Khi ánh ban mai chiếu vào phòng hội nghị, Lâm Thiển đóng máy tính xách tay trước mặt, mệt mỏi đứng dậy.

Không chỉ một mình cô, bảy tám nhân viên trẻ tuổi ngồi quanh bàn họp, ai nấy viền mắt đỏ mọng, đầu tóc lòa xòa. Nhưng mọi người đều tỏ ra phấn khởi, sắc mặt rạng ngời.

Bởi vì hiện tại, nhãn hiệu “Khuynh Thành” chính là ngôi sao mới rực rỡ nhất trong ngành túi xách.

Đã năm ngày trôi qua kể từ lúc quảng cáo đầu tiên phát sóng, lượng tiêu thụ tăng đột biến, hiện trạng này có phần giống Vinda và Aito lúc mới tung ra thị trường.

Đằng sau sự thành công bao giờ cũng là quá trình gian khổ không kể xiết. Lâm Thiển không nhớ đã bao lâu cô chưa có một giấc ngủ tử tế. Lúc này, đầu óc cô choáng váng, trước mắt đã mờ mịt. Nhờ tinh thần sôi sục, cô mới gắng gượng chủ trì xong cuộc họp phản hồi về tình hình tiêu thụ sáng nay.

Bây giờ, cô đã có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi.

Những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là nhân viên nòng cốt đi theo cô từ Ái Đạt qua bên này. Vì vậy, Lâm Thiển không cần tỏ ra khách sáo. Cô thở dài một hơi: “Thắng lợi đã nằm trong tầm tay. Bây giờ chúng ta không cần bận tâm nhiều, lượng tiêu thụ chắc sẽ tiếp tục tăng trưởng thôi. Tôi cho mọi người về nghỉ ngơi cả ngày hôm nay. Ngày mai bắt đầu chuẩn bị phương án marketing tiếp theo.”

Câu nói hài hước nhưng cũng rất hăng hái, mọi người đều cười: “Vâng.”

Cô thư ký đứng dậy, cất giọng đầy quan tâm: “Giám đốc Lâm, chị mau đi ngủ đi.” Lâm Thiển còn chưa trả lời, người bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy, giám đốc Lâm mau nghỉ ngơi đi”, “Giám đốc Lâm đừng làm việc nữa”, “Chị mà tiếp tục làm việc, chúng tôi sẽ bỏ hết đấy.”

Lâm Thiển cảm thấy ấm áp trong lòng. Cũng biết thân thể mình sắp đến cực hạn, cô tự nhủ, sẽ không có lần sau. Cô ngẩng đầu cười nói: “Tôi sẽ đi ngay đây. Mọi người cũng cực khổ rồi, ngày mai gặp lại.”

Bởi vì thời gian này liên tục làm đêm nên Lâm Thiển đặt một chiếc giường nhỏ tại gian bên trong văn phòng, để có thể nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy ra về, còn cô về phòng làm việc đi ngủ.

Người thức thâu đêm đều biết, lúc mới ngủ rất khó chợp mắt. Lâm Thiển nhớ đến Lệ Trí Thành, liền lấy điện thoại định nhắn tin cho anh. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, cô phát hiện chẳng có gì để nói.

Bởi những điều muốn thổ lộ, cô đều gửi gắm trong quảng cáo “Khuynh Thành.”

Cô tin anh nhất định sẽ hiểu.

Khuynh thành, khuynh thành, vô cùng yêu anh. Còn nỗi nhớ nào cần nói nữa chứ? Mang theo tâm trạng ngọt ngào, Lâm Thiển dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, không biết trời đất là gì.

Tuy đưa ra câu quảng cáo “Thành phố Lâm – Đài Loan – Florence” hoành tráng, nhưng trên thực tế, công ty mới của Lâm Thiển rất nhỏ. Việc sản xuất tạm thời nhờ nhà máy của Ái Đạt, cô bỏ toàn bộ chi phí. Vì vậy, trụ sở công ty ở Vũ Hán chỉ có mười mấy người.

