Trần Niệm về đến nhà, tắm rửa gội đầu, thay bộ váy sạch sẽ. Cô tìm cuốn từ điển Oxford, hoa nhĩ hoàn phơi khô bay ra rơi xuống trên bàn.

Một lớp thật mỏng, màu hồng nhạt, trong suốt, ở trên có đường vân mảnh.

Cô lấy thẻ đánh dấu sách bằng gỗ đã mua ra, quét một lớp keo cực mỏng, nhẹ nhàng dán hai đóa hoa lên, để vào trong túi thẻ đánh dấu trong suốt niêm phong lại.

Cô trở về trường, mua một cái ly trà tốt nhất trong cửa hàng tinh phẩm, đến bưu điện gửi cho Trịnh Dịch;

Cô đi đến chỗ phòng bảo vệ.

Mười một giờ năm mươi phút trưa, chuông tan học vang lên, học sinh lớp 10, lớp 11 tuôn ra sân trường.

Chỉ vài ngày, cô đã thoát khỏi cuộc sống của họ.

Cô liếc nhìn vị trí bên kia đường, đi từ bậc thềm xuống, đi về hướng nhà, không nhanh không chậm, là tốc độ bình thường của cô, đi đến chỗ rẽ ở tường trường, theo thói quen quay đầu nhìn một cái.

Cây xanh trăm hoa, các học sinh mặc đồng phục vui mừng cười nói, thanh xuân hào hứng.

Đèn xanh đi, đèn đỏ dừng; cô băng qua đường, đi tới cánh đồng hoang cỏ dại mọc um tùm, chờ một lúc, tiếp tục đi, đi vào khu vực nhà xưởng yên tĩnh mênh mông, đi tới trước ngôi nhà cũ nát có cánh cửa cuốn ấy.

Cây dâu tằm xanh tươi, xích đu treo ở đấy.

Từ nay về sau, bóng cây sạch sẽ chỉ thuộc về ký ức. Đã từng có bao lần mặt trời lặn trăng lên, một thân cây, một căn phòng, chính là ngôi nhà của thiếu niên; mà sau này, có lẽ là chân trời của mỗi người.

Cô không nhanh không chậm đi lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa cuốn. Cô tự nâng cửa lên, rầm một tiếng bụi bặm mù mịt; cô phủi phủi, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Rất nhiều ngày không có người ở, mùi gỗ ẩm thấp trong nhà nồng hơn. Nhưng cô rất thích.

Cô nằm sấp trên bàn một lúc lâu, vuốt ve đàn guitar của cậu, nghĩ tới ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô lúc cô bị đẩy vào phòng thẩm vấn.

Cô lấy một con dao nhỏ ra, chầm chậm và dùng sức khắc một dòng chữ trên chiếc bàn học họ ngồi đối diện vô số ngày:

“Anh Tiểu Bắc, chờ em lớn lên rồi, quay về bảo vệ anh.”

Cô nhẹ nhàng thổi một cái, vụn gỗ tung bay.

Cô leo từ cửa sổ ra ngoài, theo cầu thang thoát hiểm lên đến mái nhà, nhìn ra xa thành phố và đường ray.

Bầu trời xanh trong vắt, cô ôm mình ngồi hóng gió trên mái nhà.

Chờ đến khi tiếng chuông vang lên, xe lửa ầm ầm lao qua, mùi thơm bánh mì nướng màu vàng nổi lên.

Cô từ mái nhà xuống, đứng trên bức tường ngoài sân thật cao, chân phát run, hít sâu một hơi, nhảy xuống.

Cơn đau từ lòng bàn chân xuyên qua toàn thân, đánh thẳng đỉnh đầu.

Cô lảo đảo mấy cái rồi đứng vững, chậm rãi đi tới tiệm bánh mì, mua hai cái bánh mì rắc dừa mới nướng.

Cô ngồi một mình ở cửa, từ từ ăn hết.

Cuối cùng, cô đứng dưới ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn cánh cửa sổ nhà thiếu niên, nhìn rất lâu.

