên!
Tô Nặc càng đau khổ hơn, “Tôi phát hiện từ khi tôi nói tôi đang yêu đến nay, anh bắt đầu trở nên nhỏ mọn.”
“Chứ sao nữa!” Trong mắt Đới An nổi lên lửa giận bừng bừng! Đa số người đại diện sẽ không đồng ý nghệ sĩ của mình yêu đương, cho dù là ái phi cũng không ngoại lệ! Huống hồ đối phương còn là tên đàn ông có chim! Lỡ như bị giới truyền thông chụp được thì chỉ có nước chết!
“Anh có biết bây giờ tôi muốn làm gì nhất không?” Tô Nặc bày ra biểu tình chân thành.
“Leo lên giường với người kia!” Đới An nói đúng trọng tâm một cách ngắn gọn.
“Anh đừng nói lung tung!” Tô Nặc bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, mặc dù tôi cũng muốn thế nhưng tôi không hề có ý này! Hắn nghiêm mặt nói, “Tôi chỉ hi vọng anh nhanh chóng kiếm được bạn trai.”
Đới An đang uống nước suýt chút nữa phun ra, ý tưởng quái đản gì nữa đây!
“Tôi nói nghiêm túc.” Bởi vì chỉ khi nào có bạn trai anh mới hiểu được suy nghĩ của tôi, cảm giác ấy rất sung sướng!
“Tại sao không phải là kiếm bạn gái?” Đới An hỏi ngược lại.
“Anh không kiếm bạn gái được đâu.” Tô Nặc quả quyết đưa ra kết luận, “Anh xem anh ngạo kiều thế kia.”
“Trong vòng ba ngày tới tôi sẽ không nói chuyện với cậu.” Đới An nén giận rời đi, tâm tình cực kì xấu!
Mình dạy hư ái phi mất rồi, dạo này càng lúc càng ngang ngược! Tô Nặc thở dài, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài — Bởi vì chồng đẹp trai của hắn đã đến trước cửa, đang khổ sở chờ đợi ở bên ngoài! Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc gay cấn luôn có kẻ tiểu nhân xuất hiện cản đường!
“Nặc Nặc.” Ở ngã rẽ cầu thang, La mặt sẹo cười một cách lịch sự.
Cái gì thế này! Tô Nặc lập tức đề cao cảnh giác, “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi vừa dùng cơm ở tầng 9.” La Lực nói, “Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Trùng hợp em gái anh rõ ràng là có ý đồ, Tô Nặc hẹp hòi nghĩ! Chắc chắn hắn ta vẫn còn nhung nhớ mình, vì thế mới đê tiện vô sỉ hỏi thăm lịch trình của mình khắp nơi, sau đó bày ra tư thế mà bản thân hắn nghĩ rằng rất ngầu, giả bộ như vô tình gặp được! Cái tên này dai dẳng thật, mình nhất định phải cẩn thận!
“Cậu đang nghĩ gì thế?” La Lực huơ huơ tay trước mặt hắn, trong mắt hiện lên ý cười trêu tức.
“Anh tránh xa tôi chút đi!” Trong mắt Tô Nặc ngập tràn chính nghĩa, “Chúng ta không có khả năng đâu!”
“Tại sao chứ?” La Lực nhíu mày, “Tôi thật sự rất thích cậu, ngay cả một cơ hội cũng không có?”
Biết ngay mà! Tô Nặc trả lời một cách phũ phàng, “Không! Anh làm ơn bỏ cuộc đi!”
“Vậy thôi được.” La Lực thở dài, “Tôi sẽ rút lui.”
Cái gì? Tô Nặc kéo kéo lỗ tai, có phải mình nghe lầm không, tên lưu manh này vừa nói sẽ chủ động rút lui?!
Nhất định là ảo giác, hoặc đây chính là kế hoãn binh của hắn!
“Nhưng tôi có một yêu cầu cuối cùng.” La Lực vươn tay ra, giam Tô Nặc lại trong góc tường.
“Tôi từ chối!” Tô Nặc lập tức đánh phủ đầu!
“Tôi còn chưa nói gì mà.” La Lực bật cười.
“Anh có nói gì tôi cũng từ chối!” Tô Nặc trả lời một cách tàn nhẫn vô tình.
“Thế thì tôi đành phải tiếp tục theo đuổi cậu.” La Lực bày ra vẻ mặt thâm tình.
“Anh!” Tô Nặc giận rồi, cái tên vô liêm sỉ này!
“Nghe A Uy nói, mấy hôm nữa cậu cũng đến sòng bạc?” La Lực cúi người áp lại gần, suýt nữa môi đã đụng trúng trán của Tô Nặc, “Tôi sẽ đi theo bảo vệ cậu, cậu không cần lo lắng.”
Cả nhà anh mới cần lo lắng! Tránh xa tôi giùm cái! Tô Nặc cong đầu gối lên, nhắm ngay chỗ bíp bíp của La Lực — Đá thật mạnh!
Sau đó La mặt sẹo sẽ biến thành thái giám, hơn nữa còn đi kết nghĩa với Khâu Tử Ngạn, từ đây về sau hai người trở thành một cặp chị em tri kỉ, mỗi ngày đều giúp nhau tô son?
Làm gì có chuyện đó!
Trên thực tế, La Lực dễ dàng né người sang một bên, đã vậy còn thuận tay sờ mông Tô Nặc một cái.
“Cảm giác không tệ.” La mặt sẹo đánh giá.
Trời đất ơi là trời! Cái tên chết tiệt này!
“Đồ biến thái!” Tô Nặc đỏ mặt hét lên.
La Lực nhếch miệng cười, chậm rãi nới lỏng cà vạt.
Tô Nặc hít một hơi, sau đó. . . . Xoay người chạy mất dép.
Tuy rằng hành động này không hề có khí chất đàn ông nhưng hết cách rồi, không lẽ phải ở lại để tên lưu manh kia bíp bíp, sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều, quân tử thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Nặc gọi điện thoại cáo trạng.
“Anh hai!” Âm thanh phẫn nộ vang lên tận trời xanh.
“Sao vậy?” Hàn Uy dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.
“Cái kia. . . . La Lực lại quấy rối em.” Tô Nặc buồn bực nói.
“Hắn?” Hàn Uy nhíu mày, “Gần đây hắn lại đến tìm em?”
“Phải, em vừa đụng mặt hắn ở buổi tiệc.” Còn dám sờ mông em nữa đúng là tức chết mà!
“Anh biết rồi.” Hàn Uy xoa bóp huyệt thái dương, “Anh sẽ nhắc nhở hắn.”
“Ừ, em cúp trước đây.” Tô Nặc cũng không muốn nói quá nhiều, tọc mạch quá có vẻ hơi đàn bà, hơn nữa hắn đã nhìn thấy xe của ngài giám đốc!
Phải chạy qua hôn lưỡi mới được!
“A. . . . .” Âu Dương Long vừa ôm người vào trong lòng đã bị Tô Nặc ôm hôn đắm đuối!
Tô Nặc ôm cổ hắn, cảm thấy vô cùng quyến luyến!
“Sao đột nhiên chủ động vậy?” Vất vả lắm ngài giám đốc mới kéo được bà xã nhà mình ra, trong mắt tràn ngập ý cười.
Vì em yêu anh chứ sao với lại ban nãy em vừa bị tên biến thái chặn đường, đại nạn không chết nhất định sẽ gặp được phúc lớn!
“Được rồi, coi chừng bị phóng viên chụp được.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Lên xe đi, anh có mang đồ ăn khuya đến cho em.”
“Đồ ăn khuya gì?” Tô Nặc hỏi.
“Là đậu hũ thúi do mẹ của một đồng nghiệp của anh làm.” Âu Dương Long đưa cái hộp cho hắn, “Vừa rồi anh có ghé về nhà, anh đã bỏ thêm ít tương ớt mà em thích.”
Tô Nặc lập tức cảm thấy hạnh phúc khôn xiết, trên đời còn ai tuyệt vời hơn bạn trai của mình không?
Tất nhiên là không!
“Mau ăn đi.” Âu Dương Long xoa đầu hắn.
Đúng là rất muốn ăn nhưng sau khi ăn xong sẽ không thể hôn lưỡi bởi vì lực sát thương của món đậu hũ thúi rất lớn! Hôn trước là tốt nhất! Tô Nặc ôm hộp giấy hung hăng nhào qua cắn chồng đẹp trai của mình, cảm giác thật là tuyệt!
Trong tay có đồ ăn ngon, bên cạnh có người yêu, đây mới là cuộc sống của một người đàn ông thành đạt!
“A Uy.” La Lực đứng ở góc đường gọi điện thoại, “Hình như em trai chú đang chơi trò xe chấn với một người đàn ông.”
Trên trán Hàn Uy nổi đầy gân xanh, “Im giùm đi.”
“Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở.” La Lực nín cười.
“Chú rảnh rỗi không có gì làm à? Chạy đi theo dõi Nặc Nặc làm cái gì?!” Anh hai rít gào.
“Mặc kệ chú tin hay không, tôi chỉ tình cờ gặp được cậu ta.” La Lực châm điếu thuốc, “Chú có chắc em trai chú đánh bài được không? Chú có giận thì tôi vẫn phải nói, cậu ta hơi bị ngốc.”
Hàn Uy: . . . . .
Thật là. . . Đau đầu quá, đau như sắp vỡ tung vậy.
Danh sách chương