Còn ở Đài Loan và Florence, thật ra cô cũng có người. Đó là nhân viên kiêm nghiệm mà cô mượn từ Uông Thái Thức và David, sản phẩm ký gửi ở cửa hàng của bọn họ.

Lâm Thiển cũng có ba mươi sáu kế của mình.

Kế này gọi là… chỉ cần cho một ít màu sắc, cô sẽ mở cả phường nhuộm.

Lâm Thiển ngủ ở trong văn phòng, khu làm việc bên ngoài vẫn còn một số nhân viên đang trực. Sản phẩm vừa tung ra thị trường nên cần theo dõi sát sao. Cả căn phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ máy tính, cho tới khi Lệ Trí Thành xuất hiện.

Khi anh cùng Tưởng Viên xuất hiện ở cửa văn phòng làm việc, mọi người đều kinh ngạc đứng dậy .

Trên thực tế, bọn họ bị bất ngờ há hốc mồm đến nỗi sắp rớt cằm.

“Lệ tổng, Lệ tổng!” Mọi người đều khách sáo và cung kính chào hỏi anh, giọng điệu có phần xúc động.

Lệ Trí Thành gật đầu với đám nhân viên, đồng thời quan sát xung quanh.

Văn phòng bài trí đơn giản, không giống với sở thích của anh. Trần nhà và cửa kính đều điểm xuyết đường nét màu đỏ, tạo cảm giác rất ấm áp.

Hóa ra đây là văn phòng lý tưởng của cô.

Lệ Trí Thành mỉm cười: “Mọi người vất vả nhiều, tất cả đã làm rất tốt.”

Mọi người đáp: “Đâu có, đây là trách nhiệm của chúng tôi”, “Cảm ơn Lệ tổng”.

Lệ Trí Thành gật đầu, hỏi tiếp: “Giám đốc Lâm đâu rồi?”

Cô thư ký hơi khó xử, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Giám đốc Lâm đang ngủ ở bên trong.” Cô chỉ tay: “Chị ấy đã mấy ngày không chợp mắt.”

Lệ Trí Thành quay về hướng đó. Cánh cửa màu gạo khép chặt, bên ngoài treo tấm biển: General manager Lâm Thiển.

“Đưa chìa khóa cho tôi.” Lệ Trí Thành bình thản cất tiếng.

Cô thư ký ngẩn người.

Tưởng Viên cũng hơi xấu hổ, anh ta coi như không nghe thấy đề nghị quá đáng này.

Những người khác trong phòng đều sững sờ.

Về công mà nói, tuy công ty Khuynh Thành và Ái Đạt có mối quan hệ dây mơ rễ má nhưng xét cho cùng, Khuynh Thành hoàn toàn độc lập. Lệ tổng tuy là ông chủ của tập đoàn Ái Đạt nhưng tự tiện vào phòng làm việc của giám đốc chúng tôi, có phải muốn gây khó dễ cho chúng tôi không?

Về tư mà nói, những người có mặt ít nhiều đều nghe qua tin đồn giữa Lệ Trí Thành và Lâm Thiển. Tuy nhiên, đó chỉ là tin đồn, đương sự chưa bao giờ thừa nhận.

Vậy mà bây giờ, Lệ tổng muốn vào phòng sếp nữ đang ngủ, ngay trước mặt bọn họ.

Ở đây chỉ có một mình Tưởng Viên biết, Lệ tổng khao khát gặp người phụ nữ trong phòng đến mức nào. Bằng không, anh sẽ chẳng dành hẳn một ngày bay tới Vũ Hán thăm cô ngay trước thời điểm phát động tổng phản công.

Tưởng Viên nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho một giám đốc vốn là nhân viên cũ của Ái Đạt ở bên cạnh. Anh ta lập tức hiểu ý, giật chìa khóa trong tay cô thư ký đưa cho Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, biết anh đến thị sát tình hình, giám đốc Lâm chắc sẽ rất vui.”

Câu nói tương đối khéo léo.

Ngoài cô thư ký trung thành của Lâm Thiển vẫn đang đắn đo, những người khác đều có phản ứng, liền phụ họa: “Đúng vậy! Lệ tổng có thể đến đây, chúng tôi rất vui.”

Lệ Trí Thành nhận chìa khóa, gật đầu: “Mọi người cứ bận việc của mình đi.” Sau đó, anh sải bước dài đi về phía văn phòng của Lâm Thiển, mở khóa đi vào, thuận tay khép chặt cửa.

Mọi người ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau. Tưởng Viên ngồi xuống ghế, gõ nhẹ lên mặt bàn của cô thư ký: “Ở đây có nước uống không? Có thể rót cho tôi một cốc? Cảm ơn.”

Lúc này cô thư ký mới có phản ứng, vội vàng đi rót nước. Theo tiếng bước chân của cô, phòng làm việc lại khôi phục trạng thái yên tĩnh và bận rộn. Chỉ là trong khóe mắt mỗi người đều thấp thoáng ý cười.

Dù chẳng liên quan đến bản thân, nhưng bọn họ cũng bị lây nhiễm. Bởi đây rõ ràng không phải Boss đi thăm cấp dưới, mà chỉ là một người đàn ông đến gặp một người phụ nữ.

Đạo lý rất đơn giản, nhưng cũng rung động lòng người, bởi đó chính là tình yêu.

***

Lệ Trí Thành vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy căn phòng tràn ngập ánh sáng. Rèm cửa vẫn mở, ánh nắng rực rỡ chiếu vào người Lâm Thiển.

Cô nằm trên chiếc giường nhỏ, không đắp chăn mà chỉ đắp áo khoác. Mái tóc dài xõa trên gối, gương mặt nhỏ trắng ngần, chỉ có điều hốc mắt hơi sâu, hai quầng thâm rõ ràng.

Dáng vẻ của cô rất bình thản. Lệ Trí Thành mở cửa đi đến bên giường mà cô không hề phát giác.

Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm cô một lúc, khóe miệng nhếch lên. Anh quay người đi kéo rèm cửa rồi lại đến bên cô.

Giường rất nhỏ, anh muốn ngồi mà không có chỗ, đành kéo ghế ngồi bên cạnh.

Căn phòng không một tiếng động, Lệ Trí Thành cầm tay Lâm Thiển, chậm rãi đưa lên môi hôn.

Lâm Thiển có một giấc mơ lãng mạn. Cô mơ thấy Lệ Trí Thành tới Vũ Hán, xuất hiện trong văn phòng của cô. Tuy nhiên, đây là điều không thể, bởi vì cô mơ thấy phòng làm việc của mình biến thành phòng khách sạn, giường nhỏ biến thành giường lớn, Lệ Trí Thành phủ xuống người cô, triền miên không dứt.

Anh cúi đầu hôn lên trán, mặt, cổ và môi cô. Nụ hôn đó nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, không phù hợp với phong cách gợi cảm và mãnh liệt của anh. Vì vậy mới nói là nằm mơ, bởi nụ hôn của anh sao có thể nhẫn nại đến vậy? Bình thường, anh luôn hôn cô đến thần hôn điên đảo mới chịu thôi.

Sau đó, anh hôn xuống ngực, thắt lưng… thậm chí bàn chân cô. Giấc mơ này vô cùng chân thực, những chỗ đó nhồn nhột, như có thể cảm nhận thấy bờ môi mềm mại mát rượi và bàn tay thô ráp của anh.

Khóe miệng Lâm Thiển cong lên, để lộ nụ cười.

“Em xin lỗi…” Cô lẩm bẩm trong mơ.

Tại sao lại xin lỗi? Khi thốt ra câu này, nước mắt đột nhiên trào ra khóe mi.

Cô rất nhớ anh. Sao lại nhớ anh đến thế?

Thật ra thời gian qua, cô và anh rất ít khi liên lạc, hai người đã ba tháng không gặp nhau.

Tại sao lại xa cách như vậy, Lâm Thiển cũng không rõ. Có lẽ bởi vì sau khi tuyên bố “sẽ đứng trước mặt tất cả mọi người”, cô cảm thấy một áp lực đè nặng. Cô sợ bản thân làm không tốt, cô sợ thất bại, thất bại trước Lệ Trí Thành. Vì vậy, từ trong tiềm thức, bất giác cô tránh liên lạc với anh.

Cũng có thể, nơi sâu thẳm trong nội tâm cô có chút ấm ức.

Sao thiên hạ có thể hiểu nhầm cô? Cô phải gây dựng sự nghiệp, để bọn họ nhìn cô bằng con mắt khác. Mang theo tâm niệm đó, Lâm Thiển chỉ còn một mối quan tâm duy nhất là nhãn hiệu mới. Cô không để ý đến việc khác, bao gồm cả Lệ Trí Thành. Cô thậm chí sợ liên lạc với anh, bởi vì lo bị phân tâm, vì mỗi khi ở bên cạnh anh, cô liền chìm đắm trong tình cảm dịu dàng và ngọt ngào, đồng thời dựa dẫm vào anh theo thói quen. Như vậy, cô sẽ không thể có tinh thần phấn đấu.

Do đó, em xin lỗi. Thật ra em cũng rất nhớ anh.

Nói xong câu này, trong lòng Lâm Thiển như trút tảng đá đè nặng. Lệ Trí Thành ở trong giấc mơ cũng khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu hôn cô cuồng nhiệt. Lâm Thiển cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tâm trạng thả lỏng, cô lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ ngọt ngào trong giây lát. Ngay cả giấc mơ cũng tan biến.

***

Khi Lâm Thiển tỉnh giấc, đập vào mắt cô đầu tiên là căn phòng tối mờ mờ.

Trời đã tối? Không biết cô ngủ bao lâu rồi?

Lâm Thiển mò điện thoại ở đầu giường kiểm tra, đã hơn sáu giờ chiều.

Cô bóp trán ngồi dậy, bây giờ mới phát hiện trên mình đắp một cái áo khoác ngoài của đàn ông. Áo khoác rất rộng, che kín nửa người cô.

Lâm Thiển đờ người trong giây lát.

Ở giây tiếp theo, cô lập tức nhảy xuống giường và bật đèn. Căn phòng trống không, chỉ có áo khoác của anh nằm trên giường.

Lâm Thiển vội đẩy cửa lao ra ngoài, đảo mắt tìm kiếm.

Bên ngoài vắng vẻ, chỉ còn mấy nhân viên làm thêm giờ. Nghe tiếng động, bọn họ đều ngẩng đầu. Ánh mắt của họ hơi kỳ lạ, giống cười cười, cũng như ngượng ngập.

Lâm Thiển đỏ mặt, nhưng cô vẫn không quên giữ hình tượng nghiêm chỉnh trước mặt nhân viên. Cô bình tĩnh nói với thư ký: “Cô vào đây một lát.”

Thấy Lâm Thiển thức dậy, cô thư ký càng nơm nớp bất an. Cô ta lập tức đi vào phòng, giơ tay khép cửa.

“Vừa rồi có ai đến đây à?” Lâm Thiển hỏi.

Cô thư ký hơi bất ngờ: “Chị không biết sao?”

Lâm Thiển lắc đầu. Câu nói của thư ký khiến cô hơi thất vọng, bởi cô cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ nhiều chuyện.

Cô thư ký quả nhiên đỏ mặt: “Sáng nay, CEO Lệ Trí Thành của tập đoàn Ái Đạt đến đây. Bởi vì chị đang ngủ, Lệ tổng tự mình lấy chìa khóa vào phòng. Lệ tổng ở trong này cả buổi chiều. Lúc ra về, anh ấy còn dặn em, đừng đánh thức chị…”

Lâm Thiển giật mình.

Vô số tâm tình dội vào lòng cùng một lúc: ngọt ngào, nhớ nhung, thương xót, không nỡ… Cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ: Muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.

“Lệ tổng đi bao lâu rồi?” Lâm Thiển vừa mặc áo khoác vừa hỏi.

Cô thư ký trở nên căng thẳng, nhanh chóng trả lời: “Lệ tổng đi lúc năm giờ hai mươi, đã một tiếng đồng hồ rồi.”

“Anh ấy không nói đi đâu sao?’

“Em không dám hỏi.”

Lâm Thiển gật đầu: “Tôi ra ngoài một lúc, không có việc gì cô về trước đi.” Nói xong, cô lập tức cất bước đi ra ngoài. Cô thư ký vội kéo tay Lâm Thiển, sắc mặt đặc biệt ngượng ngùng: “Giám đốc Lâm, chỗ này chị…” Cô ta chỉ vào cổ cô.

Lâm Thiển ngẩn người… Không phải đấy chứ?

Lâm Thiển liếc qua cô thư ký, bình tĩnh lấy cái gương từ trong ngăn kéo của bàn làm việc. Trên cần cổ trắng ngần xuất hiện những dấu hôn hồng hồng rõ ràng.

Lâm Thiển hết nói nổi. Nếu bây giờ cô đi ra ngoài, bị những nhân viên và người khác trong tòa văn phòng nhìn thấy, sau này cô làm ăn kiểu gì?

Tại sao Lệ Trí Thành lại hôn vào những chỗ dễ lộ như vậy? Chắc chắn anh cố ý, Lâm Thiển liền đen mặt.

Vào thời khắc này, cô đã bị đóng “con dấu” thuộc về một người đàn ông nào đó. Chắc đây là sự trừng phạt vì cô đi lâu không chịu về nhà chăng?

Hai má Lâm Thiển nóng ran, cô ho khan hai tiếng: “Cô có khăn quàng cô không?”

“Có ạ.” Cô thư ký liền ra ngoài, lấy khăn quàng mang vào cho Lâm Thiển. Khi xác định khăn quàng đã che hết dấu hôn, cô thư ký mới thở phào nhẹ nhõm: “Giám đốc Lâm, chị có thể đuổi theo Lệ tổng rồi.”

Lúc Lâm Thiển rời khỏi tòa văn phòng, bên ngoài đã tối đen. Xe cộ đi lại trên đường tập nập, tuy nhiên không thấy bóng dáng Lệ Trí Thành.

Điện thoại di động chợt đổ chuông, giọng nói đầy từ tính của Lệ Trí Thành ở đầu kia truyền tới: “Em tỉnh rồi à?”

Giọng anh như cơn gió dìu dịu thổi qua trái tim cô.

Lâm Thiển không nhịn được cười: “Sao anh không đánh thức em?”

Xa nhau lâu như vậy, dù là một nữ cường nhân trước mặt người khác, nhưng hễ nói chuyện với anh, Lâm Thiển lại trở thành cô gái nhỏ. Giọng của cô vừa mềm mại vừa có phần nũng nịu.

Lệ Trí Thành im lặng vài giây.

Sau đó, Lâm Thiển nghe thấy tiếng loa thông báo ở đầu kia điện thoại: “Chuyến bay CAXXX tới thành phố Lâm sắp cất cánh…”

“Anh không nỡ.” Lệ Trí Thành đáp.

Lâm Thiển hít một hơi sâu, tim đập thình thịch.

Một vị Boss vô cùng bận rộn như anh từ phương xa đến thăm cô, kết quả ngồi bên giường cô cả ngày, trong khi cô không hề hay biết?

Sống mũi Lâm Thiển đột nhiên cay cay.

“Anh đáng ghét thật đấy…” Cô nói nhỏ.

“Ừ.” Lệ Trí Thành cười cười: “Nhãn hiệu của em đã ra đời, lúc nào muốn “áo gấm vinh quy” thì em hãy trở về.”

Lâm Thiển cắn môi không lên tiếng, khóe miệng bất giác cong cong.

Người đàn ông này rõ ràng rất muốn cô quay về, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không. Chiêu “lạc mềm buộc chặt” của anh đúng là đáng ghét quá đi.

“Vâng. Vẫn còn ít công việc, khi nào làm xong em sẽ về.”

“Được.” Anh nói: “Em đã đánh một trận rất đẹp. Bây giờ đến lượt anh rồi.”

***

Gần đây, Trần Tranh và Charles gặp phải một vấn đề nan giải.

Một trang web chuyên bán các nhãn hiệu túi xách của nước ngoài không biết từ đâu chui ra. Hơn nữa, trang web đó ngày càng nổi tiếng, sức ảnh hưởng ngày càng lớn.

Bởi vì nhiều nhãn hiệu quốc tế bán sản phẩm tại các nước Âu Mỹ với mức giá thấp hơn ở Trung Quốc nên có người lợi dụng điều này, mua sản phẩm ở nước ngoài, bán cho người tiêu dùng trong nước. Kể cả cộng chi phí vận chuyển nhưng mức giá vẫn thấp hơn giá bán tại các cửa hàng ở Trung Quốc.

Trên thực tế, kinh doanh theo theo phương thức này đã tồn tại từ lâu nhưng quy mô thường không lớn, không ảnh hưởng đến DG. Doanh nghiệp không được phép kinh doanh kiểu này, do nó liên quan đến thuế nhập khẩu và vấn đề đại lý sản phẩm, doanh nghiệp của anh không quyền đại lý sản phẩm, làm sao có thể nhập hàng với số lượng lớn, làm rối loạn thị trường của tôi. Bởi vậy, kinh doanh kiểu này đều là hộ cá thể. Bọn họ không có thực lực tài chính nên chỉ có thể bán một vài, đến mấy chục sản phẩm là cùng.

Ngoài ra, người tiêu dùng không có năng lực phân biệt thật giả. Bây giờ hàng nhái loại A của Trung Quốc còn thật hơn cả hàng thật. Vì vậy, mức độ đáng tin cậy của hộ cá thể cũng là một vấn đề lớn.

Nhưng bây giờ, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.

Một trang web mua sắm trực tuyến chuyên bán hàng nước ngoài tên “Tây Dương Phạm” xuất hiện, thu hút sự chú ý của người tiêu dùng.

Tất nhiên, nó cũng chỉ là địa chỉ mua sắm trên mạng như Taobao, có bán các nhãn hiệu túi xách nổi tiếng của nước ngoài, cũng chỉ là hộ cá thể như các trang web khác mà thôi. Điểm khác biệt là trang chủ của “Tây Dương Phạm” xuất hiện hàng chữ nổi bật:

“Bán hàng giả mua một phạt mười. Trang web sẽ bồi thường ngay.”

Chẳng người tiêu dùng nào không động lòng trước lời cam kết đó. Vấn đề bọn họ lo lắng nhất đã được giải quyết đâu vào đấy.

Lướt xuống dưới, bạn sẽ phát hiện trang web này kinh doanh phần lớn các sản phẩm của nhãn hiệu Zamon.

***

Buổi chiều ngày cuối tuần, Charles triệu tập cuộc họp khẩn cấp với nhân viên quản lý cấp cao của DG Trung Quốc.

Ngoài trời nắng vàng rực rỡ, bầu không khí trong phòng hội nghị ngược lại u ám và căng thẳng. Bởi vì bộ phận thị trường vừa cung cấp số liệu mới nhất, trong hai tuần qua, lượng tiêu thụ Zamon tại các cửa hàng giảm 10%. Tình trạng này chưa từng xuất hiện trong nửa năm trở lại đây. Ngoài ra, có người tiêu dùng đến cửa hàng yêu cầu trả lại sản phẩm. Trên trang chủ của DG Trung Quốc cũng xuất hiện nhiều ý kiến phản đối của người tiêu dùng.

Tình hình này rất không hay. Charles nhạy bén phát giác nguy cơ tiềm ẩn to lớn. Vì vậy, anh ta mới triệu tập mọi người để bàn đối sách.

Trong phòng hội nghị rộng lớn, mọi người đều tỏ ra nghiêm trang. Giám đốc bộ phận thị trường mở trang web “Tây Dương Phạm.”

Đập vào mắt mọi người đầu tiên là vô số ảnh chụp túi xách Zamon. Dưới mỗi tấm ảnh đều hiện thị giá gốc bị gạch chéo và giá sau khi đã khấu trừ. Lượng hàng tồn kho của mỗi sản phẩm cũng rất lớn, số liệu hiển thị tới hàng trăm cái.

Giá gốc bị gạch chéo chính là giá bán chính thức sản phẩm Zamon tại Trung Quốc. Giá sau ki khấu trừ thấp hơn giá gốc từ 10% đến 30%, thậm chí có sản phẩm còn giảm đến 70-80%. Điều này không có gì là lạ, bởi mỗi khi vào mùa sale ở nước ngoài, Zamon tiến hành những đợt giảm giá quy mô lớn.

Càng theo dõi, Charles càng toát mồ hôi lạnh. Anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, thảo nào mấy tháng trước anh ta thấy lượng tiêu thụ của Zamon ở Mỹ tăng cao. Lúc đó anh ta còn tưởng, đây là “điềm lành” như người Trung Quốc thường nói. Đúng là shit thật!

Charles tỏ ra nghi hoặc và phẫn nộ, cất cao giọng với giám đốc bộ phận thị trường: “Lẽ nào việc kinh doanh trang web này là hợp pháp? Bán hàng của nước ngoài nhưng không nộp thuế, đây là thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh.”

Những người khác cũng có thắc mắc tương tự, nhưng giám đốc thị trường lắc đầu bất lực: “Không phải đâu Charles. Trang web này thiết kế rất khéo, nó chỉ cung cấp mặt bằng kinh doanh giống Taobao hay Kinh Đông[1]. Người bán sản phẩm Zamon ở trên đó đều là hộ làm ăn cá thể. Vì vậy, việc kinh doanh này trở thành hành vi mua bán trao tay giữa các cá thể, không liên quan đến trang web. Pháp luật không ngăn cấm điều này.”

[1] Taobao hay Kinh Đông (JD.com) là những trang web mua bán trực tuyến nổi tiếng của Trung Quốc.

“Âm mưu, đây chắc chắn là âm mưu.” Charles đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng hội nghị. Bắt gặp bộ dạng này của anh ta, những người khác cũng đau đầu rối loạn.

Đúng thế, ai mà không nhìn ra đây là một âm mưu?

Trần Tranh ngồi bên cạnh, trầm tư suy nghĩ.

Hộ cá thể lấy đâu ra tài chính hùng hậu như vậy, một lúc tích trữ cả ngàn sản phẩm? Cái gọi là trang web mua sắm chỉ là mượn danh nghĩa, dùng phương thức này để thoát khỏi sự ràng buộc của chính sách nhà nước mà thôi.

Đây rõ ràng là hành vi nhằm vào Zamon.

Ngoài Lệ Trí Thành, kẻ chủ mưu còn có thể là ai?

Điểm đáng sợ của trang web này, không phải ở chỗ nó tiêu thụ bao nhiêu sản phẩm Zamon, cướp đi bao nhiêu thị phần của DG, bởi đó cũng chỉ là con số lẻ của DG mà thôi. Điều quan trọng là, nó khiến người tiêu dùng nhận thức ra một sự thật, một túi xách hàng hiệu trong nước có thể bán tới năm nghìn nhân dân tệ, nhưng thật ra ở Mỹ mới chỉ bán giá hai nghìn. Người tiêu dùng có thể chịu nổi điều đó? Có thể bình tĩnh không? Hơn nữa, họ bắt đầu nghi ngờ, liệu Zamon có phải là nhãn hiệu hàng đầu thế giới?

Khi hệ thống giá cả của một mặt hàng xa xỉ bị nghi ngờ, có nghĩa là giá trị thương hiệu của nó cũng bị nghi ngờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều khả năng hình tương mà Zamon khó khăn lắm mới có thể tạo dựng ở Trung Quốc sẽ bị sụp đổ tan tành.

Vào thời khắc này, ngồi giữa đám người Trung Quốc và nước ngoài, nghe Charles không ngừng nổi giận, nghe mọi người thảo luận bằng tiếng Anh, Trần Tranh đột nhiên có một cảm giác hết sức ly kỳ.

Đầu tiên, việc Zamon gặp phải nguy cơ không làm anh ta đau đớn, còn lâu mới bằng nỗi đau anh ta gánh chịu khi Tư Mỹ Kỳ thất bại.

Tuy nhiên, Trần Tranh cũng không tránh khỏi áp lực lớn. Cảm giác này rất quen thuộc, giống hai lần thất bại trong tay Lệ Trí Thành. Họa đến mà chẳng thể đề phòng, cũng không biết phải làm sao. Bạn không hề hay biết, bước tiếp theo đối phương sẽ làm gì. Điều duy nhất mà bạn biết, là một khi đối phương triển khai cuộc phản kích, bạn chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân từ từ rơi xuống vực sâu. Dẫu bạn uất hận đến mức nào, dù có làm gì thì dường như cũng không thoát khỏi bàn tay của anh ta.

Trần Tranh đương nhiên không bộc lộ tâm trạng chân thực của mình. Nghe mọi người thảo luận xong, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Charles, chúng ta làm gì bây giờ?”

Charles lạnh mặt, ánh mắt lộ vẻ hung dữ: “Lập tức điều tra xem người kinh doanh trang web đó là ai? Nhất định là Lệ Trí Thành và Ninh Duy Khải ở đằng sau giở trò. Tôi sẽ kiện bọn họ.”

Việc này không khó điều tra. Mỗi công ty đều có đại diện pháp nhân, trang web mua sắm trực tuyến cũng vậy.

Vài ngày sau, Charles và Trần Tranh biết được tên người lập trang web. Đó là Cố Diên Chi.

Quả nhiên cùng một giuộc. Có điều…

“Boss, chúng ta có kiện cũng chỉ e khó thắng…” Nhân viên bộ phận pháp vụ mở miệng một cách khó nhọc: “Cố Diên Chi tuy từng là cổ đông và lãnh đạo cao cấp của Ái Đạt, nhưng mấy tháng trước, anh ta đã bán hết cổ phần trong tay, hơn nữa còn bán cho DG chúng ta. Anh ta chẳng còn quan hệ gì với Ái Đạt, trở thành cá thể tự do. Chúng ta không có chứng cứ, cũng chẳng thể kiện Ái Đạt tội kinh doanh không đàng hoàng. Chúng ta cũng không thể kiện Cố Diên Chi, bởi vì từ quy định của trang web, anh ta chỉ cung cấp mặt bằng kinh doanh cho dân mạng mà thôi[2].”

[2] Cố Diên Chi tuy lập trang web nhưng không kinh doanh trực tiếp. Giống như anh ta mở một cái chợ, cung cấp mặt bằng, các cá nhân sẽ đóng tiền thuê mặt bằng và mở “shop” kinh doanh. Cùng với sự phát triển của thương mại điện tử, những trang web như vậy đang là trào lưu thịnh hành ở Trung Quốc hiện nay, trong đó trang web mua bán trực tuyến lâu đời và có quy mô lớn nhất là Taobao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện