Từ lúc vừa chào đời, Hàn Uy đã rất là ngầu rồi! Có thể do sữa của mẹ Hàn rất chất lượng, tốc độ phát triển của hắn cực kì nhanh! Cục cưng nhà người ta còn đang bò, hắn đã có thể lắc lư đi từ đông sang tây.
Năm bốn tuổi, Hàn Uy mặc quần yếm đánh người lần đầu tiên, phải nói là ngầu hết biết.
Nhà bình thường mà có con như vậy nhất định sẽ cảm thấy rất đau đầu, nhưng Hàn gia không phải là gia đình bình thường! Bố Hàn nhìn vết thương trên mặt con trai, câu thứ nhất không phải là trách mắng mà là hỏi con có đánh thắng không?!
“Thắng!” Hàn Uy vẫn chưa mọc đủ răng, quần áo dính đầy bụi đất, đầu tóc bù xù như ổ gà, nhưng vẫn ngầu hết chỗ chê.
Bố Hàn cười to, ôm con trai đi thay quần áo.
Thật đúng là không biết nên nói gì!
May là mẹ Hàn có tấm lòng nhân ái bao dung, bà vẫn chăm chỉ dạy con trai cách làm người, nhờ thế Hàn Uy mới không có đi sai đường, ngoại trừ hơi nóng nảy một chút thì không có khuyết điểm lớn nào.
Năm mười một tuổi, chiều một hôm Hàn Uy được bảo mẫu đón về nhà, sau đó chở đến bệnh viện thăm em trai mới sinh.
“Không phải em gái hả?” Hàn Uy có chút thất vọng, em gái mặc váy có vẻ dễ thương hơn.
“Em trai cũng tốt mà.” Bảo mẫu dỗ hắn, “Sau khi em lớn lên con có thể chơi trò cảnh sát với em!”
Ôm hi vọng tốt đẹp “sắp được chơi trò cảnh sát với em trai đáng yêu”, ai ngờ lúc tới bệnh viện, Hàn Uy chỉ trông thấy một đứa bé nhăn nheo được bao bọc trong lớp chăn đỏ thẫm, quả thật xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
. . . . .
“Em con đâu?” Hàn đại thiếu gia bình tĩnh dời ánh mắt, nghiêm túc nói.
“Ở đây nè.” Mẹ Hàn chỉ chỉ chăn đỏ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hàn Uy suýt bật ngửa, hắn đau đớn khiển trách nói, “Mẹ không sinh em gái thì thôi, sao lại sinh thằng em trai xấu như vậy!”
“Phốc.” Bố Hàn phun ra một ngụm nước.
“Không được nói em con như vậy!” Mẹ Hàn giáo dục con trai, “Con là anh hai lớn, phải biết yêu thương em nhỏ!”
Con không muốn yêu thương nó chút nào hết! Hàn Uy buồn bực duỗi ngón tay chọt chọt khuôn mặt bánh bao của em trai.
Tiểu Tô Nặc mới sinh không lâu mở to mắt, dùng bàn tay nhỏ bé bắt lấy ngón tay anh hai.
“Con xem, em rất thích con.” Mẹ Hàn chọc con trai.
Bàn tay nhăn nhúm nhỏ xíu cầm tay mình, ngoài ra còn rất múp míp và mềm mại. Nhìn ngón tay nhỏ nhắn kia, Hàn Uy đột nhiên cảm thấy hơi xiêu lòng, cái vật nhỏ này là em trai của mình đó!
Tuy rằng nó xấu đau xấu đớn nhưng mà. . . Vẫn rất là ngoan!
Hàn Uy lẩm bẩm một hồi, miễn cưỡng tiến hành bắt tay làm quen với em trai.
Tiểu Tô Nặc y y nha nha, nhìn anh hai cười toe toét.
Thời gian đảo mắt đã qua ba năm.
“Anh hai.” Tiểu Tô Nặc ôm lấy đùi Hàn Uy, ngửa đầu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh hai.
Đương nhiên, bây giờ tên của Tô Nặc vẫn còn là Hàn Dịch, nhũ danh là Nặc Nặc, bởi vì mẹ Hàn cảm thấy hắn mềm mềm mũm mĩm, y hệt như bánh năm mới trắng noãn! Đáng yêu cực kì!
*年糕 (tạm dịch: bánh năm mới), 糕糕 (Nặc Nặc), 糕: bánh.
“Em không được ăn kẹo nữa!” Hàn Uy nhất quyết không cho.
Trong mắt Tiểu Tô Nặc lập tức dâng đầy nước mắt trong suốt.
“. . . Ăn một cái cuối cùng thôi đó.” Hàn Uy chịu không nổi vẻ mặt tủi thân của nhóc, đành phải ôm nhóc lên sô pha.
Tiểu Tô Nặc dùng sức gật đầu, vui mừng nhận kẹo từ tay anh hai, ngồi trên sô pha lắc lư chân nhỏ.
Buổi trưa mùa hè rất yên tĩnh, Hàn Uy nằm trên thảm thoải mái xem tạp chí.
Tô Nặc ăn kẹo xong liền bò xuống sô pha, sau đó lắc lư chạy đến trước mặt anh hai góp vui.
“Đừng phá, em đọc không hiểu đâu.” Hàn Uy dỗ nhóc, “Đi đọc sách của em đi.”
Tô Nặc kiên quyết lắc đầu, đặt mông ngồi lên bụng anh hai.
Hàn Uy suýt hộc máu, sao mà nặng quá vậy!
Tô Nặc vui vẻ nằm trên bụng anh hai, cảm thấy bụng anh mình rất là thoải mái.
Vì thế từ đó về sau, Hàn Uy có thêm một chức năng mới, đó chính là làm sô pha cho em trai.
Bố mẹ Hàn có thể thường xuyên nhìn thấy Hàn Uy nằm úp sấp trong phòng khách đọc sách, còn Tô Nặc ngồi trên lưng hắn vừa ăn bánh bích quy vừa xem tivi.
Hình ảnh này thật cảm động biết bao!
Ai ngờ một ngày nào đó, Tiểu Tô Nặc xem hoạt hình quá nhập tâm, không cẩn thận xuỵt xuỵt lên người anh hai!
Hàn Uy cảm thấy trên lưng có cái gì ướt ướt nóng nóng, vì thế liền lập tức nổi giận!
Tô Nặc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh hai xách lên đánh mông.
“Oa!” Tiểu Tô Nặc khóc suýt ngất, bởi vì nhóc cảm thấy mình hoàn toàn vô tội! Rõ ràng mình rất là ngoan! Mình có quấy rầy anh hai đọc sách đâu! Sao tự nhiên lại đánh mình!
“Không được khóc!” Hàn Uy trừng mắt!
Bình thường nếu Hàn Uy rống lên trong lớp, chắc chắn sẽ dọa sợ rất nhiều bạn học, bởi vì Hàn đại thiếu gia vốn nổi tiếng hung hãn!
Nhưng cái chiêu này hiển nhiên không có tác dụng với em trai, Tiểu Tô Nặc tức tối lau nước mũi, cầm đôi dép con thỏ nhỏ của mình ném vào người hắn, sau đó khóc lóc chạy lên lầu tìm mẹ cáo trạng.
Nhưng cả bố lẫn mẹ đều có việc phải ra ngoài, không còn ai ở nhà.
Tô Nặc vừa khóc nức nở vừa tìm từng phòng, nhưng tìm mãi cũng không tìm được mẹ, đã vậy còn tự làm mình chóng mặt, cuối cùng tìm được một lon bánh bích quy sô-cô-la con gấu trong phòng khách.
Tô Nặc dùng tay áo lau nước mắt, bắt đầu đứng bên cạnh cái bàn nhỏ ăn bánh bích quy, sau khi ăn hết nửa lon bánh thì cũng quên mất chuyện anh hai!
Nhưng mông vẫn còn rất đau!
Tô Nặc đưa tay sờ sờ mông, cảm thấy có chút buồn bực.
“Nặc Nặc.” Sau khi đánh em trai, anh hai cũng cảm thấy áy náy, vì thế cầm sữa trái cây lên lầu dỗ nhóc.
Tô Nặc ăn bánh bích quy xong miệng khô lưỡi khô, thấy có thứ để uống liền lập tức vui mừng nhào tới.
May là nó không giận nữa. . . Hàn Uy thở phào nhẹ nhõm, ôm em trai lấy lòng.
Tô Nặc vừa uống sữa tươi vừa tức giận nói, “Mông đau!”
“. . . Ngoan.” Hàn Uy chột dạ.
“Baba đánh em!” Tô Nặc cáo trạng.
. . . . .
Hàn Uy không biết nên nói gì.
“Baba xấu!” Tô Nặc tựa lên vai anh hai, cảm thấy baba thật đáng ghét!
“Ba. . . Đánh em bao giờ?” Hàn Uy hỏi thử.
“Quên rồi!” Tô Nặc sờ sờ cái mông nhỏ, nhấn mạnh, “Em đang giận lắm!”
“Phốc.” Hàn Uy nhịn không được bật cười, thằng nhóc ngốc này thật đáng yêu!
Tô Nặc ôm cổ anh hai, cực kì cực kì thân thiết!
Đến thời điểm lớn hơn chút nữa, Tiểu Tô Nặc đã tới tuổi học tiểu học. Bố mẹ Hàn phải lo lắng đủ điều, vốn định cho hai anh em học trường khác nhau, nhưng Tô Nặc vừa nghe đến tin tức kinh hoàng này thì lập tức ôm cặp khóc lớn, phải nói là vô cùng thảm thiết. Hàn Uy cũng trừng mắt, “Sao không cho tụi con học cùng trường?”
“Con đã sắp tốt nghiệp trung học, cho dù có học cùng trường với em thì cũng đâu có lên lớp chung được.” Mẹ Hàn kiên nhẫn giải thích.
“Con muốn, học, trường, giống, anh hai.” Tô Nặc nghẹn ngào thiếu chút nữa thở không nổi.
Bố mẹ Hàn cảm thấy đau đầu.
Vài ngày sau, Tiểu Tô Nặc đeo cặp, vui vẻ để Hàn Uy dẫn đi học.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Hàn Uy liền choáng váng, vất vả lắm mới tiễn nó đi, sao bây giờ còn xuất hiện thêm một đứa em trai! Mình phải làm sao đây!
“Chào thầy.” Tô Nặc đeo cặp vịt con, hai mắt tròn xoe, hai má đỏ bừng.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy buồn bực, hai đứa này là anh em ruột thật sao? Nhìn thế nào cũng không giống nhau.
Biểu hiện sau đó của Tô Nặc cũng chứng minh mình là bé ngoan trăm phần trăm.
Các thầy cô đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy có một việc hơi khó hiểu, “Sao lần nào bảo con ghi tên phụ huynh con cũng ghi tên anh hai con?”
“Bởi vì anh hai con giống baba hơn baba nữa!” Tô Nặc tự hào nói, không chỉ dạy mình học mà còn có thể giúp mình đánh nhau!
Đúng là ngầu quá xá!
Dưới sự bảo vệ của anh hai, Tô Nặc thuận lợi lên cấp hai, lúc này trong Hàn gia xảy ra biến cố lớn.
Vào một ngày mùa đông đầy tuyết gió mịt mù, Tô Nặc đứng trước bia mộ, nhìn hai người trong tấm ảnh trắng đen, cố chấp không chịu tin.
Hàn Uy đứng bên cạnh Tô Nặc, trong mắt hằn đầy tơ máu, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của em trai.
Ngày đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời Tô Nặc.
Nếu không có anh hai, đối mặt với ông chú ruột ỷ thế hiếp người lòng dạ khó lường, Tô Nặc thật sự không biết mình có thể sống đến ngày hôm nay hay không. Lúc đó tuổi còn nhỏ, hoàn toàn không biết hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ nhớ đêm nào cũng thấy anh hai ngồi trên ban công hút thuốc, ngoài ra còn nghe được tin đồn nói anh hai bị rất nhiều người ức hiếp.
Nhưng bất luận đau khổ thế nào, Hàn Uy cũng chưa bao giờ về nhà trút giận, bởi vì hắn biết ba mẹ đang ở trên trời nhìn mình, em trai là bảo bối của cả nhà, nó nhất định phải sống khoẻ mạnh vui vẻ, không thể chịu một chút ủy khuất nào.
Vài năm trôi qua, cuối cùng Hàn Uy cũng đoạt lại toàn bộ mọi thứ của ba mẹ. Ngày giỗ ba mẹ năm ấy, Hàn Uy uống say như chết, thoải mái khóc một hồi.
Tô Nặc không có đi an ủi anh hai mà chỉ núp trong thư phòng nhìn lén.
Bởi vì bên cạnh anh hai có một chị gái rất xinh đẹp.
Vậy cũng mừng.
Tô Nặc lau sạch bụi trên di ảnh của ba mẹ, hai mắt rưng rưng.
Sau này anh hai nhất định sẽ sống thật hạnh phúc!
Hôn lễ của Hàn Uy tổ chức ở một hòn đảo ngoài biển, chỉ mời bạn bè và người nhà thân thiết nhất, vừa lãng mạn vừa ấm cúng.
Tô Nặc mặc lễ phục phù rể màu trắng, vừa khóc vừa lôi kéo anh hai, cảm khái nói, “Rốt cuộc anh cũng lập gia đình rồi, vất vả quá đi mất, hiếm khi tìm được chị gái không chê anh xấu, anh phải đối xử tốt với người ta đó!”
“Cút!” Hàn đại thiếu gia hồi hộp quá độ đá em trai lên sô pha.
“Anh có vợ quên em!” Tô Nặc kháng nghị, “Đúng là đồ vô lương tâm!”
“Quậy nữa coi chừng anh trừ tiền tiêu vặt của em!” Hàn Uy tức giận nói.
“Em không sợ.” Tô Nặc cảm thấy cánh nhỏ của mình rất là cứng, “Em đã kí hợp đồng với công ty, bây giờ em là người có việc làm rồi!”
Hàn Uy rất muốn nói cho em trai biết thật ra ông chủ của em là bạn tốt của anh, lẽ ra hắn đã tới dự hôn lễ làm phù rể nhưng vì không muốn bị em nhận ra nên đành phải đau khổ ở nhà đấy!
“Hơn nữa em sẽ lập tức dọn ra ngoài!” Tô Nặc nhìn trời cười như điên.
Hàn Uy hít một hơi thật sâu, “Đó là nhà anh mua cho em!”
Ai thèm quan tâm chứ! Tô Nặc khinh thường, sau đó vui vẻ nghĩ, quan trọng nhất là mình đã được tự do! Tự do là một chuyện rất đáng ăn mừng!
Tiếng chuông trong giáo đường vang lên, nắp rượu sâm banh được mở ra, dải băng giữa không trung rơi xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Tô Nặc cầm nhẫn, nhìn anh hai và chị dâu đứng trong đám người ôm hôn, cảm thấy cái mũi lên men.
Nếu cha mẹ trên trời có linh, hôm nay chắc chắn cũng rất vui mừng.
Thật hạnh phúc biết bao. . .
___________________
*年糕 (Nian Gao/Chinese New Year’s Cake)
Có nhiều loại, loại này là kiểu Quảng Đông.
Đây là kiểu Thượng Hải.
Còn cái mà mẹ Hàn so sánh với Tô Nặc chắc là kiểu này (dù không biết là kiểu gì)
Năm bốn tuổi, Hàn Uy mặc quần yếm đánh người lần đầu tiên, phải nói là ngầu hết biết.
Nhà bình thường mà có con như vậy nhất định sẽ cảm thấy rất đau đầu, nhưng Hàn gia không phải là gia đình bình thường! Bố Hàn nhìn vết thương trên mặt con trai, câu thứ nhất không phải là trách mắng mà là hỏi con có đánh thắng không?!
“Thắng!” Hàn Uy vẫn chưa mọc đủ răng, quần áo dính đầy bụi đất, đầu tóc bù xù như ổ gà, nhưng vẫn ngầu hết chỗ chê.
Bố Hàn cười to, ôm con trai đi thay quần áo.
Thật đúng là không biết nên nói gì!
May là mẹ Hàn có tấm lòng nhân ái bao dung, bà vẫn chăm chỉ dạy con trai cách làm người, nhờ thế Hàn Uy mới không có đi sai đường, ngoại trừ hơi nóng nảy một chút thì không có khuyết điểm lớn nào.
Năm mười một tuổi, chiều một hôm Hàn Uy được bảo mẫu đón về nhà, sau đó chở đến bệnh viện thăm em trai mới sinh.
“Không phải em gái hả?” Hàn Uy có chút thất vọng, em gái mặc váy có vẻ dễ thương hơn.
“Em trai cũng tốt mà.” Bảo mẫu dỗ hắn, “Sau khi em lớn lên con có thể chơi trò cảnh sát với em!”
Ôm hi vọng tốt đẹp “sắp được chơi trò cảnh sát với em trai đáng yêu”, ai ngờ lúc tới bệnh viện, Hàn Uy chỉ trông thấy một đứa bé nhăn nheo được bao bọc trong lớp chăn đỏ thẫm, quả thật xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
. . . . .
“Em con đâu?” Hàn đại thiếu gia bình tĩnh dời ánh mắt, nghiêm túc nói.
“Ở đây nè.” Mẹ Hàn chỉ chỉ chăn đỏ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hàn Uy suýt bật ngửa, hắn đau đớn khiển trách nói, “Mẹ không sinh em gái thì thôi, sao lại sinh thằng em trai xấu như vậy!”
“Phốc.” Bố Hàn phun ra một ngụm nước.
“Không được nói em con như vậy!” Mẹ Hàn giáo dục con trai, “Con là anh hai lớn, phải biết yêu thương em nhỏ!”
Con không muốn yêu thương nó chút nào hết! Hàn Uy buồn bực duỗi ngón tay chọt chọt khuôn mặt bánh bao của em trai.
Tiểu Tô Nặc mới sinh không lâu mở to mắt, dùng bàn tay nhỏ bé bắt lấy ngón tay anh hai.
“Con xem, em rất thích con.” Mẹ Hàn chọc con trai.
Bàn tay nhăn nhúm nhỏ xíu cầm tay mình, ngoài ra còn rất múp míp và mềm mại. Nhìn ngón tay nhỏ nhắn kia, Hàn Uy đột nhiên cảm thấy hơi xiêu lòng, cái vật nhỏ này là em trai của mình đó!
Tuy rằng nó xấu đau xấu đớn nhưng mà. . . Vẫn rất là ngoan!
Hàn Uy lẩm bẩm một hồi, miễn cưỡng tiến hành bắt tay làm quen với em trai.
Tiểu Tô Nặc y y nha nha, nhìn anh hai cười toe toét.
Thời gian đảo mắt đã qua ba năm.
“Anh hai.” Tiểu Tô Nặc ôm lấy đùi Hàn Uy, ngửa đầu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh hai.
Đương nhiên, bây giờ tên của Tô Nặc vẫn còn là Hàn Dịch, nhũ danh là Nặc Nặc, bởi vì mẹ Hàn cảm thấy hắn mềm mềm mũm mĩm, y hệt như bánh năm mới trắng noãn! Đáng yêu cực kì!
*年糕 (tạm dịch: bánh năm mới), 糕糕 (Nặc Nặc), 糕: bánh.
“Em không được ăn kẹo nữa!” Hàn Uy nhất quyết không cho.
Trong mắt Tiểu Tô Nặc lập tức dâng đầy nước mắt trong suốt.
“. . . Ăn một cái cuối cùng thôi đó.” Hàn Uy chịu không nổi vẻ mặt tủi thân của nhóc, đành phải ôm nhóc lên sô pha.
Tiểu Tô Nặc dùng sức gật đầu, vui mừng nhận kẹo từ tay anh hai, ngồi trên sô pha lắc lư chân nhỏ.
Buổi trưa mùa hè rất yên tĩnh, Hàn Uy nằm trên thảm thoải mái xem tạp chí.
Tô Nặc ăn kẹo xong liền bò xuống sô pha, sau đó lắc lư chạy đến trước mặt anh hai góp vui.
“Đừng phá, em đọc không hiểu đâu.” Hàn Uy dỗ nhóc, “Đi đọc sách của em đi.”
Tô Nặc kiên quyết lắc đầu, đặt mông ngồi lên bụng anh hai.
Hàn Uy suýt hộc máu, sao mà nặng quá vậy!
Tô Nặc vui vẻ nằm trên bụng anh hai, cảm thấy bụng anh mình rất là thoải mái.
Vì thế từ đó về sau, Hàn Uy có thêm một chức năng mới, đó chính là làm sô pha cho em trai.
Bố mẹ Hàn có thể thường xuyên nhìn thấy Hàn Uy nằm úp sấp trong phòng khách đọc sách, còn Tô Nặc ngồi trên lưng hắn vừa ăn bánh bích quy vừa xem tivi.
Hình ảnh này thật cảm động biết bao!
Ai ngờ một ngày nào đó, Tiểu Tô Nặc xem hoạt hình quá nhập tâm, không cẩn thận xuỵt xuỵt lên người anh hai!
Hàn Uy cảm thấy trên lưng có cái gì ướt ướt nóng nóng, vì thế liền lập tức nổi giận!
Tô Nặc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh hai xách lên đánh mông.
“Oa!” Tiểu Tô Nặc khóc suýt ngất, bởi vì nhóc cảm thấy mình hoàn toàn vô tội! Rõ ràng mình rất là ngoan! Mình có quấy rầy anh hai đọc sách đâu! Sao tự nhiên lại đánh mình!
“Không được khóc!” Hàn Uy trừng mắt!
Bình thường nếu Hàn Uy rống lên trong lớp, chắc chắn sẽ dọa sợ rất nhiều bạn học, bởi vì Hàn đại thiếu gia vốn nổi tiếng hung hãn!
Nhưng cái chiêu này hiển nhiên không có tác dụng với em trai, Tiểu Tô Nặc tức tối lau nước mũi, cầm đôi dép con thỏ nhỏ của mình ném vào người hắn, sau đó khóc lóc chạy lên lầu tìm mẹ cáo trạng.
Nhưng cả bố lẫn mẹ đều có việc phải ra ngoài, không còn ai ở nhà.
Tô Nặc vừa khóc nức nở vừa tìm từng phòng, nhưng tìm mãi cũng không tìm được mẹ, đã vậy còn tự làm mình chóng mặt, cuối cùng tìm được một lon bánh bích quy sô-cô-la con gấu trong phòng khách.
Tô Nặc dùng tay áo lau nước mắt, bắt đầu đứng bên cạnh cái bàn nhỏ ăn bánh bích quy, sau khi ăn hết nửa lon bánh thì cũng quên mất chuyện anh hai!
Nhưng mông vẫn còn rất đau!
Tô Nặc đưa tay sờ sờ mông, cảm thấy có chút buồn bực.
“Nặc Nặc.” Sau khi đánh em trai, anh hai cũng cảm thấy áy náy, vì thế cầm sữa trái cây lên lầu dỗ nhóc.
Tô Nặc ăn bánh bích quy xong miệng khô lưỡi khô, thấy có thứ để uống liền lập tức vui mừng nhào tới.
May là nó không giận nữa. . . Hàn Uy thở phào nhẹ nhõm, ôm em trai lấy lòng.
Tô Nặc vừa uống sữa tươi vừa tức giận nói, “Mông đau!”
“. . . Ngoan.” Hàn Uy chột dạ.
“Baba đánh em!” Tô Nặc cáo trạng.
. . . . .
Hàn Uy không biết nên nói gì.
“Baba xấu!” Tô Nặc tựa lên vai anh hai, cảm thấy baba thật đáng ghét!
“Ba. . . Đánh em bao giờ?” Hàn Uy hỏi thử.
“Quên rồi!” Tô Nặc sờ sờ cái mông nhỏ, nhấn mạnh, “Em đang giận lắm!”
“Phốc.” Hàn Uy nhịn không được bật cười, thằng nhóc ngốc này thật đáng yêu!
Tô Nặc ôm cổ anh hai, cực kì cực kì thân thiết!
Đến thời điểm lớn hơn chút nữa, Tiểu Tô Nặc đã tới tuổi học tiểu học. Bố mẹ Hàn phải lo lắng đủ điều, vốn định cho hai anh em học trường khác nhau, nhưng Tô Nặc vừa nghe đến tin tức kinh hoàng này thì lập tức ôm cặp khóc lớn, phải nói là vô cùng thảm thiết. Hàn Uy cũng trừng mắt, “Sao không cho tụi con học cùng trường?”
“Con đã sắp tốt nghiệp trung học, cho dù có học cùng trường với em thì cũng đâu có lên lớp chung được.” Mẹ Hàn kiên nhẫn giải thích.
“Con muốn, học, trường, giống, anh hai.” Tô Nặc nghẹn ngào thiếu chút nữa thở không nổi.
Bố mẹ Hàn cảm thấy đau đầu.
Vài ngày sau, Tiểu Tô Nặc đeo cặp, vui vẻ để Hàn Uy dẫn đi học.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Hàn Uy liền choáng váng, vất vả lắm mới tiễn nó đi, sao bây giờ còn xuất hiện thêm một đứa em trai! Mình phải làm sao đây!
“Chào thầy.” Tô Nặc đeo cặp vịt con, hai mắt tròn xoe, hai má đỏ bừng.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy buồn bực, hai đứa này là anh em ruột thật sao? Nhìn thế nào cũng không giống nhau.
Biểu hiện sau đó của Tô Nặc cũng chứng minh mình là bé ngoan trăm phần trăm.
Các thầy cô đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy có một việc hơi khó hiểu, “Sao lần nào bảo con ghi tên phụ huynh con cũng ghi tên anh hai con?”
“Bởi vì anh hai con giống baba hơn baba nữa!” Tô Nặc tự hào nói, không chỉ dạy mình học mà còn có thể giúp mình đánh nhau!
Đúng là ngầu quá xá!
Dưới sự bảo vệ của anh hai, Tô Nặc thuận lợi lên cấp hai, lúc này trong Hàn gia xảy ra biến cố lớn.
Vào một ngày mùa đông đầy tuyết gió mịt mù, Tô Nặc đứng trước bia mộ, nhìn hai người trong tấm ảnh trắng đen, cố chấp không chịu tin.
Hàn Uy đứng bên cạnh Tô Nặc, trong mắt hằn đầy tơ máu, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của em trai.
Ngày đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời Tô Nặc.
Nếu không có anh hai, đối mặt với ông chú ruột ỷ thế hiếp người lòng dạ khó lường, Tô Nặc thật sự không biết mình có thể sống đến ngày hôm nay hay không. Lúc đó tuổi còn nhỏ, hoàn toàn không biết hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ nhớ đêm nào cũng thấy anh hai ngồi trên ban công hút thuốc, ngoài ra còn nghe được tin đồn nói anh hai bị rất nhiều người ức hiếp.
Nhưng bất luận đau khổ thế nào, Hàn Uy cũng chưa bao giờ về nhà trút giận, bởi vì hắn biết ba mẹ đang ở trên trời nhìn mình, em trai là bảo bối của cả nhà, nó nhất định phải sống khoẻ mạnh vui vẻ, không thể chịu một chút ủy khuất nào.
Vài năm trôi qua, cuối cùng Hàn Uy cũng đoạt lại toàn bộ mọi thứ của ba mẹ. Ngày giỗ ba mẹ năm ấy, Hàn Uy uống say như chết, thoải mái khóc một hồi.
Tô Nặc không có đi an ủi anh hai mà chỉ núp trong thư phòng nhìn lén.
Bởi vì bên cạnh anh hai có một chị gái rất xinh đẹp.
Vậy cũng mừng.
Tô Nặc lau sạch bụi trên di ảnh của ba mẹ, hai mắt rưng rưng.
Sau này anh hai nhất định sẽ sống thật hạnh phúc!
Hôn lễ của Hàn Uy tổ chức ở một hòn đảo ngoài biển, chỉ mời bạn bè và người nhà thân thiết nhất, vừa lãng mạn vừa ấm cúng.
Tô Nặc mặc lễ phục phù rể màu trắng, vừa khóc vừa lôi kéo anh hai, cảm khái nói, “Rốt cuộc anh cũng lập gia đình rồi, vất vả quá đi mất, hiếm khi tìm được chị gái không chê anh xấu, anh phải đối xử tốt với người ta đó!”
“Cút!” Hàn đại thiếu gia hồi hộp quá độ đá em trai lên sô pha.
“Anh có vợ quên em!” Tô Nặc kháng nghị, “Đúng là đồ vô lương tâm!”
“Quậy nữa coi chừng anh trừ tiền tiêu vặt của em!” Hàn Uy tức giận nói.
“Em không sợ.” Tô Nặc cảm thấy cánh nhỏ của mình rất là cứng, “Em đã kí hợp đồng với công ty, bây giờ em là người có việc làm rồi!”
Hàn Uy rất muốn nói cho em trai biết thật ra ông chủ của em là bạn tốt của anh, lẽ ra hắn đã tới dự hôn lễ làm phù rể nhưng vì không muốn bị em nhận ra nên đành phải đau khổ ở nhà đấy!
“Hơn nữa em sẽ lập tức dọn ra ngoài!” Tô Nặc nhìn trời cười như điên.
Hàn Uy hít một hơi thật sâu, “Đó là nhà anh mua cho em!”
Ai thèm quan tâm chứ! Tô Nặc khinh thường, sau đó vui vẻ nghĩ, quan trọng nhất là mình đã được tự do! Tự do là một chuyện rất đáng ăn mừng!
Tiếng chuông trong giáo đường vang lên, nắp rượu sâm banh được mở ra, dải băng giữa không trung rơi xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Tô Nặc cầm nhẫn, nhìn anh hai và chị dâu đứng trong đám người ôm hôn, cảm thấy cái mũi lên men.
Nếu cha mẹ trên trời có linh, hôm nay chắc chắn cũng rất vui mừng.
Thật hạnh phúc biết bao. . .
___________________
*年糕 (Nian Gao/Chinese New Year’s Cake)
Có nhiều loại, loại này là kiểu Quảng Đông.
Đây là kiểu Thượng Hải.
Còn cái mà mẹ Hàn so sánh với Tô Nặc chắc là kiểu này (dù không biết là kiểu gì)
Danh sách chương