Sau cùng, cô cúi đầu, đi một cách chậm rãi, vừa đi vừa giơ mu bàn tay lên, dùng sức dụi dụi mắt, nhưng cô không khóc.

Cũng không có gì hay để khóc.



Trong phiên tòa, Trịnh Dịch vô cùng kinh hãi.

Mấy tiếng không gặp, Trần Niệm đã cắt tóc ngắn ngang tai.

Anh gần như lập tức nhìn về phía Bắc Dã ở một đầu khác trên tòa, vì bị giam, tóc cậu bị cắt rất ngắn.

Thế nhưng, điều kì lạ là, bản thân hai người xuất hiện trong cùng không gian, chỉ không trao đổi ánh mắt. Tựa như người xa lạ.

Trần Niệm ngồi giữa tòa tiếp nhận câu hỏi,

“Lần đầu tiên hai em gặp nhau là lúc nào?”

Đầu hẻm, 110, họ chưa kịp thấy rõ mặt đối phương đã bị người khác ép hôn nhau. Khi đó, cô chán ghét, xấu hổ, khi đó, ai sẽ biết vận mệnh của họ ràng buộc cả đời.

Ai lại sẽ biết, thấy ác bá làm nhục, cô không coi thường, cô không thờ ơ, cô cầm điện thoại lên gọi báo cảnh sát sẽ báo đáp cô một thiếu niên sẵn lòng đánh đổi tự do, đánh đổi sinh mạng vì cô, báo đáp cô sự yêu mến và bảo vệ cả đời.

“Trên đường em về nhà, em nhìn thấy phía trước có một đám người…”

Trần Niệm nhẹ giọng nói, tốc độ nói đặc biệt từ tốn, nhưng cũng không nói lắp; tựa như mỗi một chữ đều suy nghĩ cặn kẽ, đến từ đáy lòng.

Giọng cô dịu dàng và êm tai không ngờ.

Cô đang chứng minh ngày hôm ấy Bắc Dã không hề muốn cưỡng hiếp cô, cậu không phải là người áo mưa; chứng minh đêm hôm ấy, Bắc Dã đã uống rượu.

Lúc này, Trịnh Dịch phát hiện sợi dây đỏ quấn trên cổ tay cô đã không còn. Ngược lại trên cổ đeo sợi dây đỏ, xâu một chiếc chìa khóa, treo ở vị trí ngực.

Hôm nay Trần Niệm đặc biệt xinh đẹp, mái tóc ngắn mới cắt, dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ màu xanh lá nhạt kẹp ra sau tai, để lộ cái tai và gò má trắng nõn như một vầng trăng lưỡi liềm sáng.

Ánh trăng hướng về phía chỗ Bắc Dã.

Lên tòa, cô lại mặc váy đồng phục, sạch sẽ xinh đẹp, vị trí áp ngực trái trên áo có một cái túi nhỏ, để hai đóa hoa nhĩ hoàn mới ngắt, hoa loa kèn nhỏ màu đỏ tím, nở thật xinh đẹp.

Mà trên tai cô, vị trí vốn nên có lỗ khuyên tai cũng vẽ hai đóa hoa nhỏ.

Cô…

Cô không giống một người bị hại hay nhân chứng. Cô giống một người yêu đến nơi hẹn. Khuôn mặt xinh đẹp, lời tâm tình dịu dàng.

Trịnh Dịch lần nữa ý thức được, giữa cậu và cô có một hình thức chung sống mà người ngoài vĩnh viễn không có cách nào hiểu rõ.

Bắc Dã luôn không nhìn thẳng cô, cô cũng không.

Họ giống như hai đường thẳng song song, tự vui buồn, không có quan hệ gì với nhau.

Luật sư của Bắc Dã cố gắng hết sức bào chữa cho cậu, Bắc Dã lại yên lặng điềm tĩnh.

Đủ mọi nhân vật làm chứng tố giác, sự thật phạm tội đã định, đối mặt các loại tố cáo và chứng cứ, thiếu niên Bắc Dã nhàn nhạt gật đầu, thừa nhận, lần lượt trả lời: “Phải”, “Là tôi.”

Trần Niệm lui về chỗ ngồi, mắt nhìn phía trước, giống như mắt nhìn một vùng sa mạc trong suốt.

Cuối cùng, phiên tòa thuận lợi kết thúc.

Thẩm phán tuyên án: “Tất cả đứng dậy!”

Âm thanh “rầm rập”.

Bắc Dã đứng, Trần Niệm đứng, mọi người đều đứng.

Hiện trường cực kỳ yên tĩnh: “… Giết hại Lại Thanh, chứng cứ xác thực, thú nhận không giấu giếm,… Thái độ nhận tội tốt, chủ động cung khai… Cung cấp manh mối cho cảnh sát phá vụ án người áo mưa, tích cực nhận sai… Vị thành niên…

Tuyên án tù có thời hạn bảy năm.”

Gõ búa.

Kết thúc.

Tiếng người vang lên, rào rào. Cảnh sát sắp dẫn thiếu niên đi.

Bóng người đan xen, Trần Niệm đột nhiên nhìn về phía Bắc Dã, Bắc Dã cũng đang nhìn về phía Trần Niệm trong tích tắc.

Chỉ có trời mới biết, anh/em yêu em/anh nhiều thế nào.

Đúng vậy, không giấu được; ngậm miệng, đôi mắt cũng sẽ nói ra.

Khoảnh khắc ánh mắt va chạm ấy, siết lấy nhau, là tạm biệt, lại không giống tạm biệt. Hai đứa trẻ, ánh mắt gắt gao quấn lấy, là sự thân mật mà nắm tay, ôm chằm, thậm chí hôn nhau cũng không thể sánh bằng; là sự kiên trì gần như thảm thiết.

Trong bóng người hỗn loạn, họ tìm thấy nhau, xuyên qua nước mắt mông lung, ánh mắt ấy lưu luyến như vậy, bi thương như vậy, nhưng lại tràn đầy cảm kích như vậy.

Cô nắm chặt chiếc chìa khóa ở ngực; cậu bị cảnh sát kéo đi, chậm rãi lùi ra sau, đôi môi khe khẽ nhúc nhích, im lặng nói một chữ: Niệm.

Bắc Vọng Kim Tâm, Trần Niên Bất Di (1).

(1) Bắc trông về Niệm, mãi không thay đổi.

Trước đây, là ai cầm cành cây viết một cái tên dưới ánh nắng hè rực rỡ, cho thiếu niên biết, Kim Tâm;

Trước đây, là ai dùng ánh mắt dụ cô đọc ra một cái tên, dùng đầu lưỡi đưa một viên kẹo chua ngọt;

Trước đây, là ai chạy dọc theo bậc thềm của sân khấu ngoài trời trong mưa, bàn tay của tuổi trẻ nắm nhau trong không trung.

Như thế, lại là ai tỉnh lại từ trong ký ức, phát hiện mình ngồi trong cửa sổ của một đoàn xe lửa thong thả chạy;

Lại là ai ở trong toa xe tràn ngập mùi mì ăn liền, âm thanh huyên náo, ngắm nhìn cánh đồng hoang và cái lòng đỏ trứng lớn đi qua vô số lần ngoài cửa sổ, nghĩ về Darwin, nghĩ về đề Sinh vật, nghĩ về cá hề, hải quỳ và địa y;

Nghĩ về,

Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí chết.

Tháng Sáu, cỏ xanh mọc um tùm,

Trần Niệm nhìn mái nhà của nhà Bắc Dã ngoài cửa sổ xe lửa nhanh chóng biến mất, hai dòng lệ rơi như mưa trút xuống.

Một ngày nào đó,

Họ ngồi trên mái nhà thật cao, cô hỏi:

—— Bắc Dã, điều anh muốn nhất là gì? —— Anh thích một người, anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp.

Chỉ thế mà thôi.

-HẾT–

Description: xt0305tz

【Ngoại truyện vô trách nhiệm chờ quyết định, hai lá thư】

【Thư Trịnh Dịch viết】

Trần Niệm:

Thấy thư bình an.

Đây là lá thư thứ chín viết cho em, anh đang nghĩ viết đến lá thư thứ mấy em mới có thể hồi âm. Tùy ý nói vậy. Thực ra không sao, anh biết em sẽ đọc.

Kể từ hôm tạm biệt ấy, cũng không biết tình hình gần đây của em thế nào. Anh tìm Tiểu Mễ hỏi thăm, em ấy nói em sống rất yên ổn.

Anh tin yên ổn mà Tiểu Mễ nói, vì em khác với tất cả những cô gái anh từng gặp, Trần Niệm.

Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt một năm đã qua rồi. Anh từng định viết thư cho em mỗi tháng, tiếc là thực sự bận quá.

Bên thành phố Hi mọi việc đều ổn. Bắc Dã cũng sống rất yên ổn, vẫn như trước đây anh kể qua với em, mỗi ngày làm công, học tập.

Tháng trước họ lắp ráp thiết bị cho nhà máy lắp ráp, tháng này mài linh kiện giúp nhà máy máy công cụ.

Cậu ấy rất thông minh, việc gì cũng chạm tay một cái là biết. Hôm qua cậu ấy lại lập công đấy. Linh kiện mà cậu ấy mài giúp nhà máy máy công cụ, thu nhỏ đến 0,1 mi-crô-mét phá vỡ kỉ lục sai số đo lường. Anh không hiểu thuật ngữ chuyên ngành như tỉ lệ hao mòn máy gì đó lắm, nhưng nghe đồng nghiệp phụ trách họ nói, cái đó tương đương với việc tiết kiệm hơn một triệu cho nhà máy máy công cụ.

Đồng nghiệp còn nói, Bắc Dã rất hiểu chuyện, thái độ khác với những người khác; có người vò đã mẻ còn sứt lãng phí thời gian, cậu ấy lại rất nỗ lực nghiêm túc, muốn học việc, cũng muốn ra ngoài trước thời hạn.

Cậu ấy trưởng thành rồi, nghe nói có lần bạn cùng phòng của cậu ấy lén bóc thư em viết cho cậu ấy, cậu ấy vào lâu như vậy, một lần duy nhất cảm xúc không ổn định, suýt nữa đánh nhau, nhưng cuối cùng không có.

Cậu ấy nhịn xuống.

Cậu ấy luôn biểu hiện rất tốt, ngoại trừ nói rất ít, giáo viên dạy lớp văn hóa cho họ tuổi xấp xỉ cậu ấy, người rất dịu dàng hiền hòa cũng không cạy miệng cậu ấy được.

Em ấy nói với anh, Bắc Dã học lớp văn hóa cũng rất nghiêm túc, nhưng không kính trọng giáo viên, gặp mặt đều không chào. Anh nói đùa, mắt cậu ấy mọc trên đỉnh đầu, không nhìn thấy em.

Tuần trước anh đi thăm cậu ấy, hình như cậu ấy lại cao hơn; Trần Niệm, em cao hơn rồi phải không?

Nhưng người vẫn gầy như vậy, em chắc cũng giống thế.

Đúng rồi, có một số việc phát triển đến bây giờ đã có chút thành quả, muốn nói với em một chút. Bắt đầu từ năm ngoái, anh xin tổ chức hoạt động phòng chống và ngăn chặn bạo lực trường học, cấp trên rất coi trọng. Đến bây giờ đã có kết quả tốt.

Xem ra, trên thế giới này không có vấn đề khó khăn không giải quyết được, chỉ có không dành đủ sự quan tâm và và sức lực.

Cho nên anh thường nghĩ, nếu trước đây khi Tăng Hảo và Ngụy Lai ầm ĩ đến Cục, có người, ví dụ như anh, dành đủ sự quan tâm và sức lực, có phải mọi chuyện về sau sẽ không xảy ra hay không.

Trần Niệm, từ đầu đến cuối anh nợ em.

Cho tới bây giờ, anh vẫn muốn nói với em một tiếng xin lỗi.

Bởi vì dễ dàng hứa hẹn, bởi vì phụ sự tín nhiệm của em, bởi vì không bảo vệ tốt cho em; đến mức em giữ thái độ nghi ngờ với cộng đồng anh ở, đến mức về sau khi em lẻ loi không ai giúp đỡ nhất, không tìm được con đường đúng đắn.

Nhưng anh biết, em lại sẽ thản nhiên nói, không phải chuyện của một mình anh.

Em luôn bình tĩnh như thế, em luôn nhìn thấu đáo mọi chuyện.

Nhưng mà Trần Niệm, anh thường suy nghĩ, anh rất muốn biết, em của bây giờ, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ “tin” hay không.

Nếu như còn, anh muôn phần cảm kích.

Trịnh Dịch.

Ngày 29 tháng 10 năm 2016.





【Thư Trần Niệm viết】

(Với tính cách của Trần Niệm thì sẽ không viết thư, lá thư này coi như tài liệu văn bản phản hồi việc tạm tha.)





Cảnh sát Trịnh:

Chào anh.

Thoáng cái bốn năm đã trôi qua rồi.

Nhấc bút lên, cảm thấy không biết nên nói gì.

Việc học suôn sẻ, em đang tiếp tục học thạc sĩ.

Viết lá thư này là vì cảnh sát Tiểu Diêu nói, trong thời gian tạm tha Bắc Dã rời khỏi thành phố Hi đi nơi khác, em phải viết một số tài liệu văn bản chứng minh tình trạng của anh ấy và tình trạng của em bình thường và tích cực hướng về phía trước. Em không biết thư có tính là văn bản chứng minh hay không.

Cuối tháng Tám khi đi đón Bắc Dã không gặp được anh. Cảnh sát Tiểu Diêu nói anh đi Bắc Kinh họp rồi.

Kể lại việc đi đón anh ấy, có một chuyện nhỏ. Lúc anh ấy đi ra, hai tay trống không, ngoại trừ một bộ quần áo ra thì không có gì cả. Lúc đó em rất khẩn trương, sợ quần áo em mua không vừa vặn, không ngờ anh ấy mặc vừa. Em nghe nói, người ra ngoài, quần áo cũ phải đốt bỏ, có thể đốt xui xẻo; nhưng anh ấy nói không cần.

Anh ấy nói, không bao giờ đốt quần áo nữa.

Còn nói, đốt quần áo cũng không đốt hết chuyện đã làm, chỗ đã đi.

Em nói được.

Ngày ấy dường như vẫn ở trước mắt, kết quả hai tháng đã trôi qua, cảnh sát Tiểu Diêu lại gọi điện thoại thúc giục tài liệu văn bản. Em nghĩ, tài liệu văn bản cũng là cho anh đọc, phải “bình thường”, phải “tích cực hướng về phía trước”, liền viết lá thư cho anh.

Trong mấy năm, anh luôn viết thư cho em, em kì thực cảm kích, bởi vì anh luôn kể chuyện của Bắc Dã. Em lo anh ấy chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đọc thư của anh, biết anh thường đi thăm anh ấy, em mới yên tâm.

Em không bao giờ trả lời thư, bởi vì em không muốn nói chuyện với anh. Em biết anh đang giúp nhóm La Đình, trong lòng em tức giận, tại sao không ngăn cản Ngụy Lai sớm một chút, tại sao còn muốn giúp nhóm La Đình?

Họ lần lượt được cho cơ hội, nhưng nỗi đau em và Bắc Dã chịu đựng thì sao?

Cái đêm bốn năm trước ấy, em căm hận thành phố đó, căm hận mỗi một người sinh ra ở thành phố đó, kể cả anh, kể cả mẹ ở xa ngoài thành phố, kể cả em rất cố gắng muốn lớn lên nhưng luôn nhỏ yếu, kể cả những đối thủ rõ ràng là người cùng lứa tuổi nhưng lại ỷ vào sự che chở và quyền lợi không biết ai cho mà còn đáng sợ hơn người trưởng thành.

Nhưng, cảm xúc của đêm đó đã dần phai nhạt, em của bây giờ đã không có cách nào miêu tả chính xác. Bởi vì thời gian mài chúng đi, mỗi khi em nhìn lại, em cho rằng sẽ nhìn thấy bi thương, nhưng thứ quãng thời gian ấy để lại cho em là cây dâu tằm, cùng đèn đường, xích đu, cùng hoa nhĩ hoàn, xí muội, cùng kẹo dẻo gấu, còn có mùi thơm bánh mì nướng trong nắng chiều.

Có lẽ vì đêm ấy, ngủ trên giường của Bắc Dã, anh ấy ôm em, chia một nửa đau đớn. Em cảm giác được, anh ấy đã lấy đi hơn một nửa. Chỉ có điều, loại thể nghiệm này các anh không ai có thể hiểu được.

Chỉ có anh ấy và em biết.

Bắt đầu từ rất lâu, em đã quên lãng nhóm La Đình, nhưng cũng không thể nói là tha thứ.

Học luật nhiều năm như vậy, thấy được cái tốt, cũng thấy được cái không tốt.

Trên lớp cũng từng nói đến thanh thiếu niên phạm tội, thầy dạy luật luôn nói, hình phạt kiểu trút giận sẽ tạo ra hình phạt lớn hơn tội, phá hỏng cơ sở pháp luật. Nói đặc biệt là thanh thiếu niên mất đi tất cả trong thời điểm nên học và xây đắp nhân sinh quan nhất, ra ngoài dễ đi vào con đường xấu xa chân chính hơn, ô nhiễm xã hội.

Còn nói, luật pháp là nhân tính, song song với việc trừng phạt người có tội, nó để lại cho xã hội niềm hi vọng mức độ lớn nhất.

Em thực ra không đồng ý việc thầy đứng ở góc độ của thủ phạm mỹ hóa về pháp luật.

Bởi vì, niềm hi vọng, chỉ có một số người có.

Nhưng điều mâu thuẫn là, mỗi khi em nghĩ tới Bắc Dã, em lại hi vọng pháp luật khoan dung với anh ấy thêm một chút.

Anh nói xem, con người có phải rất giả dối không.

Sau đó không lâu, em nhận được thư xin lỗi La Đình viết. Tâm trạng khi ấy rất bình thản. Em hoàn toàn không suy nghĩ gì.

Em cảm thấy, trạng thái cô ấy trở lại đó là một kết quả tốt. Về phần có tha thứ hay không, em chưa hề nghĩ đến vấn đề này.

Cho đến bây giờ, em vẫn cho rằng tổn thương đối với người bị hại là không công bằng.

Nhưng đồng thời em cũng phải thừa nhận, nếu ngay cả pháp luật cũng trả thù đả kích, hủy diệt rồi sau đó vui vẻ, thế giới này đúng là điên cuồng và kinh khủng.

Em không hề mong muốn như vậy.

Em nghĩ, em của bây giờ, chẳng qua là đã tìm được một điểm cân bằng giữa hai điểm.

Lúc nhỏ, em cho rằng không phải đen thì là trắng, không có khu vực trung gian; cũng cho rằng, điểm đen tức là hoàn toàn đen, điểm trắng tức là hoàn toàn trắng.

Nhưng sau khi lớn lên tiếp xúc với quá nhiều người và việc, em phát hiện, con người là loài động vật phức tạp nhất trong giới tự nhiên, nhân cách của họ có thể có nhiều mặt; giả dối và chân thật, ác độc và lương thiện, xấu xí và đẹp đẽ, có thể tồn tại trong cùng một trái tim.

Không, nên nói là tất nhiên tồn tại trong cùng một trái tim.

Trên đời này, không có một trái tim chỉ có chân thật, lương thiện và đẹp đẽ; chỉ có mặt tốt lại không có mặt xấu đối lập với nó.

Chưa từng có người như vậy.

Sự đấu tranh trong lòng người, chẳng qua là để tìm được điểm cân bằng ấy.

Giống như nhiều năm trước, em nhắc tới bộ phim kia, em mang theo dao, em có ý nghĩ giết chết Ngụy Lai, đây là một suy nghĩ xấu xa.

Giống như nhiều năm trước, Bắc Dã muốn hoàn thành kế hoạch, có ý nghĩ giết chết Lại Tử, đây cũng là một suy nghĩ xấu xa. Nhưng khi thấy Lại Tử không nhẫn tâm ra tay; nhưng sau đó lại đập đầu anh ta dưới ảnh hưởng của rượu cồn và căm phẫn.

Bọn em đều đang tìm, có đôi khi đi lệch, có đôi khi quay trở lại.

Bắc Dã nói, những năm này là chuyện tốt cho anh ấy. Phán quyết kia đã đánh thức nhân sinh hỗn độn méo mó trước đây của anh ấy.

Em không biết có phải anh ấy đang an ủi em hay không, nhưng anh ấy quả thực đã trở nên chín chắn.

Điều không thay đổi là, bất kể năm năm trước hay năm năm sau, anh ấy cũng là người cứng cỏi nhất mà lại dịu dàng nhất em đã gặp, giống như một ánh đèn đường sáng lên lúc hoàng hôn.

Trước đây, mỗi khi nghĩ đến việc anh ấy mất tự do, đi lại ở nơi tối tăm không ánh mặt trời, lại viết toàn điều tốt đẹp trong cuộc sống trong thư gửi cho em —— chim con bay đến cửa sổ, nó có lông màu xanh lá; hoa nhỏ nở trong khe hở, nó có cánh hoa màu hồng nhạt. —— em đều muốn rơi lệ.

Anh nói xem, sao anh ấy có thể tốt như vậy?

Hôm qua, anh ấy dẫn em đi bấm lỗ tai, đi trên đường, anh ấy bỗng nhìn bầu trời, nói với em: Nhóc nói lắp, em xem kìa.

Đám mây kia có giống một trái tim không.

Em ngẩng đầu nhìn, giống lắm.

Gió đang thổi,

A, trở nên giống một đóa hoa rồi. Anh ấy nói, giống hoa em vẽ trên tai hôm ở phiên tòa.

Đúng vậy, giống lắm.

Trước đây, trong tiềm thức của em, em oán trách anh, nhưng sau này em phát hiện, nguyên do ở bản thân em.

Mỗi một quyết định con người làm, cuối cùng đều phụ thuộc vào bản thân, không liên quan đến người khác.

Những năm gần đây, em suy nghĩ vô số lần, nếu hôm ấy sau khi đâm Ngụy Lai bị thương, em gọi điện thoại cho anh chứ không phải đi tìm Bắc Dã, chuyện có thể khác hay không.

Mùa hè ấy, có phải không cần kinh hoàng sợ hãi, ngày đêm sống trong run rẩy như vậy hay không.

Mà những năm về sau, có phải sẽ không cần sống khổ cực như vậy hay không.

Nhưng, không có nếu như.

Cho dù đảo ngược thời gian, em cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh, em cũng sẽ không chùn bước đi tìm anh ấy, đây là bản năng. Bởi vì, anh ấy là người duy nhất em tin cậy trên thế gian này, giao phó bằng sinh mạng.

Bọn em chia sẻ hạnh phúc, bọn em chia sẻ gian khổ. Bọn em chia sẻ ánh mặt trời, bọn em chia sẻ sự tối tăm.

Em nhớ, quãng thời gian ấy, anh ấy luôn quen hỏi em: “Em có tin anh không?”

Đương nhiên em tin chứ.

Mỗi một lần anh ấy hỏi, em liền tin thêm một chút.

Anh ấy nói em không giết người, em liền tin em không có. Đây là sức mạnh để em có thể kiên định đi con đường pháp luật này.

Chưa từng có một ai bảo vệ em giống như anh ấy, bảo vệ nội tâm em tránh bị bóng tối xâm nhập, bảo vệ tâm hồn em tinh khiết nguyên vẹn.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, người bảo vệ em, nỗi khổ cực mà bản thân anh ấy nếm trải đây?

Anh ấy từng nói, hi vọng có ngày em hiểu ý nghĩa của nhìn lên bầu trời sao; em nghĩ, vì anh ấy, em dần hiểu rõ.

Trong một lá thư anh hỏi em, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ “tin” hay không.

Cảnh sát Trịnh,

Chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin.

Trần Niệm.

Ngày 1 tháng 11 năm 2019.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện