Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Chung Ly Phong Bạch càng lúc càng hưng phấn, cảm thấy ý thơ tuôn ra như suối! Vì thế hắn dứt khoát cầm ipad, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu viết cảm nhận cuộc sống!
Trong đêm đen này!
Ngôi sao!
Toả sáng lấp lánh!
Tôi bắt đầu tự hỏi!
Cảm nhận!
Sinh mệnh nguyên thủy nhất!
Mục Thu ngồi bên cạnh hắn, quả thật vừa hối hận vừa bực mình! Thật ra hắn định đưa Chung Ly Phong Bạch đến một mảng sân nhỏ yên tĩnh, nơi đó có một cái hồ nhỏ, trên mặt nước là những đóa bông súng nở rộ, quanh hồ là hàng liễu rủ bóng trên mặt nước, cảnh vật vô cùng nên thơ, là một nơi cực tốt để hâm nóng không khí, nói không chừng còn có thể tức cảnh sinh tình, liên tưởng tới mấy câu như “thời gian trôi qua nhanh, thoáng chốc đã hết ngàn năm”, “đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt”, tiếp theo có thể lăn lên giường luôn!
Đáng tiếc ảo tưởng thì đẹp nhưng sự thật lại rất thối nát! Sau khi cơm nước xong, hai người tình cờ đi ngang qua cái khu rách nát này, Chung Ly Phong Bạch sống chết không chịu đi đâu!
“. . . Nơi này là phòng cũ, chuẩn bị tu sửa lại.” Mục Thu giải thích, “Em xem, nóc nhà cũng hư luôn rồi.”
Chung Ly Phong Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng xuyên qua nóc của căn phòng trúc rách nát, chiếu rọi đồ vật hư hỏng trong phòng, thật sự rất. . . Có cảm giác!
Chung Ly Phong Bạch lập tức bị cảm động!
Sự nguyên thủy này!
Mộc mạc!
Hơn tất cả!
Phù du!
“Em không sao chứ?” Mục Thu giật mình, sao hốc mắt cũng đỏ hết luôn rồi!
“Tôi muốn ở lại đây!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng quyết đoán!
“Nhưng ở đây ngay cả giường cũng không có.” Mục Thu nghe vậy rất 囧.
Nhưng chàng trai nghệ thuật đạo diễn Chung vô cùng kiên quyết!
Vì thế tổng giám đốc Mục đành phải thở ngắn thở dài, gọi nhân viên đến dọn dẹp, sau đó chuyển tạm một cái giường vào trong phòng.
“Ngủ ngon.” Chung Ly Phong Bạch ngồi trên giường, cảm thấy rất hài lòng.
Sao mà ngủ ngon được! Mục Thu rất muốn nổi sùng! Nhưng nhất định không thể làm vậy! Vì thế hắn thẳng thắn nói, “Anh ngủ chung với em.”
“Cái gì?!” Chung Ly Phong Bạch quá sợ hãi, “Không được!”
“Nơi này là địa bàn của anh.” Mục Thu vô sỉ nói.
“. . . Hình như quan hệ của chúng ta chưa thân tới mức ngủ chung giường thì phải?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy da đầu run lên, ít nhiều cũng nên che giấu lòng dạ Tư Mã Chiêu của mình đi chứ! Huỵch toẹt như vậy đúng là đỡ không nổi!
“Anh chỉ muốn chia sẻ với em một chút cảm nhận cuộc đời.” Mục Thu ngồi bên giường, nghiêm túc nói, “Gần đây anh luôn tự hỏi, cái gì mới là tâm hồn nghệ thuật thật sự!” Đúng là quá dối trá!
Một tên nhà giàu mới nổi chỉ biết kiếm tiền mà tự hỏi tâm hồn nghệ thuật là cái gì sao?! Chung Ly Phong Bạch tỏ vẻ khinh thường! Loại chém gió bay nóc nhà thế này đúng là chẳng còn gì để nói!
“Đi tắm đi.” Mục Thu mở cửa phòng tắm giúp hắn.
“Anh ——”
“Anh cam đoan không vào!” Tổng giám đốc Mục nói, đặc biệt có khí khái đàn ông!
“Ý tôi không phải là vậy.” Chung Ly Phong Bạch nâng trán.
“Chẳng lẽ em muốn anh tắm chung?” Mục Thu hiểu bậy thiếu chút nữa đã nhào tới, bản chất ngoài lạnh trong nóng thật quyến rũ làm sao, bình thường lạnh lùng lên giường nóng bỏng, quả thật tốt đẹp đến không thể tốt đẹp hơn!
“Tôi hoàn toàn không có ý này!” Chung Ly Phong Bạch dội một gáo nước lạnh lên người hắn, “Ý tôi là chừng nào anh mới chịu đi!” Thật đáng ghét hết sức!
“Anh không đi.” Mục Thu tương đối kiên quyết!
“Được rồi, tôi đi.” Chung Ly Phong Bạch đứng lên.
“Vậy thôi anh rút vốn.” Mục Thu uy hiếp.
Chung Ly Phong Bạch lập tức rớt nước mắt, lần nào cũng dùng cái chiêu này!
Tuy rằng nghệ thuật vô cùng cao quý, nhưng cũng cần tiền tài thô tục để chống đỡ. Kết quả của cuộc đàm phán này chính là hai bên đều lùi một bước, Chung Ly Phong Bạch đồng ý ở chung với Mục Thu một đêm, còn Mục Thu thì cam đoan sẽ không. . . Nổi thú tính.
Đúng là cực kì cực kì 囧!
Tuy rằng không thể làm chuyện khác nhưng ít nhất cũng có thể ôm nhau ngủ một đêm, Mục Thu cảm thấy tương đối hài lòng, thế nhưng sau khi tắm xong bước ra lại phát hiện Chung Ly Phong Bạch mặc đồ ngủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nóc nhà bị thủng.
“. . . Em nhìn gì vậy?” Mục Thu thật buồn bực.
“Không khí.” Chung Ly Phong Bạch lời ít ý nhiều.
. . . . .
Mục Thu đưa tay thử nhiệt độ trán của hắn.
“Anh không hiểu đâu.” Trong mắt Chung Ly Phong Bạch tràn đầy tình cảm, “Nó giống như cánh tay gần gũi nhất luôn ôm lấy thế giới này!”
Anh cũng có thể luôn ôm em mà! Mục Thu nhìn mà phát thèm, ánh mắt thâm tình như vậy lại chỉ nhìn không khí, đúng là phí của trời!
Khoảng thời gian tiếp theo, Chung Ly Phong Bạch chỉ lo ngồi cảm thán, từ không khí đến sao trời, từ sinh mệnh đến vĩnh hằng, không chịu ngừng dù chỉ một giây!
Mục Thu than thở trong lòng, mặt ngoài phải giả bộ chăm chú, còn phải thường xuyên trả lời mấy vấn đề vô cùng nhàm chán như “anh cảm thấy tuyên ngôn Oberhausen [1] có tác dụng thúc đẩy thế nào với nền điện ảnh Đức”, hoặc là “nghệ thuật nhân văn và điện ảnh nên kết hợp như thế nào”! Quả thật chính là sống không bằng chết!
So với đi làm còn muốn mệt hơn. . . Tổng giám đốc Mục ngáp liên tục, cố nhịn đến rạng sáng sáu giờ thì đầu hàng, ôm chăn ngủ bất tỉnh nhân sự!
Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng liếc hắn một cái.
Linh hồn lười biếng!
Chịu đựng bóng đêm đen tối!
Nhưng lại không nhìn thấy!
Hi vọng!
Thuộc về ánh sáng!
Và!
Ánh ban mai đầu tiên!
Đương nhiên, không đón được ánh ban mai đầu tiên ngoại trừ Mục Thu còn có Âu Dương Long và Tô Nặc.
Sau khi ánh sáng buổi trưa chiếu vào cửa sổ, Tô Nặc đưa tay che mắt, bất mãn than thở.
Âu Dương Long bật cười, “Dậy đi.”
“Mệt lắm.” Tô Nặc là trùm bám giường.
“Sắp tới giờ ăn trưa rồi.” Âu Dương Long kéo chăn xuống một chút, “Ăn xong ngủ tiếp.”
Tô Nặc không cam lòng mở to mắt, trong nhất thời không xác định được tiêu cự.
“Ngủ đến choáng luôn rồi à?” Âu Dương Long kéo hắn dậy.
“. . . Mấy giờ rồi?” Tô Nặc dụi mắt.
“Sắp mười hai giờ.” Âu Dương Long nói, “Tôi đã đặt sẵn cơm trưa, ăn xong rồi về nhà.”
Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng đã đặt sẵn. . . Tô Nặc quyết định bán sỉ nguyên hộp thẻ người tốt cho hắn!
Đúng là người rất rất tốt!
Địa điểm ăn cơm vẫn là khu nghỉ dưỡng của Mục Thu, trên đường đi vào toilet, Âu Dương Long tình cờ gặp tổng giám đốc Mục ở hành lang.
“Tối hôm qua chú không ngủ à?” Nhìn cặp mắt thâm quầng thê thảm của hắn, Âu Dương Long giật mình.
“Ngủ chưa đến ba tiếng.” Mục Thu không còn chút sức lực nào, “Chú em có biết Tinh Niết Lạp Mã* là cái gì không?”
*phiên âm tiếng Hoa của từ Cinerama [2]
“. . . Bà con của Hãn Huyết Bảo Mã?” Âu Dương Long đoán.
*Theo truyền thuyết thì Hãn Huyết Bảo Mã là giống ngựa cực hiếm ở Tây Vực, có thể ngày phi ngàn dặm, đặc điểm là mồ hôi có màu đỏ như máu.
“Tôi cũng trả lời như thế.” Mục Thu vô cùng rầu rĩ, “Kết quả hắn nói cho tôi biết đó là một phương pháp chiếu phim!”
Phương pháp chiếu phim gì mà lại dùng cái tên huyễn hoặc như thế! Người bình thường hoàn toàn không có khả năng đoán được đáp án chính xác có biết không!
Thế nhưng mình lại bị khinh bỉ vì điều đó, đúng là khổ không nói nên lời!
“Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt của chú, tôi có thể cân nhắc tối nay ra ngoài uống vài ly với chú.” Âu Dương Long vỗ vỗ vai Mục Thu.
“Tối rồi hẵng tính.” Mục Thu thong thả bước đi, quay về văn phòng ngủ bù.
Sau khi đi toilet trở lại, Âu Dương Long đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Tô Nặc đang ôm móng giò dùng sức cắn, trên mặt dính đầy nước tương.
Âu Dương Long cảm thấy có chút bất lực.
“. . .” Tô Nặc chột dạ ném móng giò vào trong mâm, làm gì mà trở lại nhanh thế đúng là bực hết sức. Mình vừa định cắn một miếng cuối cùng rồi lau miệng!
“Sao cậu không. . . Cắt ra trước?” Ngài giám đốc dở khóc dở cười, tuy rằng mùi vị không tệ nhưng cũng không cần vội vã đến như vậy.
“Tôi không có dao.” Tô Nặc biện minh.
Âu Dương Long rút ra một con dao ở bên mâm.
Chỉ lo ăn nên căn bản không phát hiện. . . Tô Nặc kịch liệt cãi bướng trong lòng, tất cả đều do quán ăn này quá bịp bợm! Trong mâm có hai cái đĩa lớn, nhìn vào là biết mỗi người một cái! Hơn nữa mình thật sự đã rất cẩn thận rồi! Móng giò vừa bưng lên trông đặc biệt gợi cảm, hấp dẫn đến nước miếng chảy ròng ròng! Khuyết điểm duy nhất chính là nó thật sự quá lớn, nhất định phải cầm bằng hai tay mới cắn nổi, có điều hành động này thật sự không phù hợp với tạo hình yêu nghiệt, vì vậy người mẫu Tô đành phải âm thầm thèm khát, liên tục rót nước trái cây cho Âu Dương Long! Đặc biệt đặc biệt có ý đồ!
Quả nhiên sau một thời gian ngắn, ngài giám đốc liền đứng lên đi toilet, Tô Nặc quyết đoán bỏ đũa xuống, tranh thủ thời gian ôm lấy móng giò bắt đầu cắn! Cắn xuống một ngụm quả nhiên tuyệt vời như trong tưởng tượng, căn bản là không ngừng được!
Sau đó liền bị bắt tại trận!
Cư nhiên dám giấu dao đi, thật sự rất hèn hạ! Tô Nặc tức giận khiển trách đầu bếp!
Âu Dương Long mở khăn ướt ra, “Lau miệng đi.”
Tô Nặc đặc biệt vô liêm sỉ an ủi mình! Tuy rằng chuyện này với một người mẫu mà nói rất dọa người, nhưng mấy chuyện doạ người khác như say rượu cởi quần áo nói mớ lăn xuống núi đều đã trải qua rồi, có doạ người hơn nữa cũng chẳng sao!
Nghĩ vậy liền lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Thừa dịp Tô Nặc lau miệng, Âu Dương Long lấy cái móng giò còn lại, cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ, “Như vậy sẽ tiện hơn.”
Người đàn ông này đúng là quá dịu dàng! Tô Nặc thật sự muốn rơi lệ, không ngừng trao thẻ người tốt!
Sau khi thưởng thức bữa ăn ngon, Tô Nặc ngồi ở ghế phó lái, ngâm nga quay về thành phố.
“Chúng ta nghe radio một chút đi.” Âu Dương Long quyết đoán mở loa thật lớn.
Mặc dù mình rất thích cái tên ngu xuẩn này nhưng mà. . . Ca hát. . . Thật sự chịu không nổi!
“Theo tin mới nhận, đạo diễn Chung Ly Phong Bạch tiết lộ người mẫu Tô Nặc sẽ tham gia bộ phim mới《Hồ yêu khuynh thành và kẻ bạc tình》đóng vai khách mời ma đầu đệ nhất giang hồ Hiên Viên Vô Lệ, thật sự rất đáng mong chờ.” Phát thanh viên radio vui vẻ nói, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Tô Nặc, đại khái cũng là fan cuồng!
“Cậu muốn diễn vai ma đầu giang hồ?” Âu Dương Long giật mình.
“Đúng vậy.” Tô Nặc buồn bã rên rỉ, “Thật ra bây giờ tôi rất muốn đổi ý!”
“Tại sao?” Âu Dương Long bật cười, “Tôi cảm thấy rất thú vị.”
“Nhưng tôi cảm thấy rất ngu xuẩn!” Tô Nặc căm giận, “Hơn nữa trong phần kết cục, ma đầu kia đột nhiên biến thành kẻ biến thái thích mặc đồ phụ nữ!”
“Phốc!” Âu Dương Long không cẩn thận cười ra tiếng.
Thế này. . . Hình như càng đáng mong chờ hơn.
_______________
[1] Tuyên ngôn Oberhausen (nguyên văn: Oberhausen manifesto, manifesto = tuyên ngôn).
Như một phản ứng cho tình trạng đình trệ của điện ảnh Đức (cả về mặt nghệ thuật và kinh tế), một nhóm các nhà làm phim trẻ Đức đã đưa ra lời tuyên ngôn Oberhausen vào ngày 28/2/1962. Lời kêu gọi này đã công khai đưa ra một tuyên bố khiêu khích “Der alte Film ist tot. Wir glauben an den neuen” (Nền điện ảnh cũ đã chết. Chúng tôi tin vào nền Điện ảnh mới).
[2] Cinerama: phương pháp chiếu phim trên màn ảnh cực rộng với kĩ thuật nổi ba chiều.
Trong đêm đen này!
Ngôi sao!
Toả sáng lấp lánh!
Tôi bắt đầu tự hỏi!
Cảm nhận!
Sinh mệnh nguyên thủy nhất!
Mục Thu ngồi bên cạnh hắn, quả thật vừa hối hận vừa bực mình! Thật ra hắn định đưa Chung Ly Phong Bạch đến một mảng sân nhỏ yên tĩnh, nơi đó có một cái hồ nhỏ, trên mặt nước là những đóa bông súng nở rộ, quanh hồ là hàng liễu rủ bóng trên mặt nước, cảnh vật vô cùng nên thơ, là một nơi cực tốt để hâm nóng không khí, nói không chừng còn có thể tức cảnh sinh tình, liên tưởng tới mấy câu như “thời gian trôi qua nhanh, thoáng chốc đã hết ngàn năm”, “đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt”, tiếp theo có thể lăn lên giường luôn!
Đáng tiếc ảo tưởng thì đẹp nhưng sự thật lại rất thối nát! Sau khi cơm nước xong, hai người tình cờ đi ngang qua cái khu rách nát này, Chung Ly Phong Bạch sống chết không chịu đi đâu!
“. . . Nơi này là phòng cũ, chuẩn bị tu sửa lại.” Mục Thu giải thích, “Em xem, nóc nhà cũng hư luôn rồi.”
Chung Ly Phong Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng xuyên qua nóc của căn phòng trúc rách nát, chiếu rọi đồ vật hư hỏng trong phòng, thật sự rất. . . Có cảm giác!
Chung Ly Phong Bạch lập tức bị cảm động!
Sự nguyên thủy này!
Mộc mạc!
Hơn tất cả!
Phù du!
“Em không sao chứ?” Mục Thu giật mình, sao hốc mắt cũng đỏ hết luôn rồi!
“Tôi muốn ở lại đây!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng quyết đoán!
“Nhưng ở đây ngay cả giường cũng không có.” Mục Thu nghe vậy rất 囧.
Nhưng chàng trai nghệ thuật đạo diễn Chung vô cùng kiên quyết!
Vì thế tổng giám đốc Mục đành phải thở ngắn thở dài, gọi nhân viên đến dọn dẹp, sau đó chuyển tạm một cái giường vào trong phòng.
“Ngủ ngon.” Chung Ly Phong Bạch ngồi trên giường, cảm thấy rất hài lòng.
Sao mà ngủ ngon được! Mục Thu rất muốn nổi sùng! Nhưng nhất định không thể làm vậy! Vì thế hắn thẳng thắn nói, “Anh ngủ chung với em.”
“Cái gì?!” Chung Ly Phong Bạch quá sợ hãi, “Không được!”
“Nơi này là địa bàn của anh.” Mục Thu vô sỉ nói.
“. . . Hình như quan hệ của chúng ta chưa thân tới mức ngủ chung giường thì phải?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy da đầu run lên, ít nhiều cũng nên che giấu lòng dạ Tư Mã Chiêu của mình đi chứ! Huỵch toẹt như vậy đúng là đỡ không nổi!
“Anh chỉ muốn chia sẻ với em một chút cảm nhận cuộc đời.” Mục Thu ngồi bên giường, nghiêm túc nói, “Gần đây anh luôn tự hỏi, cái gì mới là tâm hồn nghệ thuật thật sự!” Đúng là quá dối trá!
Một tên nhà giàu mới nổi chỉ biết kiếm tiền mà tự hỏi tâm hồn nghệ thuật là cái gì sao?! Chung Ly Phong Bạch tỏ vẻ khinh thường! Loại chém gió bay nóc nhà thế này đúng là chẳng còn gì để nói!
“Đi tắm đi.” Mục Thu mở cửa phòng tắm giúp hắn.
“Anh ——”
“Anh cam đoan không vào!” Tổng giám đốc Mục nói, đặc biệt có khí khái đàn ông!
“Ý tôi không phải là vậy.” Chung Ly Phong Bạch nâng trán.
“Chẳng lẽ em muốn anh tắm chung?” Mục Thu hiểu bậy thiếu chút nữa đã nhào tới, bản chất ngoài lạnh trong nóng thật quyến rũ làm sao, bình thường lạnh lùng lên giường nóng bỏng, quả thật tốt đẹp đến không thể tốt đẹp hơn!
“Tôi hoàn toàn không có ý này!” Chung Ly Phong Bạch dội một gáo nước lạnh lên người hắn, “Ý tôi là chừng nào anh mới chịu đi!” Thật đáng ghét hết sức!
“Anh không đi.” Mục Thu tương đối kiên quyết!
“Được rồi, tôi đi.” Chung Ly Phong Bạch đứng lên.
“Vậy thôi anh rút vốn.” Mục Thu uy hiếp.
Chung Ly Phong Bạch lập tức rớt nước mắt, lần nào cũng dùng cái chiêu này!
Tuy rằng nghệ thuật vô cùng cao quý, nhưng cũng cần tiền tài thô tục để chống đỡ. Kết quả của cuộc đàm phán này chính là hai bên đều lùi một bước, Chung Ly Phong Bạch đồng ý ở chung với Mục Thu một đêm, còn Mục Thu thì cam đoan sẽ không. . . Nổi thú tính.
Đúng là cực kì cực kì 囧!
Tuy rằng không thể làm chuyện khác nhưng ít nhất cũng có thể ôm nhau ngủ một đêm, Mục Thu cảm thấy tương đối hài lòng, thế nhưng sau khi tắm xong bước ra lại phát hiện Chung Ly Phong Bạch mặc đồ ngủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nóc nhà bị thủng.
“. . . Em nhìn gì vậy?” Mục Thu thật buồn bực.
“Không khí.” Chung Ly Phong Bạch lời ít ý nhiều.
. . . . .
Mục Thu đưa tay thử nhiệt độ trán của hắn.
“Anh không hiểu đâu.” Trong mắt Chung Ly Phong Bạch tràn đầy tình cảm, “Nó giống như cánh tay gần gũi nhất luôn ôm lấy thế giới này!”
Anh cũng có thể luôn ôm em mà! Mục Thu nhìn mà phát thèm, ánh mắt thâm tình như vậy lại chỉ nhìn không khí, đúng là phí của trời!
Khoảng thời gian tiếp theo, Chung Ly Phong Bạch chỉ lo ngồi cảm thán, từ không khí đến sao trời, từ sinh mệnh đến vĩnh hằng, không chịu ngừng dù chỉ một giây!
Mục Thu than thở trong lòng, mặt ngoài phải giả bộ chăm chú, còn phải thường xuyên trả lời mấy vấn đề vô cùng nhàm chán như “anh cảm thấy tuyên ngôn Oberhausen [1] có tác dụng thúc đẩy thế nào với nền điện ảnh Đức”, hoặc là “nghệ thuật nhân văn và điện ảnh nên kết hợp như thế nào”! Quả thật chính là sống không bằng chết!
So với đi làm còn muốn mệt hơn. . . Tổng giám đốc Mục ngáp liên tục, cố nhịn đến rạng sáng sáu giờ thì đầu hàng, ôm chăn ngủ bất tỉnh nhân sự!
Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng liếc hắn một cái.
Linh hồn lười biếng!
Chịu đựng bóng đêm đen tối!
Nhưng lại không nhìn thấy!
Hi vọng!
Thuộc về ánh sáng!
Và!
Ánh ban mai đầu tiên!
Đương nhiên, không đón được ánh ban mai đầu tiên ngoại trừ Mục Thu còn có Âu Dương Long và Tô Nặc.
Sau khi ánh sáng buổi trưa chiếu vào cửa sổ, Tô Nặc đưa tay che mắt, bất mãn than thở.
Âu Dương Long bật cười, “Dậy đi.”
“Mệt lắm.” Tô Nặc là trùm bám giường.
“Sắp tới giờ ăn trưa rồi.” Âu Dương Long kéo chăn xuống một chút, “Ăn xong ngủ tiếp.”
Tô Nặc không cam lòng mở to mắt, trong nhất thời không xác định được tiêu cự.
“Ngủ đến choáng luôn rồi à?” Âu Dương Long kéo hắn dậy.
“. . . Mấy giờ rồi?” Tô Nặc dụi mắt.
“Sắp mười hai giờ.” Âu Dương Long nói, “Tôi đã đặt sẵn cơm trưa, ăn xong rồi về nhà.”
Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng đã đặt sẵn. . . Tô Nặc quyết định bán sỉ nguyên hộp thẻ người tốt cho hắn!
Đúng là người rất rất tốt!
Địa điểm ăn cơm vẫn là khu nghỉ dưỡng của Mục Thu, trên đường đi vào toilet, Âu Dương Long tình cờ gặp tổng giám đốc Mục ở hành lang.
“Tối hôm qua chú không ngủ à?” Nhìn cặp mắt thâm quầng thê thảm của hắn, Âu Dương Long giật mình.
“Ngủ chưa đến ba tiếng.” Mục Thu không còn chút sức lực nào, “Chú em có biết Tinh Niết Lạp Mã* là cái gì không?”
*phiên âm tiếng Hoa của từ Cinerama [2]
“. . . Bà con của Hãn Huyết Bảo Mã?” Âu Dương Long đoán.
*Theo truyền thuyết thì Hãn Huyết Bảo Mã là giống ngựa cực hiếm ở Tây Vực, có thể ngày phi ngàn dặm, đặc điểm là mồ hôi có màu đỏ như máu.
“Tôi cũng trả lời như thế.” Mục Thu vô cùng rầu rĩ, “Kết quả hắn nói cho tôi biết đó là một phương pháp chiếu phim!”
Phương pháp chiếu phim gì mà lại dùng cái tên huyễn hoặc như thế! Người bình thường hoàn toàn không có khả năng đoán được đáp án chính xác có biết không!
Thế nhưng mình lại bị khinh bỉ vì điều đó, đúng là khổ không nói nên lời!
“Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt của chú, tôi có thể cân nhắc tối nay ra ngoài uống vài ly với chú.” Âu Dương Long vỗ vỗ vai Mục Thu.
“Tối rồi hẵng tính.” Mục Thu thong thả bước đi, quay về văn phòng ngủ bù.
Sau khi đi toilet trở lại, Âu Dương Long đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Tô Nặc đang ôm móng giò dùng sức cắn, trên mặt dính đầy nước tương.
Âu Dương Long cảm thấy có chút bất lực.
“. . .” Tô Nặc chột dạ ném móng giò vào trong mâm, làm gì mà trở lại nhanh thế đúng là bực hết sức. Mình vừa định cắn một miếng cuối cùng rồi lau miệng!
“Sao cậu không. . . Cắt ra trước?” Ngài giám đốc dở khóc dở cười, tuy rằng mùi vị không tệ nhưng cũng không cần vội vã đến như vậy.
“Tôi không có dao.” Tô Nặc biện minh.
Âu Dương Long rút ra một con dao ở bên mâm.
Chỉ lo ăn nên căn bản không phát hiện. . . Tô Nặc kịch liệt cãi bướng trong lòng, tất cả đều do quán ăn này quá bịp bợm! Trong mâm có hai cái đĩa lớn, nhìn vào là biết mỗi người một cái! Hơn nữa mình thật sự đã rất cẩn thận rồi! Móng giò vừa bưng lên trông đặc biệt gợi cảm, hấp dẫn đến nước miếng chảy ròng ròng! Khuyết điểm duy nhất chính là nó thật sự quá lớn, nhất định phải cầm bằng hai tay mới cắn nổi, có điều hành động này thật sự không phù hợp với tạo hình yêu nghiệt, vì vậy người mẫu Tô đành phải âm thầm thèm khát, liên tục rót nước trái cây cho Âu Dương Long! Đặc biệt đặc biệt có ý đồ!
Quả nhiên sau một thời gian ngắn, ngài giám đốc liền đứng lên đi toilet, Tô Nặc quyết đoán bỏ đũa xuống, tranh thủ thời gian ôm lấy móng giò bắt đầu cắn! Cắn xuống một ngụm quả nhiên tuyệt vời như trong tưởng tượng, căn bản là không ngừng được!
Sau đó liền bị bắt tại trận!
Cư nhiên dám giấu dao đi, thật sự rất hèn hạ! Tô Nặc tức giận khiển trách đầu bếp!
Âu Dương Long mở khăn ướt ra, “Lau miệng đi.”
Tô Nặc đặc biệt vô liêm sỉ an ủi mình! Tuy rằng chuyện này với một người mẫu mà nói rất dọa người, nhưng mấy chuyện doạ người khác như say rượu cởi quần áo nói mớ lăn xuống núi đều đã trải qua rồi, có doạ người hơn nữa cũng chẳng sao!
Nghĩ vậy liền lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Thừa dịp Tô Nặc lau miệng, Âu Dương Long lấy cái móng giò còn lại, cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ, “Như vậy sẽ tiện hơn.”
Người đàn ông này đúng là quá dịu dàng! Tô Nặc thật sự muốn rơi lệ, không ngừng trao thẻ người tốt!
Sau khi thưởng thức bữa ăn ngon, Tô Nặc ngồi ở ghế phó lái, ngâm nga quay về thành phố.
“Chúng ta nghe radio một chút đi.” Âu Dương Long quyết đoán mở loa thật lớn.
Mặc dù mình rất thích cái tên ngu xuẩn này nhưng mà. . . Ca hát. . . Thật sự chịu không nổi!
“Theo tin mới nhận, đạo diễn Chung Ly Phong Bạch tiết lộ người mẫu Tô Nặc sẽ tham gia bộ phim mới《Hồ yêu khuynh thành và kẻ bạc tình》đóng vai khách mời ma đầu đệ nhất giang hồ Hiên Viên Vô Lệ, thật sự rất đáng mong chờ.” Phát thanh viên radio vui vẻ nói, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Tô Nặc, đại khái cũng là fan cuồng!
“Cậu muốn diễn vai ma đầu giang hồ?” Âu Dương Long giật mình.
“Đúng vậy.” Tô Nặc buồn bã rên rỉ, “Thật ra bây giờ tôi rất muốn đổi ý!”
“Tại sao?” Âu Dương Long bật cười, “Tôi cảm thấy rất thú vị.”
“Nhưng tôi cảm thấy rất ngu xuẩn!” Tô Nặc căm giận, “Hơn nữa trong phần kết cục, ma đầu kia đột nhiên biến thành kẻ biến thái thích mặc đồ phụ nữ!”
“Phốc!” Âu Dương Long không cẩn thận cười ra tiếng.
Thế này. . . Hình như càng đáng mong chờ hơn.
_______________
[1] Tuyên ngôn Oberhausen (nguyên văn: Oberhausen manifesto, manifesto = tuyên ngôn).
Như một phản ứng cho tình trạng đình trệ của điện ảnh Đức (cả về mặt nghệ thuật và kinh tế), một nhóm các nhà làm phim trẻ Đức đã đưa ra lời tuyên ngôn Oberhausen vào ngày 28/2/1962. Lời kêu gọi này đã công khai đưa ra một tuyên bố khiêu khích “Der alte Film ist tot. Wir glauben an den neuen” (Nền điện ảnh cũ đã chết. Chúng tôi tin vào nền Điện ảnh mới).
[2] Cinerama: phương pháp chiếu phim trên màn ảnh cực rộng với kĩ thuật nổi ba chiều.
Danh sách chương