Sau Minh Khôi thì mẹ Dương tiếp tục đem ra một tờ giấy khác đưa cho Minh Anh, bà nói:
-Còn cái này tất cả tiền giúp con cứu bệnh viện của mình, đều là tiền của Hạ Băng bởi vì lúc đó công ty đang gặp vấn đề về vốn, chuyện này chỉ có mẹ và ba biết.
Anh cũng không khác gì anh trai của mình vô cùng bất ngờ, nhìn con số chuyển tiền và tên người gửi anh hỏi mẹ Dương:
-Số tài khoản ngân hàng thì đúng nhưng mà tên lúc đó là của mẹ mà? -Đó là do ba con nhờ người làm giả thành tên của mẹ chuyển cho con, tất cả số tiền này là tiền để dành của con bé từ nhỏ đến giờ, và cả tiền học bổng và tiền nó đi làm thư ký trong mấy năm nay.
Cầm ly nước lên uống mẹ Dương tiếp tục nói:
-Con bé định trong năm nay sẽ đi nước ngoài định cư, nhưng khi con gặp sự cố ba mẹ đang lo tìm cách hỏi tiền giúp con thì vô tình con bé nghe được và đưa cho mẹ, con bé kêu mẹ giữ kính chuyện này với con.
-Tại sao?
-Bởi vì con từng nói "Có chết con cũng không bao giờ nhận sự giúp đỡ của Hạ Băng" tất cả mọi chuyện con bé đều nghe được hết, thế nên con bé bảo mẹ không được nói với con.
Minh Khôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
-Chuyện công ty cần vốn là chuyện lớn sao con lại không hề hay biết gì hết, còn cả chuyện cô ấy đi định cư nước ngoài là như thế nào?
-Lúc công ty gặp sự cố con đang ở nước ngoài công tác ở chi nhánh bên Anh, ba mẹ sợ con lo lắng nên không nói may mắn là sóng gió đã qua, còn chuyện con bé đi nước ngoài không phải là để từ chối hôn sự với con sao?
Minh Khôi nhíu mày hỏi:
-Từ chối hôn sự với con? Không phải cô ấy luôn muốn kết hôn với con à?
-Đúng là từ trước đến giờ con bé thật sự thích con, nhưng khi nghe con và ba cãi nhau vì chuyện kết hôn của hai đứa, Hạ Băng đã nói với mẹ là sẽ không kết hôn với người ghét nó, qua Canada vừa học và biết đâu sẽ tìm được tình yêu của con bé ở đó, tất cả thủ tục đều đã làm xong hết rồi chỉ đợi sinh Nhật của ba xong thì sẽ lên đường.
Vậy hoá ra từ trước đến giờ anh luôn nghĩ cô đeo theo mình, mà thật ra cô ấy đã buông tay rồi nhưng vì sao lúc này trái tim anh lại hẫng đi một nhịp thế này?
Không thiếu phần của ai mẹ Dương tiếp tục lấy ra một tờ giấy đưa cho Minh Vương, bà nói:
-Con là cảnh sát không cần gia đình giúp đỡ bất cứ đều gì từ khi con ra trường, nhưng đây tất cả quà sinh Nhật của con từ trước đến giờ đều do em gái của con tự tay mình làm ra.
Minh Vương nhìn những huy chương huy hiệu được thêu bằng tay trên áo sơ mi mỗi năm anh nhận được, mà tâm trạng của anh rất bối rối anh luôn nghĩ là ba cho người làm riêng tặng anh.
Nhưng mà anh không ngờ tất cả đều do cô em gái nhỏ mà anh câm ghét thêu lên tặng anh, lúc nhỏ anh luôn giả vờ thương cô nhưng lại rất nghiêm khắc với cô, thế nhưng cô bé luôn nghĩ cho anh, Minh Vương hỏi mẹ:
-Không phải ba đặt làm riêng cho con à?
Mẹ Dương mỉm cười lắc đầu nói:
-Ba con thậm chí còn không nhớ đến sinh nhật của các con chứ nói gì đến chuyện đặt quà tặng cho các con, mỗi khi đến sinh nhật của các con đều do Hạ Băng nhắc ông ấy không đấy.
Cuối cùng thì ba người các anh đã làm anh trai kiểu gì trong suốt 19 năm qua vậy? Một cô em luôn hết lòng với các anh như vậy tại sao các anh lại vô tâm với cô bé chứ?
Chuyện còn chưa kết thúc ở đó mẹ Dương đưa ra 3 tờ giấy cùng một nội dung, bà nói:
-Còn cô gái Lâm Bảo Ngọc mà tụi con đang yêu, tôn thờ và xem như chị dâu của mình thực chất không như các con nghĩ đâu, và tai nạn giao thông của Hạ Băng ba của con đã cho người đều tra rồi, người đứng phía sau 90% chính là cô gái "tốt đẹp" trong mắt các con đấy.
Cả ba người cầm chứng cứ mà ba Dương tìm được lên đọc mà tức giận đến run rẩy, hoá ra họ đã sai từ buổi ban đầu.
Người mà họ luôn nghĩ là tốt đẹp nhưng thật chất lại vô cùng xấu xa, còn người xấu mà họ luôn câm ghét cuối cùng lại là người luôn âm thầm quan tâm đến họ.
Minh Vương vừa tức giận vừa nói:
-Con sẽ điều tra và đưa cô gái xấu xa ấy vào tù để trả nợ cho Hạ Băng, con sẽ không để em gái của con chết một cách quan uổng như thế.
Minh Anh tiếp lời em trai mình:
-Cô ta là hoa hậu ư con sẽ vạch trần cho cộng đồng mạng và giới truyền thông biết sắc đẹp cô ta có được là từ đâu, cái gì mà đẹp tự nhiên chưa từng chỉnh sửa còn nhận danh hiệu hoa hậu hoàn vũ, đợi xem con cho cô ta ngã đau như thế nào?
Cuối cùng Minh Khôi nói:
-Lâm gia sẽ biến mất trong vòng một tiếng nữa mà thôi.
Mọi người đều biết sự tàn khốc của Minh Khôi như thế nào trên thương trường, chỉ cần anh hạ lệnh thì ai có thể sống sót qua hôm sau được, anh trầm tư một chút rồi nói ra một câu mà cả hai người kia đều im lặng:
-Thời gian liệu có thể quay trở lại để anh bù đắp lại cho em không? Tiểu Băng.
-Còn cái này tất cả tiền giúp con cứu bệnh viện của mình, đều là tiền của Hạ Băng bởi vì lúc đó công ty đang gặp vấn đề về vốn, chuyện này chỉ có mẹ và ba biết.
Anh cũng không khác gì anh trai của mình vô cùng bất ngờ, nhìn con số chuyển tiền và tên người gửi anh hỏi mẹ Dương:
-Số tài khoản ngân hàng thì đúng nhưng mà tên lúc đó là của mẹ mà? -Đó là do ba con nhờ người làm giả thành tên của mẹ chuyển cho con, tất cả số tiền này là tiền để dành của con bé từ nhỏ đến giờ, và cả tiền học bổng và tiền nó đi làm thư ký trong mấy năm nay.
Cầm ly nước lên uống mẹ Dương tiếp tục nói:
-Con bé định trong năm nay sẽ đi nước ngoài định cư, nhưng khi con gặp sự cố ba mẹ đang lo tìm cách hỏi tiền giúp con thì vô tình con bé nghe được và đưa cho mẹ, con bé kêu mẹ giữ kính chuyện này với con.
-Tại sao?
-Bởi vì con từng nói "Có chết con cũng không bao giờ nhận sự giúp đỡ của Hạ Băng" tất cả mọi chuyện con bé đều nghe được hết, thế nên con bé bảo mẹ không được nói với con.
Minh Khôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
-Chuyện công ty cần vốn là chuyện lớn sao con lại không hề hay biết gì hết, còn cả chuyện cô ấy đi định cư nước ngoài là như thế nào?
-Lúc công ty gặp sự cố con đang ở nước ngoài công tác ở chi nhánh bên Anh, ba mẹ sợ con lo lắng nên không nói may mắn là sóng gió đã qua, còn chuyện con bé đi nước ngoài không phải là để từ chối hôn sự với con sao?
Minh Khôi nhíu mày hỏi:
-Từ chối hôn sự với con? Không phải cô ấy luôn muốn kết hôn với con à?
-Đúng là từ trước đến giờ con bé thật sự thích con, nhưng khi nghe con và ba cãi nhau vì chuyện kết hôn của hai đứa, Hạ Băng đã nói với mẹ là sẽ không kết hôn với người ghét nó, qua Canada vừa học và biết đâu sẽ tìm được tình yêu của con bé ở đó, tất cả thủ tục đều đã làm xong hết rồi chỉ đợi sinh Nhật của ba xong thì sẽ lên đường.
Vậy hoá ra từ trước đến giờ anh luôn nghĩ cô đeo theo mình, mà thật ra cô ấy đã buông tay rồi nhưng vì sao lúc này trái tim anh lại hẫng đi một nhịp thế này?
Không thiếu phần của ai mẹ Dương tiếp tục lấy ra một tờ giấy đưa cho Minh Vương, bà nói:
-Con là cảnh sát không cần gia đình giúp đỡ bất cứ đều gì từ khi con ra trường, nhưng đây tất cả quà sinh Nhật của con từ trước đến giờ đều do em gái của con tự tay mình làm ra.
Minh Vương nhìn những huy chương huy hiệu được thêu bằng tay trên áo sơ mi mỗi năm anh nhận được, mà tâm trạng của anh rất bối rối anh luôn nghĩ là ba cho người làm riêng tặng anh.
Nhưng mà anh không ngờ tất cả đều do cô em gái nhỏ mà anh câm ghét thêu lên tặng anh, lúc nhỏ anh luôn giả vờ thương cô nhưng lại rất nghiêm khắc với cô, thế nhưng cô bé luôn nghĩ cho anh, Minh Vương hỏi mẹ:
-Không phải ba đặt làm riêng cho con à?
Mẹ Dương mỉm cười lắc đầu nói:
-Ba con thậm chí còn không nhớ đến sinh nhật của các con chứ nói gì đến chuyện đặt quà tặng cho các con, mỗi khi đến sinh nhật của các con đều do Hạ Băng nhắc ông ấy không đấy.
Cuối cùng thì ba người các anh đã làm anh trai kiểu gì trong suốt 19 năm qua vậy? Một cô em luôn hết lòng với các anh như vậy tại sao các anh lại vô tâm với cô bé chứ?
Chuyện còn chưa kết thúc ở đó mẹ Dương đưa ra 3 tờ giấy cùng một nội dung, bà nói:
-Còn cô gái Lâm Bảo Ngọc mà tụi con đang yêu, tôn thờ và xem như chị dâu của mình thực chất không như các con nghĩ đâu, và tai nạn giao thông của Hạ Băng ba của con đã cho người đều tra rồi, người đứng phía sau 90% chính là cô gái "tốt đẹp" trong mắt các con đấy.
Cả ba người cầm chứng cứ mà ba Dương tìm được lên đọc mà tức giận đến run rẩy, hoá ra họ đã sai từ buổi ban đầu.
Người mà họ luôn nghĩ là tốt đẹp nhưng thật chất lại vô cùng xấu xa, còn người xấu mà họ luôn câm ghét cuối cùng lại là người luôn âm thầm quan tâm đến họ.
Minh Vương vừa tức giận vừa nói:
-Con sẽ điều tra và đưa cô gái xấu xa ấy vào tù để trả nợ cho Hạ Băng, con sẽ không để em gái của con chết một cách quan uổng như thế.
Minh Anh tiếp lời em trai mình:
-Cô ta là hoa hậu ư con sẽ vạch trần cho cộng đồng mạng và giới truyền thông biết sắc đẹp cô ta có được là từ đâu, cái gì mà đẹp tự nhiên chưa từng chỉnh sửa còn nhận danh hiệu hoa hậu hoàn vũ, đợi xem con cho cô ta ngã đau như thế nào?
Cuối cùng Minh Khôi nói:
-Lâm gia sẽ biến mất trong vòng một tiếng nữa mà thôi.
Mọi người đều biết sự tàn khốc của Minh Khôi như thế nào trên thương trường, chỉ cần anh hạ lệnh thì ai có thể sống sót qua hôm sau được, anh trầm tư một chút rồi nói ra một câu mà cả hai người kia đều im lặng:
-Thời gian liệu có thể quay trở lại để anh bù đắp lại cho em không? Tiểu Băng.
Danh sách chương