Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ, ngay cả bầu không khí cũng trở nên mờ ám.
Tô Nặc núp trong chăn, cảm thấy cực kì hạnh phúc!
Nhưng thắt lưng rất đau, hơn nữa cũng rất mệt!
Mình đúng là yếu thật!
Âu Dương Long sáp đến hôn Tô Nặc, “Có mệt không?”
“Có.” Tô Nặc cảm thấy hơi xấu hổ.
“Lát nữa sẽ hết.” Âu Dương Long đắp chăn cho hắn.
“. . . Em đói bụng.” Những lời này nghe chẳng có khí chất gì cả nhưng thật sự rất khó chịu! Bụng Tô Nặc bắt đầu kêu rột rột, sáng nay chưa ăn điểm tâm đã chạy vội khỏi nhà, sau đó còn làm mấy trò vận động tiêu hao thể lực, không đói mới là lạ!
Âu Dương Long bật cười, gọi điện thoại kêu cơm cho hắn, còn cố ý dặn làm mấy món thanh đạm một chút, thật sự rất chu đáo.
“Chắc em không ăn tối với anh được.” Tô Nặc cầm tay ngài giám đốc cọ cọ mặt mình, “Lát nữa em phải về nhà, về quá muộn anh hai sẽ nghi ngờ.” Tuy mông rất đau nhưng cũng hết cách rồi, ai dám chọc vương mẫu nương nương chứ!
Mặc dù không muốn nhưng Âu Dương Long cũng không biết làm thế nào, tại sao mỗi khi ở chung với tiểu ngu xuẩn này, mình luôn có cảm giác như học sinh trung học yêu sớm sợ phụ huynh phát hiện? “Em muốn uống nước ép xoài.” Tô Nặc cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Anh đi siêu thị mua cho em.” Phục vụ khách sạn quá chậm, ngài giám đốc không muốn chờ nữa, “Chờ anh năm phút.”
“Ừ. . . Nhớ mua thêm một cái sandwich, loại có bao bì màu xanh ấy.” Thật ra Tô Nặc còn muốn mua thêm một cái hot dog, nhưng hắn cảm thấy sau thời gian dài xa cách, mình nên ra vẻ ốm yếu một chút, vì thế đành phải ráng nhịn!
Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, xoay người ra khỏi cửa.
Sủng nịch công mới tuyệt vời làm sao! Tô Nặc nằm trên giường xoa thắt lưng, trong lòng tán thưởng chồng đẹp trai của mình đúng là ngầu quá xá! Nếu thật sự phải đánh nhau, nói không chừng còn đánh thắng anh hai luôn ấy chứ ê khoan đã, nếu anh hai thua thì mình cũng đâu có vui vẻ gì! Sao lại mâu thuẫn thế này!
Ngay lúc Tô Nặc còn đang tính toán khả năng đánh lộn của anh hai và ngài giám đốc, di động đột nhiên vang lên!
Chắc là anh hai gọi rồi!
“A lô, a lô, a lô, em đang đi trên đường, em ở quán cà phê, em đang xem lịch sử triết học, em lập tức về ngay.” Tô Nặc bắt chước ca sĩ luyện thanh thông cổ họng một chút để làm cho giọng mình bớt khàn, sau đó mới bình tĩnh bắt điện thoại.
Đàn ông gặp nguy không loạn mới đúng là đàn ông chân chính!
Thật sự rất đáng khen!
“Sao vẫn chưa về nhà?” Hàn Uy cố gắng giữ bình tĩnh.
“Em lập tức về ngay.” Tô Nặc trả lời vô cùng lưu loát, không cà lăm chút nào.
“Nãy giờ đi đâu thế?” Hàn Uy tiếp tục hỏi.
“Em ở quán cà phê.” Quá tuyệt, lời thoại chuẩn bị sẵn sàng đều phát huy tác dụng!
“Quán nào?” Hàn Uy nói, “Anh tới đón em.”
Mẹ nó anh tới đón em làm gì ai cần anh đón chứ!! Tô Nặc run rẩy, “Không cần đâu, em lập tức về ngay.” Không thể hoảng sợ vào những lúc như thế này!
“Trong vòng nửa tiếng về nhà ngay, anh có chuyện muốn nói với em.” Hàn Uy ra lệnh.
“. . . Chuyện gì?” Tô Nặc sửng sốt.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, hiển nhiên Hàn Uy đã dập máy.
Sao lại ngang ngược như vậy! Tô Nặc lẩm bẩm oán giận, đúng là dân xã hội đen!
Về nhà trong vòng nửa tiếng, vậy không thể đi ăn được rồi!
Tiếc ơi là tiếc!
“Anh về rồi.” Ngài giám đốc nhanh chóng mua xong mọi thứ, ngoại trừ nước trái cây và sandwich còn có cả chocolate hazelnut (hạt phỉ) nóng dễ uống.
“Ăn một nửa là được rồi, để dành bụng lát nữa ăn tiếp.” Âu Dương Long đưa sandwich đã hâm nóng cho Tô Nặc.
“. . . Bây giờ em phải về ngay.” Ôi nỗi đau chia lìa!
“Tại sao?” Âu Dương Long dừng lại động tác.
“Bởi vì vừa rồi cháu gái em gọi điện thoại cho em.” Nhất định không thể tăng thêm trị số thù hận của anh hai, vì thế đành phải mượn tạm Hàn Tiểu Hi chắn tường! Mặc dù hơi vô liêm sỉ một chút nhưng cũng không còn cách nào khác!
“Con bé tìm em?” Âu Dương Long hỏi.
“Ừ, lúc nó bệnh nhất định phải có em ở bên cạnh kể chuyện mới ngủ được.” Tô Nặc tiếp tục nói xạo.
“Được rồi.” Âu Dương Long thở dài, bước đến ôm Tô Nặc, “Thật sự muốn biến em thành của riêng anh.”
Tô Nặc cảm thấy vô cùng xúc động, mấy lời ngọt ngào thế này sao mình chịu nổi đây! Giây phút xa nhau thật đau đớn làm sao!
Nhưng có đau đớn cũng phải đi, chia lìa ngắn ngủi vì hạnh phúc lâu dài! Tô Nặc tự an ủi, ngồi trên giường để ngài giám đốc giúp mình mặc quần áo.
“Anh đưa em về nhà.” Sau khi buộc dây giày cho Tô Nặc, Âu Dương Long đứng dậy.
“Thôi khỏi.” Tô Nặc đứng lên di chuyển, tuy vẫn còn hơi khó chịu nhưng đi đường cũng không thành vấn đề.
“Sao em bướng bỉnh thế?” Âu Dương Long chọt chọt mũi hắn.
Không phải em bướng bỉnh mà là anh hai em quá kinh khủng! Tô Nặc vô cùng đau khổ, ngửa đầu hôn ngài giám đốc một cái, “Em không sao, sau khi về nhà em gọi điện thoại cho anh.”
“Anh tiễn em xuống lầu.” Âu Dương Long không ép buộc thêm nữa.
Tô Nặc ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến không muốn về, chồng của mình thật thâm tình hết sức!
Trong lúc đó ở nhà, Hàn Tiểu Hi đang ngồi trong bếp làm món sữa chua trộn bánh bích quy, sau khi đổ sữa chua vào trong bát con thỏ nhỏ đáng yêu của mình liền bưng ra cho baba, hiếu thảo không thể tả!
Nhưng Hàn Uy hiển nhiên không có tâm tình chơi với con gái, thậm chí không thèm khích lệ câu nào mà đã đuổi nhóc ra góc tường xếp gỗ!
Hàn Tiểu Hi thở dài trong lòng, baba đúng là người nhàm chán!
“Anh, em về rồi.” Tô Nặc đứng ở cửa cởi giày, trong tay cầm một hộp macaron [1] —— Đó là do hắn cố ý đi đường vòng mua trong quán cà phê, để chứng minh mình thật sự luôn ở đó!
“Theo anh lên lầu.” Hàn Uy đặt quyển sách trong tay xuống sô pha, không buồn nhìn em trai một cái.
Bầu không khí có chút ngưng trọng, Tô Nặc bắt đầu cảm thấy lo lắng!
Mặc dù ở bên ngoài anh hai rất hung dữ, nhưng ở nhà anh ấy rất hiền lành, biểu tình này là thế nào đây?
Trong thư phòng, Hàn Uy không nói lời nào ngồi trên sô pha.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Tô Nặc đóng cửa phòng, lo lắng hỏi.
“Rốt cuộc em đã đi đâu?” Hàn Uy lạnh lùng nhìn em trai, giọng nói không lớn nhưng với Tô Nặc thì chẳng khác gì sét đánh ngang tai! Tại sao lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ anh hai đã phát hiện mình chạy đi hẹn hò?! Không phải chứ!
“Nói!!!” Hàn Uy vỗ mạnh lên bàn, ly trà rơi xuống đất, vỡ nát.
Tô Nặc lập tức sợ xanh mặt, lúng túng nhìn anh hai.
“Anh dạy em thế nào, hả, dạy em hai mươi mấy năm để em trở thành người thế này sao!” Trong mắt Hàn Uy hằn đầy tơ máu.
“. . . Em xin lỗi.” Tô Nặc lắp bắp.
“Cái thằng kia là ai?” Hàn Uy bắt bản thân bình tĩnh lại.
Trong lòng bàn tay Tô Nặc đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc rối loạn không suy nghĩ được gì.
“Âu Dương Long?” Hàn Uy tiếp tục hỏi.
Tô Nặc cảm thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn anh hai.
“Anh thật sự rất thất vọng về em.” Thấy bộ dáng này của em trai, Hàn Uy đứng lên đi ra ngoài, “Từ nay không cho ra ngoài nữa.”
“Anh!” Tô Nặc lập tức bật khóc, liều mạng ôm lấy anh hai như trước đây, “Em không có cố tình muốn gạt anh, em định dẫn anh ấy tới gặp anh rồi. . . Anh đừng giận, anh bình tĩnh lại có được không.”
“Thằng đó đang ở đâu?” Hàn Uy hỏi.
“. . .” Tô Nặc không dám trả lời.
“Em nghĩ anh không tra được sao?” Hàn Uy lạnh lùng nói.
“Anh.” Đầu óc Tô Nặc đã loạn hết cả lên, “Chúng ta nói chuyện một chút đi, được không?”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu bây giờ để anh hai đi tìm ngài giám đốc thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Vì vậy nhất định không thể để anh ấy đi.
Hàn Uy không trả lời.
“Anh.” Tô Nặc không chịu buông tha.
“Ngồi xuống.” Sau khi giằng co gần một phút đồng hồ, rốt cuộc Hàn Uy cũng thả lỏng, bảo người làm rót một ấm trà.
“Anh muốn. . . Uống chút trà giải nhiệt trước không?” Tô Nặc đưa một ly trà Long Tĩnh qua.
Nhìn ly trà nóng hổi, Hàn Uy cảm thấy đau đầu, “Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Em thích đàn ông, không sửa được.” Giọng của Tô Nặc nhỏ như tiếng muỗi kêu. Mặc dù đột nhiên nhắc tới vấn đề này có thể sẽ làm anh hai càng giận nhưng cũng không còn cách nào khác!
“Trên đời có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại chạy đi thích đàn ông!” Hàn Uy gào lên.
Tô Nặc bị dọa đến run lẩy bẩy, nói chuyện bình thường là được rồi, la hét làm cái gì!
Người gì mà hung hãn hết sức!
“Lại còn chủ động chạy lên giường người ta, còn ra thể thống gì nữa!!” Anh hai tiếp tục rít gào, “Em có biết xấu hổ không!”
Tô Nặc đỏ mặt, cả người đều bốc hơi.
“Tóm lại chia tay với cái thằng đó đi!” Anh hai rất có phong cách của bạo quân.
“. . . Em thật sự nghiêm túc.” Cho dù rất sợ, Tô Nặc vẫn cố lấy can đảm nói ra, “Em yêu anh ấy thật lòng, không phải chỉ chơi qua đường.” Mà là yêu cả đời!
“Em nghiêm túc, vậy cái thằng đó thì sao?” Hàn Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hắn ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, người như thế rất nham hiểm, em bị hắn bán đi mà còn muốn giúp hắn đếm tiền!”
“Không có, anh ấy rất đơn thuần!” Tô Nặc cố gắng phản bác.
“Đơn thuần?” Hàn Uy cười mỉa mai.
“Thật mà.” Tô Nặc giải thích, “Trước giờ em vẫn lừa anh ấy, nói anh là dân bán mạt chược, anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ!!” Rất dễ dụ nữa là khác!
“Em nói anh làm gì?” Hàn Uy còn tưởng mình nghe nhầm.
“Bán, à. . . Mạt chược!” Tô Nặc chột dạ cúi đầu, sao tự nhiên mình lại nói chuyện này, đúng là ngu hết thuốc chữa!!
Hàn Uy cảm thấy xây xẩm mặt mày.
“Anh ấy hỏi bất ngờ quá nên em nói đại một cái.” Tô Nặc lo lắng nhìn anh mình, “Anh. . . Không giận chứ?”
“Quên đi.” Hàn Uy bất lực vẫy tay, “Bây giờ nói chuyện chia tay của em.”
Em nói muốn chia tay bao giờ! Tô Nặc âm thầm kháng nghị, sao anh hai mình lại quái đản như vậy!
Ai ngờ ngay thời khắc mấu chốt, Âu Dương Long còn gọi điện thoại qua! Di động trên bàn đột nhiên rung lên, thật sự quá kinh khủng! Hàn Uy đứng phía trước Tô Nặc, nhanh tay chộp lấy di động rồi nhấn nút trò chuyện.
Tô Nặc sợ tới mức suýt xuỵt ngay tại chỗ!
Tình huống khó lường đã tới rồi!
Nghẹt thở quá!
“Về đến nhà chưa?” Âu Dương Long hỏi.
Thì ra đây chính là cái thằng đê tiện vô liêm sỉ đáng bị đập dối trá dụ dỗ em trai đáng yêu của mình!! Hàn đại thiếu gia lập tức nổi giận!
“Anh!” Tô Nặc nắm lấy tay kia của anh hai, sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Làm ơn đừng bùng nổ!
Đó là em rể đẹp trai của anh mà!
___________________
[1] Macaron là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. Thưởng thức macaron, người ta có thể tìm thấy từ những hương vị truyền thống như mâm xôi, sô cô la, cho đến những hương vị mới như nấm và trà xanh.
Thật ra Tô Nặc uống loại nóng nhưng thấy cái lạnh nhìn hấp dẫn hơn nên…
Tô Nặc núp trong chăn, cảm thấy cực kì hạnh phúc!
Nhưng thắt lưng rất đau, hơn nữa cũng rất mệt!
Mình đúng là yếu thật!
Âu Dương Long sáp đến hôn Tô Nặc, “Có mệt không?”
“Có.” Tô Nặc cảm thấy hơi xấu hổ.
“Lát nữa sẽ hết.” Âu Dương Long đắp chăn cho hắn.
“. . . Em đói bụng.” Những lời này nghe chẳng có khí chất gì cả nhưng thật sự rất khó chịu! Bụng Tô Nặc bắt đầu kêu rột rột, sáng nay chưa ăn điểm tâm đã chạy vội khỏi nhà, sau đó còn làm mấy trò vận động tiêu hao thể lực, không đói mới là lạ!
Âu Dương Long bật cười, gọi điện thoại kêu cơm cho hắn, còn cố ý dặn làm mấy món thanh đạm một chút, thật sự rất chu đáo.
“Chắc em không ăn tối với anh được.” Tô Nặc cầm tay ngài giám đốc cọ cọ mặt mình, “Lát nữa em phải về nhà, về quá muộn anh hai sẽ nghi ngờ.” Tuy mông rất đau nhưng cũng hết cách rồi, ai dám chọc vương mẫu nương nương chứ!
Mặc dù không muốn nhưng Âu Dương Long cũng không biết làm thế nào, tại sao mỗi khi ở chung với tiểu ngu xuẩn này, mình luôn có cảm giác như học sinh trung học yêu sớm sợ phụ huynh phát hiện? “Em muốn uống nước ép xoài.” Tô Nặc cảm thấy cổ họng hơi khô.
“Anh đi siêu thị mua cho em.” Phục vụ khách sạn quá chậm, ngài giám đốc không muốn chờ nữa, “Chờ anh năm phút.”
“Ừ. . . Nhớ mua thêm một cái sandwich, loại có bao bì màu xanh ấy.” Thật ra Tô Nặc còn muốn mua thêm một cái hot dog, nhưng hắn cảm thấy sau thời gian dài xa cách, mình nên ra vẻ ốm yếu một chút, vì thế đành phải ráng nhịn!
Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc, xoay người ra khỏi cửa.
Sủng nịch công mới tuyệt vời làm sao! Tô Nặc nằm trên giường xoa thắt lưng, trong lòng tán thưởng chồng đẹp trai của mình đúng là ngầu quá xá! Nếu thật sự phải đánh nhau, nói không chừng còn đánh thắng anh hai luôn ấy chứ ê khoan đã, nếu anh hai thua thì mình cũng đâu có vui vẻ gì! Sao lại mâu thuẫn thế này!
Ngay lúc Tô Nặc còn đang tính toán khả năng đánh lộn của anh hai và ngài giám đốc, di động đột nhiên vang lên!
Chắc là anh hai gọi rồi!
“A lô, a lô, a lô, em đang đi trên đường, em ở quán cà phê, em đang xem lịch sử triết học, em lập tức về ngay.” Tô Nặc bắt chước ca sĩ luyện thanh thông cổ họng một chút để làm cho giọng mình bớt khàn, sau đó mới bình tĩnh bắt điện thoại.
Đàn ông gặp nguy không loạn mới đúng là đàn ông chân chính!
Thật sự rất đáng khen!
“Sao vẫn chưa về nhà?” Hàn Uy cố gắng giữ bình tĩnh.
“Em lập tức về ngay.” Tô Nặc trả lời vô cùng lưu loát, không cà lăm chút nào.
“Nãy giờ đi đâu thế?” Hàn Uy tiếp tục hỏi.
“Em ở quán cà phê.” Quá tuyệt, lời thoại chuẩn bị sẵn sàng đều phát huy tác dụng!
“Quán nào?” Hàn Uy nói, “Anh tới đón em.”
Mẹ nó anh tới đón em làm gì ai cần anh đón chứ!! Tô Nặc run rẩy, “Không cần đâu, em lập tức về ngay.” Không thể hoảng sợ vào những lúc như thế này!
“Trong vòng nửa tiếng về nhà ngay, anh có chuyện muốn nói với em.” Hàn Uy ra lệnh.
“. . . Chuyện gì?” Tô Nặc sửng sốt.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, hiển nhiên Hàn Uy đã dập máy.
Sao lại ngang ngược như vậy! Tô Nặc lẩm bẩm oán giận, đúng là dân xã hội đen!
Về nhà trong vòng nửa tiếng, vậy không thể đi ăn được rồi!
Tiếc ơi là tiếc!
“Anh về rồi.” Ngài giám đốc nhanh chóng mua xong mọi thứ, ngoại trừ nước trái cây và sandwich còn có cả chocolate hazelnut (hạt phỉ) nóng dễ uống.
“Ăn một nửa là được rồi, để dành bụng lát nữa ăn tiếp.” Âu Dương Long đưa sandwich đã hâm nóng cho Tô Nặc.
“. . . Bây giờ em phải về ngay.” Ôi nỗi đau chia lìa!
“Tại sao?” Âu Dương Long dừng lại động tác.
“Bởi vì vừa rồi cháu gái em gọi điện thoại cho em.” Nhất định không thể tăng thêm trị số thù hận của anh hai, vì thế đành phải mượn tạm Hàn Tiểu Hi chắn tường! Mặc dù hơi vô liêm sỉ một chút nhưng cũng không còn cách nào khác!
“Con bé tìm em?” Âu Dương Long hỏi.
“Ừ, lúc nó bệnh nhất định phải có em ở bên cạnh kể chuyện mới ngủ được.” Tô Nặc tiếp tục nói xạo.
“Được rồi.” Âu Dương Long thở dài, bước đến ôm Tô Nặc, “Thật sự muốn biến em thành của riêng anh.”
Tô Nặc cảm thấy vô cùng xúc động, mấy lời ngọt ngào thế này sao mình chịu nổi đây! Giây phút xa nhau thật đau đớn làm sao!
Nhưng có đau đớn cũng phải đi, chia lìa ngắn ngủi vì hạnh phúc lâu dài! Tô Nặc tự an ủi, ngồi trên giường để ngài giám đốc giúp mình mặc quần áo.
“Anh đưa em về nhà.” Sau khi buộc dây giày cho Tô Nặc, Âu Dương Long đứng dậy.
“Thôi khỏi.” Tô Nặc đứng lên di chuyển, tuy vẫn còn hơi khó chịu nhưng đi đường cũng không thành vấn đề.
“Sao em bướng bỉnh thế?” Âu Dương Long chọt chọt mũi hắn.
Không phải em bướng bỉnh mà là anh hai em quá kinh khủng! Tô Nặc vô cùng đau khổ, ngửa đầu hôn ngài giám đốc một cái, “Em không sao, sau khi về nhà em gọi điện thoại cho anh.”
“Anh tiễn em xuống lầu.” Âu Dương Long không ép buộc thêm nữa.
Tô Nặc ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến không muốn về, chồng của mình thật thâm tình hết sức!
Trong lúc đó ở nhà, Hàn Tiểu Hi đang ngồi trong bếp làm món sữa chua trộn bánh bích quy, sau khi đổ sữa chua vào trong bát con thỏ nhỏ đáng yêu của mình liền bưng ra cho baba, hiếu thảo không thể tả!
Nhưng Hàn Uy hiển nhiên không có tâm tình chơi với con gái, thậm chí không thèm khích lệ câu nào mà đã đuổi nhóc ra góc tường xếp gỗ!
Hàn Tiểu Hi thở dài trong lòng, baba đúng là người nhàm chán!
“Anh, em về rồi.” Tô Nặc đứng ở cửa cởi giày, trong tay cầm một hộp macaron [1] —— Đó là do hắn cố ý đi đường vòng mua trong quán cà phê, để chứng minh mình thật sự luôn ở đó!
“Theo anh lên lầu.” Hàn Uy đặt quyển sách trong tay xuống sô pha, không buồn nhìn em trai một cái.
Bầu không khí có chút ngưng trọng, Tô Nặc bắt đầu cảm thấy lo lắng!
Mặc dù ở bên ngoài anh hai rất hung dữ, nhưng ở nhà anh ấy rất hiền lành, biểu tình này là thế nào đây?
Trong thư phòng, Hàn Uy không nói lời nào ngồi trên sô pha.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Tô Nặc đóng cửa phòng, lo lắng hỏi.
“Rốt cuộc em đã đi đâu?” Hàn Uy lạnh lùng nhìn em trai, giọng nói không lớn nhưng với Tô Nặc thì chẳng khác gì sét đánh ngang tai! Tại sao lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ anh hai đã phát hiện mình chạy đi hẹn hò?! Không phải chứ!
“Nói!!!” Hàn Uy vỗ mạnh lên bàn, ly trà rơi xuống đất, vỡ nát.
Tô Nặc lập tức sợ xanh mặt, lúng túng nhìn anh hai.
“Anh dạy em thế nào, hả, dạy em hai mươi mấy năm để em trở thành người thế này sao!” Trong mắt Hàn Uy hằn đầy tơ máu.
“. . . Em xin lỗi.” Tô Nặc lắp bắp.
“Cái thằng kia là ai?” Hàn Uy bắt bản thân bình tĩnh lại.
Trong lòng bàn tay Tô Nặc đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc rối loạn không suy nghĩ được gì.
“Âu Dương Long?” Hàn Uy tiếp tục hỏi.
Tô Nặc cảm thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn anh hai.
“Anh thật sự rất thất vọng về em.” Thấy bộ dáng này của em trai, Hàn Uy đứng lên đi ra ngoài, “Từ nay không cho ra ngoài nữa.”
“Anh!” Tô Nặc lập tức bật khóc, liều mạng ôm lấy anh hai như trước đây, “Em không có cố tình muốn gạt anh, em định dẫn anh ấy tới gặp anh rồi. . . Anh đừng giận, anh bình tĩnh lại có được không.”
“Thằng đó đang ở đâu?” Hàn Uy hỏi.
“. . .” Tô Nặc không dám trả lời.
“Em nghĩ anh không tra được sao?” Hàn Uy lạnh lùng nói.
“Anh.” Đầu óc Tô Nặc đã loạn hết cả lên, “Chúng ta nói chuyện một chút đi, được không?”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu bây giờ để anh hai đi tìm ngài giám đốc thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Vì vậy nhất định không thể để anh ấy đi.
Hàn Uy không trả lời.
“Anh.” Tô Nặc không chịu buông tha.
“Ngồi xuống.” Sau khi giằng co gần một phút đồng hồ, rốt cuộc Hàn Uy cũng thả lỏng, bảo người làm rót một ấm trà.
“Anh muốn. . . Uống chút trà giải nhiệt trước không?” Tô Nặc đưa một ly trà Long Tĩnh qua.
Nhìn ly trà nóng hổi, Hàn Uy cảm thấy đau đầu, “Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Em thích đàn ông, không sửa được.” Giọng của Tô Nặc nhỏ như tiếng muỗi kêu. Mặc dù đột nhiên nhắc tới vấn đề này có thể sẽ làm anh hai càng giận nhưng cũng không còn cách nào khác!
“Trên đời có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại chạy đi thích đàn ông!” Hàn Uy gào lên.
Tô Nặc bị dọa đến run lẩy bẩy, nói chuyện bình thường là được rồi, la hét làm cái gì!
Người gì mà hung hãn hết sức!
“Lại còn chủ động chạy lên giường người ta, còn ra thể thống gì nữa!!” Anh hai tiếp tục rít gào, “Em có biết xấu hổ không!”
Tô Nặc đỏ mặt, cả người đều bốc hơi.
“Tóm lại chia tay với cái thằng đó đi!” Anh hai rất có phong cách của bạo quân.
“. . . Em thật sự nghiêm túc.” Cho dù rất sợ, Tô Nặc vẫn cố lấy can đảm nói ra, “Em yêu anh ấy thật lòng, không phải chỉ chơi qua đường.” Mà là yêu cả đời!
“Em nghiêm túc, vậy cái thằng đó thì sao?” Hàn Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hắn ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, người như thế rất nham hiểm, em bị hắn bán đi mà còn muốn giúp hắn đếm tiền!”
“Không có, anh ấy rất đơn thuần!” Tô Nặc cố gắng phản bác.
“Đơn thuần?” Hàn Uy cười mỉa mai.
“Thật mà.” Tô Nặc giải thích, “Trước giờ em vẫn lừa anh ấy, nói anh là dân bán mạt chược, anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ!!” Rất dễ dụ nữa là khác!
“Em nói anh làm gì?” Hàn Uy còn tưởng mình nghe nhầm.
“Bán, à. . . Mạt chược!” Tô Nặc chột dạ cúi đầu, sao tự nhiên mình lại nói chuyện này, đúng là ngu hết thuốc chữa!!
Hàn Uy cảm thấy xây xẩm mặt mày.
“Anh ấy hỏi bất ngờ quá nên em nói đại một cái.” Tô Nặc lo lắng nhìn anh mình, “Anh. . . Không giận chứ?”
“Quên đi.” Hàn Uy bất lực vẫy tay, “Bây giờ nói chuyện chia tay của em.”
Em nói muốn chia tay bao giờ! Tô Nặc âm thầm kháng nghị, sao anh hai mình lại quái đản như vậy!
Ai ngờ ngay thời khắc mấu chốt, Âu Dương Long còn gọi điện thoại qua! Di động trên bàn đột nhiên rung lên, thật sự quá kinh khủng! Hàn Uy đứng phía trước Tô Nặc, nhanh tay chộp lấy di động rồi nhấn nút trò chuyện.
Tô Nặc sợ tới mức suýt xuỵt ngay tại chỗ!
Tình huống khó lường đã tới rồi!
Nghẹt thở quá!
“Về đến nhà chưa?” Âu Dương Long hỏi.
Thì ra đây chính là cái thằng đê tiện vô liêm sỉ đáng bị đập dối trá dụ dỗ em trai đáng yêu của mình!! Hàn đại thiếu gia lập tức nổi giận!
“Anh!” Tô Nặc nắm lấy tay kia của anh hai, sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Làm ơn đừng bùng nổ!
Đó là em rể đẹp trai của anh mà!
___________________
[1] Macaron là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. Thưởng thức macaron, người ta có thể tìm thấy từ những hương vị truyền thống như mâm xôi, sô cô la, cho đến những hương vị mới như nấm và trà xanh.
Thật ra Tô Nặc uống loại nóng nhưng thấy cái lạnh nhìn hấp dẫn hơn nên…
Danh sách chương