Trong truyền thuyết, nếu cá chép muốn hóa rồng, thì phải rút đi toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá, mới có thể hóa thành rồng; trong truyền thuyết, con chim phải tự đốt cháy mình, trải qua cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, mới có thể hóa thành phượng hoàng. Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan trưởng thành?]

Đau lòng cũng là chuyện rất phức tạp

Từ khi Vương Chinh nói thẳng rằng mình không thích Hiểu Phỉ, Hiểu Phỉ không đến phòng khiêu vũ nữa.

Nhìn cậu ấy thật giống trước đây, cũng cười lớn, nói to, tựa như không nhớ rõ Vương Chinh là ai, nhưng cậu ấy đã không còn là chính mình nữa, mặc xong quần áo, chải xong đầu tóc, Hiểu Phỉ luôn hỏi tôi: “Có đẹp không?”

Hết lần này đến lần khác, giống như cậu ấy xinh hay xấu, hoàn toàn do người khác quyết định.

Hiểu Phỉ không từ chối lời mời đi chơi cùng những nam sinh khác nữa, mà thích đi chơi cùng nam sinh nào nghịch ngợm năng động nhất trường, nhưng chỉ đi vài lần, lại chán ngấy, không hề để ý đến đối phương nữa, cậu ấy lại đổi một người khác. Cậu ấy trở thành nữ sinh thích chơi đùa nhất trong khối chúng tôi, trong mắt những nữ sinh khác, tốc độ cậu ấy đổi “Bạn trai” chẳng khác gì thay quần áo, đối với nam sinh như thế, rất nhiều nữ sinh nghĩ “Nam sinh không xấu nữ sinh không thương”, nhưng đối với Hiểu Phỉ, các cô nàng đó lại dùng những từ ngữ độc ác nhất để công kích sau lưng. Nữ sinh muốn đối địch với những nữ sinh xinh đẹp hơn mình, thường dùng từ buông thả, lẳng lơ, huống chi bây giờ Hiểu Phỉ đã chơi đến điên khùng rồi.

Tôi dõi ánh mắt lạnh lẽo nhìn sự biến hóa của Hiểu Phỉ, mặc dù đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì, bởi vì tôi biết mình không thể ngăn cản được, nếu tôi nói nhiều, cậu ấy sẽ không nghe tôi, có thể còn rời xa tôi nữa.

Tôi chỉ có thể coi cậu ấy như đứa trẻ nổi loạn, nhẫn nại dõi theo, hy vọng đoạn thời gian mê loạn bi thương này chóng qua đi, chờ đến khi Hiểu Phỉ ổn định tâm trạng, cậu ấy sẽ nhận ra rằng lời phủ định của Vương Chinh không phải là lời phủ định cho cả cuộc đời, cậu ấy có xinh đẹp hay không chính là ở trong trái tim cậu ấy, không phải từ ngôn ngữ của người khác.

Tôi dùng bản thân và tình cảm bạn bè giữa chúng tôi để cố gắng làm ảnh hưởng đến quyết định của Hiểu Phỉ, hễ là nam sinh học trường kỹ thuật và đám con trai lêu lổng đều ra sức bài trừ, tận lực muốn cậu ấy kết bạn với những nam sinh học trung học. Tôi nghĩ rằng, những người này dù sao cũng thanh thuần, Hiểu Phỉ chơi với họ, sẽ chơi những trò đơn giản mà thiếu nam thiếu nữ biết đến, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng phải xin lỗi họ, vì đã để họ làm vật hi sinh khi Hiểu Phỉ đang thất tình.

Khoảng thời gian ấy, thế giới xung quanh tôi thật sự rất hỗn loạn, một bên là thế giới tình yêu đẹp đẽ trong tiểu thuyết tình cảm, một bên là hiện thực tàn nhẫn, nếu hỏi vì sao tôi không nhận được sự ưu ái của chàng hoàng tử trong mộng, thì còn có thể lí giải, nhưng Hiểu Phỉ thì sao? Cậu ấy xinh đẹp, có trí tuệ, có nhiệt tình, có lòng lương thiện, nhưng tại sao hoàng tử lại không thèm liếc nhìn cậu đến một lần, tôi bắt đầu hoang mang, trên thế giới này thật sự có một loại tình cảm tên là tình yêu sao? Cô gái thật sự có thể ao ước một thế giới có một chàng trai toàn tâm toàn ý thương mình, yêu mình sao? Hoang mang vẫn là hoang mang, tôi vẫn thích đọc tiểu thuyết tình cảm, tiếp tục siêng năng đọc tiểu thuyết tình cảm, giấc mộng này vừa hiện ra, thì một giấc mộng khác lại tiến vào. Cuộc sống hiện thực có rất nhiều điều ngờ vực, chỉ trong tiểu thuyết mới có thể dệt nên giấc mộng làm cho cuộc sống tăng thêm một chút sắc thái.

Trưởng thành giữa nỗi đau xót và hoang mang, học kỳ một năm lớp 8 đã chấm dứt, thành tích thi cuối kỳ cũng đã công bố, mỗi người đều có những thay đổi khác nhau, Hiểu Phỉ chỉ đứng thứ tư trong bảng thành tích của lớp. Ở trong mắt những người khác, đây vẫn là thành tích tốt, nhưng đối với Hiểu Phỉ mà nói, đây chính là thành tích thấp kém nhất trong lịch sử.

Hiểu Phỉ không thèm quan tâm, chẳng những không tự trách mình, mà ngược lại, kỳ nghỉ đông đã đến, cậu ấy hoàn toàn buông thả, càng chơi đùa điên cuồng hơn, cậu ấy cố ý tránh đến những nơi có liên quan đến tôi, cũng là trốn tránh Vương Chinh, tôi không quản cậu ấy, nhưng sao tôi có thể mặc kệ được đây?

Có một lần Hiểu Phỉ uống say, nháo loạn trong phòng hát của người ta, tôi đến đón cậu ấy, cậu ấy đã nhào vào lòng tôi khóc lớn.

Hiểu Phỉ vô cùng đau lòng, nhưng tôi lại không thể làm gì, chỉ có thể vỗ lưng cậu ấy, liên tục nói: “Rồi sẽ qua thôi, tất cả nỗi đau đều không thể chiến thẳng thời gian, sẽ có một ngày, cậu có thể quên anh ta.” Dù tôi nói được như vậy nhưng bản thân lại không thể khẳng định, điều đó có đúng không? Chúng tôi thật sự có thể quên người mình thích ư?

Đang muốn đỡ Hiểu Phỉ về nhà, thì lại nghe thấy góc phòng hát có người đang khóc, thanh âm đó rất quen, nhìn lại, đúng là bạn gái Trương Tuấn, Hiểu Phỉ đau lòng vì Vương Chinh, còn cô ấy lúc này lại đau lòng vì ai?

Tôi muốn rời đi, nhưng thấy cô ấy là con gái mà bị say ở đây thế này, dù sao tôi cũng lo lắng, chỉ có thể đưa cô ấy ra.

Hiểu Phỉ đã thế này rồi, tôi không dám trực tiếp đưa cậu ấy về nhà, bạn gái Trương Tuấn, tôi lại không biết nhà cô ấy ở đâu, chỉ có thể gọi một chiếc xe kéo, trước đến quán karaoke của Tiểu Ba đã rồi tính. Ô Tặc bảo người đi tìm Trương Tuấn tới đón người, tôi rót cốc trà nóng cho Hiểu Phỉ.

Lúc Trương Tuấn đến, bạn gái cậu ta say rượu vẫn chưa tỉnh, Ô Tặc ra chào cậu ta, Trương Tuấn khách khí nói: “Phiền anh rồi.”

Ô Tặc chỉ tôi, “Là gấu trúc bốn mắt thích làm việc thiện thôi, không liên quan gì đến anh hết.”

Trương Tuấn quét mắt nhìn tôi, không hé răng, nâng bạn gái dậy rồi rời đi. Tôi dõi theo bóng dáng cậu ta, bực mình chỉ muốn ném mạnh quả táo trong tay cho cậu ta choáng váng. Ô Tặc rùng mình một cái, “Gấu trúc bốn mắt, nếu em ghét Trương Tuấn như vậy, thì còn đi giúp bạn gái nó làm chi?”

Tôi cười ngọt ngào, “Ai nói em ghét cậu ta?”, đứng dậy nhìn Hiểu Phỉ.

Ô Tặc hừ hừ tức giận sau lưng tôi, “Không ghét thì sao em lại nắm chặt quả táo như thế?”

Khi Hiểu Phỉ tỉnh rượu, tôi đưa cậu ấy về tận nhà, nhìn cậu ấy lên lầu, tôi biết, ngày mai cậu ấy lại đi chơi cùng một nam sinh nào đó. Theo thường lệ nam sinh đó sẽ là nam sinh học không giỏi, chỉ giỏi chơi bời, chuyện tinh thông chỉ là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.

Thật ra, nói theo cách nào đó, tôi cũng đang bị vây trong cảm giác thất tình, chỉ có điều tôi nhút nhát che giấu cảm xúc, chuyện gì cũng giấu tận đáy lòng, vì vậy dù có đau lòng cũng không dám biểu lộ.

Vì ghen tị nên kỳ nghỉ đông đó tôi đã báo danh vào một lớp học vẽ, bắt đầu nghiêm túc học vẽ tranh, Tiểu Ba muốn được phân vào lớp tốt nhất, nên bắt đầu ôm sách giáo khoa, vừa ôn bài vừa làm bài tập. Tiểu Ba thấy tôi cả ngày chiến đấu với đống màu sắc, biến bản thân mình thành một con mèo hoa, không khỏi tò mò hỏi tôi: “Sao tự nhiên em lại có hứng thú vẽ tranh thế?”

Tôi đột nhiên quyết định nói ra bí mật của mình cho anh ấy: ởi vì em ghen tị với một nữ sinh, bạn ấy rất ưu tú, thông minh xinh đẹp, thành tích học tập cực tốt, biết kéo đàn nhị, biết ca hát, biết viết chữ, còn là một cây viết văn nữa, quả thực là cái gì cũng giỏi.” (biết viết chữ là biết viết thư pháp đẹp, cái này không phải ai cũng giỏi.)

Tiểu Ba không hiểu lắm, “Chuyện đó với chuyện em học vẽ tranh thì có liên quan gì đến nhau?”

“Em đã tìm hiểu rất lâu rồi, nghe nói bạn ấy không vẽ tranh, thế nên em quyết định học vẽ tranh.”

Tiểu Ba nghe xong ngẩn người, tiện đà cười to, “Em mà cũng có lúc ghen tị với người ta sao? Cô bé ấy tên gì? Anh đang rất muốn đi xem cô bạn này rốt cuộc cố mấy mắt mấy tay đây.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, “Không được! Tất cả nam sinh gặp bạn ấy đều thích bạn ấy, em không cho phép anh thích bạn ấy, vì thế anh không thể gặp được!”

Tiểu Ba kinh dị nói: “Em thật sự ghen tị với cô bạn đó sao?”

Tôi gật đầu, phiền muộn vô hạn nói: “Lúc trước thậm chí còn hận không thể biến thành bạn ấy, rất ghét làm bản thân mình, mà lúc này, em đã hiểu, dù có thích mình hay không, em cũng chỉ có thể là em thôi, nên em không ghét mình nữa, mà thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị bạn ấy, bạn ấy là nữ sinh hoàn mỹ nhất trong mắt em, ngoài mặt thì em chẳng hề để ý đâu, nhưng thực ra trong lòng luôn thầm so sánh hai người, cũng luôn luôn âm thầm cố gắng nỗ lực, mỗi khi cảm thấy bản thân tốt hơn một chút, ưu tú hơn một chút so với trước đây, chỉ cần nhìn thấy bạn ấy, thì lại lập tức phát hiện mình vẫn cách bạn ấy một khoảng thật xa xôi. Em cảm thấy đời này, dù mình có nỗ lực thế nào, cũng tuyệt đối không thể đuổi theo bạn ấy, ngay cả ghen tị với bạn ấy cũng là chuyện thật buồn cười, bởi vì ghen tị chỉ thích hợp với những người chênh lệch nhau, với những kẻ tiểu nhân, ví dụ như Lí Tụy có thể ghen tị Hiểu Phỉ có bộ dạng xinh đẹp hơn mình, cũng tuyệt đối không ghen tị Lâm Thanh Hà xinh hơn mình, là thế đó, anh hiểu chưa? Thực ra em cũng chẳng có tư cách ghen tị.” Tôi nặng nề thở dài một tiếng, “Em chỉ có thể tìm những gì mà người ta không biết để cố gắng học, vụng trộm tạo cho mình một chút niềm tin, dù sao có một ít còn hơn không!”

Tiểu Ba ôn hòa nói: “Em chính là em, độc nhất vô nhị, không phải so sánh với người khác.”

Tôi không nói gì, vùi đầu pha loãng màu nước. Anh ấy sẽ không hiểu, loại ghen tị này sẽ khiến mình khát vọng có được tất cả những gì thuộc về người t

Ngày mùng ba của năm mới tôi vẫn đi chúc tết cô giáo Cao như trước, cô Cao cảm khái nói, “Năm trước còn có không ít học sinh đến chúc tết, năm nay đã ít hơn phân nửa rồi, chắc là sang năm chỉ còn lại em và Trương Tuấn thôi.”

Cô hỏi thành tích học tập của tôi, tôi báo cáo chi tiết, cô Cao cười thở dài, hỏi tôi: “Đến khi nào em mới tập trung học tập?”

Tôi thành thật nói: “Thật ra, em cảm thấy hứng thú với những môn khoa học, cũng nghiêm túc đọc sách, nhưng vẫn không chăm chỉ, em cũng muốn chăm chỉ, nhưng cứ lúc nào chơi là sẽ không muốn học nữa, thật không biết những học sinh giỏi làm thế nào để nén nhịn.”

Đang nói chuyện phiếm với cô Cao, thì Trương Tuấn đến chúc tết. Cách cậu ta đến chúc tết hoàn toàn khác với tôi, tôi mang hai tay không tới, chỉ mang theo cái miệng nói chuyện thôi, còn cậu ta thì hai tay cầm đầy quà cáp, quả nhiên là người có tiền.

Cô Cao nhìn thấy cậu ta cũng rất cao hứng, vừa đứng lên đón cậu ta vào, vừa nói: “Tới thực khéo, Kì Kì cũng đang ở đây.”

Tôi đứng lên nói: “Cô ạ, em đã hẹn đến nhà một bạn chơi rồi, em xin phép về trước.”

Cô Cao thật đáng tiếc hỏi: “Không thể ngồi lại một lúc à? Lâu lắm rồi ba người chúng ta mới cùng gặp nhau nói chuyện.”

Tôi thật có lỗi nói: “Em đã hẹn với bạn ấy từ sáng rồi cô ạ.”

Trương Tuấn đứng một bên, vẻ mặt nhàn nhạt, không rên một tiếng, tôi và cô Cao nói lời “tạm biệt”, rồi tôi liền rời khỏi nhà cô ấy.

Hai tay cắm chặt đút trong túi áo, chậm chạp bước đi trong gió lạnh, tôi đang muốn phân tích rõ trái tim mình.

Cứ nhìn thấy Trương Tuấn là tôi lại nghĩ đến cậu ta, thầm đoán cậu đang làm cái gì, thậm chí còn trông ngóng tình cờ gặp được cậu; chỉ khi nào cậu xuất hiện trước mắt, tôi lại vội vàng muốn chạy trốn. Rốt cuộc là tôi muốn gặp cậu, hay không muốn gặp cậu chứ?

Mâu thuẫn thật phức tạp, không thể nói lý. Phân tích cũng không được rõ ràng lắm, dứt khoát không thèm phân tích cái gì nữa, trở về luyện tập vẽ tranh.

Lòng người rất phức tạp, không có con đường nào đến lòng người, còn chuyện vẽ tranh, chỉ có thể chăm chỉ luyện tập.

Qua tết âm lịch, trong túi của ai cũng có không ít tiền, thời tiết lại rét lạnh hơn, mọi người đều thích rúc mình trong phòng, vì vậy việc kinh doanh ở quán karaoke càng thuận lợi hơn, toàn bộ tiền mừng tuổi của tôi năm nay đều cống hiến cho sự nghiệp hội họa rồi, có xót xa nhưng cũng thấy ngọt ngào, xót xa là vì trong túi tiền của mình giờ chẳng còn một xu, thấy cái gì thích thích thì cũng chỉ có thể nhìn ngắm thèm thuồng, ngọt ngào là vì nhìn một đống tranh và bút màu vẽ, làm tôi có cảm giác thành tựu.

Em gái tôi bắt đầu học chơi đàn điện tử, những năm ấy cha mẹ đều muốn con mình biết một chút nghệ thuật, nhưng ngoài gia đình Trần Kính ra, rất ít phụ huynh có khả năng cho con mình theo học violon, đàn dương cầm, mà đa số đều lựa chọn đàn điện tử, thế nên gần như tất cả nữ sinh trong lớp đều đi tìm giáo viên dạy đàn, ngay cả giáo viên dạy đàn điện tử nghiệp dư thôi cũng có rất nhiều lời mời dạy thêm.

Cô em tôi cả ngày ở nhà chế tạo tạp âm, nên tôi chuyển hết công cụ hội họa của mình đến văn phòng Tiểu Ba, bố mẹ thấy tôi cứ vẽ vời hết bức tranh này đến bức tranh khác, cảm thấy tôi vẫn đang cố gắng học tập, có chí hướng về con đường thênh thang trước mắt, nên cũng rất yên tâm về tôi, tiếp tục áp dụng chính sách giáo dục mở cửa.

Tôi thật cao hứng vì cách giáo dục rất khoan dung của họ, làm cho tôi có thể tự do tự tại vụng trộm kết giao với “thanh niên bất lương” như bọn Ô Tặc, nhưng, mỗi khi nhìn thấy em gái nhàn hạ không luyện đàn, bị bố phê bình, thậm chí phạt con bé buổi tối không được xem TV, phải đi luyện đàn, tôi lại cảm thấy tâm tình phức tạp, giống như hy vọng bố mẹ trách móc mình, trừng phạt mình một chút.

Haiz, lòng người mà, thật sự quá phức tạp!

Món quà tốt đẹp nhất đầu năm mới

Một ngày nọ, tôi đang cầm bảng vẽ, ngồi trên ban công, quan sát những thăng trầm của cuộc sống, học bộ dáng của họa sĩ vẽ vật thực, nhìn thấy Trương Tuấn và bạn gái của cậu ta sóng vai tiến vào. Chỉ chốc lát, trong phòng đã truyền đến tiếng nhạcĐối với em, anh như sương như mưa lại như gió

Đến rồi lại đi chỉ để lại công dã tràng

Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió

Mặc cho tim em luôn dõi theo anh… ”

Tôi bực bội nhíu mày, thu đồ vẽ lại chuẩn bị về nhà. Bỗng nghe thấy tiếng nấc nghẹn giữa tiếng hát, tôi không khỏi dừng bước, lén nhìn vào phòng hát. Tôi biết rình coi là không đúng, nhưng tôi lại không khống chế được bản thân.

Cô gái đó vừa khóc vừa hát, Trương Tuấn vài lần muốn giằng micro từ tay cô, nhưng đều không thành công, mà còn làm nước mắt cô rơi càng nhiều hơn. Trương Tuấn không lấy micro nữa, ngồi im ở đó, mặt mày không chút thay đổi. Cô ấy rốt cuộc cũng hát xong, vừa khóc vừa nói với Trương Tuấn, Trương Tuấn lại không nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng gật đầu. Thật lâu sau, cũng vẫn là cảnh đó. Tôi xem đến mệt mỏi rồi, bọn họ còn không mệt sao?

Cô ấy lau nước mắt, miễn cưỡng cười cười với Trương Tuấn rồi chạy ra khỏi quán karaoke. Trương Tuấn vẫn ngồi chỗ đó, giống như đang ngẩn người, lại giống như đang suy tư. Cậu ta không nhúc nhích, tôi cũng lui vào một góc, cách cánh cửa kính, nhìn thân ảnh cậu.

Ngày hôm sau, tin cậu chia tay với cô gái đó được truyền ra.

Mọi người đều thật đồng tình với Trương Tuấn, trong vòng luẩn quẩn này, bị con gái đá là chuyện cực kỳ, cực kỳ mất mặt, Tâm tình Trương Tuấn nhất định rất kém. Tôi cũng không để ý tâm tình cậu ta tốt xấu thế nào, vọt vào văn phòng của Tiểu Ba, “Tiểu Ba, chúng ta đi hát nhé, được không?”

Tiểu Ba kinh ngạc, “Không phải em không thích hát sao?”

“Vẫn đang là năm mới mà, chúng ta phải chúc mừng năm mới chứ. Đừng đọc sách nữa, đi hát thôi.” Kéo anh ấy ra ngoài, đến một dãy ghế, nhìn TV hát điên cuồng, bọn Ô Tặc đều đến góp vui, tôi vô cùng cao hứng, ôm cái micro hát hết bài này đến bài khác, vừa múa vừa hát, Ô Tặc cười trêu tôi: “Gấu trúc bốn mắt điên rồi.”

Tôi nói: “Em cao hứng đến điên rồi.” Đây quả thực chính là món quà tốt đẹp nhất đầu năm mới.

Có người gõ cửa phòng, Ô Tặc mở cửa, thấp giọng nói chuyện với

Nhạc bài “Tâm vũ” mà tôi chọn đã vang lên, tôi lập tức nhét một cái micro vào trong tay Tiểu Ba, cùng hát với Tiểu Ba:

“Em nhớ nhung da diết mà lại không thể chạm vào

Nỗi nhớ của em sâu rộng như biển

Tại sao luôn là những ngày mưa

Anh nhớ đến em vào tháng sáu

Tình yêu chảy róc rách như cơn mưa phùn

Anh nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em

Nhớ em một lần cuối cùng

Bởi vì ngày mai em sẽ trở thành cô dâu của người khác

Hãy để anh nhớ về em lần cuối…”

Tôi nhìn màn hình vừa hát vừa cười, Tiểu Ba cũng là vừa cười vừa hát, hai người đều hát những lời buồn nôn, rùng mình, nhưng lại hát rất thâm tình, vì mục đích người chết không đền mạng.

Tiểu Ba hát đến đoạn ” Anh nhớ em nhớ em nhớ em nhớ em, nhớ em một lần cuối cùng… ” còn cố ý nhìn tôi đầy thâm tình bi thương, bình thường anh ấy đều mang vẻ mặt lão thành ổn trọng, hiếm khi mới lộ ra một mặt lỗ mãng thế này, làm cho chị Xinh Đẹp ôm bụng cười nghiêng ngả.

(Tiểu Dương: Chị Xinh Đẹp này là bạn gái của Ô Tặc, có nhắc qua ở chương trước, tên thật của chị không phải Xinh Đẹp, chỉ là biệt danh thôi, tiếng Hán là Yêu Nhiêu.)

“Hát hay đấy!” Ô Tặc vỗ tay, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, lại vui đùa nói: “Ai dám cướp người với em hả? Để anh đây đi tìm mấy thằng bạn biến hôn lễ của nó thành tang lễ.”

Tôi cười cười cầm khay để cốc đánh Ô Tặc, nghiêng đầu, lại thấy một người đứng dựa vào cửa, đúng là Trương Tuấn. Mặt cậu ta không chút thay đổi nhìn chằm chằm màn hình, Tiểu Ba cũng thấy cậu ta, vội thả micro xuống, mời cậu ngồi, cậu cười nói: “Định tìm anh uống vài chén, nhưng anh và bạn bè đang tụ hội, em không quấy rầy nữa.”

Tiểu Ba khách khí nói: “Không có gì đâu, muốn uống gì để anh bảo người maChúng ta vừa chơi vừa uống.”

Trương Tuấn cười mở cửa, “Không cần, lần sau sẽ tìm anh uống rượu.” Nói xong liền đóng cửa đi ra.

Ánh mắt Tiểu Ba chứa đầy nghi hoặc, Ô Tặc nhấn giọng, nói: “Bị con gái đá, đột nhiên tinh thần không được bình thường.”

“Từ bao giờ thế?”

“Mới hôm qua thôi.”

Những bài hát sau đó vẫn là hát đôi, tôi kéo chị Xinh Đẹp lên hát cùng: “Trái tim em rõ ràng, khát vọng một phần cảm tình chân thật… “

“Để anh hát, để anh hát… ” Ô Tặc đoạt lấy micro trong tay tôi, cùng hát với Xinh Đẹp, hai người không hổ là dân mọc rễ trong quán karaoke, hoàn toàn không cần nhìn màn hình, chỉ nhìn nhau, nắm tay, thâm tình biểu diễn.

“Em có một đôi mắt dịu dàng

Em có một trái tim biết lắng nghe và thấu hiểu

Nếu em cho phép anh tới gần

Anh nghĩ em sẽ hiểu trái tim anh…”

Tôi cắn răng nhếch miệng, xoa xoa cánh tay nhìn Tiểu Ba, tỏ ý lời bài hát khiến mình nổi cả da gà, Tiểu Ba lắc lắc đầu cười.

Món quà tốt đẹp nhất đầu năm mới là Trương Tuấn bị bạn gái đá, tôi thật vui vẻ, tôi phi thường vui vẻ.

Thỉnh thoảng tôi cũng tự kiểm điểm một chút, có phải lòng dạ tôi rất đen tối không, sao mình lại có thể vui vẻ dựa trên nỗi đau của người khác chứ, chờ đến khi tôi thật sự tỉnh lại, liền phát hiện cảm giác không an tâm của mình chỉ là dư thừa.

Có một ngày, khi tôi tìm Tiểu Ba, thấy anh ấy không ở đó, Ô Tặc cũng không thấy đâu, bắt lấy một người hỏi, mới biết được bọn họ đi chơi cờ bạc cùng ai đó rồi.

Tôi cảm thấy buồn bực, rất lâu rồi Tiểu Ba không chơi cờ bạc, tại sao đột nhiên lại chơi với người ta thế? Xem tình hình này, chắc là cược lớn lắm đây.

Vội vàng tiến đến quán game, phát giác thật lâu rồi mình không đến nơi này, nó đã thay đổi rất nhiều rồi, anh Lí đã mua mặt tiền của cta hàng cách vách, hai gian thông nhau, bây giờ quán rộng rãi hơn trước nhiều, máy chơi game cũng tiên tiến hơn trước.

Tôi không biết người trông quán, nhưng anh ta lại biết tôi, cười nói: “Tìm anh Tiểu Ba à? Anh ấy đang chơi bóng ở bên trong.”

“Cảm ơn.”

Tôi lập tức chạy vào trong sân.

Bên cạnh bàn bi-a, có rất nhiều người đứng quanh, tôi tìm kiếm Tiểu Ba, ánh mắt nhìn thấy Trương Tuấn đầu tiên, đứng cạnh cậu là một cô gái có dung mạo mỹ lệ, để tóc quăn, bồng bềnh như sóng biển.

Cô gái ôm cánh tay cậu, xem người ta đánh bi-a, hình như xem không hiểu, nhỏ giọng hỏi Trương Tuấn, Trương Tuấn thường thường giải thích vài câu.

Tôi yên lặng nhìn bọn họ, quên mất mình vốn muốn làm gì, chỉ cảm thấy ngực mình đang đập mạnh đau đớn.

Trương Tuấn nghiêng đầu nhìn thấy tôi, mặt không chút thay đổi, tôi ngơ ngác theo dõi cậu, không rõ vì sao cậu lại như vậy? !

Cô gái kia tò mò đánh giá tôi, lại túm túm cánh tay Trương Tuấn, cậu ta quay đầu, mỉm cười hôn lên gò má cô gái, ôm lấy thắt lưng cô, chỉ vào bàn bi-a giải thích. Tôi cảm thấy nước mắt đang đảo quanh hốc mắt mình, muốn xoay người bỏ chạy, lại cảm thấy vì sao mình phải chạy trốn? Vì sao tôi lại để ý cậu ta? Tôi không cần cậu ta! Cậu ta có bạn gái hay không, có bao nhiêu bạn gái, thì liên quan gì đến tôi? Một chút liên quan cũng chẳng có!

Tôi mỉm cười nuốt nước mắt vào trong, đi đến bên cạnh anh Lí, “Anh Lí.”

Anh Lí vỗ lên đầu tôi, “Lâu lắm rồi không gặp em, lại cao lên rồi.”

Tôi bĩu môi nói: “So với lần trước anh gặp em, em chẳng cao lên được phân nào, có sổ kiểm tra sức khỏe ở trường làm chứng, em vẫn cao 163 cm như trước thôi, sao tự nhiên Tiểu Ba lại cá cược với người ta?”

Anh Lí ra vẻ thoải mái: “Cược cái gì chứ, anh và bạn bè có một số việc cần giải quyết, thương lượng trên chiếu bạc luôn là cách hay nhất, thắng thua quyết định rõ ràng.”

Tiểu Lục đứng một bên lạnh lùng cười, Tiểu Ba đánh xong một đường bóng, đứng thẳng dậy nhìn tôi cười, tôi không dám mở miệng quấy rầy, đứng bên cạnh anh Lí,Nhìn thế cục trên bàn, Tiểu Ba đang chiếm ưu thế, nhưng vị trí bóng của anh không tốt lắm, đối phương lại có vị trí bóng rất tốt, dễ dàng đánh vào lỗ hơn.

Tôi lặng lẽ đi đến gần Ô Tặc, thấp giọng hỏi: “Cược cái gì thế?” Ô Tặc ghé sát vào tai tôi nói: “Bên Dòng Nước.”

Tôi không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn anh, anh giải thích: “Người của họ dùng chasing the dragon ở vũ trường của chúng ta, anh Lí và anh Lục cũng nói chuyện vài lần rồi, nhưng chưa bàn được, vì vậy lấy vũ trường Bên Dòng Nước làm tiền đặt cược, nếu chúng ta thắng, sau này bọn họ không được dùng thuốc bừa bãi nữa, nếu bọn họ thắng, anh Lí phải để Bên Dòng Nước lại cho họ.”

Chasing the dragon là một loại thuốc gây nghiện, nguyên tắc của anh Lí là kiên quyết không chạm vào thuốc phiện, dù là loại mềm hay cứng, đều tuyệt đối không chạm vào, chẳng những không chạm vào, thậm chí còn không cho phép nó xuất hiện bừa bãi quanh mình. Lần này không ngờ anh ấy lại lấy “Bên Dòng Nước” làm tiền đặt cược, có lẽ anh ấy đã bị tên Tiểu Lục kia ép vào đường cùng.

(Tiểu Dương: Chasing the dragon tên Hán Việt là truy long, mình tìm thấy ảnh người ta dùng loại thuốc này, nhưng không hay ho gì nên không đưa vào.)

Anh Lí sẵn sàng làm bất cứ giá nào, còn chuyện thắng thua thì cũng rõ ràng, không bức ép, nhưng tâm tư của Tiểu Ba nhẵn nhụi sâu nặng, anh ấy vì anh Lí, không thể không thắng được, nếu để thua, anh ấy sẽ đem hết trách nhiệm đổ lên lưng mình.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu ướt mồ hôi, cũng không dám nhìn vào bàn bi-a nữa, nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện “Cầu xin các vị thần tiên phù hộ cho Tiểu Ba thắng, năm nay và sang năm con cũng không cầu cho mình điều gì, chỉ cầu cho Tiểu Ba thắng”, cứ lặp đi lặp lại lời cầu nguyện đó, Ô Tặc cũng rất lo lắng, tiếng thở ngày càng nặng.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, tôi mở choàng mắt ra, đầu tiên nhìn thấy Ô Tặc, nhìn thấy khuôn mặt mừng như điên của anh ấy, tôi đã hiểu rằng Tiểu Ba thắng, lập tức tiến lên, ôm cánh tay Tiểu Ba vừa vung lắc vừa bảo, “Mời em ăn cơm, mời em ăn cơm, vừa rồi em luôn cầu nguyện cho anh, đem tất cả may mắn của mình tặng cho anh đấy.”

Tiểu Ba cười nói: “Được, tìm xem chỗ nào có tổ yến, anh sẽ mời em ăn.” Anh ấy vẫn cười như mọi ngày, ôn hòa lạnh nhạt, có thể đếm được chín ngày lạnh, nhưng bàn tay nắm tay tôi lại nóng bỏng khác thường, đứng bên cạnh anh, có thể nhìn thấy cổ anh lấm tấm mồ hôi.

Anh Lí vui mừng không thôi, cười nói với Tiểu Lục: “Đa tạ, đa tạ. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nhé, em mời.”

Vẻ mặt Tiểu Lục vô cùng lạnh lùng, không để ý tới anh Lí, trực tiếp dẫn đám người của mình rời đi.

Tôi đứng cạnh Tiểu Ba, nét mặt tươi cười như hoa, đắc ý dào dạt nhìn về phía Trương Tuấn, giống như muốn khôi phục lại ngại ngùng lúc thấy bạn gái cậu ta, lại giống như nỗ lực chứng minh với bản thân mình, cậu ta chẳng được tính là gì hết, cũng không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi.

Trương Tuấn nắm tay bạn gái, đi lướt qua chúng tôi, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.

Diễn trò nỗ lực như vậy, lại không có ai xem, tôi dường như dùng hết khí lực của mình đánh ra một quyền, lại đánh vào giữa không khí, không làm bị thương bất luận kẻ nào, ngược lại làm cho bản thân chật vật không chịu nổi.

Anh Lí cao hứng thu xếp bữa ăn tối, hỏi Tiểu Ba muốn ăn cái gì, Tiểu Ba cúi đầu hỏi tôi muốn ăn cái gì, anh Lí cười nói: “Quên không hỏi trước thần may mắn của chúng ta là tiểu thư La Kì Kì đây, Kì Kì muốn ăn gì?”. Tôi nhìn anh Lí nói: “Sao anh có thể đồng ý việc này chứ? Anh biết rõ Tiểu Ba… “

Anh Lí có chút xấu hổ, Tiểu Ba dúi gáy tôi, dúi tôi cúi cong người, tôi đánh lại anh ấy, anh ấy vừa bắt nạt tôi vừa cười nói với anh Lí: “Hỏi xem họ có tổ yến không nào.”

Anh Lí lập tức nói: “Được”, gọi người đến nhà hàng đặt thực đơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện