Do thời gian hôn lưỡi lần này hơi dài, vì thế khi hai người hôn xong, Samoyed đã buồn chán nằm sấp dưới mặt thảm, bắt đầu tập trung chơi đồ chơi.
“Chúng ta đặt tên cho nó đi.” Tô Nặc hưng phấn nói.
“Ngày mai rồi tính.” Sau khi hôn xong, mặc kệ nghĩ từ góc độ nào cũng không phải là lúc chơi với chó.
“Anh thấy tên Cầu Cầu thế nào?” Tô Nặc ngồi xổm xuống bên cạnh nó.
“Sao lại gọi là Khâu Khâu!” Ngài giám đốc lập tức nổi giận.
*cầu cầu: 球球 (qiú qiú) – khâu khâu: 邱邱 (qiū qiū)
“Vậy gọi Hàn Hoa Hoa!” Tô Nặc đổi lại.
“Tên gì nghe ngu thế!” Âu Dương Long nhíu mày.
“Hàn Hoa Hoa mà ngu cái gì!” Tô Nặc buồn bực lẩm bẩm.
“Em vừa nói gì?” Âu Dương Long không nghe rõ lắm.
“Không nói gì hết.” Tô Nặc nghiêm túc lắc đầu, nhất định không thể nói, nếu anh ấy nghe được chắc chắn mình sẽ bị đánh đòn! “Chuyện đặt tên không thể gấp được, phải từ từ nghĩ.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng, ý đồ rõ rành rành!
“Nhưng em muốn chơi với nó.” Tô Nặc lưu luyến rướn cổ nhìn Samoyed.
“Anh sẽ ghen đấy.” Âu Dương Long ôm hắn vào phòng tắm.
“Chúng ta còn chưa tìm được con thỏ!” Tô Nặc nhắc nhở.
“Đói bụng rồi nó sẽ chui ra thôi.” Âu Dương Long đóng cửa phòng tắm.
“Vậy anh cũng không thể quăng con chó ở ngoài một mình, nó vừa mới chuyển nhà, nó nhất định sẽ sợ!” Tô Nặc giãy khỏi tay Âu Dương Long rồi chạy ra ngoài, sau đó phát hiện Samoyed tiên sinh đã chủ động chui vào ổ chó ngủ, bộ dạng trông rất đần.
. . . .
“Em yên tâm rồi chứ?” Âu Dương Long ôm lấy hắn từ phía sau.
“Nhìn nó ngu quá.” Tô Nặc thật sự rất muốn nhét phân nửa cái lưỡi còn lại vào miệng Samoyed.
Dám trông không có khí chất như vậy, đúng là không thể tha thứ!
“Mùi hoa hồng.” Âu Dương Long cọ cọ cổ hắn.
“Hả?” Tô Nặc nghe không hiểu quay đầu lại.
“Bảo bối thơm quá.” Giọng nói của Âu Dương Long rất mờ ám.
Lúc này Tô Nặc mới hậu tri hậu giác đỏ mặt.
*hậu tri hậu giác: nghe nói rồi mới biết (tiên tri tiên giác: chưa nghe nói đã biết)
Mùi đó là do vừa tắm tinh dầu ở spa nhưng nói ra nghe có vẻ hơi ẻo lả, im lặng thì tốt hơn!
“Cùng đi tắm, được không?” Âu Dương Long hôn lỗ tai của hắn.
“. . . Ừ.” Tô Nặc cảm thấy thắt lưng như nhũn ra.
Đúng là quá dễ động tình!
Vào những lúc như thế này nhất định phải làm tới bến!
Hơi nước tràn ngập phòng tắm, Tô Nặc chống tay lên tường, phía sau bị xâm nhập từng chút một, lông mày khẽ nhíu lại.
“Có đau không?” Âu Dương Long hỏi.
Không đau mới là lạ!!!! Tô Nặc điên cuồng rít gào trong lòng, hốc mắt đỏ hoe, sao lại lớn như thế!
Cúc hoa đầy vết thương, hậu môn nứt toác, mấy từ này nghe thật tàn ác!
“Chúng ta về giường, em sẽ thoải mái hơn.” Âu Dương Long hôn hắn dỗ dành.
“Ừ.” Tô Nặc nghẹn ngào trả lời, nằm vẫn tốt hơn, đứng nãy giờ mệt quá!
Không phải tiểu 0 nào cũng như Tô Nhu Nhu, có thể muốn làm gì thì làm bày ra đủ loại tư thế không thể tưởng tượng nổi!
“Đừng khóc.” Sau khi trở lại giường, Âu Dương Long hôn lên nước mắt của Tô Nặc, tiếp theo ấn nhẹ ngón tay vào nơi nào đó.
“Chúng ta đi ngủ được chưa?” Tô Nặc cố tìm cách trốn tránh.
“Không muốn làm?” Âu Dương Long hôn trán của hắn.
. . . . .
Thật ra không phải không muốn làm nhưng vừa rồi thật sự rất đau! Biết vậy đã không xài thử tư thế mới! Tô Nặc đỏ mặt không nói gì, đôi mắt nhỏ trông rất tủi thân!
Âu Dương Long mở hai chân của hắn ra, cúi người vùi đầu xuống.
Trời trời trời trời đất! Tô Nặc lập tức mở to mắt, còn tưởng mục tiêu là Nặc nho nhỏ! Không ngờ là tiểu cúc hoa a a a a!
Đầu lưỡi mang đến cảm giác ẩm ướt, cơ thể như có dòng điện xẹt qua, hai mắt Tô Nặc dâng đầy nước, mười ngón tay xuyên qua mái tóc đen của Âu Dương Long, cơ thể cũng bắt đầu run run.
“Còn đau không?” Âu Dương Long đè lên người Tô Nặc.
“Anh à. . .” Tô Nặc ôm cổ hắn, giọng nói khàn khàn.
“Muốn?” Ngài giám đốc hỏi.
Tô Nặc vòng hai chân quanh thắt lưng Âu Dương Long, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Thật sự rất dễ động tình!
Âu Dương Long dịu dàng hôn Tô Nặc một cái, để hắn nằm úp sấp trên giường, sau đó đi lấy thuốc bôi trơn trong tủ.
Trong chăn có một vật nhú nhú lên, một con thỏ nhỏ cụp tai chạy ra, nhảy lên mông Tô Nặc.
Tô Nặc bị dọa giật mình, cả người lập tức cứng đờ! Thật ra hắn đã quên mất chuyện con thỏ, vì vậy phản ứng đầu tiên chính là má ơi lẽ nào là đạo cụ tình yêu?! Cái đuôi nhỏ đầy lông thật sự biến thái quá rồi mình không muốn chơi trò này! Tô Nặc nghiêm túc suy nghĩ một hồi, âm thầm quyết định lát nữa bất luận thế nào cũng không thể khuất phục gọi hắn “chủ nhân”, nhất định phải có cốt khí!
Âu Dương Long cầm thuốc bôi trơn quay về giường, lập tức bị dọa hết hồn!
Ngài thỏ cụp tai ngồi xổm trên mông Tô Nặc, vui vẻ nhìn thẳng vào hắn.
Ngài giám đốc không chút lưu tình chút nắm tai nó kéo xuống.
Ngài thỏ rất bất mãn, nó dùng chân trước níu drap giường tỏ vẻ kháng nghị, hơn nữa còn có ý đồ bò lên giường tiếp.
Vì thế Âu Dương Long đành phải bắt nó nhốt vào lồng tre ngoài phòng khách.
Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!
“Anh vừa làm gì vậy?” Do hồi hộp quá độ, Tô Nặc hoàn toàn không chú ý tới tình hình của chồng mình và ngài thỏ!
Nhưng ngài giám đốc hiển nhiên không có tâm tình giải thích cho Tô Nặc, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, cứ để Samoyed và ngài thỏ tạm thời biến mất đi.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản việc hợp thể cao cả này, đây mới là chuyện quan trọng nhất!
“A. . . !” Tô Nặc kêu được một nửa thì lấy tay che miệng lại.
“Sao thế?” Âu Dương Long vừa vận động vừa cúi người xuống hôn hắn.
“Không thể để Samoyed nghe được!” Tô Nặc kiên quyết nói, lỡ dạy hư chó thì phải làm thế nào!
Âu Dương Long dùng sức đỉnh một chút.
“A. . .” Tô Nặc không kịp chuẩn bị tinh thần, tiếng rên rỉ không kiềm chế được bật ra khỏi miệng!
“Bảo bối kêu lớn tiếng một chút.” Âu Dương Long tăng tốc, “Nếu không anh sẽ đem con chó vào.”
Tô Nặc á khẩu, sao anh dám làm thế! Chồng đẹp trai của mình thật là đê tiện!
Ngài thỏ vẫn rất tò mò về âm thanh trong phòng ngủ, vì thế nó dùng sức nhào về phía cửa lồng, rốt cuộc thành công rơi xuống đất, cửa bị văng ra, ngài thỏ vui vẻ chạy vào phòng để xem trọn toàn cảnh.
Nhưng mà. . . Chán quá chừng!
Ba phút sau, ngài thỏ cụp tai nhảy bịch bịch về ổ chó, chui xuống dưới bụng Samoyed.
Vừa mềm vừa ấm áp, thoải mái hơn ổ thỏ nhiều.
Đêm xuống gió nhẹ thổi, mọi thứ đều tốt đẹp.
Sáng hôm sau, ngài giám đốc và Tô Nặc tiếp tục dính trên giường, điện thoại rung cũng không biết.
Sao lại không chịu bắt điện thoại! Mục Thu tắt máy, cảm thấy vô cùng bất mãn!
Khoe chưa có đủ!
Cùng lúc đó, Chung Ly Phong Bạch đang đứng trong phòng tắm điên cuồng trang điểm, liều mạng che quầng thâm dưới mắt!
“Trông đẹp rồi.” Mục Thu ôm lấy hắn từ phía sau.
“Anh đừng có hồi hộp quá!” Chung Ly Phong Bạch quay đầu lạnh lùng nhìn Mục Thu, “Nếu làm hỏng việc, tôi sẽ ly hôn với anh!”
“Anh có hồi hộp đâu.” Mục Thu dở khóc dở cười, “Em cũng đừng hồi hộp.”
“Tôi hồi hộp bao giờ! Tôi đã trải qua nhiều tình huống đáng sợ hơn chuyện này rồi!” Chung Ly Phong Bạch giận tím mặt.
“Ừ ừ, em không hồi hộp.” Mục Thu kéo bàn tay đang nắm chặt vòi nước của đạo diễn Chung, dẫn hắn ra nhà ăn, “Chúng ta đi ăn sáng đi.”
Đạo diễn Chung không hề có bản lĩnh, hắn cảm thấy mình sắp thở hết nổi rồi!
Tim đập!
Loạn nhịp!
Hệt như trong hồ nước sâu thẳm!
Đột nhiên xuất hiện!
Thú dữ hung ác!
Mở cái miệng to như chậu máu!
Vô tình cắn nát!
Tất cả!
Sự bình tĩnh!
“Muốn đi xe nào?” Xe của Mục Thu cũng mang đậm phong cách nhà giàu mới nổi.
“Xịn nhất.” Chung Ly Phong Bạch trả lời một cách thô bỉ.
“Được.” Mục Thu nhếch miệng cười, “Chúng ta xuất phát được chưa?”
“Đợi thêm tí nữa đi.” Chung Ly Phong Bạch vẫn chưa chuẩn bị tâm lí xong.
“Sắp trễ rồi.” Mục Thu nhắc nhở.
“Ai mượn anh nói vậy!” Chung Ly Phong Bạch bóp cổ hắn.
Nếu thời gian dừng lại! Thì tốt biết bao!
Bất quá điều này hoàn toàn không khả thi, vì thế. . . Cuối cùng đạo diễn Chung vẫn bị Mục Thu lôi lên xe.
Tòa nhà tổ chức cách nhà Mục Thu không xa, vì vậy hai người tới nơi rất nhanh. Trong lòng bàn tay Chung Ly Phong Bạch đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn thật sự rất muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng Mục Thu hiển nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, hắn dùng sức giữ chặt eo Chung Ly Phong Bạch, sau đó kéo người vào thang máy.
“Lầu mấy?” Mục Thu hỏi.
“Mười ba.” Đầu óc Chung Ly Phong Bạch rối bời, vì thế đã bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng.
Kiến trúc của tòa nhà này là kiến trúc đôi [1], sảnh nghệ thuật ở lầu 13 toà A, còn nơi Mục Thu dẫn hắn vào là thang máy toà B.
Thang máy di chuyển đến số mười ba, Mục Thu hít sâu một hơi, nắm tay Chung Ly Phong Bạch, chuẩn bị nghênh đón đèn flash và micro.
“Đồ gian thương khốn kiếp, mau trả tiền lại đây!!!!” Cửa thang máy vừa mở ra, một cây gậy liền đập tới! Phải nói là y như phim!
“A!!!” Chung Ly Phong Bạch hoảng sợ hét lên, Mục Thu nhanh tay mắt lẹ mắt kéo hắn ra phía sau, bả vai lập tức bị đập trúng.
“Trả tiền cho tao!!!!” Một đống đàn ông phát điên kéo Mục Thu ra khỏi thang máy rồi bắt đầu đánh.
“Mấy người làm gì vậy!!!” Chung Ly Phong Bạch nhào tới muốn can ngăn, ai ngờ bị một tên đạp văng ra ngoài, bàn tay đập trúng mảnh kiếng bể, lập tức chảy đầy máu.
“Đồ lừa đảo, trả tiền cho bọn tao ngay!!!” Một gã đàn ông xách áo Mục Thu, trên cổ gã nổi đầy gân xanh.
Mục Thu cho gã đàn ông một đấm ngã úp sấp lên bàn, sau đó tức giận nói, “Mấy người nhận lầm người rồi! Tôi nợ tiền mấy người bao giờ!”
Chung Ly Phong Bạch gần như không cầm nổi điện thoại di động, cố gắng lắm mới bấm được số điện thoại của ban tổ chức hoạt động.
“Đạo diễn Chung, đạo diễn đi tới đâu rồi?” Bên tổ chức ân cần hỏi.
Trong điện thoại rất ồn ào, hình như còn có tiếng ghế dựa ngã xuống đất.
“Đạo diễn Chung?!” Bên tổ chức bị dọa sợ.
“Lầu 13, mau tìm bảo vệ tới đây.” Giọng nói của Chung Ly Phong Bạch run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc mấy người có nghe tôi nói gì không! Mấy người nhận lầm người rồi!” Mục Thu vừa đánh trả vừa gào lên.
Nghênh đón hắn là những cú đấm đá dữ dội hơn.
Mắt thấy người yêu của mình bị cả bọn vây đánh, Chung Ly Phong Bạch mặc kệ tay còn đang chảy máu, cầm cái ghế dựa nhào qua!
Là một chàng trai nghệ thuật yếu ớt, đây là lần đầu tiên hắn hành động mạnh mẽ như vậy!
Hỗn chiến rối tinh rối mù, không còn ai để ý đối phương nói cái gì, nếu không phải có bảo vệ và cảnh sát tới, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
“Biết điều chút đi!” Bọn lưu manh bị trói ngược ở góc tường, Chung Ly Phong Bạch lảo đảo đi qua ôm lấy Mục Thu, môi run run không nói ra lời.
Mục Thu nhắm mắt lại nằm im không nhúc nhích, áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu đỏ.
Người quản lí hoạt động sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng gọi bác sĩ tới, mấy phóng viên ở toà A nghe chuyện liền chạy sang tòa B, tất cả đều chụp được cảnh tượng Chung Ly Phong Bạch toàn thân đầy máu hốc mắt đỏ bừng đi theo cáng cứu thương.
Trong xe cấp cứu, bác sĩ lập tức xử lí vết thương cho Mục Thu. Chung Ly Phong Bạch ngồi bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng lo.” Người quản lí hoạt động vỗ vỗ vai hắn, “Vừa rồi nghe bảo vệ nói, lầu 13 toà B là một công ty túi xách, có thể do gạt người kết thù nên bị đối phương tìm lưu manh đến gây sự, cho nên mới ——”
“Đừng nói nữa.” Chung Ly Phong Bạch cắt lời người quản lí hoạt động, ánh mắt vẫn dán chặt vào Mục Thu.
“Xin lỗi.” Người quản lí hoạt động cảm thấy hơi áy náy.
Chung Ly Phong Bạch không nói gì, chỉ im lặng nắm tay Mục Thu, trong lòng đau như dao cắt.
Còn ở bên kia thành phố, Âu Dương Long đang ở nhà xem văn kiện, Tô Nặc ngồi xếp bằng trên sô pha chơi Bảo vệ củ cải [2]!
Đây là lần thứ mười chín Samoyed cắn cổ thỏ, ném nó ra khỏi ổ mình.
Ngài thỏ cụp tai, tiếp tục nhảy vào lần thứ hai mươi!
“Nghỉ ngơi chút đi, chơi trò chơi lâu quá không tốt cho mắt.” Nửa tiếng sau, Âu Dương Long ngẩng đầu lên dặn dò.
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn tắt trò chơi, sau đó mở trình duyệt web.
Âu Dương Long hết biết nói gì, vậy cũng như không!
“Anh làm một cái trắc nghiệm tâm lí nhé?” Tô Nặc hỏi.
“Nói đi.” Âu Dương Long dựa vào ghế giãn gân cốt.
“Nếu có ngày Dạ Phong Vũ nói với anh “tôi cô đơn quá”, phản ứng đầu tiên của anh sẽ là gì?” Tô Nặc hỏi.
Âu Dương Long dở khóc dở cười, “Em lại lướt mấy trang web tào lao à?”
“Trả lời đi!” Tô Nặc thúc giục.
“Anh sẽ nói với hắn anh không có hứng thú, anh phải về nhà ấy ấy ấy với bảo bối của anh.” Âu Dương Long sáp đến hôn Tô Nặc một cái, sau đó xoay người đi đến ngăn tủ pha trà.
“Đạo diễn Chung!” Tô Nặc đột nhiên hét lên.
“Anh không biết đạo diễn Chung sẽ có phản ứng gì, nhưng anh dám chắc Mục Thu nhất định sẽ phát điên.” Âu Dương Long rót nước ấm vào ly.
“Không phải, tin tức nói Mục Thu đánh nhau nhập viện rồi!” Tô Nặc suýt không nói nên lời.
《Chuyện tình cảm của đạo diễn Chung Ly Phong Bạch bị bại lộ, bạn trai bị người không rõ lai lịch đánh nhập viện, đến giờ vẫn chưa biết sống chết》, cái tít này thật sự quá kinh khủng! Đã vậy trên người Chung Ly Phong Bạch còn dính đầy máu, hiệu quả thị giác không chê vào đâu được!
Đúng là hù chết người!
“Chúng ta đặt tên cho nó đi.” Tô Nặc hưng phấn nói.
“Ngày mai rồi tính.” Sau khi hôn xong, mặc kệ nghĩ từ góc độ nào cũng không phải là lúc chơi với chó.
“Anh thấy tên Cầu Cầu thế nào?” Tô Nặc ngồi xổm xuống bên cạnh nó.
“Sao lại gọi là Khâu Khâu!” Ngài giám đốc lập tức nổi giận.
*cầu cầu: 球球 (qiú qiú) – khâu khâu: 邱邱 (qiū qiū)
“Vậy gọi Hàn Hoa Hoa!” Tô Nặc đổi lại.
“Tên gì nghe ngu thế!” Âu Dương Long nhíu mày.
“Hàn Hoa Hoa mà ngu cái gì!” Tô Nặc buồn bực lẩm bẩm.
“Em vừa nói gì?” Âu Dương Long không nghe rõ lắm.
“Không nói gì hết.” Tô Nặc nghiêm túc lắc đầu, nhất định không thể nói, nếu anh ấy nghe được chắc chắn mình sẽ bị đánh đòn! “Chuyện đặt tên không thể gấp được, phải từ từ nghĩ.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng, ý đồ rõ rành rành!
“Nhưng em muốn chơi với nó.” Tô Nặc lưu luyến rướn cổ nhìn Samoyed.
“Anh sẽ ghen đấy.” Âu Dương Long ôm hắn vào phòng tắm.
“Chúng ta còn chưa tìm được con thỏ!” Tô Nặc nhắc nhở.
“Đói bụng rồi nó sẽ chui ra thôi.” Âu Dương Long đóng cửa phòng tắm.
“Vậy anh cũng không thể quăng con chó ở ngoài một mình, nó vừa mới chuyển nhà, nó nhất định sẽ sợ!” Tô Nặc giãy khỏi tay Âu Dương Long rồi chạy ra ngoài, sau đó phát hiện Samoyed tiên sinh đã chủ động chui vào ổ chó ngủ, bộ dạng trông rất đần.
. . . .
“Em yên tâm rồi chứ?” Âu Dương Long ôm lấy hắn từ phía sau.
“Nhìn nó ngu quá.” Tô Nặc thật sự rất muốn nhét phân nửa cái lưỡi còn lại vào miệng Samoyed.
Dám trông không có khí chất như vậy, đúng là không thể tha thứ!
“Mùi hoa hồng.” Âu Dương Long cọ cọ cổ hắn.
“Hả?” Tô Nặc nghe không hiểu quay đầu lại.
“Bảo bối thơm quá.” Giọng nói của Âu Dương Long rất mờ ám.
Lúc này Tô Nặc mới hậu tri hậu giác đỏ mặt.
*hậu tri hậu giác: nghe nói rồi mới biết (tiên tri tiên giác: chưa nghe nói đã biết)
Mùi đó là do vừa tắm tinh dầu ở spa nhưng nói ra nghe có vẻ hơi ẻo lả, im lặng thì tốt hơn!
“Cùng đi tắm, được không?” Âu Dương Long hôn lỗ tai của hắn.
“. . . Ừ.” Tô Nặc cảm thấy thắt lưng như nhũn ra.
Đúng là quá dễ động tình!
Vào những lúc như thế này nhất định phải làm tới bến!
Hơi nước tràn ngập phòng tắm, Tô Nặc chống tay lên tường, phía sau bị xâm nhập từng chút một, lông mày khẽ nhíu lại.
“Có đau không?” Âu Dương Long hỏi.
Không đau mới là lạ!!!! Tô Nặc điên cuồng rít gào trong lòng, hốc mắt đỏ hoe, sao lại lớn như thế!
Cúc hoa đầy vết thương, hậu môn nứt toác, mấy từ này nghe thật tàn ác!
“Chúng ta về giường, em sẽ thoải mái hơn.” Âu Dương Long hôn hắn dỗ dành.
“Ừ.” Tô Nặc nghẹn ngào trả lời, nằm vẫn tốt hơn, đứng nãy giờ mệt quá!
Không phải tiểu 0 nào cũng như Tô Nhu Nhu, có thể muốn làm gì thì làm bày ra đủ loại tư thế không thể tưởng tượng nổi!
“Đừng khóc.” Sau khi trở lại giường, Âu Dương Long hôn lên nước mắt của Tô Nặc, tiếp theo ấn nhẹ ngón tay vào nơi nào đó.
“Chúng ta đi ngủ được chưa?” Tô Nặc cố tìm cách trốn tránh.
“Không muốn làm?” Âu Dương Long hôn trán của hắn.
. . . . .
Thật ra không phải không muốn làm nhưng vừa rồi thật sự rất đau! Biết vậy đã không xài thử tư thế mới! Tô Nặc đỏ mặt không nói gì, đôi mắt nhỏ trông rất tủi thân!
Âu Dương Long mở hai chân của hắn ra, cúi người vùi đầu xuống.
Trời trời trời trời đất! Tô Nặc lập tức mở to mắt, còn tưởng mục tiêu là Nặc nho nhỏ! Không ngờ là tiểu cúc hoa a a a a!
Đầu lưỡi mang đến cảm giác ẩm ướt, cơ thể như có dòng điện xẹt qua, hai mắt Tô Nặc dâng đầy nước, mười ngón tay xuyên qua mái tóc đen của Âu Dương Long, cơ thể cũng bắt đầu run run.
“Còn đau không?” Âu Dương Long đè lên người Tô Nặc.
“Anh à. . .” Tô Nặc ôm cổ hắn, giọng nói khàn khàn.
“Muốn?” Ngài giám đốc hỏi.
Tô Nặc vòng hai chân quanh thắt lưng Âu Dương Long, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Thật sự rất dễ động tình!
Âu Dương Long dịu dàng hôn Tô Nặc một cái, để hắn nằm úp sấp trên giường, sau đó đi lấy thuốc bôi trơn trong tủ.
Trong chăn có một vật nhú nhú lên, một con thỏ nhỏ cụp tai chạy ra, nhảy lên mông Tô Nặc.
Tô Nặc bị dọa giật mình, cả người lập tức cứng đờ! Thật ra hắn đã quên mất chuyện con thỏ, vì vậy phản ứng đầu tiên chính là má ơi lẽ nào là đạo cụ tình yêu?! Cái đuôi nhỏ đầy lông thật sự biến thái quá rồi mình không muốn chơi trò này! Tô Nặc nghiêm túc suy nghĩ một hồi, âm thầm quyết định lát nữa bất luận thế nào cũng không thể khuất phục gọi hắn “chủ nhân”, nhất định phải có cốt khí!
Âu Dương Long cầm thuốc bôi trơn quay về giường, lập tức bị dọa hết hồn!
Ngài thỏ cụp tai ngồi xổm trên mông Tô Nặc, vui vẻ nhìn thẳng vào hắn.
Ngài giám đốc không chút lưu tình chút nắm tai nó kéo xuống.
Ngài thỏ rất bất mãn, nó dùng chân trước níu drap giường tỏ vẻ kháng nghị, hơn nữa còn có ý đồ bò lên giường tiếp.
Vì thế Âu Dương Long đành phải bắt nó nhốt vào lồng tre ngoài phòng khách.
Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!
“Anh vừa làm gì vậy?” Do hồi hộp quá độ, Tô Nặc hoàn toàn không chú ý tới tình hình của chồng mình và ngài thỏ!
Nhưng ngài giám đốc hiển nhiên không có tâm tình giải thích cho Tô Nặc, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, cứ để Samoyed và ngài thỏ tạm thời biến mất đi.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản việc hợp thể cao cả này, đây mới là chuyện quan trọng nhất!
“A. . . !” Tô Nặc kêu được một nửa thì lấy tay che miệng lại.
“Sao thế?” Âu Dương Long vừa vận động vừa cúi người xuống hôn hắn.
“Không thể để Samoyed nghe được!” Tô Nặc kiên quyết nói, lỡ dạy hư chó thì phải làm thế nào!
Âu Dương Long dùng sức đỉnh một chút.
“A. . .” Tô Nặc không kịp chuẩn bị tinh thần, tiếng rên rỉ không kiềm chế được bật ra khỏi miệng!
“Bảo bối kêu lớn tiếng một chút.” Âu Dương Long tăng tốc, “Nếu không anh sẽ đem con chó vào.”
Tô Nặc á khẩu, sao anh dám làm thế! Chồng đẹp trai của mình thật là đê tiện!
Ngài thỏ vẫn rất tò mò về âm thanh trong phòng ngủ, vì thế nó dùng sức nhào về phía cửa lồng, rốt cuộc thành công rơi xuống đất, cửa bị văng ra, ngài thỏ vui vẻ chạy vào phòng để xem trọn toàn cảnh.
Nhưng mà. . . Chán quá chừng!
Ba phút sau, ngài thỏ cụp tai nhảy bịch bịch về ổ chó, chui xuống dưới bụng Samoyed.
Vừa mềm vừa ấm áp, thoải mái hơn ổ thỏ nhiều.
Đêm xuống gió nhẹ thổi, mọi thứ đều tốt đẹp.
Sáng hôm sau, ngài giám đốc và Tô Nặc tiếp tục dính trên giường, điện thoại rung cũng không biết.
Sao lại không chịu bắt điện thoại! Mục Thu tắt máy, cảm thấy vô cùng bất mãn!
Khoe chưa có đủ!
Cùng lúc đó, Chung Ly Phong Bạch đang đứng trong phòng tắm điên cuồng trang điểm, liều mạng che quầng thâm dưới mắt!
“Trông đẹp rồi.” Mục Thu ôm lấy hắn từ phía sau.
“Anh đừng có hồi hộp quá!” Chung Ly Phong Bạch quay đầu lạnh lùng nhìn Mục Thu, “Nếu làm hỏng việc, tôi sẽ ly hôn với anh!”
“Anh có hồi hộp đâu.” Mục Thu dở khóc dở cười, “Em cũng đừng hồi hộp.”
“Tôi hồi hộp bao giờ! Tôi đã trải qua nhiều tình huống đáng sợ hơn chuyện này rồi!” Chung Ly Phong Bạch giận tím mặt.
“Ừ ừ, em không hồi hộp.” Mục Thu kéo bàn tay đang nắm chặt vòi nước của đạo diễn Chung, dẫn hắn ra nhà ăn, “Chúng ta đi ăn sáng đi.”
Đạo diễn Chung không hề có bản lĩnh, hắn cảm thấy mình sắp thở hết nổi rồi!
Tim đập!
Loạn nhịp!
Hệt như trong hồ nước sâu thẳm!
Đột nhiên xuất hiện!
Thú dữ hung ác!
Mở cái miệng to như chậu máu!
Vô tình cắn nát!
Tất cả!
Sự bình tĩnh!
“Muốn đi xe nào?” Xe của Mục Thu cũng mang đậm phong cách nhà giàu mới nổi.
“Xịn nhất.” Chung Ly Phong Bạch trả lời một cách thô bỉ.
“Được.” Mục Thu nhếch miệng cười, “Chúng ta xuất phát được chưa?”
“Đợi thêm tí nữa đi.” Chung Ly Phong Bạch vẫn chưa chuẩn bị tâm lí xong.
“Sắp trễ rồi.” Mục Thu nhắc nhở.
“Ai mượn anh nói vậy!” Chung Ly Phong Bạch bóp cổ hắn.
Nếu thời gian dừng lại! Thì tốt biết bao!
Bất quá điều này hoàn toàn không khả thi, vì thế. . . Cuối cùng đạo diễn Chung vẫn bị Mục Thu lôi lên xe.
Tòa nhà tổ chức cách nhà Mục Thu không xa, vì vậy hai người tới nơi rất nhanh. Trong lòng bàn tay Chung Ly Phong Bạch đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn thật sự rất muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng Mục Thu hiển nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, hắn dùng sức giữ chặt eo Chung Ly Phong Bạch, sau đó kéo người vào thang máy.
“Lầu mấy?” Mục Thu hỏi.
“Mười ba.” Đầu óc Chung Ly Phong Bạch rối bời, vì thế đã bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng.
Kiến trúc của tòa nhà này là kiến trúc đôi [1], sảnh nghệ thuật ở lầu 13 toà A, còn nơi Mục Thu dẫn hắn vào là thang máy toà B.
Thang máy di chuyển đến số mười ba, Mục Thu hít sâu một hơi, nắm tay Chung Ly Phong Bạch, chuẩn bị nghênh đón đèn flash và micro.
“Đồ gian thương khốn kiếp, mau trả tiền lại đây!!!!” Cửa thang máy vừa mở ra, một cây gậy liền đập tới! Phải nói là y như phim!
“A!!!” Chung Ly Phong Bạch hoảng sợ hét lên, Mục Thu nhanh tay mắt lẹ mắt kéo hắn ra phía sau, bả vai lập tức bị đập trúng.
“Trả tiền cho tao!!!!” Một đống đàn ông phát điên kéo Mục Thu ra khỏi thang máy rồi bắt đầu đánh.
“Mấy người làm gì vậy!!!” Chung Ly Phong Bạch nhào tới muốn can ngăn, ai ngờ bị một tên đạp văng ra ngoài, bàn tay đập trúng mảnh kiếng bể, lập tức chảy đầy máu.
“Đồ lừa đảo, trả tiền cho bọn tao ngay!!!” Một gã đàn ông xách áo Mục Thu, trên cổ gã nổi đầy gân xanh.
Mục Thu cho gã đàn ông một đấm ngã úp sấp lên bàn, sau đó tức giận nói, “Mấy người nhận lầm người rồi! Tôi nợ tiền mấy người bao giờ!”
Chung Ly Phong Bạch gần như không cầm nổi điện thoại di động, cố gắng lắm mới bấm được số điện thoại của ban tổ chức hoạt động.
“Đạo diễn Chung, đạo diễn đi tới đâu rồi?” Bên tổ chức ân cần hỏi.
Trong điện thoại rất ồn ào, hình như còn có tiếng ghế dựa ngã xuống đất.
“Đạo diễn Chung?!” Bên tổ chức bị dọa sợ.
“Lầu 13, mau tìm bảo vệ tới đây.” Giọng nói của Chung Ly Phong Bạch run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc mấy người có nghe tôi nói gì không! Mấy người nhận lầm người rồi!” Mục Thu vừa đánh trả vừa gào lên.
Nghênh đón hắn là những cú đấm đá dữ dội hơn.
Mắt thấy người yêu của mình bị cả bọn vây đánh, Chung Ly Phong Bạch mặc kệ tay còn đang chảy máu, cầm cái ghế dựa nhào qua!
Là một chàng trai nghệ thuật yếu ớt, đây là lần đầu tiên hắn hành động mạnh mẽ như vậy!
Hỗn chiến rối tinh rối mù, không còn ai để ý đối phương nói cái gì, nếu không phải có bảo vệ và cảnh sát tới, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
“Biết điều chút đi!” Bọn lưu manh bị trói ngược ở góc tường, Chung Ly Phong Bạch lảo đảo đi qua ôm lấy Mục Thu, môi run run không nói ra lời.
Mục Thu nhắm mắt lại nằm im không nhúc nhích, áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu đỏ.
Người quản lí hoạt động sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng gọi bác sĩ tới, mấy phóng viên ở toà A nghe chuyện liền chạy sang tòa B, tất cả đều chụp được cảnh tượng Chung Ly Phong Bạch toàn thân đầy máu hốc mắt đỏ bừng đi theo cáng cứu thương.
Trong xe cấp cứu, bác sĩ lập tức xử lí vết thương cho Mục Thu. Chung Ly Phong Bạch ngồi bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng lo.” Người quản lí hoạt động vỗ vỗ vai hắn, “Vừa rồi nghe bảo vệ nói, lầu 13 toà B là một công ty túi xách, có thể do gạt người kết thù nên bị đối phương tìm lưu manh đến gây sự, cho nên mới ——”
“Đừng nói nữa.” Chung Ly Phong Bạch cắt lời người quản lí hoạt động, ánh mắt vẫn dán chặt vào Mục Thu.
“Xin lỗi.” Người quản lí hoạt động cảm thấy hơi áy náy.
Chung Ly Phong Bạch không nói gì, chỉ im lặng nắm tay Mục Thu, trong lòng đau như dao cắt.
Còn ở bên kia thành phố, Âu Dương Long đang ở nhà xem văn kiện, Tô Nặc ngồi xếp bằng trên sô pha chơi Bảo vệ củ cải [2]!
Đây là lần thứ mười chín Samoyed cắn cổ thỏ, ném nó ra khỏi ổ mình.
Ngài thỏ cụp tai, tiếp tục nhảy vào lần thứ hai mươi!
“Nghỉ ngơi chút đi, chơi trò chơi lâu quá không tốt cho mắt.” Nửa tiếng sau, Âu Dương Long ngẩng đầu lên dặn dò.
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn tắt trò chơi, sau đó mở trình duyệt web.
Âu Dương Long hết biết nói gì, vậy cũng như không!
“Anh làm một cái trắc nghiệm tâm lí nhé?” Tô Nặc hỏi.
“Nói đi.” Âu Dương Long dựa vào ghế giãn gân cốt.
“Nếu có ngày Dạ Phong Vũ nói với anh “tôi cô đơn quá”, phản ứng đầu tiên của anh sẽ là gì?” Tô Nặc hỏi.
Âu Dương Long dở khóc dở cười, “Em lại lướt mấy trang web tào lao à?”
“Trả lời đi!” Tô Nặc thúc giục.
“Anh sẽ nói với hắn anh không có hứng thú, anh phải về nhà ấy ấy ấy với bảo bối của anh.” Âu Dương Long sáp đến hôn Tô Nặc một cái, sau đó xoay người đi đến ngăn tủ pha trà.
“Đạo diễn Chung!” Tô Nặc đột nhiên hét lên.
“Anh không biết đạo diễn Chung sẽ có phản ứng gì, nhưng anh dám chắc Mục Thu nhất định sẽ phát điên.” Âu Dương Long rót nước ấm vào ly.
“Không phải, tin tức nói Mục Thu đánh nhau nhập viện rồi!” Tô Nặc suýt không nói nên lời.
《Chuyện tình cảm của đạo diễn Chung Ly Phong Bạch bị bại lộ, bạn trai bị người không rõ lai lịch đánh nhập viện, đến giờ vẫn chưa biết sống chết》, cái tít này thật sự quá kinh khủng! Đã vậy trên người Chung Ly Phong Bạch còn dính đầy máu, hiệu quả thị giác không chê vào đâu được!
Đúng là hù chết người!
Danh sách chương