Là một chàng thanh niên yêu nghệ thuật đơn thuần, tế bào vận động của Chung Ly Phong Bạch gần như là số âm, từ nhỏ đã không đạt tiêu chuẩn chạy bộ. Nhưng con thỏ nóng nảy cũng cắn người, vì thế khi bị dồn tới đường cùng, đạo diễn Chung vẫn có thể chạy như điên suốt 1000m.

“Đứng lại!” Một đám côn đồ cầm gạch và gậy gỗ đuổi theo phía sau, cả bọn trông đằng đằng sát khí!

Chung Ly Phong Bạch cảm thấy mình sắp thăng rồi!

Đang yên lành không ở nhà nghỉ ngơi, chạy tới đây mua chó làm gì chứ!

Nguyên nhân rất đơn giản, hôm qua Chung Ly Phong Bạch kết thúc công việc sớm, Mục Thu tranh thủ lái xe đến đón hắn đi ăn bữa tối lãng mạn dưới nến và suối phun âm nhạc. Sau khi về nhà, hai người chui vào bồn tắm vừa mát xa vừa ôm hôn một phen, cuối cùng đương nhiên là lên giường lăn qua lăn lại!

Thật ra bíp bíp không phải là trọng điểm, trọng điểm là sau khi —— Bíp bíp xong, Mục Thu ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng dỗ dành, không biết tại sao lại nhắc đến chuyện ngày xưa mình có nuôi chó, sau đó bị thất lạc.

Lúc ấy Chung Ly Phong Bạch hơi chóng mặt nên nghe không rõ lắm. Sau khi tỉnh lại chỉ nhớ Mục Thu nói có nuôi một con chó, sau đó bị lạc mất, nghe có vẻ rất đáng thương! Vì thế đạo diễn Chung nhất thời bồng bột quyết định mua cho hắn một con chó để đền bù thiếu sót thời thơ ấu. Lí do tặng chó cũng đã được Chung Ly Phong Bạch tính toán kĩ càng —— Nhặt được trong vườn hoa gần studio, tóm lại không phải là “nghe xong chuyện của anh tôi thấy hơi đau lòng nên cố ý tới tiệm thú cưng mua cho anh”!

Mình sẽ không đặc biệt tặng quà cho bất kì ai! Đạo diễn Chung tự nhủ.

Bởi mới nói!

Dân nghệ thuật!

Thật sự!

Khiến người ta!

Sốt ruột!

Hết sức!

Sau khi đuổi Mục Thu đi làm, đạo diễn Chung gọi điện thoại cho Khâu Tử Ngạn, hỏi xem tiệm thú cưng nào chất lượng tốt.

“Ở thành Tây có một tiệm không tệ, rất yên tĩnh.” Khâu Tử Ngạn giới thiệu, “Là vườn hoa trong một ngôi nhà lớn, có điều hơi khó tìm một chút.”

“Không sao, cứ gửi địa chỉ cho tôi.” Chung Ly Phong Bạch rất kiên quyết, bởi vì vừa rồi trước khi đi làm, Mục Thu đã dịu dàng hôn hắn một cái.

Vì thế đạo diễn Chung liền cảm động rớt nước mắt?!

Cảm động cái con khỉ!

Chung Ly Phong Bạch rít gào trong lòng!

Đúng là đồ khẩu thị tâm phi!

“Thôi để Tiểu Ngữ lái xe chở anh đi, hôm nay cậu ta không cần đến trường.” Khâu Tử Ngạn hào phóng nói, “Nơi đó rất hẻo lánh, tôi sợ anh không tìm được.”

“Vậy thì còn gì bằng.” Chung Ly Phong Bạch hơi mù đường nên cũng không từ chối.

“Xe chỉ có thể chạy đến giao lộ (nơi hai đường giao nhau), cửa tiệm nằm trong hẻm.” Khâu Tử Ngạn nói, “Tôi gửi địa chỉ cho anh, nếu không tìm được thì bảo Tiểu Ngữ dẫn anh vào.”

“Cảm ơn.” Chung Ly Phong Bạch dặn dò, “Cậu phải giữ bí mật, đừng nói cho ai nghe biết chưa!”

. . . . .

Mua thú nuôi có gì mà phải giấu? Khâu tiên sinh cảm thấy hơi khó hiểu, bất quá cũng không hỏi thêm.

“Đưa ai đi đâu?” Đường Tiểu Ngữ ngồi bên cạnh nghe được.

“Đưa đạo diễn Chung ra thành Tây.” Khâu Tử Ngạn cúp điện thoại, “Còn nhớ nhà hàng chúng ta đến ăn đồ nướng không?”

“Nhớ.” Đại khái do ở sòng bạc lâu ngày, trí nhớ của Đường Tiểu Ngữ rất tốt.

“Nơi Đạo diễn Chung muốn đến cách nhà hàng đó không xa, chạy năm phút về hướng đông, sau đó dừng trước lối vào vườn hoa là được rồi.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu Đường Tiểu Ngữ, “Anh ta muốn đến tiệm thú cưng, anh đưa địa chỉ cho em, nếu anh ta không tìm được thì em hãy dẫn anh ta vào.”

“Ừm.” Đường Tiểu Ngữ đặt hộp kem xuống, đứng lên lấy chìa khóa xe, “Vậy trưa nay anh tự ăn cơm đi, nhớ hâm nóng bánh kiều mạch [1] và canh hôm qua, không được ăn vụng thịt kho em làm cho Mạch Kha.”

“Tại sao sáng sớm em có thể ăn kem mà buổi trưa anh không được ăn thịt kho?” Khâu tiên sinh kháng nghị.

“Bởi vì tháng này anh phải chụp hình.” Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống đổi giày, “Lát nữa em gọi Mạch Kha đến đây giám sát anh.”

Khâu Tử Ngạn: . . .

Thông đồng với người đại diện không cho chồng ăn cơm, đúng là quá tàn nhẫn vô tình!

Nhà Mục Thu cách nhà Khâu Tử Ngạn không xa, vì vậy chỉ trong chốc lát, Đường Tiểu Ngữ đã đến đón Chung Ly Phong Bạch.

“Cần tôi vào chung với anh không?” Sau khi đến lối vào vườn hoa, Đường Tiểu Ngữ dừng xe lại.

“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi.” Đạo diễn Chung không muốn bất cứ ai biết mình đi mua chó cho Mục Thu!

Bởi vì!

Cái chuyện!

Mua quà dỗ dành Mục Thu!

Thật sự!

Rất!

Không hợp!

Với khí chất!

Của dân nghệ thuật!

Vì thế!

Phải!

Giấu thật kĩ!

Ai ngờ năm phút sau, đạo diễn Chung lập tức hối hận.

Bởi vì hắn lạc đường rồi.

Phần lớn nhà ở thành Tây đã bị phá bỏ, chủ nhà đều dời đi nơi khác, nhìn khắp bốn phía chỉ thấy những bức tường màu xám, yên tĩnh đến mức rùng rợn, đạo diễn Chung đi một hồi rồi lạc luôn!

Nơi này thật sự quá kinh khủng!

Mười lăm phút sau, Chung Ly Phong Bạch gọi điện thoại cho Đường Tiểu Ngữ, “Có thể phiền cậu vào đây đón tôi không?”

Đúng là mất mặt hết sức!

“Anh đang ở đâu?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

Đạo diễn Chung: . . .

Tôi biết chết liền đó! Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng!

“Xung quanh có kiến trúc gì đặc biệt không?” Đường Tiểu Ngữ bắt đầu đi vào trong.

“. . .” Chung Ly Phong Bạch nhìn khắp nơi, ngoại trừ vài dây thường xuân trụi lủi trên tường thì không có gì đặc biệt cả.

“Được rồi, anh đứng yên tại chỗ đi.” Đường Tiểu Ngữ bất đắc dĩ nói, “Tôi vào tìm anh.”

Đạo diễn Chung buồn bã cúp điện thoại.

Không ngờ mình lại tệ đến mức để một thằng bé tới đón! Thật sự không còn mặt mũi gặp ai!

Vài phút trôi qua, đạo diễn Chung cảm thấy. . . Mắc tiểu.

Cho dù là dân nghệ thuật cũng cần giải quyết nhu cầu mà! Vì thế Chung Ly Phong Bạch tìm một góc tường, rất không nghệ thuật giải quyết tại chỗ.

“Ê!” Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

Đạo diễn Chung giật mình, vội vàng kéo quần lên rồi xoay người lại.

Tên khốn nào xuất hiện đúng lúc thế!

Có phải muốn đánh nhau không!

Sau đó hắn trông thấy bốn năm thanh niên mặt mũi bặm trợn cầm cục gạch đứng phía sau.

Chết tiệt!

Đúng là muốn đánh nhau thật rồi!

“Mấy người muốn làm gì?” Chung Ly Phong Bạch cảnh giác hỏi.

“Tiểu tiện bậy bạ, phải phạt tiền.” Tên tóc vàng cầm đầu ngậm điếu thuốc nhìn hắn.

Đương nhiên, đám côn đồ không xem phim điện ảnh, cho dù xem tạp chí cũng chỉ xem nữ diễn viên ngực to, vì thế chẳng biết Chung Ly Phong Bạch là ai.

Bốn phía không còn người nào khác, Chung Ly Phong Bạch rất thức thời nói, “Muốn bao nhiêu?”

“Năm ngàn.” Khẩu vị của tóc vàng không hề nhỏ.

“Tôi không có nhiều tiền như vậy.” Chung Ly Phong Bạch đếm tiền mặt trong ví, chỉ có chừng một hai ngàn. Thật ra vì mua chó cho Mục Thu, sáng nay hắn có đến ngân hàng rút mười ngàn tiền mặt bỏ trong túi quần, nhưng hiển nhiên không ngu đến mức chủ động dâng lên —— Mấy tên này chỉ kiếm cớ tống tiền, đưa càng nhiều chúng càng tham.

“Có nhiêu đây thôi sao? Vậy để di động lại.” Tóc vàng cầm gậy gỗ, rõ ràng là muốn uy hiếp.

“Không được.” Chung Ly Phong Bạch lập tức từ chối, di động chỉ là chuyện nhỏ, có điều bên trong có ảnh thân mật với Mục Thu, có chết cũng không thể truyền ra ngoài.

“Không được?” Tóc vàng cười lớn, quay đầu nói với đàn em, “Bọn mày nghe không? Nó nói không được kìa.”

Dựa theo logic phim Hồng Kông, lúc này chắc chắn đám đàn em sẽ cười hùa theo rồi vung gạch lên uy hiếp đối phương, hòng làm nổi bật khí phách của đại ca nhà mình!

Nhưng cuộc sống không phải phim truyền hình, đàn em đeo khuyên tai sốt ruột nói, “Đại ca đại ca! Hắn chạy rồi!”

Tóc vàng quay đầu, quả nhiên thấy Chung Ly Phong Bạch đã chạy ra ngoài.

“Đuổi theo!” Tóc vàng thẹn quá thành giận.

Hẻm nhỏ yên tĩnh nhanh chóng trở thành nơi truy đuổi kịch liệt, Chung Ly Phong Bạch chạy đến suýt tắt thở cũng không tìm được lối ra, ngược lại càng chạy càng loạn, hắn có cảm giác lần này mình chết chắc rồi!

Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhất định phải có thêm màn anh hùng cứu mĩ nhân mới. . . Khoa học!

Vì thế Mục Thu liền đằng đằng sát khí xuất hiện? Làm gì có chuyện đó! Thật ra là rốt cuộc Đường Tiểu Ngữ cũng tìm được Chung Ly Phong Bạch.

“Phía sau, có, có người đuổi.” Đạo diễn Chung thở không ra hơi, kéo tay Đường Tiểu Ngữ bỏ chạy, “Mau chạy đi.”

“Bắt hai đứa nó cho tao!” Tóc vàng rống lên.

Chung Ly Phong Bạch bị trẹo chân, chạy còn chậm hơn đi bộ. Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn một cái, sau đó nhặt tạm một cây gậy gỗ ven đường —— Đoán chừng là chày cán bột do hộ gia đình cũ để lại.

“Cậu muốn làm gì?” Chung Ly Phong Bạch còn chưa nói hết câu, Đường Tiểu Ngữ đã xông lên đánh nhau với mấy tên kia.

Đạo diễn Chung trợn mắt há mồm, sao cậu bé gầy yếu này lại đánh nhau dữ như thế?!

“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Long và Tô Nặc nghe tiếng cũng chạy tới.

“Nhanh lên, Tiểu Ngữ. . .” Chung Ly Phong Bạch tựa vào tường, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

Có Âu Dương Long trợ giúp, trận hỗn chiến này nhanh chóng kết thúc, đám côn đồ bị đập mặt mũi bầm dập bỏ chạy trối chết, Đường Tiểu Ngữ không mất cọng tóc nào, chỉ đứt một cúc áo sơ mi.

“Cổ chân sưng hết rồi.” Tô Nặc ngồi xổm xuống kiểm tra, “Gần đây có bệnh viện không?”

“Lên xe trước rồi nói sau.” Âu Dương Long giúp Tô Nặc đỡ Chung Ly Phong Bạch, “Chắc không có gì nghiêm trọng đâu.”

Liên lụy người khác phải đánh nhau vì mình, đạo diễn Chung cảm thấy rất áy náy.

“Tôi về nhà trước.” Đường Tiểu Ngữ chào tạm biệt mọi người.

“Cậu có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?” Tô Nặc hỏi, “Vừa rồi cậu đánh nhau với rất nhiều tên côn đồ.”

“Tôi không sao, chỉ là quần áo hơi bẩn thôi.” Đường Tiểu Ngữ cười cười, “Tắm rửa sạch sẽ là ổn ngay ấy mà.”

“Tôi thật sự xin lỗi.” Chung Ly Phong Bạch không biết nên xin lỗi như thế nào.

“Không có gì, mọi người đi đường cẩn thận.” Đường Tiểu Ngữ vẫy vẫy tay, sau đó xoay người lên xe.

“Chắc chắn Khâu Tử Ngạn sẽ hối hận cho tôi mượn tài xế.” Chung Ly Phong Bạch uể oải nói.

“Tôi đang chuẩn bị hỏi nè, sao hai người lại ở đây với nhau?” Tô Nặc đỡ hắn ngồi vào ghế đằng sau.

“Tôi muốn tới đây mua chó, Khâu Tử Ngạn sợ tôi không biết đường.” Đạo diễn Chung lỡ miệng nói thật.

“Anh muốn mua chó?” Tô Nặc cảm thấy vô cùng phấn khích, đúng là chí lớn gặp nhau!

“Không có!” Chung Ly Phong Bạch lập tức chối bay chối biến, “Tôi không phải tới đây mua chó!”

“. . . Nhưng rõ ràng anh vừa nói anh muốn tới đây mua chó mà.” Tô Nặc không chừa chút mặt mũi nào cho hắn.

“Cậu nghe lầm rồi, tôi tới đây mua mèo!” Nói vậy thì cho dù Mục Thu có biết cũng không nghĩ rằng mình muốn mua quà cho hắn!

“Tổng giám đốc Mục bề bộn nhiều việc như vậy, sao anh có thời gian nuôi mèo?” Tô Nặc buồn bực hỏi.

Chung Ly Phong Bạch bị chọt trúng điểm “thẹn quá thành giận”, “Hắn bề bộn nhiều việc thì liên quan gì tới việc tôi nuôi mèo?” Cậu nói nhảm gì thế!

“Đương nhiên là có rồi.” Tô Nặc nghiêm túc nhìn đạo diễn Chung, “Ngay cả bản thân mình mà anh còn nuôi không nổi thì nuôi mèo kiểu gì, mua về nhất định là do tổng giám đốc Mục nuôi.”

Chung Ly Phong Bạch: . . .

“Thôi anh đừng mua thì hơn, anh ta làm việc đã đủ mệt rồi.” Tô Nặc nghiêm túc nói.

Chung Ly Phong Bạch bị hắn chọc nghẹn họng, đành phải đổi đề tài, “Hai người tới đây làm gì?”

“Tôi muốn mua chó con nên tới đây xem thử.” Tô Nặc hưng phấn nói.

Đạo diễn Chung độp lại một cách mỉa mai, “Giám đốc Âu Dương bề bộn nhiều việc như vậy mà cậu còn muốn nuôi chó?”

Tô Nặc lập tức nổi giận, “Vừa rồi là chúng tôi cứu anh đó!” Được người ta cứu mà còn ăn nói ác độc như thế!

“Lấy ơn trả ơn phi quân tử!” Đạo diễn Chung lạnh lùng trả lời.

Vì thế hai người bắt đầu chiến tranh bằng miệng?

Làm gì có chuyện đó!

Nói đúng hơn là hai người ngồi ở đằng sau đánh nhau.

Chướng khí bay đầy trời!

Âu Dương Long vừa lái xe vừa dở khóc dở cười, người trong giới nghệ thuật đúng là. . . Đặc biệt.

Còn trong biệt thự cao tầng, Khâu tiên sinh đang tiến hành một cuộc tra hỏi nghi phạm.

“Lần này thật sự có người gây sự trước.” Đường Tiểu Ngữ giải thích, “Có tên côn đồ muốn bắt đạo diễn Chung, vì cứu anh ta nên em mới đánh nhau.”

“Thật sao?” Khâu Tử Ngạn kéo cậu ta lại xem xét, “Có bị thương không?”

“Không có gì, cánh tay bị trầy một chút.” Đường Tiểu Ngữ vén tay áo lên, “Xức thuốc giảm đau là ổn rồi.”

“Sớm biết thế đã không cho em đi.” Khâu Tử Ngạn cởi áo sơmi bẩn cho cậu ta, “Đi thôi, anh tắm cho em.”

“Em tự làm được rồi.” Đường Tiểu Ngữ vội vàng từ chối.

“Cánh tay của em có vết thương, em tự tắm bằng kiểu nào!” Khâu Tử Ngạn rất kiên quyết.

“Không sao thật mà.” Đường Tiểu Ngữ quay đầu bỏ chạy!

Nhưng mà chạy không được!

“Để anh xem có gì mà phải ngượng.” Khâu Tử Ngạn ôm người vào trong ngực.

Đường Tiểu Ngữ đỏ mặt, cởi sạch quần áo trước mặt anh ấy, nghĩ thế nào cũng ngượng chết đi được!

Khâu Tử Ngạn hôn lên cổ cậu ta.

Lỗ tai Đường Tiểu Ngữ lập tức đỏ rần.

Thật sự. . . Rất mẫn cảm.

Khâu tiên sinh cố gắng giữ bình tĩnh, thuận tiện tự hỏi có nên trực tiếp ôm Đường Tiểu Ngữ vào phòng tắm hay không, làm vậy có khi hiệu quả hơn!

Nhưng không đợi hắn đưa ra quyết định, di động trên bàn không biết điều bắt đầu rung lên!

“Anh nghe điện thoại đi.” Đường Tiểu Ngữ né tránh.

Khâu Tử Ngạn buồn bực bắt máy, “Ai đó?”

“Là tôi!” Giọng nói của Chung Ly Phong Bạch cực kì nôn nóng.

“. . . Anh không sao chứ?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.

“Cậu, cậu hỏi Tiểu Ngữ xem có nhìn thấy điện thoại di động của tôi không?” Chung Ly Phong Bạch thật sự muốn bất tỉnh, lúc tới bệnh viện mới phát hiện di động đã biến mất, bây giờ hắn sốt ruột tới mức thở không nổi!

“Em có thấy di động của đạo diễn Chung không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, “Không có.”

“A lô, Tiểu Ngữ nói cậu ta không thấy.” Khâu Tử Ngạn chuyển lời.

Kế tiếp hắn nghe Chung Ly Phong Bạch hít vào một hơi, sau đó là một trận tiếng động ồn ào.

“Đạo diễn Chung?” Khâu Tử Ngạn bị dọa giật mình.

“Vừa rồi anh nói gì đó?” Tô Nặc nhặt di động lên, “Tại sao đạo diễn Chung nghe xong liền ngất xỉu!”

. . . . .

Năm tiếng sau, Chung Ly Phong Bạch hấp hối nằm trong phòng VIP, đứng trước giường bệnh là Âu Dương Long Tô Nặc Khâu Tử Ngạn Đường Tiểu Ngữ và. . . Mục Thu!

“Mất thật rồi.” Đạo diễn Chung cảm thấy vô vọng, nhiều người như vậy cũng không tìm được, nhất định đã bị cái đám kia nhặt rồi!

“Có gì đâu, điện thoại di động của anh có mật mã mà!” Tô Nặc an ủi.

“Mật mã là bốn số 1, mò một hồi là ra ngay.” Chung Ly Phong Bạch nghẹn ngào nói, sớm biết thế đã chọn số khó đoán hơn!

“Anh đừng lo, nói không chừng người nhặt được đã reset lại máy, dữ liệu bên trong đã bị xóa rồi!” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Nhưng mà, trong điện thoại di động của anh có cái gì mới được?” Có gì mà lại sợ tới mức bất tỉnh, tò mò quá đi mất.

Chung Ly Phong Bạch dùng ánh mắt căm tức nhìn Mục Thu.

“Nếu không còn gì thì chúng tôi về trước.” Âu Dương Long đúng lúc đứng lên, lôi tên ăn hàng nhiều chuyện ra khỏi phòng bệnh.

“Em còn đang hỏi mà.” Tô Nặc tiếc nuối thở dài.

Khâu Tử Ngạn và Đường Tiểu Ngữ cũng ra về, Mục Thu ngồi xuống bên giường, giúp Chung Ly Phong Bạch chỉnh lại góc chăn.

“Tất cả đều tại anh!” Đạo diễn Chung gào lên!

Lẽ ra không nên!

Chụp mấy tấm!

Thân mật đó!

“Có gì nghiêm trọng đâu.” Mục Thu cúi đầu hôn hắn, “Ảnh hôn môi thôi mà.”

“Lỡ lọt vào tay phóng viên thì thế nào!” Chung Ly Phong Bạch hung hăng nhéo mặt Mục Thu.

“Thế nào là thế nào.” Mục Thu nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Phong Bạch, “Thừa nhận đang quen với anh khó lắm sao?”

. . . . .

“Hừ!” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, đạo diễn Chung tức giận hừ một tiếng.

“Anh đã chuẩn bị sống cùng em cả đời.” Mục Thu cúi xuống ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng, “Vì thế công khai sớm một chút hay muộn một chút với anh mà nói cũng không có gì khác nhau.”

Tức là anh nói tôi chỉ lo sợ chuyện không đâu?! Thần kinh yếu ớt của đạo diễn Chung bị chọc trúng!

Vì thế hắn lập tức xù lông!

“Anh có ý gì?” Chung Ly Phong Bạch nhíu mày.

“Em sợ công khai quan hệ của chúng ta đến vậy ư?” Mục Thu hỏi.

Anh đang nói cái quái gì thế! Chung Ly Phong Bạch nổi giận rồi, “Phải đó!”

Trong mắt Mục Thu.

Chung Ly Phong Bạch bị ánh mắt của hắn làm đau lòng, vì thế giơ tay cho hắn một bạt tai.

Đạo diễn Chung tức đến mức mặt đỏ bừng, “Anh không tin tôi?”

“Anh không có nói thế.” Mục Thu chột dạ nói.

“Nếu không muốn quen với anh, tôi sẽ lên giường với anh sao?!” Chung Ly Phong Bạch tức đến mức. . . Bật khóc.

Thật sự rất muốn chửi thề!

“Bảo bối anh sai rồi, em đừng khóc.” Mục Thu bị dọa hết hồn.

“Biến.” Chung Ly Phong Bạch chui vào trong chăn.

“Anh không đi.” Mục Thu ôm lấy hắn, “Em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, em đừng giận.”

“Tôi chỉ không muốn bị báo lá cả hạng ba mượn cơ hội lăng xê thôi.” Chung Ly Phong Bạch rầu rĩ nói, lỡ như mấy tên côn đồ thật sự xem được ảnh chụp và nhận ra mình, phỏng chừng chỉ có bản lĩnh tìm được mấy tờ báo nhỏ hạ lưu.

“Ừ.” Mục Thu nhẹ nhàng kéo chăn xuống, hôn lên khuôn mặt ướt sũng của Chung Ly Phong Bạch, “Vậy chúng ta cứ ra tay trước truyền thông là được.”

“Là sao?” Chung Ly Phong Bạch không hiểu cho lắm.

“Công khai quan hệ của chúng ta, được không?” Mục Thu nhìn thẳng vào .

“. . . Bây giờ?” Chung Ly Phong Bạch giật mình.

“Phải.” Mục Thu thành tâm trả lời.

Đạo diễn Chung cảm thấy đầu óc rối bời!

Ngoài ra còn có cả một bầy thảo nê mã!

Tuy biết rằng sẽ có ngày này!

Nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất lo lắng!

Tôi chưa có chuẩn bị tâm lí!

Mục Thu cũng không thúc giục nữa, chỉ im lặng ôm chặt Chung Ly Phong Bạch.

Một tiếng sau, đạo diễn Chung mới đưa ra quyết định.

“Ngày mốt sẽ có một buổi triển lãm điện ảnh, chúng ta cùng đi dự, anh nhớ phải mặc chính trang.”

Vẻ mặt Mục Thu rạng rỡ hẳn lên.

Đạo diễn Chung thẹn quá thành giận, cầm gối đập vào mặt hắn.

Trong lòng Mục Thu đột nhiên xuất hiện cảm giác sung sướng như con dâu trở thành mẹ chồng! Vì thế sau khi Chung Ly Phong Bạch đi ngủ, hắn lập tức gọi điện thoại cho Âu Dương Long khoe suốt mười phút!

“Đủ rồi đấy.” Ngài giám đốc nghiến răng nghiến lợi.

“Chú nhất định đang ghen tị với tôi.” Mục Thu cảm thán.

Âu Dương Long quyết đoán cúp máy, trong lòng nhịn không được bắt đầu nghĩ tới việc nếu sau này công khai với tên ăn hàng sẽ là cảnh tượng long trời lở đất đến cỡ nào!

Kết luận cuối cùng chính là, không công khai thì tốt hơn.

Người ngốc như thế, từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều, nếu làm lớn chuyện chỉ sợ em ấy chịu không nổi, vì thế. . . Đành phải làm tình nhân bí mật cả đời thôi.

Cho dù vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Anh này.” Tô Nặc gõ cửa, giơ hai tay dính đầy bột mì, buồn bực nói, “Em không tìm thấy đường ở đâu hết.”

Âu Dương Long nhét di động vào túi quần, khoác vai Tô Nặc đi vào nhà bếp.

Thật ra có công khai hay không cũng không sao.

Chỉ cần thật lòng với nhau là được rồi.

“Em làm món gì thế?” Âu Dương Long bị cảnh tượng trong phòng bếp dọa hết hồn.

“Em đang làm bánh bích quy mặn.” Tô Nặc nhào bột.

Ngài giám đốc mừng thầm, thì ra vẫn còn nhớ mình không thích ăn đồ ngọt.

Sau đó hắn nghe Tô Nặc tiếp tục nói, “Gần đây anh hai bề bộn nhiều việc, sau khi làm xong em sẽ mang qua cho anh ấy, mắc công anh ấy lại bỏ bữa sáng.”

Tưởng tượng tốt đẹp của Âu Dương Long lập tức tan vỡ!

Sự thật đúng là phũ phàng!

“Rốt cuộc anh hai em đang bận gì?” Âu Dương Long thuận miệng hỏi.

Tô Nặc cảm thấy hơi sốt ruột, cố giữ bình tĩnh nói, “Gần đây việc bắt gian trong sòng bài của anh ấy không tốt lắm nên anh ấy hơi buồn phiền.”

Âu Dương Long bị hắn chọc cười, rốt cuộc chừng nào mới chịu nói thật với mình đây?

Tô Nặc chỉnh nhiệt độ lò nướng, tim đập khá là nhanh!

Nói thật hắn cũng không biết lần này anh hai về nước để làm gì, chỉ biết anh ấy có vẻ rất bận rộn, chẳng khác gì một ngày ngàn việc!

“Ngày mai anh đưa em qua nhé?” Âu Dương Long hỏi.

“Thôi, không cần đâu.” Tô Nặc từ chối, “Nơi làm việc của anh hai em khó tìm lắm.” Nói dối rất có nghề!

Tâm tình ngài giám đốc phức tạp đến mức không thể dùng từ ngữ để diễn tả, nhưng hắn lại không thể bộc phát ra ngoài, vì thế chỉ còn cách trừng phạt tiểu ngu xuẩn kia vào thời điểm “đặc biệt” khác vì tội không chịu tin tưởng mình.

“Có phải anh lén uống dầu thần Ấn Độ không?” Tô Nặc nghẹn ngào nói.

Âu Dương Long nắm cằm hắn, “Chồng của em cần dùng mấy thứ đó sao?”

“Em mệt lắm rồi.” Tô Nặc cảm thấy vô cùng tủi thân.

Làm gì mà lâu thế!

“Ngày mai em không cần đi làm, có thể ngủ thẳng tới trưa.” Âu Dương Long cúi xuống hôn hắn.

“Nhưng em muốn đi đưa bánh bích quy cho anh hai!” Tô Nặc nhắc nhở.

Sau đó. . .

Thà không nói còn hơn.

Giường lập tức dao động càng dữ dội!

Tô Nặc lệ rơi đầy mặt.

Thế này là thế nào!

Chuyện này không khoa học!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện